Chương 109: Hợp Đạo
Thái Huyền Tông, phong vân cuồn cuộn, linh khí tuôn trào.
Một cơn cuồng phong đột ngột nổi lên, ngưng tụ thành mắt bão khổng lồ, chính giữa cơn bão, Lê Vân đang an tọa trong đó. Hắn vận hành công pháp, không ngừng hấp thu tất cả linh khí hùng hậu vào cơ thể.
Khi linh khí dần trở nên loãng đi, hắn mơ hồ cảm nhận được thời gian xung quanh mình đang chậm rãi chảy ngược.
Hắn lặng lẽ để mặc bản thân bị cuốn theo dòng thời gian đảo ngược, cho đến khi trước mặt xuất hiện một cánh cửa Thiên môn.
Lê Vân đứng trước cửa, nhẹ nhàng đẩy nó ra.
Hắn vốn nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy mẫu thân, muội muội, thậm chí là Tiểu Trúc.
Nhưng không ngờ, hắn lại quay về trong giấc mơ của chính mình ——
Giấc mơ mà Nam Nhứ tự tay giết chết hắn.
“Nam Nhứ” đứng bên cạnh hắn, đặt một chén thuốc xuống.
Trong mơ, hắn cô tịch, tiêu điều lặng lẽ ngồi đó, như thể trên vai chất đầy lớp tuyết ngàn năm, dù gió lạnh gào thét thổi qua, cũng chẳng để lại chút âm thanh.
Lê Vân nhìn bản thân trong giấc mơ, có cảm giác như cách cả mấy kiếp người.
Trước đây, hắn đã từng như thế sao?
Hắn đưa tay ra, như bị một loại dụ hoặc nào đó, nhẹ nhàng đặt lên vai người trước mặt.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, khi hắn mở mắt ra lần nữa, cúi đầu nhìn xuống, liền thấy mái tóc mình đã bạc trắng.
Đây không phải hắn.
Hàn độc trong cơ thể hắn đã sớm được thanh trừ.
Vậy thì……
Hắn đã trở thành chính mình trong giấc mơ.
Lê Vân khựng lại trong chốc lát, “Nam Nhứ” đã đứng trước mặt hắn, tay nắm chặt kiếm.
“Nam Nhứ” nhìn hắn: “Sư phụ, sao ngài không uống thuốc?”
Vẫn là gương mặt quen thuộc ấy.
Nhưng dung mạo nàng, giờ đây lại trở nên kiêu ngạo, hung ác, ánh mắt không còn trong sáng mà đầy tham lam và quỷ quyệt.
“Nam Nhứ” lại thúc giục hắn: “Sư phụ, uống thuốc đi.”
Lê Vân ngước mắt, nhìn về phía nàng: “Thuốc này có độc.”
Vừa mở miệng, thần hồn hắn dường như đã hòa làm một với thân thể này, khoảnh khắc đó, hắn như quay về quãng thời gian cô độc và lạnh lẽo ——
Thậm chí, trong giây lát, hắn chợt hoài nghi, liệu Sơ Thất mà hắn gặp, có phải chỉ là một ảo tưởng, một giấc mộng?
Những ký ức về Sơ Thất trong tâm trí hắn nhanh chóng phai nhạt, thế giới trước mắt cũng dần mất đi màu sắc, chỉ còn lại hai màu đen trắng.
Hắn bắt đầu không phân biệt được, đâu mới là con người thật của mình.
Thực hư đan xen, thật giả khó phân.
Lê Vân bị lạc trong đó, trái tim cũng hắn trở nên trống rỗng, mênh mang vô tận.
Trên đỉnh Đạp Tuyết Phong, tuyết lại rơi, từng bông lả tả bay xuống.
Trong cơn tuyết trắng xóa, "Nam Nhứ" cầm kiếm, đâm thẳng về phía hắn.
Kiếm này, với hắn mà nói, quá chậm.
Trong mắt hắn, dù là nhát kiếm sắc bén nhất của "Nam Nhứ", tung ra cũng chỉ mềm mại, nhẹ nhàng, chẳng qua như một bông tuyết bay, một cánh hoa rơi, hoặc một sợi liễu.
Trong nhát kiếm vừa dài đằng đẵng vừa ngắn ngủi ấy, trước mắt hắn hiện lên hình bóng một con mèo con và một thiếu nữ.
Bóng dáng thiếu nữ dần tan biến, rơi xuống một vùng đất xa lạ mà hắn chưa từng thấy.
Hắn thấy một nữ hài với gương mặt không rõ đang tất bật giữa rừng thép, cho đến tận đêm khuya, mệt mỏi ngủ gục xuống bàn làm việc.
Hắn thấy nụ cười của nàng, thấy những giọt nước mắt của nàng, thấy nỗi buồn và thấy cả niềm vui của nàng.
Cuối cùng, mũi kiếm cũng chạm vào lồng ngực hắn.
Lê Vân hoàn toàn có thể né tránh.
Nhưng hắn không làm vậy.
Nhân gian này đã không còn nàng, hắn còn gì để lưu luyến?
Hắn cam nguyện đánh đổi sinh mệnh kiếp này, chỉ để có thể gặp lại nàng ở kiếp sau ——
Hắn nhắm mắt lại, thanh kiếm đâm xuyên qua tim hắn.
Sau đó, nhật nguyệt luân chuyển, tinh tú xoay vần.
Hắn dốc cạn sức lực cả đời, dẫn dắt một tia hồn phách từ thế giới khác, dẫn hồn nhập thế.
Đến khi mở mắt ra lần nữa, trước mặt đã là thiên lôi cuồn cuộn.
Hợp Đạo Cảnh, khúc mắc đã phá!
Lê Vân đứng dậy, đón nhận lôi kiếp tôi luyện, trong lòng thanh tịnh bình thản.
Vượt qua kiếp nạn này, hắn cuối cùng cũng có thể bình thản đối diện với cái chết.
Cái chết của mẫu thân, của Tiểu Trúc, của muội muội…… Thậm chí của chính hắn.
Thiên đạo tuần hoàn, sinh tử luân hồi.
Cầu sinh tức là cầu tử, cầu tử, cũng chính là cầu sinh!
81 đạo thiên lôi ầm vang giáng xuống, đến khi tia sét cuối cùng bổ xuống, chân trời bỗng chốc rực sáng bởi từng luồng ánh sáng!
Ánh sáng chói lọi trải dài khắp bầu trời, rực rỡ như mặt trời.
Giữa ánh sáng rực rỡ đó, Lê Vân từng bước tiến về phía Nam Nhứ.
Nam Nhứ vui mừng nhảy dựng lên, ôm chầm lấy hắn: “Sư phụ, hiện tại chàng đã là Hợp Đạo Cảnh rồi?”
Hắn nói: “Ừm.”
Nam Nhứ: “Sư phụ thật lợi hại!”
“…… Ừm.”
Hắn cúi đầu, khẽ hôn lên khóe môi nàng.
Nam Nhứ có chút ngượng ngùng, đẩy hắn ra: “Nhiều người đang nhìn đó.”
Hắn kiềm chế, nhẹ nhàng hôn lên mắt nàng.
Nam Nhứ rúc vào lòng hắn, nếu nàng có đuôi, e rằng nó cũng đã cuộn tròn lại vì xấu hổ.
Phía sau hai người, chưởng môn cùng các trưởng lão mỉm cười nhìn bọn họ.
Độ kiếp là chuyện cửu tử nhất sinh, sống sót sau kiếp nạn, người trẻ tuổi ôm ôm hôn hôn thì đã sao?
Huống hồ, Lê Vân đã bước vào Hợp Đạo Cảnh!
Từ khi Thái Huyền Tông thành lập cho đến nay, mới chỉ có hai vị tiên quân Hợp Đạo Cảnh, Lê Vân chính là người thứ ba!
Có một Hợp Đạo Cảnh tọa trấn, ông muốn xem thử, trên đại lục Thiên Diễn này, ai dám khinh thường Thái Huyền Tông ông!
Chưởng môn Hà Tín Hành cùng các trưởng lão sau khi nhìn đủ cảnh tình tứ của người trẻ tuổi, mới bước đến trước mặt Lê Vân.
Ông nói: “Lần đột phá này của ngươi, đến thật đúng lúc.”
Nụ cười trên gương mặt Hà Tín Hành dần thu lại, nghiêm túc nói: “Ta vừa nhận được tin, Phong Dị vừa dẫn quân tấn công Tiên giới. Hiện tại, Giang Định Châu đã thất thủ.”
Tin tức về việc Giang Định Châu thất thủ, Hà Tín Hành cũng chỉ vừa mới nhận được.
Ông vừa triệu tập các trưởng lão bàn bạc, liền phát hiện thiên địa của Thái Huyền Tông biến sắc, dường như có người đang độ kiếp.
Khi nhìn thấy Nam Nhứ, ông liền hiểu ra mọi chuyện.
Hà Tín Hành nói: “Tình hình khẩn cấp, tạm thời không chúc mừng ngươi nữa, chúng ta cần bàn bạc cách chi viện Giang Định Châu trước.”
Hà Tín Hành dứt lời, nhìn Nam Nhứ: “Nhứ nha đầu, cô cũng đến đó đi.”
“Ta ạ?”
Nam Nhứ không ngờ rằng nghị sự của đại lão, nàng cũng có phần, liền thoáng ngạc nhiên.
Hà Tín Hành nói: “Những đệ tử mới nhập môn, đều lấy cô làm chủ, đương nhiên cô cũng phải tham dự nghị sự.”
Nam Nhứ ngẩn ra một lúc mới nhớ ra đám “đệ tử mới nhập môn” này là ai…… Là những thú nhân mà nàng mang về từ Long Mộ!
Thế là, Nam Nhứ cùng Lê Vân đến Thái Huyền Phong tham dự nghị sự ở Tam Thanh Đường.
Ngoài những trưởng lão vừa đợi kết quả độ kiếp, trong nghị sự còn có một số trưởng lão khác.
Bất ngờ hơn, nàng còn nhìn thấy Kinh Nhung ở đây.
Bên cạnh hắn là Hồng Ngọc, cùng một nữ tử xa lạ có dáng người cực kỳ gầy guộc.
Nam Nhứ gọi hắn một tiếng: “A Nhung?”
Kinh Nhung cùng nữ tử kia đồng loạt quay lại nhìn nàng.
Nữ tử kia gầy đến mức đáng sợ, hốc mắt và gò má hõm sâu, trên mặt vẫn còn cái mũi thú, khiến cả khuôn mặt trông vừa kỳ dị vừa đáng sợ. Nhưng khi ánh mắt bà nhìn về phía Nam Nhứ, trong đó lại tràn ngập sự dịu dàng.
Nam Nhứ vừa nhìn thấy bà, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Không cần lời nói, không cần bất kỳ lời giải thích nào, từ tận sâu trong linh hồn, nàng đã nhận ra người trước mặt ——
“Nhị tỷ!”
Nam Nhứ lập tức nhào tới, ôm chặt lấy bà.
Nước mắt Nam Nhứ không ngừng tuôn rơi, thấm ướt cả vạt áo của đối phương: “Nhị tỷ, tỷ còn sống, thật tốt quá…… Thật tốt quá!”
“Là, nhị tỷ đã về rồi.”
Kinh Nhị Nương nhẹ nhàng vỗ về bờ vai nàng, như đang dỗ dành một đứa trẻ, “Nhị tỷ đã về rồi, đừng khóc nữa, ha.”
Nam Nhứ sụt sịt, mãi mới ngừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn bà.
Nam Nhứ hỏi: “Tỷ trở về từ bao giờ? Làm sao tỷ trở về được?”
Kinh Nhị Nương đơn giản nói: “Ta bị giam trong địa lao, bỗng cảm nhận được một luồng Long tức, liền nhờ vào Long tức để thoát ra. Đúng lúc Phong Dị không có mặt, việc trốn đi trở nên dễ dàng hơn một chút, sau đó được Liễu cô nương thu nhận, nàng đã đưa ta về Thái Huyền Tông.”
“Long tức?”
Nam Nhứ chợt nhớ đến những lời Kim Long đã nói với nàng trong địa cung.
Ông từng nói rằng, ông đã tính trước được rằng sẽ có người xông vào địa cung, là để cứu một người khác.
Vậy thì, luồng Long tức tản ra kia……
Cũng nằm trong tính toán của ông sao?
Nam Nhứ hé môi, có rất nhiều điều muốn nói.
Nhưng lúc này, chưởng môn đã dẫn theo các trưởng lão vào chỗ ngồi, chuẩn bị thảo luận về việc Ma giới xâm lấn.
Nam Nhứ lại mím môi, nuốt hết những lời muốn nói vào lòng.
Nàng kéo Lê Vân, ngồi xuống bên cạnh nhị tỷ.
Kinh Nhị Nương liếc nhìn Lê Vân, ánh mắt tràn đầy dò xét.
Lê Vân cũng bình thản đáp lại, hơi gật đầu, trong mắt mang theo sự tôn trọng.
Kinh Nhị Nương thu hồi ánh mắt.
Trên chủ vị, chưởng môn Hà Tín Hành lên tiếng: “Mọi người được triệu tập đến đây, chắc không cần ta phải nói nhiều. Giang Định Châu thất thủ, Thái Huyền Tông chúng ta nhất định phải chi viện. Về danh sách người tham chiến, các phong hãy đề cử những đệ tử Kim Đan kỳ trở lên. Cho các vị ba nén nhang thời gian để viết danh sách, sau đó đó nộp lên cho ta.”
Hà Tín Hành dứt lời, trưởng lão các phong trao đổi tầm mắt, bắt đầu thảo luận nhỏ.
Trong tiếng bàn bạc, Nam Nhứ nghe thấy Hồng Ngọc hỏi: “Hai vị chủ nhân, Thủ Tâm Phong chúng ta…… Nên đi không?”
Sau khi đến Thái Huyền Tông, chưởng môn đã cho bọn họ một đỉnh núi để an cư. Bọn họ liền lấy tên cũ của Thủ Tâm Trại, đổi thành Thủ Tâm Phong.
Từ góc độ của Hồng Ngọc, đại chiến Tiên Ma, không liên quan đến yêu tu bọn họ.
Kinh Nhị Nương dứt khoát nói: “Cần phải đi.”
“Nếu các ngươi muốn tồn tại lâu dài ở Thái Huyền Tông, không thể chỉ dựa vào việc một vị chưởng môn ưu ái mở cửa cho các ngươi, mà phải có công trạng thực sự.”
Bà nói: “Sự khác biệt giữa chúng ta và nhân tu là trời sinh, không thể xóa bỏ. Muốn cùng nhân tu tồn tại, phải khiến cho bọn họ thật lòng chấp nhận chúng ta.”
Hồng Ngọc vì câu nói này run lên: “Chủ nhân, là ta suy nghĩ hẹp hòi.”
Ba nén nhang trôi qua, từng phong lần lượt nộp danh sách đệ tử tham chiến.
Sau tổn thất đệ tử trong Thủy Nguyệt Bí Cảnh, cần giữ lại một số đệ tử để trấn thủ, vì vậy, danh sách được giao lên lần này có phần đáng lo ngại.
Hà Tín Hành khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì.
Đến lượt Thủ Tâm Phong, Kinh Nhị Nương nói: “Thủ Tâm Phong, đệ tử tu vi Kim Đan trở lên, toàn viên tham chiến!”
Toàn viên tham chiến!
Ban nãy, Hà Tín Hành còn đang lo lắng vì số lượng đệ tử tham chiến ít ỏi, nghe thấy lời này, tinh thần lập tức phấn chấn.
“Tốt!” Ông không hề khách sáo với Kinh Nhị Nương, “Sau trận chiến này, công lao của Thủ Tâm Phong, Thái Huyền Tông sẽ đời đời ghi nhớ!”
Cuối cùng, chỉ còn lại Đạp Tuyết Phong.
Ánh mắt mọi người, đều đổ dồn về phía Lê Vân. Cả đại điện im phăng phắc, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn nhàn nhạt nói: “Đạp Tuyết Phong, một người tham chiến.”
“Người tham chiến là ——”
Giọng nói của nam nhân nhàn nhạt, nhưng lại nặng tựa ngàn cân.
“Lê Vân, Hợp Đạo kỳ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro