Long Fic [Mobster for rent] Rent 15 - CONFUSION - PART I
"Cái không khí gợi tình giữa hai chúng ta suốt từ ban nãy", hắn thì thầm vào tai cô và cắn dái tai cô. Cô cong người lên khi cố đẩy hắn ra.
"Chúng ta có nên làm chút gì với nó không nhi?", cái giọng ngân nga quyến rũ của hắn khiến cô hoàn toàn mất hết lý trí.
Rồi cả căn phòng của bọn họ nóng rực lên như đang ở trong địa ngục. Cả căn phòng không còn gì khác ngoài cái không khí gợi tình trong yên lặng đó.
Dara nuốt khan khi hơi thở của cô bắt đầu trở nên gấp gáp. Họ trói nhau trong ánh mắt và cô ngay lập tức chết chìm trong ánh nhìn sâu thẳm của hắn. Hắn dần thu hẹp khoảng cách giữa khuôn mặt của hai người một cách chậm rãi, mọi suy nghĩ của hắn đều bất lực trước ham muốn của bản thân. Rồi khi hắn cuối cùng cũng đoạt được đôi môi của cô, hơi thở của cô bị giữ chặt sâu trong cổ họng. Đôi môi mềm mại của hắn đang áp lên môi cô mang lại một cảm giác như đến từ thiên đường. Nó ẩm ướt nhưng ấm áp. Điều này còn vượt quá mọi sự mong đợi của cô. Mắt cô chớp chớp vài lần rồi cuối cùng nhắm hẳn lại khi cô điên cuồng tận hưởng cái khoảnh khắc đó.
Hắn mở miệng ra và cử động lưỡi một cách nhẹ nhàng, âu yếm môi cô, thưởng thức hương vị của cô. Hắn đưa lưỡi liếm và cắn nhẹ môi dưới của cô, thu được một tiếng rên rỉ nhỏ từ cô khi cô đã hoàn toàn đánh mất bản thân trong cái hạnh phúc mới mẻ này. Chỉ mới một tiếng rên khẽ từ cô và hắn đã hoàn toàn thức tỉnh...phần dưới của hắn như lớn lên gấp đôi, đe dọa sự bùng nổ.
Hắn đưa lưỡi ra, dụ dỗ cô mở đường cho hắn được thâm nhập vào nơi ẩm ướt của cô. Mọi suy nghĩ logic đã bị vứt hết từ lâu, cô nghe lời hắn và e dè hé đôi môi của mình ra, vừa đủ cho hắn chìm sâu vào trong khoang miệng cô. Lưỡi của hắn thăm dò bên trong cô, liếm láp và càn quét từng góc nhỏ nhất. Cô quàng tay ra sau cổ hắn và mân mê mái tóc của hắn khi nụ hôn của họ đi sâu hơn. Lưỡi của họ gặp gỡ và quấn lấy nhau, với sự chỉ dẫn của GD và những tiếng rên của Dara dần lớn hơn. Hương vị của lưỡi hắn, hương vị từ đôi môi hắn. mùi hương từ da thịt hắn khiến cho sức nóng nhanh chóng lan tỏa khắp thân thể cô, khiến cô như đang tan chảy.
"Hương vị của em thật tuyệt", hắn khan giọng thì thầm giữa nụ hôn của hai người. Hơi thở nóng bỏng của hắn và cái giọng khàn khàn đó khiến cho cô lạnh xuyên suốt sống lưng. Hắn đang trêu đùa cô, nhẹ nhàng đặt những nụ hôn nhỏ lên môi cô rồi nhanh chóng rời đi mỗi khi cô cố giữ hắn lại. Cô bắt đầu mất kiên nhẫn, muốn được thưởng thức môi hắn một lần nữa...muốn được thấy chiếc lưỡi ấm áp của hắn trong miệng cô.
Cô rên một tiếng đầy mãn nguyện khi cuối cùng hắn cũng chịu bỏ cuộc và tấn công cô một lần nữa. Hắn rên lên khi cô bắt đầu bắt chước những gì hắn làm, lưỡi của cô đang nhảy múa bên trong miệng hắn...rụt rè nhưng gợi tình...ám ảnh hắn. Hắn hôn cô cuồng bạo, như một gã đàn ông đã phải kiêng khem suốt một thời gian dài. Sự thèm khát của hắn là không thể chối cãi, dục vọng của hắn đã đủ để thiêu sống hắn như ở địa ngục. Không một ai trong đám đồ chơi của hắn có thể mang lại những gì hắn đang cảm thấy ngay tại lúc này.
Cô đưa tay sờ soạng tấm lưng trần của hắn. Da thịt của hắn thật tuyệt mỗi khi cô được sờ lên. Hương vị của hắn trong miệng cô đang mang lại cho cô một sự mãn nguyện nóng bỏng không thể đo đếm được, khiến cô cạn kiệt cả linh hồn. Cô luôn thấy không đủ - cắn khẽ, ngậm, mút mát đôi môi của hắn...cô không muốn gì hơn ngoài việc tiếp tục thưởng thức nó. Cô vặn người khi cô thấy tay của hắn đang sờ lên bụng trần của cô, bên dưới áo ngủ của cô, rồi dần dần đổi hướng ra sau ấn lưng cô lên. Cô rùng mình trước sự va chạm do hắn đem lại, bàn tay hắn mang lại sự bỏng rẫy trên da thịt cô...cơ thể không chút kinh nghiệm nào của cô không thể chịu đựng được sự phấn khích này.
"J-Ji...Khoan đã...Dừng lại...", cô đẩy hắn như GD chộp lấy cổ tay cô và ghim chặt nó lên phía trên đầu cô. Rồi hắn lại áp môi hắn lên môi cô, ngăn không cho cô nói.
Hắn biết rõ điểm giới hạn của mình. Nhưng hắn vẫn đạp lên chúng. Cô biết rõ cô đang vượt qua tất cả những rào cản. Nhưng cô phớt lờ chúng. Nụ hôn của hắn quá quyến rũ đến như vô thực, giống như cô đang mắc kẹt trong giấc mơ không có bất kì điều gì khác ngoài hắn và cô. Hắn kéo một nụ hôn ướt át từ quai hàm cô đến dưới hõm cổ của cô, liếm láp và mút mát những điểm nhạy cảm trên da thịt cô. Hương thơm ngọt ngào của lấp đầy khoang mũi của hắn, khiến hắn say mê. Rồi hắn cọ cái phần đàn ông đang nhức nhối của hắn lên điểm nhạy cảm nhất của cô vẫn còn đang được che đậy sau lớp quần áo. Mắt của Dara mở lớn kinh ngạc khi cô cảm nhận được phần đó của hắn và bắt đầu hoảng hốt. Cô lên tiếng phản đối và tìm cách giãy thoát khỏi sự nắm giữ của hắn, nhưng người kia đã chìm quá sâu trong dục vọng.
"Jiyong! Dừng lại!"
"Câm mồm!", hắn rít lên. Chúa ơi! Cô ta không biết mấy hòn dái của hắn đã nặng nề đến thế nào rồi sao?
"A-Anh làm em sợ", môi Dara run rẩy và cô chuẩn bị khóc đến nơi. GD thở ra nặng nề khi nhìn thấy cái vẻ đáng thương của cô. Chúa ơi, hắn đã làm gì để phải chịu đựng điều này chứ?
"Arasso, arasso. SShhhhh", hắn hôn nhẹ lên má cô và nhìn cô chăm chú. Hắn gạt vài sợi tóc trên mặt cô ra và đưa ngón cái xoa xoa lên má cô.
"Chúng ta không nên làm việc này", cô nói thêm và cắn đôi môi đang run rẩy để ngăn mình không khóc.
"Okay, babe. Đừng khóc. Tôi sẽ không làm gì cả", hắn thở dài và ôm cô trong vòng tay, vuốt ve dọc lưng cô giúp cô bình tĩnh lại.
Dara dụi mặt vào ngực hắn khi vòng tay ôm quanh cổ hắn. Tim cô vẫn còn lâu mới có thể trở lại bình thường. Hắn đặt cằm lên đỉnh đầu cô khi ôm cô thật chặt.
"Em chỉ muốn nhìn anh khi anh ngủ. Em chưa làm gì hết", cô thì thầm biện hộ.
"Được rồi, Dara", hắn hạ giọng trả lời trong khi bực dọc thở dài. Hắn chỉ muốn hất tung cả tấn đồ để giảm được cái nỗi đau ở háng mà hắn đang phải chịu đựng.
'Sandara Park, em hẳn là điềm chết chóc giành cho tôi', hắn nghĩ.
Hắn đã có thể tưởng tượng ngay cái bia mộ của hắn.
Kwon Jiyong.
Chết trong khi đang Cương Cứng.
*thở dàiiiiiiii
"Ngủ thôi", hắn khẽ thì thầm.
Cái giọng mềm mỏng của hắn đang khiến cô sợ hãi. Cô biết cô lại khiến hắn nổi cáu lên. Nhưng cô có thể làm gì chứ? Cô đang rất bối rối.
"Em xin lỗi. Là lỗi của em", cô rụt rè nói.
"Không, không phải", GD vuốt ve cánh tay cô và ấn người cô sát lại với hắn.
"Nhắm mắt lại đi, đã quá giờ ngủ của em rồi", hắn nói thêm.
Dara rúc sâu về phía hơi ấm của GD khi cô chìm vào giấc ngủ. Hắn thì vẫn còn thức, trân trối nhìn lên bức tường đối diện khi Dara đã hoàn toàn chìm vào cõi mộng.
Hắn đọc tin nhắn trong điện thoại một lần nữa và thở dài nặng nhọc. Hắn được lệnh đến giải quyết rắc rối ở Trung Quốc. Và hắn đã được lệnh một mình đến văn phòng của Sơn Chủ khi hắn quay lại – cái nơi gần như tuyệt mật đó. Không ai khác được biết về cuộc gặp đó. Đây sẽ là lần đầu tiên hắn được trực tiếp gặp Sơn Chủ, và hắn có cảm giác khá tồi tệ về việc này. Hắn bấm số của TOP và ra chỉ thị cho các hoạt động tiếp theo của bọn hắn.
"Hãy chuẩn bị mọi việc. Đặt vé bay cách hôm nay 3 hôm."
Sau khi cúp máy, GD liếc nhìn xuống dáng vẻ đang ngủ của Dara. Hắn cúi xuống, dụi vào chỗ thái dương của cô.
"Em quả là rất rắc rối, đồ lập dị", rồi hắn hôn nhẹ lên trán cô và thở dài.
"Đồ khốn...", cô lầm bầm trong khi ngủ. Một nụ cười hiện trên khuôn mặt hắn khi hắn lấy ngón cái vuốt khẽ qua đôi môi sưng mọng của cô.
==============================================
Sandara's POV
Donghae nhắn tin hỏi tôi xem tôi có đi cùng xe với cậu ấy không nhưng Jiyong lại nổi điên lên và kiên quyết bắt tôi đi cùng với anh ấy. Anh ấy chỉ tập trung nhìn đường trong suốt cuộc hành trình về nhà.
TÔI KHÔNG THỂ NHÌN THẲNG VÀO ANH ÂY!!!! Kyahhhh!!!
Ôi lạy chúa Jesus, tôi nghĩ là tôi đã chết vì cơn nhồi máu cơ tim khi tôi cảm nhận thấy Vũ khí rồi chứ!!! Tôi thật sự đã nghĩ là tôi sẽ gặp cái vũ khí của anh ấy bằng xương bằng thịt! Tôi nên giới thiệu nó với màng trinh của tôi như thế nào nhỉ? – Màng trinh, gặp Vũ khí đi. Vũ khí, đây là Màng trinh.
KYAAAHHHH!!! Bậy bạ! Các ngón chân của tôi đang co quắp lại khi nghĩ về những gì đã xảy ra (hoặc những gì đã có thể xảy ra) tại khách sạn. GAAHHH! Tôi không thể đợi tới khi kể lại cho Bommie!! Chúng tôi sẽ ăn mừng chuyện này đến tận kiếp sau!
Tôi cười toe toét khi nghĩ về việc đó. Trinh nữ ư? Trinh nữ cái gì chứ? Tôi là trinh nữ á? Theo như tôi hiểu thì tôi chỉ còn trinh đến 80% thôi (đúng vậy, có thang tỉ lệ phần trăm, đừng có cắn tôi).
"Tôi có thể nghe thấy những suy nghĩ bậy bạ của em", Jiyong cười khúc khích khi nghịch ngợm đưa tay che mặt tôi.
"Aisssshhhhtttt, tsk!", tôi rên lên và quay ra hướng khác tránh khỏi bàn tay của anh ấy.
Anh ấy liếc qua tôi một chút và nhếch mép cười trước khi quay lại tập trung nhìn đường. Ottokae! KHÔNG.ĐƯỢC.NHÌN.VÀO.MÔI.ANH.ẤY. Tôi hướng ánh nhìn ra phía trước, ghi nhớ bầu trời trong xanh, hàng cây, mấy khóm hoa, vài biển chỉ-...Ôi chúa ơi, làm ơn đừng có cắn môi nữa đi!... Khoan đã. Tại sao tôi lại nhìn vào nó rồi?! Gaahhh!!! Tôi phát điên rồi, mọi người ơi! Chỉ một lúc trước thôi, tôi không thể nhìn anh ấy. Bây giờ, tôi không thể rời mắt khỏi đôi môi tội lỗi đó. Tôi...phát...điên...rồi...
Tất cả những chuyện này khiến tôi bối rối phát điên lên. Tôi biết tôi thích Donghae nhưng tại sao tôi luôn có cái cảm giác lạ lùng này mỗi khi tôi ở bên Jiyong? Tò mò ư? Chắc vậy. Jiyong luôn được bao phủ bởi một luồng không khí bí ẩn và bạn không thể đoán được anh ấy sẽ làm gì tiếp theo. Hoặc có lẽ tôi đã dần dính liền với những trò ngốc nghếch mà anh ấy đã gây ra cho tôi? Nếu đó là Donghae, liệu tôi sẽ có những cảm xúc lạ lùng như tôi đang có không?
TÔI-KHÔNG-BIẾT. Tôi không muốn nghĩ về nó. Bằng cách nào đó tôi đã đến được độ tuổi này mà chưa từng được ai hôn nồng nhiệt như vậy, và anh ấy là người đầu tiên làm như thế, vậy nên tôi xứng đáng được vui mừng vì chuyện đó chứ. Tôi sẽ đặt việc suy nghĩ sang một bên, xuống tận cùng của cái danh sách Việc phải làm của tôi.
Việc đó dẫn tôi đến việc tiếp theo, KYAAAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHH!!!!!!
Okay, tôi hiện đang chả có việc tiếp theo nào cả, tôi chỉ muốn nói như vậy thôi kekekeke. Bommie! Tôi cần Bommie! Sự vui sướng này đang dần giết chết tôi!
"Em lại cười như một người điên nữa rồi", giọng anh ấy kéo tôi ra khỏi vùng đất la-la.
"Không, em không hề!", tôi cao giọng. Tôi có như vậy không? Chúa ơi.
Anh ấy cười và véo mũi tôi. Thật ra, chúng tôi cũng chưa nói gì về những chuyện đã xảy ra đêm qua. Anh ấy có vẻ thản nhiên với nó nên tôi không dám nhắc lại. Đúng vậy, bởi vì tôi cũng rất ngầu. (Tôi là một b!tch khó nhằn đó, nhắc lại nếu bạn đã lỡ quên.)
Vì thế và bởi vì tôi thật sự không biết nhắc đến như thế nào. Trước khi tôi lại chìm vào đống bối rối hỗn loạn một lần nữa, tôi nhận ra chúng tôi đã gần về tới căn hộ của tôi.
Anh ấy giúp tôi mang hành lý lên tận phòng sau khi qua kiểm tra con gà chết tiệt ở vườn sau. Tôi ném túi xách lên ghế sofa và quay sang nhìn anh ấy. Anh ấy đang đứng tựa vào cửa ra vào, bắt chéo hai tay trước ngực và nhìn tôi với vẻ mặt khó dò.
"Chuyện gì?", tôi hỏi khi nhìn ra hướng khác.
"Không có gì."
Khó xử. Tôi ghét tình huống khó xử.
"Ừhm... Vậy, buổi tiệc làm quen thường niên của công ty sắp tới rồi. Em sẽ nhắn tin chi tiết cho anh", tôi nói để phá bầu không khí chết lặng đó.
"Okay."
Im lặng.
"Dara..."
"Vâng?"
Anh ấy thở dài và tiến lại phía tôi. Rồi anh ấy đứng ngay trước mặt tôi và định nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại không nói.
"Không có gì cả. Tôi về đây."
"Ồ. Okay. Anh đi cẩn thận. Và cảm ơn", tôi nói.
"Em có thể hôn tôi một lần không?"
KYYYYAAAAHHHH!!! Tim tôi đã phá tung ra khỏi lồng ngực và chạy lòng vòng xung quanh tôi trong khi la hét ầm ĩ! Quái quỷ gì chứ, sao tôi lại thấy vui vì việc đó nhỉ?!
Được thôi, tại sao không chứ? Anh ấy đã lấy Tony Tony Chopper về cho tôi mà. Tôi nhón trên đầu ngón chân và hôn nhanh lên má anh ấy một cái. Anh ấy nhìn tôi và nhếch mép cười.
"Đó không phải nụ hôn mà tôi nói. Nhưng tôi sẽ bỏ qua lần này", anh ấy nói.
Okay, trái tim của tôi lại thế rồi, đang điên loạn chạy khắp nơi. Chết tiệt, điều này thật TỒI TỆ. Đáng lẽ tôi phải nghĩ về Donghae!
Đây được cảnh báo là một thảm họa.
"Tôi đã để một món quà cho em ở trong vali", anh ấy nói trước khi rời đi.
Ngay khi anh ấy ra khỏi cửa, tôi lập tức chạy về phía hành lý của mình và tìm món quà anh ấy nói.
<*THỞ DỐC>
Đó là cái quần lót trắng của anh ấy! Với hình vẽ mặt cười ở ngay chỗ nhạy cảm nhất!
Hình ảnh này lại khiến tôi nghĩ về Vũ khí! ÔI CHÚA ƠI!!!!! <*lấy tay tự quạt>
===================================================
Đội quân của Phó Sơn Chủ đang bận rộn chuẩn bị cho chuyến đi của bọn hắn đến Trung Quốc. Súng đạn cần được chuẩn bị trước phòng trường hợp bọn hắn sẽ phải đụng độ với đối thủ giấu mặt đang thanh trừng các thành viên của Tứ Cửu Tử.
Có rất nhiều việc cần làm, nhưng suy nghĩ của GD vẫn đang lang thang ở nơi nào đó. Hắn vẫn chưa báo cho Dara rằng hắn phải đi xa vài ngày. Nhưng tại sao hắn phải bận tâm về việc này chứ? Hắn không có nghĩa vụ phải báo cho cô hắn đang ở đâu. Và nụ hôn họ có được tại phòng khách sạn tối đó là sao chứ? Tại sao hắn cứ tua mãi cảnh đó trong đầu? Nah~. Cô ấy không là gì đối với hắn cả. Hay cô ấy là một điều gì đó? Chết tiệt. TOP phải dừng ngay cái việc làm đảo lộn mọi suy nghĩ trong đầu hắn lại.
"Vậy...", TOP, tên ác quỷ, bỗng từ dưới đất chui lên như thể hắn nghe được những ý đồ đen tối của GD. GD nâng khẩu súng của hắn lên trong khi ngắm chằm chằm vào TOP nhu thể hắn chuẩn bị bắn tung sọ TOP nếu hắn lại nghe một từ về cái khoản tiền 20 triệu won chết tiệt đó.
"Anh chỉ đang phân vân thôi, Nhị ca, cậu thật sự sẽ không gọi điện hay nhắn tin để báo cho Dara rằng cậu sẽ đi vắng vài ngày sao?", TOP hỏi khi giơ cả 2 tay lên không trung như chấp nhận đầu hàng.
Nhắn tin và gọi điện cho một người con gái không phải điều hắn hay làm. Đó là lý do tại sao hắn chỉ thỉnh thoảng nhắn tin lại cho Dara. Cô ấy nên thấy biết ơn vì hắn thậm chí đã trả lời tin nhắn cho cô. Nghĩ về việc đó thì, Dara hẳn là người con gái duy nhất đã nhận được nhiều cuộc gọi và tin nhắn từ hắn đến vậy. Quả là một người may mắn.
"Cô ấy không cần phải biết", hắn thản nhiên trả lời.
TOP thở dài và lắc đầu chán chường. Cái vẻ giả bộ bất cần của GD càng khẳng định hơn chiến thắng trong lòng bàn tay của hắn về vụ cá cược.
===============================================
Sandara's POV
[ Ngày hôm sau ]
"Bommieeee!!!"
Tôi hét lên khi tôi vào phòng làm việc của cô ấy trong giờ nghỉ.
"Daraaaa!!"
Chúng tôi cười khúc khích như đám nữ sinh trung học và nhảy nhót điên cuồng. Chúng tôi đang ngồi trên một ghế băng dài đối diện với bức tường kính nhìn ra toàn cảnh thành phố. Đúng vậy, văn phòng của cô ấy rất rộng và sang trọng bởi cô ấy gần như là Nữ hoàng của phòng Marketing. Văn phòng của tôi trông như cái hang chuột nếu so với văn phòng của cô ấy.
Tôi bắt đầu kể lại chuỗi sự kiện đã xảy ra tại buổi hội thảo đó, tường tận từng chi tiết một. Và đúng như mong đợi, chúng tôi đang ăn mừng như một lũ điên.
"...và rồi, Jiyong đã hôn mình...nồng nhiệt", tôi nói với vẻ kịch tính.
Cứ chờ mà xem....
"KYYYYAAAAAAHHHH!!!!!!!!!!!!"
Chúng tôi nhún nhảy trên ghế trong khi lắc lư đầu sang hai bên, hét ầm ĩ như thể chúng tôi hoàn toàn mất trí rồi.
"Dùng lưỡi ư?", cô ấy đột nhiên hỏi.
"ĐÚNG!!"
<*GÀOOOOOO>
Hahahaha! Chuyện này thật thú vị! Màn tiệc la hét của chúng tôi kéo dài vài phút cho tới khi cả hai chúng tôi đều thấy mệt.
"Phải chắc là cậu không yêu người đấy, Dara. Trải nghiệm những điều này cũng tốt, chỉ là đừng đặt trái tim của cậu vào nó", cô ấy nói.
Tôi ngồi đó, bần thần.
"Yah! Đừng có nói là...", Bom lườm tôi nghi ngờ.
"Đương nhiên là không! Mình thích Donghae!", tôi phản đối. Không, tôi không đời nào đổ Jiyong Tên khốn. Tôi không nên.
"Tốt. Bây giờ, chúng ta cần làm theo đúng kế hoạch. Giới thiệu bạn trai cho thuê của cậu trong buổi tiệc làm quen thường niên của công ty, đóng giả suốt 1 tháng sau đó, rồi giả vờ rằng cậu đã chia tay anh ta. Đơn giản vậy thôi. Theo như cậu kể, Donghae có chút bất an với cái tin cậu đã có bạn trai, vậy cậu sẽ có cơ hội lớn!", cô ấy hào hứng giảng giải.
Tôi chỉ gật đầu đồng tình, mặc dù tôi thật sự nghi ngờ rằng cả cái đám điên rồ đó chỉ đơn giản vậy thôi. Đúng như bạn đoán đấy, Bom là kẻ tiên phong lôi kéo cả hai chúng tôi vào rắc rối. Tôi có một cảm giác không yên rằng chúng tôi sẽ đi chệch quỹ đạo một ngày không xa. Nhưng tôi sẽ ngậm chặt miệng lại. Chúng tôi đã bắt đầu chuyện này, và sẽ phải kết thúc nó. Thêm vào đó... Tôi vẫn chưa sẵn sàng để nói tạm biệt với Jiyong. Tôi sẽ nghĩ về việc đó khi hạn thuê gần kết thúc.
"Cậu đã nói chuyện với Donghae chưa?", Bom hỏi.
"Cậu ấy không hề nhắn tin hay gọi cho mình từ hôm qua. Và thật sự thì mình cũng không biết phải nói gì với cậu ấy nữa", tôi thở dài thườn thượt bởi mọi việc bắt đầu trở nên ngày càng rắc rối.
"Cậu biết gì không, cậu nên giả vờ như mọi chuyện vẫn rất bình thường. Cứ để mọi thứ tự nhiên diễn ra thôi", cô bạn thân thiên tài của tôi gợi ý.
Cái quái gì chứ. Tôi thậm chí không chắc rằng tôi có thể nhìn vào mắt cậu ấy nếu chỉ có riêng hai chúng tôi không.
"Okay", tôi yếu ớt trả lời.
Đó là điều một người phụ nữ sẽ làm vì người đàn ông họ thích. *thở dài.
Các cô gái khác chắc hẳn sẽ thổ lộ tình cảm của họ và kết thúc mọi việc trong nhanh chóng. Nhưng tôi thì quá hèn nhát để có thể làm như vậy. Thay vào đó, tôi lại quyết định thuê một người bạn trai và tạo nên cái đám hỗn loạn này
Có rất nhiều kẻ ngu ngốc trên thế gian này. Và tôi chắc chắn là một trong số đó.
===========================================
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro