Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Vết Ấn Ký

Chập tối, tiếng động cơ rền vang phá tan sự yên tĩnh, Thái Huy lái xe đến đón Quốc Thái và Mỹ Á. Họ dừng lại trước một căn nhà cổ kính ẩn mình giữa những tán cây râm mát, tỏa ra một bầu không khí dễ chịu nhưng cũng đầy bí ẩn. Thái Huy bước xuống ấn chuông cửa. Tiếng chuông vang lên lanh canh, phá tan sự tĩnh lặng bao trùm. Cánh cửa mở ra, để lộ khuôn mặt xinh đẹp, tự tin của Ngọc Mây.

Mỹ Á đứng lùi lại, ánh mắt cô tràn ngập sự lo lắng. Từ sau chuyến đi ám ảnh năm xưa, cô đã khép mình lại, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều đang dồn ép, đe dọa. Thấy em gái run rẩy nép sau lưng, Quốc Thái khẽ cúi xuống, vỗ về như an ủi: "Đừng lo, đây là nhà của chị Mây. Chị cũng là bạn của anh và sẽ cùng đi với anh em mình." Anh nhẹ nhàng nói. "Em cứ ra ngoài kia chơi một lát, anh và Huy có việc cần bàn với chị, một chút nữa sẽ ra với em."

Mỹ Á gật đầu, nhưng nét lo lắng vẫn không thể xóa nhòa. Cô bước ra vườn, đôi chân nhẹ nhàng chạm lên lớp cỏ mềm. Tìm đến chiếc xích đu cũ, cô ngồi xuống, khẽ đu đưa trong gió. Mỗi cú đẩy nhẹ, chiếc xích đu lại nhấc bổng lên rồi từ từ hạ xuống như một nỗ lực tìm kiếm sự bình yên giữa cơn sóng lo âu trong lòng. Ánh mắt cô lơ đãng nhìn về phía xa, tự hỏi liệu có điều gì đủ mạnh mẽ để xua tan những đám mây u ám đang bao phủ tâm trí mình.


***

Trong phòng sách, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng chiếc bàn gỗ sồi, nhưng bầu không khí căng thẳng như thể mọi ánh sáng đều bị chặn lại. Quốc Thái, Thái Huy và Ngọc Mây ngồi đối diện, mỗi người một tâm trạng, nhưng tất cả đều nặng nề. Ngọc Mây hít sâu, cố gắng kiềm chế cảm giác hồi hộp. Cô bắt đầu cuộc trò chuyện với giọng nghiêm nghị, từng lời nói đều mang trọng lượng nặng nề.

"Trước khi bắt đầu hành trình này, tôi cần làm rõ vài điều."

Quốc Thái im lặng, ánh mắt anh dõi theo từng cử động của Ngọc Mây. Thái Huy thoáng nghiêng đầu, nhưng cũng không nói gì. Cả hai đều cảm nhận rõ sự nghiêm trọng trong lời cô nói.

Ánh mắt Ngọc Mây lướt qua cả hai người đàn ông trước mặt, cô chậm rãi nói, giọng đầy cương quyết nhưng ẩn chứa sự lo lắng khó che giấu: "Nơi chúng ta đến rất nguy hiểm. Ngoài ra, lăng mộ cổ còn là di tích lịch sử. Tôi mong hai anh sẽ tôn trọng và không động chạm hay lấy bất kỳ thứ gì."

Quốc Thái gật đầu, ánh mắt anh không rời khỏi cô, dường như đang cân nhắc từng lời nói. Ngọc Mây dừng lại, đôi mắt xoáy sâu vào cả hai, giọng cô trầm xuống: "Lăng mộ đầy rẫy cạm bẫy. Nếu có vấn đề gì, hãy báo ngay cho tôi."

Thái Huy chậm rãi gật đầu, khẽ mỉm cười trấn an: "Không thành vấn đề."

Quốc Thái trầm ngâm, đôi mắt anh sâu lắng. Anh hạ giọng: "Có một chuyện... Tôi muốn nhờ mọi người."

Ngọc Mây và Thái Huy tập trung sự chú ý vào Quốc Thái, sẵn sàng lắng nghe điều anh sắp nói.

Quốc Thái chậm rãi, giọng nói có phần nặng nề: "Tạm thời... đừng nói với Mỹ Á về chuyện lăng mộ. Khi nào gần đến, tôi sẽ tự giải thích với con bé."

Ngọc Mây nhíu mày, không giấu nổi sự khó chịu trong ánh mắt. "Anh nghĩ cô ấy sẽ không hoảng loạn khi biết mình bị lừa sao? Chúng ta đang chơi đùa với cảm xúc của cô ấy đấy."

Giọng Quốc Thái trầm hơn, cứng rắn: "Mỹ Á là người thân duy nhất của tôi. Con bé sẽ hoảng loạn nếu biết sự thật từ bây giờ. Đây là cách duy nhất để cứu nó."

Ngọc Mây thở dài, đôi mắt trĩu nặng sự mâu thuẫn. "Anh chắc không? Giấu giếm chỉ khiến mọi chuyện khó kiểm soát hơn."

Thái Huy chen vào, nụ cười nhẹ thoáng qua như cố làm dịu không khí: "Mục tiêu chính là cứu Mỹ Á, đúng không? Nếu Quốc Thái đã quyết, có lẽ chúng ta nên tôn trọng."

Không khí lặng đi, mọi ánh mắt dõi ra ngoài khu vườn nơi Mỹ Á đang đùa giỡn với chú mèo nhỏ, nụ cười trong trẻo làm mọi thứ càng thêm nặng nề. Ngọc Mây khẽ lắc đầu, thở hắt ra, nét mặt đầy mâu thuẫn. "Tùy anh. Dù sao cô ấy cũng không phải em gái tôi. Đừng gây thêm rắc rối cho tôi là được." Dứt lời, cô đứng dậy, bước ra khỏi phòng, bỏ lại hai người đàn ông đang đắm chìm trong những suy nghĩ rối bời.

***

Đêm buông xuống, ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài chỉ đủ chiếu lên một phần khung cửa sổ. Bên cạnh, xuất hiện một bóng đen đứng đó, thân hình méo mó đôi mắt đỏ rực như than hồng giữa màn đêm. Nụ cười hắn cong vẹo, kéo dài đến tận mang tai. Đôi môi hắn hé mở, từ sâu trong cuống họng, một con rắn đen kịt nhô ra, thân hình trơn trượt phát ra âm thanh sột soạt ghê rợn.

Mỹ Á co rúm người trên giường, tiếng la hét của cô như mắc kẹt trong họng, chỉ phát ra những âm thanh đứt quãng. Cô run bần bật, đôi tay nắm chặt ga giường đến mức trắng bệch. Đôi mắt mở to không chớp, nhìn chăm chăm vào sinh vật đang ngày càng tiến gần hơn. Bất ngờ, con rắn biến thành một màu đỏ tươi như máu, vươn dài về phía cô, nhanh đến mức Mỹ Á chỉ kịp thấy bóng đỏ xẹt qua.

Cô há miệng hét lên nhưng tiếng hét bị bóp nghẹn giữa không trung. Cảm giác tuyệt vọng như tràn ngập trong từng tế bào, cô quơ tay đẩy mạnh, va vào con rắn, khiến cả cơ thể cô ngã xuống sàn.

Ngay khi chạm đất, bóng đen biến mất. Căn phòng lạnh ngắt, chỉ còn tiếng thở hổn hển của cô vọng lại trong không gian tĩnh mịch. Cô run rẩy đứng dậy, cố gắng điều hòa nhịp tim, nhưng ánh mắt vô thức hướng về phía tủ quần áo, nơi cánh cửa bí mật bất ngờ hé mở. Từ trong đó, một lối đi tối tăm lộ ra, ánh sáng yếu ớt như từ một ngọn đèn sắp tắt le lói bên trong.

Mỹ Á nắm chặt chiếc đèn pin, từng bước chân rón rén bước vào lối đi lạnh lẽo, tiếng bước chân cô vang vọng trong căn phòng trống trải. Không gian như nặng nề đè nén, hơi thở cô trở nên ngắn và dồn dập hơn.

Đột ngột, cô đứng khựng lại. Trước mặt, chiếc gương cũ kỹ treo trên tường phản chiếu hình ảnh của cô – nhưng không phải cô. Bóng đen với đôi mắt đỏ rực, nụ cười quái dị nhìn chằm chằm, hả hê. Tiếng cười man dại vang lên như xé toạc không gian yên tĩnh, xoáy thẳng vào tâm trí cô.

Mỹ Á lùi lại, cơ thể cô run lên bần bật. Chiếc đèn pin rơi xuống đất, ánh sáng tắt ngấm. Bóng tối lập tức nuốt chửng mọi thứ. Trong sự tĩnh lặng, một giọng thì thầm lạnh lẽo, đầy ma quái vang lên bên tai: "Đây là nơi tất cả bắt đầu, và cũng là nơi ngươi kết thúc."

Mỹ Á choàng tỉnh, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm. Tim cô đập loạn nhịp, tiếng thở dồn dập như của một sinh vật đang hấp hối. Trong khoảnh khắc, cô cảm nhận rõ ràng – cái bóng trong giấc mơ vẫn đang thở, ngay sát cạnh cô.

Có lẽ nơi đáng sợ nhất không phải là trong giấc mơ, mà là khi bản thân cô cũng không biết mình đã tỉnh hay chưa.

***

Buổi sáng, những tia nắng vàng tinh nghịch xuyên qua tán cây, rọi xuống thảm cỏ ướt đẫm sương đêm. Ngọc Mây bước ra khỏi phòng, làn gió nhẹ buổi sớm khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, mang theo hương cỏ cây thanh mát. Tiếng bước chân cô đều đặn trên con đường lát đá, nhưng rồi đột ngột dừng lại khi bắt gặp Mỹ Á đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ, chơi đùa với chú mèo nhỏ.

Mỹ Á ngẩng đầu lên, nụ cười trong veo rạng ngời trên khuôn mặt. "Chào chị Mây!" Cô bé reo lên, đôi mắt long lanh như ánh nắng ban mai.

Ngọc Mây đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, nhưng khóe môi cô thoáng nét trầm ngâm. "Chị thấy em rất thích chú mèo này nhỉ?" Giọng nói cô dịu dàng, nhưng ẩn sâu là một chút lo lắng không thể che giấu.

Mỹ Á gật đầu, ôm chặt chú mèo trong tay, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Ngọc Mây cúi xuống, ngón tay cô chạm vào bộ lông mềm mượt, ánh mắt mơ hồ nhìn xa xăm. "Nó tên Mimi, chị tìm thấy nó trong một hang động ở Trung Quốc trong một đợt đi khảo cổ. Nó bị mắc kẹt dưới lớp đất đá, mẹ nó thì..." Lời cô ngập ngừng, khẽ dừng lại.

Nụ cười trên môi Mỹ Á chợt tắt, vẻ mặt dần chuyển sang sự lo sợ, đôi mắt nhìn xuống đất như cố gắng xua đi hình ảnh mà cô không muốn nghĩ đến. Ngọc Mây nhận ra sự thay đổi ấy, cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai Mỹ Á, cố gắng kéo cô bé trở lại khoảnh khắc hiện tại. "Nếu em thích, chị sẽ tặng nó cho em. Xem như là quà gặp mặt."

Mỹ Á mở to đôi mắt, niềm vui nhanh chóng thay thế sự bối rối, cô bé cười tươi: "Thật không chị? Em có thể mang nó đi cùng mình không?"

Trước khi Ngọc Mây kịp trả lời, một giọng trầm từ phía sau vang lên: "Tất nhiên rồi, Mỹ Á thích thì cứ mang theo."

Quốc Thái bước tới, vóc dáng cao lớn và phong trần nổi bật giữa không gian thanh bình. Ánh mắt anh sắc sảo, nhưng ẩn chứa một nỗi niềm khó gọi tên. Ngọc Mây bất giác quay sang nhìn anh, một cảm giác lạ lùng thoáng qua. Cuộc tranh cãi hôm qua vẫn còn đọng lại trong lòng cô, khiến không khí giữa họ trở nên ngượng ngùng.

Cô gượng gạo chào anh. Quốc Thái, như không để ý đến sự lúng túng đó, mỉm cười nhẹ nhàng và tiến tới gần Mỹ Á. "Em có đói không?" Anh hỏi, giọng ấm áp pha chút lo lắng.

Cô bé khẽ lắc đầu, tươi cười nhìn anh trai. Gió thoảng qua, làm mái tóc của Mỹ Á bay phấp phới. Quốc Thái đưa tay lên định vuốt tóc cho em gái, nhưng Ngọc Mây đã nhanh tay làm thay.

"Để chị giúp em." Ngọc Mây nhẹ nhàng đề nghị.

Cô cẩn thận vuốt ve từng lọn tóc mềm mại của Mỹ Á, những ngón tay thon dài của cô lướt qua như làn gió nhẹ. Bất giác, ánh mắt cô dừng lại trên cổ Mỹ Á. Một vết sẹo đỏ kỳ lạ nổi bật trên làn da trắng ngần, hình thù méo mó như đầu một con rắn. Tim Ngọc Mây bỗng đập mạnh, cô rụt tay lại, ánh mắt thoáng hiện sự kinh hãi.

Quốc Thái nhìn thoáng qua biểu hiện của Ngọc Mây, rồi khẽ thở dài. Anh hiểu rõ những gì cô đang nghĩ. Sau khi Mỹ Á được chỉnh lại mái tóc, anh xoa đầu em gái, giọng nói trở nên trầm hơn: "Em vào nhà chơi với Thái Huy đi. Anh có chuyện cần nói với chị Mây."

Mỹ Á ngoan ngoãn gật đầu, quay người đi vào nhà, để lại hai người giữa khu vườn yên tĩnh.

Ánh mắt Quốc Thái vẫn dõi theo bóng dáng em gái, sâu thẳm trong đó là nỗi lo lắng mà anh không thể nói ra. Ngọc Mây ở bên cạnh cũng im lặng chờ đợi, nhưng mãi vẫn không thấy anh lên tiếng. Lòng cô chộn rộn những nghi vấn về vết sẹo cô vừa nhìn thấy. Cuối cùng, cô không nhịn được lên tiếng trước:

"Anh Thái!" Ngọc Mây cất tiếng hỏi, giọng nói đầy thắc mắc. "Vết sẹo trên vai của Mỹ Á do hình xăm hay là...?"

Quốc Thái nhìn vào mắt Ngọc Mây, ánh mắt anh thoáng hiện sự lo lắng và do dự. Đột nhiên, anh khựng lại như chợt nhớ ra điều gì, anh đưa mắt nhìn xung quanh, miệng lẩm bẩm: "Hôm nay trăng lại tròn, ngày kinh hoàng của con bé lại đến rồi."

"Ngày ấy?" Ngọc Mây nhíu mày, không hiểu gì. Cô nghiêng đầu nhìn anh, sự hoang mang hiện rõ trên gương mặt.

Anh lắc đầu, nhanh chóng lảng tránh ánh mắt cô, giọng nói run rẩy: "Không... không có gì đâu."

Cô không nói gì thêm, nhưng sự nghi ngờ dâng lên trong lòng cô như từng đợt sóng. Vết sẹo đó... câu nói mơ hồ của anh... điều gì đang thực sự xảy ra với Mỹ Á?

***

Bóng hoàng hôn dần buông xuống, nhuộm màu cho khu vườn nhà Ngọc Mây thành một bức tranh huyền ảo. Những tia nắng yếu ớt len lỏi qua từng kẽ lá, tô điểm cho tán cây những mảng vàng rực rỡ. Hương thịt nướng thơm lừng quyện với làn khói mỏng lan tỏa, đánh thức mọi giác quan.

Bên bếp lửa bập bùng, bốn người bạn quây quần bên nhau, gương mặt rạng rỡ trong ánh lửa. Tiếng cười nói rộn rã xen lẫn tiếng xèo xèo của thịt nướng trên vỉ. Chú mèo con tinh nghịch chạy theo bên chân Mỹ Á, đuôi dài vẫy vẫy liên tục. Thỉnh thoảng, nó lại dụi đầu vào người cô bé, nũng nịnh đòi được vuốt ve.

Mọi lo âu, muộn phiền trong phút chốc dường như tan biến, chỉ còn lại niềm vui và tiếng cười. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Thái Huy với gương mặt đỏ ửng lên vì hơi men, cầm ly bia trên tay, anh hào hứng kể cho Ngọc Mây nghe về lần đầu tiên anh gặp Quốc Thái, giọng nói pha chút hài hước quen thuộc.

Hồi ấy, giữa khu chợ đông đúc, cả hai vô tình va vào nhau. Quốc Thái, tay dắt cô em gái nhỏ, khựng lại khi thấy Thái Huy bị một đám bạn vây đánh. Dù nhỏ con, nhưng anh không chút do dự xông vào, sẵn sàng chịu đòn thay một người không quen biết. Từ khoảnh khắc đó, hai cậu bé trở thành tri kỷ, cùng nhau lớn lên, cùng nhau vượt qua bao thăng trầm của cuộc đời.

Câu chuyện của Thái Huy vừa dứt, Ngọc Mây nghiêng đầu, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, nhìn thẳng vào Quốc Thái. Giọng cô vang lên, kiên định nhưng không kém phần áy náy: "Vậy lý do gì khiến anh và Mỹ Á đến lăng mộ cổ đó? Tôi xin lỗi nếu câu hỏi này làm anh khó xử."

Câu hỏi ấy như mũi kim đâm thẳng vào lòng Quốc Thái. Gương mặt anh bỗng căng thẳng, đôi mắt đăm chiêu hiện rõ nỗi dằn vặt. Một khoảng lặng đáng sợ bao trùm. Anh hít sâu, chậm rãi trả lời, giọng khàn đặc: "Tôi cần tiền. Bà ngoại của chúng tôi bệnh rất nặng và tôi không còn cách nào khác."

Ngọc Mây không chớp mắt, ánh mắt sắc bén như muốn thấu suốt mọi điều anh nói. Quốc Thái ngẩng đầu, bàn tay run run khi kể lại bi kịch không thể tránh khỏi: "Tôi trộm mộ... nhưng cuối cùng bà vẫn mất, còn Mỹ Á... con bé không bao giờ còn có thể trở lại như trước."

Bầu không khí rơi vào sự tĩnh lặng. Ngọc Mây nén một hơi dài, ánh mắt vẫn không rời khỏi Quốc Thái. Cô nhíu mày, tiếp tục truy vấn: "Anh đã lấy gì ở lăng mộ?"

Quốc Thái do dự, nhưng rồi anh lôi từ trong túi áo ra một chiếc vòng cổ(*), chạm trổ những hoa văn kỳ lạ. Ngọc Mây đón lấy nó, đôi tay cô khẽ run lên khi cảm nhận được sự quen thuộc. Đôi mắt mở to, không giấu nổi sự bàng hoàng. Cô vội vã chạy vào nhà, và trở lại với một chiếc vòng y hệt.

Quốc Thái chết lặng. "Sao... sao cô có nó?" Giọng anh lạc đi, mắt dán chặt vào chiếc vòng.

"Ba tôi tặng tôi sinh nhật hai năm trước." Ngọc Mây thì thầm. "Ông nói mua được ở một tiệm đồ cổ."

Quốc Thái nhíu mày lo lắng hỏi về tung tích của ba cô. Ngọc Mây cúi đầu, giọng buồn bã: "Ông ấy mất rồi. Là tai nạn xe hơi, chỉ một tháng sau sinh nhật tôi."

Không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt, cả ba người không ai nói thêm lời nào. Nhưng ánh mắt của Quốc Thái chợt thay đổi, từ kinh ngạc chuyển sang hoảng loạn. Anh cúi đầu, thì thầm trong hơi thở gấp gáp: "Hai chiếc vòng này... không chỉ là đồ cổ. Chúng mở ra cánh cửa không nên mở và một khi đã mở ra, không bao giờ có thể đóng lại được nữa."

Lời nói của Quốc Thái như một bản án vô hình, làm trái tim Ngọc Mây đập rộn lên, còn bóng tối xung quanh càng lúc càng dày đặc, bao phủ lấy mọi thứ.

***

Khi đêm dần buông xuống, không khí lạnh lẽo len lỏi khắp khu vườn, từng làn gió nhẹ cũng đủ làm rợn người. Đột ngột, tiếng hét thảm thiết của Mỹ Á xé toạc bầu không khí yên bình, đầy đau đớn. Quốc Thái giật mình, ánh mắt thất thần hướng về phía em gái. Ánh trăng lạnh lẽo rọi xuống khuôn mặt tái nhợt của anh, phản chiếu nỗi sợ hãi sâu kín.

Anh lao tới bế Mỹ Á vào nhà trong cơn hoảng loạn và đặt cô bé lên giường. Mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo anh. Đôi mắt anh mở to nhìn cơ thể Mỹ Á nóng bừng, những đường gân xanh nổi bật lên trên làn da nhợt nhạt, ẩn hiện sự chết chóc đầy ám ảnh. Vết sẹo sau gáy nổi lên những tia gân màu đỏ đen kỳ dị và giống như có thứ gì đó muốn thoát ra từ bên trong. Đôi mắt cô bé đỏ rực, hoang dại nhìn chằm chằm vào không gian trống rỗng như chứa đựng ngọn lửa của cơn cuồng loạn. Cô bé không ngừng thét lên, giọng khản đặc, đứt quãng trong nỗi đau khôn cùng.

Quốc Thái run rẩy, miệng lẩm bẩm gọi tên em, nhưng giọng anh nghẹn lại. Sợ hãi, bất lực. Tim anh đập mạnh, loạn nhịp như tiếng trống dồn dập trước một cơn bão. Mỹ Á cố mở mắt, đôi môi nhợt nhạt run rẩy: "Anh... đau quá..." Lời nói của cô bé như lưỡi dao cắt sâu vào tim anh.

Ngọc Mây đứng từ xa, toàn thân cứng đờ. Cô không thể rời mắt khỏi cảnh tượng kinh hoàng trước mặt. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, rọi thẳng vào chiếc vòng trong tay cô, khiến những hoa văn trên đó dường như phát sáng một cách bí ẩn. Một nỗi sợ mơ hồ len lỏi vào tâm trí cô, lấp đầy mọi ngõ ngách.

Bất chợt, ký ức về lời dặn dò của cha chợt hiện về, đè nặng trong đầu Ngọc Mây. Cô quay sang Quốc Thái, vội vàng, hơi thở gấp gáp: "Mỹ Á... đã từng đeo chiếc vòng này chưa?"

Quốc Thái nhìn Ngọc Mây với ánh mắt ngờ vực, không hiểu vì sao cô lại hỏi như vậy. Nhưng chưa kịp trả lời, tiếng hét của Mỹ Á lại vang lên, như xé nát cả không gian. Cơ thể cô bé co quắp trong cơn đau đớn không thể kiềm chế. Vết sẹo sau cổ bỗng rỉ ra những giọt máu đỏ thẫm thấm qua lớp vải, khiến tim Quốc Thái như ngừng đập.

"Không phải ngẫu nhiên mà cô ấy chịu đau đớn này..." Ngọc Mây hít một hơi sâu, ánh mắt cô không rời khỏi chiếc vòng, sự hoảng hốt lấn át mọi thứ.

Không khí trong căn phòng dần trở nên ngột ngạt, còn tiếng thét của Mỹ Á vẫn cứ dai dẳng, ám ảnh cả không gian.

(*) cổ: cũ, cổ xưa - ở đây chỉ chiếc vòng cổ xưa, không phải vòng đeo cổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro