Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Kẻ Đứng Sau (2)

Mỹ Á không nói một lời, bàn tay bé nhỏ siết chặt tay ông Hoàng rồi đập mạnh xuống sàn. Tiếng xương gãy, rợn người vang lên cắt đứt bầu không khí. Ông Hoàng hét lên, tiếng kêu đứt quãng, ngập ngụa trong cơn đau tột độ. Cơ thể ông co quắp, giãy giụa trên sàn, nhưng Mỹ Á vẫn giữ chặt, không hề chần chừ. Cú đập tiếp theo giáng xuống, khiến bàn tay như bị nghiền nát, thịt xương nhão nhoẹt, nhũn ra. Ông nằm gục, mắt trợn trừng, cả cơ thể đông cứng vì nỗi đau, chỉ còn lại sự sợ hãi hằn rõ trong ánh mắt mờ đục.

Thái Huy đứng gần đó, mắt không rời khỏi cảnh tượng trước mặt. Anh quay sang Ngọc Mây, giọng trầm thấp đầy cương quyết: "Mau thả Mimi ra."

"Không cần đâu." Ngọc Mây chưa kịp đáp, Minh Khải đã bước tới. Ánh mắt anh điềm tĩnh, không dao động. Anh lấy ra một cây kim, chích nhẹ đầu ngón tay, một giọt máu rơi xuống nền đá lạnh. Anh tiến chậm về phía Mỹ Á, ánh mắt sắc lạnh theo sát từng cử động của cô.

Mỹ Á lúc này như bị bao bọc bởi một luồng khí đen đặc quánh, cô vẫn tập trung toàn bộ phẫn nộ vào ông Hoàng. Minh Khải đến sát sau lưng cô, anh đưa ngón tay rỉ máu chạm nhẹ vào hình đầu rắn đỏ rực trên cổ cô. Khi chỉ vừa chạm tới, luồng ánh sáng đỏ từ hình đầu rắn lập tức bùng lên mạnh mẽ hơn rồi đột ngột tắt lịm.

Mỹ Á dần lấy lại sự tỉnh táo, nhưng đôi chân cô vẫn run rẩy, lảo đảo mất thăng bằng. Cảm giác như sắp ngã quỵ, cô không còn sức đứng vững. Nhưng ngay khi cơ thể cô bắt đầu nghiêng về phía sau, Minh Khải đã nhanh chóng lao tới, tay anh vững chắc đỡ lấy cô.

Ánh mắt Minh Khải dõi theo từng cử động yếu ớt của Mỹ Á, trong đôi mắt sâu thẳm ấy bỗng ánh lên một sự dịu dàng vô hạn. Anh xoay nhẹ người cô lại, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lên, lòng bàn tay ấm áp áp lên làn da cô. Đôi mày anh nhíu lại đầy lo lắng và cất giọng, một âm thanh vừa vỗ về, vừa kiên định: "Mỹ Á, em sao rồi?"

Mỹ Á ngẩn ngơ một lúc, ánh mắt trôi nổi giữa những mảng ký ức vừa trải qua. Mắt cô nhắm chặt vài giây như cố gắng trấn tĩnh, rồi ngước lên nhìn Minh Khải. Đôi mắt trong veo của cô bé bỗng ánh lên sự nhẹ nhõm khi nhận ra anh: "Anh Khải... anh đến rồi?"

Minh Khải mỉm cười, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, giọng anh trầm ấm: "Ừ, anh đây."

Quốc Thái và Ngọc Mây sững lại, ánh mắt họ đan vào nhau, lấp lánh những cảm xúc hỗn loạn mà không lời nào có thể diễn tả. Cả hai đều im lặng, như bị cuốn vào một vòng xoáy nghi ngờ và hoang mang không lối thoát.

Thái Huy đứng cách đó không xa, nét mặt anh vẫn lạnh lùng, nhưng đôi mắt thoáng lộ vẻ bối rối. Anh cố giữ bình tĩnh nhưng sự nghi ngờ vẫn trỗi dậy, hiện rõ qua ánh nhìn sắc lạnh. Anh nhíu mày như đang đấu tranh với câu hỏi dai dẳng trong đầu: "Tại sao khi máu của Minh Khải chạm vào, Mỹ Á lại lập tức hồi phục, còn với Mimi thì hoàn toàn khác?"

Mỹ Á khẽ lắc đầu, ánh mắt dần lặng yên lại. Cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng, ánh nhìn thoáng qua nơi ông Hoàng nằm co quắp, những tiếng rên rỉ đau đớn rời rạc thoát ra từ miệng ông. Cô nhìn đến Lâm Thành đang gục ngã bất tỉnh ở góc tường, rồi chậm rãi quay sang Thái Huy, Ngọc Mây, và cuối cùng dừng lại ở Quốc Thái. Mọi thứ dần nhòe đi, chỉ còn hình ảnh của anh trai rõ ràng trước mắt.

Cô tiến gần anh, giọng nghẹn ngào, nhẹ nhàng thoát ra: "Anh... em lại sai rồi phải không?"

Quốc Thái nghe thấy nỗi bất an ẩn sau câu nói của em gái, thoáng chút lúng túng. Anh vội vã tiến tới, ôm chặt cô vào lòng, bàn tay siết chặt như muốn bảo vệ cô khỏi tất cả. "Không, không phải lỗi của em đâu."

Thái Huy chậm rãi tiến đến chỗ ông Hoàng, đôi mắt anh lạnh lẽo, bước chân trầm tĩnh như kẻ đi đến điểm kết. Anh ngồi xổm xuống trước mặt ông, nở một nụ cười mỉa mai.

"Tôi đã cảnh báo ông rồi, nhớ không? Tôi đã bảo ông đừng ép buộc tôi. Tôi không giống như mẹ năm đó, người mà ông có thể thao túng và hãm hại theo ý muốn." Anh nhấn mạnh những từ cuối cùng, răng nghiến lại đầy căm phẫn.

Ngọc Mây lúc này như bừng tỉnh, đôi mắt cô giãn ra, tràn ngập ngạc nhiên lẫn phẫn nộ. Không thể chần chừ thêm, cô vội bước đến chỗ Thái Huy giật mạnh anh đứng dậy, ánh nhìn như thiêu đốt. Giọng cô sắc lạnh: "Thái Huy, anh nói rõ đi. Túi thảo dược đó là gì? Chúng ta đã thỏa thuận rằng tôi phải biết nếu có vấn đề. Anh biết chuyện ông Lâm Thành lợi dụng chúng ta mà không hề nói gì. Giờ thì đến túi thảo dược và chuyện của ba anh. Còn gì nữa mà tôi chưa biết?"

Minh Khải tiến lên, ánh mắt anh nhanh chóng thoáng qua Thái Huy, một cái nhìn đầy cân nhắc. Anh đứng đối diện Ngọc Mây nét mặt vẫn điềm tĩnh, từng lời nói rõ ràng: "Tôi xin lỗi vì đã giấu mọi người, nhưng cho đến khi biết chắc ai đứng sau thao túng tất cả, tôi không thể để lộ thông tin. Chỉ cần sơ suất một chút, mọi người có thể sẽ gặp nguy hiểm."

Ngọc Mây nheo mắt, đôi lông mày nhíu lại. Cô khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu mọi thứ, đôi môi mím chặt như cố gắng nén lại sự thất vọng. Cô không nói thêm lời nào, nhưng sự căng thẳng trong không gian vẫn nặng nề, như chực chờ bùng nổ.

Thái Huy đứng gần đó, tay siết chặt thành nắm đấm. Cổ họng anh khẽ chuyển động như nuốt xuống điều gì đó. Ánh mắt anh hạ thấp tránh nhìn vào bất kỳ ai, gương mặt đăm chiêu ẩn chứa nỗi giằng xé bên trong.

Trong khoảnh khắc đó Quốc Thái bước lên, đôi tay anh vẫn ôm chặt lấy Mỹ Á. Đôi mắt anh trầm tĩnh nhìn từng người một, sự bình thản trên gương mặt như một điểm tựa duy nhất giữa không khí căng thẳng. Ánh mắt anh dừng lại nơi Minh Khải chuyển sang Ngọc Mây rồi cất tiếng, giọng nói chậm rãi ôn hòa: "Bây giờ không phải lúc chúng ta nói chuyện này. Nên nghĩ xem giải quyết chuyện của ông Hoàng và ông Lâm Thành như thế nào trước đã."

Ngọc Mây khẽ lùi lại một bước, vai cô dần giãn ra, hơi thở cũng chậm lại. Cô chớp mắt vài lần rồi cuối cùng cô chỉ gật đầu, vẻ bướng bỉnh trên khuôn mặt cũng dần tan biến. Thái Huy hít sâu, đưa mắt nhìn Minh Khải, nét mặt anh vẫn mang vẻ trầm ngâm, đắn đo.

Anh và Minh Khải quay người đi tới chỗ của ông Hoàng. Người đàn ông dưới đất đang run lên cầm cập vì lo sợ nhưng vẫn cố dùng một chút sức lực để gầm lên với Thái Huy: "Tụi mày đừng hòng làm gì tao, nếu tao không ra được chỗ này thì một chút nữa sẽ có người vào xử hết đám tụi mày."

Thái Huy nhún vai, giọng cợt nhả: "Ông giữ hơi sức của mình đi."

Minh Khải ngồi xuống, cẩn thận nâng bàn tay bị gãy vụn của ông Hoàng lên. Ánh mắt anh trầm tĩnh, sâu thẳm như đang dò xét từng chi tiết. Sau một hồi quan sát, anh khẽ rút từ túi áo ra một viên ngọc nhỏ sáng mờ ẩn chứa luồng khí lạnh thoát ra ngay khi nó lộ diện.

Minh Khải liếc nhìn Thái Huy, khẽ gật đầu ra hiệu cho anh giữ im lặng. Anh đặt viên ngọc lên vùng xương bị gãy, miệng thì thầm một bài chú cổ xưa, giọng trầm bổng:

"Linh khí nhập ngọc, hàn cốt dưỡng hồn, phong tà bất nhập, bất diệt, bất hồi."

Ông Hoàng khẽ co người lại khi cảm nhận được luồng lạnh từ viên ngọc len lỏi vào tận sâu bên trong xương. Đôi mắt ông giãn ra trong thoáng chốc, rồi ngạc nhiên khi thấy cơn đau dường như dịu bớt.

Minh Khải chậm rãi vuốt quanh viên ngọc, các ngón tay khéo léo như đang điều khiển một nghi thức bí ẩn. Viên ngọc dường như phản ứng lại, phát ra một ánh sáng nhạt hơn, lan tỏa đều lên vùng tay bị gãy. Ông Hoàng lúc này không còn sức để phản kháng, nhưng cơn đau trong tay đã tạm thời bị kìm hãm.

"Đừng cử động mạnh." Minh Khải nói với giọng nghiêm nghị. "Viên ngọc sẽ giữ cho xương ông không bị tổn thương thêm. Nhưng ông sẽ cần đến bác sĩ, nếu không... lần này không chỉ là cái tay đâu."

Ngọc Mây sững lại, đôi mắt dán chặt vào viên ngọc phát sáng nhạt nhòa trên tay ông Hoàng. Sự tò mò lẫn ngạc nhiên hằn rõ trên gương mặt, ánh mắt cô ánh lên một tia dò hỏi. Cô tiến thêm một bước, giọng nói bật ra trong sự tò mò không thể che giấu: "Đây là gì?"

Minh Khải đứng dậy sau khi hoàn tất nghi thức, gương mặt anh nghiêm nghị nhưng ánh mắt sáng lên với sự tự tin. Anh nhẹ nhàng tháo viên ngọc ra khỏi vết thương của ông Hoàng, khẽ lau sạch lớp bụi bám trên nó bằng một miếng vải nhỏ. Khi ánh sáng từ viên ngọc phản chiếu lên gương mặt anh, nó tạo ra một vẻ bí ẩn khó tả.

"Ngọc Hàn Cốt, hay còn gọi là xương cốt ngọc, là một loại ngọc cổ xưa đặc biệt, được hình thành từ các mộ phần của những nhân vật quyền lực đã khuất. Nó chứa sức mạnh từ những linh hồn và tà khí xung quanh, giúp hàn gắn tạm thời vết thương và bảo vệ khỏi tà ma." Minh Khải giải thích giọng anh trầm ấm, rõ ràng.

Ngọc Mây không rời mắt khỏi anh, vẻ tò mò lẫn nghi ngờ hiện lên rõ ràng trên gương mặt. Cô nhướng mày, cố gắng tiếp nhận điều kỳ diệu trước mắt.

"Có thể với người tin vào khoa học như cô sẽ thật khó chấp nhận những điều này. Nhưng trong thế giới của chúng tôi, xương cốt ngọc thực sự tồn tại. Dù không thể giải thích bằng lý thuyết khoa học, nó lại mang đến tác dụng rõ rệt trong việc chữa trị và bảo vệ," Minh Khải nói, giọng điềm tĩnh và không hề vội vã.

Ngừng lại một chút, anh quay sang ông Hoàng với ánh mắt trầm ngâm, rồi tiếp tục: "Tuy nhiên, tác dụng của nó chỉ tạm thời. Để chữa trị hoàn toàn, ông ấy vẫn cần đến bệnh viện."

Thái Huy nhìn đám người bịt mặt đang đứng gần như bất động xung quanh ông Hoàng, anh cao giọng: "Các người mau đưa ông ấy đi nếu không muốn ông ấy chết."

"Đừng hòng!" Ông Hoàng gầm lên, giọng lạc đi. "Người của tao ở ngoài kia sẽ không tha cho tụi mày đâu!"

Bỗng, một giọng nói vang lên từ cửa: "Ý ông là họ sao?" Một người đàn ông xuất hiện, kéo theo hai người bị trói chặt. Ngọc Mây lườm anh ta, giọng cô sắc bén: "Lại thêm chuyện gì nữa đây?"

"Cậu là ai?" Thái Huy nhíu mày, ánh mắt sắc nhọn quan sát người đàn ông lạ mặt.

Người vừa bước vào với gương mặt thư sinh và mái tóc rối bù đứng giữa cửa, nở nụ cười tươi nhưng có phần ngờ nghệch. "Chào mọi người hihi." Anh nói, cố gắng làm dịu không khí căng thẳng bằng cách nở nụ cười thật tươi.

Căn phòng chìm trong im lặng, từng ánh mắt đều đổ dồn vào anh, không khí càng lúc càng nặng nề. Anh cố giữ nụ cười trên môi nhưng không giấu nổi sự lúng túng, bàn tay vô thức chà xát lên quần áo, từng cử động ngập ngừng.

"Nam Phong, tên tôi là Nam Phong." Anh cất tiếng, giọng pha chút hài hước, cố gắng làm nhẹ không khí. "Giống như cơn gió từ phương Nam ấy mà, haha." Nhưng không một ai cười, ánh mắt mọi người vẫn bám chặt vào anh, lạnh lùng và đầy nghi ngờ. Sự im lặng dày đặc, như đè nén mọi cảm xúc trong không gian nhỏ hẹp, khiến anh bối rối nụ cười tắt dần trên môi. Anh cảm thấy lúng túng, đôi tay anh bắt đầu vung vẩy không tự nhiên cố gắng điều chỉnh để mình trông nghiêm túc hơn.

"À thì... tôi đã bắt gặp hai người này đang lén lút ngoài đó và còn cầm cả vũ khí. Tôi đã đánh họ bất tỉnh và trói lại. Trong khi đứng bên ngoài, tôi cũng nghe lỏm được một số chuyện của mọi người, nhưng không tiện bước vào." Anh giải thích, giọng nói dần nhỏ lại lộ rõ vẻ ngại ngùng.

Ông Hoàng không thể che giấu sự tức giận, ánh mắt ông co rúm lại, cơ mặt run rẩy khi ông lắp bắp không thành câu: "Tại sao chỉ..."

Nam Phong quay sang, vẻ mặt hồn nhiên và nụ cười lém lỉnh. Anh nhướng mày, đôi mắt sáng lên: "Ý ông là đám người đứng trên kia bịt mặt giống mấy người này hả? À! Xin lỗi, tôi không biết mấy người đó là người của ông. Mà nói thật, ông thuê người phế quá." Anh bật cười khẽ, giọng đùa cợt: "Không phải khoe chứ đám người đó bị người của tôi hạ gục sạch sẽ rồi. Giờ này chúng không bán thân bất toại cũng toàn thân bất động rồi ấy!"

Nghe đến đây đôi vai ông Hoàng như sụp xuống, gương mặt vốn hung hãn giờ hiện rõ vẻ tuyệt vọng. Ông không còn sức để tranh cãi, chỉ nằm đó thở dốc, ánh mắt trống rỗng.

Ở góc tường Lâm Thành yếu ớt cố gắng gượng dậy, đôi tay run rẩy bám lấy bức tường lạnh lẽo. Thái Huy ngay lập tức bước lên, đứng chắn trước Mỹ Á, ánh mắt sắc lạnh và tập trung.

Giọng Lâm Thành vang lên, khàn đặc và yếu ớt: "Tôi xin lỗi... xin lỗi vì đã lừa mọi người. Nhưng xin hãy cho tôi đi theo... tôi chỉ muốn cứu đứa con gái xấu số của mình..."

Nghe lời cầu xin khổ sở ấy, không ai động đậy. Sự căng thẳng bao trùm căn phòng như một làn khói mờ khó tan. Thái Huy nhíu mày, cất giọng dứt khoát, không có lấy một tia thương cảm: "Không được. Ai biết những gì ông nói là thật hay giả?"

Lâm Thành cúi đầu, toàn thân run lên. Ánh mắt ông lấp lánh sự tủi hổ và đau đớn, như một người cha đã gánh nặng tội lỗi suốt nhiều năm.

Bất ngờ Minh Khải bước tới trước, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như thể mọi chuyện đều đã nằm trong tầm kiểm soát của anh. Anh nhìn thẳng vào Lâm Thành, không một chút do dự, giọng đều đều vang lên như đang kể lại một câu chuyện cũ kỹ mà anh đã quá quen thuộc: "Lời ông ấy là thật. Ông ấy đến đây vì con gái mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro