Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

driem

Gió thu lành lạnh thoảng qua trước hiên nhà, vô tình khiến em sẩn cả da gà. Khoác trên người chiếc áo len tay dài mỏng, với cánh cổ rộng như thế thì sẽ bị cảm mất thôi. Chiếc quần jeans bụi chẳng giúp gì được em là mấy, Hyeongseob kiềm lại đôi chân đừng run.

Em cố thích nghi với vẻ đẹp nơi đây. Đâu đó bên tai em một chút tiếng gió phù phù lạnh ngây người, chút tiếng lá rì rào xào xạc va vào nhau, nhưng dần nhỏ hẳn vì đã gần rụng hết, vài giọt nước tranh nhau tí tách xuống mặt hồ, lại cả tiếng xô xát của dòng nước chảy xiết va vào đá mòn, là bản tình ca của đất trời. Đến cả tiếng chiêm chiếp của những con chim non đang gọi mẹ trở về, em còn có thể nghe thấy được, vui tai lắm.

Cái chốn đồng quê này yên tĩnh một cách lạ thường, hay là do em đã quen với tiếng ồn xô bồ của thành phố? Chúng có thể chẳng khác gì với tiếng xe cộ rồ máy ngoài đường, tiếng ồn của những cái máy to xác ở công trình, không nghe được tiếng nước ngoài sông mà chỉ nghe ngàn giọng nói của cư dân nơi đây. Ta chẳng còn cảm thấy có một chú chim sẻ nhỏ vỗ cánh rồi đậu xuống một cành cây bên sông chẳng lấy tí sức sống, vì thế nó đậu một lúc rồi lại uể oải bỏ đi.

Đáng nhẽ chúng phải giống nhau, nhưng ở thành phố chẳng có cái gọi là bản tình ca đất trời, chẳng có bản tình ca nào ngoài sự hỗn độn.

Ahn Hyeongseob em suy nghĩ nhiều quá, còn gã thì em lại chẳng để ý mấy. Có lỗi quá đi thôi, em xém chút quên đi gã để rồi rơi vào ranh giới giữa chốn thảo mai và nơi xa lạ.

"Hyeongseob."

Gã đánh thức em khỏi cơn mơ màng, bằng tất cả sự ngọt ngào mà gã có được từ một chút mật ong ngào đường và vài mẩu kẹo em tặng gã, làm em dừng lại đôi dòng suy tư ích kỉ trong lòng. Đôi má em hây hây đỏ ửng liếc sang kẻ đang ngồi trên con ghế gỗ đung đưa hai chân vừa thốt lên một cái tên đẹp, em dạ một tiếng nhẹ bâng quơ, không rõ to cũng không quá nhỏ, tiếng em trong trẻo như chim bồ câu trắng phập phềnh vỗ trong gió.

"Ngồi xuống đây."

Gã đưa bàn tay trái đầy thô ráp, vỗ vỗ xuống hai đùi của mình, ý bảo em ngồi lên đó. Woojin thực sự ranh ma, khiến em có đôi phần bối rối mà đưa tay lên xoa đầu, mái tóc được chải gọn gàng giờ loã xoã, rối từng sợi.

"Anh bảo ngồi xuống."

Lần này gã gằn giọng hơn, tỏ ý không hài lòng với thái độ của em. Rượu mời không uống, em lại muốn thưởng thức tí rượu phạt?

Gió ngừng trôi một lúc, Hyeongseob chẳng còn cách nào khác, gò má đã hây hây nay càng đỏ ửng, em bất giác đưa tay lên che lại, chơm chớp cánh mắt ướt, rồi từ từ ngập ngừng bước đến. Gã thề, em bây giờ còn đáng yêu hơn cả một chú thỏ con.

Đặt thân ảnh xuống hai bên đùi, em cố ý không ngồi hết sức vì sợ gã đau chân. Nhưng Woojin lại chẳng biết gì, cứ tưởng em sụt cân nên nhẹ bẫng, thế là vô suy vô tư mắng em vài lời, tại sao lại ăn ít rồi ốm thế này, sau đó một lòng một dạ ép buộc em ăn vài miếng bánh đào đã nguội ngắt trên cái bàn bên cạnh đã sắp mục rữa, chẳng vương lại mùi gỗ.

Là bánh đào gã làm cho em, em đành nuốt hết, luôn miệng khen ngon, mặc dù nó khá là nhạt nhẽo. Em dối thế này chẳng hại ai đâu, chỉ sợ rằng nói ra sẽ làm gã phải buồn phiền.

"Ốm thế này là xót lắm, biết không?"

"Em biết rồi."

Gió đôi lúc vẫn thoảng và mây vẫn bồng bềnh trôi theo nhịp, duy chỉ có mình em là khựng lại đôi lúc, là sự ngại ngùng khi bên gã chăng? Em thật sự chẳng hiểu được, khi được bên người mà em vạn năm vẫn không ngừng thương nhớ, lại ngập ngừng đến vậy, rồi lúc chia tay, em lại nuối tiếc vì chẳng dám nhìn thẳng mặt gã, chẳng nắm tay gã rồi thì thầm bên tai rằng em thương gã rất nhiều.

Gã biết mà, đúng không? Woojin biết em thương gã lắm. Hyeongseob thương gã như cánh mây trắng thương bầu trời xanh, như cành cây mùa thu thương những chiếc lá vàng giòn trên thân sắp rụng. Em không biết nên so sánh chúng với thứ gì, vì vốn chẳng có thứ gì to lớn hơn chúng cả.

Bây giờ ngay cả tiếng thở hì hục và thình thịch tiếng con tim đang rộn ràng đập vội vã của em, gã hoàn toàn cảm thấy. Biết khi nào, ta mới lại có thể sát bên nhau như lúc này đây hả em ơi?

Hai cánh tay Woojin choàng qua người em, em bất giác ước gì bàn tay gã có thể ngoan ngoãn nằm yên một chút, nhưng không, chúng không ngừng mân mê lấy mười ngón tay trắng nõn của em.

Và chẳng báo trước gì, chúng ngừng mân mê rồi nhẹ ôm lấy cánh eo nhỏ của em, khiến em vội giật bắn mình một cái.

"Cái này để phạt em, vì chẳng chịu nghe lời."

Hai cánh tay thô ráp vô tình khiến em có chút đau vì sự tham lam mà kéo em tới gần gã một chút, từng hơi thở dốc ấm áp, ta đều có thể cảm nhận được nhau.

Đôi gò má đã ửng hồng nay còn đỏ hơn, như hai trái cà chua chín mọng, nhưng em thật sự đang say đắm vào lưới tình mà gã bắt được em. Hyeongseob xoay đầu lại, đối diện với ánh mắt hổ phách sắc bén của gã, gần đến nỗi chỉ cần nhích thêm một tí nữa thì cánh môi hồng của em cư nhiên bị tên kia ăn trọn.

Nhưng em còn chẳng cần nhích tới, có bàn tay hư hỏng nào đó vô tình chạm lên gáy em, đẩy em đến với bờ môi tham lam, em hoà quyện thân thể vào ánh mắt đó, khuôn mặt đó, hơi thở đó, rồi gã nhẹ cắn môi em.

Hyeongseob biết có cựa quậy đến cỡ nào cũng chẳng thoát được cái lưới tình này, vậy thôi em đành buông đi một chút để tên kia thoả mãn, một chút thôi.

Nhưng, gã cũng buông lơi em, chỉ là vì một chút do dự. Gã thả vòng eo em ra, có đà em liền đứng phắt dậy, hai gò má vẫn không chịu hết đỏ. Em thật sự muốn ở sát bên gã như lúc nãy, nếu như ngày nào cũng được ở bên Woojin,  thì có chết em vẫn đành lòng.

Hyeongseob quay lại cười với gã, em cười thật tươi rồi đặt thân xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh, em chẳng còn phải cố gồng mình lên chỉ để không ngồi hết sức.

Chỉ còn duy một mẩu bánh đào cuối cùng, em muốn ăn nó. Nhưng nhìn gã kìa, gã đang chuẩn bị ăn trọn nó như lúc nãy gã đã làm với em, phải không?

Vì vậy, em nhanh tay lấy trước con mắt ngây của gã, rồi em cắn một nửa, sau đó đưa mẩu còn lại vào thứ đã sắp nuốt chửng em lúc nãy. Gã thích đùa lắm, còn dùng cả chiếc răng khểnh mà cắn vào ngón tay trỏ của em.

"Lấy cho anh một tí rượu nhé."

Woojin nhìn ngắm gương mặt em say đắm, như thể đây là lần cuối cùng gã có thể làm như thế. Trong ngăn tủ bằng kính của gã có một chai Scot Whisky được gã ấp ủ trong thùng gỗ sồi gần ba năm đổ lại đây. Em biết gã thích uống, nên chẳng ngại đứng dậy bước vào ngôi nhà gỗ mục của gã để lấy đâu.

Cạch.

Tiếng giày em cộp cộp dưới sàn, ngôi nhà vẫn khá là xinh xắn mặc dù đã nó dường như đã có cả ngàn năm trời và gã chỉ mua lại nó từ một gia đình khá giả khác. Đây rồi, em trầm trồ khi nhìn thấy tủ rượu của gã, đầy ắp những chai rượu loại này loại kia mà em không rõ, nhưng có vẻ hầu hết chúng đã bị núc cạn.

Hyeongseob đưa tay cầm lên chai Scot Whisky khá nặng thì trời đã mưa giông tự khi nào. Đôi mắt đẹp của em nhăn lại vì chẳng thích mưa cho lắm, vừa càu nhàu vừa đi ra hiên.

...

Hôm nay mưa gió bão bùng quá, Hyeongseob chẳng siêng năng đến nỗi bước ra đến cửa hiên nhà chỉ để ngắm mưa đâu. Vẫn là một mùa thu nhàm chán, em xoay mình ra phía cửa sổ để ngắm một chút lá xào xạc.

Đầu giường em có một chai rượu đã gần hết, là Scot Whisky, em vốn thích nhâm nhi nó hằng đêm bên đống củi dù có đốt lên vẫn không thể khiến em cảm thấy ấm áp dù chỉ một chút, à và cả mấy mẩu bánh đào nguội ngắt có chút nhạt nhẽo em chẳng dọn cũng chẳng thèm ăn lấy.

Em ngâm mình vào cái hồ quá khứ, chôn mình vào chốn xa xăm không tên, em vẫn ngây ngô như ngày nào gã còn ở bên, em chẳng thể quên được gã chỉ vì một phút sa ngã mà rơi vào nơi quá khứ ngự trị.

Cứ thế từng ngày, em vẫn lọt thỏm trong suy nghĩ, một ngày nắng rã đông, gã sẽ về bên em.

Em ơi, ngu muội quá..

//

15072017

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro