Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 106: Trục xuất

Khi tâm trạng của Nam Nhứ ổn định lại, cuối cùng nàng cũng buông Lê Vân ra.

Nàng có chút ngượng ngùng, rúc vào trong lòng hắn, giọng nói hơi khàn khàn: “Sư phụ, xung quanh có ai nhìn chúng ta không?”

Lê Vân cúi đầu, lại hôn nhẹ lên trán nàng: “Không có.”

Nam Nhứ chui ra khỏi lồng ngực hắn.

Nàng nhìn quanh bốn phía, Lê Vân mang xuống một khu rừng rậm, xung quanh quả nhiên không có ai.

Nàng nói: “Vậy…… Sư phụ, chúng ta trở về tiên thuyền của tông môn đi.”

Lê Vân đưa tay vén một lọn tóc mai của nàng: “Ừm.”

Hắn đưa Nam Nhứ quay về tiên thuyền của Thái Huyền Tông, chưởng môn nhìn thấy bọn họ xuất hiện, kích động đến mức râu cũng vểnh lên.

“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”

Hà Tín Hành nói: “Lên thuyền trước, chúng ta quay về Thái Huyền Tông.”

Một đệ tử bên cạnh Hà Tín Hành ngập ngừng hỏi: “Chưởng môn…… Những người này, cũng đưa về Thái Huyền Tông sao?”

Nam Nhứ nhìn quanh, một đống yêu thú và bán yêu mênh mông cuồn cuộn đứng trên con thuyền của Thái Huyền Tông, đông đến mức chen chúc, gần như không còn chỗ trống, Nam Nhứ không khỏi cảm thấy chột dạ.

Hà Tín Hành nghiêm mặt: “Đó đều là bằng hữu của chúng ta, tất nhiên phải đưa về!”

Lời ông nói đầy khí thế vang dội, rất có khí phách, Nam Nhứ tinh mắt thấy không ít yêu thú lộ ra vẻ mặt cảm động.

Nam Nhứ: “……”

Chưởng môn đang thu phục lòng người đấy à?

Xem ra đám yêu thú này canh giữ mộ lâu nên khờ khạo hết rồi, quá dễ bị lừa.

Nhưng trước mặt đông người như vậy, nàng cũng không vạch trần chưởng môn.

Ít nhất…… Điều đó chứng tỏ chưởng môn muốn thu nhận nhóm yêu thú này, đúng không?

Dưới mệnh lệnh của chưởng môn, tiên thuyền cất cánh.

Hà Tín Hành nói: “Lê Vân, Nam Nhứ, đến thư phòng của ta một chuyến.”

Trên tiên thuyền cũng có một thư phòng riêng biệt dành cho chưởng môn, tiện cho nghị sự của chưởng môn và các trưởng lão.

Nam Nhứ và Lê Vân cùng nhau bước vào, vừa vào trong, Hà Tín Hành liền nói: “Hai đứa nói đi, những yêu thú và bán yêu này là thế nào?”

Nam Nhứ cười gượng một tiếng: “Hehe, chưởng môn, chẳng phải ta đang giúp tông môn phát triển nhân tài sao. Ngài nhìn xem, bọn họ đều là tu vi Kim Đan và Nguyên Anh đấy!”

Hà Tín Hành nhìn nàng một cái: “Tu vi cao tất nhiên là chuyện tốt, nhưng bọn họ, tông môn chúng ta có kiểm soát được không?”

Nam Nhứ nói: “Được ạ. Bọn họ là…… Tôi tớ của cha ta.”

Hà Tín Hành ngẩn ra: “Cha cô?”

Nam Nhứ liền nói qua về việc bọn họ phát hiện Long Mộ.

Cuối cùng, nàng nói: “Đúng rồi, chưởng môn, cha ta muốn Long cốt của ông an táng ở Thái Huyền Tông, chỗ nào náo nhiệt một chút, ngài xem……”

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề!”

Hà Tín Hành lập tức cười rạng rỡ như một đóa hoa nở rộ.

Ông quay sang nhìn Lê Vân, ánh mắt đầy uy hiếp ——

Ngươi xem, ngươi nhặt được một tức phụ tốt đến mức nào cơ chứ, mau dùng nhan sắc của ngươi giữ nàng lại cho ta!

Lê Vân: “……”

Hắn cúi mắt, thấy Nam Nhứ nói chuyện lâu có chút khát nước, bèn rót cho nàng một ly trà ấm.

Chờ đến khi Nam Nhứ kể xong, Hà Tín Hành cảm thán nói: “Sớm đã nghe nói khi Thái Huyền Tông mới thành lập, từng có một vị tiền bối ký khế ước với một Kim Long, nhưng vì chuyện quá xa xưa, không còn bằng chứng xác thực. Sau này có lời đồn rằng Kim Long ấy đã rời đi, người đời sau chưa từng thấy, bèn cho rằng đó chỉ là lời đồn thổi phóng đại. Không ngờ, lại là thật.”

“Được rồi, những người đó…… Thủ hạ đó, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa,” Hà Tín Hành nói, “Còn chuyện an táng Kim Long, ta cũng sẽ xử lý chu toàn.”

Nói đi nói lại, nhóm người mà Nam Nhứ mang về, thực ra lại có lợi cho tông môn.

Vừa rồi ông đã liếc nhìn qua một lần, trong số đó ước chừng có bảy tu sĩ Nguyên Anh, tương đương với số tu sĩ Nguyên Anh hiện có trong Thái Huyền Tông ông. Chưa kể đến cả mấy trăm Kim Đan nữa. Có nhóm người này đứng phía sau Nam Nhứ, dù sau này công khai thân phận thần thú của Nam Nhứ, cũng đủ để bảo vệ nàng chu toàn.

Đứa nhỏ này, khóe mắt vẫn còn đỏ, không biết trong bí cảnh đã chịu bao nhiêu uất ức, chắc chắn vừa khóc xong.

Giọng Hà Tín Hành dịu đi vài phần: “Hai đứa cũng đã vất vả rồi, sau khi quay về thì nghỉ ngơi cho tốt.”

……

Thủy Nguyệt Bí Cảnh cách Thái Huyền Tông không xa, rất nhanh đã đưa tất cả mọi người trở về.

Sau khi quay lại Thái Huyền Tông, Lê Vân đưa Nam Nhứ về Đạp Tuyết Phong để nghỉ ngơi, trong khi Hà Tín Hành bận rộn không ngừng, vừa vui mừng vừa luống cuống sắp xếp mọi chuyện.

Ngay lúc ông đang bận rộn, có một người tìm đến, chính là Bùi trưởng lão.

Ông vừa mở miệng, khí thế đã dọa người: “Chưởng môn, Liễu Lăng Ca đã trở về, bây giờ có thể mở phiên thẩm vấn nàng ta không?!”

Dựa theo tông quy, Thái Huyền Tông không thể dễ dàng trục xuất đệ tử, nếu muốn trục xuất một đệ tử, cần phải có lệnh của chưởng môn.

Hà Tín Hành chỉ có thể gác lại công việc trong tay, theo Bùi trưởng lão đến Chấp Pháp Đường.

Trong Chấp Pháp Đường, Liễu Lăng Ca quỳ gối trong điện, thần sắc bình tĩnh, tựa như đã đoán trước kết cục này.

Trưởng lão Chấp Pháp hỏi: “Liễu Lăng Ca, Bùi trưởng lão nghi ngờ trong kỳ thi của Thái Huyền Tông, ngươi đã giúp Bùi Thiếu Tỉ gian lận thông qua kỳ, việc này có đúng không?”

Hàng mi Liễu Lăng Ca khẽ run, nói: “…… Phải, đệ tử nhận tội.”

Thấy nàng nhanh chóng thừa nhận, Bùi trưởng lão giận không thể kiềm chế, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng: “Vậy cháu trai của ta đâu!”

Liễu Lăng Ca nhẹ giọng nói: “Hắn…… Đã chết.”

“Ngươi…… Ngươi!” Bùi trưởng lão giận đến tái mặt, “Ngươi cũng biết, ngươi giúp nó gian lận, chính là đẩy nó vào chỗ chết?!”

Liễu Lăng Ca cúi đầu, tấm lưng mảnh khảnh hơi cong xuống, nhưng giọng nói vẫn kiên định: “Đệ tử biết tội, hối hận cũng đã muộn. Người chết không thể sống lại, đệ tử cam nguyện chịu bất cứ hình phạt nào của tông môn.”

“Được!” Bùi trưởng lão vỗ mạnh xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi, “Vậy thì dựa theo tông quy, người do sơ suất mà hại chết đồng môn, một trăm roi tiên! Giúp người khác gian lận trong kỳ thi, trục xuất khỏi tông môn!”

Bùi trưởng lão phất tay áo rời đi, Trưởng lão Chấp Pháp hạ lệnh, Chấp Pháp Đường nghiêm cẩn chấp hành tông quy tông quy.

Sau khi chịu một trăm roi, toàn thân Liễu Lăng Ca máu tươi đầm đìa.

Nàng không hề rên một tiếng, thoi thóp bò dậy từ trên mặt đất. Nàng thu dọn hết đồ đạc của mình, lặng lẽ rời khỏi tông môn mà nàng từng kiêu hãnh, cũng từng vì nàng mà kiêu hãnh.

Khi Liễu Lăng Ca rời đi, không hề nói cho ai biết.

Thế nên, lúc Nam Nhứ nghe được tin này từ miệng Du Duyệt, đã là ngày thứ ba.

Nam Nhứ tiếc nuối nói: “Nếu ta biết nàng phải đi, nhất định sẽ đến tiễn nàng.”

Du Duyệt nói: “Muội không ghét nàng sao?”

Nam Nhứ ngẫm nghĩ: “Trước kia có chút không thích. Nhưng…… Nàng đã thay đổi rồi mà? Ta với nàng cũng không có thâm cừu đại hận, sau nàng thay đổi, những chuyện trước kia, cũng chẳng đáng để so đo nữa, con người phải nhìn về phía trước mà.”

Nam Nhứ chống cằm nói: “Không biết sau khi rời khỏi Thái Huyền Tông, Liễu sư tỷ sẽ đi đâu?”

……

Lúc này, Liễu Lăng Ca đang được Nam Nhứ nhớ đến, trải qua ba ngày, cuối cùng tới được Giang Định Châu.

Nàng đã nghỉ ngơi một ngày sau đó mới đến.

Trên người nàng vẫn còn đầy vết roi của Chấp Pháp Đường, nàng tìm một y tu chữa trị sơ qua, chưa kịp khỏi hẳn đã lên đường đến Giang Định Châu.

Bị trục xuất khỏi tông môn, nàng đã đoán trước, không oán không hận, cũng không đau buồn, chỉ có chút mờ mịt.

Nàng không biết bản thân nên làm gì, cũng không biết bản thân có thể làm gì, thế nên liền quay lại Giang Định Châu.

Trước kia, nàng ích kỷ kiêu ngạo, bên ngoài rực rỡ hào nhoáng, nhưng thực ra chỉ là một vỏ bọc rỗng tuếch ——

Những ngày mông lung trong địa cung, nàng nhận ra không chỉ Nam Nhứ, mà cả những bằng hữu của Nam Nhứ, những người mà nàng từng xem thường, đều có nghị lực hơn nàng.

Các nàng lạc quan, kiên định, tràn đầy hy vọng, còn nàng thì chịu một chút uất ức, đã vội u sầu than thân trách phận.

Trải qua biến cố lần này, những ký ức xưa cũ tựa như một giấc mơ dài, Liễu Lăng Ca nàng, đã thực sự tỉnh mộng.

Nếu không biết phải làm gì…… Vậy hãy bắt đầu từ điều mà nàng am hiểu nhất.

Nhờ vào những ngày giận dỗi chạy đến Giang Định Châu, khiến nàng có chút kinh nghiệm đối chiến với Ma tộc.

Liễu Lăng Ca che giấu dung mạo, khoác lên mình bộ y phục giản dị nhất, giấu giếm họ tên, trở thành tán tu săn giết Ma tộc tại Giang Định Châu.

Có lúc, trận chiến của nàng đẫm máu, có lúc giúp đỡ những cô nhi quả phụ phàm nhân, cũng có khi chẳng làm gì cả, chỉ đứng lặng giữa vùng hoang dã, ngước nhìn bầu trời đầy sao, nhìn về ——

Phương hướng nơi nàng từng rời đi.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, một tháng sau, vào một ngày nọ, nàng nhặt được một nữ nhân toàn thân đẫm máu.

Nữ nhân đó dường như là một bán yêu, trên người đã lộ ra một nửa hình thú, gương mặt nửa thú nửa người, vô cùng kỳ dị, nhìn qua khiến người ta sợ hãi. Không biết bà đã phải chịu đựng những gì, nhưng cổ tay chi chít vết thương chồng chất.

Liễu Lăng Ca không đành lòng, liền lấy ra loại thuốc tốt nhất để băng bó cho bà.

Nữ nhân đó hôn mê suốt ba ngày.

Liễu Lăng Ca cảm thấy bà không phải người bình thường, có lẽ đã chạy trốn từ nơi nào đó, vì vậy không dám đưa bà đến gặp y tu, mà tự mình chăm sóc suốt ba ngày.

Đến ngày thứ ba, nữ nhân đó tỉnh lại.

Vừa mở mắt, nữ nhân đó liền quỳ xuống trước mặt nàng: “Ân nhân, ta cầu xin cô một chuyện.”

Liễu Lăng Ca vội đỡ bà dậy: “Cứ nói đi. Chỉ cần ta làm được, ta nhất định sẽ giúp cô.”

Nữ nhân nghẹn ngào nói: “Ta đã lạc mất nhi tử của mình, ta chỉ muốn biết…… Nhi tử của ta, còn sống hay không.”

Liễu Lăng Ca hỏi: “Con trai cô, tên là gì, diện mạo như thế nào?”

Nữ nhân nói: “Nó tên là…… Kinh Nhung.”

Liễu Lăng Ca cả kinh.

Kinh Nhung?

Chẳng lẽ…… Là Kinh Nhung mà nàng biết sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro