Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Mộ Xương] Mang thai rồi, ta phi ngàn dặm cứu chồng

[Mộ Xương] Mang thai rồi, ta phi ngàn dặm cứu chồng Một câu chuyện về bé cún điên phê mang 'bóng' đi cứu lão công. Toàn văn miễn phí.

Có thể xem là phần tiếp của truyện trước, cũng có thể đọc riêng.

Cảnh báo có thai, chú ý tránh mìn (trigger). OOC (Out of Character) là lỗi của ta, đều là ta bịa cả, chỗ nào vô lý nhiều không kể xiết.

Tô Mộ Vũ x Tô Xương Hà

Ba ngày sâu trong hầm băng, đối với Tô Xương Hà mà nói, là sự hỗn loạn và trầm luân mà nửa đời trước hắn chưa từng trải qua. Đánh dấu tạm thời tựa như một chiếc gông xiềng kiên cố, tạm thời khóa lại cơn triều tình ái cuộn trào, đồng thời cũng buộc chặt một sợi dây liên kết vô hình mang hơi thở của Tô Mộ Vũ vào giữa hắn và y.

Khi tia ngọt ngào cuối cùng bị tin hương Càn Nguyên thanh lãnh hoàn toàn bao phủ, hòa quyện, Tô Xương Hà tựa vào vách đá lạnh băng, nhìn Tô Mộ Vũ tỉ mỉ chỉnh lại vạt áo lộn xộn cho mình, ánh mắt phức tạp. Hắn vẫn là Tô Xương Hà dã tâm bừng bừng, ngôi vị Đại gia trường Ám Hà hắn thế tất phải đoạt, thế nhưng dấu ấn khắc sâu trong cơ thể và cảm giác rung động xa lạ nơi đáy lòng, khiến hắn cảm thấy một tia bực bội.

"Chuyện này nếu truyền ra ngoài nửa chữ, Tô Mộ Vũ, ta nhất định khiến huynh..." Lời độc địa nói được nửa chừng, lại vì giọng khàn mà mất sạch khí thế.

Động tác của Tô Mộ Vũ không dừng, y chỉ ngước mắt lên thản nhiên liếc hắn một cái, ánh mắt ấy phẳng lặng như nước, lại tựa như nhìn thấu mọi sự hư trương thanh thế của hắn: "Sẽ không ai biết. Huynh vẫn sẽ là 'Càn Nguyên' mạnh nhất của Ám Hà, huynh."

Lời này vừa như một viên thuốc an thần, lại vừa như một cái gai nhọn. Tô Xương Hà hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi, nhưng đáy lòng lại an ổn một cách khó hiểu.

Những ngày sau đó dường như đã trở lại quỹ đạo cũ, nhưng lại hoàn toàn khác biệt. Tô Mộ Vũ lấy danh nghĩa giúp hắn chữa thương, thuận lý thành chương tiếp quản một phần sự vụ của hắn, hai người trên bề mặt vẫn cạnh tranh như cũ, nhưng trong bóng tối, tin hương của Tô Mộ Vũ lại trở thành "thuốc giải" hữu hiệu nhất mỗi khi Tô Xương Hà đến "Vũ Lộ Kỳ" hàng tháng. Loại đánh dấu triệt để, sâu đậm đó lặp lại hết lần này đến lần khác, Tô Xương Hà từ kháng cự, nhục nhã lúc ban đầu, dần dần quen thuộc, thậm chí... còn bắt đầu âm thầm mong chờ hơi thở lạnh lẽo có thể giải cứu hắn khỏi nỗi thống khổ như lửa đốt.

Mãi đến một cuộc họp định kỳ hai tháng sau, lúc Tô Xương Hà đang nghe thuộc hạ báo cáo, một cơn buồn nôn đột ngột dâng lên cổ họng. Hắn cố gắng đè xuống, nhưng trán đã rịn ra một lớp mồ hôi lạnh li ti. Mấy ngày tiếp theo, triệu chứng thèm ngủ, mệt mỏi, cùng với cảm xúc nhạy cảm hơn, khiến chuông báo động trong lòng hắn vang lên inh ỏi.

Hắn có nghiên cứu qua về y độc, nên hiểu rõ sự thay đổi của cơ thể mình hơn ai hết. Khi ngón tay đặt lên cổ tay, cảm nhận được "hoạt mạch" (mạch thai) yếu ớt nhưng ngoan cường, đại diện cho một sinh mệnh mới, cả người Tô Xương Hà như rơi vào hầm băng.

Đứa con. Đứa con của Tô Mộ Vũ.

Vào thời khắc mấu chốt nhất để tranh đoạt ngôi vị Đại gia trường này, một "Càn Nguyên" như hắn vậy mà lại mang thai! Mà còn là con của Tô Mộ Vũ!

Hoảng sợ, phẫn nộ, và một tia hoang mang mà ngay cả hắn cũng không muốn thừa nhận, tức khắc nhấn chìm hắn. Hắn gần như lập tức nghĩ đến những quy tắc huấn thị trong Ám Hà đối với Khôn Trạch, nghĩ đến những tiền lệ mất đi quyền thế vì sinh nở. Đứa bé này sẽ hủy hoại tất cả mọi thứ hắn đã dày công gầy dựng bấy lâu nay.

Ý nghĩ phá bỏ nó chỉ lóe lên rồi vụt tắt, liền bị một cảm giác không nỡ mãnh liệt hơn, bắt nguồn từ thiên tính của Khôn Trạch, đè nén xuống. Hắn bực bội đấm mạnh một quyền lên bàn, đốt ngón tay đau điếng.

Phải giấu cho bằng được. Ít nhất là trước khi hoàn toàn đoạt được ngôi vị Đại gia trường, tuyệt đối không thể để lộ nửa phần.

Hắn thay y phục rộng rãi hơn, dùng lãnh hương nồng hơn để che đậy mùi hương có thể đã thay đổi, lấy cớ bế quan tinh tiến võ học để giảm bớt những lần lộ diện không cần thiết. Phản ứng ốm nghén ban đầu bị hắn miễn cưỡng lấp liếm bằng lý do vết thương cũ tái phát, cần phải tĩnh dưỡng. Tô Mộ Vũ dường như có chút nhận ra, mấy lần nhìn hắn với ánh mắt dò xét, nhưng đều bị Tô Xương Hà dùng lời lẽ sắc bén hơn chặn lại.

Ngay khi Tô Xương Hà miễn cưỡng giấu chuyện mang thai đến tháng thứ tư, bụng dưới đã nhô lên một cách không thể xem nhẹ, cần phải nịt thật chặt mới có thể che giấu, thì một tin dữ ập đến.

Tô Mộ Vũ khi đang chấp hành một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm đã trúng bẫy, rơi vào tuyệt địa "Táng Thần Uyên" của Bắc Man, sống chết không rõ.

Tin tức là do tâm phúc của Tô Mộ Vũ liều chết mang về, vừa nói xong liền tắt thở. Tổng đàn lập tức xôn xao, phe phái ủng hộ Tô Mộ Vũ lòng người hoảng loạn, còn một số thế lực vốn bị Tô Mộ Vũ đè nén thì bắt đầu rục rịch ngóc đầu.

Ngay khoảnh khắc Tô Xương Hà nghe được tin, trái tim hắn như bị một bàn tay vô hình bóp nát, ngay cả hít thở cũng ngưng trệ trong giây lát. Hắn bất giác đưa tay xoa bụng dưới, nơi đó dường như vì cảm xúc của hắn dao động mà truyền đến một cú đạp nhẹ.

Đứa bé... cũng đang bất an sao?

"Khôi đại nhân thực lực siêu phàm, chưa hẳn đã không còn đường sống, việc cấp bách là ổn định cục diện..." Có trưởng lão bước lên đề nghị.

Tô Xương Hà đột ngột giơ tay, ngăn lời đối phương. Sắc mặt hắn âm trầm đáng sợ, nhưng đáy mắt lại cuồn cuộn cơn bão mà không ai có thể hiểu nổi. Tô Mộ Vũ không thể chết. Ít nhất, không thể chết bây giờ, không thể cứ chết không rõ ràng như vậy ở bên ngoài!

Là vì sự lệ thuộc của đánh dấu? Là vì đứa bé không thể không có phụ thân? Hay là vì... thứ tình cảm dây dưa không rõ suốt bao năm nay mà ngay cả chính hắn cũng chưa từng nhìn thẳng vào?

Tô Xương Hà lười đi phân định. Hắn chỉ biết, Tô Mộ Vũ phải sống sót trở về. Quy củ của Ám Hà? Cách nhìn của mọi người? Mặc xác chúng!

"Tập hợp Ảnh vệ của ta." Giọng Tô Xương Hà lạnh như băng, mang theo sát ý không cho phép nghi ngờ, "Lập tức xuất phát, đến Táng Thần Uyên."

"Đại gia trường! Không thể! Ngài vết thương cũ chưa lành, Táng Thần Uyên hung hiểm vạn phần, huống hồ tổng đàn còn cần ngài trấn giữ..." Lập tức có người phản đối.

Ánh mắt sắc bén của Tô Xương Hà lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người vị trưởng lão vừa lên tiếng phản đối, khóe môi nhếch lên một đường cong lạnh lẽo: "Trấn giữ? Nếu ngay cả chút náo động nội bộ này cũng không đè xuống được, ta cần các ngươi để làm gì? Tô Mộ Vũ là chiến lực hàng đầu của Ám Hà, không thể tổn thất. Ta tự mình đi, sống phải thấy người, chết..."

Hắn ngập ngừng, bàn tay đang xoa bụng bất giác siết lại, giọng nói càng lạnh hơn: "Cũng phải mang thi thể về."

Không một ai dám khuyên can nữa. Tô Xương Hà giờ phút này, khí thế tỏa ra quanh thân còn sắc bén bức người hơn bất cứ lúc nào, đó là một thứ uy áp mạnh mẽ pha lẫn sự nôn nóng, quyết tuyệt và cả bản năng của người mẹ.

Đêm đó, một đội Ảnh vệ tinh nhuệ lặng lẽ rời khỏi tổng đàn Ám Hà. Tô Xương Hà một thân huyền y gọn gàng, áo choàng rộng thùng thình khéo léo che đi vóc dáng. Hắn ngồi trên ngựa, cảm nhận động tĩnh khe khẽ thỉnh thoảng truyền đến từ trong bụng, ánh mắt nhìn về bầu trời đêm đen kịt phía bắc.

Tô Mộ Vũ, huynh tốt nhất là sống cho ta. Huynh mà dám chết... Huynh mà dám chết, ta liền mang cái giống của huynh đi tái giá, cho nó gọi người khác là cha!

Táng Thần Uyên, nằm ở nơi cực hàn của Bắc Man, quanh năm gió lốc gào thét, độc chướng mịt mù, còn có vô số dị thú hung tàn chiếm cứ. Tô Xương Hà dẫn theo Ảnh vệ, một đường đi nhanh, xông qua trùng trùng hiểm trở. Cơ thể trong thai kỳ dễ mệt mỏi và khó chịu hơn bình thường, nhưng hắn đều cắn răng chịu đựng, chỉ thỉnh thoảng khi không có ai, hắn mới vịn vào vách đá thở dốc chốc lát, lòng bàn tay dịu dàng xoa lên bụng, lẩm bẩm một mình, như đang vỗ về đứa bé, lại như đang tự cổ vũ bản thân.

Cuối cùng, dựa theo manh mối vụn vặt, họ đã tìm thấy khe nứt vực sâu được cho là nơi Tô Mộ Vũ rơi xuống. Dưới đáy vực nồng nặc độc chướng, tầm nhìn bị cản trở.

"Các ngươi ở trên tiếp ứng, ta xuống dưới." Tô Xương Hà ra lệnh, không cho phép nghi ngờ.

"Đại gia trường, nguy hiểm!"

"Chấp hành mệnh lệnh." Tô Xương Hà thắt lại khăn che mặt đặc chế, uống vào giải độc đan, rồi tung mình nhảy xuống khe vực sâu không thấy đáy. Gió lốc thổi áo choàng kêu phần phật, hắn vận nội lực bảo vệ toàn thân, càng cẩn thận hơn là chia ra một luồng khí tức mềm mại bảo vệ bụng.

Đáy vực âm u và ẩm ướt hơn trong tưởng tượng. Tô Xương Hà nín thở tập trung, dựa vào cảm ứng đặc biệt với tin hương của Tô Mộ Vũ, cố gắng tìm kiếm trong đáy vực phức tạp. Cuối cùng, bên ngoài một hang động khuất nẻo, hắn ngửi thấy mùi hương thanh lãnh cực kỳ yếu ớt thuộc về Tô Mộ Vũ, xen lẫn mùi máu tanh nồng nặc.

Bên trong hang động, Tô Mộ Vũ dựa vào vách đá, toàn thân là máu, sắc mặt trắng bệch như giấy, hơi thở yếu ớt đến mức gần như không cảm nhận được. Bên cạnh y rải rác ám khí vỡ nát và thi thể của mấy con dị thú, rõ ràng đã trải qua một trận huyết chiến thảm khốc.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tô Xương Hà, ánh mắt vốn đã tan rã của Tô Mộ Vũ ngưng tụ lại một tia sáng khó tin, y mấp máy môi, nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Tô Xương Hà rảo bước tiến lên, ngồi xổm xuống, ngón tay nhanh chóng đặt lên mạch đập của y. Nội lực cạn kiệt, kinh mạch tổn thương, còn có kịch độc xâm nhập tâm mạch... Vết thương nặng đến đáng sợ.

"Đúng là... thảm hại." Tô Xương Hà miệng thì chế nhạo, nhưng động tác lại không chút do dự. Hắn lấy ra thuốc trị thương và giải độc đan tốt nhất mang theo bên mình, cẩn thận đút vào miệng Tô Mộ Vũ, lại vận nội lực, giúp y hóa giải dược lực.

Nội lực tinh thuần chậm rãi chảy vào kinh mạch gần như khô cạn của Tô Mộ Vũ, mang đến một tia hơi ấm. Tô Mộ Vũ khó khăn giơ tay lên, dường như muốn đẩy hắn ra, giọng nói yếu ớt: "...Nguy hiểm... huynh... đi đi..."

"Huynh câm miệng." Tô Xương Hà quát khẽ, tiếp tục truyền nội lực, trán rịn ra mồ hôi hột. Liên tục truyền nội lực là một gánh nặng không nhỏ đối với hắn lúc này, bụng dưới truyền đến cảm giác khó chịu mơ hồ, nhưng hắn không quan tâm nổi nữa.

Có lẽ là đan dược đã có tác dụng, hoặc là nhờ nội lực của Tô Xương Hà chống đỡ, ý thức của Tô Mộ Vũ đã tỉnh táo lại một chút. Y ngơ ngẩn nhìn Tô Xương Hà ở ngay trước mắt, nhìn gò má nghiêng chuyên chú mà nhợt nhạt của hắn, nhìn giọt mồ hôi trên trán hắn, và... vòng eo bụng bất thường, dù đã mặc áo choàng rộng nhưng khi ngồi xổm xuống vẫn thấp thoáng lộ ra.

Một ý nghĩ hoang đường mà kinh người vụt qua tâm trí Tô Mộ Vũ. Y đột nhiên mở to mắt, tầm mắt khóa chặt vào vùng bụng của Tô Xương Hà.

Ngay lúc này, Tô Xương Hà dường như vì tiêu hao nội lực quá độ, thân mình lảo đảo, bất giác đưa tay đỡ lấy bụng dưới của mình.

Động tác mang tính bảo vệ này, đã hoàn toàn chứng thực phỏng đoán của Tô Mộ Vũ.

"...Huynh..." Giọng Tô Mộ Vũ khàn đặc vỡ vụn, mang theo sự kinh ngạc tột độ và một loại cảm xúc khó nói thành lời, "Huynh... Huynh..."

Động tác của Tô Xương Hà cứng đờ, hắn ngước mắt, chạm phải đôi ngươi tràn ngập vẻ không thể tin nổi và cảm xúc phức tạp của Tô Mộ Vũ. Hắn mím môi, trên mặt thoáng qua một tia tức giận vì bị nhìn thấu, nhưng ngay sau đó lại hóa thành một vẻ thản nhiên "đã vậy thì thôi".

"Nhìn cái gì mà nhìn?" Tô Xương Hà hung hăng nói, vành tai lại không kiểm soát được mà đỏ lên, "Nếu không phải vì tên khốn nhà huynh, ta có đến nỗi vác cái bụng chạy đến cái nơi quỷ quái này sao?"

Ánh mắt Tô Mộ Vũ từ kinh ngạc dần trở nên sâu thẳm, bên trong cuộn trào nỗi đau lòng, hổ thẹn, vui như phát điên, và cả sự dịu dàng gần như muốn tràn ra ngoài. Y khó khăn giơ tay lên, run rẩy, vô cùng nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay đang che chở bụng dưới của Tô Xương Hà.

Lòng bàn tay áp vào nhau, một bên lạnh lẽo, một bên ấm áp.

Cơ thể Tô Xương Hà run lên, muốn hất ra, lại bị Tô Mộ Vũ dùng hết sức lực nắm chặt.

"Xin lỗi..." Giọng Tô Mộ Vũ vẫn yếu ớt, nhưng lại mang theo sự kiên định chưa từng có, "Còn nữa... cảm ơn huynh."

Tô Xương Hà quay mặt đi, hừ một tiếng, nhưng không giãy ra nữa. Bên ngoài hang động, gió lốc vẫn gào thét, nhưng bên trong hang dường như lại có một tia ấm áp mỏng manh.

"Bớt nói nhảm đi, giữ chút sức." Giọng Tô Xương Hà vẫn không mấy thiện cảm, nhưng đã làm chậm tốc độ truyền nội lực, "Dậy nổi không? Chúng ta phải rời khỏi đây mau lên, ta đến đón huynh về nhà."

Tô Mộ Vũ nhìn cái dáng vẻ rõ ràng là lo lắng nhưng cố tỏ ra hung dữ của hắn, khóe môi khẽ nhếch lên, đáp lại một tiếng thật khẽ: "Ừm."

Tiếng "Ừm" khe khẽ kia của Tô Mộ Vũ dường như đã rút cạn chút sức lực cuối cùng, đầu y nghiêng đi, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Bàn tay đặt trên mu bàn tay Tô Xương Hà cũng vô lực trượt xuống.

Lòng Tô Xương Hà thắt lại, hắn lập tức đưa tay dò hơi thở của y, tuy yếu ớt nhưng vẫn đều đặn, chỉ là vết thương quá nặng cộng thêm cảm xúc dao động, cơ thể đã chống đỡ đến cực hạn. Hắn không dám trì hoãn thêm, phải lập tức đưa Tô Mộ Vũ rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Hắn xé mảnh vải sạch trên áo lót, động tác nhanh chóng băng bó khẩn cấp mấy vết thương sâu nhất trên người Tô Mộ Vũ. Sau đó, hắn hít sâu một hơi, vận nội lực, cố gắng cõng Tô Mộ Vũ lên.

Nếu là ngày thường, cõng một người đối với Tô Xương Hà chẳng là gì. Nhưng bây giờ hắn đang mang thai gần năm tháng, bụng đã lộ rõ, nội lực lại vì truyền cho y ban nãy và bôn ba đường xa mà tiêu hao không ít, cú này vậy mà không thể lập tức cõng Tô Mộ Vũ lên, ngược lại vì dùng sức quá mạnh, bụng dưới truyền đến một cơn đau quặn rõ rệt.

"Ự..." Tô Xương Hà rên khẽ một tiếng, sắc mặt trắng bệch đi mấy phần, hắn buộc phải dừng động tác, vịn vào vách đá thở dốc, tay kia siết chặt lấy cái bụng đang đau quặn. Hắn có thể cảm nhận được tiểu gia hỏa bên trong dường như cũng vì động tĩnh này mà cựa quậy bất an.

"Tiểu khốn nạn... an phận chút đi..." Hắn thấp giọng quở trách, không biết là đang mắng đứa bé, hay đang mắng Tô Mộ Vũ đã hôn mê, hoặc là đang mắng chính cái cơ thể vô dụng này của mình.

Dịu đi một lát, cảm giác đau quặn cũng giảm bớt. Tô Xương Hà cắn răng, đổi tư thế, nửa dìu nửa ôm, vắt một cánh tay của Tô Mộ Vũ lên vai mình, dùng cơ thể hắn chống đỡ phần lớn trọng lượng của y. Tư thế này tốn sức hơn, nhưng lại tránh đè ép trực tiếp lên bụng.

Hắn dìu Tô Mộ Vũ, từng bước khó nhọc lê ra ngoài hang động. Mỗi một bước đi đều cảm thấy nặng trĩu, không chỉ là sức nặng của Tô Mộ Vũ, mà còn là gánh nặng từ sinh linh nhỏ bé đang lặng lẽ lớn lên trong bụng. Gió lốc cuốn theo băng vụn quất vào mặt, đau rát, nhưng hắn hoàn toàn không để ý, tất cả sự chú ý đều tập trung vào việc giữ vững bước chân, bảo vệ "hai cục nợ" một lớn một nhỏ trên người.

"Tô Mộ Vũ... huynh nợ ta... cả đời này cũng không trả hết..." Hắn nghiến răng, thì thầm trong tiếng gió gào thét, mồ hôi hòa cùng tuyết đọng trượt xuống từ thái dương.

Khó khăn lắm mới lê được đến cửa hang, Ảnh vệ tiếp ứng bên trên lập tức thả dây thừng xuống. Tô Xương Hà trước tiên buộc chặt dây vào hông Tô Mộ Vũ, ra hiệu cho người bên trên kéo lên. Nhìn bóng Tô Mộ Vũ từ từ bay lên, biến mất trong sương mù dày đặc, hắn mới thở phào một hơi, ngay sau đó cảm thấy toàn thân mất sức, gần như muốn ngã quỵ. Hắn vội vàng nắm lấy một sợi dây thừng khác thả xuống, mượn lực giữ vững thân mình, từ từ được kéo lên đỉnh vách đá.

Trở lại vách đá, cơn gió lạnh thấu xương làm hắn rùng mình một cái. Các Ảnh vệ đã chuẩn bị sẵn cáng cứu thương đơn giản, đặt Tô Mộ Vũ đang hôn mê lên trên.

"Đại gia trường, sắc mặt của ngài..." Một Ảnh vệ lo lắng nhìn Tô Xương Hà. Hắn lúc này sắc mặt trắng bệch như tuyết, môi không còn chút máu, thân hình ẩn hiện dưới lớp áo choàng rộng dường như cũng đang run rẩy nhè nhẹ.

"Không sao." Tô Xương Hà phất tay, giọng nói mang theo sự yếu ớt khó mà nhận ra, "Lập tức rút khỏi Táng Thần Uyên, tìm cứ điểm an toàn gần nhất, phải nhanh lên!"

Hắn phải nhanh chóng đưa Tô Mộ Vũ đến nơi có y giả, thuốc men đầy đủ. Còn về phần mình... hắn sờ sờ bụng dưới, cảm nhận cơn đau trằn trọc không dứt, âm ỉ, lòng hắn chùng xuống. Đứa bé này, e là đã động thai khí.

Một đoàn người ngựa không ngừng nghỉ, chạy suốt ngày đêm. Tô Xương Hà gắng gượng tinh thần, chỉ huy bình tĩnh, sắp xếp lộ tuyến, cảnh giác truy binh. Hắn gần như không dám chợp mắt, một mặt lo lắng vết thương của Tô Mộ Vũ trở nặng, mặt khác, cơn đau âm ỉ ở bụng vẫn không hết, thậm chí thỉnh thoảng còn trở nên rõ rệt, khiến hắn hoảng sợ. Hắn lén tự bắt mạch cho mình, thai tượng quả thực không ổn, nhưng hắn bây giờ không có bất kỳ điều kiện nào để an thai, chỉ có thể cưỡng ép dùng nội lực ôn dưỡng, cầu nguyện có thể chống đỡ đến nơi an toàn.

Mấy ngày sau, họ cuối cùng cũng đến được một cứ điểm bí mật của Ám Hà đặt ở Bắc Địa. Y giả đã sớm nhận được tin lập tức đến chẩn trị cho Tô Mộ Vũ. Tô Xương Hà tận mắt nhìn Tô Mộ Vũ được khiêng vào phòng, mới cảm thấy sợi dây thần kinh căng như dây đàn hơi chùng xuống một chút.

Cơn mệt mỏi tột độ và cơn đau quặn thắt ở bụng ập đến ngay tức khắc. Hắn mềm nhũn chân, suýt nữa ngã nhào, may mà được Ảnh vệ bên cạnh kịp thời đỡ lấy.

"Đại gia trường!"

"Ta không sao..." Tô Xương Hà muốn đẩy hắn ra, tự mình đi, nhưng trước mắt lại tối sầm.

"Ngài cần nghỉ ngơi!" Ảnh vệ kiên quyết, không cho nói lời nào, nửa dìu nửa ôm đưa hắn vào căn phòng sát vách.

Nằm trên giường nệm mềm mại, Tô Xương Hà mới cảm thấy xương cốt toàn thân đau như muốn vỡ ra. Cơn đau trằn ở bụng ngày càng rõ rệt, hắn thậm chí có thể cảm nhận được một tia ẩm ướt. Lòng hắn kinh hãi, giãy giụa muốn ngồi dậy đi tìm thuốc an thai, nhưng vì mất sức và hoa mắt mà lại ngã vật ra.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra nhè nhẹ. Tô Mộ Vũ, người đáng lẽ phải hôn mê bất tỉnh, vậy mà lại gắng gượng đứng ở cửa, sắc mặt y vẫn tái nhợt, phải dựa vào khung cửa mới có thể đứng vững, nhưng ánh mắt lại vô cùng tỉnh táo và lo lắng. Y hiển nhiên đã biết được tình trạng của Tô Xương Hà từ y giả hoặc Ảnh vệ.

"Huynh..." Tô Xương Hà nhìn thấy y, sững sờ một chút.

Tô Mộ Vũ không nói gì, chỉ khó khăn lê đến bên giường, vươn tay, đầu ngón tay lạnh ngắt run rẩy khẽ đặt lên bàn tay Tô Xương Hà đang siết chặt bụng dưới. Một luồng nội lực yếu ớt nhưng tinh thuần ôn hòa, chậm rãi truyền qua, mang theo hơi thở thanh lãnh đặc trưng của y, cẩn thận dò xét, xoa dịu thai nguyên đang xao động bất an.

Cơ thể Tô Xương Hà cứng đờ, muốn giãy ra, nhưng lại bị luồng nội lực mang ý vỗ về và sự kiên trì không cho phép nghi ngờ trong mắt Tô Mộ Vũ giữ lại.

"Đừng động." Giọng Tô Mộ Vũ khàn đặc, nhưng lại mang một sức mạnh kỳ lạ khiến người ta an lòng, "Huynh và con... không thể xảy ra chuyện."

Tô Xương Hà nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc của y, nhìn y rõ ràng trọng thương chưa lành lại còn gắng gượng vận nội lực để bảo vệ đứa bé ngoài ý muốn này, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Hắn nhắm mắt lại, cuối cùng không kháng cự nữa, mặc cho luồng nội lực ấm áp đó chảy qua tứ chi bách hài, hội tụ tại nơi bụng dưới đang đau quặn.

Hơi thở thanh lãnh kia dường như còn hữu hiệu hơn bất cứ loại thuốc nào, cơn đau quặn trong bụng dần dịu đi, tiểu gia hỏa dường như cũng cảm nhận được sự tồn tại của người phụ thân còn lại, từ từ yên tĩnh trở lại.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở đan xen của hai người. Hồi lâu, Tô Xương Hà mới rầu rĩ lên tiếng, giọng nói mang theo cả sự tủi thân và sợ hãi mà ngay cả hắn cũng không nhận ra: "...Suýt chút nữa là... đều tại huynh."

Ngón tay Tô Mộ Vũ hơi siết lại, nắm lấy tay hắn trong lòng bàn tay, khẽ nói: "Ừm, tại ta." Y cúi xuống, trán nhẹ nhàng chạm vào trán Tô Xương Hà, hơi thở hòa quyện, "Xin lỗi... Còn nữa, cảm ơn huynh."

Cảm ơn huynh đã đến cứu ta. Cảm ơn huynh đã bảo vệ con của chúng ta.

Tô Xương Hà hừ một tiếng, nhưng không né tránh. Cơn mệt mỏi ập đến như thủy triều, dưới sự bao bọc của hơi thở và nội lực vỗ về của Tô Mộ Vũ, thần kinh căng thẳng của hắn cuối cùng cũng thả lỏng, chìm vào giấc ngủ say.

Tô Mộ Vũ giữ nguyên tư thế này, mãi cho đến khi xác nhận hơi thở của Tô Xương Hà đã đều đặn, thai tức cũng dần ổn định, y mới thở phào nhẹ nhõm, bản thân y cũng gần như hư thoát. Y cẩn thận ngồi xuống mép giường, vẫn nắm chặt tay Tô Xương Hà, ánh mắt rơi vào đôi mày đang nhíu lại ngay cả trong giấc ngủ của đối phương và đường cong hơi nhô lên dưới lớp y phục, ánh mắt y dịu dàng và kiên định chưa từng thấy.

Tranh chấp của Ám Hà, ngôi vị Đại gia trường, dường như vào giây phút này đều trở nên không còn quan trọng nữa.

Y cúi đầu, cực kỳ nhẹ nhàng đặt lên môi Tô Xương Hà một nụ hôn mang theo mùi thuốc và mùi máu tanh.

"Ngủ đi. Sau này, đổi lại là ta bảo vệ các huynh."

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro