Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Long Fic [Mobster for rent] Rent 15 - CONFUSION - PART II

TOP's POV

Một ngày trước lịch bay của chúng tôi tới Trung Quốc, cả đội đang ở trong một dãy nhà kho của Tam Hoàng giữa đêm khuya sau khi kiểm tra xong chỗ súng đạn. Khi một đám xã hội đen đã hoàn thành xong nhiệm vụ, thì đó là khi cuộc vui bắt đầu. Cũng giống như những kẻ nhàn rỗi khác không hề dính dáng gì tới tội phạm, chúng tôi thường vừa hút thuốc vừa đánh bài và uống rượu hoặc rượt đuổi nhau như một đám học sinh trong lớp học.

Nhưng tối nay rất khác biệt. Chúng tôi đang ngồi trên mấy cái thùng gỗ, cầm bia trên tay và nói chuyện phiếm qua đêm. Nhị ca của chúng tôi lại đang chìm vào cái cõi vô thức của cậu ta, nhưng chúng tôi cũng quen rồi.

Chúng tôi đang trò chuyện về mấy đám sh!t đang phải trải qua thì một hiện tượng kì quặc đã xảy đến.

Điện thoại của Jiyong báo tin cậu ấy có tin nhắn. Cậu ta lôi điện thoại ra, đọc tin nhắn...rồi cậu ta khúc khích cười. Cậu ta trả lời tin nhắn. Một tin nhắn khác lại đến sau vài giây. Cậu ta lại cười một lần nữa rồi nhắn tin trả lời. Và lại một tin khác nữa đến. Cậu ta KHÚC KHÍCH CƯỜI và cậu ta NHẮN TIN LẠI.

QUỶ THẦN ƠIIIIIIIIIIII!!!!!!

Tôi nhìn xung quanh và bất cứ gã nào cũng đang chết điếng giống hệt tôi. Chúng tôi đều biết rằng cậu ta không hề thích nhắn tin hay gọi điện. Không ai, trong lịch sử loài người, có thể khiến Nhị ca của chúng tôi dính chặt với cái điện thoại, khiến cậu ta cười vì cái tin nhắn quái quỷ nào đó và nhắn tin lại liên tiếp nhiều lần.

Chúng tôi đang thấy một sự màu nhiệm.

Không tên nào đủ dũng cảm hỏi xem đó là ai, mặc dù sự tò mò đang giết chết chúng tôi. Jiyong đang có một tâm trạng rất tồi từ đêm hôm qua và với tất cả đám súng đạn chúng tôi có tại đây, na-ah, chúng tôi chưa muốn bị thổi bay xác bởi con rồng điên.

"Ừhmmmm... Nhị ca, ai đấy?", Youngbae mạo hiểm tính mạng của cậu ta và hỏi. Cảm ơn cậu Youngbae, cậu sẽ được đời đời nhớ ơn.

Tất cả chúng tôi đều dỏng tai lên, như đám chó săn rình mò tiếng động từ con mồi. Mấy đám as$hole đang đứng hút thuốc ở góc nhà thậm chí còn chạy lại gần chỗ chúng tôi, tạo thành một đám vây xung quanh chỗ Jiyong đang ngồi. Chúng tôi như một đám trẻ con đang chờ kẹo từ màn Trick-or-treat trong tiệc Halloween. Ai đó đã nhắn tin khiến tâm trạng của cậu ta khá lên (Youngbae, cậu an toàn rồi, bạn của tôi!). Cậu ta vẫn mỉm cười khi nhìn vào điện thoại.

"Dara", cậu ta thờ ơ trả lời.

"YEAH!!!", tôi đấm một cú vào không khí và hét lên. Đám còn lại thì huýt sáo và vỗ tay như thể chúc mừng cho tôi.

"20 Triệu Won, Who's your daddehhh!!", tôi gào lên khi lắc mông đầy thô tục. Cả đám trong nhà kho biến thành một cuộc hỗn oạn. Seungri và Daesung đang tranh cãi xem ai sẽ là người thắng, tôi hay Jiyong. Đám còn lại bắt đầu những vụ cá cược riêng của bọn chúng theo 2 phe.

Bạn thấy đấy, hai người bọn họ như một bộ K-Drama đối với chúng tôi vậy, chúng tôi luôn chờ đợi xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Một đại ca xã hội đen trong vai người bạn trai, một cô nàng chuyên viên máy tính lập dị trong vai người bạn gái? VÀAAAAAA, một con gà nhỏ nhắn dễ thương trong vai thú cưng của họ? Fcking ĐIÊN-LOẠN, tôi bảo bạn rồi mà!

Hãy cùng xem lại vài cảnh chứ?

G-Dragon – Cậu ta gây nên nỗi kinh hoàng cho cả những tên tội phạm và xã hội đen khét tiếng khác. Ngay cả khi bạn đang có dao trong tay, hay một thanh đao như samurai, cậu ta sẽ chỉ cười vào mặt bạn, bẻ gẫy chân bạn rồi huýt sáo bỏ đi. GD là một nỗi sợ hãi trong tìm thức. GD với cái lông mày nhăn tít? CHÓ CHẾT. Ngay cả đám tử thần cũng sẽ phải bỏ chạy.

Dara – Tôi không biết tả cái sự đáng yêu và vui nhộn của cô ta từ đâu nữa. Cô ta trông có vẻ như một cô gái bình thường nhưng cô ta có một sự kiên nhẫn đáng ngạc nhiên mỗi khi bị trêu chọc. Và tôi ngưỡng mộ sự kiên nhẫn của cô ta trước những trò nghịch phá và kệch cỡm của Nhị ca. Là người phụ nữ khác hẳn họ đã khóc thành sông rồi, nhưng cô ta thì không. Cô ta phản công lại, và cô ta trông buồn cười đến chết mỗi lúc như vậy.

Con gà cưng <- HAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA

Tôi tự hỏi tin nhắn của Dara nói gì?

"Dara đã nói gì?", Youngbae hỏi tiếp. Tôi yêu cậu, Daddy Youngbae!

"Bọn tôi đang quyết định tên cho con gà", Jiyong trả lời.

Hỗn loạn nổ ra khi tên nào cũng muốn đưa ra ý kiến tuyệt tác của mình – bắt đầu từ những cái tên dễ thương cho đến những cái tên ngầu ầm ĩ cho con gà. Xin hãy nhớ rằng đây là đám xã hội đen thuộc đội quân của Phó Sơn Chủ nhé:

Gà Kung Fu (wow, ngầu đó!)

Gà Cung Bảo (mehhhhh)

Bữa Trưa (Ôi, thôi nàooooo!)

Bữa Tối (*ngáp)

Bữa Khuya (Thật tình, bọn chúng vẫn chưa xong với trò đùa này sao?)

Kẹo Bông (Cái gì? Tên nào vừa nói đấy?)

Mật ong Đáng yêu (Đáng-... Thật tình, tên gay nào đó?)

Gà Hầm (Ai đó đang đói bụng)

Gà Tái Chanh với Hạt Điều (Ai đó còn đang đói hơn nữa)

Cú đá Gà chọi (Ồhhh, chúng ta chuyển sang style đấm đá hả?)

Gà...Súng trường bắn tỉa Mauser 98k (Uhhhh... Chúng ta đang có một chuyên gia tại đây)

NGỚ NGẨN ĐÁNG YÊU (*đập đầu vào tường)

Tôi lại gần Jiyong khi đám còn lại vẫn đang say sưa với việc đặt tên cho con gà.

"Nhị ca, anh ấy cậu đang quá coi trọng cái dịch vụ bạn trai này đấy", tôi trêu.

"Không đời nào. Em không quan tâm đến cô nàng lập dị đó", cậu ta đứng lên và đi ra chỗ khác. Tôi nhếch mép cười khi uống một ngụm bia, nhìn theo cái lưng xa dần của cậu ta.

Ồ, Jiyong, Cái sự cứng đầu của cậu sẽ quay lại và khiến cậu tan nát trái tim một ngày nào đó. Và tôi sẽ ở đó, ôm lấy cái vẻ khóc lóc của cậu trong khi thì thầm cái điều khó chịu nhất mà con người đã từng nghĩ ra – 'Tôi bảo cậu rồi mà!'

=============================================

Sandara's POV

Donghae...

Cậu ấy đang tránh tôi. Tôi đang đi nửa đường về lại văn phòng thì trông thấy cậu ấy. Cậu ấy ngay lập tức thối lui như thể cậu ấy không nhìn thấy tôi mặc dù rõ ràng là cậu ấy có. Và cậu ấy vẫn không trả lời tin nhắn cho tôi.

Chuyện gì đang xảy ra giữa chúng tôi đây? Đây không phải điều đáng lẽ sẽ xảy ra.

"Hey Dara, cô đã kiểm tra lại lần nữa với các bên cung cấp, xem họ có thể giao hàng cho buổi tiệc hay không chưa?!", tôi thấy Krystal sải bước về phía tôi trong khi lại đang cầm cái danh sách đồ trang trí trong tay.

Cô nàng này sẽ chết về tay tôi một ngày nào đó.

"Không. Tôi chắc rằng họ có thể giao hàng đúng hẹn vậy nên không cần phải giục họ. Thật tình, cô nên bình tĩnh chút đi", tôi nói với vẻ chán nản.

Cô ta hừ mũi và thở ra một cách kệch cỡm. Cô ta hẳn đang phát điên lên đến mức tôi nghĩ rắn rết sẽ bò ra từ mũi cô ta đến nơi.

"Cô không nhận thức được sự quan trọng của tình thế này sao? Cả phòng IT sẽ phải nhục mặt nếu chúng ta cứ bình tĩnh. Bất cứ sai sót nào cũng có thể xảy ra!", cô ta tuyên bố.

*thở dài.

Krystal, Krystal, Krystal. Cô thật điên rồ đến mức chưa bao giờ khiến tôi hết ngạc nhiên. Đó có chỉ là một đám đồ trang trí, chỉ vậy thôi! Cô hẳn chỉ là một con ngốc khi cứ trầm trọng hóa cái vấn đề đấy lên.

"Đây, kí xác nhận đám đơn đặt hàng nhầm này", cô ta nói. Tôi bắt đầu kí chỉ để cho cô ta ngậm mồm lại. Bạn thấy đâu, giọng của cô ta không dễ chịu cho tai của chúng ta chút nào.

Một nụ cười ác ý hiện trên môi cô ta khi cô ta thu lại đám giấy tờ và đi thẳng.

Con b!tch này hẳn đang định làm gì đó.

==

Tôi đang trốn trên sân thượng, tìm cách tự trấn an bản thân khi thước đo thịnh nộ của tôi sắp phát nổ.

Krystal đã tóm được tôi. Tôi biết mà, cô ta là một CON QUỶ.

Cô ta khiến tôi không nhận ra là mình đã kí vào đơn đăng kí làm người phát biểu cho buổi họp Demo Sản phẩm buổi chiều nay, bằng cách giấu nó chung với đám đơn đặt hàng sai sót. Cô ta biết tôi thà chết còn hơn phải đứng trước mặt mọi người <*thở dốc> để phát biểu! Tôi khá bình thường với các cuộc họp trực tuyến hay họp thông thường, nhưng tôi sẽ ngất nếu tôi phải thuyết trình trước đám đông. Tôi đã tìm cách rút lui nhưng trưởng phòng của chúng tôi không thèm nghe bởi chẳng có ai xung phong vào vị trí đó cả.

Thuyết trình trước đám đông. Tôi CỰC KÌ ghét điều đó.

Lần cuối tôi thuyết trình trước đám đông là khi tôi đang học đại học và có nhiệm vụ giới thiệu khách mời danh dự trong buổi Hội thảo toàn khoa được tổ chức tại hội trường của trường đại học. Toàn bộ hội đồng giáo viên và học sinh đã có mặt tại đó, nhìn tôi trân trối khi tôi thở quá lớn vào micro. Đó là 5 phút kinh hoàng nhất của cuộc đời tôi.

Tôi vẫn còn nhớ rõ từng tích tắc của cái trải nghiệm như tra tấn đó. Mồ hôi túa ra từ mọi lỗ chân lông trên người tôi. Mắt tôi mờ đi khi tôi cố gắng một cách ngu ngốc để đọc theo kịch bản. Tôi đã phát âm sai bét, và còn không quên vỡ ra những tiếng như ếch ộp sau mỗi trọng âm từ nữa chứ.

Tôi đã phải lẩn trốn suốt một tuần. Sau màn kịch đó, tôi dành tất cả các buổi tối để cầu nguyện THẬTTTTTTT nhiều rằng tôi sẽ không bao giờ phải gặp lại đám bạn cùng lớp cho đến cuối đời.

Nếu tôi phải lên bục để thuyết trình trước đám đông một nữa, tôi thề rằng tôi cần một nhóm cứu hộ cung cấp thuốc men đầy đủ để cứu sống tôi trước khi tôi kịp giới thiệu bản thân.

Và bây giờ, một cơ hội nữa để tôi biến mình thành trò hề đang tới. Tôi chắc rằng mình không phải là người suy nhất mắc chứng sợ nói trước đám đông – đó cũng là lý do tại sao không ai tự nguyện cho buổi Demo Sản phẩm.

Tôi thở dài thườn thượt khi tôi ngồi trên ghế băng xây bằng xi-măng trong khi nhìn ra toàn cảnh thành phố.

"Dara", tôi suýt nhảy dựng lên khi ai đó gọi tôi. Tôi nhìn ra phía sau và thấy Donghae đang cầm 2 lon soda và nhìn tôi với vẻ mặt trống rỗng. Cậu ấy lại ngồi cạnh tôi, mở lon nước và đưa nó cho tôi. Tôi mỉm cười và cảm ơn cậu ấy, nhưng cậu ấy chỉ gật đầu đáp trả với cái vẻ nghiêm túc.

Một làn gió nhẹ thổi qua mặt chúng tôi khi chúng tôi cùng nhìn về phía chân trời. Một sự im lặng không chút thoải mái đang bao trùm cả hai chúng tôi.

"D-Donghae, mình đã làm gì sai sao? Cậu đang giận mình à?", tôi nói khi cuối cùng không thể chịu đựng sự khó xử thêm nữa.

"Không", cậu ấy nhạt nhẽo trả lời. Tôi cắn môi khi nhìn xuống lon nước tôi đang cầm trong tay. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Donghae cư xử thật xa lạ và lạnh lùng, và nó khiến trái tim tôitan vỡ. Tôi đã quá quen với khuôn mặt tươi cười và thái độ vui vẻ của cậu ấy.

"Mình là người đã làm sai mọi việc. Mình đang tức giận với chính bản thân", cậu ấy nói thêm.

"Ý cậu là sao?", tôi bối rối hỏi trong khi uống lon nước. Cậu ấy đứng dậy, đưa một chân sang phía bên kia ghế, thay đổi tư thế ngồi của mình. Hiện tại cậu ấy ấy đang ngồi đối diện với tôi, trong khi tôi đang xoay ngang nhìn ra khung cảnh thành phố.

"Nếu mình nói với cậu, cậu có chia tay với Jiyong không?", cậu ấy đột nhiên nói, khiến tôi mắc nghẹn chỗ nước đang uống, phì chúng ra ngoài.

Tôi đang ho điên cuồng để lấy lại không khí khi cậu ấy cười khẽ. Cậu ấy rút khăn tay ra và giúp tôi lau miệng trong khi nhìn tôi chăm chú. Thật đau đớn khi phải nhìn thấy ánh mắt hiện tại của cậu ấy; phải nhìn thấy nụ cười thường trực đã không còn nữa.

"Mình ghét chính mình vì đã làm kẻ hèn nhát", cậu ấy thì thầm và ngả người về phía trước, ấn chặt môi cậu ấy lên môi tôi. Tôi quá bàng hoàng đến mức trí não của tôi đã ngừng hoạt động trong phút chốc trước khi nhận thức được tất cả mọi việc. Đó chỉ là một chiếc hôn khẽ, và cậu đã đã rời đi khi tôi tỉnh lại được suy nghĩ.

Tôi nhìn chằm chằm cái khăn tay cậu ấy đặt vào tay tôi với vẻ không thể tin được.

Ôi Chúa ơi! Chuyện gì vừa xảy ra vậy?!

Chiều hôm đó, tôi cũng phát hiện ra rằng Donghae đã tình nguyện thuyết trình cho buổi Demo Sản phẩm, cứu tôi khỏi sự ô nhục trông thấy.

===================================================

Sandara's POV

Đã quá 6h chiều rồi và mọi người hẳn đã về nhà hết. Tôi vẫn đang ngồi lại trong văn phòng của mình, mát-xa huyệt thái dương khi cố phân tích cái điều vừa xảy ra trước đó.

TẠI SAO DONGHAE LẠI HÔN TÔI?!

Ugh. Cái câu hỏi này sẽ lặp lại mãi mãi mất. Đầu tôi chắc chắn sẽ nổ tung trước khi tôi có thể tìm ra một đáp án hợp lý. Tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc thì bỗng thấy lạnh sống lưng như thể ai đó đang quan sát tôi. Tôi nhìn vào bức tường kính sau lưng và cả những tòa nhà bên ngoài. Kì lạ.

Tôi đang chuẩn bị ra về thì bỗng nhận ra một điều khác thường nữa. Hai mô hình tôi đặt trên giá sách đã thay đổi vị trí – Sakura đang ở trong nhóm Kurenai trong khi Hinata đứng cùng nhóm Kakashi. Không phải tôi đang than phiền vì tôi luôn ship Hinata và Naruto, nhưng tôi rất chắc rằng tôi đã sắp xếp các mô hình vào đúng đội của họ. Có phải ahjumma dọn dẹp cho công ty đã làm vậy sao? Tôi chỉ nhún vai và đặt chúng trở lại đúng vị trí ban đầu.

Trên đường về nhà, có quá nhiều các suy nghĩ quay cuồng trong đầu tôi. Ngạc nhiên rằng, tôi lại thấy mình đang suy nghĩ về Jiyong. Tôi đã quá hào hứng với niềm vui đem lại từ những trải nghiệm mới mẻ mà không nhận ra rằng anh ấy có thể cũng làm như vậy với những khách hàng khác. Chỉ mới nghĩ đến điều đó thôi đã khiến tôi thấy bứt rứt.

Tôi lấy điện thoại ra và kiểm tra xem có tin nhắn nào từ anh ấy không. Tên khốn đó lại không thèm nhắn tin cho tôi. Tôi mỉm cười và nhớ lại cuộc cãi cọ của chúng tôi tối qua liên quan đến tên của con gà cưng. Hiện tại chúng tôi vẫn chưa có quyết định cuối cùng bởi cả hai đều không chịu đồng ý với ý kiến do người kia đưa ra.

Chết tiệt. Tại sao tôi lại có thể nghĩ về tên khốn đó trong khi tôi đáng lẽ phải phát điên lên vì Donghae đã hôn tôi chứ?

Tôi đang chuẩn bị đi vào tòa nhà của mình thì...

"Yo!"

"KYAAAAHHHH!!!", tôi bất ngờ hét lên và đưa tay chặn ngực. Phải mất vài giây tôi mới nhận ra đó là Jiyong, đứng khuất trong bóng tối khi đút cả hai tay vào trong túi quần. Anh ấy bắt đầu cười phá lên bởi vẻ mặt kinh hãi của tôi.

"Đừng có mà làm vậy! ĐỒ KHỐN!", tôi dùng túi đánh vào tay anh ấy và thở ra phì phò.

Tôi vẫn đang cố điều hòa lại hơi thở khi câu nói tiếp theo của anh ấy khiến tôi đông cứng người lại.

"Tôi sẽ đi vắng vài hôm", anh ấy nói.

"Anh đi vắng ư? Tới đâu? Khi nào? Bao lâu?", chết tiệt. Tại sao tôi lại cư xử như vậy chứ?

"Chỉ vài ngày thôi. Tôi sẽ rời thành phố."

Tôi không chắc tại sao, nhưng tâm trí tôi ngay lập tức kết luận rằng anh ấy sẽ đi cùng khách hàng khác của anh ấy. Cũng giống như những gì anh ấy làm với tôi khi tôi đi dự hội thảo. Và điều đó khiến tôi đứng ngồi không yên.

"Anh sẽ đi cùng khách hàng khác ư?"

"Không," anh ấy thản nhiên nói.

Ồ, thôi nào.

"J-Ji, tối hôm đó. Ừhm...tại phòng khách sạn... Anh có làm những chuyện đó với các cô gái khác không?", cái mồm không biết tự chủ của tôi tự mở ra! Chúa ơi, Dara.

Anh ấy thở dài nặng nhọc và nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Đừng hỏi cái câu mà em không thể chịu được sự thật, Dara."

Tôi rùng mình trước lời anh ấy nói.

Tâm trí tôi vang lên một tiếng phanh két. Và vì vài lý do không tên nào đó, tim tôi bỗng thấy đau đớn. Thậm chí nghĩ về Tony Tony Chopper cũng không thể làm nó dịu đi.

"Chỉ là...đừng có quá nghĩ về điều đó, được không, cô nàng lập dị?", anh ấy dịu dàng nói khi ôm một bên má tôi.

Cái giọng êm ái của anh ấy. Là thứ tàn nhẫn nhất trên đời.

"Tôi chỉ là bạn trai cho thuê của em mà thôi."

Sh!t. Tại sao tôi lại khó thở quá.

"Tôi biết", tôi lầm bầm và quay mặt tránh xa bàn tay của anh ấy.

Đương nhiên tôi biết rõ điều đó. Anh ấy chỉ là người bạn trai cho thuê của tôi. Nhưng...tại sao cảm giác này lại rất thật?

=============================================

'Đàn bà', GD nghĩ khi hắn nhìn vẻ mặt bí xị của Dara. Hắn thậm chí đã đến tận đây để báo cho cô biết là hắn sẽ đi vắng, dù cho điều đó có nghĩa rằng hắn đã nuốt lời và chuẩn bị phải chịu những câu trêu chọc của TOP sau đây.

Hắn thật sự không thể hiểu được đám đàn bà. Có quá ngạc nhiên không khi hắn đã hôn và làm chuyện đó với người khác? Hắn chỉ là một gã đàn ông bình thường với những ham muốn. Cô ấy phải nên biết ơn vì không có gì xảy ra giữa họ đêm hôm đó, mặc dù con rồng nhỏ của hắn đã suýt khạc lửa và thiêu rụi cả cái khách sạn thành tro bụi. Hắn đã NHỨC NHỐI không thể tả được nhưng hắn đã dừng lại bởi vì cô ấy đã khóc!

Bên cạnh đó, hắn chỉ là bạn trai cho thuê của cô ấy thôi mà, vậy cái đám drama này là sao đây?

"Tôi phải đi đây", sau đó hắn nói.

"Okay, đi cẩn thận. Nhớ nhắn tin cho em", cô ấy yếu ớt trả lời. GD thở dài bực dọc khi hắn quay lại xe.

Mọi điều dính đến Sandara Park ngày càng rắc rối. Có lẽ hắn nên bắt đầu nghĩ lại về cả cái tình huống này trước khi nó khiến hắn phát điên lên.

Sau khi GD rời đi, Dara đi vào nhà với tâm trạng bối rối hơn trước. Tại sao cô phải quá quan tâm đến những việc Jiyong đang làm chứ? Anh ấy chỉ là bạn trai cho thuê của cô thôi mà. Cô nên nghĩ về Donghae thì hơn.

Có lẽ cô thấy bối rối bởi cô đang dần quen với sự quan tâm của Jiyong. Đúng vậy, chắc là như thế. Donghae mới là người cô thích. Cái đám điên rồ này đã bắt đầu vì cô muốn cậu ấy sẽ trở nên thích cô. Và có vẻ như cô đang thành công, bởi vậy cô nên thấy vui mừng. Cô nên vui mừng. Nhưng tại sao cô lại không thấy như vậy?

Dara xua những suy nghĩ khó chịu ra khỏi đầu và đi vào phòng ngủ. Cô nhíu mày và nhìn ra cửa sổ. Cô lại có cảm giác đấy một lần nữa – như thể ai đó đang quan sát cô. Chuyện đó là khá kì quặc bởi phòng cô ở trên tầng 2 và không có căn nhà hay nhà cao tầng nào bên ngoài cửa sổ của cô.

Cô đảo mắt nhìn quanh căn phòng và kiểm tra tủ phòng tắm lẫn tủ quần áo. Cô đang chỉ có một mình. Có lẽ cô đã quá mệt mỏi bởi những sự kiện đã diễn ra trong ngày hôm nay vậy nên cô bắt đầu tưởng tượng ra mọi thứ.

Dara lấy quần áo trong tủ ra và vứt chúng lên giường.

Một camera quay lén bắt đầu zoom về phía cô khi cô bắt đầu tháo khuy áo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: