Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Trị Thương

Bên trên bờ, cả ba người đàn ông nhìn nhau, gương mặt cũng giãn ra vài phần khi nghe thấy tiếng của Quốc Thái vọng lên từ lòng hồ. Ánh sáng từ đèn pin loang lổ phản chiếu trong mắt họ, thoáng lấp lánh hy vọng giữa những bóng tối dày đặc bao quanh. Thái Huy bước nhanh đến mép hồ, cất giọng khẩn trương:

"Cái gì thế? Mày thấy gì dưới đó?"

Tiếng nước khua động khi Quốc Thái nhấc người lên để nói rõ hơn, gương mặt anh căng lại, những giọt nước từ tóc chảy dài xuống quai hàm.

"Dưới này có một phiến đá, vuông vức... nhưng nước đen đặc quá, tao không nhìn rõ được các chi tiết. Có vẻ nó được gắn vào một góc khá chặt."

Suy nghĩ chợt lóe lên trong mắt Thái Huy, anh chồm người thêm chút nữa, giọng gấp gáp. "Mày xem có tháo được không, đem lên đây."

Quốc Thái mò mẫm dưới làn nước, tiếng lách cách vang lên khi anh siết chặt tay vào mép phiến đá trơn nhẫy. Lực cản từ làn nước khiến tay anh chậm chạp như bị kéo xuống sâu hơn. Mỗi lần anh xoay mạnh, tiếng nước va vào nhau vọng lại trong không gian tĩnh lặng của hang động.

Minh Khải đứng lặng trên bờ, gương mặt anh đăm chiêu lộ vẻ hoài nghi. Một luồng suy nghĩ không lành lướt qua trong đầu. Lông mày anh khẽ nhíu lại và giọng bật ra như phản xạ: "Khoan đã!"

Nhưng chưa kịp ngăn, tiếng nước đột ngột dội lên. Quốc Thái đã dứt khoát nhấc phiến đá ra, trong tay anh là tảng đá vuông nặng trịch, Anh lặng lẽ quan sát phiến đá, mặt đá nhẵn bóng phản chiếu ánh đỏ nhạt mờ ảo như vệt máu đã cũ. Sự bí ẩn gợi lên trong tâm trí Quốc Thái, ánh mắt anh thoáng vẻ nghi hoặc.

Đột nhiên, một tiếng thét đau đớn vang lên từ phía sau, xé toạc không gian yên ắng. Ngọc Mây bật người dậy, hai tay ôm lấy đầu gối, nét mặt trắng bệch vì cơn đau dữ dội. Gương mặt cô nhăn lại, những giọt mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, lăn xuống má. Môi cô mím chặt, cố kìm tiếng rên rỉ.

Trong khoảng tối lạnh lẽo, cô khẽ run rẩy, đôi hàng mi khép lại như đang chịu đựng một cơn đau mà bản thân không thể kiểm soát.

Minh Khải nhanh chóng đến bên Ngọc Mây, ánh mắt anh lạnh lùng lướt qua đầu gối cô, nơi bàn tay cô vẫn bấu chặt vì cơn đau. Anh đặt một tay lên vai cô, nhẹ nhàng trấn an. Gương mặt anh bình thản, không chút dao động, hoàn toàn trái ngược với bầu không khí căng thẳng xung quanh. Thái Huy và Nam Phong cũng vội vã tiến lại.

Quốc Thái từ dưới hồ gấp rút leo lên bờ, tay vẫn ôm chặt phiến đá nặng trịch, từng giọt nước nhỏ giọt tí tách xuống mặt đất. Bước nhanh về phía Ngọc Mây, anh cúi người xuống ánh mắt không rời cô. Đôi mày anh cau lại, hơi thở dồn dập chứa đựng nỗi lo lắng đang cuồn cuộn trong lòng.

Minh Khải hướng ánh mắt sang Quốc Thái, ra hiệu bằng một cái chớp mắt. Anh nhẹ nhàng đón lấy phiến đá, lật đi lật lại, nhìn những hình thù ngoằn ngoèo đỏ thẫm xuất hiện trên bề mặt. Sự nghi ngờ hiện qua ánh mắt, anh đặt phiến đá xuống đất với vẻ cẩn trọng. Rút từ túi áo ra một tờ giấy mỏng màu vàng và một chiếc hộp gỗ nhỏ, anh mở nắp hộp. Mùi thảo dược nồng đậm xộc lên hòa quyện với không khí ẩm thấp của hang động, phảng phất cùng tiếng nước nhỏ giọt vọng lại từ xa.

Minh Khải vốc một nhúm bột trắng từ hộp gỗ, rắc nhẹ lên phiến đá. Từng hạt mịn bay theo chuyển động chậm rãi, tạo thành hình bát quái mờ ảo trên bề mặt đá. Đôi mắt anh bất giác dừng lại nơi hai con mèo đang lặng lẽ ngồi cạnh Ngọc Mây, nét mặt chúng bình thản như đã thấu hiểu vai trò của mình trong khoảnh khắc đầy căng thẳng này.

Anh hướng về hai bóng hai con mèo nhỏ, từng lời đều tĩnh tại nhưng lại mang sức nặng khác thường: "Không biết những gì tao sắp nói, tụi mày có hiểu hay không, nhưng nếu hiểu... đứng canh ở mép hồ một lúc giúp tao." Ngay khi lời anh dứt, hai con mèo đồng loạt xoay người bước đi với dáng vẻ điềm nhiên và cao ngạo. Chúng yên vị bên mép hồ nước, ánh mắt sắc lạnh lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn.

Minh Khải quay lại, ánh mắt cương nghị dừng lại ở Quốc Thái, anh trầm giọng với vẻ mặt bình tĩnh: "Một lát nữa, tôi sẽ làm vài việc... có thể Ngọc Mây sẽ rất đau. Nhờ cậu giữ chặt lấy cô ấy."

Quốc Thái gật đầu, đôi mắt thoáng bối rối nhưng cũng đầy cương quyết. Anh không biết Minh Khải sắp làm gì nhưng anh đã thấy đủ những điều kỳ dị từ người này - và trên cả, Minh Khải đã không ít lần cứu cả nhóm thoát hiểm. Nếu không thể đặt niềm tin vào anh ta lúc này, Quốc Thái biết mình chẳng còn cách nào khác để bảo vệ Ngọc Mây.

Anh nuốt xuống cảm giác lo lắng, ánh mắt chạm xuống gương mặt tái nhợt của Ngọc Mây, một nỗi xót xa dâng lên trong lòng. Bàn tay anh nhẹ đặt lên vai cô, đôi mắt rắn rỏi mà dịu dàng như một điểm tựa thầm lặng.

Sau khi sắp xếp xong, Minh Khải mở chiếc hộp nhỏ, lấy ra một cây bút lông đỏ rồi bắt đầu vẽ lên miếng giấy vàng những ký tự và hình thù kỳ lạ, nét vẽ điêu luyện và thuần thục. Khi những đường vẽ cuối cùng hoàn tất, anh cẩn thận gấp tờ giấy lại, nhắm mắt khẽ niệm:

"Thiên hỏa thanh tẩy, vạn tà quy ẩn, hộ vệ thân tâm, bách bệnh tiêu tan."

Anh đặt nhẹ tờ giấy lên đầu ngọn lửa, chờ cho nó bùng cháy rồi nhanh tay đưa phần giấy cháy dở sát đầu gối Ngọc Mây vẽ lên không trung vài đường. Ánh lửa phản chiếu trên khuôn mặt cô, mỗi giây trôi qua như kéo dài vô tận. Đột ngột, Ngọc Mây rùng mình, cả người co lại như bị ai đó đâm vào tim, nét mặt cô méo mó, đôi môi mím chặt để nén lại tiếng kêu. Sức nóng từ ngọn lửa thấm vào da thịt khiến hơi thở cô trở nên gấp gáp như một lời cầu cứu trong tuyệt vọng.

Một lúc sau, ngọn lửa gần tắt, Minh Khải cẩn thận đặt tờ giấy đã cháy dở lên phiến đá, chờ đến khi chỉ còn lại lớp tro tàn. Anh lặng lẽ trộn đều lớp bột và tro, rồi rắc hỗn hợp ấy lên vết thương của Ngọc Mây. Ngay khi chạm vào da, lớp vảy xù xì bắt đầu nứt toác, từng mảng nhỏ khô khốc bong tróc, để lại những khe hở sâu hoắm. Màu sắc loang lổ của vảy, tối tăm như bị ám đen bởi lớp bùn từ bao đời tích tụ, phản chiếu sự tổn thương đã lâu. Mỗi lần một mảng bung ra, lớp da bên dưới nhô lên đỏ tấy nhấp nhô những đường gân mỏng, lấm tấm máu rỉ ra như vừa thoát khỏi một lớp tù ngục lâu năm.

Ngọc Mây rùng mình, đôi chân co rút lại phản ứng dữ dội. Cô nghiến chặt răng, từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán, nhòe đi cả ánh sáng mờ mịt của hang động khi cơn đau âm ỉ dâng lên, lan tỏa như lửa đốt trong cơ thể. Đôi tay run rẩy bấu chặt mặt đất, như cố gắng chống đỡ trước những cơn sóng đau đớn đang bào mòn từng chút sức lực.

Nam Phong đứng gần đó, ánh mắt đông cứng lại khi nhìn từng động tác của Minh Khải. Dù đã từng chứng kiến không ít điều khó tin từ người đàn anh này nhưng mỗi lần vẫn như lần đầu – gương mặt cậu lộ rõ vẻ bối rối, đôi mắt mở to, đôi khi như quên cả thở.

Thái Huy chỉ lặng lẽ quan sát, gương mặt anh trầm lặng hơn, như một bức tường kiên cố. Qua bao tình huống ly kỳ đã trải qua cùng Minh Khải, sự ngỡ ngàng đã dần chuyển sang điềm tĩnh, nhưng nét cẩn trọng vẫn hiện hữu rõ ràng. Bên cạnh, Quốc Thái không rời mắt khỏi Ngọc Mây, đôi mày anh nhíu lại. Mỗi lần cô khẽ rùng mình, sự căng thẳng trong anh lại dâng lên, bàn tay vẫn nhẹ nhàng giữ lấy vai cô, trong khi nét mặt anh đăm chiêu thể hiện rõ nỗi lo lắng.

Ngọc Mây lịm dần, hơi thở yếu ớt dần ổn định. Minh Khải khẽ thở phào, đôi mắt anh giãn ra đôi chút như vừa bỏ lại một phần gánh nặng. Anh quay sang Thái Huy, ngữ điệu nhẹ nhàng:

"Cậu còn nước khoáng không?"

Thái Huy thoáng ngạc nhiên rồi nhanh nhảu gật đầu, tay lật quai ba lô, lôi ra một chai nước, mắt mở to. "Còn, uống à?"

Minh Khải lặng lẽ nhận chai nước, nhàn nhạt đáp:

"Không. Vấn đề về tâm linh đã xử lý nhưng về mặt y khoa, cô ấy vẫn cần sát trùng để tránh nhiễm trùng."

Dứt lời, anh từ từ cúi xuống, dùng tăm bông gạt từng lớp vảy còn sót lại trên chân Ngọc Mây. Nước chảy xuống vết thương sưng tấy, cuốn trôi lớp biểu bì bên ngoài. Mở nắp chai Povidine, mùi thuốc nồng nặc nhanh chóng lan tỏa trong không khí. Anh chăm chú sát trùng vết thương của cô như muốn xua đi những tàn tích cuối cùng còn sót lại. Động tác của anh đều đặn, không hề chậm lại cho đến khi miếng băng cuối cùng được đặt lên, Minh Khải mới ngước lên nhìn ba người đứng im lặng, ánh mắt họ đan xen giữa lo lắng và chờ đợi.

"Coi như đã xử lý xong một chuyện..." Minh Khải đứng dậy, một tay chống lên hông, ánh mắt đăm chiêu hướng về phía bờ hồ, nơi dòng nước đen đặc như mực.

Nam Phong không nén nổi sự mệt mỏi và bất mãn bước tới gần, môi cậu mím chặt. "Lại còn chuyện gì nữa à?"

Minh Khải không trả lời, chỉ lặng lẽ quay lại. Ánh mắt anh dừng lại nơi Ngọc Mây, cô nằm bất động trên mặt đất, gương mặt héo hắt như hoa dại sau cơn bão. Trong khoảnh khắc đó, sự căng thẳng vây quanh họ như một tấm màn im lặng, ngột ngạt. Anh thở ra, âm thanh nhẹ như gió thoảng, rồi nhìn ba người còn lại, từng khuôn mặt họ đều in đậm những lo âu.

"Các cậu tìm một chỗ nào sạch sẽ, an toàn một chút, đặt cô ấy nằm yên." Giọng anh lạnh lùng nhưng có một chút trầm tĩnh như nguồn nước ngầm sâu thẳm. "Tôi đi chuẩn bị một chút. Sau khi ổn định cô ấy xong, một người ở lại trông chừng, hai người ra đây giúp tôi một chút."

Nói rồi, anh quay người đi về phía bờ hồ, dáng hình vững chãi giữa không gian u tịch. Quốc Thái và Thái Huy chăm chú nhìn theo bóng lưng của Minh Khải, cảm giác lạ lẫm len lỏi trong lòng. Họ chưa bao giờ thấy anh thể hiện sự căng thẳng như lúc này.

Ánh mắt họ chạm vào tấm lưng của anh, và sự ngỡ ngàng lan tỏa như một cơn gió lạnh. Những vết thương trên tấm lưng của Minh Khải như đang nứt toạc ra, máu rỉ ra từng giọt, hòa vào những giọt mồ hôi lấm tấm, tạo thành những vệt đỏ thẫm trên làn da.

Mặt hồ gợn sóng, phản chiếu ánh sáng yếu ớt tạo nên một khung cảnh u ám như đang hòa nhịp với những cảm xúc dồn nén trong lòng họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro