Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Mua sắm

Nam Nhứ nhìn một hổ một báo này trước mặt, thân thể căng cứng vì lo lắng.

Thần thú sở dĩ được gọi là thần thú, không chỉ vì sự quý hiếm mà còn vì sự ưu ái đặc biệt từ trời cao. Cho nên, những kẻ thèm muốn thần thú không chỉ có tu sĩ, mà còn có rất nhiều linh thú, yêu thú khác.

Cái gọi là linh thú, chẳng qua chỉ là một nhánh của yêu thú được con người thuần hóa.

Đối với những linh thú và yêu thú này mà nói ——

Máu thịt của thần thú chính là nguồn dinh dưỡng tốt nhất để chúng bồi bổ.

Nhưng........Đồng thời, giữa yêu thú với nhau, huyết mạch được phân chia đẳng cấp rõ ràng.

Nếu muốn, chỉ cần một chút uy áp, nàng cũng có thể khiến hổ trắng, báo đen trước mặt phải thủ phục.

Vấn đề là......

Nàng phải làm thế nào để phát ra uy áp đây!

Không có ai dạy nàng cả!!!

Nam Nhứ.....Rất muốn lau nước mắt.

Ô ô ô.

Nàng thực sự muốn hát bài《Cải thìa nhỏ》cho bản thân.

Cải thìa nhỏ ơi, héo tan trong đất; hai ba tuổi rồi, mà không có mẹ!

Nguyên chủ của cơ thể này, từ khi sinh ra đã chẳng có mẹ, đương nhiên, cũng chẳng có cha.

Nàng chỉ là một đứa trẻ mồ côi, sống sót trong rừng núi dưới mưa gió, sau này được Ma Tôn Phong Dị nhặt về nuôi. Nhờ mang huyết mạch thần thú, nàng sớm khai mở linh trí và khi còn trong hình dạng thú, đã đem lòng yêu Phong Dị.

Phong Dị không biết nguyên chủ thích hắn.

Hoặc có lẽ, lúc nguyên chủ ở dạng thú hắn không hề hay biết.

Hình thú của nàng quá bình thường. Lại bởi không có cha mẹ chỉ dạy, mất đi truyền thừa, có huyết mạch thần thú nhưng không biết cách phát huy.

Trong mắt Phong Dị, nàng chỉ là một con mèo hoang xinh đẹp, chỉ vậy mà thôi.

Đối với Ma Tôn cao cao tại thượng mà nói, việc nhận nuôi một yêu thú thấp kém trôi dạt trong rừng núi đã là một ân huệ lớn lao.

Lúc Ma Tôn nhặt được nguyên chủ, trên cổ nàng có một tấm ngọc bài khắc hai chữ "Nam Nhứ".

Từ đó về sau, nguyên chủ mới có được một cái tên.

Có tên vẫn tốt hơn là không có.

Ví dụ, Ma Tôn nhớ tên nàng, thỉnh thoảng vào lúc nhàn rỗi sẽ gọi nàng ra chơi đùa.

Những lúc như vậy, nguyên chủ cảm thấy rất hạnh phúc.

Vì thế, Ma Tôn tùy tiện chỉ định người đi nằm vùng tại Thái Huyền Tông, nguyên chủ được chọn.

Người của Ma Tộc thường mang dấu vết quá rõ ràng, không thể che giấu hành tung. Yêu thú lúc chưa hóa hình, cần phải uống thuốc và ngâm trong dược trì mới có thể che đậy thân phận, dễ dàng vượt qua trận pháp phòng ngự của Thái Huyền Tông.

Nguyên chủ vất vả hóa thành hình người, nhưng.......

Phong Dị vẫn chỉ xem nàng như một liếm cẩu trung thành tận tụy mà thôi.

Như mọi người đều biết, liếm cẩu không bao giờ có kết cục tốt.

Thân là một người không cha không mẹ, không có gia đình, nguyên chủ không biết làm thế nào để trở thành một thần thú đúng nghĩa. Nàng vẫn luôn lẫn lộn trong đám yêu thú huyết mạch thấp kém, đến mức nghĩ mình thực sự là yêu thú, thậm chí việc bị ép trưởng thành sớm để hóa hình, nàng cũng xem như đó là một điều may mắn.

Thật đáng thương.

Nói tóm lại, nàng sẽ không tiếp tục làm liếm cẩu nữa.

......Nhưng mà một hổ một báo đang nhìn nàng đầy thèm thuồng kia, có thể lùi ra xa chút được không!!!

Nam Nhứ gồng mình, thân hình nhỏ bé cố gắng toát ra chút khí thế vương giả.

Nhưng nàng không làm được.

Không ai từng dạy nguyên chủ những điều cơ bản này, nàng cũng không thể học từ ký ức.

Nàng cố gắng rất lâu, nhưng chỉ thấy một hổ một báo càng ngày càng tiến lại gần, đôi mắt hung dữ nhưng lại tràn ngập mê muội.

Nam Nhứ bỏ cuộc, vội vàng tìm kiếm sự giúp đỡ, đôi mắt ngấn nước nhìn về phía Lê Vân: "Ô ô ——"

Sư tôn! Ta sợ! Ôm ta đi!

Mèo sợ hãi rụt người thành một cục, thân thể như đang run rẩy nhìn khi nhìn về phía hắn.

Lê Vân cúi người, bế nàng vào lòng.

Ánh mắt hắn lướt qua Hàn Ngọc: "Nhốt chúng lại, ngươi dọa sợ Sơ Thất rồi."

Hàn Ngọc nghiêm túc nói linh tinh: "Dọa đâu ra? Ta thấy bọn chúng đang chơi rất vui còn gì? Con Bạch Hổ có cánh này vốn hung dữ, vậy mà khi gặp con mèo nhà ngươi lại ngoan ngoãn thế kia, để chúng nó chơi thêm chút. quen nhau rồi sẽ ổn thôi......"

"Không đúng," Hàn Ngọc nghi hoặc nhìn con mèo trong tay Lê Vân, "Ta nhớ con mèo của ngươi đâu có nhát gan đến thế, chỉ hai con linh thú cấp thấp mà cũng làm nó sợ đến vậy?"

"Ừ," Lê Vân nói, "Nó chỉ là mèo hoang yếu ớt."

Mèo hoang yếu ớt thật sự rúc sâu vào lồng ngực hắn, yếu ớt vùi sâu vào trong lòng hắn hơn.

Hàn Ngọc: "......"

Cứ tiếp tục giả vờ đi.

Làm gì có mèo hoang nào lại có thể chữa được hàn độc.

Hàn Ngọc hỏi: "Mà nói xem, rốt cuộc con mèo của ngươi là loại linh thú gì?"

Lê Vân nói: "Ta cũng không rõ."

Hàn Ngọc thường không để tâm đến các loại linh thú hay yêu thú, trong mắt hắn tất cả đều không khác nhau là mấy ——

Đều là thịt và xương, hắn chỉ quan tâm khi đã chết, vì chết rồi mới có thể dùng để luyện thuốc.

Nhưng Hàn Ngọc cũng có chút hiểu biết.

Nhìn con mèo này, rõ ràng không giống mèo bình thường, theo lý, với huyết mạch cấp cao, nó phải có khả năng áp chế huyết mạch của các linh thú cấp thấp khác.

Sao nó lại sợ chúng đến vậy?

Hắn thầm nghĩ, lát nữa phải đến Tàng Thư Lâu tra cứu thêm.

Hàn Ngọc chống cằm, đặt chuyện này trong lòng.

Sau khi trêu chọc mèo con một phen, xem như trả đũa lại việc trước đó bị nó cố ý chọc phá. Hàn Ngọc cũng biết có điểm dừng, liền nhốt hai con linh thú lại.

Sau đó, Hàn Ngọc nói với Lê Vân: "Tối nay là đêm đầu tiên của phiên chợ đêm tại Tiên Hội Bồng Lai, ngươi có muốn cùng ta ra ngoài dạo một chút không?"

Ngày đầu tiên, thường sẽ có rất nhiều thứ tốt.

Lê Vân nhìn lướt qua Trảm Phong bên hông, gật đầu: "Được."

Hắn không yên tâm để Sơ Thất ở lại sân viện, lo rằng nó sẽ chạy loạn, nên đưa tay chạm vào chiếc chuông bạc trên cổ nó.

Có chiếc chuông này....Dẫn Sơ Thất ra ngoài cũng không sao.

Hắn khẽ gãi cằm mèo con: "Sơ Thất, ngươi đi cùng ta."

Mắt Nam Nhứ sáng rực lên vì phấn khích.

Tuyệt quá, đi dạo phố thôi!

Nàng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, nhưng ngay giây tiếp theo, nàng mơ hồ nghe thấy giọng của Du Duyệt truyền đến từ tài khoản phụ: "A Nhứ, nghe nói chợ đêm của Tiên Hội Bồng Lai rất nổi tiếng, tối nay chúng ta cùng đi dạo một chút nhé!"

Nam Nhứ: "......"

Thật khó xử.

Mở tài khoản chính đã khó, mở tài khoản phụ cũng khó, mở cả hai cùng lúc thì khó càng thêm khó!

.......

Cuối cùng, Nam Nhứ đành từ bỏ tài khoản chính, đưa thần thức quay về tài khoản phụ.

Mèo con được Lê Vân ôm trên tay, không cần phải ứng phó quá nhiều chuyện, trong khi đó, tài khoản phụ là con rối thì phải thực hiện giao tiếp nhiều.

Đi dạo phố cùng hội chị em, tất nhiên phải nói chuyện rôm rả rồi!

Tuy nhiên, khi nàng cùng Du Duyệt và Chu Thắng Nam bước ra khỏi cửa, nàng lập tức cảm nhận được cảm giác muốn độn thổ quen thuộc từ lâu.

Bởi vì bên cạnh ba người bọn họ.......Có đến chín vệ sĩ đi theo!

Khí thế này, nếu không biết thì chắc hẳn sẽ nghĩ đây là đại tiểu thư nhà nào ra ngoài dạo chơi.

Một nhóm mười hai người đứng thành hàng, đủ để chơi ba bàn mạt chược.

Nam Nhứ có chút ngượng ngùng quay sang nói với Cao Minh: "Có thể giảm bớt người được không, chỉ cần ba người đi theo là đủ rồi."

Cao Minh nghiêm túc từ chối: "A Nhứ tiểu hữu, chúng ta đã nhận nhiệm vụ bảo vệ ba người, đương nhiên phải dốc hết sức đảm bảo an toàn!"

Nam Nhứ: "...... Thôi được."

Thế là nhóm người của họ vừa bước ra phố, lập tức trở thành tâm điểm được chú ý, tỷ lệ ngoái đầu nhìn gần như đạt đến đỉnh.

Không chịu nổi ánh mắt tò mò liên tục bám theo, Nam Nhứ tiện tay chọn một quầy hàng, mua ba chiếc mặt nạ rồi đưa cho Du Duyệt và Chu Thắng Nam.

Chu Thắng Nam cầm mặt nạ lên, hỏi: "Đeo cái này vào, chẳng phải sẽ càng khiến người ta nhìn nhiều hơn sao?"

Nam Nhứ tự tin đáp: "Bọn họ không nhìn thấy mặt chúng ta, nghĩa là họ đang nhìn mặt nạ. Nếu nhìn mặt nạ, thì liên quan gì đến chúng ta?"

Du Duyệt: "......"

Chu Thắng Nam: "......"

Hai người hoàn toàn bị triết lý ngụy biện của nàng làm câm nín.

Ừm......

Thế rồi, với đội hình kỳ lạ này, họ không còn giống một nhóm buôn bán đa cấp nữa, mà giống một hội mang mặt nạ thần bí nào đó, đến mức ngay cả chó hoang cũng phải đi đường vòng khi thấy họ.

Nam Nhứ:...... Cũng tốt, ít ra không bị chen lấn.

Ba người bắt đầu dạo phố.

Khu vực chợ của cốc được chuẩn bị riêng cho Tiên Hội Bồng Lai, trang trí vô cùng lộng lẫy.

Cây cối rực rỡ ánh sáng, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.

Hoa dưới đêm trăng, dọc con đường dài nhộn nhịp là dòng người tấp nập trong trang phục lộng lẫy, khung cảnh đậm tiên khí nhưng vẫn phảng phất hương vị đời thường của nhân gian.

Có gian hàng treo đầy đầu thú và da lông, cách ba trượng đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm; có gian hàng phấp phới treo những chiếc khăn lụa mỏng manh tinh xảo, xung quanh là các nữ tu xinh đẹp, thanh tao; còn có gian hàng bày đầy đèn hoa, người bán nói có thể chọn một chiếc để thả xuống sông trong cốc, để đèn trôi theo dòng nước, cuốn đi những ước nguyện vọng trong lòng.......

Du Duyệt và Chu Thắng Nam chưa từng đến một phiên chợ lớn như vậy trong Tu Tiên giới, đi ngang qua các gian hàng, mắt họ sáng rực, gần như không biết phải nhìn chỗ nào trước.

Nam Nhứ điều khiển con rối đi dạo, cũng cảm thấy không chống đỡ nổi nữa.

Nàng quyết định dẫn mọi người đến quán trà để nghỉ chân.

Trà là loại trà hoa đặc chế của cốc, có nhiều loại khác nhau, nổi tiếng nhất là một loại trà có tên là trà hoa Phật Liên, khi rót nước vào ly, hương thơm thanh mát lập tức lan tỏa khắp nơi.

Du Duyệt mệt mỏi sau khi dạo chợ, uống ngay một ngụm lớn.

Du Duyệt uống xong, hào hứng nói: "Trà hoa Phật Liên này ngon thật!"

Chu Thắng Nam cũng gật đầu đồng tình: "Đúng là không tồi."

Còn Nam Nhứ đang dùng thân thể con rối, chỉ có thể làm bộ nhấp môi vào méo ly.

Hu hu.

Nàng cũng muốn uống.

Đợi khi đổi sang tài khoản chính, nhất định phải uống một lần mới được!

Ba người vừa uống trà vừa trò chuyện, bỗng nhien, Du Duyệt bật dậy.

Nam Nhứ nói: "Có chuyện gì vậy?"

Du Duyệt hơi thất thần: "Hình như...... Ta vừa thấy biểu ca."

Nam Nhứ nhìn theo ánh mắt nàng.

Ngay sát bên quán trà, một nam một nữ mặc đạo bào màu tím đậm đang đứng gần nhau, dáng vẻ rất thân mật. Không biết nữ nhân nói gì mà nam nhân đưa tay bẹo má nàng, thậm chí còn tranh thủ hôn trộm một cái lúc nàng không chú ý.

Nam Nhứ lập tức quay lại nhìn Du Duyệt.

Du Duyệt đứng đó như một khúc gỗ, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt thất thần.

Nam Nhứ và Chu Thắng Nam liếc nhìn nhau, sau đó cả hai cùng đứng dậy.

Có người dám bắt nạt tỷ muội của mình sao?

Đi, đòi lại công bằng cho tỷ muội!

Một nhóm người đông đúc rời khỏi quán, động tĩnh quá lớn, khiến ai cũng phải chú ý.

Trên lầu hai của một tửu lâu gần đó, trong gian phòng sang trọng, một nam nhân ngồi gần cửa sổ, trông thấy cảnh tượng ấy, khẽ nhíu mày.

"Sao thế?" Hàn Ngọc nói, "Đây là tửu lâu ngon nhất ở cốc, ngươi không thích à?"

"Không."

Lê Vân nhìn chằm chằm vào chút ma khí mờ hồ kia, lạnh nhạt nói: "Chỉ là ta vừa nhìn thấy đồ đệ của mình."

Trong khu chợ đông đúc, người qua lại nhộn nhịp.

Nàng dẫn theo nhiều người, khí thế hùng hổ như vậy......

Là định làm gì đây?

_____

Hầu: Oánh ghen!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro