Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

viếng hạ hoài xuân

Những đứa trẻ của tôi rời khỏi cơn mộng mị triền miên, và chúng miệt mài viết.

Tôi cũng viết.

Chúng tôi vùi mình trong những con chữ như thể sắp cạn kiệt thời gian, dẫu rằng giờ đây tháng năm với chúng tôi là vô hạn. Tôi không định gán cho mình cái danh "nhà văn", và lũ trẻ cũng vậy. Làm gì có nhà văn nào đủ sức khuyên ngăn độc giả về sự sống trong khi luôn nghĩ về cái chết? Tôi từng được dạy rằng, văn chương hướng con người tới những giá trị đáng quý nhất của cuộc đời, cái chân thật, cái thiện lương và cái đẹp đẽ tốt lành. Nhà văn, chính vì lẽ đó phải lăn lộn giữa cõi đời và đối diện với từng đợt gió xuân, từng cơn mưa rào chớm hạ, từng nỗi nhung nhớ mùa thu, thậm chí cả từng giọt nắng yếu ớt ngày đông. Họ phải đau khổ tột cùng rồi sung sướng tột cùng. Mọi xúc cảm của họ đều bắt nguồn từ nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn rộng mở. Chúng tôi, đáng tiếc, đã từng đau khổ tột cùng nhưng chưa bao giờ được hạnh phúc tột cùng. Cái cực hạn chúng tôi chắt chiu rồi gửi vào từng con chữ trớ trêu thay luôn bắt nguồn từ chính những nỗi buồn u uẩn hoang vu cùng những vết thương không bao giờ chịu lành lại. Sống đã, rồi hãy viết.

Sống đã, rồi hãy viết.

Nhưng những đứa trẻ của tôi chỉ có thể viết khi sự sống trong chúng đã vơi cạn ít nhiều...

Những đứa trẻ của tôi chỉ có thể viết khi chúng chẳng còn sống nữa.

Cái chết.

Có đôi khi, chúng tôi đứng bên nhau trên sân thượng để ngắm nhìn những náo nức bộn bề trong lòng thành phố. Tôi bàng hoàng khi nhận ra thời gian đã trôi nhanh thế nào và tàn nhẫn ra sao. Thu sang rồi. Tôi nghe được tiếng thu êm đềm đang chậm rãi trườn vào thủ đô. Dạo này trời mưa nhiều, và những sắc màu, những thanh âm cùng những luồng ánh sáng tưởng như đang rữa nát giữa làn nước lạnh. Hè này tôi không còn được thấy hoa phượng nở đỏ ối nền trời quê hương. Tôi ra đi ngày phượng mới trổ lá xanh um, và vẫn chưa được dịp trở về. Sấm nổ rền vang, ánh chớp sáng loè bên khung cửa. Tôi không thể rời khỏi nơi này nữa. Tôi và những đứa trẻ của tôi. Chúng nắm chặt lấy bàn tay tôi trong khi mắt vẫn hướng về phía những dòng xe cộ ngược xuôi trên đại lộ. Sự sống chợt lặng thinh rồi điềm nhiên chảy tràn qua kẽ. Thế giới đang thở than, đang lặng lẽ chuyển mình, đang chậm rãi đổi thay mỗi ngày. Dẫu rằng chúng tôi đã bước ra khỏi chiếc lồng chật hẹp của thời gian để cùng nhau nhảy múa bên rìa cái chết, tôi vẫn cảm nhận được điều đó. Những đoá tú cầu tím biếc tôi trồng đã nở rộ từ khi nào. Tôi tự hỏi những ngày lập hạ, bằng lăng có đẹp dịu dàng và e ấp thế này không. Đột nhiên tôi không còn nhớ được màu sắc của mùa hè, dù cho mùa hè vẫn ở lại đây cho đến ngày hôm qua, và sẽ trở về bất khi khi nào nắng ửng chói chang. Với tôi mùa hạ chỉ đơn giản là ánh dương. Chỉ cần có mặt trời, thì đông xanh cũng sẽ trở thành hạ trắng.

Rực rỡ.

Tôi tự hỏi hôm nay chúng tôi sẽ viết về điều gì. Đã rất lâu những câu chuyện của tôi không còn xoay quanh những cặp tình nhân. Tình yêu chỉ đẹp khi nó còn dở dang, chỉ đáng giá khi tô hồng những lẽ sống viển vông, chỉ đơn giản khi gắn liền cõi chết. Tôi vẫn nghĩ như thế. Dẫu sao, thì cho đến cuối đời tôi vẫn chẳng thể gặp được bất cứ ai chịu yêu lấy cõi hồn tàn tạ trong tôi. Đến cuối đời những đứa trẻ của tôi vẫn chẳng có quyền yêu và được yêu đúng cách. Những vết thương mới cứ đè lên những vết sẹo cũ. Trái tim ngay từ đầu đã không còn lành lặn cứ vụn vỡ thêm rồi lụi tàn dần. Những đứa trẻ của tôi nằm bên nhau rồi bình yên chìm vào giấc ngủ, ít nhất là giờ đây, khi những đau thương trong quá khứ chẳng còn quấy rầy và bào mòn chúng hằng đêm, chúng có thể khép lại triền mi mệt nhoài để bỏ mặc nhân gian huyên náo đằng sau. Ánh trăng gầy yếu lụn bại dưới tiếng mưa đêm, đã lâu rồi tôi không thấy hai bờ mộng mị được rõ ràng và ngây dại. Chúng tôi đã sống và đã chết vì những giấc mơ không bao giờ được hoá thành sự thật. Đến tận ngày hôm nay, tôi vẫn phải trăn trở hằng đêm về những miền đất hứa cùng những ảo tưởng còn sót lại từ một thuở hồng hoang. Những đứa trẻ của tôi nương gửi cuộc đời vào một thoáng chơi vơi từ quá khứ và mặc định rằng đó là tháng ngày vàng son. Xuân sắc và tràn trề. Tươi đẹp và đáng sống. Giờ đây chúng phải vùi mình vào tương lai. Tôi không còn nhận thức được vị trí của chúng tôi trên dòng chảy vĩnh hằng của thời gian. Chúng tôi đang sống như những áng mây trôi dạt trên bầu trời mùa hạ.

"Gọi nắng trên vai em gầy, đường xa áo bay.

Nắng qua mắt buồn, lòng hoa bướm say.

Lối em đi về trời không có mây.

Đường đi suốt mùa nắng lên thắp đầy"

Đôi khi, tôi bừng tỉnh giữa những cơn mơ và tưởng như mình vẫn còn đang khoác chiếc áo đồng phục trắng. Xuân vừa qua và hạ đang tới. Phượng mới chỉ đang trổ lá xanh um. Những ngày nắng đổ mùa hạ dần phai mờ trong tâm trí tôi, nhưng cái cảm giác ngột ngạt và bầu nhiệt huyết sục sôi của tuổi trẻ đâu đó còn vẹn nguyên trong vắt. Sức sống trong tôi đã lụn bại.

"Gọi nắng cho cơn mê chiều nhiều hoa trắng bay.

Cho tay em dài gầy thêm nắng mai.

Bước chân em về nào anh có hay.

Gọi em cho nắng chết trên sông dài."

Nắng lại ửng lên từ những hư vô miên viễn trên tầng không xám xịt. Gió thổi hoang vu, mùa hạ gần như đã bước sang độ tàn phai sắp sửa.

"Tôi đưa em về, chân em bước nhẹ, trời buồn gió cao.

Đời xin có nhau, dài cho mãi sau, nắng không gọi sầu.

Áo xưa dù nhàu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau."

Bao giờ mùa xuân mới đến nhỉ? Dẫu rằng chúng tôi đều căm ghét không khí ẩm ướt cùng bầu trời ảm đạm những đợt mưa phùn mỗi độ vào xuân, nhưng tôi thích cái cách xuân gieo cho đất trời sự sống và ươm mầm hy vọng cho lòng người. Xuân rạo rực, xuân ấm áp và xuân đong đầy yêu thương. Giá như tôi có thể nhìn ngắm và nghĩ về xuân như những thi sĩ vẫn ngóng trông và đợi chờ xuân với tất thảy dịu dàng yên vui. Liệu giàn hoa giấy tôi trồng có ra hoa khi đông rời đi và xuân gõ cửa? Tôi không biết nữa, nhưng tôi tin rằng bất kể luyến lưu mùa hạ hay thương tiếc ngày xuân, tôi và những đứa trẻ của tôi vẫn sẽ bên nhau êm đềm. Phiêu diêu. Tự tại.

"Tôi đưa em về, chân em bước nhẹ, trời buồn gió cao.

Đời xin có nhau, dài cho mãi sau, nắng không gọi sầu.

Áo xưa dù nhàu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau"

Tôi trông thấy màu nắng ửng hanh hao bên kia những tà áo không còn nguyên vẹn của những đứa trẻ. Xuân này hoa vẫn sẽ nở, và hạ trắng vẫn sẽ buông lơi bên dãy bằng lăng cùng nhành phượng thắm. Tôi và những đứa trẻ của tôi vẫn miệt mài viết. Những hoài cảm u buồn luôn gợn sóng trong lòng chúng tôi khi những thương đau chẳng bào mòn ai được nữa.

Tôi kéo rèm cửa để ánh sáng tràn vào phòng. Thành phố rực lên sức sống của ngày mới, màn đêm rệu rã vội vàng tan đi. Tôi khẽ nở nụ cười khi ngắm nhìn những đứa trẻ vẫn đang yên bình thiếp ngủ, miệng ngâm nga vài khúc hát vô danh chẳng mấy người biết đến.

Xuân ơi xuân tới đi....

Tới bên tôi và tới bên đời

Tới bên tôi và những đứa trẻ của tôi

Tôi và những đứa trẻ của tôi

Những đứa trẻ của tôi.....

.

.

.

.

.

.

.

24.8.2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro