Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Sát ý

Ngửi thấy mùi hương ấy, sắc mặt của Lê Vân vẫn như thường, không có chút thay đổi.

Chỉ có điều, trong đáy mắt hắn thoáng hiện lên một lạnh lẽo, biểu lộ cảm xúc bị che giấu, nhưng Nam Nhứ đang cuộn tròn trong lòng hắn hoàn toàn không hề hay biết.

Hắn ngẩng đầu, nói với Tiểu Trúc: "Ngươi đã mang mấy món ăn vặt cho mèo con đến, vậy lấy ra đi."

Ăn vặt!

Nam Nhứ phấn khích ló đầu ra: Có đồ ăn kìa!

Trúc sư huynh mở túi trữ vật, lần lượt lấy ra từng món đồ ăn vặt đặc biệt chuẩn bị cho mèo con.

Mèo con lập tức vùng vẫy thoát khỏi lòng Lê Vân, nhảy đến trước mặt Trúc sư huynh, đi qua đi lại như đang kiểm tra.

Trúc sư huynh cúi đầu nhìn mèo con, cầm một túi giấy lên, giới thiệu cho nó: "Sơ Thất, đây là cá bạc khô từ Đông Hải."

Cá bạc khô rất nhỏ, giống như món cá khô cay trong kiếp trước của nàng, chỉ là không được nêm nếm gia vị.

Nam Nhứ ngửi ngửi, không có mùi tanh, bèn thử cắn một miếng.

Vị vừa khô vừa dai, không ngon lắm.

Nam Nhứ nuốt một nửa, nửa còn lại nhổ ra, dùng móng đẩy đi.

"Không thích à?" Trúc sư huynh thấy mèo con ghét bỏ, liền lấy ra một khác, "Vậy thử cá Luyện Bạch từ Vân Mộng Trạch xem."

Cá Luyện Bạch khá lớn, thịt cá còn rất tươi, đặt trong hộp đá lạnh nên vẫn giữ được độ mới.

Thịt cá còn chưa được đánh vảy, vẫn đỏ tươi, mùi tanh xộc thẳng vào mũi.

Nam Nhứ vốn có khứu giác nhạy bén,bị mùi tanh nồng nặc này làm cho khó chịu, phải lùi lại mấy bước.

"Cái này cũng không thích hả......"

Trúc sư huynh chậm rì rì cất hộp đá đi, lấy ra một túi gấm khác: "Vậy nếm thử thịt hươu khô từ Yên Chi này đi?"

Thịt khô ước chừng to bằng lòng bàn tay người, Trúc sư huynh kiên nhẫn xe thành từng miếng nhỏ, đưa đến trước mặt nàng.

Nam Nhứ cắn một miếng, thấy mùi vị khác ổn, liền cắn thêm miếng nữa.

Ngon quá!

Mèo con cọ cọ vào lòng bàn tay Trúc sư huynh, vui vẻ vẫy đuôi.

"Sơ Thất thích món này," Trúc sư huynh mỉm cười nói, "Lần sau ta sẽ mua thêm cho ngươi."

Ông lại tiếp tục lấy ra nhiều món khác để mèo con nếm thử.

Dù mèo con rất kén ăn, phần lớn không thích, nhưng ông vẫn kiên nhẫn tỉ mỉ cho nó ăn từng món.

Dù phần lớn đều không hợp khẩu vị, sau một hồi nếm thử, Nam Nhứ vẫn ăn no căng bụng.

Còn Trúc sư huynh, tuổi già sức yếu, cũng có chút mệt mỏi.

Ông đứng dậy, cúi chào Lê Vân: "Kiếm Quân, ta xin phép xuống núi trước."

Lê Vân gật đầu: "Bùa tốc hành và linh thạch vẫn còn chứ?"

Trúc sư huynh cười: "Vẫn còn."

Lê Vân nói: "Cần gì cứ nói với ta."

Trúc sư huynh nói: "Được ạ."

"Kiếm Quân, bình đan dược kia......" Trước khi đi, Trúc sư huynh không nhịn được nhắc lại, "Có thể phục hồi kiếm tâm, người hãy nhớ sử dụng nhé!"

Lê Vân không gật đầu, cũng không lắc đầu.

Hắn chỉ nói: "Ta đã biết."

Trúc sư huynh đã theo Lê Vân nhiều năm, hiểu rằng hắn thái độ này của hắn nghĩa là không định dùng.

Chuyện Kiếm Quân đã quyết, không ai có thể thay đổi.

Ông thở dài, bước từng bước chậm chạp rời đi.

Nam Nhứ không nhận ra sự vi diệu trong cuộc trò chuyện giữa hai người, chỉ vẫy đuôi tiễn Trúc sư huynh đến cửa, sau đó quay lại đắm chìm trong biển đồ ăn vặt, trái chọn chọn, phải nhặt nhặt.

Dù bụng đã no căng, ngoài miệng vẫn không ngừng thèm thuồng.

Huống hồ, Trúc sư huynh mua nhiều món thế này —— đồ ăn vặt đấy!

Xen lẫn trong đống đồ ăn vặt, thực sự khiến nàng cảm giác như đang dạo chơi trong siêu thị.

Ngay lúc nàng đang mải mê vui chơi quên cả trời đất, bỗng nhiên nghe tiếng Lê Vân gọi phía sau: "Sơ Thất."

"Mẻo?"

Nàng quay đầu lại, nghiêng đầu nhìn hắn.

Chỉ một cái nhìn thoáng qua, nàng đã thấy trên đầu ngón tay hắn dính một vệt đỏ thẫm.

Nam Nhứ ngay lập tức bỏ mặc đống đồ ăn vặt, hai ba bước đã nhảy vào lòng hắn.

So với máu của Lê Vân, đống đồ ăn vặt này là cái gì chứ!

Máu thơm ngọt thế này, làm sao nàng có thể lãng phí được!!!

Nàng há miệng ngậm lấy hắn ngón tay, nhưng ngay sau đó, nàng cảm nhận được Lê Vân đặt tay lên gáy mình, một luồng linh lực lạnh lẽo chảy vào kinh mạch nàng.

Hự ——

Nam Nhứ rít lên một hơi lạnh.

Thực ra mấy ngày này, nàng đã không còn đau đớn nhiều nữa.

Hàng đêm đều uống máu Lê Vân, thân thể của nàng dường như đã hồi phục được phần nào. Thêm vào đó, hai lần luyện đan cũng giúp nàng giải phóng linh lực hỗn loạn trong cơ thể, nàng thậm chí nghĩ rằng mình gần như đã khỏi hẳn.

Gần như.

Nhưng khi linh lực của Lê Vân thâm nhập vào kinh mạch, nàng mới nhận ra rằng cơ thể mình còn lâu mới được coi là hồi phục.

Chỉ cần có thứ gì từ bên ngoài xâm nhập, linh lực trong cơ thể nàng liền trở nên cuồng bạo, dấy lên cuộc tấn công dữ dội.

Sự bất ổn đó kéo theo những vết thương cũ trong cơ thể nàng, xé toạc cái vỏ ngoài mong manh của biểu hiện hồi phục giả tạo. Những tổn thương trong kinh mạch dường như lúc này đều lộ ra, bộc phát thành nỗi đau đớn khiến nàng phải nghiến răng chịu đựng.

Nhưng đồng thời, luồng linh lực của Lê Vân xâm nhập vào giống như một tảng băng khổng lồ mạnh mẽ nghiền ép, từng chút một đi qua kinh mạch nàng.

Một mặt là yên bình, một mặt là đau đớn.

Một mặt là băng giá, một mặt là lửa dữ.

Dưới sự áp chế mạnh mẽ của luồng linh lực ấy, những phần kinh mạch bị mục rữa dường như đang từng chút một bị loại bỏ.

Nam Nhứ gần như không chịu nổi, phải ra sức cắn chặt ngón tay hắn, mới có thể kìm nén cơn đau mà không bật ra tiếng kêu thảm thiết.

Khoảnh khắc ấy như chỉ là một giây, nhưng cũng như đã kéo dài cả một năm.

Lê Vân thu hồi linh lực.

Nàng nhìn hắn, ánh mắt có chút mờ mịt, chỉ lờ mờ nhận ra mái tóc dài của hắn đã ướt đẫm mồ hôi, dính lại bên thái dương.

Lê Vân nhẹ nhàng tách hàm răng nàng, để nàng nhả ngón tay hắn ra.

Ở khoảng cách gần như vậy, nàng nhìn thấy ngón trỏ hắn, bị nàng cắn đến hằn một vết răng sâu hoắm.

"Ô ——"

Nàng hơi áy náy, cúi đầu cọ nhẹ vào người hắn.

Hắn không trách nàng.

"Được rồi," hắn xoa đầu nàng, "Ngủ đi."

Mèo con mềm mại nằm gọn trong lòng hắn, hai chân trước ôm chặt lấy cánh tay hắn, cuộn người vào tư thế thoải mái, nàng mệt mỏi nhưng an tâm nhắm mắt lại.

Lê Vân cúi đầu nhìn nó, dường như vẫn còn ngửi thấy hương trúc thanh khiết từ cơ thể nhỏ bé này.

Trước hôm nay, hắn không hiếu kỳ về lai lịch của Sơ Thất.

Dù hắn mơ hồ nhận thấy những điều đặc biệt ở Sơ Thất, trong lòng hắn, Sơ Thất vẫn chỉ là con mèo nhỏ đáng thương, có đôi mắt trong như lần đầu gặp gỡ.

Nhưng từ hôm nay, hắn muốn làm rõ mọi chuyện.

Bởi vì hắn không biết ——

Những vết thương trên người Sơ Thất, từ đâu mà có.

Hắn biết rõ, hôm đó không chỉ có đệ tử tên Nam Nhứ bên cạnh lò luyện đan.

Hương trúc trên người Sơ Thất, chưa chắc đã do Nam Nhứ để lại.

Nhưng nghĩ kỹ lại, tối hôm đấy hắn gặp Sơ Thất cũng trùng với ngày các đệ tử mới nhập môn. Mà những chuyện bất thường gần đây xảy ra xung quanh đều có liên quan đến Nam Nhứ.

Sơ Thất bị thương nặng đến mức này, uống máu hắn suốt mấy ngày nay, cũng không đỡ được bao nhiêu.

Lúc nãy khi thăm dò kinh mạch của nó, nhìn những vết thương chồng chất, khiến hắn không khỏi kinh hoàng.

Nếu thật sự là đệ tử tên Nam Nhứ cố tình gây thương tích cho Sơ Thất, rồi sắp đặt Sơ Thất đến bên cạnh hắn......

Lê Vân siết chặt chuôi kiếm Trảm Phong bên hông.

Bất chợt, hắn thả lỏng tay khỏi chuôi kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve mèo con đang say giấc trong lòng ngực, khóe mắt hạ xuống, che đi sát ý lạnh lẽo vừa bùng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro