Chương 3
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Tiểu Tang bỗng thấy căng thẳng, muộn thế này rồi ai lại đến chứ? lẽ nào là tiểu thư được thả về rồi?
Tiểu Tang mở cửa ra, ngoài cửa lại không có một ai, một cơn gió lạnh thổi đến, Tiểu Tang vắt hai tay trước ngực xoa xoa bờ vai suýt xoa, trong lòng thầm niệm "A di đà Phật", đang định đóng cửa mà thì đột nhiên một bàn tay giơ ngang ra trước mặt
"A....." Tiểu Tang kêu lên thât thanh sợ hãi.
Cánh cửa bị kéo ra ngoài, Hoắc Thiệu Khiêm nghiến răng ngồi dưới đất dựa vào cửa: "Mắt em để đi đâu đấy? một người lù lù như anh mà không nhìn thấy à?"
Tiểu Tang vỗ tay vào ngực khi con tim đang đập loạn lên vì sợ hãi, cô nói tức giận: "Anh suýt nữa dọa chết tôi đấy!"
Hoắc Thiệu Khiêm đứng lên, rồi tự nhiên đi thẳng vào trong, ngồi xuống ghế sô pha.
Tiểu Tang nhìn thấy anh có chút căng thẳng, không biết anh định làm gì, chỉ biết đơ người ra nhìn anh.
Dường như tâm trạng anh không được tốt lắm, sắc mặt cũng có chút kì lạ, anh nói lạnh lùng: "Anh đói rồi."
Anh coi đây là nhà hàng à?
Tiểu Tang mở miệng chẳng vui vẻ gì: "Không có gì cho anh ăn cả."
Hoắc Thiệu Khiêm nhìn cô chằm chằm, Tiểu Tang cũng vênh mặt lên nhìn lại, hai người cứ như vậy sau khi nhìn nhau không chớp mắt, Tiểu Tang cuối cùng cũng bại trận rồi, cô lắc đầu đi vào nhà bếp.
Thực ra trong tủ lạnh có đồ ăn, nhưng Tiểu Tang chỉ nấu một bát mì, bỏ vào hai quả trứng.
Hoắc Thiệu Khiêm đã nằm trên ghế sô pha ngủ mất rồi, nhưng hai chân hai tay anh co quắp lại trên ghế, đôi lông mày nheo lại, nhìn có vẻ rất không thoải mái.
Tiểu Tang quỳ xuống nhìn anh, rõ ràng là một khuôn mặt nhẹ nhàng đẹp trai, tại sao mở mắt ra lại dường như biến thành con người khác vậy."Này, tỉnh lại đi, chẳng phải là anh đói à?" Tiểu Tang lay lay người anh.
Hoắc Thiệu Khiêm không mở mắt ra, chỉ nhăn mặt lại rên rỉ vài tiếng, nghe có vẻ như rất khó chịu.
"Này, không phải anh chết rồi đấy chứ...." Tiểu Tang dùng lực lay mạnh vai anh.
Hoắc Thiệu Khiêm hơi mở mắt ra, hức một tiếng lạnh lùng: "Anh không chết có phải em sẽ rất thất vọng không?"
Tiểu Tang ngập ngừng mở miệng: "Sao...sao lại thế chứ! anh...anh vẫn ổn chứ?"
"Đương...." Hoắc Thiệu Khiêm mấp máy môi, liếc nhìn cô một cái rồi thiếp đi.
"..........."
Hoắc Thiệu Khiêm thực sự bệnh rồi, bác sĩ nói do uống nhiều rượu quá, ăn lại không đúng bữa nên đã dần tới hiện tượng này, thiếu chút nữa thì thủng cả dạ dày.
Nếu như dạ dày mà thủng thật thì không biết đau đến thế nào. Tiểu Tang liếc nhìn người bệnh nằm trên giường, lúc này anh ngủ say rồi, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch, cắt không còn giọt máu, trên môi còn có chỗ phồng rộp lên.
Đột nhiên lòng thương người trong Tiểu Tang trỗi dậy, cô cảm thấy anh thật đáng thương, trước khi vào bệnh viện anh tỉnh một lần, nhất quyết bảo Tiểu Tang rằng không được cho bất kì ai biết việc anh phải nhập viện.
Tiểu Tang nghĩ chắc là kẻ thù nhiều quá đây mà, cô lại nhìn anh với ánh mắt thông cảm.
Lúc này, y tá đã mang thuốc tới, Tiểu Tang chỉ có thể gọi anh: "Hoắc thiếu gia, dậy uống thuốc thôi!"
Hoắc Thiệu Khiêm không tỉnh, Tiểu Tang chỉ biết nói với y tá: "Cô giúp tôi đỡ anh ấy lên với". Tiểu Tang nhìn y tá với khuôn mặt vui vẻ tiến lại gần, đỡ Hoắc Thiệu Khiêm lên dựa sát vào lòng mình.
Tiểu Tang cầm lấy thuốc nhét vào miệng anh, đưa cốc nước lên miệng anh từ từ cho anh uống.
Cô y tá cũng có vẻ lo lắng, nói ngập ngừng: " Có...ó cần dùng miệng cho anh ấy uống không?"
Tiểu Tang nhìn y tá rồi nói: " Bóp mũi anh ấy lại."
Y tá không can tâm nhưng vẫn nghe theo lời cô, Hoắc Thiệu Khiêm bị bóp mũi lại khó thở nên chỉ có thể há miệng ra, Tiểu Tang tranh thủ lúc đó đưa nước vào trong, anh uống mấy ngụm rồi liền ho lên, hai mắt mở ra: " Em muốn cho anh bỏng chết à?"
Tiểu Tang hất hàm nói: " Thế còn tốt hơn là chết vì bệnh!"
Hoắc Thiệu Khiêm chẳng nhìn cô thêm nữa, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Tiểu Tang ngáp dài một tiếng, chuyển mấy chiếc ghế nhỏ tới cạnh giường của Hoắc Thiệu Khiêm ngồi, chỉ cần Hoắc Thiệu Khiêm tỉnh dậy là cô sẽ lập tức quay về. Cô nghĩ như vậy, nghĩ thế rồi mí mắt cũng nặng trĩu xuống, cuối cùng dù không có ý ngủ nhưng cô cũng ngủ gục đi.
Khi tỉnh lại, cô nằm trên giường bệnh cùng anh, hai khuôn mặt áp sát nhau, anh vẫn đang ngủ, khuôn mặt anh tú, đôi lông mày dài và rậm hơi nheo lại. Tiểu Tang nhớ ra, lại phát hiện tay mình đang bị anh nắm chặt lấy, rút thế nào cũng không rút ra được.
"Vô lại!" Tiểu Tang thầm mắng trong lòng, cô nghĩ nếu bàn tay mình ra với được con dao gọt hoa quả trên bàn thì cô sẽ cắt tay anh hay sẽ cắt tay mình.
Phí lời, đương nhiên là tay anh rồi!
Có điều nhìn kĩ mới thấy, anh đúng là nhìn rất đẹp trai, dường như bị ma ám vậy, Tiểu Tang ghé sát mình lại gần mặt anh, rồi lại lập tức lùi ra.
Không ngờ hai mắt Hoắc Thiệu Khiêm đột nhiên mở ra, anh đưa tay lên vuốt vuốt mặt mình, cười đắc trí.
Tiểu Tang trong lòng hốt hoảng, dùng bàn tay còn lại kẹp chặt ngón tay thành hình con dao đặt lên cổ anh: "Không được phép nói ra ngoài."
Hoắc Thiệu khiêm chỉ cười: "Chuyện gì? Chuyện em định hôn trộm anh á?"
Tiểu Tang tức giận nhất thời không biết phải làm thế nào, do dự hay là cho anh một đao cho chết luôn đi.
"Có điều, nếu em biểu hiện tốt thì nói không chừng anh sẽ giữ kín như bưng."
"Thế nào mới được coi là biểu hiện tốt?" Tiểu Tang nhìn anh cảnh giác.
Hoắc Thiệu Khiêm ghé sát mặt ra nói: "Hôn anh một cái."
Tiểu Tang nín thở, nhắm mắt lại cắn lên má anh một cái, anh đau nhăn mặt lại.
"Không phải như thế!" Hoắc Thiệu Khiêm đưa tay ra kéo cô vào lòng, hôn lên môi cô...
Khi mà Tiểu Tang cảm thấy sắp nghẹt thở rồi anh mới bỏ cô ra, anh sờ tay lên môi cô, hơi thở có phần gấp gáp anh nói: "Thế này mới gọi là hôn."
Sau đó anh ưỡn người một cái, nói: "Em có thể đi rồi."
Tiểu Tang tức lắm nhưng vẫn nhìn, cô ngồi dậy đi ra ngoài, đi tới cửa cô quay đầu lại: "Nếu anh dám nói ra ngoài tôi sẽ giết anh."
Hoắc Thiệu Khiêm lấy chăn trùm lên người.
Đi tới cửa, y tá nhìn thấy cô, thấy cả hai mặt mũi đỏ bừng, đi tới trước cửa thang máy cô mới biết tại sao bọn họ lại như vậy!
Cô....quần áo xộc xệch, đôi môi đỏ sưng lên!
"Hức, đồ quỷ!"
...............
Tiểu Tang về tới căn biệt thự của Bạch Dĩnh, lại phát hiện ra cửa đang mở, đi vào trong, Bạch Dĩnh đang ngồi trên ghế sô pha đọc tạp chí, nhìn thấy Tiểu Tang , không hề hỏi xem cô đã đi đâu mà vui mừng ôm lấy Tiểu Tang: "Tiểu Tang, ba chị cuối cùng cũng đồng ý cho chị ở bên Hoắc Thiệu Khiêm rồi, Hoắc Thiệu Khiêm hôm qua cũng nói muốn kết hôn với chị, chị hạnh phúc lắm!"
Tiểu Tang có chút không kịp phản ứng lại, đơ người ra mặc kệ cho Bạch Dĩnh ôm lấy.
"Tiểu Tang, em sao thế? Nhìn sắc mặt không được tốt cho lắm, em không vui cho chị à?"
Tiểu Tang cố cười gượng: "Không phải, là do em ngủ không ngon thôi, chúc mừng chị."
Bạch Dĩnh hưng phấn kéo tay Tiểu Tang tới bên ghế sô pha, cầm lấy tạp chí: "Em xem bộ này xem, có phải rất đẹp không, cả bộ này nữa....."
Bạch Dĩnh nói những gì Tiểu Tang cũng không vào đầu được một chữ nào, cô chỉ biết cười cười, nhưng cô biết bộ dạng của bản thân đang rất khó coi.
"Tiểu thư, em.... em có chút không thoải mái, em về phòng trước đây."
"Tiểu Tang, sao thế?"
Chẳng để ý tới lời hỏi thăm của Bạch Dĩnh, bây giờ cô chỉ muốn tìm một chiếc giường ngủ một giấc, cô cảm thấy bản thân sắp không chống đỡ được rồi.
Hoắc Thiệu Khiêm cũng không tới tìm cô thêm lần nào nữa, Bạch Dĩnh cũng thường xuyên không ở nhà, nghe nói là đang bận chuẩn bị hôn lễ, Tiểu Tang cũng thích yên tĩnh, ngày nào cô cũng nằm trên giường ngủ cả ngày.
Tỉnh dậy đã là nửa đêm, bên cạnh giường có một người đang ngồi, sống mũi cô đột nhiên cảm thấy cay cay.
Khi chưa gặp anh, cô chưa cảm thấy buồn, thế nhưng tối nay anh đến rồi, cô lại cảm thấy có chút buồn.
"Em đúng là giỏi ngủ thật đấy, nếu không tỉnh thì Bạch Dĩnh cũng sắp tỉnh rồi." anh nói giọng thì thầm chỉ đủ cho cô nghe thấy.
Tiểu Tang không lên tiếng, cô từ từ ra khỏi giường, đi tới mở cửa ra rồi đứng ở cửa.
Hoắc Thiệu Khiêm không có ý đứng lên, chỉ khẽ cười: "Để anh đi? Em thế này là đang ghen đấy à?"
Tiểu Tang không đáp lại, đi lại chỗ anh, đột nhiên quỳ xuống, nói: "Hoắc thiếu gia, tôi chỉ là một bảo mẫu cỏn con, không quyền không thế, tôi chỉ cầu xin anh tha cho tôi, anh và tiểu thư sau khi kết hôn, tôi có thể đảm bảo rằng sẽ biến mất hoàn toàn khỏi đây."
Hoắc Thiệu Khiêm đỡ cô lên, cười lạnh lùng: "Em còn dám biến mất? Lần này lại là mấy năm nữa?"
Tiểu Tang vung tay anh ra, tiếp tục quỳ xuống: "Tôi không biết anh đang nói gì, chỉ cầu xin anh tha cho tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro