Chương 110: Kết thúc
Một câu của Lê Vân, khiến toàn bộ Thái Huyền Tông cảm thấy tự tin.
Vì thế, nghị sự tại Tam Thanh Đường không bao lâu liền kết thúc.
Sau khi nghị sự kết thúc, Lê Vân bị chưởng môn giữ lại, còn Nam Nhứ theo nhị tỷ quay về Thủ Tâm Phong.
Nhóm yêu thú và bán yêu trong Thủ Tâm Phong, nghe tin sắp ra chiến trường, không những không hề phản kháng, ngược lại ai nấy đều hừng hực khí thế.
Tạm thời, Hồng Ngọc giữ chức phong chủ, nhưng Nam Nhứ có thể dễ dàng nhận thấy tất cả mọi người đều vô cùng kính trọng nhị tỷ.
Nam Nhứ thầm nghĩ, nhị tỷ thật lợi hại.
Không chỉ khiến bọn họ thần phục bởi huyết mạch, mà còn khiến những yêu thú này thực sự công nhận nhân cách của bà, sẵn sàng quy phục dưới sự lãnh đạo của bà.
Nam Nhứ bước vào phòng của nhị tỷ, kéo tay bà, líu ríu kể rất nhiều chuyện, nàng kể lại toàn bộ những gì đã trải qua trong Long Mộ, rồi kể về lần trước khi chạm trán Phong Dị.
Sau khi nói xong, nàng có chút bối rối, hỏi: “Nhị tỷ, muội cảm thấy…… Người từng thích Phong Dị, không phải muội.”
Kinh Nhị Nương nhíu mày: “Trước khi chúng ta tách ra, ta đã đưa muội đến dị thế.”
Nam Nhứ nói: “Chẳng trách muội luôn cảm thấy ký ức của mình mơ hồ, có một số chuyện dường như nhớ được, nhưng lại không thể nhớ rõ.”
“Không, A Nhứ,” Kinh Nhị Nương lại nói, “Ta đã đưa cả thân thể của muội sang đó. Lúc ấy vì để bảo vệ tính mạng, ta vội vàng hành động, không biết đã xảy ra sự cố gì, khiến thần hồn muội trôi dạt sang thế giới kia, còn thân thể thì vẫn lưu lại ở đây.”
Kinh Nhị Nương có chút áy náy: “Chỉ cần sơ suất một chút thôi…… Thần hồn muội có thể sẽ tan biến mãi mãi.”
“Nhị tỷ,” Nam Nhứ ôm bà, an ủi nói, “Đừng nghĩ nữa, khi đó tỷ cũng chỉ muốn bảo vệ muội mà thôi. Hơn nữa, bây giờ không phải muội đã bình an trở về rồi sao.”
Kinh Nhị Nương ngửi mùi hương trên người nàng, dần trấn tĩnh lại: “Ừm, muội đã trở về, chuyện cũ không cần nhắc lại nữa.”
Bà lại hỏi: “Muội và Lê Vân, rốt cuộc là thế nào?”
Cách một bức tường, Lê Vân đến Thủ Tâm Phong đón Nam Nhứ, tình cờ nghe thấy câu hỏi này.
Không phải hắn cố ý nghe lén ——
Với cảnh giới hiện tại của hắn, trừ phi phong bế một bộ phận ngũ giác, nếu không, bất kỳ động tĩnh nào xung quanh cũng khó thoát khỏi nhận thức của hắn.
Nhưng vì sự an toàn của Nam Nhứ, hắn không thể phong bế ngũ giác.
Nếu trong lúc hắn phong bế ngũ giác, mà Nam Nhứ gặp nguy hiểm……
Hậu quả đó, hắn không thể gánh chịu.
Hắn đứng ngoài cửa, không bước vào.
Giọng nói của Nam Nhứ vẫn rõ ràng truyền đến bên tai: “Nhị tỷ, muội thích chàng.”
Không ngờ lại nghe được lời thổ lộ từ người trong lòng, khóe môi Lê Vân khẽ nhếch lên.
Nam Nhứ không biết Lê Vân đang ở ngoài cửa, nàng có chút do dự nhìn nhị tỷ, cuối cùng vẫn thẳng thắn nói: “Nhị tỷ, muội mang thai rồi. Muội muốn cùng chàng kết đồng tâm khế.”
Hô hấp của Lê Vân khựng lại, ngay cả đôi mắt cũng lập tức tối sầm, hóa thành màn đen sâu thẳm.
“Mang thai? Lập khế ước?”
Kinh Nhị Nương không ngờ tiểu muội nhà mình vừa mới thành niên, đã gặp chuyện như . Bà thu lại ý cười trên môi, nhìn Nam Nhứ, ánh mắt nghiêm nghị: “Muội có biết những điều này có ý nghĩa gì không?”
Nam Nhứ nhìn thẳng vào mắt nàng, không hề lùi bước.
“Nhị tỷ, muội biết.”
Nam Nhứ nói: “Chính vì biết, nên muội mới nói với tỷ. Việc mang thai…… Là một sự cố, khi đó muội đang trong kỳ động dục. Những lần sau, chàng đều uống thuốc tránh thai rất cẩn thận. Nhưng việc lập khế ước…… Muội đã suy nghĩ rất kỹ.”
Chuyện lập khế ước với Lê Vân, Nam Nhứ vừa mới nghĩ đến lúc tham gia nghị sự.
Nàng nhớ lại rằng, thế giới này, rất có thể là một cuốn sách.
Nam chính trong sách là Phong Dị, có khi nào vẫn còn hào quang nhân vật chính nào khác?
Lê Vân sắp ra chiến trường ——
Nếu, nếu Phong Dị lại bộc phát bàn tay vàng thì sao?
Đối mặt với nhị tỷ, Nam Nhứ không giấu giếm nữa, thẳng thắn nói ra lo lắng của mình: “Nhị tỷ, khi muội ở dị thế, muội nhìn thấy thế giới này…… Là một cuốn sách.”
Kinh Nhị Nương: “Một cuốn sách?”
“Đúng vậy, một cuốn…… Ừm, thoại bản.” Nàng nói, “Trong thoại bản, Phong Dị mới là nhân vật chính, còn chúng ta đều là cái gai trong mắt Phong Dị, từng người một sẽ lần lượt chết đi. Muội đã thấy trong sách, Lê Vân đã chết, muội cũng chết, A Nhung vì báo thù cho mẫu thân, cũng sẽ chết……”
“Vậy nên, nhị tỷ……” Nam Nhứ dựa vào lòng bà, nhỏ giọng nói, “Muội sợ.”
“Muội không thể ngăn cản chàng tham gia đại chiến này. Tất cả mọi người đều muốn diệt trừ Phong Dị, nhưng người thực sự có thể chống lại Phong Dị, chỉ có duy nhất chàng. Hiện tại chàng đã là Hợp Đạo Cảnh, trông như thiên hạ vô song, không ai địch lại, nhưng muội vẫn sợ.”
“…… Muội sợ chàng sẽ lặp lại vận mệnh trong sách.”
Nam Nhứ khẽ nói, “Nếu kết đồng tâm khế, muội và chàng đồng sinh cộng tử…… Nếu chàng xảy ra chuyện, khi tính mạng mong manh, muội có thể thay chàng chịu một nửa đau đớn, kéo chàng trở về.”
“Nhị tỷ,” nàng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Kinh Nhị Nương, “Muội không muốn mất đi chàng.”
Kinh Nhị Nương cúi đầu nhìn nàng.
Gương mặt thiếu nữ dũng cảm không sợ hãi, mang theo quyết tâm kiên định của tuổi trẻ. Đôi mắt nàng sáng rực như ngọn lửa, bừng lên thứ tình cảm chân thật nhất.
Không phải “Muội rất yêu chàng”.
Cũng không phải “Không có chàng, muội không sống nổi”.
Mà là ——
“Muội không muốn mất đi chàng.”
Chỉ một câu đơn giản như vậy, nhưng ý nghĩa còn hơn vạn lời.
Kinh Nhị Nương sững lại, rồi bất chợt bật cười.
“A Nhứ,” Bà nói, “Muội và ta thật giống nhau. Năm đó…… Ta cũng đã nói với chàng ấy như vậy.”
“Không tồi, nếu muốn có được điều gì, thì tự mình giành lấy, do dự không phải phong cách của con cháu Chân Long chúng ta.” Kinh Nhị Nương ngẩng đầu nói, “Nhưng A Nhứ, vận mệnh của chúng ta, chưa bao giờ do kẻ khác viết nên.”
“Muội đã đánh giá quá cao Phong Dị, đồng thời cũng đánh giá thấp Lê Vân.”
Kinh Nhị Nương hỏi: “Muội có chắc rằng, sau khi ký khế ước sinh tử, hắn trên chiến trường, sẽ không vì lo cho muội, sợ muội bị thương mà không dám toàn lực chiến đấu hết sức?”
Nam Nhứ bị câu nói của bà làm sững sờ.
Đúng vậy.
Nếu Lê Vân vì bận tâm đến nàng, không dám dốc toàn lực, để rồi bại trận……
Thế chẳng phải nàng lại vô tình đẩy câu chuyện về đúng kết cục ban đầu sao?
“A Nhứ, đừng để bản thân bị trói buộc bởi chuyện này.” Kinh Nhị Nương nói, “Nếu đại lục Thiên Diễn này thực sự là một cuốn sách, vậy thì chúng ta sẽ xé nát nó, đi đến một thế giới rộng lớn hơn.”
Xé nát cuốn sách này, đi đến một thế giới rộng lớn hơn!
Những ràng buộc vô hình đã kìm hãm Nam Nhứ bấy lâu nay chợt buông lỏng, nàng cảm thấy lòng mình như được cởi bỏ, trở nên nhẹ nhõm hẳn.
Dù cho đây có thực sự là một cuốn sách……
Thì đến giai đoạn này, cốt truyện chẳng phải đã bị thay đổi rồi sao?
Nam Nhứ ngưỡng mộ nhìn nhị tỷ: “Vâng!”
“Hơn nữa, A Nhứ.”
Kinh Nhị Nương nhịn cười, nói: “Muội có phải quên mất không, một khi kết đồng tâm khế, hai người không chỉ chia sẻ sinh mệnh, mà còn cả tu vi nữa?”
Nam Nhứ: “………………”
Mèo con ngơ ngác.jpg
Chết tiệt.
Nàng chỉ lo nghĩ đến chuyện Lê Vân khả năng sẽ mất mạng, mà quên mất điều quan trọng này.
Nếu nàng hứng chí lên mà đề nghị lập khế ước, rồi vô tình rút mất một nửa tu vi của Lê Vân …… Vậy còn đánh trận cái quái gì nữa!
May mà Lê Vân không ở đây.
Nếu không, vừa rồi chẳng phải nàng đã để lộ sự ngu ngốc trước mặt Lê Vân à!
Kinh Nhị Nương nhìn gương mặt nàng chợt đỏ bừng, không nhịn được mà “Phụt” cười.
“…… Nhị tỷ!”
Nam Nhứ vừa xấu hổ vừa giận, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
“Được rồi.”
Kinh Nhị Nương thấy mèo con đã xấu hổ đến mức này, cũng không trêu chọc nữa, nghiêm túc nói: “Chuyện lập khế ước, ta không ngăn cản muội. Theo ta thấy, Lê Vân là người tốt. Chỉ là, bây giờ chưa phải lúc thích hợp……”
Kinh Nhị Nương liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, khóe môi cong lên: “Đợi khi thời cơ chín muồi, hai người tự nhiên sẽ kết thành lương duyên.”
Nam Nhứ vẫn còn chút ngượng ngùng, rúc vào lòng: “Vâng……Muội biết rồi.”
Đến khi hai người trò chuyện xong, một lát sau, tâm trạng của Nam Nhứ đã bình ổn lại, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Kinh phong chủ.”
Kinh Nhị Nương vung tay, cánh cửa lập tức mở ra.
Nam Nhứ từ bên cạnh Kinh Nhị Nương bò dậy, ngồi ngay ngắn, cố tỏ vẻ nghiêm chỉnh nhưng lại giấu đầu lòi đuôi.
Lê Vân đứng ngoài cửa, hơi gật đầu: “Kinh phong chủ, ta đến đón Nam Nhứ.”
“Nhị tỷ,” Nam Nhứ ngoan ngoãn nhìn trưởng bối nhà mình, “Vậy muội đi nhé?”
Kinh Nhị Nương khẽ gật đầu: “Đi đi.”
Nam Nhứ không còn giả vờ được nữa, ban đầu còn bước chậm rãi vài bước, sau đó liền chạy ào tới, nhào vào lòng Lê Vân.
Lê Vân ôm lấy nàng, lập tức cảm thấy như có một mặt trời nhỏ ấm áp rơi vào vòng tay mình.
Lê Vân nhìn Kinh Nhị Nương, chào hỏi: “Kinh phong chủ, vậy ta xin đưa Nam Nhứ cáo từ.”
“Nhị tỷ,” Nam Nhứ vẫy tay với bà, “Mai muội lại đến thăm tỷ!”
Kinh Nhị Nương dõi theo bóng lưng hai người dần đi xa, khẽ mỉm cười, nhưng trong mắt lại thoáng hiện chút bi thương.
Đã từng có một thời, bà cũng giống như A Nhứ……
Thật tốt.
Hạnh phúc mà bà đã mất…… A Nhứ lại có được.
Ánh mắt bà đột nhiên trở nên sắc bén: Ha, Phong Dị. Thù sát phu, mối hận lấy máu…… Từng món từng món, nàng nhất định phải báo!
……
Một ngày trôi qua nhanh chóng.
Chưởng môn đã cho tất cả đệ tử sắp ra chiến trường một ngày chuẩn bị, ngày hôm sau sẽ xuất phát đến Giang Định Châu.
Ngày thứ hai, Lê Vân dẫn theo một nhóm đệ tử Thái Huyền Tông rời đi.
Nam Nhứ không đi cùng.
Nàng hiểu rất rõ thực lực của bản thân.
Với trình độ của nàng, trong bí cảnh đã bị Phong Dị bắt hai lần. Nếu lần này lại bị Phong Dị bắt đi, rồi bị dùng để uy hiếp Lê Vân…… Chẳng phải sẽ trở thành gánh nặng sao?
Nhưng dù biết vậy, nàng vẫn không nỡ để Lê Vân đi.
“Sư phụ……”
Nàng ôm chặt hắn, bao lời muốn nói đều nghẹn lại trong lòng.
Lê Vân nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: “Chuông của nàng chưa kịp luyện chế lại, ta để lại cho nàng một lá bùa, bên trong phong ấn ba đạo kiếm khí.”
Nam Nhứ: “Ừm.”
Lê Vân: “Ô phong chủ và chưởng môn sẽ ở lại Thái Huyền Tông, nếu có chuyện gì, nàng có thể tìm bọn họ.”
Nam Nhứ: “Ừm.”
Lê Vân: “Chuyện hôm đó, ta nghe thấy.”
Nam Nhứ: “Hả?”
Hắn cười nhẹ: “Những gì nàng nói với nhị tỷ.”
Nam Nhứ: “Hả???”
“Sơ Thất,” hắn nói, “Đợi ta trở về, chúng ta sẽ……”
Nam Nhứ: “…… Không được nói!”
Trong phim chiến tranh luôn có điềm báo trước như thế này!
Trước khi lên đường, nhân vật chính đã hứa hẹn với gia đình, nhưng sau khi ra chiến trường, hắn không bao giờ trở về nữa.
Toàn thân Nam Nhứ dựng lông: “Không được nói, không được nói!”
“Được,” hắn thuận theo, trấn an nàng, “Vậy ta không nói.”
“Sơ Thất.”
Nam Nhứ: “Hửm?”
Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi nàng: “Ta yêu nàng.”
Nụ hôn dịu dàng mà lưu luyến, nhưng không hề vương vấn quá lâu.
Nam Nhứ không kìm được mà siết chặt vòng tay.
Sư phụ……
Nhất định phải bình an trở về!
……
Sau khi Lê Vân rời rời đi, suốt nửa tháng liền, trời đêm không trăng không sao, thậm chí không có lấy một ngọn gió.
Mỗi ngày Nam Nhứ đều mong chờ tin tức, nghe nói năm đại tông môn đã đoạt lại được Giang Định Châu.
Yêu thú của Thủ Tâm Phong chiến đấu dũng mãnh, chiến công hiển hách, nhanh chóng vang danh, được người người ca tụng.
Còn về Lê Vân ——
Hoàn toàn không xuất hiện trên chiến trường.
Ngày đầu tiên, các tu sĩ còn nghĩ rằng Lê Vân đang âm thầm bày mưu tính kế cho một đại sự kinh thiên động địa.
Đến ngày thứ mười lăm…… Những tu sĩ đã kiệt sức bắt đầu oán thán. Thậm chí, trong Giang Định Châu còn lan truyền một tin đồn, tin đồn đó nói, Lê Vân thực chất chưa từng vượt qua lôi kiếp, mà đã chết trong lôi kiếp. Thái Huyền Tông vì muốn cáo mượn oai hùm, mới tung tin Lê Vân tấn chức Hợp Đạo kỳ.
Các tu sĩ ở Giang Định Châu, vốn dĩ chẳng phải một khối bền chắc.
Năm đại tông môn đều có tính toán riêng, ngày thường cũng không thiếu những lần mâu thuẫn. Khi tin tức này lan truyền, lòng người càng thêm hoang mang. Nghe nói trong doanh trại còn có người nổi loạn, chửi rủa Lê Vân là con rùa rụt cổ.
Nam Nhứ vốn là người đến từ thời đại mạng Internet, nên lập tức nhìn thấu chiêu trò của những người này ——
Chắc chắn có kẻ đang cố tình dẫn dắt dư luận, châm ngòi đổ thêm dầu vào lửa!
Nhưng…… Sư phụ đang chờ điều gì vậy?
Nam Nhứ không biết kế hoạch của Lê Vân là gì, lại nghe quá nhiều tin đồn bôi nhọ hắn, nên mỗi ngày đều bực bội không yên, nên tăng ca làm thêm giờ để luyện đan.
Nàng luyện chế thuốc trị thương, Thanh Tâm Đan và Quyển Vương Hoàn, khi được gửi đến Giang Định Châu, lập tức rất được hoan nghênh.
Đặc biệt là Quyển Vương Hoàn, được Hồng Ngọc ca ngợi là có tác dụng khích lệ tinh thần cực kỳ tốt.
Nam Nhứ cảm thấy bản thân cũng cống hiến một phần sức lực vào trận chiến này, trong lòng được an ủi vài phần.
Hôm đó, nàng vừa bước ra khỏi phòng luyện đan của Xích Đan Phong, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an.
“Nhị tỷ,” Nam Nhứ hỏi, “Tỷ có cảm thấy, tối nay có gì đó khác lạ không?”
Lục Thiên Chỉ và Ngôn Thiên Tễ đều ra tiền tuyến để cứu chữa thương binh, Nam Nhứ liền gọi Du Duyệt và nhị tỷ đang dưỡng thương đến, giúp nàng bào chế dược liệu. Trong khi đó, Kinh Nhung và Chu Thắng Nam cũng không ra trận, lại gánh vác trọng trách gia cố đại trận hộ tông của Thái Huyền Tông.
Kinh Nhị Nương cầm chày giã dược, nghiền dược liệu trong cối, hàng mi buông thấp: “Muội cứ chờ xem.”
“…… Hả?”
Nam Nhứ cảm thấy nhị tỷ hẳn là biết điều gì đó, nhưng lúc này chưa thể nói cho nàng.
Nam Nhứ kiềm chế sự tò mò, tiếp tục luyện đan.
Nhưng vừa mới châm lửa đan lô, chợt nghe thấy một tiếng "Ầm" vang trời.
Ngay sau đó, đại trận hộ tông bừng lên ánh đỏ rực, soi sáng cả bầu trời!
Có kẻ đang tấn công Thái Huyền Tông!
Kinh Nhị Nương ném chày giã dược xuống, chậm rãi đứng dậy: “Cuối cùng cũng đến.”
Nam Nhứ đầu óc choáng váng, lập tức phản ứng lại: Chẳng trách Ma giới lại cố tình làm Giang Định Châu trở nên hỗn loạn.
Thì ra, Ma giới đã lợi dụng lúc năm đại tông môn điều quân chi viện cho Giang Định Châu, để bất ngờ đột kích năm đại tông môn!
“Đang —— đang —— đang ——”
Tiếng chuông trầm đục nhưng có sức xuyên thấu cực mạnh vang lên khắp mọi ngóc ngách của Thái Huyền Tông, Nam Nhứ cũng vội vàng bỏ hết công việc, thu dọn đồ đạc, chạy thẳng đến Phi Tiên Điện.
Phi Tiên Điện, tất cả đệ tử ở lại Thái Huyền Tông đều tập hợp tại đây.
Những đệ tử Luyện Khí kỳ được đưa vào trong điện, còn bên ngoài điện, cạnh Thái Huyền Bia, vài vị trưởng lão Nguyên Anh đồng tâm hiệp lực, nâng cường độ đại trận hộ tông lên mức tối đa!
Phía trên đại trận hộ sơn, vô số ma binh ma tướng lửng dày đặc như bầy châu chấu, tựa mây đen bao phủ bầu trời.
Người cầm đầu, áo choàng bay phần phật, để lộ cánh tay phải trống không.
—— Kẻ cầm đầu đột kích Thái Huyền Tông, chính là Phong Dị!
Không biết từ khi nào, hắn đã tấn chức Hóa Thần kỳ, đứng lơ lửng trên không.
Vừa nhìn thấy Phong Dị, Kinh Nhị Nương lập tức không thể kìm nén mối hận trong lòng, hóa thành nguyên hình!
Trên bầu trời Thái Huyền Tông, một cái đầu rồng khổng lồ xuất hiện, thân sói thon chắc, chiếc đuôi dài quét qua, hàng loạt ma binh liền bị quét rơi xuống!
Bà vung móng vuốt, gầm lên giận dữ, đôi mắt ngập tràn ngập huyết lệ hận thù ——
Thần thú Nhai Tí! Huyết cừu tất báo!
“Nhị tỷ!”
Nam Nhứ nhìn nhị tỷ liều mạng như vậy, trái tim thắt lại.
Nàng vẫn tưởng rằng nhị tỷ không đến Giang Định Châu là để dưỡng thương…… Thì ra, nhị tỷ đã sớm đoán được, Phong Dị sẽ dẫn người đánh lén!
Nam Nhứ thấy thân hình che khuất cả bầu trời của Nhai Tí, đang chiến đấu dữ dội với ma binh trên không trung, lòng đầy lo lắng.
Nhị tỷ mới trở về không bao lâu, thương thế trên người còn chưa kịp hồi phục.
Giờ lại liều lĩnh như vậy, chẳng mấy chốc đã áp sát đến trước mặt Phong Dị!
…… Không được.
Nhị tỷ đang muốn lấy mạng đổi mạng!
Nam Nhứ cắn chặt răng, siết chặt ba đạo bùa chú Lê Vân để lại, tung người nhảy lên.
Trong lá bùa này phong ấn ba đạo kiếm khí Hợp Đạo kỳ…… Không cầu có thể giết chết Phong Dị, chỉ cần cứu được nhị tỷ là đủ!
Không ai ngờ Nam Nhứ lại đột nhiên xông ra khỏi đại trận hộ sơn, Ô Đại Sài và chưởng môn đang duy trì đại trận hộ sơn, vừa thấy cảnh này liền kinh hãi: “Nam Nhứ, quay lại ngay!”
Tuy nhiên, Nam Nhứ không nghe thấy gì cả.
Trong mắt nàng lúc này chỉ có nhị tỷ, nàng nhảy lên lưng nhị tý, xé một lá bùa thiên phẩm phòng ngự. Ngay sau đó, nàng nói: “Nhị tỷ, bên phải!”
Nhai Tí lập tức xoay người về phía bên phải, Nam Nhứ thả ra một đạo kiếm khí ——
Kiếm khí này trông có vẻ ôn hòa bình lặng, tựa gió xuân, như mưa phùn, nhưng nơi nó quét qua lại là một mảnh huyết quang ngút trời, quét sạch ngàn quân!
Phong Dị thấy vậy, giơ tay nói: “Kết trận!”
Bốn ma tướng có tu vi Nguyên Anh vây bốn phía hai người bọn họ, trong tay nắm chặt những sợi Khóa Tiên Liên đỏ đen quỷ dị.
Khóa Tiên Liên vừa tiếp xúc với nhau liền đan thành một tấm lưới sắt khổng lồ, bao phủ trời đất, trực tiếp chụp xuống nàng và Nhai Tí, Nam Nhứ định thả ra đạo kiếm khí thứ hai, thì bất ngờ ngửi thấy một mùi hương lạnh lẽo quen thuộc.
Ngay sau đó, một đạo kiếm quang tuyết trắng lóe lên, bên tai vang lên tiếng kiếm ngân trong trẻo, vang vọng trời đất.
Ánh sáng lóe qua, tấm lưới sắt lập tức rơi xuống, bốn ma tướng cũng chết ngay tại chỗ!
Người đến thu kiếm, không nhiễm bụi trần, như thể chỉ đang dạo bước ngắm trăng, trên mũi kiếm không lưu lại dù chỉ một vệt máu.
Một kiếm, chém bốn Nguyên Anh ——
Một kiếm, kinh thiên động địa!
“Lê Vân,” Phong Dị cười lạnh, “Cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện. Ta còn tưởng rằng phải đợi đến khi Thái Huyền Tông bị ta san bằng, ngươi mới dám ló mặt. Tuy nhiên…… Đã muộn rồi!”
Phong Dị giơ tay thả tín hiệu lên bầu trời đêm, cười dữ tợn: “Ngươi cứ đứng đó mà chứng kiến Thái Huyền Tông bị hủy diệt đi! Loại thuốc nổ này, dù ngươi có là Hợp Đạo Tiên Quân cũng không thể xoay chuyển tình thế!”
Hắn cực kỳ hận Lê Vân ——
Hận Lê Vân mang Nam Nhứ đi, hận kiếm khí của Lê Vân chặt đứt một tay hắn, càng hận Lê Vân vậy mà lại đột phá Hợp Đạo kỳ!
Ngay từ khi lập kế hoạch tập kích bất ngờ này, hắn đã quyết tâm phải đích thân dẫn quân đến Thái Huyền Tông, báo thù rửa hận!
Hắn muốn Thái Huyền Tông, hóa thành tro bụi!
Phong Dị vốn tưởng rằng Lê Vân sẽ hoảng loạn, sẽ vô cùng phẫn nộ.
Nhưng không ngờ, Lê Vân chỉ bình tĩnh nâng kiếm lên.
Hắn không nói một lời, ánh mắt và mũi kiếm đều lạnh như băng, phát ra một tia sáng sắc bén vô tình.
Hắn rút kiếm, trong chớp mắt, vạn vật câm lặng, chỉ còn tiếng kiếm ngân.
Nam Nhứ không kịp chớp mắt, thậm chí không thể nhìn rõ hai người giao đấu thế nào, chỉ biết khi nàng lấy lại tinh thần, Trảm Phong trong tay Lê Vân, đã cắm thẳng vào trái tim Phong Dị.
Toàn thân Phong Dị cứng đờ, kinh ngạc cúi đầu.
Hắn thấy nơi trái tim mình, một dòng máu đỏ tươi đang chảy ra.
…… Dưới tay Lê Vân ở thời kỳ đỉnh phong, hắn thậm chí không thể cầm cự nổi mười chiêu.
Còn những kíp nổ hắn sắp đặt, không hề có động tĩnh!
Trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, Phong Dị chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Nam Nhứ.
Nam Nhứ, vừa lúc cũng đang nhìn hắn.
“A Nhứ……” Ánh mắt hắn chợt lóe, yêu hoặc lòng người, “Trước khi chết còn được nhìn thấy nàng…… Rất tốt. Còn nữa, A Nhứ…… Ta yêu nàng.”
Nam Nhứ không hiểu sao lại bị ánh mắt ấy cuốn vào một cơn lốc xoáy, toàn bộ thần hồn như rơi vào vực sâu.
Nàng trên lưng Nhai Tí ngã xuống.
Ngay trước khi mất đi ý thức, nàng nghe thấy có người gọi mình: “Sơ Thất!”
Nam Nhứ mơ hồ hỗn loạn.
…… Sơ Thất?
Đó là ai?
……
Nam Nhứ cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mơ dài.
Sau khi tỉnh lại, cô cảm thấy kiệt sức, bị tiếng chuông báo thức trên điện thoại đánh thức, cô vội vàng thay quần áo, ngáp dài, chen lên tàu điện ngầm.
Giữa dòng người chen chúc giờ cao điểm, cuối cùng cô cũng đến công ty.
Còn vài phút nữa mới đến giờ làm, cô mở điện thoại, tiếp tục đọc nốt tiểu thuyết còn dang dở tối qua.
Nhân vật chính của tiểu thuyết tên là Nam Nhứ, trùng tên với cô, sau khi xuyên không, cô được Ma Tôn nhặt về, rồi sống cùng hắn.
Trong lòng Ma Tôn thích một người tên Liễu Lăng Ca, sau khi nàng đau khổ thất vọng, Ma Tôn chợt tỉnh ngộ.
Loại tiểu thuyết cẩu huyết này, chỉ thích hợp đọc vài trang trước giờ làm để nâng cao tinh thần.
Đang đọc, đồng nghiệp bỗng nhiên vỗ vai cô: “Nam Nhứ, tối qua cậu có xem bộ phim hot không? Là phim chuyển thể từ tiểu thuyết, mà nữ phụ pháo hôi trong phim lại trùng tên với cậu đấy.”
Phim hot? Nữ phụ pháo hôi?
Nam Nhứ lắc đầu.
Đồng nghiệp tiếp tục nói: “Nghe bảo nhiều người không thích Liễu Lăng Ca, lại cực kỳ mê Ma Tôn, thế là sinh ra vô số truyện xuyên sách, có người xuyên thành Du Duyệt, xuyên thành Chu Thắng Nam, còn có người xuyên thành Nam Nhứ, tất cả đều xuyên vào vai nữ phụ để yêu đương với Ma Tôn.”
Fanfic…… Từ phim hot?
Nam Nhứ cúi đầu, nhìn cuốn sách trong tay.
Hóa ra…… Đây là một cuốn fanfic.
Không hiểu vì sao, cô cảm thấy mất hết hứng thú, liền đóng trang truyện.
Cô định tìm kiếm bộ phim hot đó, nhưng vừa lúc đến giờ làm việc, tổng giám đốc đi ngang qua.
Nam Nhứ thu lại suy nghĩ, tập trung vào công việc.
Một ngày làm việc trôi qua, đầu cô choáng váng vì mệt mỏi.
Tan làm, đồng nghiệp bỗng nhiên kinh ngạc thốt lên: “Nam Nhứ, hóa ra cậu không phải nữ phụ, mà là nữ chính!”
Nam Nhứ mệt đến mức chỉ muốn ngủ.
Nàng lễ phép thuận miệng hỏi theo: “Gì cơ?”
Đồng nghiệp nói: “Bộ phim hot kia thực chất là một fanfic quy mô lớn! Nó đạo nhái một cuốn tiểu thuyết cổ đại rất ít người biết! Mà nhân vật chính trong bản gốc, là Nam Nhứ và một Tiên Tôn tên là Lê Vân, Ma Tôn trong đó chỉ là phản diện!”
Lê…… Vân?
Nghe thấy cái tên này, Nam Nhứ đột nhiên tỉnh táo.
Không biết tại sao, cái tên này khiến nàng vô cùng quen thuộc.
“Tác giả của bộ phim hot kia thích Ma Tôn trong truyện gốc, nên đã bịa ra nhân vật tên Liễu Lăng Ca, để yêu đương với Ma Tôn. Sau đó, có người đào ra được rằng tác giả cũng thích Lê Vân, nhưng lại cố tình chia rẽ nam nữ chính, để nữ chính yêu Ma Tôn. Nói chung…… Nguyên tác bị chỉnh sửa đến mức loạn cả lên.”
Đồng nghiệp trêu ghẹo nói: “Nam Nhứ, không ngờ, cậu mới là nữ chính đó!”
Cô là…… Nữ chính?
Trong đầu Nam Nhứ chợt vang lên một giọng nói: “A Nhứ.”
Giọng nói ấy pha lẫn vài phần tà mị, lại vừa nhẹ nhàng vừa mê hoặc.
“A Nhứ, nếu ta thật sự yêu ngươi, ngươi có chịu đi theo ta không?”
“A Nhứ, đi theo ta đi.”
“A Nhứ…… Ta yêu nàng.”
“A Nhứ……”
Cái tên này, giọng nói này, tràn ngập trong tâm trí .
Như thể……
Cô và người này từng là người yêu đến chết không rời, cô từng đau thấu tâm can khi tận mắt chứng kiến hắn chết đi, mang theo nuối tiếc suốt đời.
Nam Nhứ lắc mạnh đầu, cố gắng xua tan những suy nghĩ hỗn loạn ấy khỏi tâm trí.
Cô thu dọn đồ đạc, rồi cùng đồng nghiệp đến một nhà hàng mới khai trương để ăn tối.
Trong lúc chờ bàn, đồng nghiệp hưng phấn đẩy nhẹ cô: "Nhìn kìa, trai đẹp! Siêu cấp đẹp trai!"
Nam Nhứ nhìn theo ánh mắt của đồng nghiệp, liền thấy một gương mặt mang vẻ kiêu ngạo ngông cuồng.
Người đàn ông ấy cũng vừa vặn nhìn thấy cô, liền sải bước tiến về phía cô.
“Vị tiểu thư này.”
Giọng nói và ngữ điệu của hắn, hoàn toàn trùng khớp với giọng nói trong đầu cô. Hắn nói: “Có thể làm bạn gái tôi không? Tôi vừa gặp đã yêu em.”
Vừa gặp đã yêu…… Sao?
Đồng nghiệp suýt chút nữa hét lên vì kích động, nhưng Nam Nhứ lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô giống như vừa gặp đã yêu với hắn, nhưng cũng giống như chẳng hề có chút cảm xúc nào.
Hắn vươn tay định kéo cô, nhưng cô lại theo bản năng mà né tránh, thậm chí còn thấy chán ghét hành động này.
“À ha ha……” Đồng nghiệp vội cười gượng, giúp nàng giải vây, “A Nhứ nhà chúng tôi chỉ là ngại thôi, ngại lắm ấy, anh đẹp trai đừng để bụng nhé. Nhìn kìa, A Nhứ, cửa hàng thủ công mỹ nghệ mới mở đó, cậu thấy cái mặt Nhai Tí treo trong tủ kính không, ngầu quá trời luôn!”
Nhai…… Tí?
Nghe thấy cái tên này, trong đầu Nam Nhứ bỗng vang lên một giọng nói khác: “Nếu đại lục Thiên Diễn này thực sự là một cuốn sách, vậy thì chúng ta sẽ xé nát nó, đi đến một thế giới rộng lớn hơn.”
Xé nát cuốn sách này, đi đến một thế giới rộng lớn hơn!
Khoảnh khắc ấy, Nam Nhứ mọi âm thanh tà mị quấn lấy cô thuộc về người đàn ông kia, lập tức biến mất.
Cô ngẩn ngơ trong giây lát, rồi dường như nghe thấy có ai gọi cô: “Sơ Thất.”
Giọng nói ấy trong trẻo như tuyết đầu nguồn, lạnh lẽo mà sâu lắng.
Nàng thấy người ấy xuất hiện, rồi lại thấy người ấy bị "Nam Nhứ" đâm chết ——
Hắn cam tâm tình nguyện.
Khoảnh khắc trước khi chết, hắn dốc cạn sức lực cả đời, dẫn dắt một tia hồn phách từ thế giới khác, dẫn hồn nhập thế.
Toàn bộ thế giới đột nhiên vỡ vụn thành những mảnh sáng loang lổ, trong ánh sáng tàn lụi đó, có một người đứng nơi tận cùng, lạnh lẽo như trăng, bạch y trắng như tuyết.
Hắn nói: “Ta yêu nàng.”
Nam Nhứ bỗng dưng bật khóc.
Sau đó, nàng cảm nhận được nụ hôn của hắn rơi xuống môi nàng.
Nàng nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra ——
Người đứng nơi tận cùng ấy, giờ đây đang ngồi ngay trước mặt nàng.
Nam Nhứ chớp mắt, nước mắt lại trào ra khỏi khóe mi.
Lê Vân ôm lấy nàng, bế nàng lên, nhẹ giọng dỗ dành: “Sao vậy? Đừng khóc.”
Hắn nói: “Phong Dị đã chết, hồn phi phách tán, đồng thuật hắn dùng với nàng trước khi chết đã mất hiệu lực.”
“Sơ Thất.”
Hắn lau đi nước mắt của nàng: “Từ nay về sau, hắn sẽ không còn cơ hội làm tổn thương nàng nữa.”
Nam Nhứ không nói gì, bỗng vươn tay ôm chặt lấy hắn.
“Sư phụ,” Nam Nhứ nói, “Ta thích chàng.”
Lê Vân nói: “…… Ừm.”
“Ta rất thích chàng.”
“Ừm.”
“Ta yêu chàng.”
“Ừm……”
Hắn nhìn nàng, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo vẫn còn đọng nước mắt.
Nhìn thấy trong đôi mắt đẫm lệ của nàng chứa tình yêu mãnh liệt.
Hơi thở của hắn quấn lấy nàng, tựa như vận mệnh đã trói buộc bọn họ với nhau từ lâu.
Trong những năm tháng cô độc tịch mịch, hắn chưa từng nghĩ một ngày nào đó, hắn sẽ gặp một tiểu đồ đệ tư chất kém cỏi, vô lo vô nghĩ.
Cùng với một con mèo lẻn vào động phủ hắn mỗi đêm.
Vì nàng, tái tạo chính mình.
Vì nàng, hướng tử mà sinh.
Hắn cam nguyện đánh đổi sinh mệnh kiếp này, chỉ để có thể gặp lại nàng ở kiếp sau.
Cuối cùng, hắn chạm trán lên trán nàng, thấp giọng nói: “Sơ Thất, ta cũng yêu nàng.”
Dù cho núi sông sụp đổ, thời gian xoay vần, tình yêu này mãi không thay đổi.
~HOÀN CHÍNH VĂN~
————
Hầu: Chính truyện đến đây là kết thúc rồi, hẹn gặp lại mọi người vào ngoại truyện nha!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro