Chương 6: Lời Tạm Biệt
Ngọc Mây đi qua đi lại trong phòng khách, ánh mắt liên tục nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường. Từng nhịp kim trôi qua khiến cô càng thêm lo lắng lòng như lửa đốt. Mồ hôi lấm tấm trên trán, cảm giác hối hận trào dâng trong lòng cô khi nghĩ đến việc đã đồng ý để Mỹ Á đi chơi cùng Minh Khải.
Ở ngoài kia Thái Huy lái xe với tốc độ như muốn xé gió. Đôi mắt anh căng lên, vô số viễn cảnh tồi tệ hiện lên trong tâm trí. Từng hồi còi xe vang lên dồn dập trên đường chỉ càng làm tăng thêm sự căng thẳng. Đất bụi bay mù mịt sau xe, nhưng trong lòng Thái Huy chỉ còn lại nỗi hoang mang, lo lắng như đang bị kìm nén đến mức nghẹt thở.
Về đến nhà Thái Huy lao nhanh vào trong. Vừa nhìn thấy Quốc Thái, anh gấp gáp hỏi: "Mỹ Á đâu? Minh Khải có tin gì chưa?"
Quốc Thái chưa kịp đáp thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân cùng giọng nói trong veo của Mỹ Á, phá tan bầu không khí ngột ngạt. Cả căn nhà như bừng sáng, mọi người vội vàng đứng bật dậy chạy ra cửa. Quốc Thái lao tới, giữ chặt vai cô bé hỏi dồn: "Em có sao không?"
Mỹ Á nhăn mặt, đôi mắt tròn xoe nhìn anh: "Anh hai, anh làm đau em!"
Quốc Thái nhìn xuống bàn tay mình, thấy mình đã siết quá mạnh nên vội nới lỏng: "Em đã đi đâu? Có chuyện gì xảy ra không?"
Mỹ Á lắc đầu rồi chợt dừng lại, đôi mắt sáng lên: "À có. Anh Khải..."
Ngọc Mây lập tức tiến tới, giọng căng thẳng: "Có chuyện gì vậy? Em không sao chứ?"
Mỹ Á ngập ngừng một chút rồi chìa ra một chiếc vòng hoa nhỏ, ánh mắt long lanh: "Anh Khải đan tặng em đó."
Mọi người quay sang Minh Khải. Anh đứng đó nét mặt bối rối, ánh mắt đầy áy náy. "Điện thoại tôi hết pin. Hôm nay tôi đưa Mỹ Á lên đồi chơi, cô bé vui lắm. Xuống đồi xong còn muốn ăn thịt nướng nên tôi dẫn cô ấy đi. Tôi không để ý thời gian."
Mọi người nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm, cũng không ai muốn trách Minh Khải thêm nữa.
***
Sau khi Mỹ Á được đưa vào nghỉ ngơi, không khí ngoài sân càng nặng trĩu. Dưới tán cây bàng già cỗi, mọi người lặng lẽ ngồi quanh chiếc bàn gỗ. Gió khẽ thổi qua mang theo tiếng xào xạc từ những chiếc lá, như một lời cảnh báo mơ hồ. Lâm Thành lấy cớ mệt mỏi, lẳng lặng lui về phòng để lại một bầu không khí căng thẳng.
Minh Khải cau mày, ánh mắt lo lắng hướng về Thái Huy, người đang ngồi trầm mặc với vết thương xước xát trên tay. "Cậu có nhớ biển số xe không? Hay có bất kỳ chi tiết nào đặc biệt?" Minh Khải hỏi, giọng gấp gáp, vẻ mặt căng thẳng đến mức tay anh siết chặt thành nắm đấm.
Thái Huy thở dài, cố gắng hồi tưởng những hình ảnh trong đầu quá mờ nhạt. "Chiếc xe lao nhanh lắm... chỉ trong chớp mắt!" Tay anh khẽ chạm vào vết thương, cơn đau nhói khiến gương mặt anh thoáng vẻ bực bội.
Ngọc Mây trầm ngâm, ngón tay gõ nhẹ trên bàn, giọng trầm tĩnh nhưng ánh mắt sắc sảo: "Trên đường anh có thấy điều gì bất thường không? Có ai theo dõi anh không?"
Thái Huy ngẩn ra, mắt xa xăm: "Không chắc nữa... nhưng có thể." Đột nhiên, ký ức về cuộc nói chuyện với ba anh trước khi đi hiện lên rõ ràng. "Ba chỉ muốn tốt cho con. Chuyện hai anh em nhà đó, con đừng dính vào. Nguy hiểm lắm." Những lời cảnh báo ấy như dao đâm vào lòng, khuấy lên nỗi nghi hoặc sâu sắc trong anh. Liệu có liên quan gì giữa vụ tai nạn này và lời ba anh đã nói?
Quốc Thái ngồi đối diện, cảm nhận rõ sự dao động trong lòng bạn mình. Anh vội vàng cắt ngang, giọng điềm đạm: "Huy, bác ấy chỉ lo cho mày thôi. Đừng nghĩ xa quá."
Thái Huy khẽ nhếch mép, giọng lạnh lùng pha chút mỉa mai: "Lo cho tao? Mày không biết ông ấy là người thế nào à?" Đôi mắt anh lóe lên sự cay đắng.
Quốc Thái biết rõ Thái Huy đã trải qua những gì, nhưng anh không thể nào tin nổi rằng vụ tai nạn này lại có dính líu đến cha của bạn mình.
Không gian im lặng đến nghẹt thở, chỉ còn tiếng gió nhẹ lùa qua những tán lá bàng, khiến lòng người càng thêm nặng nề. Bên bàn trà, mọi người ngồi bất động, không ai dám thốt ra lời nào, mỗi người đều bị cuốn vào dòng suy nghĩ riêng. Ánh mắt lo lắng của Ngọc Mây hướng về phía Thái Huy trong khi Quốc Thái khẽ nhíu mày, rõ ràng cũng đang bối rối với những cảm xúc khó tả.
Bất chợt, một cành cây khô rơi xuống từ trên cao, âm thanh nhỏ nhưng cũng đủ phá vỡ bầu không khí đè nén ấy. Minh Khải ngẩng đầu lên, như thể vừa rũ bỏ khỏi dòng suy nghĩ sâu thẳm trong anh. Anh ngập ngừng, đôi mắt nhìn thẳng vào Quốc Thái giọng chậm rãi: "Tôi có thể hỏi cậu một câu không?"
Không khí xung quanh như chùng xuống ngay sau câu hỏi của Minh Khải, mọi ánh mắt đổ dồn về anh. Quốc Thái khẽ nhướng mày, vừa tò mò vừa ngạc nhiên trước lời đề nghị kỳ lạ ấy, nhưng anh vẫn gật đầu và nhẹ giọng: "Cứ hỏi đi."
Minh Khải chậm rãi ngước mắt lên, ánh nhìn sắc lạnh dường như muốn dò sâu vào tâm can người đối diện: "Trước khi cậu và Mỹ Á đến lăng mộ cổ, cậu có thấy cô ấy có gì khác thường không?"
Câu hỏi như một viên đá ném vào mặt nước tĩnh lặng, khiến Quốc Thái khẽ giật mình. Trong khoảnh khắc, anh nhìn thoáng qua Ngọc Mây và Thái Huy. Cả hai người đều đăm đăm nhìn Minh Khải, ánh mắt họ mang đầy lo lắng và nghi vấn. Nhưng Minh Khải vẫn ngồi đó kiên nhẫn, đôi đồng tử anh co lại, mắt không rời khỏi Quốc Thái.
Cuối cùng Quốc Thái thẳng lưng, hít sâu như để gom lại những ký ức mờ nhạt: "Mỹ Á... luôn khác biệt. Ngay từ nhỏ, con bé đã không giống những đứa trẻ khác. Nó thường im lặng, thích trốn vào góc để đọc những cuốn sách cũ. Đôi lúc tôi bắt gặp con bé ngồi lặng hàng giờ, ánh mắt lơ đãng nhìn vào không trung giống như đang chờ đợi một ai đó." Anh ngừng lại, giọng trầm hơn: "Có lần, Mỹ Á nói với tôi về một 'người bạn' sẽ đến đón nó. Nhưng khi tôi hỏi đó là ai, con bé chỉ cười rồi lắc đầu. Từ đó, tôi biết không nên ép nó nữa."
Minh Khải im lặng, đôi môi mím lại như đang đấu tranh với những suy nghĩ. Quốc Thái nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm giọng: "Cậu hỏi như vậy... cậu biết gì sao?"
Gương mặt Minh Khải thoáng đăm chiêu, sau vài giây im lặng anh lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Không, chỉ là hôm nay... tôi cảm thấy Mỹ Á khác thường. Cô ấy không giống những cô gái khác, có gì đó... kỳ lạ."
Thái Huy ngồi thẳng người, đôi mắt đăm đăm như muốn xé toang lớp mặt nạ bình tĩnh của Minh Khải: "Kỳ lạ thế nào?"
Minh Khải mím môi, ánh mắt chợt trở nên xa xăm như muốn tìm từ ngữ để diễn tả. Anh chợt quay mặt đi, giọng anh nhỏ lại: "Thậm chí... dường như cô ấy không thuộc về nơi này."
Không khí trở nên ngột ngạt, nặng nề hơn bao giờ hết. Câu nói của Minh Khải như gieo một nỗi sợ hãi vô hình vào lòng tất cả mọi người. Giữa không gian im lặng đó, một câu hỏi bỗng vang lên trong đầu họ: "Liệu Mỹ Á có phải là người đang bị gọi về từ một thế giới khác?"
Minh Khải thoát khỏi dòng suy nghĩ, trở lại với giọng điệu thân thiện: "Không có gì đâu, chắc tại tôi suy nghĩ nhiều. Mà tôi có chuẩn bị vài thứ, để tôi lấy cho mọi người." Anh nhanh chóng đứng dậy, bước vào nhà rồi quay lại với một chiếc ba lô da cũ kỹ. Anh đặt nó lên bàn, rút ra những vật dụng được bọc cẩn thận trong lớp vải nhung.
"Đây là vài thứ có thể giúp mọi người phòng thân." Ánh mắt Minh Khải đột nhiên trở nên nghiêm túc, khác hẳn vẻ thoải mái thường thấy. Anh đặt lên bàn hai con dao găm nhỏ, cán dao làm từ gỗ mun đen, chạm trổ tinh xảo những hoa văn cổ xưa. Không nói quá nhiều, anh trao cho Quốc Thái và Thái Huy mỗi người một con dao rồi đậm giọng: "Chúng đã ngâm trong máu dê đen và một số loài thảo dược quý trong vòng 7 ngày. Thứ này rất tốt cho việc phòng thân và bảo vệ mọi người trước những thứ mà khoa học không thể lý giải."
Quốc Thái lướt tay trên bề mặt con dao, cảm nhận sự lạnh lẽo từ lưỡi dao sắc bén, bên cạnh Thái Huy nhíu mày như chưa thực sự tin vào tác dụng kỳ bí của nó, nhưng anh cũng không nói gì.
Minh Khải tiếp tục lấy ra một túi nhung đỏ, nhẹ nhàng đặt trước mặt Ngọc Mây. "Đây là bột gạo nếp trộn với tro của cây long não và một số loại thảo dược bí truyền. Khi rắc xuống, nó sẽ tạo ra một lớp màng bảo vệ vô hình, xua đuổi tà khí và những sinh vật xấu xa." Anh giải thích ngắn gọn.
Ngọc Mây hơi do dự, đôi mắt cô thoáng ánh lên sự hoài nghi. Cô không tin vào những điều siêu nhiên, nhưng vẻ mặt nghiêm trọng của Minh Khải khiến cô không thể bác bỏ ngay lập tức.
Cuối cùng, anh lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ chứa đầy một loại chất lỏng màu đỏ sẫm và một cây kim bạc óng ánh. "Đây là lọ thuốc giảm đau được chế từ rễ cây địa hoàng, sâm Ngọc Linh và một số loại thảo dược quý hiếm khác. Nó có tác dụng giảm đau nhanh chóng và hiệu quả, đồng thời giúp cơ thể hồi phục sức lực. Còn đây là dành cho Mỹ Á. Kim bạc có tính âm, có khả năng trừ tà và hóa giải các loại độc tố. Máu của Mỹ Á có một năng lượng đặc biệt, có thể kết hợp với kim bạc để tạo ra một lá bùa hộ mệnh mạnh mẽ, bảo vệ em ấy khỏi những nguy hiểm."
Quốc Thái và Thái Huy nhìn những vật dụng trên bàn với ánh mắt đầy nghi hoặc. Sự chu đáo và chuẩn bị kỹ lưỡng của Minh Khải khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. Họ không khỏi thắc mắc tại sao anh lại hiểu biết nhiều như vậy và còn chuẩn bị những vật dụng này trước cho bọn họ.
Bỗng, sự im lặng bị cắt ngang bởi một âm thanh nhẹ vang lên từ phía cửa sau. Ban đầu là tiếng cọt kẹt khẽ khàng, như gió đẩy cánh cửa gỗ, nhưng rồi nó trở nên rõ rệt hơn trong bầu không khí tĩnh mịch của đêm khuya. Mọi người đột nhiên dừng lại, ánh mắt lập tức chuyển hướng, cảm giác căng thẳng tràn ngập trong không gian.
Thái Huy nhíu mày, đôi mắt nheo lại đầy cảnh giác. "Ai đó?" Giọng anh trầm thấp, không giấu nổi sự đề phòng. Anh định đứng dậy kiểm tra thì một tiếng "meo meo" vang lên, con mèo Mimi chậm rãi bước ra từ cửa sau.
Ngọc Mây thở phào, đôi vai thả lỏng: "Thì ra là Mimi."
Nhưng không giống mọi người, ánh mắt Thái Huy vẫn không rời khỏi cửa. Có thứ gì đó trong anh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào sự yên bình giả tạo này. Anh nheo mắt, lặng lẽ thả lỏng bàn tay đang siết chặt rồi quay sang Minh Khải. "Những thứ này là thứ cậu đã chuẩn bị từ hôm qua à? Sao cậu biết chúng tôi cần?"
Minh Khải mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng khó lường, mắt anh thoáng một tia sắc sảo rồi lại chìm vào vẻ lạnh lùng quen thuộc. "Cứ coi như tôi có chút linh cảm thôi." Anh đáp, giọng nói mang theo một chút ẩn ý khiến mọi người im lặng.
Thái Huy nhìn chăm chú, cảm nhận được sự xa cách trong lời nói của Minh Khải. Anh muốn hỏi thêm, nhưng nét mặt lạnh nhạt của đối phương khiến anh không thể tiếp tục. Quốc Thái cũng đang quan sát, lòng đầy nghi hoặc. Minh Khải dường như biết nhiều hơn những gì anh tỏ ra, luôn giữ một khoảng cách khó đoán.
Quốc Thái phá vỡ sự im lặng: "Minh Khải, cậu có muốn đi cùng chúng tôi không?"
Minh Khải khựng lại, đôi mắt thoáng chút bất ngờ nhưng rồi anh cười nhẹ, đứng lên thu dọn những vật dụng. "Không được, tôi còn có việc cần làm." Anh cúi người thu gom đồ đạc, rồi trước khi quay lưng, anh nhìn thẳng vào mắt Quốc Thái, ánh mắt bí ẩn như đang che giấu một bí mật lớn. "Mọi người nên nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi sớm."
Không ai phản bác, sự trầm lặng lan tỏa. Mỗi người đứng lên rời đi, bóng họ kéo dài trong ánh trăng mờ ảo chiếu qua khung cửa. Những tiếng lách cách từ sàn gỗ cũ vọng lại trong không gian yên tĩnh, gợi lên cảm giác bí ẩn, báo hiệu một đêm dài đầy mộng mị.
***
Trong căn nhà tĩnh mịch, tiếng côn trùng rả rích như lời thì thầm của bóng đêm. Mỹ Á khẽ bước ra khỏi phòng, bàn chân trần chạm lên sàn gỗ lạnh lẽo. Cổ họng cô khô rát, cô lặng lẽ đi xuống bếp, rót một ly nước. Khi nhấp ngụm nước mát, ánh mắt cô vô tình bắt gặp một đốm lửa nhỏ lập lòe ngoài cửa sổ. Tò mò, Mỹ Á bước đến gần và nhận ra đó là anh trai mình - Quốc Thái.
Ánh lửa nhảy múa trên gương mặt Quốc Thái, tạo nên những mảng sáng tối như tâm trạng phức tạp trong lòng anh. Anh đang ngồi trầm mặc, đôi mắt nhìn xa xăm cùng với điếu thuốc lập lòe giữa ngón tay. Mọi suy nghĩ như bị hút vào màn đêm vô tận.
Mỹ Á nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, giọng cô khẽ khàng nhưng đầy quan tâm: "Anh hai, sao còn thức khuya thế này? Lại còn hút thuốc nữa."
Quốc Thái khẽ giật mình, vội vàng dập tắt điếu thuốc. "Mỹ Á? Sao em ra đây?" Giọng anh có phần khàn đặc vì thiếu ngủ.
Mỹ Á mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như muốn vỗ về. Cô không cần nói nhiều, chỉ cần nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, cô cũng hiểu anh trai đang mang gánh nặng lớn đến nhường nào. "Em khát nên ra bếp lấy ít nước."
Quốc Thái trầm ngâm, đôi mắt anh tối lại như đang cố che giấu điều gì. "Anh không sao, chỉ đang nghĩ vài chuyện thôi."
Nhưng Mỹ Á không dễ bị thuyết phục. Cô ngồi xuống cạnh anh, đôi mắt nhìn thẳng vào anh như muốn moi ra mọi bí mật. "Anh đang lo về ngày mai đúng không?" Giọng cô nhỏ nhẹ nhưng lại khiến Quốc Thái giật mình, anh ngẩng lên nhìn em gái, không giấu nổi sự ngạc nhiên. "Sao em biết?"
Mỹ Á cười nhẹ, nụ cười buồn như pha chút mỉa mai. "Anh Khải đã nói cho em rồi. Anh không cần giấu em nữa, em hiểu nếu anh em chúng ta không quay lại nơi đó, cuộc sống tăm tối này sẽ không thể kết thúc."
Quốc Thái siết chặt tay, cảm giác tội lỗi dâng lên. "Sao Minh Khải lại nói em biết điều này? Em... không giận sao?"
Mỹ Á lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn Quốc Thái: "Anh đừng trách anh ấy. Là em đã hỏi. Bao năm qua, từ khi bà mất, anh luôn bên em, lo cho em từng chút một. Đến gần 30 tuổi mà anh vẫn chưa yêu ai, không phải vì em sao? Em biết năm đó anh không muốn đưa em đi nhưng vì em cố chấp lén theo, mọi chuyện mới rối ren như vậy. Chính em đã liên lụy đến anh, hại anh suýt mất mạng. Em có lý do gì để giận chứ? Anh chỉ lo cho em thôi mà. Chỉ là em có hơi sợ, nhưng em tin nếu có anh bên cạnh mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đúng không?"
Quốc Thái nhìn cô em gái, cảm giác ngạc nhiên trước sự trưởng thành và mạnh mẽ của cô. Anh trầm ngâm, nhớ lại những ngày tháng đau thương. Từ khi trở về sau cái chết gần kề, anh chưa bao giờ nhắc lại chuyện đó với Mỹ Á, sợ rằng cô sẽ không chịu nổi. Những lời cô nói hôm nay khiến anh nhận ra, Mỹ Á không chỉ biết, mà còn hiểu hết mọi điều. Cô đang dùng vẻ ngoài hồn nhiên, vui vẻ để anh không phải lo lắng.
Cảm giác bất lực dâng lên trong lòng anh. Anh hít sâu một hơi, ôm lấy cô, cảm nhận được cái gầy gò nhỏ bé của em. "Đúng vậy, nhất định anh sẽ không để em gặp chuyện gì nữa."
Phía sau, Ngọc Mây lặng lẽ đứng nhìn hai anh em. Cô tỉnh dậy không thấy Mỹ Á và đi tìm, nhưng nghe được cuộc trò chuyện của họ, lòng cô không khỏi trào dâng cảm xúc. Sự trưởng thành và mạnh mẽ của Mỹ Á khiến cô cảm thấy nhỏ bé, nhớ lại những lúc mình ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân. Ngọc Mây trân trọng tình cảm anh em ấy, ngưỡng mộ và khâm phục.
Gió đêm thổi nhẹ, mang theo tiếng lá cây xào xạc. Mỹ Á ngước lên nhìn anh trai, đôi mắt cô rực rỡ niềm tin: "Em tin anh hai." Quốc Thái khẽ vuốt tóc cô, ánh mắt anh đong đầy yêu thương. Hai anh em im lặng nhìn nhau, lòng họ tràn ngập quyết tâm và hy vọng. Trong không gian tĩnh lặng ấy, chỉ còn lại sự ấm áp lan tỏa giữa họ và những lời hứa thầm lặng không cần nói ra.
****
Sáng sớm, ánh nắng vàng nhẹ nhàng len lỏi qua những tán cây, đánh thức mọi người dậy. Mọi người nhanh chóng sắp xếp đồ đạc gọn gàng lên chiếc xe đã chuẩn bị sẵn. Giữa bầu không khí vội vã, Minh Khải tiến đến bên Thái Huy, dặn dò anh một cách cẩn trọng:
"Cậu nhớ kỹ những gì tôi đã nói hôm qua. Cây kim bạc này không chỉ để cứu mạng Mỹ Á, mà còn có một công dụng khác. Nếu cần thiết, hãy đâm kim vào hai đầu ngón áp út của cô ấy, lấy vài giọt máu hòa chung với máu của người đã chết hoặc người có huyết thống với người đã chết. Cách này có thể cứu sống người đó."
Thái Huy gật đầu, vỗ vai Minh Khải với sự nghiêm túc: "Cảm ơn cậu đã giúp đỡ chúng tôi. Sau khi đến nơi, chúng tôi sẽ liên lạc lại với cậu."
Minh Khải nhìn sang Mỹ Á, cô bé ôm con mèo nhỏ đứng sau Ngọc Mây, gương mặt rạng rỡ nhưng ánh mắt vẫn có chút lo lắng. Anh mỉm cười nhẹ nhàng, tiến lại gần và tháo sợi dây chuyền bạc trên cổ mình ra, đeo vào cổ cô. Sợi dây chuyền làm bằng bạc được chế tác tinh xảo, mặt dây chuyền hình một cây kiếm nhỏ chạm khắc tỉ mỉ, lấp lánh dưới ánh nắng ban mai. Theo lời Minh Khải, cây kiếm tượng trưng cho sự bảo vệ và sức mạnh.
"Đây là vật bình an. Em nhất định phải đeo nó, đừng tháo ra." Anh dặn dò.
Mỹ Á đưa tay chạm vào mặt dây chuyền, cảm nhận hơi ấm từ nó. Cô mỉm cười: "Em cảm ơn anh Khải. Em sẽ giữ nó cẩn thận. Sau khi về, em sẽ trở lại đây anh lại đưa em lên đồi chơi được không?"
Minh Khải gật đầu, xoa đầu cô bé trìu mến: "Được chứ, anh sẽ luôn chờ em trở lại."
Sau khi tạm biệt Minh Khải, mọi người lên xe và khởi hành. Chiếc xe lăn bánh, dần khuất xa khỏi căn nhà gỗ. Mỹ Á ngẩn ngơ nhìn ra cửa, thầm nghĩ: "Mọi chuyện thật sự sẽ ổn chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro