Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại

Nàng vốn là 1 công chúa nhỏ luôn dc ca ca nuông chiều và bảo bọc. Cái gì hễ nàng muốn nàng đều có dc, thậm chí cả cái nàng ko nghĩ tới mình muốn, cũng dc mang đến trc mặt. Từ khi độ kiếp trưởng thành chính thức trở thành 1 vị thần, nàng lại càng dc ca ca yêu thương chăm sóc hơn. Trước đây nàng thích hoa mạn châu, ca ca đã lặn lội đến tận cửu tuyền mang về, dùng thần lực của chính hắn duy trì sinh mạng cho những đóa hoa vốn chỉ mọc dc ở minh giới đó, làm cho nàng ngày nào cũng dc nhìn thấy mạn châu, nhìn thấy sa hoa cùng nở rộ. Khi nàng độ kiếp trở thành thần tộc cuối cùng, ca ca lại đem những đóa mạn châu sa hoa đỏ như máu bao bọc lấy nàng, khiến cho lời nguyền mạn châu bị phá vỡ, cả hoa cả lá cùng dc gặp lại, tặng cho nàng món quà trưởng thành cực kỳ diễm lệ. So vs hào quang vạn trượng của 72 con chim ngũ sắc từ tây phương mang đến khi nàng hóa kiếp, thì cả khu vườn mạn châu sa hoa chỉ nở vì nàng lại làm nàng cảm thấy vô cùng cảm động.
Vì vậy, nàng cứ vui vẻ ngây thơ mà sống trong vòng tay bảo bọc của ca ca, ngày tháng tiêu diêu ở thần cảnh chính là kỷ niệm đẹp nhất đời nàng. Dù cho ở thần cảnh thần tộc rất ít người còn sinh sống, quanh năm hầu như chỉ có ca ca là người nàng tiếp xúc, nhưng công chúa nhỏ vẫn ko buồn bã. Vì cả thế giới: ca ca của nàng, đang ở cạnh nàng.
Vậy nên, khi ca ca hỏi nàng 1 thứ, nàng đã k chút suy nghĩ lập tức vui vẻ giao ra, cũng k màng quan tâm ca ca muốn để làm gì. Chính điều đó đã mở ra bi kịch đầu tiên, cũng như tiếp nối cho hàng loạt nỗi thống khổ cho cuộc đời mấy vạn năm sau này của nàng.
Hôm ấy là một ngày bình thường như bao ngày khác, ở thần cảnh chim chóc vẫn vui vẻ líu lo, nắng vẫn rất vàng, gió vẫn thổi lồng lộng, ca ca mỉm cười nhìn nàng, giọng nói nhất mực dịu dàng và yêu chiều, khẽ bảo:
– Linh Lan. Ca ca muốn mượn trái tim của muội.
Nàng k chút chần chừ, cũng k thắc mắc hỏi tại sao, lập tức gật đầu:
– dc, ca ca.
Rồi nàng cúi người, triệu linh lực, kết ấn nguyên thần, cho tay vào giữa lồng ngực mang ra 1 đóa hoa đỏ rực như máu, hình dạng giống như đóa mạn châu, nhưng lại có cả hoa lẫn lá. Nàng mỉm cười ngây thơ đưa đóa hoa vẫn còn phát sáng rực rỡ cho ca ca, miệng líu lo hỏi:
– ca ca thấy trái tim của muội có đẹp k?
Đôi mắt ca ca nàng thoáng qua 1 tia thống khổ, lại rất nhanh tan biến đi, chỉ để lại sự dịu dàng đơn thuần, mỉm cười nói:
– tất cả của muội đều đẹp.
Nàng cảm thấy rất vui, ca ca khen nàng, điều đó làm nàng vui vẻ cả ngày trời, cũng k quan tâm trái tim – nguồn gốc sinh mạng của thần tộc bị lấy đi, k hề nghĩ đến sau này mình phải làm sao nếu k may bị đánh cắp linh hồn.
Ngày tháng lại tiếp tục trôi, thoáng chốc đã trải qua mấy vạn năm, Ô Trọc – con trai Thánh Quân – chiến thần vĩ đại nhất của thần tộc đột ngột chết trận ở Khúc Linh thành. Cả thần giới hôm ấy rúng động, trời đất đổ mưa khóc than, ca ca lại đến bảo vs nàng:
– Linh Lan, bây h lục giới chỉ còn lại 3 vị thần cuối cùng. Chúng ta nhất định phải sống tốt.
Nàng ngơ ngác nhìn đôi mắt hằn sâu vẻ mỏi mệt của ca ca, chỉ mấy trăm năm k gặp, sao ca ca lại có vẻ tiều tụy đến thế. K tránh dc đau lòng, nàng vội kéo tay áo, dụi vào lòng hắn, muốn dùng hơi ấm bản thân xoa dịu tâm hồn mệt mỏi của hắn, nhỏ giọng thì thầm như vỗ về:
– ca ca đừng buồn, ca ca muốn gì, muội sẽ cho huynh tất cả.
Ca ca khẽ cười, nụ cười k cảm xúc, chỉ vươn tay xoa đầu nàng. Hồi lâu sau, nàng nghe giọng ca ca vang lên rõ ràng, rành mạch:
– ta phải duy trì huyết thống thần tộc, k thể để thần giới vĩnh viễn diệt vong. Linh Lan, ta sẽ lấy thượng thần Mộng Uyển. Ngày này 3 năm sau, ta sẽ đưa nàng về Mạn châu thành.
Từng tiếng, từng tiếng của hắn như nện hẳn vào đầu nàng.
Nàng sững sờ, vội đẩy ca ca ra khỏi người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, thảng thốt hỏi lại:
– ca ca, huynh nói gì?
Đôi mắt ca ca là 1 mảnh yên tĩnh, lời nói cũng vô cùng lạnh nhạt, lặp lại từng câu, từng chữ:
– Ngày này 3 năm sau, ta với tư cách là đế quân của thần giới, Mộc Cơ Hạo Nhiên sẽ lấy Thanh Khâu đế cơ Mộng Uyển làm nương tử, duy trì huyết thống thần tộc, tiếp tục khôi phục hào quang viễn cổ thần.
Mộc Cơ Hạo Nhiên...
4 chữ này từng làm nàng hạnh phúc siết bao khi nghe thấy, bây giờ lại từng chữ từng chữ đâm thẳng vào tim nàng. Nhưng nàng đâu còn trái tim, ở vị trí quả tim vẫn đập vốn là sự trống vắng vô hạn, giờ bỗng như nứt toát ra, vô cùng lạnh lẽo.
Nàng k biết mình đang cảm thấy gì, vì căn bản, từ rất lâu nàng đã k còn cảm thấy gì cả. Nàng nge giọng nói mình cất lên, thanh âm vốn trong suốt h lại trở nên trầm thấp thảng thốt:
– vậy còn muội? Còn muội thì sao?
Ca ca vội ôm lấy, ra sức giữ chặt nàng, giọng nói vốn bình đạm như nước đã hơi có chút bất đắc dĩ:
– linh lan, muội là muội muội ta, nhân duyên của muội ta k thể ép buộc, ta k thể để muội đi theo con đường hôn nhân duy trì nòi giống của thần tộc như ta. Ngày sau muội yêu ai, chỉ cần hắn dám vượt qua Dao trì tiến vào thần cảnh, ta đều sẽ chấp nhận giao muội cho hắn. Ko cần là tiên, k cần là yêu, thậm chí là ma, miễn là muội yêu hắn, ta đều sẽ thành toàn cho muội.
Nhưng... nàng k yêu ai cả. Người duy nhất nàng yêu là ca ca của nàng.
Linh lan mỉm cưòi chua xót, ca ca, chính tiếng gọi này đem 2 ng đến gần nhau, lại cũng vĩnh viễn ngăn cách bọn họ.
Ngày cưới của ca ca, thần cảnh ngập đầy hoa đào nở rộ. Nghe nói Thanh khâu đế cơ xuất thân từ gia tộc hồ ly, ở Thanh khâu là mười dặm rừng đào, nên đế quân đã đặc biệt dùng thần lực tặng cho nàng món quà đặc biệt này. Chúng tiên đến dự rỉ tai nhau, vị đế quân thần tộc vốn đạm mạc dịu dàng như nước thật sự yêu chiều thê tử mình. Đã lâu lắm rồi thần tộc k có tin vui, trời đất cũng hòa chung niềm vui đó.
Chỉ có vườn hoa mạn châu của nàng ngày càng tàn lụi. Khi tiếng chuông hôn lễ kết thúc, nàng lén trốn ra ngoài, đứng trc vườn hoa mạn châu đã héo tàn, giơ 1 tay, dùng liệt diễm thiêu rụi tất cả. Nàng trả lại mạn châu sa hoa, trả lại cho minh giới sự tồn tại vốn nghịch thiên này. Hoa mạn châu vốn ko dc phép mọc ở một nơi ko phải minh giới, cũng như tình cảm của nàng vốn nghịch luân, cũng ko dc phép tồn tại.

Cách xa mười lăm dặm, lồng ngực Mộc Cơ Hạo Nhiên cũng bị liệt diễm đánh vào, đứng sựng lại giữa lễ đường. Mộng Uyển ngạc nhiên nhìn hắn, chỉ thấy hắn khẽ cười lắc đầu, lại tiếp tục cùng nàng bước đi.

Lại thêm 2 vạn năm trôi qua, thần cảnh vẫn tuyệt đẹp diễm lệ như trc, nhưng công chúa nhỏ ngày trc k tíu tít chạy đông chạy tây nô đùa vs gió và nắng mai, chỉ im lặng ngồi trong phòng, nhìn chằm chằm thủy kính. Trong thủy kính là gương mặt 1 chàng trai vô cùng tuấn tú, đôi mắt tinh anh tỏa hào quang, đang mỉm cưòi vs nàng. Linh Lan cũng khẽ cười đáp lại, nụ cười chạm đến khóe môi, k lan lên đôi mắt, nhưng đó vẫn là 1 nụ cười khuynh thành.
100 năm sau, nụ cười khuynh thành kia tắt ngúm, nàng ngồi trc thủy kính đen nghịt k 1 phản hồi. Hồi lâu sau như sực tỉnh, nàng đứng phắt dậy, bắt quyết hóa mây lập tức đến Mạn châu thành.
Đã lâu lắm rồi nàng k chủ động đến đây. Tòa thành trc đây vốn nở đầy hoa mạn châu, h chỉ man mác 1 rừng đào, mùi thơm ngào ngạt gây nức lòng người lỡ bước, phong cảnh đẹp như tranh vẽ. Hoa mạn châu vốn k có mùi, màu sắc lại rực rỡ gay gắt, hình dáng cánh hoa sắc bén, lúc trc nở ở đây chỉ làm quang cảnh thêm tiêu điều. H rừng đào thay thế, thành vẫn gọi là Mạn châu, nhưng hoa đã k còn.
Mạn châu thành k 1 bóng ng, hay phải nói thần cảnh từ lâu đã thiếu vắng hơi ng. Nhưng linh lan vừa tiến nhập đại điện, 1 bóng áo hồng thướt tha đã đến đón tiếp, mỉm cưòi dịu dàng nói với nàng:
– linh lan.
Nàng cũng đạm mạc cưòi:
– tẩu tẩu.
2 vạn năm k gặp, mộng uyển ngày càng đẹp mặn mà, gò má cao lúc nào cũng như phớt nhẹ 1 màu hồng, đôi mắt mơ màng kiêu sa, vẻ đẹp vừa thanh thoát vừa yêu mị. Chủng tộc hồ ly vốn lun dc ưu ái bề ngoài, mộng uyển cũng chính là đệ nhất mỹ nhân lục giới đương thời.
Nàng cũng k để ý nhiều, vội nói:
– ta cảm giác dc ca ca trở về.
Mộng Uyển khẽ gật đầu, đôi mắt lấp lánh tia sáng, hướng về phía trong nội điện, bảo:
– Hạo nhiên đang chờ muội.
Nàng chỉ cười k đáp, thả bước vào nội điện.
Bên trong nội điện ngược lại k còn vẻ ấm áp sinh động như lúc nàng còn ở, mà trở nên lộng lẫy xa hoa. Thảm trải sàn vốn màu đỏ tươi, h đã thay thành màu xám đục. Nến xung quanh k thắp, thay thế bằng dạ minh châu, as tỏa ra tuy sáng hơn, nhưng lại có vẻ lạnh lẽo k sức sống.
Linh lan vốn k thix những thứ thuộc về thần lực. Thắp sáng dùng nến, lửa đốt khi cần thì đánh đá lửa, trồng cây hay thu hoạch lúc tưới bón đều tự tay làm, tuyệt k thix việc j cũng sử dụng đến linh lực. Chính vì vậy nơi nàng ở lúc nào cũng có vẻ ấm cúng dễ chịu. Từ khi Mạn châu thành đổi chủ, sự ấm cúng cũng theo đó biến mất, ngược lại lại có vẻ trang trọng đúng nghĩa 1 tòa thành của đế quân thần tộc.
Nàng k biết ca ca thix hay k thix sự thay đổi này, nhưng chắc chắn 1 điều sự thay đổi này hợp vs vị trí của hắn. Nhưng nàng k nghĩ nhiều về vấn đề đó, nàng đến Mạn châu vì việc khác.

Cuối sảnh nội điện, một bóng người đang đứng quay lưng về phía nàng, mình khoác trường bào màu đen nhung, đầu đội kim quan, hông đeo thanh Minh Nguyệt trứ danh. Hắn vẫn thế, cho dù có 2 vạn năm, 5 vạn năm, thậm chí 10 vạn năm, có lẽ hắn vẫn cứ đứng quay lưng về phía nàng như vậy. Còn nàng là người quyết định giữa việc đến gần hắn, hay ngày càng cách xa.

Linh Lan ko nhào đến ôm hắn từ đằng sau như trc, chỉ giữ 1 khoảng cách vừa đủ, cố gắng giữ bình tĩnh, nhỏ nhẹ hỏi:

Ca ca, huynh giết hắn rồi?

Mộc Cơ Hạo Nhiên quay lại đối mặt vs nàng. Gương mặt hắn vẫn có vẻ mệt mỏi uể oải, nhưng đôi mắt thản nhiên, đạm mạc như nước, khi nch vs nàng luôn giữ 1 chút dịu dàng hiếm hoi, ngoài ra, ko có 1 tình cảm nào khác:

_ 2 vạn năm ko gặp, lần này muội chủ động đến tìm ta, lại là vì hắn?

Linh Lan sững người, hơi lùi lại. Đôi mắt nàng hiện lên vẻ phẫn nộ, nhưng ngữ điệu vẫn lạnh nhạt:

_ Huynh thật sự đã giết hắn?

Ca ca ko trl nàng, chỉ lấy nụ cười bất đắc dĩ đáp lời. Nàng ko giữ dc kiềm chế nữa, đột ngột lao lên, túm chặt ống tay áo hắn ra sức kéo, chất vấn:

_ Tại sao? Tại sao huynh lại làm vậy? Tử Khâm chẳng qua chỉ muốn vượt Dao trì, huynh ko đồng ý thì thôi đi, sao lại còn phải giết hắn?

Mộc Cơ Hạo Nhiên lắc đầu:

_ Nếu hắn đã ko vượt dc Dao trì, tại sao còn phải giữ hắn lại? Hắn ko cho muội dc tương lai, muội bất tất phải nhớ nhung hắn. Những nam tử khác chắc chắn có người sẽ làm dc, còn kẻ vô dụng, tốt nhất là cứ thế chìm vào quên lãng.

Nàng sững người, ko tin nổi vào tai mình. Vô thức nhìn lại ống tay áo đang bị túm chặt của hắn, rồi lại nhìn qua bàn tay trắng xanh yếu ớt nổi đầy mạch máu của mình, nàng ko hiểu dc tại sao. Tại sao ca ca mà nàng đã ở cạnh từ khi nàng sinh ra, lại đột nhiên trở thành 1 ng tàn nhẫn như vậy? Rồi như chợt nhận ra mình thất thố, nàng vội bỏ tay áo hắn ra, lùi lại, lắc đầu:

_ Huynh ko nên làm thế, huynh ko dc làm thế. Tử Khâm là con trai của Thiên quân, Thiên quân sẽ ko bỏ qua cho huynh.

Đôi mắt vốn đang lạnh nhạt như nước của Mộc Cơ Hạo Nhiên bỗng lóe sáng, chăm chú nhìn nàng. Linh Lan hơi sợ hãi, chỉ rụt rè nhìn hắn. Cho dù đang rất tức giận, nhưng nàng cũng ko dám công khai chống lại hắn. Từ nhỏ tới lớn, nàng đã quen vs việc là 1 công chúa nhỏ nghe lời ca ca. Ca ca là cả bầu trời của nàng, hắn cho nàng cái gì, nàng dc phép có cái đó. Nhưng thứ hắn ko thể cho dc, thì tuyệt đối hắn sẽ ko cho nàng, cho dù nàng có cầu xin hay ko. Mộc Cơ Hạo Nhiên lun là 1 kẻ lý trí, yêu chiều muội muội là dĩ nhiên, nhưng trong một giới hạn nào đó mà Linh Lan ko bao h dám vượt qua.

Cho dù là vs Hạ Hầu Tử Khâm.

Khoảnh khắc Mộc Cơ Hạo Nhiên thay đổi thái độ cũng ko lâu, hắn trở lại vẻ bình thản thường ngày, khẽ cười:

_ Hóa ra, muội cũng ko thật sự xem trọng hắn lắm.

Linh Lan hơi co người lại. Ca ca hiểu, ca ca luôn hiểu con người nàng. Kỳ thật, Hạ Hầu Tử Khâm cũng ko phải là giới hạn mà nàng muốn ca ca cho phép vượt qua, chỉ có điều, nàng lại thấy buồn cho nụ cười tỏa nắng đó. Hằng ngày qua thủy kính, hắn luôn chúc nàng một ngày mới hạnh phúc và vui vẻ. Cho dù hắn biết, nàng từ lâu đã ko thể vui vẻ nữa, hắn vẫn luôn giả vờ ko biết, cứ đều đặn giành cho nàng những niềm vui nho nhỏ. Nàng chỉ ko hiểu, tại sao hắn lại ngoan cố vượt Dao trì đến tìm nàng. Linh Lan chưa bao h cho hắn hy vọng, nàng luôn giữ khoảng cách vs hắn, xem hắn là 1 ng bạn tâm giao, cũng ko bao h nhắc đến ca ca hay tẩu tẩu. Nhưng hắn đã biết, và hắn tìm đến.

Chắc hắn sẽ ko thể tin dc, cho dù hắn có là con trai của Thiên Quân, đế quân thần tộc vẫn có thể giết.

_ Muội muội đừng lo, Hạ Hầu Tử Khâm ko vượt dc Dao Trì, cửa ải duy nhất để đến dc thần cảnh của chúng ta, chứng tỏ công phu hắn ko tốt, hoàn toàn ko liên quan đến Hạo Nhiên ca ca. Chuyện này là tự hắn tìm chết, Thiên Quân ko thể trách mắng ai cả.

Giọng nói ngọt ngào của Mộng Uyển lại vang lên ngay ngoài cửa điện. Linh Lan ko cần xoay người lại cũng biết, Mộng Uyển đang cười rất dịu dàng. Gương mặt đẹp diễm lệ của nàng ta luôn mỉm cười, thần sắc dễ gần, hòa ái, là một người đến Bạch Trạch, thượng cổ thần thú canh giữ Côn Luân cũng quý mến. Mộng Uyển là một người hoàn hảo ko có khuyết điểm.

Nàng tiến đến gần Mộc Cơ Hạo Nhiên, tự nhiên khoác tay chàng, mỉm cười với Linh Lan:

_ Hạ Hầu Tử Khâm quá yếu đuối, thần tộc chúng ta cũng ko cần. Ta sẽ giúp muội tìm một phu quân hoàn hảo, xứng đôi sánh vai với muội.

Nàng dừng lại, nhìn Mộc Cơ Hạo Nhiên như dò hỏi, thấy hắn ko phản ứng thì mỉm cười càng tươi hơn:

_ Phương Bắc có Tang thị, vốn là 1 trong tứ thế gia của đại hoang. Con trai trưởng của bọn họ Tang Thiên Hòa đã hơn 1 vạn năm tuổi, vừa trải qua thiên kiếp dc thăng làm thượng tiên, trở thành vị thượng tiên trẻ nhất của tiên giới. Tang thị nguyên thần là hắc long, trẻ con sinh ra mang sẵn cốt tiên, chỉ cần chăm chỉ tu luyện đều dc độ kiếp. Vừa may năm ngoái ta đến hội bàn đào của Vương mẫu nương nương gặp hắn, hắn cũng bày tỏ niềm ngưỡng mộ với muội. Linh Lan, so với Hạ Hầu Tử Khâm, Tang Thiên Hòa chỉ hơn chứ ko kém.

Ta ko nhìn Mộng Uyển, chỉ lắc đầu:

_ Cảm ơn hảo ý của tẩu tẩu, muội ko cần.

Mộng Uyển vội phản đối:

_ Sao lại ko cần. Muội đã 5 vạn năm tuổi, bằng tuổi muội bây giờ con gái đã có cả chắt ngoại, sao muội lại có thể chần chờ chuyện gả chồng. Cuộc đời thần tộc dài đằng đẵng, muội ko thể cứ ở vậy, muội như thế, Hạo Nhiên ca ca cũng ko yên lòng.

Hạo Nhiên ca ca... Linh Lan cười khẽ. Hạo Nhiên ca ca cũng ko phải của riêng nàng nữa rồi.

Mộng Uyển thấy đạo lý cũng đã nói, Mộc Cơ Hạo Nhiên thì vẫn bàng quang im lặng, Linh Lan ko phản đối ra mặt, liền mạnh dạn sắp xếp:

_ Vậy đi, vừa may năm nay Nhược mộc của chúng ta cũng đúng mùa ra quả, ta sẽ mở thần cảnh, mời các vị tiên nhân đến chung vui, tạo cơ hội cho Tang Thiên Hòa dc thể hiện niềm ngưỡng mộ của hắn.

Khóe miệng Linh Lan hơi giật giật, nàng trộm liếc Mộc Cơ Hạo Nhiên, thấy hắn vẫn giữ vẻ lãnh đạm đồng tình, cõi lòng ko khỏi lạnh lẽo hơn 1 bậc, chỉ lắc đầu khẽ nói:

_ Đa tạ ý tốt của tẩu tẩu, muội thích yên tĩnh. Nếu thật sự thần cảnh mở, muội cũng ko tiện ở lại chung vui.

Mộng Uyển còn định phản đối, nàng lại mỉm cười nhìn nàng ta, thản nhiên nói:

_ 1 Hạ Hầu Tử Khâm là đủ rồi.

Đôi mắt Linh Lan vốn trong trẻo nhẹ nhàng, hôm nay nói câu nói đó chỉ độc 1 màu đen ko cảm xúc. Mộng Uyển chưa bao h thấy nàng thế này, bất giác quên sạch mọi lý lẽ, sững người đứng đó nhìn nàng cáo từ rời đi, ko thêm dc 1 lời.

Mộc Cơ Hạo Nhiên chỉ khẽ nhìn nàng, đạm mạc nói:

_ Nương tử cũng quá sức rồi.

Mộng Uyển gượng cười:

_ Tướng công quá lời, thần thiếp chỉ muốn tốt cho Linh Lan.

_ Mong là vậy – Mộc Cơ Hạo Nhiên bình thản nói, xoay người rời đi.

Linh Lan chưa rời đi lâu, từ đằng sau giọng nói ngọt ngào của Mộng Uyển đã đuổi theo. Nàng ngừng lại, thản nhiên nhìn vị đế hậu của thần tộc cước bộ vững chãi, nụ cười tỏa nắng đến gần mình. Mộng Uyển thấy nàng đợi mình, vui vẻ nói:

_ Ta biết muội sẽ đợi ta.

Linh Lan ko nói gì, chỉ im lặng đợi nàng nói tiếp. Mộng Uyển thong thả sửa lại trâm cài trên đầu, viên dạ minh châu màu đỏ cực kỳ quý hiếm của Nam Hải đính trên trâm dường như đàng tỏa sáng, làm cho nhan sắc nàng ta càng thêm diễm lệ. Nàng nói:

_ Chuyện của Hạ Hầu Tử Khâm, muội đừng buồn nữa. Có lẽ, cả 2 ko có duyên.

Linh Lan chỉ cười nhạt ko nói. Mộng Uyển hơi chột dạ, nói lảng sang chuyện khác:

_ Hạ Hầu Tử Khâm quá yếu, hắn ko xứng kết hợp với thần tộc. Kỳ thật ca ca muội định ra nguyên tắc cầu thân vượt dao trì cũng có lý lẽ của hắn. Thần tộc chúng ta đã chỉ còn lại 3 người duy nhất, nhiệm vụ của những người chúng ta là tiếp tục tạo ra những thần tộc khỏe mạnh khác, duy trì sự thịnh vượng khi xưa của thần giới, người đứng đầu lục giới, ko thể để tiên giới ngày càng hách dịch lấn át chúng ta. Chỉ có điều, trẻ con do thần tộc kết hợp mới có thể là thần, còn đứa trẻ do thần tiên kết hợp lại chỉ có thể trông cậy vào việc chúng có tu luyện đến nơi đến chốn, có thể sống sót qua dc thiên kiếp mà độ hóa thành thần hay ko. Nếu muội tùy tiện kết duyên vs 1 người ko đủ sức mạnh, đứa con của muội vĩnh viễn cũng chỉ mang cốt tiên tầm thường. Ko chịu dc lôi hỏa của trời, làm sao có thể trở thành thần, thậm chí còn bị đánh cho hôi phi yên diệt, vĩnh viễn k thể siêu sinh.

Mộng Uyển còn định nói nữa, nhưng Linh Lan đã cắt lời:

_ Tẩu tẩu, chúng ta sống ko phải để sinh sản.

Mộng Uyển sững sờ, ngạc nhiên nhìn nàng:

_ Ko phải để sinh sản thì để làm gì? Thần tộc đã chẳng còn lại ai, muội còn ko muốn duy trì nòi giống, có phải muốn những thượng thần viễn cổ đã hy sinh trong trận chiến bàn cổ hòa làm 1 vs đất trời ko thể nhắm mắt?

Linh Lan nhìn nàng, chỉ lẳng lặng lặp lại:

_ Muội ko phải, tẩu cũng k phải, ca ca càng ko phải, sống để biến bản thân thành những cái máy đẻ lạnh lùng. Chúng ta còn tồn tại mà ko phải chịu thiên kiếp, ko phải để tiếp tục phát triển thần tộc 1 cách nhẫn tâm như vậy. Chúng ta là thần, là người đứng đầu lục giới, chúng ta ko thể tranh đấu, chọn lựa như yêu giới chọn bạn đời khỏe mạnh, giống tốt mà phối ngẫu. Chúng ta là thần. Chúng ta sống để ổn định, cân bằng lục giới.

Mộng Uyển bật cười:

_ Linh Lan, muội thật ngây thơ. Ổn định, cân bằng lục giới? Nhiệm vụ của chúng ta ko phải như thế, mà chính sự tồn tại của chúng ta mới có thể cân bằng lục giới. Nếu 1 ngày kia thần tộc vĩnh viễn biến mất, lục giới mất 1, ngũ giới cân bằng, chiến tranh tiên ma sẽ lại xảy ra mà ko có người bình định. Lúc đó, muội lấy gì mà giữ cho lục giới của muội ko chìm vào chết chóc khói lửa?

Thấy Linh Lan ko đáp, Mộng Uyển tiếp lời:

_ Trong nhiều trường hợp, bất chấp tất cả để duy trì mạng sống mới là việc quan trọng nhất. Muội nên nhớ, muội sinh ra bẩm sinh là thần tộc, khi muội ra đời 72 con chim ngũ sắc từ tây phương đã bay lượn trên bầu trời. Sứ mệnh của muội vừa là vinh quang vừa là trách nhiệm, muội là thần tộc, muội phải gánh trên vai lục giới, ko thể chỉ vì suy nghĩ thơ ngây mà từ chối trách nhiệm của mình.

Nàng ta dừng lại 1 lát, hơi hạ giọng:

_ Cho dù ca ca muội có nói, sứ mệnh chàng đã gánh, muội có thể tự do tìm nhân duyên, nhưng ta tin, muội sẽ ko để áp lực chỉ nằm riêng trên đôi vai của ca ca mình.

Linh Lan sững người nhìn Mộng Uyển, gương mặt nhợt nhạt trắng bệch ko tin nổi. Cả lời hứa này, ca ca cũng nói cho nàng ta biết. Cõi lòng nàng lạnh đi, lồng ngực trống rỗng ko trái tim đáng lý ko có 1 chút cảm xúc nào cũng cảm thấy dường như đang nhói đau. Ca ca đã ko còn là ca ca của riêng nàng nữa rồi.

Mộng Uyển thấy phản ứng của nàng, biết đã thành công, chỉ mỉm cười dịu dàng:

_ Vậy, Nhược Mộc nở, muội có kế hoạch gì chưa?

Linh Lan nhợt nhạt cười:

_ Tẩu tẩu muốn thế nào thì cứ làm như thế. Bất quá, tẩu đã hại chết 1 Hạ Hầu Tử Khâm. Chuyện này dù Thiên quân có thể nuốt giận ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng nếu tẩu còn để Tang thị phải mất dưỡng tử, e là tiên giới sẽ ko để yên.

Mộng Uyển kiêu ngạo cười:

_ Ko để yên? Ko để yên thì làm dc gì? Ta là đế cơ của thần tộc, cho dù cả tiên giới có cử ra cả đội quân, cũng ko thể làm gì dc ta. Hay tiên giới ngông cuồng muốn diệt tộc, nếu thế, ta cũng ko ngần ngại thành toàn. Một tiên giới nhỏ nhoi lại há có thể đòi công bằng với thần tộc cao quý chúng ta? Nực cười.

Linh Lan lắc đầu:

_ Tẩu tẩu, người đừng quá cao ngạo. Tẩu đừng quên vì sao thần tộc đi đến bước đường ngày hôm nay, sự tồn tại tuyệt đối của thần tộc nếu ko khống chế, trời đất sẽ ko dung.

Mộng Uyển ko cho là đúng, chỉ nở nụ cười lãnh khốc:

_ Còn ai có thể trừng phạt chúng ta? Năm xưa thượng thần Xích Cơ mất Thạnh Linh về tay thiên kiếp, tự tay nàng đã thiêu rụi toàn bộ cửu trùng thiên, đạp đổ vạc thần nông, cửu châu 300 năm chìm trong khói lửa ko thể ngóc dậy. Nếu ko phải Mặc Uyên ra mặt khuyên nhủ, Xích Cơ có thể để lục giới dc sống yên ổn tiếp sao? Nàng ta là thần tộc, nàng ta đã đau khổ, thì cả lục giới này đều ko ai dc sống hạnh phúc, đó là quyền lực của thần, là sức mạnh tuyệt đối của thần. Vậy mà đã hàng chục vạn năm trôi qua, ta ko thấy trời đất nào trừng phạt Xích Cơ như lời muội nói.

Linh Lan cười buồn:

_ Ko cần ai phải trừng phạt Xích Cơ, chính sự trống vắng trong kiếp sống hàng chục vạn năm của nàng ta đã làm điều đó. Tất cả chúng ta đều biết, thiên lôi ko thể đánh chết thần tộc, nhưng Xích Cơ đã tự đoạn kinh mạch, đem nguyên thần hòa làm một với nước Thang cốc, trở thành mặt trời. Đó còn ko phải là nhân quả hay sao?

Mộng Uyển bật cười:

_ Linh Lan, muội thật ngốc. Đó ko phải là nhân quả, đó chỉ là vì tâm tình Xích Cơ quá yếu đuối, tự nàng ta gây họa cho chính mình. Một thần tộc yếu đuối thì kết cục vẫn là tự diệt vong.

Linh Lan lắc đầu thở dài. Mộng Uyển quá kiêu ngạo, niềm kiêu ngạo của nàng ta ko sai, mà cũng chính là sự kiêu ngạo mấy chục vạn năm của những vị thần thời viễn cổ khi xưa truyền lại. Có điều, nàng ta tại sao lại ko hiểu dc, nếu một thứ phát triển quá nhanh, quá rực rỡ, lấn át và lu mờ những thứ khác, điều đó sẽ trái vs lẽ trời. Trời đất rất công bằng, cho dù thần tộc đứng đầu lục giới, cũng ko thể thoát khỏi quy luật của tạo hóa. Có sinh, có tử, đó mới là cái đẹp của thế giới này.

Ca ca của nàng, cũng kiêu ngạo như thế.

Mùng 9 tháng 7, 2 mặt trăng đỏ như máu treo trên đỉnh đầu, thần cảnh mở cửa lần đầu tiên sau 6 vạn năm biến mất, mừng thượng cổ thần mộc nở hoa kết quả. Lục giới dc mời, các tiên nhân có địa vị đều đến chung vui. Các giới yêu ma ai có thể tự vượt dao trì đều có thể đến thần cảnh tham dự, nhưng ko 1 yêu ma nào dám đến gần. Gọi là lục giới chung vui, thật ra chỉ có những thần tiên dc cho phép đến dự mà thôi.

Đây cũng là lần đầu tiên Linh Lan xuất hiện trc mắt mọi người. Lúc nàng sinh ra, thần cảnh đã đóng cửa tự giam hãm. Mộc Cơ Hạo Nhiên luôn giữ nàng ở thần giới, dấu hiệu duy nhất mọi người biết dc vị thần cuối cùng đã ra đời chính là hào quang vạn trượng của 72 con chim ngũ sắc bay từ tây phương đến cực lạc, trời đất suốt 1 năm sau đó ngập đầy cầu vồng. Điềm lành gieo khắp mọi nơi, nhân giới dc mùa, khí hậu dễ chịu, chiến tranh chấm dứt, hòa bình ấm no. Tất cả hoa ở tiên giới đều ko hẹn cùng nở rộ, đến núi Côn Luân quanh năm phủ sương mờ cũng đột ngột nhìn thấy ánh mặt trời. Minh giới mở cửa, súc sinh đạo và thập bát a tì đồng loạt dc trừ tội, cho phép nhập luân hồi trở lại phàm trần. Yêu giới và ma giới đang manh nha ý định liên hợp đánh úp tiên tộc, Ma vương Nghịch luân vừa cầm trên tay thanh Hỏa đầu la trứ danh đã bị cầu vồng ngũ sắc xuyên qua, tước bỏ ma lực, ép trở về ma cảnh, từ đó về sau ko còn nghe nói đến bọn họ nữa.

Mộc Cơ Linh Lan vừa sinh ra, 300 năm sau đã chịu 72 đạo thiên lôi từ chính chim ngũ sắc của tây thiên mang đến, ko 1 chút hao tổn độ kiếp trở thành thượng thần. Điềm lành gieo khắp thế gian, công đức tột cùng, nàng chính là thượng thần cuối cùng, cũng là duy nhất của thần tộc độ kiếp nhanh nhất và toàn vẹn nhất của thần tộc.

Hôm nay, nàng đứng ở đây, ko phải là Linh Lan tiểu công chúa của ca ca nàng, mà là Mộc Cơ Linh Lan, một trong 3 thượng thần cuối cùng của thần tộc.

Mộc Cơ Hạo Nhiên ko phải là 1 người nhiệt tình, toàn bộ khách khứa đều là do Mộng Uyển 1 tay sắp xếp chuyện tiếp đón. Hắn chỉ việc đứng chỗ cần đứng, lãnh đạm nhìn chúng tiên trò chuyện, uống rượu, thi thoảng kính rượu của một số nhân vật quan trọng, còn lại 1 câu cũng ko nói dư thừa. Mộng Uyển ngược lại rất hào hứng với bữa tiệc, lúc nào cũng nở nụ cười ngọt ngào, gương mặt thanh thoát tuyệt đẹp đi đến đâu, ko khí sáng bừng đến đó. Linh Lan cật lực tránh mọi giao tiếp, cái gì cần làm đều đã làm, khi đang bị một đống tiểu cô nương tiên giới mới mở mắt chào đợi gọi nàng là cụ tổ bao vây, nàng đơn giản bắt quyết hóa thành 1 bông hoa lẩn trong rừng đào ngập sắc, đỡ cho bao nhiêu phiền phức.

Linh Lan chân thân là một đóa mạn châu, nhưng nàng ko giống hoa mạn châu mọc ở cửu tuyền, mà kỳ lạ thay, nàng lại là một đóa mạn châu màu trắng như tuyết, có hoa, có lá đầy đủ. Tương truyền mạn châu sa hoa màu đỏ mọc ở đường hoàng tuyền, lưu giữ ký ức người chết, gọi là bỉ ngạn hoa. Mạn châu sa hoa màu vàng mọc ở Thần cảnh cạnh Nhược mộc, canh giữ cho thượng cổ thần mộc nở hoa kết trái, gọi là Sa mạn hoa. Còn nàng, đóa mạn châu sa hoa duy nhất màu trắng trên đời này, chính là đóa mạn đà la hoa mọc ở bồ đề kiếp, trên liên hoa sen, bên cạnh phật tổ ở tây phương. Vì lẽ đó, khi nàng sinh ra, 72 con chim ngũ sắc đã bay lượn chúc phúc, như lời gửi gắm của phật tổ đến cho thần tộc vốn đang suy tàn.

Lúc này khi bắt quyết hóa thân, Linh Lan đã chọn chui dưới rừng hoa sa mạn, bình bình lặng lặng đón ánh trăng say ngủ. Vì tôn trọng chân thân của vị thượng thần cuối cùng luôn mang điềm lành đến cho thế gian, loài hoa mạn châu cũng dc tôn vinh như chính địa vị của nàng. Ko 1 ai cả gan bước đến rừng hoa sa mạn, cũng như dưới cửu tuyền, ko 1 quỷ sai hay âm hồn nào dám đến gần bỉ ngạn hoa, chỉ dám cúi đầu đi ngang, gửi gắm lại mạn châu sa hoa ký ức tiền kiếp của mình.

Linh Lan ko sợ bị làm phiền, cứ thế thiếp đi, mãi đến khi cảm thấy có ai đó đang ra sức lay mình, mới giật mình tỉnh lại. Lúc nàng mở mắt, phép biến thân vẫn giữ, chỉ có điều chính mình lại đang bị 1 người ra sức giật mạnh, tựa như thể muốn nhổ bật cả gốc lên mang đi. Nhưng hắn có cố mấy cũng ko làm dc, bông hoa sa mạn này có vẻ quá kiên cường, hắn dùng hết sức bình sinh cũng ko thể làm dc gì. Cả thẹn, hắn cúi gằm mặt lén nhìn xung quanh, thấy ko có ai mới gằn giọng:

_ Đúng là ko hổ dựa hơi thượng thần, đến 1 bông hoa nhỏ nhoi cũng ngoan cố khó ưa.

Linh Lan cười khổ. Bao nhiu bông hoa ở đây hắn ko hái, lại cứ nhằm nàng, thì làm sao mà hái dc. Nhưng tâm tính nàng vốn bình thản lạnh nhạt, cũng ko truy xét thái độ bất mãn của hắn, biến hóa vị trí với 1 bông hoa khác cách xa hơn, định bụng đổi chỗ cho hắn thích hái thì cứ hái. Nhưng chẳng hiểu sao ngay lúc nàng nghĩ mình đã an toàn, thì hắn lại tìm đến đúng ngay chỗ nàng vừa dịch chuyển, lại cố gắng nhổ bật gốc nàng lên cho bằng dc. Đến bây h thì Linh Lan ko thể giả vờ ko biết dc rồi, hắn cố ý nhắm vào nàng, cho dù biết đang vuốt phải râu hùm cũng ko sợ.

May cho hắn, Linh Lan là một thượng thần rất dễ chịu. Nàng ko so đo với ai, định bụng biến hóa đi chỗ khác, cũng ko muốn đôi co với hắn. Nhưng lúc nàng muốn đi, hắn lại cúi xuống gần nàng thì thầm:

_ Tiểu cô nương. Ta biết là nàng, đừng bỏ đi.

Linh Lan dở khóc dở cười. đã 5 vạn năm tuổi, làm cụ tổ dòng họ ngta còn dc rồi, lại có người gọi mình là tiểu cô nương. Người này là ko biết, hay cố ý lầm lẫn nàng với ai khác, nàng ko biết, cũng ko muốn dây dưa, mặc kệ cô nương hay là cụ tổ, lập tức dứt khoát xoay người biến mất.

Vậy mà hắn lại có thể tranh thủ lúc nàng rời đi, đưa tay hái dc 1 cánh hoa trên cơ thể nàng, chính là một sợi tóc rất mảnh từ chân thân. Linh lực ko tồi, Linh Lan chỉ nghĩ thế và biến mất.

Nhược mộc 1 vạn năm mới kết quả 1 lần, quả của thượng cổ thần mộc có tác dụng nâng cao tu luyện, ngoài ra sử dụng hoa nhược mộc, tùy theo khả năng linh lực có thể nhìn sâu vào tiền kiếp của bất cứ người nào, dù cho đó là thần tiên hay yêu ma. Rất tiếc nhược mộc là thần vật hộ vệ thần cảnh, ko thể rời khỏi nơi này. Chúng thần tiên chỉ có thể tranh thủ lúc còn ở đây ăn quả nhược mộc, lấy hoa mà soi tâm tư thân thế người mình thương thầm trộm nhớ, hay đi trêu chọc ng này ng kia. Mộng Uyển rất phối hợp thú vui lạ đời đó, lúc thì dàn xếp ở bên này, lúc lại chạy qua bên kia tham gia trò vui, làm cho mọi người thay đổi cách nhìn hóa ra thần tộc cũng có người ko hề kiêu ngạo và dễ gần như vậy. Lúc Mộng Uyển đang đôn đáo chạy qua lại, Mộc Cơ Hạo Nhiên lãnh đạm thưởng rượu với Thiên quân, Linh Lan lại chui vào khuê phòng, muốn ngủ lại giấc vừa bị phá. Nhưng nàng còn chưa kịp đặt lưng xuống, gáy đã thoáng nhói đau, nàng ko khỏi ngạc nhiên nhận ra có người vừa sử dụng hoa nhược mộc truy tìm tiền kiếp của nàng.

Nàng khua hai ngón tay ngoắc vào mái tóc, kéo ra 1 sợi tóc rất mảnh, dùng sức 1 chút lập tức kéo từ hư ko ra 1 nam nhân đang ôm chặt đóa nhược mộc quấn chặt 1 sợi tóc trong tay. Nam nhân vừa bị kéo ra ko khỏi sững sờ, hắn lui lại 1 chút lấy thăng bằng, còn chưa kịp nhận biết tình hình xung quanh, đóa nhược mộc cùng sợi tóc hắn vốn cầm rất chặt đã bay về nằm gọn trong tay nàng. Linh Lan ko nhìn hắn, chỉ bóp nhẹ, hoa nhược mộc rụng hết cánh lập tức tan biến vào ko khí, cả sợi tóc của nàng cũng trở thành cát bụi ko còn lại gì. Nam nhân kia ko thể tin nổi mình lại thất bại, lúc đầu thì sững người ko nhúc nhích, lúc sau lập tức bày ra bộ dáng ủy khuất, chớp chớp mắt thở dài:
_Aiz... Thật ko nghĩ ta lại có ngày thế này. Đến yêu đơn phương cũng bị bắt gặp. Chứng cứ rành rành, làm sao chối tội?

Linh Lan chỉ khẽ cười hỏi hắn:

_ Có tìm dc gì ko?

Nam nhân ngạc nhiên, nghĩ mình sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của thần tộc vì tội dám bất kính, lại ko nghĩ đụng phải cái bị bông mềm, nhất thời ko biết trl sao. Linh Lan cũng ko hối thúc, chỉ đạm mạc nhìn hắn, đôi mắt đen láy trong suốt như đáy hồ, ko 1 chút vẩn niệm. Nam nhân nhìn thấy trc mặt mình là 1 thiếu nữ tuổi chừng 18, gương mặt tú lệ thanh thuần, đôi lông mày lá liễu cong vút mảnh mai, đôi môi mỏng khẽ khép, ko giận cũng chẳng vui. So với lúc nàng ăn mặc diễm lệ lúc đón chào tiên giới nhập thần cảnh, lại có vẻ thanh thoát và gần gũi hơn. Tuy nhiên, nước da nàng rất trắng, mạch máu nổi rõ, thể hiện là 1 ng rất yếu ớt.

Đây đúng là thượng thần Mộc Cơ Linh Lan, muội muội của đế quân Mộc Cơ Hạo Nhiên, vị thần vừa ra đời đã ban phúc lành khắp lục giới sao? Trông nàng lúc này ko khác gì 1 tiểu cô nương yếu đuối lúc nào cũng cần người chở che, khó trách Mộc Cơ Hạo Nhiên lúc nào cũng muốn giữ nàng lại thần cảnh, tránh tiếp xúc với người ngoài.

Lúc nam nhân đánh giá nàng, Linh Lan cũng đồng thời nhìn thấy gương mặt hắn. So với Hạ Hầu Tử Khâm, hắn có vẻ thua kém về sự thanh tú, nhưng ngạo khí giữa 2 hàng lông mày rất đậm, là 1 người cực kỳ kiêu ngạo. Nàng lắc đầu mỉm cười:

_ Ko trùng hợp, ngươi là Tang Thiên Hòa đấy chứ?

Tang Thiên Hòa cũng ko phủ định, khẽ cúi đầu, giơ tay phải ra phía trc, lịch thiệp nói:

_ Uổng cho ta muốn làm 1 màn ra mắt hoành tráng hơn, cuối cùng lại trở thành trò cười với thượng thần.

Linh Lan ko nói gì, chỉ thản nhiên mỉm cười. Nụ cười rơi trên môi, ko lan đến đáy mắt, nhưng lại là 1 nụ cười đơn thuần trong sáng, Tang Thiên Hòa nhìn có chút ngẩn ngơ, ko tự chủ dc muốn đến gần. Nhưng mặc cho hắn cố gắng tiến đến, thì dường như Linh Lan luôn giữ dc 1 khoảng cách. Tang Thiên Hòa sững ng, biết mình thất thố, vội cúi đầu tạ lỗi:

_ Thượng thần thứ lỗi, Tang mỗ nhất thời hồ đồ.

Linh Lan lắc đầu, ko nói thêm gì. Tang Thiên Hòa thấy nàng vui buồn ko thể hiện, lúc nào miệng cũng đeo sẵn nụ cười vô thưởng vô phạt, thật đúng là giống y như ca ca Mộc Cơ Hạo Nhiên lãnh đạm như nước của nàng. Hắn nhất thời nhớ lại lời Mộng Uyển, lại nói:

_ Thế nào lại quên mất, lúc nãy, người hỏi ta đã nhìn thấy gì ở tiền kiếp của người, ta chỉ có thể trl, ta thấy một đôi bướm.

Linh Lan gật đầu:

_ Quả đúng là 1 đôi bướm.

Nàng ngừng 1 chút, nhìn ra ngoài cửa bồi hồi, lát sau lại nói:

_ Linh lực của ngươi thật sự ko tệ.

Có thể dùng nhược mộc tìm dc tiền kiếp của thượng thần, linh lực ko tệ là một cách nói cực kỳ hạ thấp, phải nói là linh lực cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng Linh Lan nói xong lại ko để lại ấn tượng gì trong đầu, chỉ im lặng nhìn cảnh vật ngoài kia. Tang Thiên Hòa ko ngờ vị thượng thần bí ẩn này lại có vẻ lãnh đạm như vậy, hơi hơi nhíu mày, cuối cùng quyết định đối phó vs người ko có thất tình lục dục, chỉ có thể vô lại.

Tang Thiên Hòa trầm ngâm 1 lát, đôi mắt nghiền ngẫm ko ngừng dò xét trên gương mặt nhìn nghiêng của Mộc Cơ Linh Lan, cuối cùng hạ giọng nói:

– Thượng thần, ko biết Tang mỗ có vinh hạnh dc gọi nàng là Linh Lan cô nương?

Linh Lan ngẩn ng nhìn hắn, có chút khó tin:

– Ta hơn ngươi đến 4 vạn tuổi, ngươi có thể gọi ta là tiền bối, vì lẽ nào lại muốn đứng ngang hàng cùng ta?

Ngực Tang Thiên Hòa thắt lại, hắn tự trách mình nhất thời lỗ mãng xúc phạm dòng dõi thần tộc. Cần biết trong lục giới này, thần tộc là giống loài cao quý nhất, gọi khuê danh của thần tộc ra phải kèm theo kính ngữ, chứ đừng nói là muốn xưng huynh gọi đệ. Thần tộc từ lúc Bàn Cổ khai thiên lập địa đã nổi tiếng kiêu ngạo ngang ngược k để vào mắt. Năm xưa, thượng thần Xích Cơ mất người yêu về tay thiên kiếp của chính nàng ta, theo lẽ thường ko thể trách móc ai, thế mà lại dám tự tiện đọa ma đạp đổ vạc Thần Nông, thiêu rụi cửu trùng thiên, giết hại toàn bộ Thiên tộc, hại cửu châu 300 năm ko 1 sự sống tồn tại. Chính miệng nàng ta còn tuyên bố, nàng đã đau khổ, toàn bộ lục giới phải chịu chung sự thống khổ này. Vậy mà các thần tộc khác an ổn bàng quang tiếp tục ở thần cảnh ko can thiệp, tiên giới địa vị thấp k thể lên tiếng phản đối, trơ mắt nhìn nhân giới từng lúc từng lúc đi vào diệt vong. Việc duy nhất cửu tiên Giới Lịch có thể làm là ra sức cứu những mảnh đất lớn, dùng linh lực duy trì sự sống, hy sinh những khu vực nhỏ hơn, ít quan trọng hơn. Sự kiện Xích Cơ đạp đổ vạc Thần Nông dc gọi là Ngũ phượng hoàng, lửa từ chính chân thân nàng ta thiêu cháy cả những thần tiên dám cứu rỗi nhân giới, khiến nhiều tiên nhân rơi vào hôi phi yên diệt vĩnh viễn k thể siêu sinh. Minh giới lúc đó ngập đầy phẫn nộ, linh hồn k thể siu thoát kêu gào ngày đêm, ngọc đế đau đầu k biết phải làm ntn. May mắn Cửu thiên huyền nữ vừa bế quan mở cổng sau 1000 năm tu luyện, nhìn thấy nhân gian sa đọa khốn khổ liền lập tức tìm đến thượng thần Mặc Uyên cầu xin cứu sống nhân giới, giải thoát lục giới khỏi cảnh âm tì địa ngục này. Mặc Uyên lắng nghe lời khẩn cầu của con gái Viêm đế, cuối cùng di giá đến Thang cốc. Sau 7 ngày 7 đêm đứng bên ngoài Thang cốc lắng nghe tiếng khóc của Xích Cơ, cuối cùng Mặc Uyên cũng thành công thu hồi lửa phượng hoàng, trả lại mảnh đất nhân giới bị thiêu rụi hoang tàn. Nhưng đồng thời sau đó, chính Xích Cơ lại tự đoạn kinh mạch, hòa nguyên thần vào nước Thang Cốc hóa thành mặt trời, chấm dứt cuộc đời 8 vạn năm thống khổ ko 1 chút ánh sáng của mình.

Việc Xích Cơ quá đau khổ mà tự sát đã khiến cả thần tộc rúng động, mà thượng thần hiền hòa nhất là Mặc Uyên cũng phải phẫn nộ. Thần tộc nhân số cực kỳ ít ỏi, một thượng thần hôi phi yên diệt là một lần hy vọng phục hưng thần tộc bị mất đi. Chiến thần Ô Trọc giận cá chém thớt đã tìm đến tận đỉnh Côn Luân róc thịt Cửu thiên huyền nữ, bóp vụn nguyên thần nàng vứt cho Bạch Trạch ăn sống. Ngũ giới run sợ ko một ai dám cầu xin tha thứ, tất cả cùng nín thở đón nhận cơn giận dữ của trời sắp trút lên mình. Tuy nhiên thật may mắn, Ô Trọc ko tiếp tục tàn sát lục giới, chỉ thản nhiên tuyên bố: Khi chúng ta đã nổi giận, các ngươi đừng mơ đến sự tha thứ và van cầu, nếu ko, toàn bộ đều chôn cùng Xích Cơ.

Sự tàn bạo bất chấp của thần tộc đã làm ngũ giới rúng động, về sau, nhắc đến thần giới, tất cả đều mang trong mình nỗi khiếp sợ và e dè. Thần tộc duy trì cân bằng cho lục giới, bảo vệ bình an cho nhân tộc, ngăn chặn chiến tranh tiên ma xảy ra, trấn áp yêu giới thu liễm bản tính khát máu, nhưng đồng thời cũng là sự tồn tại nguy hiểm nhất đối với tất cả. Ko 1 ai dám đùa giỡn vs uy nghiêm của thần tộc, vì khi các thượng thần nổi giận, tất cả đều có thể chết chỉ vì 1 câu nói mà thôi.

Tang Thiên Hòa còn đang lo sợ số phận mình, lại thấy Linh Lan k có vẻ gì mún giết hắn hay giết cả tộc nhà hắn. Đơn giản là trong mắt nàng chỉ có sự khó hiểu lạ lẫm, dường như nàng k để ý cái địa vị ngang hàng kia là hỗn xược vs uy nghiêm của thần tộc. Điểu nàng quan tâm đơn giản là 1 bà già lại dc thiếu niên gọi là cô nương. Tang Thiên Hòa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, phát hiện mình vừa đi dạo 1 vòng quỷ môn quan. Thật đúng là chơi vs cọp là đùa vs lửa, mạng sống có thể mất bất cứ lúc nào.

Đồng thời Tang Thiên Hòa cũng cảm thấy bản tính Linh Lan thật sự quá khác biệt so vs những lời đồn về thần tộc lưu truyền trong nhân gian. Hắn biết thần đế Mộc Cơ Hạo Nhiên lãnh đạm vô vi nhưng cực kỳ ngạo mạn. Thần đế đã giết cả La hán quả chỉ vì truyền lời phật chê trách hắn ko để tâm đến lục giới. Thần hậu Thanh Khâu Mộng Uyển tuy bề ngoài xinh đẹp dễ gần nhưng bản chất là 1 ng vô cùng tàn ác, chỉ cần nàng nghe đến chuyện trăng hoa, nàng sẽ lập tức xuống tay giết cả tiên tộc mà ko cần quan tâm hắn là ai, hắn có vai trò gì trong lục giới. Nhưng tiểu công chúa Mộc Cơ Linh Lan kia thì lại khác. Nàng dường như quá đơn thuần ngây thơ. Nàng ko có sự ngạo mạn tàn nhẫn, cũng ko khinh bỉ kiêu ngạo, nàng chỉ là 1 tiểu cô nương dc sinh ra vs mệnh cách phú quý ở thần giới. Nàng ko sát sinh, nàng ko yêu, cũng ko hận. Nàng chỉ là 1 trang giấy trắng chưa dc viết lên điều gì.

Tang Thiên Hòa nhận ra điều đó đi kèm vs sự thương tiếc. Mộc Cơ Hạo Nhiên ko thay đổi bản tính nàng, hoặc có lẽ do hắn k thể thay đổi. Tuyết lun trắng, cố nhuộm đen nó vẫn sẽ trắng.

Nghĩ đến đây, hảo cảm của hắn vs nàng càng tăng thêm. Lần đầu tiên từ khi bước vào thần cảnh, hắn bật cười lớn:

– Nhưng so về hình dáng, thượng thần chỉ là 1 tiểu cô nương nhỏ nhắn.

Mộc Cơ Linh Lan cau đôi mày lá liễu, có chút ko vừa lòng nói:

– Hình dáng có thể thay đổi. Ngươi chỉ là hậu bối của ta, gọi cô nương này nọ ko hợp lẽ thường. Nếu ngươi ngượng miệng, ta hoàn toàn có thể biến thành 1 bà cụ để cho ngươi gọi.

Tang Thiên Hòa cười càng lớn:

– Ta chưa bao giờ gặp vị cô nương nào muốn ng khác gọi mình là ng trên, còn tự biến thành bà lão, thượng thần quả là ng hiếm có.

Mộc Cơ Linh Lan chỉ cười ko đáp. Nụ cười thản nhiên, đôi mắt cũng trong suốt như mặt hồ. Tang Thiên Hòa càng nhìn càng cảm thấy như say, bất giác thấp giọng hỏi:

– Tại sao tiền kiếp của người lại là 1 đôi bướm?

Mộc Cơ Linh Lan hơi sững ng, k nghĩ hắn lại hỏi đến đề tài này. Bất giác trong đầu nàng hiện lên hình ảnh 2 ng nằm trên vũng máu, tay nắm chặt ko buông, cắn răng buông lời thề vĩnh viễn ko chia xa. Nàng lẩm bẩm:

– Ngươi có từng nghe kể truyền thuyết, nếu kiếp trc 1 cặp tình nhân lỡ hẹn ở nhân gian vẫn còn muốn tái ngộ ở kiếp sau, trên cầu Nại Hà trc khi uống canh Mạnh Bà, hãy cầu xin 1 đóa hoa Sa mạn?

Tang Thiên Hòa cảm thấy lời nói của nàng man mác thương tâm, nhưng chưa kịp đáp lại nghe nàng thì thầm:

– Sa mạn hoa sẽ thỏa nguyện cho các ngươi, nhưng nhân gian vô tình, ko có thứ gì đạt dc mà k phải trả giá. Các ngươi sẽ gặp lại, thậm chí gặp nhau từ rất sớm. Những ng có tình muốn tái ngộ kiếp sau, khi đi qua cầu Nại Hà linh hồn hóa thành cặp bướm cùng luân hồi, đầu thai trở thành huynh muội thân thuộc.

Tang Thiên Hòa chấn động cả ng, sững sờ nhìn chằm chằm Mộc Cơ Linh Lan. Chỉ thấy đôi mắt vốn trong suốt thản nhiên của nàng đột nhiên nhuộm thành màu đen thẫm trống rỗng. Ko có nước mắt, chỉ thấy bi thương tràn ra như thể đã bị giam giữ cả vạn năm. Lúc đầu gặp hắn cảm thấy 5 vạn năm tuổi của nàng chỉ là 1 tờ giấy trắng ngây thơ, ko có kinh nghiệm sống, tùy ý đến cho ngta lừa gạt. Nhưng bây giờ hắn lại sâu sắc cảm thấy 5 vạn năm đó tràn ra từ đôi mắt nàng, toàn bộ đều là thương tâm và tuyệt vọng.

Hắn mơ hồ hiểu, lại mơ hồ ko hiểu. Nàng là thượng thần dc chúc phúc, khi sinh ra đã mang điềm lành đến cho lục giới, thân phận và mệnh cách nàng cao quý ko tả siết. Nhưng bên trong thân thể yếu ớt mảnh mai kia, nàng lại chôn giấu nỗi thương tâm khủng khiếp như vậy. Nàng chôn giấu 1 bí mật khủng khiếp như vậy.

Tang Thiên Hòa ko hiểu, vì sao nàng lại nói điều đó vs hắn. Nàng muốn gì ở hắn? Nàng thật sự ngây thơ đơn thuần sao? Nếu lục giới biết dc điều này, nếu Mộc Cơ Hạo Nhiên biết dc điều này, hay tồi tệ hơn nữa để Thanh Khâu Mộng Uyển biết, lục giới sẽ ko 1 ai dc sống yên ổn!

Nhưng ai có gan tìm hiểu điều này? Ko ai dám dùng Nhược mộc đi soi tiền kiếp của thượng thần, mà ng có đủ linh lực để nhìn thấy cặp bướm đó trong tiên giới này, sợ là chỉ có một mình hắn.

1 phút bất đồng, hắn đã lựa chọn sai cách tiếp cận nàng. Tang Thiên Hòa đã mất rất nhiều thời gian trù tính kế hoạch này. Hắn muốn gây chú ý, muốn nàng chọn hắn làm phu quân, muốn cả Tang tộc dc 1 bước lên tiên liên kết vs thần giới, cùng chia sẻ hào quang và địa vị. Hắn xem nàng chỉ là 1 tiểu công chúa sống trong lồng kính mà tính kế, nhưng cuối cùng lại gây ra sai lầm này. Càng đáng sợ hơn hắn k biết việc hắn đi đến nước này này là tự hắn chọn sai cách, hay do nàng dẫn dụ hắn làm như thế. Nếu thật sự là do nàng xếp đặt, vậy nàng muốn dùng hắn vào việc gì? Tại sao lại để cho hắn tiếp cận loại bí mật khủng khiếp có thể chôn sống toàn bộ Tang tộc và tiên giới như vậy?

Tang Thiên Hòa lầm bầm thành tiếng:

– Tại sao? Tại sao lại nói điều này vs ta?

Mộc Cơ Linh Lan hoàn toàn ko để tâm nỗi khiếp sợ của Tang Thiên Hòa. Đôi mắt nàng đen thẫm lại, giọng nói cũng trở nên nồng đậm tiếc nuối:

– Tang Thiên Hòa, ngươi muốn cưới ta, ngươi phải biết dc điều này. Nếu thần hậu xếp đặt ngươi đến, ta sẽ tiếp nhận, chỉ là, ta muốn nhìn xem ngươi có thể gây dc ảnh hưởng gì.

Tang Thiên Hòa tựa như bị sét đánh trúng, sững ng ko nhúc nhích. Nàng cố ý! Mộc Cơ Linh Lan cố ý dẫn dụ hắn làm như thế! Hai nắm tay Tang Thiên Hòa co lại, k màng đến hình tượng phong nhã vừa tạo ra, trực tiếp hướng nàng xông đến. Nhưng xung quanh Linh Lan có kết giới, nàng chỉ đứng im lặng nhìn hắn, vẻ mặt buồn bã, còn hắn như chạm đến bức tường vô hình, ko thể tiến tới, chỉ đành nghiến răng nói:

– Ta đã nghĩ ngươi ko giống những thần tộc khác. Ngươi ko kiêu ngạo, k xem mạng ng như cỏ rác, k tự kiêu vs dòng máu cao quý chảy trong ng. Ngươi ko giống bọn họ! Nhưng rốt cuộc ngươi vẫn chơi đùa ta, ngươi vẫn đang chơi đùa vs cả thế giới!

Mộc Cơ Linh Lan ngạc nhiên, đôi mắt hướng vào hắn cái nhìn khó hiểu:

– Ta chơi đùa ngươi? Nếu ta mún đùa ngươi, ngươi còn sống sao?

Tang Thiên Hòa sững ng, hàn khí rét lạnh bao trùm trái tim hắn. Thiếu nữ vận bạch y đơn giản đứng kia, thiếu nữ toát lên khí chất thanh nhã đạm mạc vs đôi mắt trong suốt tưởng chừng vô hại kia, đã thể hiện bản chất chân thật nhất của giống loài mình, nhẫn tâm và vô cảm. Lần đầu tiên hắn cảm thấy lời nguyền của Phích Lịch năm xưa hoàn toàn chính xác. Thần tộc phải diệt vong, nếu ko, cả lục giới sẽ cùng diệt vong.

Tang Thiên Hòa biết thần tộc sớm muộn gì cũng diệt vong, nhưng hắn sợ là hắn sẽ ko còn hồn phách để đợi dc đến ngày đó.

Mạn Châu thành dưới bóng chiều tà lẻ loi và hoang tàn, dường như nhuộm thêm 1 lớp màu bàng bạc cô độc. Hai bóng người cùng cưỡi mây bay đến, khi chạm đến đại sảnh, nam nhân vận hắc y bước xuống trc, rồi quay lưng đỡ nữ nhân vận bạch y đi phía sau. Nam nhân hắc y dáng ng cao to, mày kiếm sắc bén, toàn thân toát lên khí chất mạnh mẽ khoáng đạt. Nữ nhân bạch y lại mảnh mai yếu đuối, so vs nam nhân nhỏ như 1 tiểu cô nương, xung quanh nàng dường như tồn tại một lớp sương mờ ko thuộc về nhân thế, cả đôi mắt trong suốt kia gần như ko che giấu điều gì, hoàn toàn thản nhiên.

Nam nhân vận hắc y cố ý siết chặt bàn tay nữ nhân bạch y. Nữ nhân hơi sững ng, tựa như lần đầu nhìn thấy hắn, sau đó nở nụ cười tuyệt đẹp:

– Đi thôi.

Bên trong chính viện vẫn là ánh sáng lộng lẫy của Dạ minh châu. Thảm trải sàn đổi sang màu xanh ngọc bích sang trọng, cước bộ của cặp nam nữ ko nhanh ko chậm, từ từ tiến nhập đến cuối đại sảnh, nơi 1 bóng đen đang đứng quay ng.

Nữ nhân vận bạch y duy trì nụ cười mỉm thường trực, khi đến gần bóng đen đó, khẽ nghiêng ng chào:

– Ca ca, đây là ng vượt dc Dao trì tiến vào thần cảnh, cũng chính là ng muội muốn lấy.

Nam nhân hắc y định cúi chào, nhưng hắn chưa kịp nghiêng ng, từ đầu gối đã truyền đến tiếng gãy răng rắc của khớp xương khiến cho hắn đứng ko vững, lập tức khuỵu xuống, tiếp đất trong tư thế rạp ng. Hắn sững ng, từ trong đáy mắt hiện lên cảm giác khuất nhục tức giận, nhưng nữ nhân bạch y cạnh bên vẫn lãnh đạm ko để ý, chỉ nhìn chăm chăm vào bóng đen trc mặt.

Bóng đen từ từ xoay ng lại, ko để ý đến nam nhân hắc y, chỉ nhìn đăm đăm nữ nhân, cất giọng dịu dàng:

– 500 năm ko gặp, gác chuyện này lại đã, Linh Lan.

Linh Lan mỉm cười nói:

– Muội đợi ca ca ở thần cảnh 500 năm rồi, muội ko đợi dc nữa.

Mộc Cơ Hạo Nhiên hơi cau mày, cảm giác phật ý thoáng qua rất nhanh, cuối cùng trở lại vẻ điềm nhiên, hướng mắt nhìn qua nam nhân hắc y, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng:

– Tang Thiên Hòa, ngươi nghĩ vượt dc thần cảnh là có thể đứng thẳng ngang hàng cùng vs thần tộc? Ta muốn ngươi quỳ, ngươi phẫn nộ sao?

Tang Thiên Hòa vội chắp tay nói:

– Thần đế bớt giận, là thần quá vui mừng nhất thời quên mất tôn ti trật tự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: