Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Trùng Phùng


Đây là lần thứ hai Lý Khiêm liên lạc với Tào Khiêm

Lần đầu là thông qua Tổng binh Chiếc Giang- Lý Đạo dẫn đến, theo phụ thân đến phủ Thừa Ân bái kiến Tào Tuyên.

Lần thứ hai là lần này, một mình đi theo Tào Tuyên tiến cung bái kiến Tào thái hậu.

Hắn đương nhiên không có khả năng nhìn xem Tào Tuyên nhướng lông mày liền biến được suy nghĩ, nhưng Lý gia hiện giờ là quan lại triều đình, hắn cũng là người trong đó, nên lúc này lại hiểu rõ ràng ý của Tào Khiêm

Không cần Tào Tuyên ám chỉ thêm, hắn cũng hiểu hôm nay nếu đắc tội vị thiên kim ngọc diệp Gia Nam quận chúa này, chỉ sợ Lý gia một thời gian dài sau, thậm chí mười, hai mươi năm tới, cũng đừng nghĩ có thể thăng quan tiến chức.

Nhưng hắn rốt cuộc đã làm gì sai?

Hắn là lần đầu gặp được Gia Nam quận chúa

Giữa hai người chưa nói đến đã xảy ra ân oán gì, thì ngay cả việc nói chuyện cũng chưa nói câu nào.

Nàng làm gì trông thấy mình như thấy quỷ.

Lý Khiêm nghĩ đến, thật vất cả mới kiềm chế được mà không đưa tay sờ thử mặt mình.

Hắn cực nhanh liếc nhìn Khương Hiến một chút.

Bất quá, vị Gia Nam quận chúa này dáng dấp có chút...bình thường nha!

Thân hình gầy gò nho nhỏ, như cây giá đỗ. Da kia, thì trắng như tuyết, nhìn không ra nhan sắc có gì đặc sắc. Nhưng mũi lại rất thẳng, đoan trang nhưng không mất đi sự nho nhã xinh đẹp. Một đôi mắt vừa tròn vừa to, thanh tịnh trong vắt, phân rõ trắng đen, như hai viên hắc thủy ngân bên trong dòng nước trắng, nhìn kĩ lại thấy vô cùng xinh đẹp. Nàng lúc này đang mở to mắt nhìn hắn chằm chằm, sáng tỏ óng ánh, làm hắn nhớ lại con mèo Ba Tư mà mình từng nuôi lúc nhỏ, mỗi khi gặp được con chó Pekingese trong nhà, sẽ sợ hãi mà nhảy lên song cửa sổ hoặc là trên gường thấp thỏm nhìn chằm chăm con chó kia, nhìn qua trông ưu nhã thong dong, nhưng thực tế trong lòng như lâm đại địch, phòng bị, cảnh giác, chỉ cần con chó có động tĩnh liền nhảy dựng lên chạy mất.

Lý Khiêm không thể nhịn được, biết lúc này hắn nên cụp mắt xuống, tỏ vẻ ôn hòa vô hại, một mực cung kính tiến lên vấn an Gia Nam quận chúa, nhưng hắn lại nở nụ cười toét miệng, lộ ra hàm răng thẳng điều.

Khương Hiện hận không thể một cước đá hắn đi.

Lại là bộ dáng này!

Lại là bộ dáng này!

Mỗi lần gặp mắt điều như thế!

Người khác điều cụp mắt xuống kính cẩn hướng nàng hành lễ. Chỉ có hắn, mở to hai mắt nhìn nàng chằm chằm, ngả ngớn vô lễ hướng về phía nàng cười, nàng nói chuyện đàng hoàng với hắn, hắn điều cười đùa tí tởn trả lời, nàng nếu là lùi lại một bước, thuận hắn, trấn an hắn, hắn lại làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, dáng vẻ chí khí...Đến mức mỗi khi hắn vào kinh tiến cống, hai tháng trươc đó nàng sẽ bắt đầu khẩn trương, chờ gặp mặt, cảm giác như muốn mất nửa cái mạng.

Nàng dứt khoát miễn cho hắn khỏi đi tiến cống, kết quả hắn không cảm kích, để phụ tá Dương Dương viết mười mấy quyển sổ sách, hướng nàng biểu hiện sự trung thành, nói cho dù có chuyện gì thì cũng sẽ vào kinh thỉnh an nàng, còn dám uy hiếp nàng, nói nếu như Liêu Vương cùng Tĩnh Hải hầu thấy hắn không vào cung thỉnh an, sẽ tưởng hắn đối với triều đình, đối với thái hậu hai lòng, muốn"tạo phản", gây nên loạn lạc sẽ thêm phiền toái...làm nàng tức giận không ăn cơm nỗi mấy ngày liên tiếp.

Khương Hiến trừng to mắt hơn

Lý Khiêm thật sự không có cách nào khống chế mình.

Càng cười đến sáng lạn.

Gia Nam quận chúa cái dạng này, giống hệt chú mèo nhỏ xù lông

Thật sự rất đáng yêu!

Khó trách trong cung phi tần điều thích nàng như thế!

Nếu hắn có một muội muội giống vậy, nhất định sẽ trêu chọc nàng mỗi ngày, nhất định sẽ rất vui.

Khương Hiến tức giận đến nỗi phổi muốn nổ tung

Cái tên hỗn đản này, ngoại trừ biết cười còn biết cái gì?

Sợ người khác không biết hắn có hàm răng tốt à.

Hắn nhất định là ăn bắp ngô từ nhỏ đến lớn mới có thể có hàm răng tốt như vậy.

Không đúng, cha hắn Lý Trường Thành mới đúng là ăn bắp ngô mà lớn lên

Lúc này, cha hắn đã được chiêu hàn, được Tào thái hậu cử từ Tây Sơn về làm Tổng binh Phúc Kiến. Về sau Triệu Dực tự mình nhấp chính, Lý Trường Thanh không biết làm thế nào, lấy được lòng tin của Triệu Dực, trở thành người kế nhiệm ti lễ thái giám Vương, làm Đại Đồng tổng binh, trở về Tây Sơn.

Lý gia như hổ được thả về rừng, từ đó không còn người đủ khả năng cưỡng ép.

Đợi đến lúc mình làm thái hậu, đã cắt đất bồi thường, không biết đã đáp ứng hắn bao nhiêu điều kiện khó khăn. Quả thật nàng đã chịu đựng hắn suốt đời! là cơn ác mộng không muốn nhắc tới.

Suy nghĩ chợt lóe lên, Khương Hiến sững sờ.

Không đúng!

Hiện tại Lý Khiêm vẫn chỉ là tiểu tử không rõ thanh danh. Hắn tới, bất quá là lấy thân phận con trai trưởng Lý Trường Thanh, không đủ khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật, bị triều thần gọi là" Vũ An quân*" Lâm Đồng Vương, nàng dao lại phải sợ hắn chứ?

Thật sự là bị hắnc của kiếp trước dọa đến hồ đồ rồi.

Khương Hiến lập tức như rút được gánh nặng lớn, tâm tình tốt trở lại, tinh thần thoải mái.

Lý gia hồi Tây Sơn đúng không?

Muốn trở lại quê xưng vương xưng bá đúng không?

A! Nghĩ hay lắm!

Cũng không nhìn xem ngươi gặp ai?

Xem nhẹ ta! Uy hiếp ta!

Đáng tiếc!

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, Lý Khiêm ngươi cũng có ngày rơi vào tay của ta.

Xem ta chỉnh ngươi thế nào!

Lý gia các ngươi liền an ổn ở lại Phúc Kiến đánh giặc Oa tốt cho ta!

Đến lúc đó để thân hình cao lớn, làn da trắng nõm của Lý Khiêm phơi thành màu đen tuyền là tốt nhất.

Khương Hiến tưởng tượng một tràng viễn cảnh kia liền thấy tâm trạng tốt hơn hẵn, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết.

Sau đó nhận ra mình vừa rồi đã thất thố...

"Tào đại nhân!" nàng lập tứng đứng thẳng sống lưng, quen thuộc gọi Tào Tuyên, thân thiện nói," không nghĩ tới ở trong cung có thể nhìn thấy ngoại nhân, làm ta giật cả mình...'

Thật sao?

Tào Tuyên đáy mắt lướt qua một tia hoang mang.

Ai cũng biết Gia Nam quận chúa thu hút đào hoa,

Tết Đoan Ngọ năm nay, An lục hầu Thái phu nhân mang cháu trai tiến cung vấn an Thái hoàng Thái hậu, Gia Nam quận chúa đột nhiên bị thế tử An Lục Hầu ngăn ở ngoài hành lang, khoanh tay bắt chuyện, nàng dùng đôi mắt như hàn băng nhìn chằm chằm thế tử An Lục, đem An Lục thái tử nói đến lắp bắp, chạy trối chết.

Hắn lúc đấy nhìn có chút không được tự nhiên.

Lúc đó cũng là lần đầu nàng nhìn thấy An Lục Hầu thế tử

Nhưng hắn một chút cũng không nhìn thấy nàng có vẻ gì là sợ người lạ

Tào Tuyên cực nhanh quay lại.

Chẳng lẻ có người đã bí mật mang Lý Khiêm tới bái kiến Khương Hiến rồi

Hay nàng đã nghe ai nói gì?

Dưới tình thế hiện tại không thể suy nghĩ nhiều, hắn đè xuống suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình, phong thái hiên ngang khom người hành lễ, cười nói "không phải, là chúng ta đến bất ngờ." Sau đó nhìn qua Khương Hiến, với cặp mắt đào hoa mùa xuân, long lanh đừng nhịp," có phải là đã hù dọa người rồi không?"

Thanh âm nhẹ nhàng như gió xuân của tháng ba

Khương Hiến có chút buồn nôn.

Tào Tuyên mỗi lần muốn thuyết phục người khác thuận theo ý của hắn, điều sẽ để lộ vẻ mặt như thế.

Nàng khoát tay áo, lộ ra sắc mặt khoan dung độ lượng nói:" vẫn tốt, vẫn tốt!"

Lý Khiêm trong lòng sinh ra chút than thở

Thân phận tôn quý thì được gì chứ

Lớn lên trong sự nghiêm khắc quy củ của Tử Cấm thánh, ngẩng đầu bầu trời bằng một khoảng sân, cúi đầu khoảng đất chỉ bằng bàn tay, bảo sao không nhát gan như vậy? .

Hắn không cười nữa, nghiêm nghị tiến lên hành lễ với Khương Hiến:" Gia Nam quận chúa, thất lễ."

Khương Hiến bất ngờ

Lý Khiêm lại có thể khiêm tốn nói chyện với nàng...chẳng lẻ vì còn nhỏ tuổi nên thế.

Nàng nhìn Lý khiêm một chút, mỉm cười đáp:" Tào đại nhân và Lý đại nhân sao lại cùng nhau tiến cung, lại còn uống trà ở đây?"

*Vũ An Quân là phong hào, ám chỉ Lý Khiêm hung tàn.

Like cho HT nhé. Cảm ơn bạn đã dành thời gian đọc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro