Chương 104: Long hồn
Tiếng rồng ngâm này, hiển nhiên không chỉ có mình nàng và Lê Vân nghe được.
Bên ngoài, Tô Thanh Sơn hỏi: “Đã đào được gì rồi? Ta nghe thấy tiếng rồng ngâm.”
“Đào được……” Nam Nhứ gian nan nói, “Long cốt.”
Nàng hỏi: “Có tiếp tục đào không?”
Tô Thanh Sơn trầm mặc một hồi lâu.
Sau đó, hắn nói: “Vốn nghĩ rằng, nếu đào ra vật trấn giữ ở mắt trận, chúng ta sẽ có thể phá trận pháp này. Nhưng không ngờ rằng, vật trấn giữ này lại chính là chủ nhân của ngôi mộ.”
Nam Nhứ cũng trầm mặc.
Nói như vậy, trong Long Mộ có Long cốt …… Cũng là chuyện bình thường thôi nhỉ.
Nhưng vấn đề là, nàng nên đào tiếp hay không đây?
Nếu không đào, thì họ sẽ bị giam cầm ở đây mãi mãi, không ra ngoài được.
Nhưng nếu đào tiếp, thì lương tâm có hơi không được ổn……
Ngay khi Nam Nhứ còn đang do dự, bên ngoài, Hồng Ngọc bỗng gọi nàng: “Chủ nhân, ta có một vật muốn giao cho ngài.”
“Gì vậy?”
Nam Nhứ không đề phòng mà định bước tới, nhưng Lê Vân kéo nàng lại.
Lê Vân truyền âm cho nàng: “Đừng qua đó. Nàng đào ra Long cốt, khó bảo đảm được nàng ta có muốn giết nàng hay không.”
Lê Vân liếc nhìn nàng một cái, ý bảo nàng đứng yên tại chỗ, còn hắn bước lên thay nàng.
Hắn đứng trước mặt Hồng Ngọc, nhàn nhạt nói: “Có thứ gì, giao cho ta.”
Hồng Ngọc dường như nhìn thấu sự cảnh giác của hắn, do dự trong giây lát, nhưng cuối cùng vẫn giao vật trong tay ra.
Hồng Ngọc nói: “Đây là vật mà năm đó chủ nhân để lại cho ta. Chủ nhân nói với ta, nếu lại nghe thấy tiếng rồng ngâm, thì có thể giao vật này ra.”
Lê Vân vừa thu tay lại, trong lòng bàn tay đã có thêm một viên Dạ Minh Châu sáng rực.
Nam Nhứ nhìn viên Dạ Minh Châu, trong lòng có chút khó hiểu.
Chẳng phải địa cung khảm đầy Dạ Minh Châu trên tường sao?
Nhưng viên Dạ Minh Châu này…… Dường như không giống những viên khác trong địa cung.
Nam Nhứ đưa tay nhận lấy, viên ngọc tròn nhẵn vừa rơi vào lòng bàn tay nàng liền trở nên nóng rực sáng ngời, rõ ràng bóng loáng không hề có góc cạnh, vậy mà lại sắc bén như lưỡi dao, đột ngột cứa rách lòng bàn tay nàng.
Ngay sau đó, máu tươi từ lòng bàn tay nàng nhỏ xuống trên Long cốt trắng như tuyết ——
Cả địa cung chấn động, vang lên một tiếng rồng ngâm còn to hơn vừa rồi.
Tiếng rồng ngâm này đinh tai nhức óc, đồng thời mang theo một uy áp cường đại, khiến người ta không tự chủ được nảy sinh ý niệm thần phục, Nam Nhứ có thể thấy rõ, bên ngoài, đám yêu thú và bán yêu đã quỳ rạp xuống một mảng, run rẩy sợ hãi dưới áp chế khủng khiếp này.
Ngay sau tiếng rồng ngâm đó, giữa địa cung rộng lớn, bỗng nhiên xuất hiện một hư ảnh màu vàng kim.
Nam Nhứ ngước đầu nhìn, một thân rồng vàng rực đang uốn lượn trên không!
Kim Long cúi xuống nhìn nàng, rồi bất chợt hạ thấp cái đầu khổng lồ của mình.
Lê Vân nhanh chóng duỗi tay kéo nàng ra sau, chắn trước mặt nàng.
Nhưng Kim Long lại như không hề thấy hắn, tự lẩm bẩm: “Người có thể đánh thức ta, hẳn là con của ta. Con là đứa nào? Đứa hai, đứa ba, hay là đứa năm?”
Nam Nhứ: “…………”
Chết dở, đây chính là mộ của cha ruột nàng.
Đào mộ cha ruột, nàng đúng là đứa con hiếu thảo bậc nhất rồi.
Kim Long nhìn nàng chăm chú, đồng tử màu hổ phách chớp nhẹ một cái, lộ ra vài phần nghịch ngợm: “Con đang nghĩ rằng mình vừa đào mộ của ta đúng không? Ha, lão rồng ta đã sớm đoán được rồi, vận mệnh sẽ dẫn dắt các con đến đây.”
“Con yên tâm, lão rồng ta chết thì cũng đã chết rồi, chẳng buồn chấp nhặt mấy chuyện này.” Kim Long lắc đầu, hai sợi râu rồng theo đó mà đong đưa, “Con thấy ta lúc này, chẳng qua chỉ là một tia tàn niệm mà ta để lại.”
“Nơi này liên thông với nhiều thế giới, ta cũng không biết con đến từ thế giới nào.”
Kim Long cuộn mình lại, dần dần hạ xuống bên cạnh nàng: “Ta vốn quen du hành khắp các thế giới, đến những chốn lưu tình. Ta biết, ta không phải một phụ thân tốt. Các con, những đứa con của ta, ta gần như chưa từng gặp mặt, càng không thể nuôi nấng các con khôn lớn.”
“Nhưng ta đã tính được, trong các con, có người sẽ gặp nguy hiểm. Có người xông vào nơi này, là để cứu một người khác.”
Kim Long hừ một tiếng: “Con của ta, sao có thể để kẻ khác bắt nạt?”
“Lão rồng ta có đồ có thể để lại cho các con không nhiều lắm, nhưng những gì có thể lấy trong địa cung này, cứ việc lấy hết đi.” Ông rộng rãi nói, “Kể cả có tháo dỡ cả cái mộ này cũng không sao. Nên lấy thì phải lấy hết ——”
Ông bỗng chớp mắt một cái: “Chờ khi con rời khỏi nơi này, nơi này sẽ sụp đổ.”
Nam Nhứ nghe xong, vô thức quét mắt nhìn khu vườn tràn ngập linh thực ——
Nếu cha ruột đã nói vậy…… Vậy thì nàng nhất định phải lấy hết!
“Vâng!”
Nàng siết chặt nắm tay, lên tiếng.
Nhưng Kim Long dường như không nghe thấy nàng nói gì.
Nam Nhứ có chút thất vọng.
Quả nhiên…… Chỉ là một tia tàn niệm mà thôi.
Một cảm giác mất mát len lỏi trong lòng Nam Nhứ.
Sự mất mát này……
Như thể đến từ sâu trong linh hồn nàng, một khát khao dành cho Kim Long, một sự mong muốn được “phụ thân” tán thành. Tựa như từ khi nàng còn là một quả trứng rồng, cũng đã ngưỡng mộ ông.
Nàng phồng má, tiếp tục nghe ông lải nhải:
“Thật ra lão rồng ta thích náo nhiệt, không thích cô đơn trong mộ phần này.”
Nói đến đây, ông tỏ ra có chút ấm ức: “Nhưng không có thế giới nào chịu nổi sức mạnh của Long cốt. Vì vậy…… Ta đã dựng nên ngôi mộ này, để hoàn toàn tiêu tán lực lượng của mình.”
Hắn dặn dò nói: “Khi con rời khỏi đây, nhất định phải mang Long cốt của ta đi. Nếu túi trữ vật của con quá nhỏ, không đựng nổi, bên cạnh Long cốt của ta có mấy cái rương, con có thể bỏ ta vào đó.”
Nam Nhứ: “……”
Vậy đây chính là…… Cỗ quan tài mà cha ruột đã chuẩn bị cho chính mình sao?
“Được,” Dù biết rằng tàn niệm này không thể nghe thấy câu trả lời của mình, nàng vẫn nghiêm túc đáp, “Con sẽ làm vậy.”
Kim Long ngừng lại một lúc, dường như đang chờ câu trả lời của nàng, sau đó lộ ra vẻ mặt hài lòng: “Ừm, ta biết ngay mà, con là một đứa trẻ ngoan.”
Nam Nhứ:…… Sao câu khen ngợi này nghe cứ giống kiểu tin nhắn lừa đảo mà mấy tên đào hoa gửi hàng loạt vậy.
Thôi kệ, dù sao ông cũng là cha ruột nàng!
Râu rồng của ông khẽ lay động, đổi chủ đề: “Nhưng sau khi ra ngoài, con cũng phải an táng ta tử tế. Về nơi an táng, để ta nghĩ xem.”
“Ta từng đi qua nhiều thế giới, có nơi đã quên mất, có nơi vẫn còn rất thích. Năm đó, khi còn trẻ, ta đã từng lập quân tử khế với một tu sĩ trên đại lục Thiên Diễn. Nhưng sau này, lão rồng ta lại không thích kiểu ràng buộc như vậy nữa, nên đã giải trừ khế ước với hắn. Tông môn tu sĩ đó, hình như, gọi là Thái Cực tông, hay có thể là Thái Huyền Tông gì gì đó, haizz, già rồi, ngay cả chuyện này cũng không nhớ rõ. Ta cũng không biết con đến từ đâu, nhưng nếu có cơ hội, hãy đưa ta về đại lục Thiên Diễn để an táng.”
“À đúng rồi,” ông bổ sung, “Còn những thủ mộ kia, con cũng có thể mang theo. Bọn chúng đều có tu vi Nguyên Anh, hay Kim Đan gì đó, haizz, cái này ta cũng không nhớ rõ. Bọn chúng đều là nô bộc của ta, dùng Long huyết mới tấn chức được như thế, chỉ cần có huyết mạch áp chế, bọn chúng tuyệt đối sẽ không phản bội con.”
Nam Nhứ:!!!
Thì ra Hồng Ngọc và đám yêu thú này lại mạnh như vậy!
Nam Nhứ thầm ước lượng số lượng yêu thú bên ngoài……
Nếu đem tất cả ra ngoài, chẳng phải nàng có thể xưng bá trên đại lục Thiên Diễn sao? Nàng thậm chí có thể tự lập tông môn luôn rồi.
“Nếu thấy chúng không vừa mắt, không mang theo cũng được,” lão rồng thản nhiên nói, “Dù sao khi không gian này sụp đổ, bọn chúng cũng sẽ tan biến cùng Long Mộ, cứ để chúng chôn theo Long Mộ đi.”
Sống lưng Nam Nhứ cứng đờ.
Để tất cả tôi tớ chôn cùng Long Mộ…
Đây chính là sự vô tình của rồng cao cao tại thượng?
Nàng bất giác có thêm mấy phần sợ hãi đối với ông.
Nhưng nghĩ lại, dù có cường đại như ông, cuối cùng chẳng phải cũng đã chết sao? Tuy không biết ông đã chết như thế nào, nhưng có lẽ trước khi chết ông không hề đau đớn, nên mới có thể để lại một tia tàn niệm như thế này.
Tâm trạng Nam Nhứ lên lên xuống xuống, cuối cùng cũng bình ổn lại.
Bỗng nhiên, nàng nhận ra ông dường như đã quên mất một vấn đề quan trọng nhất: “Chúng con phải ra ngoài bằng cách nào?”
Đôi mắt khổng lồ gắn trên đầu rồng, dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng: “Con còn muốn hỏi ta, làm sao để ra ngoài?”
“Ra ngoài rất đơn giản, trong địa cung này của ta, có giấu bí pháp về không gian chi thuật. Chỉ cần con học được không gian chi thuật, dùng máu của chính mình làm lời dẫn, là có thể thoát ra ngoài.” Lão rồng bỗng trở nên có chút gian xảo, “Những thứ trong mộ của ta, không phải để con lấy không. Con muốn cứu người, ta cũng không thể giúp con miễn phí.”
Ông cao ngạo phóng đãng nói: “Hậu duệ của ta, nếu ngay cả Long Mộ này cũng không thể ra được, yếu ớt đến vậy, thì cứ để Thiên Đạo đào thải đi!”
Ông cười lớn một tiếng, rồi cất lên một tiếng rồng ngâm dài.
Ngay sau đó, ảo ảnh Kim Long chầm chậm biến mất khỏi tầm mắt nàng.
Một lực lượng bí ẩn, lặng lẽ tràn vào cơ thể nàng.
Nam Nhứ buồn bã gục đầu xuống, cúi đầu Long cốt dưới chân.
Lê Vân hỏi: “Ông ấy nói gì với nàng?”
Nam Nhứ kinh ngạc nói: “Chàng không nghe thấy sao?”
Lê Vân nói: “Ta chỉ nghe được tiếng rồng ngâm, nhưng không hiểu được lời.”
Nam Nhứ nhìn về phía Kinh Nhung: “Còn con?”
Kinh Nhung cũng lắc đầu: “Con chỉ nghe hiểu được một hai câu.”
Vậy nên…… Những lời vừa rồi, chỉ có nàng nghe hiểu được sao?
Nam Nhứ suy nghĩ một chút, rồi nói phần quan trọng nhất: “Ông ấy bảo ta mang bộ Long cốt đi, còn nói trong này có cất giấu bí pháp về không gian chi thuật, chỉ cần ta lấy máu làm lời dẫn, có thể phá giải để ra ngoài.”
Nam Nhứ không hạ thấp giọng, lời này cũng truyền ra ngoài cửa ——
Ngoài cửa, Du Duyệt buột miệng thốt ra: “Không gian chi thuật?”
Nàng nhìn về phía Tô Thanh Sơn: “Ngươi…… Ngươi có thể giúp chúng ta đi ra ngoài?”
Nam Nhứ và Lê Vân đồng loạt nhìn về phía Tô Thanh Sơn.
Lê Vân nói: “Quả nhiên ta không đoán sai. Nếu ngươi không hiểu không gian chi thuật, sẽ không vô duyên vô cớ rơi vào đây.”
Tô Thanh Sơn mở quạt giấy, khẽ phe phẩy: “Không sai, ta biết. Nhưng ta tài hèn học ít, nhiều người như vậy…… Phải biết rằng bên trong không gian nơi nơi đều là loạn lưu, an toàn của chư vị, ta cũng không dám bảo đảm.”
Lê Vân nói: “Ngươi đang ra giá với chúng ta?”
Tô Thanh Sơn cười rạng rỡ: “Kiếm Quân, ta bỏ bao công sức tìm đến Long Mộ này, chẳng lẽ lại ra về tay trắng?”
Lê Vân dừng một chút, bỗng nhiên lại hỏi: “Sau khi các ngươi tiến vào Thủy Nguyệt Bí Cảnh, đến đây mất bao lâu?”
Du Duyệt nói: “Nửa năm.”
Lê Vân lại nhìn về phía Kinh Nhung, Kinh Nhung cũng nói: “Nửa năm.”
Lê Vân nhìn Nam Nhứ.
Không cần hắn nói, Nam Nhứ đã biết hắn trong lòng suy nghĩ gì. Chỉ một ánh mắt thôi, nàng đã nắm rõ suy nghĩ của hắn.
Tốc độ dòng chảy thời gian trong địa cung này rõ ràng khác với bên ngoài
Bọn họ mới vào đây được vài ngày, mà bên ngoài đã trôi qua tận nửa năm.
Nếu cứ tiếp tục chần chừ, đợi đến khi họ ra ngoài, có khi đại lục Thiên Diễn đã trải qua cả trăm ngàn năm rồi. Thời gian dài như vậy, bọn họ không thể lãng phí được nữa.
Nam Nhứ gật đầu.
Lê Vân nói: “Bí pháp của không gian chi thuật, sau khi tìm được, có thể cho ngươi học. Sau khi ra ngoài, ngươi phải trả lại, nhưng ngươi có thể sao chép một bản.”
Tô Thanh Sơn gấp quạt lại: “Thành giao!”
“Nhưng có một điều kiện, ta cần linh khí để sử dụng không gian chi thuật. Vì vậy……” Tô Thanh Sơn lại nói, “Trước tiên, phải giải trừ Khóa Linh Trận.”
“Giải trừ?”
Nam Nhứ nói, “Ta có thể làm ngay bây giờ.”
Lúc Long hồn tiêu tán, nàng dường như đã kế thừa quyền kiểm soát địa cung này.
“Nhưng……”
Nàng e ngại nhìn về phía Phong Dị.
Sau khi Phong Dị có lại linh khí, hắn có nổi loạn không đây?
“Đừng nhìn ta,” Phong Dị tnãy giờ vẫn im lặng, bỗng chậm rãi cất lời đầy ẩn ý, “A Nhứ, ta sẽ không làm gì ngươi đâu.”
Tô Thanh Sơn đột nhiên nghiêm túc nói: “Trước khi ra ngoài, không ai được động thủ. Bất cứ trận chiến nào cũng có thể làm hỏng pháp tắc không gian của địa cung này.”
“Biết rồi,” Phong Dị thờ ơ cười cười, “Không đánh. Dù sao, ta cũng đang chờ để ra ngoài mà.”
Nam Nhứ hoài nghi mà nhìn về phía hắn.
“Ngươi không tin ta?”
Phong Dị bị ánh mắt của nàng đâm trúng, cười lạnh một tiếng: “Bây giờ ta sẽ thề, trước khi ra ngoài, tuyệt đối không ra tay với bất kỳ ai trong các ngươi!”
Nam Nhứ lại nhìn về phía Lê Vân: “Sư phụ……”
Trong số những người ở đây, có thể đối đầu với Phong Dị cũng chỉ có Lê Vân.
Lê Vân rút kiếm, nhìn nàng: “Nàng có thể thả linh khí ra, cũng có thể thu nó về.”
“Đúng ha!”
Nam Nhứ vỗ đầu: “Sao ta lại không nghĩ ra chứ?”
Nàng khẽ động tâm niệm, trước tiên mở một khe hở nhỏ trong trận pháp của hoa viên để thử nghiệm.
Ngay sau đó, nàng nhanh chóng đóng trận pháp lại.
Trận pháp đóng lại, dưới sự dẫn dắt của Khóa Linh Trận, luồng linh khí vừa tràn ra liền nhanh chóng chảy ngược về trong hoa viên.
Trong lòng Nam Nhứ yên tâm hơn một chút, bắt đầu điều động trận pháp.
Nàng nhắm mắt lại, ngay lập tức, trận pháp trong hoa viên mở rộng, lượng linh khí tràn đầy trong hoa viên lập tức tràn ngập cả tòa địa cung.
Khóa Linh Trận không biết đã phong bế linh khí bao lâu, giờ đây linh khí tuôn trào như biển lớn dâng sóng, dày đặc đến mức dường như bám chặt lấy từng người, nhưng dù có tràn ra nhiều như vậy, trong hoa viên vẫn còn như vô tận.
Trong lúc nhất thời, địa cung trở nên yên tĩnh, mọi người đều chìm vào việc hấp thụ linh khí.
Cuốc đào dược bị gãy, Nam Nhứ lại lấy ra một cái cuốc khác ——
Ê hê, đã từng là người làm công, biết chuẩn bị bản sao là một kỹ năng cơ bản.
Nàng ngồi xổm xuống chuẩn bị tiếp tục đào linh thực, không cẩn thận đá vào dược đỉnh bên chân.
Một luồng hương thông thoang thoảng tràn ra từ mép đỉnh thuốc.
Du Duyệt khẽ hít một hơi, kinh ngạc nói: “A Nhứ, đây là loại đan dược gì vậy, thơm quá. Giống như…… Mùi hương của thông xanh.”
Nhìn biểu cảm say mê trên mặt Du Duyệt, Nam Nhứ nhận thấy đan dược này dường như có tác dụng với nàng.
Nam Nhứ vốn đang lo không có ai kiểm chứng hiệu quả của đan dược này, bèn hỏi: “Tỷ ngửi xong có cảm giác gì khác không?”
Du Duyệt nghĩ ngợi một chút: “Rất muốn tu luyện.”
Nàng nói: “Ta muốn tu thành đại đạo, tiến về phía trước, đứng trên đỉnh cao của đại lục!”
“…… ?”
Nam Nhứ quyết định áp dụng thêm mẫu thí nghiệm, liền hỏi Hồng Ngọc: “Ngươi có cảm giác gì không?”
Hồng Ngọc kích động đáp: “Nguyện tu thành đại đạo, vì chủ nhân dù tan xương nát thịt cũng không chối từ!”
Hồng Ngọc vừa nói xong, đám yêu thú và bán yêu mà nàng ta mang theo cũng đồng loạt hô vang: “Tu thành đại đạo, vì chủ nhân dù tan xương nát thịt cũng không chối từ!”
Nam Nhứ: “……”
Phải nói là…… Cảnh tượng này, rất giống mấy buổi hội thảo đa cấp.
Nàng cảm thấy bản thân trông hệt như một thủ lĩnh tà giáo chuyên tẩy não người khác.
Nam Nhứ lại nhìn về phía Chu Thắng Nam: “Thắng Nam, còn tỷ thì sao?”
Chu Thắng Nam nói: “Ta không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ thấy mùi hương này rất quen thuộc, tựa như…… Vốn nên như vậy.”
Đây là chính là hương đan nàng dựa theo mùi hương của Chu Thắng Nam để luyện thành, dĩ nhiên nàng cảm thấy quen thuộc.
Thế nên……
Nàng đã luyện ra một loại đan dược tạo ra những kẻ cuồng cày cuốc sao???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro