Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 101: Ngọc phù

Tiếng sấm ầm vang, chấn động đến đinh tai nhức óc.

Bên ngoài trận pháp, Liễu Lăng Ca cũng nghe thấy âm thanh này.

Nàng lo lắng nhìn vào bên trong cánh cửa: "Tiểu sư muội? Bên trong xảy ra chuyện gì vậy?"

"Sư tỷ, không có gì đâu......" Nam Nhứ cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh, "Chỉ là ta phải độ kiếp."

Nhưng sự bình tĩnh này chỉ là nàng gắng gượng mà có.

Sau khi trả lời Liễu Lăng Ca, nàng yếu ớt quay sang nhìn Lê Vân: "Sư phụ......"

Lê Vân ngẩng đầu nhìn tầng mây sấm chớp, lùi lại vài bước.

Ngay khi hắn lùi về sau, sấm chớp rõ ràng yếu đi đôi phần.

Lê Vân nói: "Sơ Thất, nếu ta ở bên cạnh nàng, thiên lôi sẽ chỉ càng mạnh hơn. Lôi kiếp này, nàng phải tự mình vượt qua."

Hắn nói: "Đừng sợ, lôi kiếp Kim Đan kỳ không đáng lo. Nếu không chịu được, nàng cứ dùng bùa chú."

Hắn hoàn toàn có thể che chở nàng trong thiên lôi này ——

Nhưng hắn kìm nén sự xúc động này.

Làm vậy chỉ khiến nàng trở nên yếu đuối, không trải qua tôi luyện của thiên lôi, dù có tấn giai, cũng chỉ trở thành một kẻ vô dụng với thực lực thấp kém.

Lê Vân gắt gao nhìn vào đôi mắt nàng: "Nàng chỉ cần đối mặt với thiên lôi, mọi thứ đã có ta."

"...... Được."

Nam Nhứ lục lọi trong túi trữ vật, lấy ra một nắm bùa, siết chặt trong tay.

Nàng thầm cổ vũ bản thân.

Chẳng phải chỉ là lôi kiếp Kim Đan kỳ thôi sao?

Trước kia......

Lúc Lê Vân rơi vào tâm ma, nàng còn dám đối mặt với sức mạnh Hóa Thần kỳ!

Nàng siết chặt nắm tay, chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón thiên lôi.

"Ầm ——"

Một tiếng nổ mạnh trên không trung, khiến cả tòa địa cung trống trải cũng rung lên.

Một tia sét tím dữ tợn giáng xuống thẳng vào nàng, Nam Nhứ theo phản xạ nín thở.

Sau đó, nàng trơ mắt nhìn tia sét bị......

Đánh lệch?

Tia sét không bổ lên trên người nàng, mà hướng vào bụng nàng. Không, chính xác hơn là...... Thiên lôi này bị quả trứng trong bụng nàng nuốt mất!

Nàng chỉ cảm thấy một luồng điện nhẹ lướt qua, tia sét tím to lớn bị hút vào trong quả trứng nhỏ.

Thiên lôi liên tục giáng xuống, hết lần này đến lần khác, nhưng tất cả đều bị nó nuốt sạch.

Đến khi chín đạo thiên lôi Kim Đan kỳ kết thúc, Nam Nhứ cảm thấy quả trứng trong bụng nàng nảy lên một cái đầy phấn khích.

Nếu có âm thanh, chắc hẳn đó là một tiếng ợ.

Nam Nhứ: "......"

Nhóc con này.

Chưa từng nghe qua, thiên lôi lại bị coi như đồ bổ.

Rốt cuộc đây là chuyện quái gì?

Nam Nhứ hoang mang nhìn về phía Lê Vân, mà Lê Vân cũng hơi nhíu mày, nhìn về phía nàng.

Mây sét tản đi, Lê Vân bước đến bên nàng.

Hắn đỡ nàng, quan sát từ trên xuống dưới: "Có bị thương không?"

Nam Nhứ lắc đầu: "Không có."

Mày Lê Vân giãn ra: "Vậy thì tốt."

Nam Nhứ nói: "Sư phụ."

Lê Vân: "Hửm?"

Nam Nhứ do dự, cắn môi: "Chàng nói xem...... Có phải đứa nhỏ này đói đến lú lẫn rồi không, sao ngay cả sét nó cũng ăn?"

Nam Nhứ lo lắng sốt ruột: "Nếu nó thích nuốt thiên lôi, vậy sau này ta phải tìm gì cho nó ăn đây?"

Nàng lại không thể tấn giai nhiều lần được!

Ánh mắt Lê Vân khẽ động, rơi xuống bụng nàng.

Hắn hỏi: "Nó có lớn hơn không?"

Nam Nhứ lắc đầu: "Không có."

Lê Vân nói: "Nếu nó lớn lên, nàng định...... Sinh trứng như thế nào?"

Nam Nhứ: "......"

Tưởng tượng đến cảnh mình đẻ trứng...... Cứu mạng!

Sao nàng lại mang thai một quả trứng chứ!!!

"Phải làm sao bây giờ, sư phụ," Nam Nhứ nắm chặt cánh tay Lê Vân, "Ta sắp bị hội chứng sợ sinh rồi."

Lê Vân ôm nàng, vỗ nhẹ lên lưng: "Không sao, đừng nghĩ nhiều. Đợi sau khi chúng ta rời khỏi đây rồi nói tiếp...... Có lẽ sẽ có thêm chút thu hoạch mới."

Quả trứng nhỏ lại nhảy lên một cái.

Lần dao động này rất rõ ràng, ngay cả Lê Vân cũng cảm nhận được.

Hắn hỏi: "Nàng cảm nhận nó rõ ràng hơn sao? Nó nói gì với nàng?"

Nam Nhứ không chắc lắm, nói: "Hình như là...... Bảo ta đào gì đó?"

Nam Nhứ bỗng nhiên gật đầu đầy hài lòng: "Chắc là sợ sau này ăn đến mức làm ta phá sản, nên bảo ta đào hết linh thực trong địa cung này mang đi chăng."

Lê Vân: "...... Cũng được."

Hắn lại cúi người, nhặt cây cuốc lên, tiếp tục làm cu li một cách tận tâm tận lực.

Nam Nhứ đi sờ chỗ này, nhìn chỗ kia, đột nhiên cảm thấy hơi ngứa tay.

Sau khi nàng tấn giai...... Có nên thử luyện đan xem có tiến bộ không nhỉ?

Nàng lấy dược đỉnh mà Ô Đại Sài tặng ra.

Ừm, nên luyện loại đan nào đây?

...... Không biết Chu Thắng Nam, Du Duyệt và Kinh Nhung giờ thế nào rồi.

Nam Nhứ bất giác nhớ đến mùi cây thông trên người Chu Thắng Nam.

Được rồi.

Luyện cái đó đi!

Nàng hái dược liệu trong hoa viên, dựa theo trực giác, từng loại từng loại ném vào dược đỉnh.

Dần dần, nàng tìm được một chút cảm giác, quên mất nỗi sợ đẻ trứng, toàn bộ tâm trí chìm đắm vào việc luyện đan.

Lê Vân dừng đào dược, nghiêng người nhìn sang hướng nàng.

Biểu cảm tập trung của nàng tựa như phát ra một luồng ánh sáng mờ mịt, hòa quyện với ánh sáng lộng lẫy của địa cung. Có lẽ ngay cả nàng cũng không nhận ra, trên người nàng, đang dần tỏa ra khí tức của một con rồng —

Nhưng hơi thở này không đến từ Long tức nàng nuốt vào, mà là sức mạnh xuất phát từ bản thân nàng.

Không biết từ khi nào, nàng đã không còn là con mèo con yếu ớt, chật vật khi xưa nữa.

Bộ phận thuộc về thần thú Toan Nghê trên người nàng đang dần thức tỉnh, mà nàng không hề hay biết.

Lê Vân cúi đầu, tiếp tục đào thảo dược cho nàng.

Tốc độ tấn chức của nàng nhanh như vậy...... Hắn cũng không thể chậm trễ được.

Hóa Thần?

Hắn lắc đầu.

Chẳng qua chỉ khôi phục lại tu vi trước kia của hắn mà thôi.

Đợi sau khi ra ngoài, hắn cần nỗ lực tu luyện hơn nữa, đánh sâu vào Hợp Đạo Cảnh.

Đến lúc đó, hắn mới xem như chân chính đứng trên đỉnh của đại lục.

......

Nam Nhứ không biết những suy nghĩ của Lê Vân, nàng đang dùng bản mệnh hỏa để đốt dược đỉnh, luyện đan một cách tùy hứng.

Dược liệu đầy đất không tốn tiền, nàng dùng mà không thấy tiếc chút nào.

Hơn nữa, cũng không cần tuân theo đan phương, luyện ra thứ gì đều tùy tâm trạng nàng.

Những vết thương cũ trong kinh mạch đã biến mất, việc luyện đan của nàng giờ đây trôi chảy hơn bao giờ hết, linh lực cũng trở nên nhẹ nhàng, tự do điều khiển.

Thật sự rất vui!

Luyện đan vui quá đi!

Những cuốn sách, đan phương, dược tính mà nàng từng học, lúc này như từng lớp từng lớp xếp chồng trong đầu, tùy ý để nàng sử dụng.

Nam Nhứ càng luyện càng nhập tâm, đến cuối cùng thậm chí còn nhắm mắt lại, chỉ dựa vào khứu giác để cảm nhận hương thơm của đan hoàn.

Thân là Toan Nghê, trời sinh đã nhạy cảm với mùi hương, sau khi tấn giai một cảnh giới, năm giác quan lại càng sắc bén hơn.

Mà việc kiểm soát lửa, cũng càng trở nên thông suốt.

Nàng dần chìm vào trạng thái quên mình, quên mất quả trứng trong bụng, quên mất Phong Dị, quên cả Liễu Lăng Ca, thậm chí còn quên luôn đây là tòa Long Mộ.

Trong tâm trí nàng lúc này chỉ còn duy nhất việc luyện đan, ngay cả thần hồn cũng đạt đến sự cộng hưởng với nó.

Nàng đắm chìm trong niềm vui ấy, không chút muộn phiền. Cho đến khi ——

Đan được luyện thành!

Trong nháy mắt đan luyện thành, chóp mũi Lê Vân bỗng ngửi thấy một mùi hương của cây thông.

Hương thông này, dường như mang theo sự lạnh lẽo của gió núi rít gào, những vách đá cheo leo, hơi nước từ trận mưa xối xả, cái lạnh giá của tuyết trắng bay lượn. Nó mạnh mẽ kiên cường vươn lên từ vách đá, không sợ sương gió mưa tuyết.

Ngay sau khi hương thông lan tỏa, trong địa cung dường hư vang vọng một tiếng rồng ngâm.

Hai cánh cửa khép chặt còn lại trong địa cung bỗng dưng mở tung, Lê Vân đứng lên, siết chặt kiếm trong tay, chắn trước mặt nàng.

"Sư phụ!"

Nam Nhứ vui vẻ chia sẻ niềm vui với Lê Vân: "Đan của ta luyện xong rồi!"

Nàng vừa mở mắt, ôm lấy dược đỉnh đứng dậy, rồi chợt nhận ra......

Hai cánh cửa lớn đang mở toang, bên trong tối om, trông có vẻ đáng sợ.

"Hửm?" Nàng nhìn vào bên trong cánh cửa, lẩm bẩm một câu, "Sao cửa mở rồi?"

Nàng ngẩng đầu nhìn Lê Vân: "Sư phụ, chúng ta ra ngoài không?"

"Đợi đã."

Lê Vân nói: "Đằng sau cánh cửa...... Có người đến."

......

Thủy Nguyệt Bí Cảnh.

"Tô Lưu Thủy, rốt cuộc y là cơ duyên gì? Ngươi còn bảo cửa mộ ở gần đây, vậy cửa đâu?"

Du Duyệt mặt mày lấm lem bụi đất, lẽo đẽo theo sau thiếu niên.

Kể từ lần sấm vang, đã lại ba tháng trôi qua.

Lúc đó, Du Duyệt thấy Lưu Thủy có vẻ thần bí, dáng vẻ thoạt nhìn lợi hại, nên vô thức đi theo hắn. Không ngờ...Đã ba tháng rồi, cái gọi là Long Mộ, vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

Hiện tại, sự tò mò lẫn cảm giác thần bí về Long Mộ trong lòng Du Duyệt đã hoàn toàn tan biến...... Nếu không phải trên đường đi, Lưu Thủy dạy nàng cách đối phó với yêu thú, cách sinh tồn trong bí cảnh, còn chiếu cố nàng rất nhiều, thì nàng chắc chắn đã nghĩ mình gặp phải một tên lừa đảo.

"Hình như chúng ta càng đi càng lệch......"

Du Duyệt bắt đầu hoảng hốt: "Trước đây còn thấy mấy tu sĩ khác, giờ thì ngay cả một bóng người cũng không có......"

"Ngươi, ngươi không phải là Lưu Thủy thật đấy chứ?" Du Duyệt mở rộng trí tưởng tượng, "Nghe nói có một loại yêu thú, có thể ăn thịt người, chỉ để lại lớp da, sau đó mặc lên rồi biến thành người đó...... Có khi nào ngươi đã bị yêu thú ăn mất rồi không? , nói ra tên người mà ta ngưỡng mộ nhất đi!"

Thiếu niên khẽ cười, đôi mắt hoa đào quyến rũ lòng người: "Thanh Sơn cư sĩ."

Du Duyệt gật đầu: "May quá, may quá, vẫn là ngươi."

Thiếu niên bất ngờ dọa nàng: "Ngươi không sợ, cuộc nói chuyện của chúng ta bị yêu thú trong núi nghe thấy sao?"

Du Duyệt: "......"

"Hừ, ngươi đừng có dọa ta."

Trên đường đi, Du Duyệt đã bị hắn dọa kiểu này không ít lần, nên cũng quen rồi. Nàng cãi nhau với hắn mấy câu, rồi bất chợt kéo tay áo thiếu niên: "Này, ngươi nhìn, phía trước có người kìa! Một nam, một nữ, hình như còn mặc y phục của Tử Tiêu Cung các ngươi."

"Lâu lắm rồi ta mới thấy người khác!" Du Duyệt hưng phấn nói, "Lại gần xem thử đi?"

Thiếu niên gật đầu đồng ý: "Được."

Hai người cùng nhau tiến lên, vừa đến gần, Du Duyệt lập tức nhận ra đôi nam nữ kia là ai ——

Hai người này, dù có hóa thành tro, nàng cũng không quên được.

Nam nhân chính là biểu ca của nàng, vị hôn phu cũ Đường Kế Nhiên; còn nữ nhân, đúng là người từng gặp trong Bách ThảCốc, tên là Lục Vân Y.

Chỉ có điều, tình cảnh hiện tại lại giống như bị đảo ngược, lúc trước ở Bách Thảo, nàng nhớ rõ là Lục Vân Y quấn lấy Đường Kế Nhiên, còn bây giờ, lại trông như Đường Kế Nhiên đang quấn nàng ta.

"Tô Lưu Thủy," Du Duyệt kéo tay hắn, "Đừng qua đó."

Thiếu niên nhìn nàng: "Sao vậy?"

Du Duyệt nói: "Ta biết hai người đó, không muốn gặp bọn họ."

"Vậy à......" Thiếu niên nói, "Vậy thì không gặp nữa."

Hai người định quay lưng rời đi, nhưng đôi nam nữ trước mặt đã phát hiện ra bọn họ.

Nữ tử mắt sáng ngời: "Tô nhị ca ca!"

Lục Vân Y lập tức bỏ lại Đường Kế Nhiên, chạy về phía hắn: "Tô nhị ca ca, sau khi vào bí cảnh, huynh đã đi đâu vậy? Sao ta không gặp huynh suốt nămm?"

Lục Vân Y nhìn người bên cạnh hắn một cách ghét bỏ: "Còn nữ nhân này là ai?"

Thiếu niên nói: "Một bằng hữu đồng hành với ta trong bí cảnh."

Lục Vân Y trong lòng thầm hận.

Đồng hành với Tô hị ca ca trong bí cảnh? Tại sao người đồng hành không phải là nàng?

Đường Kế Nhiên cũng trông thấy bọn họ.

Vừa nhìn thấy thiếu niên, ánh mắt Đường Kế Nhiên hiện lên vẻ không vui, nhưng rất nhanh đã giấu đi, chắp tay chào hỏi: "Tô huynh."

Du Duyệt không ngờ lại gặp vị hôn phu cũ vào lúc này, lập tức lùi về sau, trốn sau lưng thiếu niên.

Đường Kế Nhiên cảm thấy bóng dáng này có chút quen thuộc: "Vị cô nương này là..."

"Là ngươi!"

Đường Kế Nhiên không nhận ra người trước mặt, nhưng Lục Vân Y thì lại nhận ra Du Duyệt.

Có lẽ là do trực giác nhạy bén nữ nhân đối với nhau, cho dù Du Duyệt đã thay đổi vóc dáng từ hơi mũm mĩm thành thon thả quyến rũ, nàng vẫn có thể nhận ra gương mặt ấy.

Trong lúc nhất thời, hận cũ thù mới dâng trào trong lòng Lục Vân Y: "Sau khi giải trừ hôn ước với Kế Nhiên, ngươi định trèo lên Tô nhị ca ca à?"

Lục Vân Y nói: "Ngươi đừng mơ nữa, Tô nhị ca ca không bao giờ để mắt đến ngươi đâu!"

Du Duyệt cạn lời.

Lúc ấy đã thấy cô nương này không biết suy nghĩ, thời gian trôi qua lâu như thế vẫn vậy.

Nàng không có chút dao động, nhưng Đường Kế Nhiên ngược lại có vài phần không thể tin nổi: "Tiểu Duyệt? Muội...... Muội Trúc Cơ khi nào vậy? Muội bây giờ...... Sao lại đi cùng Thanh Sơn huynh?"

Du Duyệt cảm thấy có gì đó không đúng: "...... Ai là Thanh Sơn?"

Lục Vân Y cười khẩy một tiếng: "Ngay cả tên thật của Tô nhị ca ca cũng không biết, ngươi cũng xứng đáng đi cạnh huynh ấy sao? Ta nói cho ngươi biết, Tô nhị ca ca chính là Thanh Sơn cư sĩ nổi danh, Tô Thanh Sơn!"

Du Duyệt lập tức quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi......"

Thiếu niên vốn luôn điềm tĩnh nay hiếm khi có chút bối rối: "Ta không cố ý lừa gạt ngươi, ta chỉ là......"

"Được rồi, đừng nói nữa."

Du Duyệt ngắt lời hắn, cười lạnh nói: "Thanh Sơn cư sĩ đúng không? Ta không trèo cao nổi!"

Du Duyệt tức giận quay người bỏ đi, còn không tiếc dùng đến bùa tốc hành. Nàng có thể cảm nhận được, Tô Thanh Sơn đang đuổi theo phía sau.

"Tô nhị ca ca!"

Tiếng gọi ầm ĩ của Lục Vân Y nhanh chóng bị bọn họ bỏ lại phía sau, Du Duyệt vì tức giận với hắn, lại dán thêm một lá bùa tốc hành lên người. Nhưng chung quy, tu vi nàng vẫn thấp hơn Tô Thanh Sơn, chẳng bao lâu sau đã bị hắn đuổi kịp.

"Minh Nguyệt!"

Tô Thanh Sơn giữ lấy tay nàng: "Ngươi không thể đi tiếp nữa."

"Dựa vào cái gì?" Lửa giận của Du Duyệt bùng lên, "Bí cảnh này là do nhà ngươi mở ra à?"

"...... Ta không có ý đó." Thiếu niên nheo đôi mắt đào hoa, "Ý ta là, phía trước chính là Long Mộ. Ta đã cảm nhận được hơi thở của nó. Nếu ngươi không muốn vào, thì đừng đi tiếp."

"Lại cái chiêu trò này!"

Du Duyệt bực bội hất tay hắn ra: "Ngươi đã nói rất nhiều lần rồi, mỗi lần đều không thấy bóng dáng đâu. Long Mộ đâu? Mộ đâu? Ngươi bảo nó xuất hiện cho ta xem!"

Du Duyệt lại lao thẳng về phía trước, vừa bước một bước, cảm giác như rơi vào vùng cát lún, cả người không thể khống chế mà bị kéo xuống.

"Minh Nguyệt!"

Tô Thanh Sơn lao tới nắm lấy tay nàng, nhưng không thể kéo lên, thậm chí chính hắn cũng bị cuốn vào.

Gặp tình huống này, Du Duyệt ngược lại bình tĩnh hơn vài phần.

Nàng buông tay hắn ra: "Ngươi đi đi, đừng để ta liên lụy đến ngươi."

"Đừng buông tay...... Ta có cách."

Thiếu niên lại lần nữa siết chặt tay nàng.

Một tay hắn nắm lấy tay nàng, tay còn lại vẽ ra những đường tơ rối loạn trong không trung.

Đường tơ cuối cùng hoàn tất, giữa dòng cát lún bỗng mở ra một con đường dẫn đến hư không.

Không gian chi thuật?!

Du Duyệt tròn mắt kinh ngạc, còn chưa kịp nói gì, cả nàng và thiếu niên đã cùng rơi xuống.

......

Thủ Tâm Trại.

Sau nửa năm ở đây, Kinh Nhung cuối cùng cũng quen thuộc với đám yêu thú trong trại. Nhưng về Long Mộ, hắn vẫn chưa tìm ra bất kỳ manh mối nào.

Không chỉ hắn không có cách, ngay cả Bùi Thiếu Tỉ rất được Đại Vương yêu thích cũng không có cách nào.

Bùi Thiếu Tỉ trước kia cũng là kẻ lăn lộn trong chốn phong nguyệt, cũng có chút tài dỗ nữ nhân, khiến Sơn Đại Vương vô cùng vui vẻ.

Nhưng dù vậy, lúc Sơn Đại Vương nhận ra Long Mộ có dấu hiệu bất thường, muốn đi kiểm tra Long Mộ, mặc cho Bùi Thiếu Tỉ có năn nỉ ỉ ôi như thế nào, cũng nhất quyết không mang hắn theo.

Mắt thấy thời gian Thủy Nguyệt Bí Cảnh đóng cửa ngày càng gần, Kinh Nhung không khỏi sốt ruột.

Chu Thắng Nam lại căn dặn hắn: Bình tĩnh.

Bùi Thiếu Tỉ là kẻ khôn ngoan, xu nịnh kẻ mạnh, chèn ép kẻ yếu, đôi lúc thấy hắn và Chu Thắng Nam thân thiết hơn một chút, liền tìm mọi cách để gây khó dễ.

Hắn vốn định dạy dỗ Bùi Thiếu Tỉ một bài học, nhưng nghĩ đến lần trước ở Thái Huyền Tông, vì muốn dạy dỗ người khác, lại khiến Chu Thắng Nam tức giận, vì thế hắn đành nhịn xuống.

Nhịn một lần, rồi lại nhịn đến tận bây giờ.

Bùi Thiếu Tỉ lại lần nữa đến Chu Thắng Nam: "Lần này, lần này chúng ta chắc chắn có thể vào Long Mộ! Ta thăm dò kỹ rồi, mấy lần trước bọn họ đều không tiến vào bên trong mộ cung, bọn họ rất ít khi vào. Nhưng lần này thì khác, ba tháng trước, mộ cung vang lên tiếng sấm kỳ lạ, vừa rồi, bên ngoài mộ cung dường như có người bị cát lún nuốt ccuối, cuối cùng bọn họ cũng quyết định dẫn người vào trong mộ cung. Nghe nói trong mộ cung có rất nhiều cơ quan, dù bọn họ đã canh giữ nơi này nhiều năm, cũng không biết cơ quan có bị hỏng hay không, nên cần người đi dò đường."

Chu Thắng Nam nói: "Nói cách khác, cần người đi chịu chết?"

Bùi Thiếu Tỉ nói: "Chịu chết thì sao? Vào bí cảnh, vốn dĩ là cửu tử nhất sinh. Nếu có thể sống sót trở về từ Long Mộ, chắc chắn lời to! Thế nào, có dám đánh cược không?"

Chu Thắng Nam không cảm xúc khẽ liếc nhìn Kinh Nhung, Kinh Nhung nhẹ gật đầu với nàng.

Chu Thắng Nam nói: "Đi."

"Tốt!" Bùi Thiếu Tỉ tự tin nói, "Ta sẽ sắp xếp cho ngươi!"

Trong lòng Kinh Nhung mắng thầm: Không phải là tìm người đi chịu chết thôi sao, Còn cần sắp xếp cái gì?

Nhưng hắn chung quy không nói ra.

Nhìn thấy Bùi Thiếu Tỉ đưa Chu Thắng Nam vào đội, hắn cũng tìm cơ hội, trà trộn vào đội thăm dò mộ.

Dẫn đầu là Sơn Đại Vương một thân đỏ đậm, không rõ nguyên hình là loài gì, cuối cùng bọn họ cũng bước vào Long Mộ.

Đứng trước cửa mộ, Sơn Đại Vương lấy ra ba viên dạ minh châu, gắn lên cánh cửa.

Ngay sau đó, cửa lớn của mộ cung chậm rãi mở ra trước mắt bọn họ ——

......

Nam Nhứ mở to mắt, chăm chú nhìn vào cánh cửa vừa hé mở.

Cùng lúc đó, Liễu Lăng Ca ở bên ngoài chờ không biết bao lâu, cũng phấn chấn lên: "Cửa mở ? Chúng ta bị nhốt cả ngày, cuối cùng cũng có thể ra ngoài?"

Phong Dị đứng bên cạnh Liễu Lăng Ca, lười biếng cười: "Lăng Ca, làm sao nàng biết người đi vào không phải là kẻ địch của chúng ta?"

Liễu Lăng Ca mím chặt môi.

Tiếng động phát ra trước từ phía cánh cửa hướng đông, bên ngoài vang lên những tiếng bước chân dồn dập, nghe chừng không ít người.

Nam Nhứ đứng trong trận pháp của hoa viên, thầm thở phào nhẹ nhõm vì mình còn chỗ ẩn nấp.

Chỉ mong...... Những người kia không vào được hoa viên.

Nàng nhìn về phía những người mới đến, đầu tiên là thấy một đám bán yêu ùn ùn kéo vào.

Trong đám bán yêu đó, nàng lập tức nhận ra Kinh Nhung.

Cháu trai!

Không đúng.

Sao cháu trai của nàng lại bị trói tay?

Nam Nhứ không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nắm lấy cổ tay Lê Vân.

Phía trước là một đám bán yêu, những người theo sau...... e rằng cũng không phải con người, toàn bộ đều toát ra yêu khí nồng đậm, tác phong thô lỗ, khả năng là yêu thú hóa hình.

Giữa đám yêu thú này, có hai nhân tu nổi bật khác hẳn.

Trong đó, một người chính là Chu Thắng Nam!

Còn có một nam nhân, dường như cũng quen mắt, nhưng nhất thời nàng không nhớ ra là ai......

Ngay khi Nam Nhứ đang cố nhớ lại, nam nhân kia bỗng nhiên kích động khi nhìn thấy Liễu Lăng Ca: "Liễu sư tỷ!"

"...... Bùi sư đệ?"

Liễu Lăng Ca cũng mất một lúc mới nhận ra người trước .

"Là ta!" Bùi Thiếu Tỉ nói, "Liễu sư tỷ, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây! Còn có...... Dịch Phong?!"

Sắc mặt Bùi Thiếu Tỉ lập tức sa sầm.

Hắn tiến đến bên cạnh một nữ yêu mặc y phục lông đỏ rực, dáng người đẫy đà, rõ ràng là kẻ cầm đầu trong đám yêu thú: "Đại Vương, chắc chắn là kẻ này đã quấy nhiễu Long Mộ!"

...... Đại Vương?

Nam Nhứ và Lê Vân liếc mắt nhìn nhau.

Cái gì vậy?

Đúng lúc này, một thanh kiếm từ trong đám bán yêu bất ngờ bay ra, nhắm thẳng vào trái tim Phong Dị.

Phong Dị lắc mình né tránh, thanh kiếm liền cắm sâu vào cây cột của địa cung.

Khi mọi người còn đang kinh ngạc, Bùi Thiếu Tỉ bỗng nhận ra thanh kiếm đó: "Thái Hư Kiếm của ta!"

"Thái Hư Kiếm có thể phân biệt được ma khí," Bùi Thiếu Tỉ kêu lên kinh hãi, "Liễu sư tỷ, ta đã nói rồi, Dịch Phong chính là một tên Ma tộc!"

"Nhưng mà...... Ngươi là ai!"

Bùi Thiếu Tỉ mắt sắc, nhanh chóng phát hiện thanh Thái Hư Kiếm bay ra từ đâu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Kinh Nhung: "Thái Hư Kiếm của ta, tại sao lại ở trong tay ngươi!"

Nam Nhứ trong lòng hoảng hốt, kéo Lê Vân từ trong hoa viên ra ngoài.

"Đại Vương," Bùi Thiếu Tỉ nghiến răng nghiến lợi, "Giết hắn đi!"

Nữ nhân được hắn gọi là Đại Vương, lại không hề để tâm đến hắn.

Nữ nhân kia vừa thấy nàng bước ra khỏi hoa viên, cảm nhận được hơi thở trên nàng, đôi mắt càng trợn to hơn, rồi đột nhiên quỳ xuống mặt đất: "Bái kiến chủ nhân!"

Nam Nhứ: Hả?!

Không đợi nàng phản ứng lạ, những người sau lưng "Đại vương" đồng loạt quỳ xuống: "Bái kiến chủ nhân!"

Nam Nhứ: "......"

Trường hợp này chưa gặp bao giờ.

Có thể đây là đám tôi tớ của Long Mộ từ trước còn sót lại?

Thôi được, dù sao thì cũng xem như nàng đang mượn oai hùm đi.

Chỉ là......

Khiến nàng xấu hổ không biết phải làm .

Nam Nhứ quay sang nhìn Lê Vân cầu cứu, bên tai nàng lại vang lên một tiếng động.

Giống như có thứ gì đó rơi xuống từ trên cao.

Sau đó là một giọng nói trong trẻo của thiếu nữ: "Tô Thanh Sơn, Tô Thanh Sơn? Ngươi không chết chứ?"

Giọng nói này...... Nghe có chút quen tai.

"Khụ khụ......" Rồi lại có một giọng thiếu niên vang lên, "Ta không sao. Ngươi...... Đừng đè lên ta."

"À, xin lỗi, ta đứng dậy ngay. Đây là...... Nơi nào vậy?"

Khuôn mặt thiếu nữ dần dần hiện ra trong tầm mắt Nam Nhứ ——

Không ngờ lại là Du Duyệt!

Nàng thấy Du Duyệt, Du Duyệt cũng nhìn thấy nàng.

Du Duyệt nhìn thấy nàng, vui mừng thốt lên: "A Nhứ!"

Du Duyệt lập tức muốn nhào đến phía nàng, nhưng lại bị một thiếu niên xinh đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ phía sau kéo lại.

Thiếu niên kia nói: "Cẩn thận, có thể đó là thứ do yêu quái tạo ra để lừa ngươi."

Nam Nhứ nói: "Ta không phải yêu quái."

Du Duyệt nói: "Không thể nào? A Nhứ còn đứng bên cạnh sư phụ của ta kìa!"

Thiếu niên chậm rãi bước lên trước, chắn trước mặt Du Duyệt, nói: "Nếu thật sự là bằng hữu và sư phụ của Minh Nguyệt, mời hai vị đưa ngọc phù của Thái Huyền Tông ra, để chứng minh thân phận."

Nam Nhứ đã thay y phục vài lần, ngọc phù Thái Huyền Tông đã sớm được nàng cất đi.

Nghe thiếu niên nhắc đến, nàng đành bất đắc dĩ lấy từ túi trữ vật ra.

"Nè, đây là ngọc phù của ta," Nam Nhứ giơ ngọc phù lên lắc lư trước mặt hắn, "Giờ thì chứng minh được rồi chứ?"

Lê Vân liếc nhìn hắn một cái, sau đó cũng giơ ngọc phù của mình lên.

Hai miếng ngọc phù vừa chạm vào nhau, lập tức phát ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Du Duyệt ánh sáng đó, sững sờ: "A Nhứ, sao ngọc phù của muội còn phát sáng vậy?"

Bên cạnh, Liễu Lăng Ca nhìn thấy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: "Hai người...... Đã kết làm đạo lữ?"

Phong Dị nghiêng đầu nhìn sang, thần sắc u ám: "Hừ, kết làm đạo lữ. A Nhứ, ngươi còn nói các ngươi không thân?"

Nam Nhứ: ".................."

Nàng quên mất, ngọc phù sẽ phát sáng.

Thân phận đã kết hôn của nàng cứ vậy bị bại lộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro