Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Chiếc vòng có độc!

Chiếc xe của Thái Huy chầm chậm lăn bánh qua những con đường ngoằn ngoèo. Bóng cây cổ thụ đan vào nhau tạo thành một vòm lá rậm rạp, khiến bầu trời chỉ còn lấp ló những tia sáng yếu ớt. Càng đi sâu, bầu không khí càng nặng nề, tĩnh mịch đến mức có thể nghe rõ cả tiếng gió lùa qua cành lá. Đi được hơn nửa ngày đường, trời bỗng tối sầm lại. Những đám mây đen ùn ùn kéo đến, che phủ cả bầu trời. Gió giật mạnh, cuốn theo những cành cây khô khốc. Mưa ào ạt trút xuống, những giọt mưa đập mạnh vào kính xe, tạo thành những vệt nước loang lổ. Tầm nhìn của mọi người cũng vì vậy mà bị hạn chế, buộc họ phải dừng xe lại ven đường.

Thái Huy bật đèn xe, cố gắng nhìn xuyên qua màn mưa dày đặc. Phía trước, anh nhận ra một con đường nhỏ rẽ vào rừng. Thái Huy thở dài, quay sang mọi người giọng quyết đoán: "Không thể tiếp tục nữa, trời mưa thế này đi tiếp sẽ rất nguy hiểm. Tìm chỗ trú thôi."

Ngọc Mây lo lắng hỏi: "Liệu ở đây có thú dữ không?"

Thái Huy cười trấn an: "Cô yên tâm, tôi đã tìm hiểu qua, nơi này khá an toàn không có thú dữ đâu. Chỉ có thể gặp vài con muỗi đói thôi."

Tiếng cười vang lên, xua tan phần nào sự căng thẳng. Thái Huy lái xe vào con đường nhỏ, nhưng chẳng mấy chốc đường trở nên quá hẹp và gồ ghề để xe đi tiếp. Anh và Quốc Thái nhanh chóng chia nhau mang vác hành lý, dẫn cả nhóm đi bộ sâu hơn vào rừng. Mưa vẫn xối xả, từng hạt nước lạnh buốt thấm qua lớp quần áo, khiến bước chân ai cũng nặng nề. Nhóm người đi bộ được một đoạn thì mưa cũng đã tạnh. Họ cuối cùng cũng chọn được một nơi nghỉ lại tương đối bằng phẳng và có mái che tự nhiên từ những tán cây lớn.

Ba người đàn ông nhanh chóng dựng lều, ánh mắt ai cũng thoáng vẻ mệt mỏi, nhưng đôi tay vẫn làm việc một cách thành thục. Ngọc Mây lo lắng nhìn quanh, trong lòng không khỏi sốt sắng: "Trời mưa thế này, làm sao chúng ta có cây khô mà đốt lửa?"

Thái Huy, dù ướt sũng sau cơn mưa vẫn tươi cười nháy mắt: "Đừng lo, Minh Khải đã đưa cho tôi một giỏ cây khô tối qua. Cậu ta đoán trước rồi, bảo tôi mang theo sẽ có lúc cần."

Ngọc Mây thở phào, mỉm cười ngạc nhiên: "Sao Khải biết trước được chúng ta sẽ gặp tình huống này?"

Thái Huy nhớ lại khoảnh khắc nhận giỏ cây khô từ Minh Khải với vẻ mặt băn khoăn. Hôm qua, anh còn nghĩ Minh Khải làm chuyện thừa thãi. "Ai mà nghĩ giữa rừng lại thiếu củi khô cơ chứ?" Giờ đây, anh chỉ có thể khẽ gật đầu, thầm khen ngợi khả năng đoán trước của bạn mình: "Đúng là Minh Khải, không hổ danh là 'ông thần đoán việc'."

Khi đống lửa bắt đầu bập bùng cháy, mọi người quây quần xung quanh, ánh lửa đỏ rực hắt lên những khuôn mặt mệt mỏi. Những ngọn lửa nhảy nhót, bóng đổ dài lên mặt đất hòa cùng tiếng củi cháy xèo xèo.

Quốc Thái cẩn thận lấy từ trong ba lô vài lon canh đóng hộp, đặt lên lửa hâm nóng. Ngọc Mây nheo mắt nhìn anh, môi cong lên nhẹ nhàng: "Anh còn chuẩn bị cả thứ này nữa sao?"

Quốc Thái nhìn cô, ánh mắt lấp lánh dưới ánh lửa, giọng anh trầm ấm pha chút bí ẩn: "Cô đoán xem."

Ngọc Mây nhướng mày, như hiểu ra điều gì đó, khẽ cười: "Lại là Minh Khải đúng không?"

Ngọc Mây vẫn chưa thôi tò mò, hỏi tiếp: "Ngoài những thứ này, cậu ta còn đưa cái gì nữa không?"

Lâm Thành vốn yên lặng nãy giờ, ông cuối cùng cũng trầm giọng lên tiếng: "Cậu ta đưa cho tôi sợi dây thừng này, bảo mang theo bên mình." Vừa nói, ông vừa đem ra từ trong ba lô một sợi dây thừng màu nâu sẫm được bện chắc chắn từ những sợi gai dầu trông khá nặng nề.

Quốc Thái lúc này mới khó hiểu: "Mang theo cái đó để làm gì?"

Thái Huy hắng giọng, anh xua tay giọng nói hơi lạc đi một chút có lẽ vì đã nhiễm lạnh bởi cơn mưa: "Mày thắc mắc làm gì cho mệt, đến lúc ắt mày sẽ biết thôi, Minh Khải làm việc gì đều có lý do hết. Cứ đợi đi."

Câu nói của anh lấp vào không gian tĩnh lặng, khi ngọn lửa vẫn bập bùng cháy giữa vòng tròn im lìm. Quốc Thái cúi đầu chỉnh lại đống củi, ánh mắt thoáng chốc chuyển về phía Mỹ Á. Cô nép sát vào anh, tay ôm chặt chú mèo nhỏ đang run rẩy, đôi mắt vô hồn dõi vào khoảng trống trước mặt.

Ngọc Mây khẽ chau mày, nhận ra điều gì đó. Cô vội bước lại gần, đặt tay lên trán Mỹ Á, lo lắng hỏi: "Mỹ Á, em làm sao vậy? Sao mặt em nhợt nhạt thế này? Em có chỗ nào không khỏe không?"

Mỹ Á khẽ mỉm cười, đôi môi tím tái, khô khốc cố gắng đáp lại: "Em không sao, chắc do đi đường xa nên hơi mệt thôi."

Quốc Thái nhìn em gái lo lắng: "Em uống chút nước canh cho ấm rồi vào lều nghỉ ngơi nha."

Cô lắc đầu, giọng nói yếu ớt: "Em muốn vào nghỉ trước."

Vừa dứt lời, cô bé đứng dậy nhưng mới đi được vài bước cơ thể cô bỗng loạng choạng, ngã gục xuống mặt đất lạnh buốt.

Thái Huy hốt hoảng ném bình nước xuống, lao đến đỡ lấy Mỹ Á giọng gấp gáp: "Mỹ Á sao vậy em?" Nhưng cô bé không trả lời. Gương mặt tái xanh, đôi môi nhợt nhạt như không còn sức sống.

Anh vội bế cô vào lều và cởi áo khoác của mình để làm gối cho cô. Ngọc Mây lập tức đi lấy khăn lau mồ hôi đang túa ra trên trán Mỹ Á. Bên ngoài, tiếng mưa tí tách đập xuống mái lều, hòa vào ánh lửa bập bùng trong sự căng thẳng.

"Anh Khải... rừng... ma..." Mỹ Á mê sảng, giọng thều thào yếu ớt. Thái Huy khựng lại, nhịp tim như ngưng đọng trong khoảnh khắc đó. Anh mím chặt môi, cảm giác chua chát trào dâng trong lòng. Ánh mắt anh trĩu nặng, nỗi lo lắng và nỗi buồn cùng một lúc cuồn cuộn trong lồng ngực.

Quốc Thái run tay tìm thuốc hạ sốt, pha vào nước rồi cẩn thận đút cho em gái uống. Thời gian trôi qua, cuối cùng nhiệt độ của cô cũng dần hạ xuống. Tuy hơi thở của Mỹ Á đã ổn định hơn, nhưng sự lo lắng vẫn còn in hằn trong ánh mắt mọi người.

Lâm Thành và Thái Huy sau một ngày dài mệt mỏi, cũng đành đi vào lều nghỉ ngơi để lại Quốc Thái ngồi trước lều em gái. Ngọn lửa từ điếu thuốc lập lòe trong tay anh giữa màn đêm tĩnh lặng, phả ra từng đợt khói mỏng manh tan vào không gian.

Anh hút một hơi dài, đôi mắt đăm chiêu lạc vào màn đêm đen đặc. Ánh lửa hắt lên gương mặt anh thoáng hiện thoáng mất trong sự im lặng nặng nề của rừng sâu. Bên trong lều, Mỹ Á thở nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn còn yếu ớt. Quốc Thái nhắm mắt, tựa lưng vào thân cây lòng vẫn trĩu nặng. Bởi có những nỗi sợ không thể nhìn thấy, nhưng chúng len lỏi trong bóng tối, đợi chờ đúng khoảnh khắc để nuốt chửng hy vọng.

Ngọc Mây nhẹ nhàng đắp lại chiếc khăn mỏng cho Mỹ Á đang say giấc, bước ra ngoài lều. Bầu không khí tĩnh lặng của màn đêm bị phá tan bởi tiếng cô vang lên nhẹ nhàng: "Lúc nhỏ tôi từng lén thử hút thuốc. Khi đó tôi nghĩ nó trông ngầu lắm. Đến giờ mới hiểu nó không tốt cho sức khỏe."

Quốc Thái vẫn ngồi đó, cầm điếu thuốc trên tay và phả ra một làn khói mỏng, ánh lửa đỏ lập lòe. Nghe cô nói, anh khẽ lắc đầu, nụ cười mỉm nhưng ẩn giấu nhiều nỗi niềm: "Cô đang nhắc nhở tôi sao? Cô có bao giờ thắc mắc tại sao dù biết rõ thuốc lá có hại, người ta vẫn sản xuất và bán nó ngoài kia không?"

Ngọc Mây nhìn anh, ánh mắt ngạc nhiên pha chút khó hiểu, nhưng trong đáy mắt cô là sự ấm áp lạ thường.

Không đợi cô trả lời, anh nói tiếp như trần tình: "Vì những người hút thuốc đều hiểu họ tìm đến nó không chỉ vì thói quen. Có những lúc, một điếu thuốc là tất cả những gì họ cần để trấn an chính mình." Anh khẽ dụi tàn thuốc xuống mặt đất ẩm ướt, tàn lửa nhanh chóng tắt lịm trong đêm.

Cô hơi khựng lại trước câu trả lời ấy, nhưng sau đó khẽ mỉm cười, giọng nhỏ nhẹ: "Xin lỗi, hôm trước tôi vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và Mỹ Á. Anh chăm sóc cô bé một mình, điều đó không hề dễ dàng, nhất là khi cô bé là con gái. Tôi cũng từng trải qua điều tương tự."

Cô hít một hơi dài, ánh mắt trở nên trầm ngâm: "Khi tôi còn nhỏ, mẹ mất sớm, ba tôi đã nuôi tôi lớn một mình. Ông yêu thương tôi rất nhiều, nhưng cũng như anh, ông là đàn ông, không thể hiểu hết những điều tôi cần chia sẻ. Nhưng ông đã cố gắng... nhiều lắm."

Ngọc Mây ngừng lại, đôi mắt cô thoáng chút buồn, nhưng vẫn tràn đầy sự ấm áp khi nhớ về cha mình. Bên ngoài lều, gió bắt đầu thổi mạnh hơn, từng cơn lạnh buốt len lỏi qua những tán cây, khiến ánh lửa bập bùng chập chờn trong bóng tối.

Quốc Thái định nói gì đó để an ủi cô, nhưng không gian dường như bị bao phủ bởi một sự tĩnh lặng căng thẳng. Cả hai ngồi đó, chỉ có tiếng gió rít qua những cành cây và âm thanh tí tách của đống lửa.

"Tôi..." Quốc Thái khẽ mở lời, nhưng ngay lập tức bị cắt ngang bởi một tiếng gọi lớn từ đâu đó vọng lại, chói tai và khẩn cấp: "Ai đó!"

Bóng người đàn ông lạ lẫm vụt qua trước mắt như một bóng ma trong đêm tối. Thái Huy lao vọt ra khỏi lều, chân nhanh như chớp đuổi theo kẻ lạ mặt. Quốc Thái cũng đứng bật dậy ngay sau đó, đôi mắt sắc bén lóe lên trong đêm tối. Anh nhanh chóng rút con dao găm từ trong túi áo, phóng bước đuổi theo sau.

Cái bóng len lỏi qua những tán cây, nhưng Quốc Thái không để cho hắn kịp chạy xa. Chỉ một động tác dứt khoát, anh ném con dao thẳng về phía trước. Lưỡi dao sắc lẹm lao vun vút trong không khí, rồi ghim sâu vào bắp chân của kẻ trộm, khiến hắn ta loạng choạng ngã nhào xuống đất.

Tiếng thét đau đớn vang lên xé tan màn đêm yên tĩnh. Không kịp để hắn định thần, Thái Huy đã lao tới như một con mãnh thú, túm lấy cổ áo kẻ lạ mặt, kéo mạnh hắn về phía sau, đôi mắt đầy giận dữ như muốn bóp nghẹt kẻ vừa bị bắt.

Ngay khi anh vừa túm lấy kẻ trộm, không khí bỗng chùng xuống kỳ lạ. Một cơn gió lạnh buốt quét qua, mang theo hơi ẩm từ rừng sâu. Tiếng lá cây xào xạc tựa như những lời thì thầm bí ẩn vang vọng khắp không gian tăm tối.

Bất ngờ, từ phía sau vang lên tiếng hét hốt hoảng của Lâm Thành: "Mỹ Á... Mỹ Á!"

Quốc Thái và Thái Huy quay phắt lại, kinh hãi khi thấy Mỹ Á như một bóng ma lao về phía họ, đôi mắt đỏ rực, tròng mắt giãn to bất thường không còn chút dấu hiệu của sự tỉnh táo. Cô bé không nhìn vào anh trai hay Thái Huy, mà đôi mắt như bị khóa chặt vào kẻ lạ mặt đang bị bắt giữ, như thể một sức mạnh vô hình đang điều khiển cô hướng về phía hắn.

Mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Mỹ Á đã lao đến, chặn trước mặt tên trộm, bàn tay nhỏ bé bóp chặt lấy cổ hắn. "Mau trả lại đây!" cô gầm lên, giọng nói lạnh lùng, sắc như dao. Ánh trăng lấp ló qua tán cây, tạo thành những vệt sáng ma mị, in hình cô bé như một bóng ma đáng sợ.

Sát khí tỏa ra từ cô mạnh mẽ đến nỗi ngay cả những người đứng gần cũng phải lùi lại, choáng váng trước cảnh tượng kỳ quái này. Tên trộm vùng vẫy, nhưng sức mạnh của Mỹ Á như đã vượt quá giới hạn của một cô gái. Khi mọi người nhìn xuống tay hắn, hai chiếc vòng cổ lấp lánh đang nằm gọn trong bàn tay run rẩy.

Càng lúc tay cô càng siết chặt, nhấc bổng tên trộm khiến hắn ngạt thở, mặt mày tím tái, hai tay dần buông thõng. Hai chiếc vòng từ từ rơi xuống đất, tạo ra âm thanh nặng nề, như một khúc nhạc báo hiệu sự bùng nổ của cơn giận dữ trong lòng Mỹ Á.

Quốc Thái ra sức kéo em gái mình lại, lo lắng rằng cô sẽ giết chết người đàn ông kia. Bị cản trở, Mỹ Á vung tay còn lại hất văng anh trai. Anh ngã lăn ra đất, một nhánh cây nhọn gần đó đâm vào cánh tay, máu tuôn ra không ngừng. Ngọc Mây lo lắng chạy lại đỡ anh lên, đôi mắt cô mở to, tay chân run lên không còn chút sức lực.

Đột nhiên con mèo của Mỹ Á chạy lại, meo một tiếng và nhảy lên người cô. Mỹ Á ngã xuống, thiếp đi. Người đàn ông được thả xuống, không ngừng ho sặc sụa, cố gắng hít lấy từng đợt không khí. Thái Huy thấy vậy nên vội vàng giữ hắn lại, ánh mắt nghiêm nghị: "Ai đã sai anh đi trộm hai chiếc vòng này?"

Hắn ta há miệng, chưa kịp thốt ra lời nào thì đột nhiên cả người hắn co quắp, ngã vật xuống đất. Thái Huy lao đến, gấp gáp kiểm tra mạch đập. Mặt anh tái mét khi nhìn thấy dòng máu đen - đặc sệt rỉ ra từ khóe miệng hắn. Cơn rùng mình lạnh toát chạy dọc sống lưng. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Thái Huy hướng về hai chiếc vòng đang nằm lăn lóc trên nền đất, phủ đầy máu đen.

Anh định đưa tay nhặt chúng thì một tiếng cảnh báo vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ: "Đừng chạm vào chiếc vòng!" Quốc Thái gắng gượng, mặt tái nhợt vì cơn đau từ vết thương nơi cánh tay, giọng nói đứt quãng nhưng đầy cương quyết. "Có độc."

Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng. Ánh trăng mờ ảo xuyên qua tán lá, chiếu những vệt sáng loang lổ trên mặt đất. Bóng dáng của Mỹ Á nằm im lìm trên cỏ, trông cô bé như một con búp bê bị hỏng. Tiếng gió rít qua khe lá, hòa cùng tiếng tim đập thình thịch của mọi người, tạo nên một không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Thái Huy sững sờ nhìn hai chiếc vòng cổ nằm lăn lóc trên mặt đất, nhuộm đỏ bởi máu đen của tên trộm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro