Mộc lan đi theo kỷ 3
“Tiểu thư , cô thật sự muốn tiếp tục à ?” Tiểu Hồng trông thấy Hoa Mộc Lan cả ngày kỹ viện , trong lòng có nhiều bất an .
Cũng không phải nói nữ tử ở kỹ viện không tốt ! Nhưng với thân phận tiểu thư dù sao có khác biệt . Suốt ngày ở đây , hình như học được rất nhiều thứ gì đó không nên học , huống chi tiểu thư còn giúp kỹ nữ này kiếm khách !
Việc này Yến công tử mà biết , không hiểu sẽ có hậu quả gì xảy ra ?
“ Đương nhiên.” Hoa Mộc Lan hưng trí bừng bừng nói : “ Ta vất vả lắm mới đến giai đoạn này , sao có thể buông tha được ?”
“ Nhưng mà , cô không sợ Yến công tử biết sao?” Vẻ mặt Tiểu Hồng lo lắng .
“ Trông nom hắn.” Hoa Mộc Lan khẽ hừ một tiếng : “ Dù sao hắn không để ý ta trước , đương nhiên ta phải đi tìm việc để làm ! Hơn nữa , ta giúp các nàng , cũng tương đương gián tiếp giúp huynh đệ trong quân của hắn tạo phúc nha !
“….”
Dựa cào cái gì chỉ có hắn được cởi quần áo của nàng , còn các huynh đệ khác buồn khổ ở nơi nào ? Đương nhiên nàng vì người khác mà làm phúc !
“ Tiểu thư !” Tiểu Hồng cũng không biết nên khuyên can Hoa Mộc Lan như thế nào cho phải .
Nàng chỉ có thể thành tâm cầu nguyện , hi vọng sau này Yến Độ Phi biết chuyện sẽ không phẫn nộ , kết cục của các nàng không thảm mới lạ !
Hóa ra cố ý lạnh nhạt Hoa Mộc Lan vài ngày khiến cho Mộc Lan nhớ hắn , nhưng không nghĩ tới lại làm giả hóa thật , tiền tuyến chiến sự bận rộn không chịu nổi .
Mấy ngày này thương mưu chiến lược ( bàn bạn mưu kế ) làm cho hắn nghỉ ngơi không đủ , gần như thức đêm mấy ngày , ngay cả ngủ còn không có chứ đừng nói đến có thời gian muốn gặp Mộc Lan .
“ Ô …” Người nào đó bất giác phát ra âm thanh truyền vào trong tai Yến Độ Phi .
“ Hầu …” Một người khác đánh tiếng hô gia nhập chiến cuộc .
“ Khấu , khấu , khấu ….” Còn có thêm một người ôn tồn lên tiếng .
Yến Độ Phi khó có thể tin được .
Làm cái gì ? Giám quân như hắn còn chưa ngủ , các quan quân cấp dưới lại mệt muốn ngủ thành một đống rồi .
“ Thôi.” Lắc đầu , trong lòng hắn nghĩ đến dung nhan kiều diễm kia : “ Tan họp.”
Đi ra khỏi lều trại , hắn suy nghĩ vì nàng , bởi vậy đối với âm thanh xèo xèo thì thầm của binh lính nói chuyện với nhau , căn bản cũng không để ý .
“ Nghe nói đêm nay kỹ viện buôn bán trở lại đấy !” Giọng nói của một binh lính nào đó hưng phấn truyền vào trong tai Yến Độ Phi .
Kỹ viện ? Hắn cong môi cười , từ sau khi có Mộc Lan , nữ tử khác hắn đều không để tâm .
“ Kỹ viện ? Có từ lần trước , cậu hưng phấn làm gì ? Hay là không tham gia quân ngũ nữa , heo mẹ mà đòi sánh với Điêu Thuyền à?” Một người khác khinh thường nói : “ Muốn chuồn ra khỏi doanh trại , một cuộc bỏ phiếu tốt hơn , đếm xem có nên đi không !”
Yến Độ Phi mỉm cười . Cuộc sống trong quân đội , hắn mở một mắt nhắm một mắt , làm bộ không nhìn thấy .
“ Cậu biết không , tôi vụng trộm chạy tới xem , nữ không biết ăn cái gì , uống cái gì mà một đám đều đẹp hơn rất nhiều , điều quan trọng hơn là Hoa cô nương của Yến công tử lại xuất hiện ở chỗ đó !” Ban đầu vị binh lính kia không giấu được sự hưng phấn : “ Cậu đã quên cô ấy đẹp như thế nào à ? Lúc trước đều đuổi cô ấy đi , bây giờ lại vất vả chỉ cần một ít bạc là có thể nhìn thấy cô ấy … Cứ nghĩ đến là chảy nước miếng …”
“ Lời cậu nói là thật sao?” Hai tròng mắt của vị binh lính khác cũng sáng ngời : “ Hoa cô nương thật sự hiện thân ở kỹ viện sao?”
“ Đúng vậy !” Binh lính liều mình gật đầu . “ Ở đây còn có các nàng phát truyền đơn tờ quảng cáo kia , không tin cậu cứ xem!”
Tờ quảng cáo chưa kịp tới trong tay vị binh lính khác , nửa đường đã bị Yến Độ Phi chặn lại .
Híp mắt lại , nhìn vào tờ giấy kia , hắn nổi cáu .
Chết tiệt ! Thừa dịp hắn làm việc , nàng lại chạy đến kỹ viện .
Hắn mà không đi kỹ viên một chuyến , bắt nàng trở về giáo huấn một phen thì không phải là hắn ?
Từ khi có Hoa Mộc Lan giúp đỡ , kỹ viện trong quân một lần nữa khai trương !
Trong thời gian nghỉ ngơi , đầu tiên các nàng thay đổi ẩm thực , cố gắng rèn luyện , một lần nữa trang điểm lại , nhưng sau đó phái ngươi đi mua xiêm y mới , thay đổi phong cách ăn mặc màu mè kia .
Rồi sau đó , Hoa Mộc Lan phân tích kỹ xảo các nàng mê hoặc nam nhân . .. Thật ra nàng cũng không phải đánh giá ! Dù sao chỉ cần nàng cảm thấy là đúng , cho qua cửa là được rồi !
Về phần tiêu chuẩn này ? Cũng không giống như trước , nàng vừa vào cửa đã bị cởi quần áo … nam nhân thôi , chắc là càng ăn không được càng muốn ăn chứ ?
Nàng cũng không biết ý tưởng này đúng hay sai , dù sao nhìn binh lính tập nập vào nơi này , nàng cũng rất mỹ mãn .
Như vậy chứng minh kế sách của nàng là đúng nhỉ? A … Rốt cuộc nàng cũng có thể làm tốt một việc .
Nhìn binh lính bỡ ngỡ đến , nàng vội vàng đến trước cửa , khuôn mặt tươi cười nghiêng người nói : “ Mau vào ! Các cô nương của chúng tôi ở bên trong , toàn là ngươi xinh đẹp như hoa , tha hồ chọn lựa , các vị sẽ hài lòng …. Các vị còn chờ gì nữa ?”
“ Hoa cô nương…” Binh lính thưởng thức dung nhan kiều diễm , dáng người đẹp , ai nhìn cũng đều chảy nước miếng , nhưng khóe mắt vô ý miết đến khuôn mặt lạnh ở đằng sau , sắc mặt khó coi đến cực điểm .
“ Làm sao vậy?” Hoa Mộc Lan nhìn bộ dáng binh lính lùi bước
“ Công tử …” Binh lính kinh hãi chỉ vào Yến Độ Phi .
Hoa Mộc Lan nhìn theo hướng chỉ tay , mới phát hiện không biết từ khi nào Yến Độ Phi đã đứng ở bên cạnh nàng , hơn nữa đang dời bước đến trước mặt nàng .
“ Ta tới đón nàng trở về.” Trên khuôn mặt Yến Độ Phi vẫn nở nụ cười , tức giận cực điểm cũng phải điên cuồng đốt ở trong lòng.
Khi trở về hắn cũng phải giáo huấn nàng thật tốt !
“ Được!” Hoa Mộc Lan vừa nhìn thấy hắn , đầu tiên là vui vẻ muốn lao vào trong lòng hắn , sau ngẫm lại không đúng , lại lắc đầu nói : “ Không được , tôi còn có chuyện khác , không về với ngài được.”
Hắn xa nàng lâu như vậy , hơn nữa nàng dồn sức cải tạo chỗ này , kiếm khách là quan trọng nhất !
“ Mộc Lan .” Giọng điệu dịu dàng của hắn bắt đầu trầm xuống lạnh lẽo , lửa giận cũng sắp điên cuồng muốn bộc phát ra .
“ Ngài đừng chặn đường!” Hoa Mộc Lan dùng sức đẩy hắn ra , đẩy không ra , rõ ràng tự thân dời bước , trên mặt tiếp tục niềm nở đón khách : “ Mọi người đừng để ý đến hắn , đừng sợ hắn , nhìn các cô nương bên của chúng tôi còn quan trọng hơn!” Nàng vốn muốn nói tiếp , không nghĩ tới mình bị nhấc bổng lên : “ Ê , ngài làm gì thế ?” Nàng bị hắn xốc lên , khuôn mặt áp vào lưng hắn , không thấy được vẻ mặt của hắn , chỉ có thể lấy hai chân không ngừng mà đá đá hắn : “ Tôi còn phải buôn bán , sao ngài lại đánh tôi?”
“ Buôn bán?” Yến Độ Phi nổi xung : “ Nàng muốn làm ăn cái gì ?”
Chết tiệt , chẳng những nàng kêu gọi khách đến , lại còn không thèm nhìn hắn ! Điều này làm cho hắn sao có thể chịu được ?
“ Tôi đến giúp các tỷ muội trong kỹ viện đón khách mà!” Hoa Mộc Lan hợp tình hợp lý nói : “ Có cái gì không đúng à?”
“ Tỷ muội ? Sao nàng gọi thân thiết thế?” Yến Độ Phi hừ lạnh một tiếng : “ Sao lại gọi đám người đó là tỷ muội?” Hắn bước nhanh , rời xa kỹ viện , đi vào trong rừng chỉ có hắn được đến .
“ Các người dấy đương nhiên là chị em của tôi.” Hoa Mộc Lan nói năng hùng hồn đầy lý lẽ : “ Dù sao cũng đều là lấy sắc đẹp phục vụ người khác, gọi tỷ muội có gì không đúng ?”
“ Ai nói nàng lấy sắc đẹp phục vụ người khác?” Yến Độ Phi đem thân thể nàng xoay chuyển trở lại , đối diện nàng : “ Nàng vẫn nghĩ là lấy sắc phục vụ người khác sao?” Sắc mặt hắn u ám , khó coi như muốn động thủ giết người .
“ Đương nhiên tôi phục vụ người khác ! Chẳng lẽ ngài muốn nói ngài không chạm vào tôi ? Chỉ có điều người tôi cùng các nàng phụng dưỡng không giống nhau .” Hoa Mộc Lan lên tiếng : “ Tôi không nghĩ tới thay cha tòng quân lại giống như ở kỹ viện , nhưng ….”
“ Ai nói nàng theo kỹ ?” Yến Độ Phi hung hăng hôn lên môi nàng , lưỡi trơn nhẵn quấy động trong miệng nàng .
Nàng là bảo bối của nàng , che chở cho nàng , nàng ngang nhiên lại chạy đến kỹ viện , lại còn tự xưng theo kỹ?
Nàng nghĩ là hắn đang đùa nàng sao ?
“ Tôi ….. Ô ..” Hoa Mộc Lan rên rỉ phụ họa theo hắn : “ Nàng như vậy , ta thật sự không có cách nào nói chuyện …”
Hắn rốt cuộc là có vẻ muốn nghe nàng nói chuyện , vẫn có vẻ muốn sờ nàng ? Thật sự là ……. Tuy rằng chính nàng cũng muốn nói , lại muốn được hắn sờ ….
Nhưng …… Lời không thể nói ra , thật đáng ghét ! Đều không thể biểu đạt rõ ràng …… Mỗi lần bị hắn sờ …… , đầu nàng oang oang , ngay cả chính nàng cũng không biết bản thân mình đang nói cái gì .
“ Nàng nghĩ tới ta sao? Mộc Lan ….” Lời lẽ Yến Độ Phi thổi bên tai nàng , làm xụi lơ nhiệt khí .
“ Tôi ………..” Hoa Mộc Lan bị hắn thổi như vậy , nói cũng không xong : “ Rất … nhớ ngài ..”
Hắn thật sự là kì quái , vì sao vẫn muốn sờ nàng , làm cho nàng thổ lộ cũng khó ? Híc … Vốn dĩ nàng muốn nói cho tốt mà .
Yến Độ Phi bởi vì lời nói của nàng , bên môi cười yếu ớt : “ Về sau không được làm ta lo lắng , biết chưa?”
“ Vâng….” Nàng say mê làm nhiệt độ trong người cao hơn : “ Nhưng ngài không được xa tôi …..”
Nàng cảm giác được lời lẽ của hắn mà dựng đứng nụ hoa , xoa nhẹ : “ A … A a….”
“ Ta rất nhớ nàng , Mộc Lan .” Yến Độ Phi cởi bỏ y phục toàn thân nàng , động tác nhẹ nhàng chậm rãi , giống như trêu ghẹo , khiêu khích .
“ Thật không?” Hoa Mộc Lan theo bản năng cởi bỏ y phục của hắn , cởi quần hắn : “ Chúng ta vừa mới cãi nhau mà ….”
Vì sao vừa nãy hai người giống như kẻ thù , hiện tại lại ngọt ngào ân ái cùng một chỗ ? Bất luận cùng hắn làm cái gì , đến cuối cùng đều chỉ ừ a a là chấm dứt .
…
A … Vì sao nàng lại biến thành cái dạng này ? Đều tại hắn làm hỏng nàng !~
“ Đó là vừa mới.” Yến Độ Phi mỉm cười sửa đúng từ ngữ của nàng : “ Hơn nữa chúng ta không phải cãi nhau , chỉ là giao tiếp.”
Hắn lấy quần áo của hai người đặt trên đất , tự thân dựa vào thân cây mà ngồi , đem ôm nàng ngồi trên đùi của mình .
Đầu gối dựng thẳng , hắn lấy đầu gối chống đỡ , làm cho nàng đang vô lực ngồi trên đùi hắn như là ngồi thẳng trước mặt hắn .
“ Mộc Lan …” Yến Độ Phi khẽ gọi tên nàng .
Hắn vuốt ve u huyệt khéo léo của nàng , không ngừng xoa xoa nơi mềm mại đó , khiến cho nàng không ngừng ưm ra tiếng .
“ A …. Phi …… Tôi nóng quá …” Mỗi lần hắn đối xử với nàng như vậy , tâm tư ngứa ngáy khó nhịn , không biết mình bị làm sao . “ Nóng quá ……..”
Nàng cảm giác giữa hai chân mình đã chảy ra dịch nhầy ẩm ướt , hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt .
“ Ta biết.” Yến Độ Phi mỉm cười . “ Nhưng ta muốn xác định xem nàng có hoàn toàn tiếp nhận ta , mới có thể yêu nàng thật tốt , ta không muốn làm tổn thương nàng , hiểu không?”
Nói xong , hắn lại vùi đầu vào ngực nàng , hít hương thơm thật sâu , đồng thời lời lẽ trêu chọc hôn liếm nhụy hoa đỏ tươi của nàng .
“ Ư ……….” Nàng liên tiếp đong đưa trán , khuôn mặt chuyển hồng : “ Phi ….. A ………” Toàn thân cơ bắp nàng nổi lên .
“ Mộc Lan …. Chờ chiến sự qua đi , ta sẽ lấy nàng làm vợ.” Yến Độ Phi rời khỏi ngực nàng , nhìn dung nhan say mê của nàng , bàn tay không nghe lời lại tiếp tục xoa nắn vú nàng .
“ Vâng …” Hoa Mộc Lan nhẹ giọng : “ Nhưng , ngài không sợ tôi đem phiền toái …… A …a ….” Đến bây giờ nàng vẫn khó hiểu .
Cả người nàng nóng rực , toàn thân như là ở trong nồi hấp …. Thân thể mềm mại nhịn không được xích lại gần hắn , muốn hắn an ủi .
“ Ta thích nàng , rất rất thích nàng .” Yến Độ Phi che lại cánh môi nàng , vừa vặn cùng thời gian xâm nhập vào bên trong hoa huyệt của nàng .
“ A …… a ………” Môi bị hắn che lại , nàng chỉ có thể phát ra tiếng kêu : “ Ô .. ô …..ô “
Toàn thân vì hắn xâm nhập mà run rẩy , nàng cơ hồ không chịu nổi sự dũng mãnh nóng rực như vậy , một tay vòng qua cổ hắn , tay kia ấn cái đùi của hắn để giữ lại cân bằng .
Hắn kiên quyết cùng nơi ẩm ướt kia ma sát mãnh liệt , từng giọt từng giọt phụt vào trong hoa huyệt , yêu dịch đặc sệt như minh chứng tình yêu nóng bỏng của hắn đối với nàng .
“ A …” Hắn rời khỏi nàng , thay đổi tư thế , khến nàng kêu lên : “ AAAAAAAAAAA…”
Cảm giác được cảm xúc của nàng đang dâng cao , hắn ôm lấy thân thể mềm mại của nàng , vật nam tính bừng bừng phấn chấn xoay trong thân thể của nàng , khiến thân thể nàng quay ngang .
“ A …” Bởi vì đột nhiên chuyển động mà càng cảm thấy hưng phấn , hai tay vòng qua gáy hắn , trán dựa sát vào hắn : “ Tôi giống như tân nương tử đang bị ôm lấy …”
Yến Độ Phi mỉm cười : “ Nàng vốn dĩ là tân nương của ta mà .”
Ôm nàng , hắn bắt đầu ở trong cơ thể nàng , cùng lời lẽ dễ hiểu , lần lượt va chạm u huyệt của nàng , nóng rực và ẩm ướt lần lượt giao hoan nhau .
“ A ….. A ….” Nàng cảm giác được vật cường tráng của hắn không ngừng động đậy trong cơ thể nàng , làm cho dục hỏa của nàng tăng vọt .
“ Mộc Lan …….” Thứ khỏe mạnh nóng cháy cùng hắn kêu gọi nàng ở trong cơ thể không ngừng mà uốn lượn : “ Mộc Lan …….”
“ Phi ……” Nàng học hắn , lần lượt gọi tên hắn : “ Phi ……. Tôi thích ngài … rất thích ….”
Nhiệt độ bên trong rất cao , nàng nói ra tâm ý của mình . Nàng cũng không biết thích nhiều như thế nào , chỉ biết là quá sâu , quá sâu , sâu đến nỗi không đo được .
“ Ta thích nàng thích ta!” Yến Độ Phi điên cuồng hét lên một tiếng , vật nam tính lửa nóng phun ra vô số yêu dịch .
Hai người cứ gắt gao ôm nhau triền miên như vậy , hưởng thụ bầu không khí kiều diễm .
“ Phi …….” Nàng mỉm cười , dựa vào trong lòng hắn : “ Vì sao mỗi lần như thế này tôi lại mệt ? Lạ thật ….”
“ Việc này vốn dĩ tiêu hao rất nhiều thể lực.” Hắn cười , hôn nhẹ lên gò má hồng , biết bảo bối của hắn mệt mỏi .
“ Thế sao ngài lại không mệt ?” Hoa Mộc Lan phát hiện trong mắt hắn đầy dục vọng . “ Thật sự kì quái….”
Tinh lực hắn tràn đầy như vậy , nếu nàng không thể thỏa mãn hắn , liệu hắn có đi tìm nữ nhân khác không? Nàng không muốn hắn đi tìm người khác , nàng chỉ cần hắn có nàng .
“ Bởi vì tư vị của nàng ngọt muốn làm cho người ta thèm khát có được nàng.” Yến Độ Phi cười nói : “ Nếu mệt thì ngủ đi.”
“ Tôi ngủ , ngài không được tìm đám tỷ muội nhé?” Rõ ràng nàng rất mệt , nhưng vẫn lo lắng hắn sẽ đi tìm nữ nhân khác .
“ Mộc Lan .” Hắn dịu dàng nói : “ Trừ nàng ra , ta sẽ không đi tìm người khác , nàng đừng đa nghi.”
“ Ừm.” Nghe hắn cam đoan , bên môi nàng nở nụ cười ngọt ngào .
“ Còn có.” Yến Độ Phi dặn dò : “ Không cho phép nàng gọi họ là tỷ muội !”
Hai người tình cảm lưu luyến vừa rồi trong sáng , đúng là ngọt ngào , chiến sự tiền tuyến liền báo nguy , làm cho giám quân Yến Độ Phi phải lên chiến trường .
“ Phi à.” Tay Hoa Mộc Lan dài và nhỏ bé giữ chặt ống tay áo của hắn : “ Tôi cũng muốn đi.” Nàng khẩn cầu hắn muốn cho mình đi đến nơi tiền tuyến đánh giặc .
“ Không được.” Yến Độ Phi quả quyết từ chối .
Thân mình nàng yếu đuối chịu sao được ? Mỗi lần hoan ái xong bọn họ mệt muốn chết , mang nàng đi lên núi , sắc mặt nàng đã tái nhợt , làm sao hắn có thể dắt nàng theo tiền tuyến chịu khổ?
“ Vì sao không được?” Hoa Mộc Lan biểu tình rõ ràng không nghe theo. “ Tôi muốn đi , ngài cho tôi đi , được không?”
“ Không được.” Yến Độ Phi quyết đoán nói : “ Thân thể nàng gầy yếu như vậy , ở trong này nghỉ ngơi là được rồi , ta sẽ trở lại ngay .”
“ Thân thể gầy yếu?” Hoa Mộc Lan nhìu mày : “ Tôi nào có á ? Ngài nói bậy , cả ngày tôi nhảy nhót suốt , gầy yếu thế nào được?” Nàng bày ra bộ dáng bị người khác vu oan hiểu lầm .
“ Ta so với nàng còn hiểu được thân thể của bản thân nàng.” Yến Độ Phi quơ chặt eo nhỏ của nàng : “ Nàng ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta , được không?”
“ Không muốn.” Hoa Mộc Lan cố chấp thật sự : “ Cho mình ngài đi tiền tuyến , tôi lo lắm.” Nàng muốn đi theo bên cạnh hắn xác định an toàn , nàng mới có thể yên tâm mà thôi !
“ Để nàng đi the ta ở cùng nơi đó , tâm ta không yên , không có biện pháp đánh giặc cho tốt.” Yến Độ Phi khuyên nàng vỗ về : “ Mộc Lan , ngoan , hãy nghe ta , chờ ta ở đây.”
“ Không cần.” Hoa Mộc Lan nghe như thế đều cảm thấy lời nói của hắn như là đang khuyên dỗ sủng vật : “ Không đi cùng ngài , tôi không yên tâm .”
“ Nàng bất an cái gì?” Yến Độ Phi mỉm cười dỗ dành : “ Tướng công của nàng rất lợi hại đấy , không có gì lo lắng đâu.”
“ Tôi cũng biết là ngài rất lợi hại!” Nàng lấy ánh mắt sùng bái xem xét nhìn hắn : “ Nhưng ngộ nhỡ ….” Giọng điệu nàng trì hoãn , ánh mắt không ngừng đảo quanh : “ Huống chi ……..”
“ Huống chi cái gì?” Yến Độ Phi nhìn bộ dáng nàng muốn nói lại thôi , tự nhiên muốn hỏi rõ .
“ Huống chi tôi làm sao mà biết được sau khi ngài đến tiền tuyến , đột nhiên có …. À …. Nhu cầu sinh lý , ở nơi nào rất muốn muốn , liền đi tìm nữ nhân khác làm điều xằng bậy?” Bàn tay trắng nõn nàng nhanh cầm lấy ống tay áo của hắn , vẻ mặt kích động : “ Cho nên tôi đương nhiên muốn đi cùng ngài , giữ thật tốt , đảm bảo an toàn .”
“ Mộc Lan , không phải ta cùng nàng đã nói qua , ta sẽ không đi tìm nữ nhân khác sao?” Yến Độ Phi hỏi lại nàng : “ Nàng không tin ta?”
“ Đương nhiên tôi tin tưởng ngài.” Hoa Mộc Lan vẫn kiên trì : “ Nhưng con giun xéo lắm cũng quằn , con người trong lúc cấp bách … ầy da ….. trong lúc đó muốn làm cái gì tôi không hiểu được ! Dù sao , có lẽ ngài sẽ có nhu cầu , lại không tìm thấy người , đến lúc đó nếu lại là có người giống đám tỷ muội tôi , kéo ngài vào trong phòng , dám chắc đem ăn sống nuốt tươi ngài đấy , làm sao bây giờ?”
“ Mộc Lan.” Yến Độ Phi khẽ thở dài , bội phục sức tưởng tượng trong đầu nàng : “ Nàng suy nghĩ nhiều quá.”
Về phần cách xưng hô tỷ muội của nàng , hắn đã vô lực . Nàng kêu thế nào kệ nàng , chỉ cần nàng không làm hỏng là tốt rồi.
“ Tôi nên phải như thế rồi!” Hoa Mộc Lan làm bộ dáng đương nhiên.
“ Mộc Lan , nàng còn không tin ta , ta sẽ mất hứng.” Yến Độ Phi làm mặt lạnh , giả giận hờn nhìn nàng .
“ Được được được , tôi tin ngài !” Ngữ khí Hoa Mộc Lan như thế nào trả lời qua loa .
“ Ngoan nhé , hãy nghe ta , chờ ta trở về.” Yến Độ Phi nhẹ nhàng hôn lên cánh môi đỏ bừng của nàng .
“ Chỉ có điều …….” Tâm nàng không dễ dàng khuất phục như vậy : “ Tôi tin ngài , tôi không tin tôi tự mình có thể đi? Ngài không sợ tôi rất muốn muốn , ngài lại không ở bên người tôi , tôi sẽ đi tìm nam nhân khác ? Ư …” Trong đầu nàng bắt đầu suy nghĩ : “ Huynh đệ trong quân nhiều như vậy , cho dù phần lớn đều bị ngài mang ra ngoài đánh giặc , vẫn phải giữ một tí , không cần nhiều , một người theo giúp tôi một lần là được rồi…..” Nàng bắt đầu tính ở đầu ngón tay : “ Như vậy tôi sẽ không thấy cô đơn ! Thế là đủ rồi …”
“ Nàng dám?” Sắc mặt Yến Độ Phi buồn bã : “ Nếu như nàng thật sự cần cái kia , trước khi ta xuất binh sẽ khiến nàng bỏ ý nghĩ đó!”
Rõ ràng nói ba ngày ba đêm , làm cho nàng không xuống giường được trước lúc hắn xuất binh .
Hoa Mộc Lan khổ sở nhìn hắn , nhìn vẻ mặt hắn kiên quyết , biết chính mình nói như thế nào cũng rất khó đả động được hắn .
Vậy phải làm sao bây giờ ? Nàng nhất định phải đi cùng !!!
Vắt óc nghĩ không ra phương pháp , nàng bắt đầu thi triển mỹ nhân kế : “ Phi à ….” Thân thủ vòng qua cổ hắn , nàng nhẹ nhàng dịu dàng hôn lên môi hắn .
Chỉ cần hôn hắn thất điên bát đảo , rồi bắt hắn gật đầu đồng ý cho nàng đi , chắc là không thành vấn đề !
“ Cho tôi đi đi mà !” Đôi môi dỏ mọng xinh đẹp sau khi rời cánh môi hắn , nũng nịu : “ Cầu xin ngài đấy , Phiiiiiiiiiiiii ……”
“ Không được.” Yến Độ Phi cười thầm , phát hiện chủ ý của nàng thật sự là càng ngày càng nhiều .
“ Ai da ……” Một cái hôn cũng không có hiệu quả sao? Hoa Mộc Lan nổi giận nhìn hắn , quyết định tiếp tục cố gắng : “ Van xin ngài cho ta đi cùng mà .”
Bàn tay nhỏ bé của nàng tiến vào bên trong quần áo của Yến Độ Phi , vỗ về cơ bắp hắn , khiêu khích tình dục của hắn .
Giọng nói Yến Độ Phi trầm xuống : “ Mộc Lan , nàng đừng đùa với lửa.”
Nếu nàng còn như vậy , hắn rất khó khống chế chính mình không ăn nàng !
Hắn nói như vậy , có phải là phương pháp của nàng có hiệu quả? Vừa nghĩ như vậy , Hoa Mộc Lan thế nào có khả năng dễ dàng buông tha hắn ? Đương nhiên là tiếp tục cố gắng tán tỉnh ! Dù sao thì nàng vất vả lắm mới tìm được phương pháp thành công như thế .
“ Cầu xin ngài cho tôi đi mà !” Hoa Mộc Lan vuốt ve lồng ngực hắn , một bên cầu xin hắn : “ Tôi muốn đi theo ngài …”
“ Mộc Lan , đừng tưởng rằng làm như vậy sẽ có hiệu quả !” Yến Độ Phi cảnh cáo nàng .
Nàng thật sự là …….. ngang nhiên dám dùng mỹ nhân kế dụ hoặc hắn đồng ý ! Chẳng lẽ nàng đã quên , tất cả kinh nghiệm nàng có được là do hắn dạy hay sao?
Sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi , có phải hắn bị nàng kích thích tình dục đến mức lên đỉnh không ?
“ Đi mà ……….” Hoa Mộc Lan vẫn không nghe lời , tiếp tục tấn công .
Yến Độ Phi rốt cuộc chịu không nổi , cười tà ma : “ Mộc Lan , đây chính là nàng tự tìm , đến lúc đó là ai thuyết phục được ai , ta không biết đâu nha !”
Bắt đầu cởi quần áo của nàng ra , hắn muốn nàng biết , độ trêu chọc người của hắn , so với nàng cũng không kém đâu !
Đương nhiên Hoa Mộc Lan tiếp nhận cuộc chiến , đi đánh trận này thật oanh liệt !
Về phần hai người bọn họ ở trên giường , liệu ai đạt được thắng lợi ?
………….
Thật sự rất khó nói !
“ A !” Hoa Mộc Lan tay chống đầu , làm bộ buồn rầu .
Tiểu Hồng cùng với mọi người trong đám kỹ nữ ở quân doanh thân thiết nhìn nàng : “ Yến công tử không cho tiểu thư đi cùng sao?”
“ Đúng vậy.” Hoa Mộc Lan làm bộ dáng thất bại : “ Ta khuyên can mãi , nhưng hắn vẫn không chịu đồng ý cho ta đi cùng .”
“ Thế còn chiêu mỹ nhân kế?” Quả không hổ là gừng càng già càng cay , tú bà nhất thời mở miệng đánh trúng điểm yếu : “ Cô có cùng mỹ nhân kế dụ hắn không?”
“ Có rồi!” Hoa Mộc Lan bất đắc dĩ gật đầu : “ Mỹ nhân kế ta cũng dùng qua , chẳng qua tại lúc đó ý nghĩ hỗn loạn , bình thường là ta ….”
Nàng không phải không có cố gắng , nhưng hoàn toàn không thể thành công , ngược lại là nàng dũng cảm xả thân , bị hắn nuốt mất , lại còn bị giáo huấn nữa .
Hơn nữa , nàng còn chưa có mở miệng yêu cầu làm cho nàng theo , cũng đã bị hắn thuyết phục đồng ý không cần theo , thật sự là thất bại thảm hại .
“ À !” Đám kỹ nữ đều hiểu được vẻ mặt của nàng lúc này : “ Thế …… cô có muốn lén lút đi theo không?”
“ Lén lút đi theo?” Trong đầu Hoa Mộc Lan đột nhiên có tia hi vọng : “ Đúng nha ! tại sao ta lại không nghĩ đến cơ chứ ?”
Thường này nàng luôn lén lút đi chơi , như thế nào trong phút quan trọng lại không nghĩ đến nhỉ?
“ Đúng vậy.” Đám kỹ nữ đều cho ý kiến : “ Hiện tại cô nên bắt đầu biểu hiện ra vẻ làm bộ không nỡ xa hắn , đương nhiên , một ngày trước khi đi muốn cùng hắn nói lời từ biệt , làm cho hắn hoàn toàn không ngờ cô đi theo phía sau .”
“ Phương pháp này ổn.” Hoa Mộc Lan cảm kích mỉm cười : “ Quyết định như vậy đi , cảm ơn các tỷ muội giúp ta .”
Trước đó , nàng cùng hắn dây dưa triền miên , đợi đến lúc trời sáng tiễn hắn , lại đi theo phía sau đại quân , cùng đi xuất chinh !
Như vậy chắc là hắn sẽ không phát hiện ? Dù sao đợi đến lúc hắn phát hiện , cũng đã quá muộn ! Hi ….. thật tốt , làm như vậy đi !
“ Đâu có , đâu có ..!” Đám kỹ nữ trái lại nói lời cảm tạ với nàng : “ Đều là cô cho chúng tôi có cơm ăn , có bộ đồ mới mặc , chúng tôi cảm ơn cô còn không kịp , việc này thấm thoát gì !”
Hoa Mộc Lan nhìn các tỷ muội trước mặt , cười đến sáng lạn .
Những nữ nhân nơi đây thật sự là tỷ muội tốt của nàng ! Cho nên bất luận Yến Độ Phi nói như thế nào , bọn nàng là tỷ muội đã được định đoạt rồi .
Toàn bộ kỹ nữ đều cười thoải mái , duy chỉ có Tiểu Hồng sắc mặt khó coi đến không thể khó coi hơn .
Nầng làm sao có thể hầu hạ loại chủ tử này nhỉ ? Híc…. Chủ tử làm chuyện phức tạp này , nàng phải nghĩ biện pháp tiếp theo , nếu chuyện chủ nhân bị bại lộ , nàng sẽ bị tước …………..
Híc ….. Nàng muốn từ chức ……… nàng nhất định phải ………….
“ Tôi không muốn xa ngài .” Bàn tay trắng nõn vòng qua cổ Yến Độ Phi , Hoa Mộc Lan làm bộ lưu luyến hắn không rời .
Nếu việc thành công , tối hôm nay nàng sẽ biểu hiện giống một chút , mới không bị hắn phát hiện quỷ kế của mình .
“ Ta sẽ trở về rất nhanh , đừng lo lắng.” Yến Độ Phi cười , hôn lên môi nàng : “ Hiện tại tình hình ở tiền tuyến đối với chúng ta có lợi , chỉ thiếu một bước nữa , cũng đủ đánh hạ phương !”
“ Tối hôm nay đừng nói ….” Hoa Mộc Lan kiều mị cười : “ Hôm tay tôi sẽ tốt với ngài …”
“ Đối xử với ta như thế nào?” Yến Độ Phi biết rõ còn cố hỏi .
“ Chẹp …….” Tuy rằng biết hắn là cố ý , Hoa Mộc Lan vẫn xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng , không được tự nhiên nói sang chuyện khác : “ Nào , chúng ta cùng nâng chén !”
Nàng dẫn Yến Độ Phi đến bên cạnh bàn , muốn cùng hắn uống rượu , mặt ngoài nói từ biệt hắn , trên thực tế nàng nhân cơ hội uống chút rượu !
Trước đây , phụ thân cất hầm rượu lâu năm , nàng tò mò uống thử , sau đó say bày ngày bảy đêm không rời giường được , phụ thân liền cấm nàng không được chạm vào rượu , ngay cả một giọt cũng không cho .
Nếu so sánh , phụ thân đau lòng , khả năng không phải nàng say bảy ngày bảy đêm , mà là loại rượu ngon này đã bị nàng uống và làm đổ hết .
Dù sao thì từ lúc đó nàng không được uống rượu , cho nên hôm này có cơ hội , đương nhiên nàng nàng muốn nhân cơ hội này uống , tiện thể gây rối hắn …… khà khà , men ở trong người rồi , dù có làm bậy nàng cũng không ngượng ngùng …
Yến Độ Phi nhíu mày : “ Mộc Lan , uống rượu hại sức khỏe .”
Hoa Mộc Lan trợn mi : “ Nhưng không uống rượu thì đau lòng lắm …” Nàng giả bộ điềm đạm đáng yêu : “ Ngài muốn đi ……”
Yến Độ Phi bất đắc dĩ cho phép nàng : “ Một chén , một chén thôi .”
“ Một ly không đủ ?” Hoa Mộc Lan đương nhiên không chịu , bàn tay mềm vì hắn rót một chén rượu , cũng vì chính mình rót một chén : “ Ta uống nhiều một chút thôi !”
Nàng đã nhiều năm không say rượu , cho dù cho nàng uống một chút thôi ! Huống chi lúc trước nàng uống hết .
Một hầm rượu nên say bảy ngày bảy đêm , ngày hôm nay nàng mới cầm bầu rượu , chẳng qua khi đó là số lẻ mà thôi , sao lại ngủ , sáng sớm mai cũng tỉnh .
“ Không được .” Yến Độ Phi uống một ngụm rượu , sau đó đem rượu cho vào trong miệng nàng .
“ Ô ….” Hoa Mộc Lan kịch liệt ứng phó lời lẽ cùng hắn , miệng uống rượu xong : “ Được ….” Rượu này , uống không ngon lắm !
“ Rượu này cay lắm , không thích hợp với nàng.” Yến Độ Phi lại uống một ngụm rượu , đem toàn bộ rượu vào miệng nàng : “ Cho nên một chén là một chén , không uống nhiều .”
“ Ô …” Hoa Mộc Lan lại bị rượu kia nghẹn nói không nên lời .
Kỳ lạ , uống mới được mấy hớp , cổ họng dạ dày nàng cũng đã nóng thành một mảng .
“ Uống một chén nhanh lên .” Yến Độ Phi mỉm cười , uống nốt ngụm rượu trong chén , đi vào miệng hắn rồi từ từ chuyển vào trong miệng nàng .
“ Nóng quá ….cay quá …” Vì chén rượu này mà hai gò má nàng đã chuyển hồng : “ Không uống được .”
Nàng nhớ rõ phụ thân uống rượu này khỏe lắm
“ Thế mới nói , uống một chén là được rồi.” Yến Độ Phi mỉm cười nhìn kiều nhan của nàng rất là đỏ bừng .
“ Ô …:” Hoa Mộc Lan có cảm giác hoa mắt , đầu choáng váng : “ Đầu tôi choáng quá ….sao nhỉ?”
“ Mộc Lan , nàng say rồi ….” Yến Độ Phi cười nhợt nhạt . Mộc Lan của hắn , uống một chén là say …. Xem ra thân thể này phải chăm nghỉ ngơi mới được .
Đợi mang nàng vào cung , nhất định hắn dùng nhiều thuốc bổ bắt nàng uống .
“ Tôi say sao?” Nàng hỏi lại chính mình : “ Nhưng tôi còn có một đống việc cần làm mà ! Làm sao bây giờ?” Nàng lờ đờ ngắm nhìn hắn , phát hiện dung nhan hắn rất khôi ngô , liền chớp mắt nhiều cái .
“ Chuyện gì thế?” Yến Độ Phi cười hỏi nàng .
“ Tôi muốn ……ách …” Nàng nhẹ nhàng nất cụt : “ Tôi muốn ngài … muốn ngài …. Ách …….. muốn làm nhiều chuyện với ngài …”
“ Ví dụ?” Hắn bên môi ý cười càng lúc càng nhiều , cảm thấy nhiều sự tình của nàng rất đáng giá chờ mong .
Đến lúc nồng độ cồn phát huy , lời nói của nàng tuy có đứt quãng , nhưng càng cùng càng mạnh dạn : “ Tôi muốn trói ngài , sau đó …”
“ Sau đó thì sao?” Không nghĩ tới trong đầu nàng có loại ý tưởng này , được lắm , hắn thích .
“ Sau đó?” Nàng dụi mắt , cảm thấy suy nghĩ này quá khó khăn : “ Sau đó . …. Ách …” Nàng có chút phiền chán nói : “ Tôi cũng chưa nghĩ ra …Dù sao nói mà không bằng hành động , chúng ta tự gắng làm , được không?”
“ Được .” Yến Độ Phi đồng ý lời đề nghị này , trên môi tràn đầy ý cười : “ Tối hôm nay , ta sẽ nghe nàng xử trí .”
Hoa Mộc Lan lôi kéo hắn đứng dậy , lắc lắc , thiếu chút nữa thì té ngã .
“ Nàng !” Yến Độ Phi cười tức bụng , thật sự không biết là ai kéo ai .
“ Tôi ….” Lấy ra mảnh vải dự bị , nàng nhìn so với mình , hắn còn cao lớn hơn rất nhiều : “ Làm sao bây giờ …… tôi định trói ngài lại cái tượng điêu khắc này , nhưng ngài cao quá ….”
Yến Độ Phi nghĩ ngợi , thà để hắn tự buộc mình còn hơn , nàng bắt đầu nói : “ Ai da , phiền toái quá , không trói nữa … tôi muốn cởi quần áo của ngài , ngài ngoan ngoãn không được nhúc nhích nha !”
Yến Độ Phi thật sự khó tin Mộc Lan của hắn lại làm như vậy !
“ Bình thường đều là ngài sờ tới sờ lui trên người tôi , cắn lấy cắn để , tôi chưa nhìn kỹ ngài đã bị ngài ăn mất …. Hôm nay tôi xem ngài thật kỹ .” Ngón tay Hoa Mộc Lan run run bắt đầu cởi quần áo .
Toàn thân hắn bị cởi đến sạch trơn , tầm mắt của nàng dừng trên vật nam tính của hắn .
“ Ơ ….” Nàng tò mò chỉ vào nó , nâng mắt nhìn hắn hỏi : “ Đây là binh khí sao?”
“ Đúng .” Yến Độ Phi gật đầu mỉm cười đáp .
“ Tôi đây cũng không thể được ….” Hoa Mộc Lan chỉ vào cái kia của hắn rồi nói , đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khan : “ Tôi có thể sờ không?”
“ Không phải ta đã nói , tối hôm nay tùy nàng xử trí hay sao?” Yến Độ Phi mỉm cười : “ Nàng yêu thế nào được cái đó.”
“ Được.” Nàng lấy bàn tay nhỏ và dài cầm lấy vật nam tính , tò mò đem chơi : “ Này …. Rất mềm , làm sao lại nói cứng cáp như thế?”
Yến Độ Phi thấy bàn tay nàng đang chơi đùa vật của mình , dục vọng bắt đầu bốc hơi : “ Nàng sờ nhiều là biết liền .”
“ Sờ nhiều ?” Hoa Mộc Lan tiếp tục xoa bóp , chỉ cảm thấy vật mềm mại kia hình như càng lúc càng nóng , hơn nữa dần dần phình trướng : “ Tôi hoa mắt à?”
Nàng không tin , lại lần nữa vuốt ve vật nam tính , hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm nó , rồi sau đó kinh ngạc phát hiện nó bắt đầu nhồi máu sưng tấy lên .
“ Nó …” Nàng kinh ngạc không thôi , chỉ vào vật đang nóng rực : “ Nó đang mềm tự nhiên thành cứng rắn !”
“ Đây là công lao của nàng.” Giọng nói đầy dục vọng của Yến Độ Phi trở nên thô rát : “ Mộc Lan của ta , nàng có biết là nàng đang khơi mào dục vọng của ta không?”
“ Tôi …..” Hoa Mộc Lan vẫn tỏ vẻ khó tin : “ Sao nó lại cứng như đao kiến nhỉ , kì quái …..” Nàng chớp mắt một cái cũng không chớp mắt nhìn hắn , đột nhiên dâng lên cảm giác khác thường : “ Tôi khát …. Tôi ………”
“ Nàng ăn thử xem sao?” Yến Độ Mi khiêu khích , chỉ là đề nghị , cũng không có bắt buộc nàng làm như vậy , hắn tôn trọng quyết định của nàng .
“ Được .” Nàng đồng ý vô điều kiện . “ Tôi cảm thấy lạ ….” Đến giờ nàng vẫn chưa hiểu vì sao nó lại trở nên cứng rắn như thế ?
“ Nếu nàng ăn nó , sẽ cảm thấy nó cứng rắn hơn nhiều.” Yến Độ Phi bởi vì dục vọng mà hai tay bắt đầu cởi xiêm y của nàng ra.
“ Tôi ăn nhé ! “ Hoa Mộc Lan thấy hắn đang cởi xiêm y của mình , mở miệng nói với hắn : “ Ngài dừng tay lại , cho tôi thử ăn binh khí có hương vị gì .”
Nàng hé mở môi anh đào , đầu tiên là lấy đầu lưỡi trêu chọc , cảm nhận được môi lưỡi của nàng chạm vào , vật nam tính trở nên nóng như lửa , hơn nữa còn dài không ít .
“ Oa ! Nó còn có thể to lên !” Hoa Mộc Lan kinh ngạc không thôi , ngẩng đầu trong thấy gương mặt hắn bắt đầu vặn vẹo , nàng quan tâm hỏi : “ Ngài đau à ?”
“ Không , Mộc Lan , nàng làm tốt lắm .” Yến Độ Phi thoải mái như vậy , khuôn mặt tuấn tú bởi vì dục vọng mà nhăn nhó .
“ Nhưng …..” Hoa Mộc Lan nhìn khuôn mặt hắn cố gắng nhẫn nhịn rất khổ sở : “ Hình như ngài rất đau ….. Ngài không thèm để ý lời tôi nói sao? Tôi biết tôi là sao chổi , nếu làm ngài đau , ngài đừng ngây ngốc không kêu lên .”
“ Mộc Lan , nó rất cần nàng .” Yến Độ Phi ám chỉ nói : “ Chẳng những nàng tiếp tục ăn nó , còn có thể đưa lên miệng nữa .”
“ Thật không?” Hoa Mộc Lan ngẩng đầu nói về phía trước , nhìn hắn gật đầu , vì thế yên tâm mà mở miệng , đưa binh khí lên miệng .
Binh khí của hắn thật sự lợi hại ! Lại có thể dài ra , không ngừng to …………. Nếu lợi dụng nguyên lý này để đúc binh khí , nhất định nàng sẽ trở thành bậc thầy binh khí trên toàn võ lâm .
Được ….. Về sau nàng tình nguyện trở thành người như thế ! Còn bây giờ nàng nghiên cứu cho thật tốt , nhìn xem bên trong rốt cuộc có cái gì kì lạ .
Cảm giác mới mẻ làm cho nàng bỏ vật nam tính ra , lưu luyến ở bên ngoài , không còn đầu lưỡi quấn quýt nó , càng không ngừng khiêu chiến dục vọng của hắn .
“ Ô …..” Yến Độ Phi khó nhịn rít gào ra tiếng .
“ Tôi làm đau ngài sao? “ Hoa Mộc Lan lại ngẩng đầu nhìn hắn .
Nàng còn muốn tiếp tục nghiên cứu , nhưng ….. nếu hắn đau ……. Nàng chỉ có thể buông tha công việc trở thành bậc thầy binh khí thôi !
“ Tiếp tục đi !” Yến Độ Phi chỉ có thể nói câu đó .
Kỹ xảo của nàng tuy có vụng về nhưng lại thành công khiêu khích hắn , làm cho dục vọng của hắn càng dâng cao , cũng sắp nhịn không được .
“ Ừ ..” Hoa Mộc Lan nghe lời , tiếp tục nghiên cứu công việc của nàng .
Lúc này , nàng mút như đang trêu chọc hắn, không ngừng cảm nhận được vật nam tính kiên cường đang gắng gượng dũ phát ra , trong lòng âm thầm cảm thấy rất là thú vị .
Hơn nữa , điều kì lạ hơn là , thời điểm ăn binh khí , giữa hai chân của nàng cũng chảy ra chất lỏng dính ẩm ướt , thật sự làm cho người ta ngàn lần không nghĩ ra .
Rốt cuộc , hắn không thể nhẫn nại nữa .
“ Mộc Lan , ta muốn nàng .”
Tự mình đem vật nam tính lấy ra khỏi miệng nàng , Yến Độ Phi cởi hết xiêm ý của nàng ra , áp đảo thân thể mềm mại này lên giường , bàn tay ma đạo của hắn vuốt ve lên hang u huyệt ẩm ướt .
“ Mộc Lan , nàng có thể chứ ?”
“ Ừm ….” Hoa Mộc Lan gật đầu lung tung , chỉ cảm thấy các giác quan đã sớm vì chơi đùa binh khí của hắn mà thiêu đốt .
“ Được .” Yến Độ Phi cúi người xuống , đẩy háng cao lên , hướng nơi u huyệt của nàng đâm sâu vào .
“ A …” Hoa Mộc Lan ngâm ra tiếng , hai tay vòng qua lưng hắn , ngón tay bấu vào lưng hắn .
“ Mộc Lan …” Yến Độ Phi nghe âm thanh kiều mị của nàng , dưới thân trướng nóng càng hướng tới hoa nhị của nàng : “ Mộc Lan của ta ….”
Hắn yêu nàng say đắm , không nỡ bỏ nàng lại !
“ Phi …” Hoa Mộc Lan mê say lẩm bẩm tên hắn , hai gò má không uống rượu bất giác hồng lên : “ A ….”
Thân thể dính sát vào hắn , thân mật như vậy , làm cho nàng khó có thể hình dung cảm giác thỏa mãn .
“ Ô …” Hoa Mộc Lan không ngừng la hét .
Đem mặt áp vào cổ của nàng , hắn hôn lên môi nàng : “ Mộc Lan ….” Không ngừng lẩm bẩm tên nàng .
“ Tôi không muốn xa ngài .” Hoa Mộc Lan cảm giác được đầu lưỡi nóng bóng của hắn đang chạy khắp khuôn mặt nàng , dường như muốn khuôn mặt nàng in lại dấu vết hắn .
“ Ta cũng không muốn .” Yến Độ Phi cùng nàng ân ái , rồi sau đó phun ra yêu dịch nóng nóng trong cơ thể nàng .
Đã say rượu lại còn mệt , bèn ngỏ dưới thân hắn thật sau , bên môi còn cười ngọt ngào .
Chỉ có hắn , vẫn còn thức trắng đêm ngắm nàng ngủ .
“Tiểu thư.” Tiểu Hồng mỉm cười nhìn nàng: “Công tử đã lĩnh quân đi ra ngoài, hắn muốn tôi nói cho cô đừng quá lo lắng cho hắn.”
Thật tốt quá, may mà tiểu thư ngủ quên mới không có len lén ra ngoài, nàng cũng không cần lo lắng đề phòng chuyện gì, thật sự là quá tốt.
“Cái gì? Hắn đã đi ra ngoài rồi?” Hoa Mộc Lan mở to đôi mắt đẹp, dùng thái độ không thể tin được nói: “Hắn lại dám len lén chạy đi, không thèm nói với ta một tiếng?”
“Công tử thấy cô ngủ say cho nên không đành lòng gọi dậy, tiểu thư đừng tức giận.” Tâm tình Tiểu Hồng đang rất tốt, cười mị mị khuyên nhủ Hoa Mộc Lan.
“Ta sao có thể không giận chứ?” Hoa Mộc Lan nói tới đây liền đề cao thanh âm: “Thật tình, tại sao vào thời khắc trọng yếu này mà ta lại ngủ quên được?”
Vẫn là say rượu gây họa mà.
Sớm biết thế nàng sẽ không uống rượu, chết tiệt, đầu của nàng cho đến bây giờ vẫn còn hỗn loạn. Bây giờ nên làm thế nào đây?
Tiểu Hồng nghe vậy thiếu chút nữa bật thốt lên ba chữ “ngủ rất ngon”.
“Dù thế nào.” Hoa Mộc Lan đứng dậy: “Ta vẫn phải đi.” Đây là quyết định của nàng.
“Nhưng mà hiện tại không biết được công tử đã đi tới đâu rồi?” Tiểu Hồng nghe thấy Hoa Mộc Lan quyết định thiếu chút nữa té xỉu ngay tại chỗ.
Tiểu thư lại còn muốn đi? Trời ạ, chuyện này có thể sẽ đòi mạng của nàng đó!
“Dù thế nào, ta có thể dẫn một nhánh quân đội đi theo phía sau hắn.” Hoa Mộc Lan đột phát ý tưởng, nói gấp: “Dù sao ta cũng không biết đường đi, chắc phải mời lão Bảo đi chung, cuối cùng ta vẫn có thể tới chiến trường tìm được hắn thôi.”
“Tổ chức một nhánh quân đội?” Tiểu Hồng kinh ngạc trừng con ngươi thật to.
Trời đất ơi, nàng không nghe có lầm chứ? Tiểu thư muốn tổ chức quân đội?
“Đúng vậy.” Hoa Mộc Lan gật đầu nói: “Ta có thể tập hợp toàn bộ các tỷ muội lại, tạo thành một nữ quân đoàn, mọi người cùng nhau đi đến tiền tuyến phục vụ cho huynh đệ.”
“Tiểu thư.” Tiểu Hồng kinh ngạc quá độ đã không biết nên nói gì nữa.
“Cứ quyết định như vậy!” Hoa Mộc Lan cười mị mị nói: “Làm vậy chẳng những có thể đi tới, mà còn có thể giải quyết nhu cầu cho những binh lính khác, thật là một biện pháp không tệ nha!” Nàng không thèm để ý tới thái độ của Tiểu Hồng, nghĩ xong là lập tức xoay người chạy ra ngoài.
“Ta phải nhanh chóng triệu tập những tỷ muội kia tạo thành quân đội.”
……………….
“Làm sao bây giờ?” Thủ lĩnh Ô Đức nhìn Yến Độ Phi đánh cho quân đội của mình liên tiếp bại lui, bối rối không biết làm thế nào cho phải.
“Địch quân dũng mãnh thiện chiến như vậy, chúng ta mau mau đầu hàng đi thôi, tránh cho thương vong thảm trọng.” Thuộc hạ Cáp Đạt đề nghị.
“Không được.” A Ô Đức nói gì cũng không chịu đầu hàng.
“Có lẽ chúng ta còn có một cơ hội cuối cùng, tại sao có thể nhận thua nhanh vậy được?”
Chỗ này đường ranh biên giới là có giới hạn, bọn họ có thể chiếm thêm một tấc là lợi một tấc, mặc dù tình huống bây giờ dường như bị người ta đánh như hoa rơi nước chảy, bọn họ vẫn kiên quyết không nhân nhượng.
“Ách.” Cáp Đạt dĩ nhiên không dám nói thêm, thật ra hắn cũng không quá hi vọng điều này.
“Vậy bây giờ chúng ta nên dùng kế sách gì?”
Đã thua thảm như vậy, tại sao không dứt khoát đầu hàng? Như vậy có thể giảm bớt thương vong cho nhóm huynh đệ, lại có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, lưu lại lực lượng sau này Đông Sơn Tái Khởi cũng không muộn mà?
Nếu cứ tiếp tục chiến đấu như vậy, có lẽ bọn họ sẽ tổn thất rất lớn.
“Ta nhớ rằng bọn họ có một câu nói là đánh rắn bảy tấc? Còn có đánh giặc phải bắt vương trước? Chúng ta dứt khoát bắt giữ Yến Độ Phi, vậy thì những tướng quân và binh lính sẽ suy sụp toàn bộ rồi.” A Ô Đức cao hứng nói.
“Ách.” Cáp Đạt thật sự là rất không muốn vùi dập cao hứng của A Ô Đức.
“Nhưng mà làm sao mới bắt được Yến Độ Phi ?”
Nếu như bắt được thì đã sớm bắt rồi, làm gì còn đợi tới bây giờ.
“Ách.” Chính bản thân A Ô Đức cũng không biết làm sao.
“Vậy thì bắt người yêu của hắn tới đây, không phải là hắn có một người yêu xinh đẹp như hoa như ngọc sao? Chúng ta dứt khoát bắt ả tới đây, rồi lại bàn điều kiện với hắn.”
“Chuyện này tương đối dễ dàng hơn. Nhưng mà, ta nghe nói người yêu của hắn không có ở đây?” Cáp Đạt do dự.
“Hơn nữa, nghe nói ả có lực phá hoại rất mạnh, cho nên mọi người đều gọi ả là sao chổi, duy chỉ có mỗi Yến Độ Phi mới xem trọng ả mà thôi.”
“Đã dễ dàng thì mau đi bắt ả tới đây.” A Ô Đức hất hàm nói.
“Bớt nói nhảm đi, trước tiên bắt người trở lại rồi tính sau.”
Sau khi nữ quân đoàn được tạo thành đến tột cùng là sẽ có bộ dáng nào nhỉ? Hẳn là chỉ có bốn chữ để hình dung …
“Quân chẳng ra quân.”
Đúng vậy, một đám nữ tử trói gà không chặc bôn ba lên đường, cưỡi ngựa cũng mệt, đi đường say nắng…, đủ các loại. Tình huống nói ra muốn thảm bao nhiêu thì chắc chắn là có bấy nhiêu.
“Chúng ta không phải là lạc đường chứ?” Hoa Mộc Lan miễn cưỡng chống đỡ thân thể mệt nhọc, hỏi thăm lão Bảo đã sắp xụi lơ.
“Tại sao chúng ta đã đi lâu như vậy mà vẫn chưa tới chiến trường?”
Không chỉ như thế, cơ hồ các nàng không thấy một bóng người, làm hại các nàng muốn hỏi đường cũng không có ai để hỏi.
“Tôi cũng không biết.” Lão Bảo nhún vai, bắt đầu hối hận nhận lời tương trợ.
“Tôi nóng quá !”
Thanh âm của nàng vừa ra, các nữ tử lập tức oán trách nháo nhào cả lên.
“Tôi khát quá.”
“Tôi đói bụng sắp chết rồi.”
“Đầu tôi choáng váng.”
“Tôi…” Một câu cuối cùng là khoa trương nhất.
“Tôi muốn nam nhân.”
“Này…” Thanh âm Hoa Mộc Lan cũng vô lực.
“Mấy cô cô à, bên kia bụi đất tung bay, có phải là có người hay không?”
Các tỷ muội lập tức bừng sáng hai mắt.
“Hình như là đúng.”
“Nhanh lên một chút, chúng ta đi tới cầu cứu nhanh lên.”
Ai nấy đều kích động chạy về phía trước, tốc độ nhanh đến mức Hoa Mộc Lan cũng theo không kịp, chỉ có thể đứng tại chỗ thở dốc từng hồi.
“Rốt cuộc ta đã tổ chức một nhóm nữ quân đoàn gì vậy nè?” Nàng vỗ vỗ trán, thở dài buồn bã.
Quên đi, nên đến đằng trước xem tình hình thế nào, sau đó lại quyết định cũng được.
“Các cô biết Hoa Mộc Lan người yêu của Yến Độ Phi ở đâu không?” Cáp Đạt ẩn danh tiến vào trong quân doanh Yến Độ Phi tìm không thấy người mới bất đắc dĩ quay trở về, ở trên đường vô tình gặp được một đám nữ tử nhất thời mừng rỡ.
Thảm nhất chính là cho đến bây giờ hắn cũng không biết Hoa Mộc Lan có hình dạng thế nào, chỉ biết là ả có dung nhan xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, làm cho người ta phải si mê mà thôi.
Ài… Đây là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, hắn từng nghĩ rằng nếu như Hoa Mộc Lan ở trong quân doanh hậu phương, vậy thì còn dễ tìm, không nghĩ tới nàng lại không có ở đó.
Ở trong biển người mịt mờ, bảo hắn đi nơi nào tìm người đây?
“Không biết.” Lão Bảo mặc dù mệt nhọc nhưng đầu óc còn có mấy phần thanh tĩnh.
Nghe giọng nói và thân hình của người này, hắn cảm thấy người này rất có thể là địch nhân, cho nên hắn phải nói không biết.
“Vậy thì làm sao bây giờ đây?” Cáp Đạt nhức đầu không biết làm sao để trở về báo cáo chiến quả.
“Bắt không được Hoa Mộc Lan, ta sẽ rất là khổ sở.”
“Vị huynh đệ này, tại sao ông muốn bắt Hoa Mộc Lan?” Thì ra Hoa Mộc Lan đang đi ở phía sau nghe thấy có người nhắc tên của mình, vội vàng lên tiếng hỏi thăm.
Cáp Đạt nhức đầu vô cùng, lại bị dáng vẻ xinh đẹp của nàng mê hoặc, kìm lòng không được nói ra hết mọi chuyện.
“Thì ra là như vậy.” Hoa Mộc Lan cười duyên nói: “Bắt không được Hoa Mộc Lan cũng không sao, ông có chúng tôi mà.”
“Các cô?” Cáp Đạt không biết nàng nói như vậy là có ý tứ gì.
“Đúng vậy, ông không biết tại sao quân đội Yến Độ Phi lại mạnh như vậy, đúng không?” Hoa Mộc Lan chỉ vào đám nữ nhân phía sau, nói: “Là nhờ các nàng hầu hạ giúp cho tinh thần đám binh lính tăng cao, anh dũng hơn nhiều.”
“Nhưng mà…” Cáp Đạt nhìn một ít nhóm nữ tử gầy gầy, yếu yếu, bộ dáng mảnh mai kia, nói: “vì sao các cô thoạt nhìn cũng không hào hứng gì lắm?”
“Đó là bởi vì Yến Độ Phi vong ân phụ nghĩa, muốn giải tán kỹ viện của chúng tôi, cho nên chúng tôi quyết định tới nương tựa các ông, hơn nữa…” Hoa Mộc Lan dí sát vào Cáp Đạt, cười tươi như hoa: ” Ông cũng biết thời điểm nam nhân thần trí mơ hồ sẽ nói ra một vài cơ mật, có lẽ chúng ta có thể trao đổi.”
Nếu có thể thuyết phục người này lặng lẽ tiến vào quân doanh kẻ địch náo loạn một phen người ngã ngựa đổ, hẳn là rất thú vị nha!
“Rất tốt.” Cáp Đạt đã bị mê hoặc thần trí mơ hồ, cũng không suy nghĩ gì nhiều gật đầu đồng ý.
“Các cô cứ yên tâm nương tựa vào huynh đệ chúng tôi đi.”
Bắt không được Hoa Mộc Lan nhưng có thể mang về một đám nữ nhân, xem như không đến nổi trở về tay không.
“Cái gì?” Yến Độ Phi kinh ngạc nghe thuộc hạ báo cáo tin tức.
“Mộc Lan và tất cả nữ nhân đều mất tích?”
“Đúng vậy.” Binh lính đưa tin khẩn trương nhìn Yến Độ Phi, vẻ mặt lạnh lùng kia khiến cho hắn cảm rét lạnh cả người.
“Hoa cô nương và toàn bộ nữ tử ở hậu phương đều biến mất.”
“Nhanh chóng tìm ra các nàng cho ta.” Sắc mặt Yến Độ Phi lạnh lẽo hạ lệnh.
“Không tìm ra nàng, hoặc nàng thiếu một cọng lông tơ, ta sẽ hỏi tội các ngươi.”
Mộc Lan rốt cuộc chạy đi đâu? Là bị bắt hay là tự mình chạy mất?
Cho dù nàng ở địa phương nào vẫn hi vọng bọn họ bình an, không nên xảy ra chuyện gì mới tốt, hắn không thể đánh mất nàng.
“Ai dà…” Cáp Đạt nhìn một đống nữ nhân ở trước mặt, cực kỳ hối hận tại sao bản thân hắn lại mang các nàng trở về quân doanh vậy chứ?
Những nữ nhân này vừa tới chỉ cố ý phóng túng và phá hư mọi thứ, nhất là cái cô nương dẫn đầu kia, mỗi đi đến đâu là gây hoạ đến đó, đốt cháy quân phòng, phá hủy binh khí, ngay cả hồn phách đám binh sĩ cũng bị nàng mê hoặc, làm cho người ta vừa yêu vừa hận, không biết nên đối xử với nàng thế nào cho phải.
“Các cô rốt cuộc khi nào mới phục vụ mọi người?” Cáp Đạt nhìn sang Hoa Mộc Lan đang cầm đầu một đám nữ nhân cười nói không ngơt.
“Các cô đã ăn gần sạch quân lương rồi, vẫn còn chưa no sao?”
Những nữ nhân này có thể là do trên đường đói quá, vừa tới là yêu cầu ăn uống, nói là phải ăn uống no say mới có khí lực phục vụ các huynh đệ, cho nên hắn cho phép xuất ra một mớ quân lương. Không nghĩ tới các nàng lại ăn uống thả cửa, cả hệ thống quân lương cũng bị các nàng ăn cho gần sập rồi.
“Chúng tôi…” Hoa Mộc Lan đang định trả lời, đột nhiên có một thanh âm nam tử chen vào.
“Ngươi rốt cuộc không tìm được Hoa Mộc Lan?” Thanh âm này là thủ lĩnh A Ô Đức, hiện tại đã mất đi khí khái tự tin trước kia.
“Ách.” Cáp Đạt ấp úng không biết nên trả lời như thế nào, hôm trước lãnh binh tác chiến trở về đã bẩm báo lại tình hình chân thật với trưởng quan rồi.
“Ta…”
“Quân đội của chúng ta đã không thể thua được nữa, nếu như tìm được Hoa Mộc Lan thì gọi nàng ra nhanh lên, chúng ta trực tiếp cầu tình, bảo nàng nói với Yến Độ Phi để cho chúng ta còn một con đường sống.” A Ô Đức ủ rũ nói.
Hắn bây giờ đã không còn mộng đẹp vơ vét tài sản hay giết người chiếm đất nữa rồi. Bởi vì Yến Độ Phi quá mức lợi hại, cho đến cuối cùng người bị vơ vét tài sản ngược lại chính là bản thân hắn.
Cho nên bọn họ quyết định cầu tình Hoa Mộc Lan.
“Ngại quá.” Hoa Mộc Lan biết lúc này đã có thể đứng ra.
“Các ông mới vừa nói Hoa Mộc Lan chính là tôi.”
“Cái gì?” Cáp Đạt kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng.
“Cô chính là Hoa Mộc Lan?”
“Đúng vậy.” Hoa Mộc Lan cười nói: “Nếu không ông cho rằng ai có lực phá hoại mạnh như vậy, có thể phá quân doanh các ngươi ngổn ngang tan nát nhanh như vậy?”
Nàng làm như vậy hẳn là muốn giúp Yến Độ Phi một tay.
“Cô thật sự là Hoa Mộc Lan?” Cáp Đạt cảm thấy rất có thể, kinh ngạc mở to hai mắt. Thì ra người hắn muốn tìm đã ở bên cạnh nhiều ngày như vậy, làm hại hắn buồn rầu muốn chết, không biết làm thế nào cho phải.
“Đúng vậy.” Hoa Mộc Lan gật đầu, nơi khóe miệng treo lên nụ cười khinh thường.
Nhìn Cáp Đạt và A Ô Đức nhìn nàng chằm chằm, thoạt nhìn không tin tưởng đó là nàng, vì thế nàng mới nói: “Các ông không tin thì tôi có thể dùng bồ câu đưa tin cho Yến Độ Phi, nói với hắn , tôi bị các ngươi giam giữ ở chỗ này, bị các ngươi làm nhục , xem hắn sẽ phản ứng ra sao nhé? Đến lúc đó các ông sẽ biết tôi có phải là Hoa Mộc Lan.”
“Không ~!” Cáp Đạt vội vàng ngăn cản.
“Vạn lần không được.”
“Hoa cô nương, nhờ cậy cô cầu tình Yến Độ Phi giúp chúng tôi, mong hắn tha chúng tôi một con đường sống.” Không quản người trước mắt có đúng là Hoa Mộc Lan hay không, A Ô Đức vẫn phải nhờ cậy nàng, bởi vì bọn họ thật sự đã cùng đường rồi.
“Ừ.” Hoa Mộc Lan suy tư một hồi, cười nói: “Muốn tôi cầu hắn cũng được, thế nhưng…”
“Thế nhưng cái gì?” A Ô Đức vội vội vàng vàng hỏi.
“Thế nhưng các ông phải giao ra một cái giá.” Hoa Mộc Lan mỉm cười ngây thơ.
“Cái giá? Chỉ cần cô nương chịu nói, chúng tôi đều đồng ý.” A Ô Đức trả lời rất nhanh.
“Đó, thật ra cũng rất đơn giản.” Hoa Mộc Lan giơ mấy ngón tay lên.
“Ta muốn một tòa thành trì, một vạn lượng hoàng kim, một vạn sấp lụa tốt, …” Nàng nói ra một tràng thật dài, cũng chẳng quan tâm nội dung dài hay phức tạp gì cả, dù sao đối phương có thể nghe được là tốt rồi.
“Cô …” A Ô Đức thiếu chút hộc máu bỏ mình.
“Cô rõ ràng đang thi triển công phu mồm sư tử mà.”
“Đúng thì thế nào?” Hoa Mộc Lan mỉm cười nói.
“Dù sao tôi từ lúc sinh ra cũng không có làm chuyện gì oanh oanh liệt liệt, lần này dứt khoát làm một lần là đủ rồi. Ôngkhông đáp ứng cũng được, cứ đợi đến lúc nhìn kết quả đi, các ông hẳn là cực kỳ bi thảm nha!”
“Cô …” A Ô Đức không biết nên nói gì nữa.
“Quên đi, chúng tôi không nên nhờ cô đi cầu tình, chúng tôi tự đi chịu tội là được, dứt khoát quy thuận đầu thành, trả cô lại cho Yến Độ Phi, như vậy hẳn là tốt rồi chứ?”
Phải biết rằng mấy thứ nàng yêu cầu, hắn căn bản không lấy ra nổi, dù có táng gia bại sản cũng không đủ.
Đã như vậy bọn họ dứt khoát đầu hàng cho rồi, không cần tiếp tục tái chiến, bởi vì tình cảnh hiện tại thật sự là quá cực khổ.
Ai…! Đây thật sự là một trận chiến quá thảm, quá khổ rồi.
Yến Độ Phi vui mừng nhìn quân đoàn đi tới đầu hàng mình.
Để cho hắn vui vẻ không phải là chuyện này, mà là vì đi phía trước nhất chính là người mấy ngày nay hắn gấp gáp tìm kiếm, tiểu nương tử Hoa Mộc Lan.
“Ha ha…” Hoa Mộc Lan mừng rỡ như điên chạy nhanh tới nép vào trong lồng ngực hắn.
“Tôi rất nhớ ngài, rất nhớ ngài đó.”
“Mộc Lan.” Yến Độ Phi ôm chặt lấy nàng.
“Nàng làm cho ta lo lắng muốn chết. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Ai dà…” Hoa Mộc Lan cảm thấy muốn giải thích chuyện này thì rất phức tạp.
“Chuyện này tôi từ từ nói được không? Ngài nhìn đi, tôi mang về cho ngài một người muốn đầu hàng, thấy tôi lợi hại không?”
“Lợi hại.” Yến Độ Phi vừa bực vừa buồn cười vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, nhìn thấy lúm đồng tiền trên má nàng, tất cả tức giận lo lắng lúc trước đều hóa thành hư ảo.
“Nàng đó !”
“Tôi rất nhớ ngài , mà ngài có nhớ tôi không?” Hoa Mộc Lan cũng không sợ bị người ta nhìn thấy, cứ công khai nở nụ cười thật tươi hỏi hắn.
“Nhớ đến mức tâm cũng phải đau đớn.” Yến Độ Phi trả lời rất dứt khoát.
Chỉ thấy tất cả binh lính đứng gần Yến Độ Phi cũng phải liên tiếp gật đầu đồng tình.
Không có biện pháp, quãng thời gian Hoa Mộc Lan rời đi, bọn họ đã bị náo loạn thành một đống, cả ngày chạy đông chạy tây tìm kiếm sống không bằng chết, vì thế bọn họ nghĩ đến Hoa Mộc Lan là lại đau lòng.
Hai bên tường thuật lại cuộc sống trong mấy ngày này, vừa vuốt ve đối phương vừa hưởng thụ thân mật lâu ngày không có.
“Mộc Lan.” Nghe nàng nói lại mọi chuyện phát sinh, Yến Độ Phi nghiêm mặt nói.
“Sau này không thể làm như vậy nữa, biết không?”
“Biết rồi.” Hoa Mộc Lan biết điều gật đầu.
“Tôi đã bị giáo huấn rất nghiêm trọng.”
Quá lâu không gặp mặt, hắn biểu hiện tình cảm quá mãnh liệt, thiếu chút nữa làm cho nàng phải sợ hãi, hoan ái kịch liệt như vậy, ừ, nếu thật sự như thế nàng có thể ba ngày ba đêm không xuống giường nổi.
Cho nên lần sau có chiến sự, nàng nhất định sẽ không uống rượu, lúc đó mới có thể kịp thời theo sát phía sau hắn, len lén ra chiến trường cùng hắn, để ngừa hắn có nhu cầu trên sa trường lại không có biện pháp phát tiết, tích lũy lâu ngày bộc phát toàn bộ ra một lần mạnh bạo như thế.
“Nàng bị giáo huấn nghiêm trọng?” Yến Độ Phi nghe nàng nói như vậy, nghi ngờ nhíu mày hỏi.
Hắn không có trách cứ nàng, lại càng không khả năng đánh nàng.
“Ai… à… !” Hoa Mộc Lan lười giải thích.
“Là do tôi ái ngại với ngài thôi.” Nàng tùy tiện tìm lý do lừa dối cho qua chuyện.
“Biết là tốt rồi.” Yến Độ Phi ôm chặt lấy nàng, vẫn không quên dặn dò.
“Mộc Lan, đừng để cho tôi lo lắng nữa được không?”
“Ừ.” Hoa Mộc Lan cười nói: “Nhưng mà ngài bây giờ không cần phải lo lắng nữa, không phải sao? Ngài nhìn đi, tôi còn lập công lớn cho ngài đó.”
Nàng lần này rời đi không có gây họa, ngược lại hù cho đối phương người ngã ngựa đổ, vì thế nàng cũng bắt đầu kính nể bản thân mình rồi.
“Ừ.” Yến Độ Phi cưng chìu nói: “Nàng là lợi hại nhất, khi trở về ta sẽ nhờ phụ hoàng tưởng thưởng, như vậy được không?”
“Dĩ nhiên !” Hoa Mộc Lan gật đầu lia lịa, nói giỡn gì chứ, có cơ hội để hãnh diện tại sao lại không nhận?
“Nàng vui vẻ là tốt rồi.” Yến Độ Phi nhìn vào cặp mắt đen như mực kia, tình ý nồng đậm tuôn trào không dứt.
” Cuối cùng coi như tôi không có thẹn với họ Hoa rồi, lập công thật tốt.” Hoa Mộc Lan nghĩ đi nghĩ lại không tự chủ được nở nụ cười đắc ý.
“Đúng vậy, Mộc Lan, nàng rất là lợi hại.” Yến Độ Phi mỉm cười hôn nàng một cái, hiện tại hắn cũng rất đắc ý.
Yêu nàng, trong mắt hắn, nàng thật sự là một tòa bảo khố.
Trên điện Kim Loan, hoàng đế luận công ban thưởng.
Hắn cười dài nhìn Hoa Mộc Lan đã đổi lại nữ trang, hỏi: “Lúc này nàng đã lập công lớn, trẫm phong nàng làm Hộ Quốc công chúa, được không?”
Hoa Mộc Lan đang mỉm cười sung sướng, nhưng nghe hoàng thượng tứ phong sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
“Không, hoàng thượng, dân nữ không thể tiếp nhận sắc phong.”
“Tại sao?” Hoàng thượng không hiểu hỏi lại Hoa Mộc Lan.
“Nàng không thích phần thưởng trẫm ban cho? Vậy thì trẫm có thể cho nàng nhiều hơn.”
Hắn rất thích nữ tử này, hơn nữa hai nhi tử của hắn cũng yêu nàng, vì thế hắn dĩ nhiên đối đãi nàng thật tốt.
“Không phải.” Hoa Mộc Lan cuống quít phẩy phẩy tay, ngước mắt nhìn hoàng thượng.
“Hoàng thượng, không phải là dân nữ không hài lòng.”
Mặc dù nàng rất muốn hạ công phu mồm sư tử, nhưng vào lúc này có công không nhận lộc mới là người thông minh, ít nhất sẽ khiến cho mọi người cảm thấy nàng thanh cao.
Hơn nữa, đồ của nhi tử Hoàng đế chính là đồ của nàng, nàng còn nhận thêm ban thưởng làm gì?
“Nếu không thì sao?” Hoàng thượng khẽ nhíu mày, muốn biết cho rõ ràng chuyện này.
“Hộ Quốc công chúa có chỗ nào không tốt?”
“Dĩ nhiên không tốt.” Nàng nhíu chặt lông mày, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nếu như hoàng thượng phong ta là Hộ Quốc công chúa, ta chẳng khác nào là nữ nhi của hoàng thượng. Nếu như ta kết nhân duyên với Nhị hoàng tử không phải là loạn luân hay sao?”
“Ha ha!” Hoàng đế nghe nàng nói liền cười lên sảng khoái.”Hay cho hai chữ loạn luân. Vậy trẫm sắc phong nàng làm Trấn Quốc tướng quân, nàng thấy thế nào?”
“Dân nữ tạ ơn hoàng thượng ban thưởng.” Hoa Mộc Lan vội vàng quỳ lạy lãnh thưởng, khóe miệng mỉm cười tuyệt mỹ làm mê đảo một đám nam nhân trên chính điện.
Yến Độ Phi thấy một màn như vậy cũng cười theo.
Chỉ cần nàng vui vẻ, hắn sẽ nuông chiều nàng cả đời, phụng bồi nàng cùng cười vui, ngăn cản tất cả mưa gió cho nàng.
Dĩ nhiên, thu dọn tất cả cục diện rối rắm dùm cho nàng, hắn sẽ làm không chút ngần ngại.
Hắn sẽ tận sức làm tất cả mọi chuyện, chỉ vì chiếm được nụ cười giai nhân.
Sự tích Hoa Mộc Lan từ đó bắt đầu, sau khi nàng được phong làm Trấn Quốc tướng quân đã nhanh chóng lan truyền ra khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Mọi người đều cực kỳ quan tâm, có người yêu thích có người ngưỡng mộ, cũng có rất nhiều nữ tử bắt chước hành động thường ngày của nàng. Còn đám nam nhân cũng vội vàng chạy đi nhập ngũ, bởi vì suy nghĩ rằng nữ nhân trong quân đội xinh đẹp và tài giỏi hơn bên ngoài, dĩ nhiên bọn họ nghĩa bất dung từ, toàn bộ tiến hành nhập ngũ.
Kết quả là quân doanh phát triển cực nhanh, lều trại không đủ, nữ nhân càng lúc càng hiếm, bởi vì nhân khẩu quá đông.
Bốn năm sau.
Hoa Mộc Lan và Yến Độ Phi đang ân ái quấn lấy nhau, hai người hôn thắm thiết đến mức chẳng phân biệt được ai là ai nữa.
Trong lúc bất chợt, một đôi mắt to sáng nhìn bọn họ chăm chú.
“Mẫu thân, tại sao lại cắn miệng phụ thân vậy?” Thanh âm trẻ thơ tò mò hỏi Hoa Mộc Lan.
“Trời đất !” Hoa Mộc Lan lấy tay che mặt mình, nhìn nữ nhi giống nàng như đúc.
Không nghĩ tới một câu năm đó nàng nói với cha mẹ, bây giờ lại được nghe từ miệng nữ nhi của mình.
Báo ứng, thật sự là báo ứng.
« hết trọn bộ »
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro