Chương 27: Vòng Oán Tụ
Minh Khải chậm rãi tiến lại, ngồi xuống bên hai con mèo đang chăm chú nhìn xuống mặt hồ. Chúng vẫn ở đó, kiên định thực hiện nhiệm vụ mà anh đã giao. Con mèo vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt hai màu giờ đây không còn kiêu ngạo, mà ngập tràn sự bình tĩnh, kín đáo nhưng cũng không thiếu phần tinh nghịch. Minh Khải đưa tay vuốt nhẹ lên đầu chúng, khẽ thì thầm: "Tao biết tụi mày sẽ làm tốt. Cố thêm một lần nữa với tao, được không?"
Nói rồi, Minh Khải cởi chiếc túi đeo đang bên hông đặt xuống đất. Sau đó, anh quỳ xuống, đôi mắt dán chặt vào mặt nước tĩnh lặng. Những lời lầm rầm phát ra từ môi anh, âm thanh trầm thấp, không rõ nghĩa hòa vào không khí tịch mịch. Ngay khi anh đứng dậy, mặt hồ yên ả bắt đầu cuộn lên tạo thành những đợt sóng nhỏ đập nhẹ vào bờ như phản ứng trước nghi thức lặng lẽ của anh.
Ngay lúc ấy, Thái Huy và Quốc Thái cũng vừa tới, bước chân khựng lại khi chứng kiến khung cảnh trước mắt. Sự kỳ bí bao trùm hồ nước khiến Thái Huy phải hạ giọng, đôi mày anh cau lại: "Có chuyện gì vậy?"
Minh Khải liếc qua vai họ, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt vào Nam Phong - người đang đứng bất động, như một bức tượng đá giữa không gian tĩnh lặng, hết sức tập trung vào Ngọc Mây ở phía xa.
"Chờ một lát." Minh Khải đáp ngắn gọn, rồi cúi xuống, nhẹ nhàng mở chiếc túi nằm chỏng chơ trên mặt đất. Sau khi tìm thấy thứ mình cần, anh đứng dậy tiến nhanh về phía Nam Phong.
Đến nơi, Minh Khải giơ ra trước mặt Nam Phong một viên ngọc hình bầu dục, lấp lánh màu xanh lam trong suốt như bầu trời ngày nắng quang. Những đường vân mảnh bên trong viên ngọc hiện lên tựa như sợi tơ đan xen, mơ hồ nối kết giữa hai thế giới. Anh nhìn thẳng vào mắt Nam Phong, giọng điềm tĩnh nhưng lại có chút khẩn trương: "Cái này cho cậu. Nếu tôi không thể trở về từ hồ nước kia, viên ngọc này sẽ giúp cậu tìm thấy Vĩnh Phong."
"Khi cậu nắm viên ngọc trong tay và tập trung vào người mình tìm, Tầm Nhân Ngọc sẽ bắt đầu phát sáng. Ánh sáng càng mãnh liệt khi khoảng cách giữa cậu và người đó càng gần. Nó không chỉ giúp tìm người, mà còn phát hiện ra những mối nguy hiểm nữa."
Nam Phong nhìn viên ngọc trong tay Minh Khải, vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt cậu tựa như bị cuốn vào một cơn sóng dữ. Sự chần chừ ngự trị trong ánh mắt làm nổi bật một phần của bản thân mà dường như cậu luôn cố gắng giấu kín.
"Sao hả? Cậu không muốn gặp lại Vĩnh Phong vì hy vọng anh ta đã chết hay vì không dám đối diện?" Minh Khải hỏi, giọng điệu đầy ẩn ý. "Nam Phong, đối mặt với mọi thứ là cách duy nhất để chúng ta thực sự sống. Còn nếu không nó sẽ mãi là cái bóng đeo bám cuộc đời cậu."
"Anh... Anh nói gì vậy?" Nam Phong lắp bắp, né tránh ánh mắt của Minh Khải, như thể ánh nhìn ấy có sức mạnh lột trần mọi bí mật. Cảm giác như cả thế giới đang nhìn vào tâm hồn mình, lôi ra những điều sâu thẳm mà cậu chưa từng muốn thừa nhận.
Tuy nhiên, chỉ trong chớp mắt, cái vẻ tinh nghịch quen thuộc của Nam Phong lại trở về. Cậu đưa tay nắm lấy viên ngọc, đôi mắt chớp chớp và nở một nụ cười tinh quái: "Được thôi, cái này tôi nhận. Nhưng mà... Anh nhất định phải trở về. Tôi ấy mà, muốn học anh vài mánh khóe kì quái đó."
"Đùa à?" Minh Khải bật cười, vỗ vào cánh tay Nam Phong: "Cậu hãy trông chừng Ngọc Mây thật cẩn thận. Chắc sẽ không có gì đâu nhưng nếu cô ấy có dấu hiệu khác lạ, nhớ giữ chặt để cô ấy không lao về phía hồ."
Nhận được cái gật đầu từ Nam Phong, Minh Khải quay lưng, bước nhanh về phía hồ nước. Đôi chân rắn rỏi, vững chãi bước từng bước nhanh hơn. Trước mắt anh không chỉ là một ải sống còn, mà còn là những điều mà anh đang khao khát tìm kiếm. Sinh mệnh của Mỹ Á, bí mật về thân thế của chính mình và sự liên kết kỳ lạ giữa anh và cô, cùng với vận mệnh của những người bạn đang chờ đợi. Tất cả dường như đổ dồn vào khoảnh khắc này, thúc giục anh bước tiếp.
Mặt hồ hiện lên như một tấm gương đen sâu thẳm. Ánh sáng hiếm hoi mờ nhạt hắt xuống, phản chiếu thành từng vòng gợn nhẹ như những nhịp thở ngắt quãng. Từng tiếng nước khẽ va vào bờ trầm mặc, gieo vào không gian một âm điệu u uẩn, không rõ là gọi mời hay cảnh báo mà lại phủ lên mọi vật một bầu không khí nặng nề, u tịch.
Phía sau, Nam Phong đứng lặng trong bóng tối, đôi mắt cậu dõi theo từng chuyển động của Minh Khải. Hai bàn tay siết chặt bên hông, đầu ngón tay bấm nhẹ vào da như cố neo giữ lấy thực tại giữa cơn sóng âm thầm dâng lên bên trong. Gió lạnh len qua, phả lên hơi thở đang ghìm lại của cậu, như chỉ một tiếng động nhỏ nhất cũng làm tan đi thứ gì đó mong manh đang tồn tại trong lòng. Từng lớp chờ đợi, từng tia hy vọng và từng thoáng lo âu cứ đan xen vào nhau, buộc chặt không để cậu rời đi, níu giữ cậu lại trước mặt hồ đen sâu không đáy.
Minh Khải dừng lại trước mặt Thái Huy và Quốc Thái, anh khẽ điều chỉnh nhịp thở đang phập phồng sau trận giằng co trong tâm trí. Đôi mắt anh sắc lạnh, chạm vào ánh nhìn của hai người trước khi cất giọng trầm lắng:
"Chúng ta cần thêm bốn phiến đá nữa dưới lòng hồ. Phiến đá lúc trước đã bị gỡ khiến pháp trận khởi động nên giờ phải có cách khác vừa để phá bẫy mà còn để... giải thoát cho thứ đang bị trói buộc nơi này."
Thái Huy chồm tới, không giấu nổi sự căng thẳng: "Nhưng làm sao biết được những phiến đá còn lại ở đâu?"
Minh Khải khẽ nhíu mày, ánh mắt phảng phất một suy tư khó nắm bắt. "Toàn bộ nơi này là một chuỗi pháp trận phức tạp. Từ cách sắp đặt đến từng dấu ấn nhỏ đều vận hành theo thuyết âm dương ngũ hành. Cách trấn yểm kỳ quái này có vài điểm còn mơ hồ, nhưng tôi đã nhận ra hướng đi. Để chắc chắn hơn, tôi sẽ kiểm tra lại."
Anh không nói thêm, cầm lấy la bàn từng bước vững chãi và chậm rãi đi vòng quanh mép hồ. Ánh mắt anh sâu lắng, dõi theo từng chuyển động tinh tế của kim chỉ nam, như muốn nghe thấu từng âm hưởng bí ẩn từ dòng nước. Mặt hồ tĩnh lặng, rồi gợn lên từng đợt sóng nhấp nhô như đáp lại bước chân trầm tĩnh của anh. Âm thanh khe khẽ len qua làn sóng vỗ vào bờ, tiếng vọng ngân dài như lời thì thầm từ một ngôn ngữ cổ xưa, hòa cùng nhịp điệu của những đợt sóng ngầm đang trỗi dậy trong lòng mỗi người đứng bên hồ.
Một lúc sau, anh dừng lại, trở về phía Thái Huy và Quốc Thái đang đứng chờ. Minh Khải khẽ gật đầu, đôi mắt sáng lên giơ tay chỉ về ba góc xa nhất của hồ, giọng nói trầm tĩnh: "Ba phiến đá kia nằm ở ba góc còn lại."
Quốc Thái nhíu mày, giọng ngập ngừng: "Vậy... còn phiến đá cuối cùng?"
Minh Khải không trả lời ngay mà lặng lẽ bước đến bờ nước, cất một câu chú ngữ ngắn gọn, rồi bất ngờ quẳng chiếc la bàn vào hồ. Chiếc la bàn trôi chậm rãi, lướt nhẹ theo làn sóng về phía trung tâm hồ. Bỗng nhiên nó bắt đầu xoay tròn, chậm chạp rồi nhanh dần hút mạnh xuống đáy hồ, tạo ra một cột nước xoáy sâu thẳm. Trong lòng vòng xoáy, một phiến đá từ từ hiện ra, nhô lên khỏi làn nước mờ ảo như đáp lại lời gọi bí ẩn của anh.
Thái Huy nín thở, bước lên một bước để nhìn kỹ hơn, ánh mắt chăm chú vào hiện tượng kỳ bí trước mặt. Không khí như cô đặc lại, mỗi nhịp sóng, mỗi hơi thở đều mang theo sự căng thẳng, như thể tất cả họ đang đứng giữa một giao điểm giữa thực tại và một thế giới bí ẩn chưa từng biết đến.
Minh Khải đưa mắt nhìn quanh, gương mặt đăm chiêu như đang cố gắng kết nối những mảnh ghép vô hình trong pháp trận bí hiểm này. Anh khẽ lắc đầu, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía những phiến đá, rồi chậm rãi nói:
"Pháp trận này... có gì đó không bình thường. Cách trấn yểm ngũ hành xưa nay thường đơn giản hơn, ít cầu kỳ nhưng hiệu quả. Thế nhưng trận này... như thể ai đó đã cố tình đưa oán khí vào, dùng nó để làm chìa khóa khóa chặt thứ gì đó còn đáng sợ hơn. Nó được sắp đặt theo nguyên lý ngũ hành – Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ – kết hợp với âm dương để tạo ra một thế trận trấn giữ oán khí. Khi âm dương cân bằng và ngũ hành tương sinh tương khắc, sức mạnh của trận pháp này sẽ dồn tụ xuống đáy hồ, giữ oán khí lại mà không cho nó tràn ra ngoài."
Minh Khải đưa mắt nhìn từng góc hồ mà anh vừa chỉ: "Anh bước tới gần hơn, giọng nói dần trầm xuống, phảng phất chút bất an. "Việc dùng oán khí để trấn yểm luôn tiềm ẩn rủi ro giống như tự mình cấy độc vào pháp trận, khiến cho nó dễ trở nên bất ổn và khó kiểm soát nhưng lại giúp chúng duy trì sự đối lập và kích hoạt lẫn nhau. Chính nhờ sự tương phản này mà oán khí bị hút xuống, như dòng xoáy vô hình nuốt chửng tất cả vào đáy hồ."
Anh hít một hơi, tay chỉ vào những vị trí khác nhau quanh hồ. "Bốn phiến đá ngoài cùng là bốn hành cơ bản, tương ứng với bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, tượng trưng cho sự tuần hoàn của ngũ hành."
Anh dừng lại một lúc, mắt hướng về phiến đá vừa xuất hiện dưới làn nước, rồi tiếp tục giải thích, giọng trở nên nghiêm trọng hơn: "Nhưng điểm cốt yếu của trận pháp này nằm ở phiến đá giữa hồ – đại diện cho Thổ, hành chủ đạo kết nối ngũ hành và là mấu chốt giữ thế cân bằng. Khi tất cả hành khí đổ dồn về đây, đáy hồ trở thành một chiếc phong ấn hoàn chỉnh, nén chặt oán khí lại. Nó không chỉ làm nhiệm vụ giữ vững mà còn hoạt động như một mồi dẫn, hút thêm oán khí về phía nó. Đặt một trung tâm tích tụ oán khí ngay giữa một pháp trận vốn cần ổn định... quả là một điều kỳ quái."
Minh Khải liếc nhanh qua Thái Huy và Quốc Thái, vẻ mặt anh nghiêm nghị: "Người xưa cố tình thiết lập pháp trận theo cách này – dùng oán khí tích tụ để tự nuôi sống trận pháp, tự kéo căng và giữ chặt tất cả trong một chu kỳ không bao giờ dừng. Người tạo ra nó hẳn muốn dùng oán khí làm sức mạnh chính, nhưng chính điều này có thể dẫn đến hậu quả khó lường. Một khi oán khí đạt đến ngưỡng không thể kìm hãm, nó sẽ bùng nổ và toàn bộ trận pháp sẽ trở thành một nguồn nguy hiểm lớn."
Minh Khải cúi đầu trầm ngâm. "Kẻ này hoặc là quá tự tin vào khả năng của mình, hoặc là đã chấp nhận cái giá phải trả - vì khi pháp trận bị phá giải, oán khí sẽ không còn bị ràng buộc nữa. Nó giống như một loại bùa yểm có sức mạnh lớn nhưng cũng chính là một lời nguyền lên bất cứ ai dám thử phá vỡ nó."
Anh khẽ thở dài, ánh mắt nhìn thoáng qua Quốc Thái và Thái Huy, sau đó lại quay về phía mặt hồ. "Phiến đá bị gỡ ra thuộc hành Hỏa. Trong ngũ hành, Hỏa tương sinh với Thổ và khắc Kim. Khi phiến Hỏa này bị di dời, sự cân bằng của trận pháp bị phá vỡ. Hỏa vốn là yếu tố giúp kích hoạt luồng năng lượng trong trận và kiểm soát phần oán khí nhưng giờ đây oán khí đang dần được thả ra mà không còn gì kiềm giữ."
Anh ngừng lại, ánh nhìn nghiêm trọng: "Ban đầu, nếu không có sự thay đổi nào, chúng ta chỉ cần đồng loạt từ từ điều chỉnh dòng khí từ bốn phiến đá ở các vị trí các hành. Điều này sẽ giúp chúng ta dễ dàng làm suy yếu trận pháp từ từ và giải phóng oán khí một cách an toàn. Nhưng giờ Hỏa đã mất, tức là sự phối hợp ngũ hành bị đứt đoạn. Giờ đây, dòng khí trong trận pháp trở nên mất kiểm soát và dễ gây phản ứng mạnh."
Thái Huy nhíu mày, vẫn không giấu nổi vẻ khó hiểu. "Nhưng... điều đó có nghĩa là sao?"
"Có nghĩa là giờ không còn cách nào để ngăn luồng oán khí bùng phát hoàn toàn trong lúc phá trận." Minh Khải giải thích, giọng trầm đục. "Năng lượng còn lại của trận sẽ cố gắng tự điều chỉnh để bù đắp cho sự thiếu hụt. Nhưng điều này không khác nào đổ thêm dầu vào lửa - bất kỳ động tác sai lệch nào có thể khiến trận pháp phản ngược lại chúng ta."
Quốc Thái lặng đi một chút, rồi hỏi: "Vậy có cách nào khác không? Để tránh việc trận phản lại chúng ta?"
Minh Khải suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu nhẹ: "Có một cách khác, nhưng phức tạp hơn. Để phục hồi sự cân bằng, chúng ta sẽ cần thay thế vị trí của phiến đá Hỏa bằng một vật khác mang tính chất tương tự - một vật có khả năng kích hoạt hành Hỏa trong trận pháp. Điều này sẽ đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối, vì chỉ một sai sót nhỏ cũng đủ gây ra hậu quả không thể cứu vãn."
Anh dừng lại, đôi mắt ánh lên vẻ lo ngại. "Nếu thành công, trận pháp sẽ được tạm ổn định, cho phép chúng ta tiếp tục tiến hành giải trận. Nhưng nếu thất bại... oán khí sẽ không chỉ phá trận mà còn có thể bùng dậy và tấn công bất cứ ai ở đây. Người tạo ra pháp trận này hẳn đã có ý định đảm bảo rằng chỉ có những ai thực sự hiểu về ngũ hành mới có thể vượt qua."
"Tuy nhiên, vẫn còn một điều nữa." Minh Khải tiếp tục, ánh mắt anh thoáng một nét lo lắng.
Cảnh vật xung quanh như ngừng lại, tiếng thở của ba người hòa quyện trong sự im lặng nặng nề, tạo nên một bầu không khí ngột ngạt. Thái Huy và Quốc Thái chăm chú nhìn Minh Khải, hồi hộp chờ đợi những lời anh sắp nói.
"Chúng ta không chỉ phải giải trận pháp này. Sau khi giải thoát cho luồng oán khí, việc tiếp theo cần làm là thực hiện tâm niệm của nó,"
"Cá Chép vượt vũ môn?" Quốc Thái nhắc lại, giọng nói của anh lạc đi một cách mờ mịt giữa không gian tĩnh lặng.
Minh Khải gật đầu, vẻ nghiêm trọng bao trùm lấy anh như một tấm chăn dày. "Phải!"
"Và nếu không?"
"Chúng ta không có lựa chọn nào gọi là 'không' ở đây cả. Nếu tâm niệm không được thực hiện, oán khí sẽ tích tụ ngày càng nhiều, càng trở nên mạnh mẽ hơn, và chúng ta sẽ mãi mãi bị kẹt lại nơi này, không bao giờ có cơ hội tìm gặp Mỹ Á."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro