Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

đi tuần

Sau khi rời khỏi Ô Tộc, Long Linh nhanh chóng quay trở lại phủ Vương gia. Khi cô đến nơi, ánh nắng ban mai đã bắt đầu rọi sáng cả khuôn viên phủ, tạo nên khung cảnh yên bình nhưng không kém phần lộng lẫy. 

Khi cô bước vào thư phòng, Thẩm Minh Tiêu đang ngồi bên bàn, đọc những tấu sớ và giấy tờ quan trọng. Thấy cô bước vào, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt không giấu được sự ngạc nhiên và tò mò.

Thẩm Minh Tiêu: "Cô đã trở lại nhanh hơn ta tưởng."

Long Linh cúi đầu chào 

Long Linh: " điện hạ không tò mò tại sao t lại muốn làm cung nữ bên người sao?"

minh tiêu: "cô sẽ nói sao?"

long linh:~ cười nhẹ" cứ coi như ta đã làm 1 việc thất đức giờ gặp nạn nhân để đền đáp đi"

minh tiêu: ý cô là là sao

long linh: điện hạ không cần biết sau 3 tháng ta sẽ lập tức rời đi

Minh Tiêu: "Được, ta sẽ tôn trọng quyết định của cô. Nhưng trong ba tháng này, cô phải tuân thủ mọi quy tắc và hoàn thành tốt công việc của mình."

Long Linh: "Ta hiểu. đa tạ điện hạ cho ta cơ hội."

minh tiêu: đi thôi

long linh: đi đâu?

minh tiêu: thị sát

~ trên xe ngựa

Xe ngựa lăn bánh trên con đường trải đầy sỏi, tạo nên những âm thanh nhẹ nhàng. Bên trong xe, không khí im lặng bao trùm, chỉ có tiếng lách cách của bánh xe và tiếng vó ngựa dẫm trên đường. Long Linh ngồi bên cạnh thẩm Minh Tiêu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lén nhìn Minh Tiêu.

Minh Tiêu: "Cô đã bao giờ đi thị sát cùng quan lại chưa?"

Long Linh: "Chưa từng, điện hạ. Đây là lần đầu tiên."

Minh Tiêu mỉm cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng hơn thường ngày

long linh: ngươi nhìn ta như vậy làm gì?

Minh Tiêu nhìn Long Linh một lúc, rồi cười nhẹ.

Minh Tiêu: "Chỉ là ta thấy cô có vẻ khác thường ngày. Cô có vẻ trầm lặng hơn."

long linh:~ lé tránh ánh mắt thầm nghĩ( long linh ơi là long linh ngươi nhất định phải bình tĩnh, hãy coi kiếp này của hắn chỉ là 1 trò chơi bình thường tuyệt đối không được rung động. hắn là long thần chuyển thế ta không với được.)

Xe ngựa lăn bánh qua đoạn đường gồ ghề, khiến Long Linh mất thăng bằng và ngã vào người Thẩm Minh Tiêu. Cô lập tức bật dậy, khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng, nhưng Thẩm Minh Tiêu nhanh chóng giữ cô lại trong lòng, ánh mắt đầy ý cười.

Long Linh: "Xin lỗi điện hạ, ta không cố ý."

Thẩm Minh Tiêu không buông tay, thay vào đó anh nhẹ nhàng giữ cô lại, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp từ cơ thể cô.

Thẩm Minh Tiêu: "Không sao, chỉ là một tai nạn nhỏ thôi. Cô không cần phải lo lắng."

Long Linh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cô cố gắng né tránh ánh mắt của Thẩm Minh Tiêu nhưng không thể giấu đi sự bối rối.

long linh: buông tay

Thẩm Minh Tiêu nhìn sâu vào mắt cô, nhận thấy sự nghiêm túc trong lời nói của cô. Anh từ từ buông tay, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt đỏ bừng của cô.

Thẩm Minh Tiêu: "Được rồi, ta sẽ không giữ cô nữa.  cẩn thận, đường còn dài và nhiều đoạn gồ ghề."

Long Linh ngồi thẳng lại, cố gắng giữ khoảng cách với Thẩm Minh Tiêu. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh. Trái tim cô vẫn đập mạnh, nhưng cô tự nhủ phải giữ vững lòng mình.

long linh( không đúng sao ở đoạn đường này sát khí nồng như vậy) cô đưa tay ra ngoài dùng linh lực để kiểm tra thì bất ngờ bị phản vệ lại

Long Linh: "Có phản khí!"

minh tiêu: sao vậy?

long linh: không có gì ( sát khí, oán khí nồng như vậy ắt có rất nhiều vong hồn ở đây): điện hạ chúng ta thị sát ở đây sao?

minh tiêu: đến chi phủ đã. cô mệt thì nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi

long linh: ta ngồi xe ngựa có chút không quen muốn ra ngoài cưỡi ngựa được chứ

minh tiêu: không được

Long Linh: "Tại sao không được?"

Minh Tiêu nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc.

Minh Tiêu: "Đường đi này không an toàn cho cô. Ta không muốn có bất kỳ rủi ro nào xảy ra. Cô hãy ở trong xe, ta sẽ đảm bảo rằng cô an toàn.

long linh: ồ

bất ngờ anh choàng tay qua người cô để cô dựa vào vai mình

minh tiêu: ngủ đi

long linh: ngươi

minh tiêu: còn nhiều lời nữa đừng trách ta

Thẩm Minh Tiêu đưa ra một nụ cười nhẹ, ánh mắt trầm tĩnh nhưng đầy ấm áp. Anh ôm lấy Long Linh thêm chặt và cảm nhận sự yên bình lan tỏa từ cô.

Khi xe ngựa dừng lại, Thẩm Minh Tiêu nhẹ nhàng động tay để đánh thức Long Linh

minh tiêu: đến rồi

Long Linh gật đầu, Cả hai cùng rời khỏi xe ngựa

lý chi phủ: tham kiến vương gia

Thẩm Minh Tiêu và Long Linh nhìn về phía tiếng kêu gọi, họ nhận ra ngay Lý chi Phủ. Ông đứng ở phía cổng, vẻ mặt trang trọng nhưng cũng hiện lên một chút náo loạn khi thấy Thẩm Minh Tiêu

long linh( sát khí thì ra là hắn ta)

Nhìn thấy sự lo lắng trên gương mặt của Long Linh, Thẩm Minh Tiêu cảm nhận được điều gì đó không ổn. Anh nắm chặt tay cô, ánh mắt nhẹ nhàng nhưng quyết định.

Minh Tiêu: "Cô lo lắng về điều gì?"

Long Linh nhìn vào ánh mắt của Thẩm Minh Tiêu, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Long Linh: "Ta cảm nhận được sát khí từ Lý chi Phủ. Có vẻ như hắn đang ẩn chứa một điều gì đó."

Minh Tiêu: " yên tâm, mọi thứ trong tầm kiểm soát của ta"

~ chi phủ

lý chi phủ: vương gia mời ngồi

 trong lúc thẩm minh tiêu nói chuyện cùng với lý chi phủ thì cô lén ra ngoài

long linh: a kiều ta biết ngươi đến rồi ra đây đi

a kiều: điện hạ

long linh: không bị theo dõi chứ

a kiều~ lắc đầu

long linh: đi ngươi tìm xem sát khí và oán khí đến từ đâu rồi chuyền âm về đây cho bản cung

a kiều :rõ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro