Chương 102: Hồn đăng
Đã trải lần bị phát hiện đầy xấu hổ trước đó, giờ phút này Nam Nhứ đã trở nên rất bình tĩnh ——
Không bình tĩnh cũng không được!
Dù sao thì...... Đã kết hôn rồi.
Cũng đâu có làm chuyện gì xấu xa.
Điều nàng bận tâm không phải là Phong Dị, mà là hai tỷ muội thân thiết Du Duyệt và Chu Thắng Nam. Nàng cứ thế mà lặng lẽ thành hôn, đến cả tỷ muội cũng không biết, cảm thấy có chút không được thỏa đáng.
Nam Nhứ đang nghĩ cách làm thế nào để mở lời giải thích với hai tỷ muội,thì trong đám yêu thú, vị "Đại vương" kia vừa nghe thấy nàng và Lê Vân kết làm đạo lữ, bỗng nghiêng người hành lễ với Lê Vâ: "Chào phu nhân!"
Nam Nhứ: "......"
Đám yêu thú này sao lại có cái phong thái của thổ phỉ vậy?
Làm như nàng cưới được một "áp trại phu nhân" về nhà vậy???
"Các ngươi......" Nam Nhứ hỏi, "Các ngươi là ai?"
"Thưa chủ nhân," Nữ tử mặc áo lông vũ đỏ thẫm, vóc dáng đẫy đà dẫn đầu nói, "Nô tên Hồng Ngọc, đã trấn thủ nơi này hơn 300."
"Ồ......" Nam Nhứ gật đầu, chỉ về phía Kinh Nhung và Chu Thắng Nam, "Thả bọn họ ra đi, đây là bằng hữu của ta."
Hồng Ngọc lập tức kính cẩn đáp: "."
Kinh Nhung và Chu Thắng Nam ngay lập tức được cởi trói, trở lại bên cạnh nàng.
Chứng kiến cảnh này, Bùi Thiếu Tỉ như phát điên: "Đại Vương! Sao ngài lại có thể như vậy? Hai người này, hai người này không phải hạng tốt lành gì, ngài phải giết bọn chúng mới đúng!"
"Hắn......"
Nam Nhứ ghé tai hỏi nhỏ Chu Thắng Nam: "Sao hắn lại thành ra như thế?"
Chu Thắng Nam nói: "Hắn...... Ừm, đã làm hạ thần dưới váy của trại chủ Hồng Ngọc suốt nửa năm nay."
Nam Nhứ: "...... ."
Bảo sao lại biến thành bộ dạng này.
Chút cốt khí cũng chẳng còn, hoàn toàn phụ thuộc vào Hồng Ngọc.
Bùi Thiếu Tỉ lại nói: "Đại Vương, ngày thường ngài sủng ái ta nhất, chiều ta lần này đi!"
Liễu Lăng Ca nhìn vị Bùi sư đệ mà mình từng quen thuộc, có chút không dám tin: "Bùi sư đệ, sao đệ lại ra nông nỗi này?"
Hồng Ngọc lười biếng nhìn Liễu Lăng Ca: "Ngươi với hắn có quan hệ gì?"
"Không, không có quan hệ gì cả!" Bùi Thiếu Tỉ vội vã thanh minh, "Đại Vương,ngài phải tin ta!"
Bùi Thiếu Tỉ ngẩng đầu nhìn Liễu Lăng Ca, ánh mắt đầy oán độc: "Ngươi, đồ độc phụ này! Nếu không phải ngươi quen biết cái tên Ma tộc Dịch Phong kia...... Lúc ấy chúng ta đã không rơi vào bẫy của Ma tộc! Ta cũng sẽ không vì chiến đấu với Ma tộc, mà bị bản mạng kiếm phản bội, khiến Kim Đan vỡ nát!"
Phong Dị cười nhạo một tiếng: "Chính ngươi là phế vật, còn đi đổ lỗi cho nữ nhân à."
Hắn nhướng mày nói: "Ta thừa nhận, trước kia ta cố ý dẫn các ngươi đến chỗ đó. Nhưng không có đan dược, ngươi có thể khống chế được thanh kiếm này sao?"
"Ngươi!"
Bùi Thiếu Tỉ mắt đỏ ngầu, lao lên túm lấy cổ áo Phong Dị: "Ngươi thật sự đã cố ý dụ ta đến đó!"
"Đúng vậy," Phong Dị cong môi, khinh miệt nói, "Chỉ tiếc rằng, ngươi không chết được ở đó. Để rồi ta còn phải diễn một vở kịch trước mặt Lăng Ca, cõng ngươi từ đó về. Giờ thì, không phải diễn nữa rồi."
Phong Dị giơ tay, ấn lên đầu Bùi Thiếu Tỉ.
Chỉ nhẹ nhàng vặn một cái, Nam Nhứ liền nghe thấy một tiếng gãy vang lên giòn giã.
Ngay sau đó, thi thể của Bùi Thiếu Tỉ trợn tròn mắt ngã xuống trên mặt đất.
Phong Dị rút tay về, ung dung lấy ra một chiếc khăn lụa, chậm rãi lau sạch đầu ngón tay.
Nhìn thấy mọi người xung quanh đều sững sờ nhìn mình, hắn cong môi cười: "Ồn ào quá, giờ thì yên tĩnh rồi."
"Bùi......" Liễu Lăng Ca giọng run run, "Bùi sư đệ!"
Khoảnh khắc ấy, một cơn hối hận mãnh liệt trào dâng trong lòng nàng.
Lẽ ra......
Lẽ ra ban đầu Bùi Thiếu Tỉ không thông qua kỳ thi của Thái Huyền Tông, là Bùi Thiếu Tỉ đến cầu xin nàng, nói rằng Kim Đan vỡ vụn, muốn vào bí cảnh tìm cơ duyên, sửa lại Kim Đan. Nàng nhất thời mềm lòng, mới giúp hắn gian lận vượt qua kỳ thì.
Ai có thể ngờ rằng, lại là đưa hắn vào chỗ chết!
Dù giữa Liễu Lăng Ca và Bùi Thiếu Tỉ không có tình cảm nam nữ, nhưng ít nhiều cũng có tình đồng môn, giờ phút này chứng kiến hắn chết trước mặt, nàng không khỏi rơi nước mắt.
"Lăng Ca," Phong Dị cười nhìn nàng, "Khóc cái gì?"
Hắn giơ tay, lau đi giọt nước mắt trên má nàng, ánh mắt mê ly: "Ta không muốn thấy nàng trước mặt ta, đau lòng vì một nam nhân khác."
Đầu ngón tay hắn chạm lên gò má nàng, khiến da đầu Liễu Lăng Ca tê dại, cả người không ngừng run rẩy ——
Đôi tay này, vừa mới vặn gãy đầu của Bùi Thiếu Tỉ!
Thấy Phong Dị ra tay giết Bùi Thiếu Tỉ ngay lập tức, Hồng Ngọc nhíu mày, chắn trước mặt Nam Nhứ.
Hồng ngọc hỏi: "Chủ nhân, hắn là ai?"
Nam Nhứ nói: "Kẻ thù."
Hồng Ngọc giơ tay, rút ra một cây roi dài bóng loáng: "Có cần ta giết hắn thay chủ nhân không?"
Nam Nhứ ngẩng đầu nhìn Lê Vân.
Lê Vân nói: "Ngươi không giết được hắn."
Hồng Ngọc không nghe theo lời hắn, vẫn nhìn về phía Nam Nhứ: "Chủ nhân?"
Nam Nhứ nói: "Nghe lời hắn đi."
Hồng Ngọc vung roi quất mạnh vào không khí, tiếng roi vang vọng trong địa cung, sau đó nàng thu roi lại: "Vâng, Hồng Ngọc đã biết."
Nam Nhứ đột nhiên có thêm một thủ hạ, trong lòng cảm thấy kỳ lạ: "Sao ngươi nhận ra ta?"
Hồng ngọc nói: "Trên người chủ nhân có huyết mạch thuần khiết của Long tộc."
"Long tộc ——"
Nghe được lời này, sắc mặt Phong Dị thoáng chấn động, "A Nhứ, ngươi lại là Long tộc!"
Hắn dường như nhớ ra điều gì, quả quyết nói: "Ngươi chính là Toan Nghê đó!"
Thì ra, thần thú mà hắn khổ cực tìm kiếm bấy lâu nay, lại ở ngay bên cạnh hắn ——
Vậy mà chính tay hắn đã tặng nàng đi mất!
Lần này, Phong Dị thật sự hối hận rồi.
Biết vậy chẳng làm...... Biết vậy chẳng làm!
Phong Dị nói: "Sớm biết ngươi......"
Phong Dị chăm chú nhìn nàng: "A Nhứ, nếu ngươi nói cho ta biết thân phận từ sớm, chúng ta sao phải trở thành thế này?"
"Ừm......" Nam Nhứ gật gật đầu, "Sớm biết thân phận của ta, để ngươi giam cầm ta rồi lấy máu à?"
"Phong Dị, đừng giả vờ nữa, ngươi căn bản không thích ta." Nam Nhứ nói, "Trước đây, ta chỉ là món đồ chơi trong mắt ngươi, bây giờ cũng vẫn vậy!"
Trong lòng Phong Dị nhói lên một cái.
Ánh mắt nàng kiên định lạnh lùng, hoàn toàn khác biệt với những lần hắn từng thấy trước đây.
Trước kia, trong mắt nàng luôn có một ngọn lửa bùng cháy, là phẫn nộ, là thù hận, hắn vẫn tưởng đó là sự không cam lòng của nàng; đến giờ phút này, ngọn lửa ấy đã tắt, chỉ còn lại lưỡi dao sắc bén.
Ánh mắt lạnh băng như vậy, khiến hắn lần đầu tiên nhìn thấu được con người thực sự của Nam Nhứ, lột bỏ lớp vỏ ngoài mà hắn từng quen thuộc.
Chưa bao giờ hắn ý thức được rõ ràng đến vậy ——
Hắn đã mất đi tình yêu của nàng.
Đồng thời cũng......
Vĩnh viễn mất nàng.
"Đồ chơi?"
"Nếu ta nói, ta thật sự đã yêu ngươi thì sao?" Phong Dị cười như không cười, "A Nhứ, nếu ta thật sự yêu ngươi, ngươi có chịu đi theo ta không?"
......
Cùng lúc đó, tại Thái Huyền Tông.
Chưởng môn Hà Tín Hành đang cùng các trưởng lão tụ họp trong sảnh nghị sự.
Hà Tín Hành cau mày nói: "Gần đây, do một số lượng lớn đệ tử tiến vào bí cảnh, dường như biên giới Giang Định Châu lại có dị động từ Ma giới. Ta muốn phái một trưởng lão đến trấn áp tại Giang Định Châu, các vị trưởng lão......"
"Báo ——"
Bỗng có một đệ tử từ bên ngoài bước vào.
"Chưởng môn, các vị trưởng lão."
Đệ tử đó bước vào, hành lễ xong rồi nói: "Lại có thêm ba hồn đăng nữa tắt."
Hà Tín Hành thở dài một hơi.
Các đệ tử tiến vào bí cảnh đã được nửa năm, cứ cách một khoảng thời gian, lại có hồn đăng của vài người tắt, trong lòng ông đau xót, nhưng cũng biết, đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Giống như mọi lần, ông cầm lấy quyển danh sách đệ tử bên tay, cầm bút lên: "Là những ai?"
Người tới nói: "Đinh Tả, Lạc Mịch, Bùi Thiếu Tỉ."
Trong số các trưởng lão đang ngồi, bỗng có một người giật mình bật dậy, kích động hỏi: "Ngươi nói ai? Bùi Thiếu Tỉ?"
Tiểu đệ tử giật nảy mình, vội vàng thành thật đáp: "Thưa Bùi trưởng lão, đúng vậy ạ."
"Không thể nào!" Bùi trưởng lão đập mạnh xuống bàn, "Đứa nhỏ Thiếu Tỉ vẫn đang dưỡng bệnh! Rõ ràng nó cầm linh thạch của ta đi đến Bách Thảo Cốc!"
"Chưởng môn," Bùi trưởng lão nói, "Ngài mau xem lại danh sách đệ tử vào bí cảnh, có phải ghi nhầm rồi không?"
Hà Tín Hành lật xem danh sách đệ tử, cuối cùng cũng tìm thấy cái tên này.
Hắn nói: "Không có nhầm lẫn, hắn thực sự đã vào Thủy Nguyệt Bí Cảnh."
"Sao có thể? Sao có thể chứ!" Bùi trưởng lão nói, "Đứa nhỏ này...... Đứa nhỏ này từng gặp Ma tộc ở Giang Định Châu, Kim Đan vỡ nát! Bề ngoài trông như có tu vi Trúc Cơ kỳ, nhưng thực tế vẫn là Luyện Khí kỳ mà thôi. Ngay cả thân thể còn chưa hồi phục, sao nó có thể vượt qua kỳ thì của Thái Huyền Tông?"
Bùi trưởng lão mắt đỏ hoe: "Chưởng môn, là giám thị nào đã cho nó thông qua!"
Danh sách đệ tử không chỉ ghi lại những ai đã tiến vào bí cảnh, mà còn ghi rõ giám thị nào đã cho phép bọn họ vượt qua kỳ thi, để tiện truy cứu trách nhiệm sau này.
Hà Tín Hành nói: "Người cho hắn thông qua, chính là Liễu Lăng Ca."
Bùi trưởng lão mất kiểm soát nói: "Trước khi vào bí cảnh, chưởng môn đã ba lần nhấn mạnh, ai tự ý cho đệ tử vào bí cảnh, sẽ bị trục xuất khỏi tông môn! Liễu Lăng Ca, mong chưởng môn lập tức trục xuất nàng ta khỏi tông môn!"
Hà Tín Hành khép lại danh sách, trầm giọng nói: "Là Liễu Lăng Ca cố ý gian lân giúp hắn, hay hắn tự vượt qua kỳ thì, chuyện này cần chờ Liễu Lăng Ca trở về rồi thẩm vấn. Trước khi chân tướng được làm sáng tỏ, không thể định tội nàng."
Bùi trưởng lão cắn răng: "Được, ta sẽ tuân theo tông quy. Nhưng có một điều kiện, khi thẩm vấn Liễu Lăng Ca, ta phải có mặt!"
Hà Tín Hành đáp ứng: "Được."
Trong lòng ông dâng lên một chút phiền muộn.
Cũng không biết Liễu Lăng Ca này, có thể sống sót trở về từ Thủy Nguyệt Bí Cảnh hay không.
Nếu bỏ mạng trong bí cảnh...... Thì cũng chỉ có thể để cát bụi trở về với cát bụi mà thôi.
Nhưng ông vẫn hy vọng nàng có thể trở về.
Dù kết cục tệ nhất là bị trục xuất khỏi tông môn, thì vẫn tốt hơn bỏ mạng.
Hy vọng đám đệ tử lần này, đều có thể bình an trở về!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro