Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Ký Ức Kinh Hoàng

Hang động tối tăm bao phủ lấy hai anh em Quốc Thái và Mỹ Á, tiếng dơi kêu vang vọng từ phía xa như dao cứa vào màng tai. Mỹ Á khựng lại, bàn tay cô bấu chặt lấy áo anh trai, cả cơ thể căng cứng, sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích. Tiếng bước chân họ vọng lại từ bức tường đá, từng âm thanh như nhấn mạnh sự trống trải và cô độc. Không khí đặc quánh, mùi tử khí nồng nặc khiến cổ họng Quốc Thái thắt lại, từng hơi thở khó nhọc, vị tanh lợm xộc lên, khiến dạ dày anh quặn thắt. Anh cắn chặt răng, bàn tay bấu vào vách đá lạnh buốt để giữ bình tĩnh. Mỹ Á run rẩy, mắt rưng rưng, nắm lấy tay anh trai với hy vọng tìm được chút hơi ấm giữa sự lạnh lẽo, bàn tay cô lạnh ngắt tựa như một tảng đá băng giá.

Một tia sáng yếu ớt lóe lên phía trước, soi ra cánh cửa đá ẩm ướt phủ đầy rêu mốc. Quốc Thái nuốt khan, bàn tay run rẩy đẩy nhẹ cửa. Tiếng rít kéo dài vang lên lạnh sống lưng. Cả hai như bị hút vào một không gian khác – nơi mà chỉ còn cái chết và sự sợ hãi.

Những bộ xương người nằm la liệt, trắng bệch dưới ánh đuốc lập lòe. Cạnh bên là bức tượng đá nhăn nhúm với nụ cười méo mó như đang chế giễu. Mỹ Á co rúm lại, không chịu nổi nữa cô bật ra một tiếng nấc nghẹn ngào: "Anh... về đi..." cô thì thào, giọng đứt quãng, hoảng loạn. Quốc Thái muốn an ủi, nhưng ngay cả chính mình anh cũng cảm thấy da đầu tê dại, từng mạch máu trong người lạnh toát.

Bất ngờ một luồng gió lạ thổi tới khiến ngọn đuốc tắt ngấm. Cả hang động chìm vào bóng tối, nặng nề như ngàn cân đè nén. Quốc Thái chớp mắt liên tục trong vô vọng, mồ hôi túa ra dọc sống lưng. "Mỹ Á, bình tĩnh!" Anh thầm nhắc nhở cả hai, nhưng giọng anh khản đặc gần như nghẹt thở.

Trong bóng tối tiếng bước chân nặng nề vang lên. Chậm rãi từng nhịp rõ ràng, áp sát... Một bóng dáng khổng lồ dần hiện ra, lờ mờ qua làn sương mỏng. Khuôn mặt hắn bị che khuất, chỉ có giọng cười khàn khàn méo mó chọc vào thần kinh họ như lưỡi dao bén ngót. Mỹ Á nghẹn lại, thở dốc, đôi môi mím chặt đến bật máu. Quốc Thái quay phắt lại, nhưng chưa kịp phản ứng thì hắn ta vung tay trút xuống hai anh em một luồng sương mù đen kịt như màn đêm vĩnh cửu. Quốc Thái chỉ kịp hét lên một tiếng đầy kinh hãi trước khi chìm vào bóng tối vô tận...

Quốc Thái choàng tỉnh, hơi thở dồn dập như vừa bị nhấn chìm trong một cơn ác mộng không đáy. Toàn thân anh ướt đẫm mồ hôi, từng giọt lạnh buốt lăn trên trán, lăn xuống cổ như nhắc nhở anh rằng cơn kinh hoàng vẫn chưa kết thúc. Ánh trăng mờ đục xuyên qua khe cửa, hắt lên khuôn mặt anh, tạo thành những vệt sáng yếu ớt, như đang phủ một lớp màn u ám của cõi chết.

Cố gắng định thần, Quốc Thái rùng mình ngồi dậy, cảm giác nặng nề vẫn đè lên lồng ngực. Trong đầu anh, hình ảnh của bóng đen khổng lồ, những tiếng rít ghê rợn và luồng sương mù đen đặc vẫn quấn lấy không chịu rời đi. Hơi thở anh gấp gáp, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Và khi chưa kịp hiểu rõ mình đang ở đâu, một tiếng động nhẹ kéo anh về thực tại.

Quay đầu lại Quốc Thái thấy Mỹ Á nằm co quắp trên giường, tấm chăn mỏng quấn chặt quanh người như thể cô bé đang tìm kiếm sự bảo vệ mong manh từ một thế giới khác. Gương mặt cô tái mét, mồ hôi lạnh rịn trên trán, đôi mắt nhắm chặt nhưng cơ thể vẫn run lên không ngừng. Những hình ảnh của cơn ác mộng dường như vẫn bám lấy cô, không buông tha.

Cảm giác tội lỗi xé nát lòng Quốc Thái. Anh nhìn Mỹ Á, thấy rõ sự mong manh của em gái mình. Cô bé chỉ mới 17 tuổi, nhưng đôi mắt chứa đầy sự sợ hãi, như đã nhìn thấy quá nhiều thứ mà không ai ở tuổi đó đáng phải chịu đựng. Cả người Mỹ Á co rúm lại bởi cái lạnh từ sâu trong lòng đất đang xâm chiếm lấy cô.

"Anh đây... không sao..." Anh khẽ thầm thì, nhưng chính giọng anh cũng lạc đi, không thể nào che giấu được nỗi hoảng loạn đang ngấm ngầm bóp nghẹt trái tim mình. Quốc Thái đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối bời của Mỹ Á, từng sợi tóc dính mồ hôi lạnh bết chặt vào nhau. Cảm giác lạnh lẽo từ ngón tay truyền vào da thịt, nhưng anh cố gắng giữ cho mình không run rẩy.

Ánh mắt Quốc Thái dán chặt vào vết sẹo dài chạy dọc cánh tay - những vết tích của quá khứ. Thân thể anh giờ chỉ còn là một bóng dáng tàn tạ, chi chít những dấu vết của những điều kinh khủng không thể xóa nhòa. Nhưng thứ khiến anh thực sự lo sợ không phải là những vết sẹo vật lý. Nó nằm sâu hơn, trong tâm trí, nơi mà bóng đen từ quá khứ vẫn bám chặt không buông.

Quốc Thái nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt. Cơn đau nhói lên, nhưng anh không buông. Tâm trí anh chỉ có một ý nghĩ: Bảo vệ Mỹ Á. Cho dù phải đối diện với những cơn ác mộng tồi tệ nhất, anh sẽ không để bất cứ thứ gì, kể cả chính bóng tối trong đầu anh - làm hại em gái mình.

***

Sáng hôm sau, Quốc Thái bước chầm chậm đến trước cửa nhà Thái Huy, tay nắm chặt trong túi áo khoác. Ánh ban mai xuyên qua lớp sương mờ, hắt lên những bức tường cũ kỹ, khiến chúng rạng rỡ lên một cách kỳ lạ. Đứng trước cánh cửa gỗ đã nhuốm màu thời gian, anh hít sâu, cố gắng đè nén cảm giác lo âu đang len lỏi trong lòng ngực. Những hình ảnh từ cơn ác mộng đêm qua vẫn còn đọng lại đâu đó, ám ảnh từng bước đi của anh, nhưng anh biết hôm nay không thể để sự yếu đuối đó bộc lộ ra.

Thái Huy xuất hiện, mái tóc bù xù, chiếc áo sơ mi nhăn nhúm còn chưa cài hết cúc, cùng một nụ cười gượng gạo treo lơ lửng trên môi. "Vào đi!" Thái Huy vẫy tay, dáng vẻ lơ đãng nhưng trong ánh mắt lộ rõ sự lo âu. Tay anh theo thói quen đưa lên xoa xoa gáy, như đang cố nghĩ ra một điều gì đó hợp lý giữa mớ hỗn độn trong đầu. Không gian bên trong căn nhà bừa bộn nhưng quen thuộc với những cuốn sách và tài liệu chất đống, như chính cách mà Thái Huy thường đối mặt với cuộc sống: hỗn loạn mà vẫn kiểm soát được mọi thứ theo cách riêng của anh.

"Uống chút gì đó cho tỉnh táo không?" Thái Huy hỏi, giọng vẫn còn ngái ngủ nhưng đã pha lẫn sự căng thẳng khó che giấu.

Quốc Thái chỉ gật đầu nhẹ, không nói gì thêm. Mắt anh hướng vào khoảng không trước mặt, như thể đang bị giam cầm trong suy nghĩ của chính mình.

Thái Huy đặt hai ly cà phê xuống bàn. Ánh mắt Quốc Thái dán chặt vào ly cà phê đen đặc. Hơi nóng bốc lên mờ ảo trước mắt, nhưng không đủ để xua tan cảm giác lạnh giá đang bủa vây tâm trí anh. Anh muốn nói điều gì đó, nhưng mọi thứ dường như kẹt lại trong cuống họng.

Cả hai không nói gì nhiều, nhưng sự căng thẳng trong căn phòng như được khuếch đại qua từng hơi thở. Họ bắt đầu lật giở những cuốn sách cổ, chạm vào từng trang giấy ố vàng, cố gắng giải mã những ký tự mờ nhạt mà không ai trong hai người họ thực sự hiểu. Thái Huy chăm chú đến mức hàng lông mày nhíu lại, trong khi Quốc Thái chỉ im lặng dõi theo, đầu óc vẫn quay cuồng với những hình ảnh từ cơn ác mộng.

Cuối cùng, một tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí căng thẳng. Thái Huy lướt nhanh qua tin nhắn, ánh mắt sáng lên một chút. "Tin tốt. Có một người có thể sẽ giúp được. Trần Ngọc Mây - cô ấy là chuyên gia về khảo cổ và các văn tự cổ. Đến đó thử xem."

Quốc Thái không cần thêm lời nào. Anh đứng lên, mắt ánh lên chút hy vọng le lói, nhưng bàn tay anh vẫn nắm chặt, như thể đang chuẩn bị đối mặt với điều gì đó còn tồi tệ hơn. Thái Huy vớ lấy áo khoác và cả hai nhanh chóng rời khỏi nhà nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác mâu thuẫn: vừa hy vọng, vừa sợ hãi điều gì đó đang chờ đợi họ phía trước.

***

Tiếng chuông cửa vang lên, phá tan bầu không khí im ắng trong căn nhà của Ngọc Mây. Cô khẽ giật mình, đôi chân bước nhẹ trên nền gạch lạnh, tiếng bước chân vang đều trong không gian vắng lặng. Ánh nắng len lỏi qua những kẽ lá ngoài sân, tạo nên những vệt sáng mờ ảo trên mái tóc ngắn ôm lấy gò má thanh tú của cô. Khi cánh cổng sắt lớn dần mở ra, đôi mắt sắc lạnh của Ngọc Mây lướt qua hai bóng người đang đứng trước cửa. Một thoáng ngạc nhiên lóe lên trong ánh nhìn trầm tĩnh, sâu thẳm.

Thái Huy nhanh chóng giải thích lý do họ đến, giọng anh gấp gáp nhưng vẫn giữ chút lịch thiệp. Ngọc Mây không nói gì, chỉ khẽ gật đầu và mở rộng cánh cửa, mời cả hai bước vào. Vào đến phòng khách, một không gian đầy vẻ cổ kính và trang trọng, bao trùm bởi ánh sáng vàng nhạt và một số cổ vật. Nhưng hôm nay, cả Thái Huy lẫn Quốc Thái chẳng buồn chú ý. Họ đi vào với cảm giác nặng nề, mỗi bước đi đều kéo thêm cả bóng ma của quá khứ.

Ngọc Mây dẫn họ đến bàn trà, nơi những chiếc tách gốm sứ tinh xảo nằm im lìm trên bàn gỗ cũ. Cô rót trà, động tác nhẹ nhàng nhưng đôi mắt lặng thinh, mỗi cử chỉ của cô đều mang theo một sự nghiêm túc không thể phủ nhận. Quốc Thái ngồi đó, ánh mắt lướt qua những món đồ cổ, nhưng tâm trí lại lạc lõng ở nơi nào xa xăm hơn.

Lời giải thích của họ về những gì đã xảy ra với Mỹ Á khiến gương mặt Ngọc Mây thoáng cau lại. Đôi chân mày khẽ nhíu, ánh mắt cô đắm chìm trong dòng suy nghĩ, dường như đang gắng kết nối từng mảnh ghép từ câu chuyện. Không gian bỗng chốc rơi vào sự im lặng nặng nề, chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ tích tắc trên tường, thời gian như đang giễu cợt sự lo lắng của họ.

Ngọc Mây cuối cùng lên tiếng, giọng cô nhẹ như làn gió thoảng, nhưng từng chữ lại nặng nề đến mức chạm vào tận cùng lòng người. "Em gái anh đã dính phải một lời nguyền cổ. Và chỉ có một cách duy nhất để phá giải nó."

Câu nói ấy như một mũi dao đâm thẳng vào tâm can của Quốc Thái. Anh nhìn thẳng vào cô, đôi tay khẽ nắm lại, không phải vì bất ngờ mà vì cảm giác bất lực trước số phận đang đùa giỡn với hai anh em anh. Thái Huy, dù bản tính thường lạc quan, nhưng giờ đây cũng không thể giấu nổi sự lo lắng. Anh gấp gáp lên tiếng: "Là cách gì?"

Ngọc Mây lặng lẽ đặt tách trà xuống, đôi mắt không rời khỏi tầm nhìn xa xăm. Cô biết có lẽ họ sẽ không dễ dàng chấp nhận. "Chỉ còn một cách, là quay lại nơi mọi chuyện bắt đầu."

Câu nói của cô như một tiếng sấm vang lên giữa cơn bão. Thái Huy nhìn chăm chú vào Ngọc Mây, đôi mắt anh đầy mâu thuẫn. "Thật sự không còn cách nào khác sao?" Giọng anh trĩu nặng với nỗi lo âu.

Ngọc Mây khẽ gật đầu, nét mặt không một chút dao động. "Đó là cách duy nhất. Đôi khi, cách duy nhất để thoát khỏi bóng tối... là đi xuyên qua nó."

Căn phòng chìm trong sự im lặng kéo dài. Quốc Thái ngồi đó, ánh mắt dần trở nên kiên định. Anh biết, từ lúc bước chân vào cuộc tìm kiếm này, bóng tối của quá khứ đã bắt đầu phủ xuống, và giờ anh đã không còn đường quay lại. Những gì anh đã trải qua, những gì Mỹ Á phải gánh chịu, tất cả đều buộc anh phải đi đến cùng.

"Chúng tôi sẽ quay lại." Quốc Thái khẳng định, giọng nói trầm thấp nhưng đầy sự quả quyết.

Thái Huy hít sâu, nhìn thấy sự quyết tâm sắt đá trong mắt Quốc Thái. Anh muốn can ngăn, nhưng cuối cùng, anh chỉ có thể buông tiếng thở dài đầy bất lực. "Vậy... Tao đi với mày."

Cả hai đứng lên chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi họ kịp bước qua cửa, Ngọc Mây bất ngờ lên tiếng: "Tôi sẽ đi cùng các anh." Cô đứng đó, dáng người nhỏ nhắn nhưng ánh mắt kiên định. Quốc Thái nhìn thẳng vào cô, như muốn tìm thấy điều gì đó đằng sau lớp mặt nạ điềm tĩnh ấy. Nhưng anh không thể, ngay cả khi đôi bàn tay Ngọc Mây khẽ run lên, cô vẫn giữ được vẻ bình tĩnh một cách lạ lùng.

***

Ánh chiều tà nhuộm đỏ rực cả căn phòng, ánh nắng yếu ớt len lỏi qua khung cửa sổ, phủ lên người Mỹ Á một màu xơ xác. Cô ngồi đó, tựa như một bức tượng vô hồn, đôi mắt xa xăm nhìn vào khoảng không vô tận. Quốc Thái bước vào nhà, tiếng giày dép va chạm nhẹ vào sàn gỗ phá tan không gian im lặng.

Anh lặng lẽ đứng sau lưng em gái, ánh mắt anh khắc sâu nỗi đau âm thầm. Bàn tay anh khẽ chạm vào mái tóc mềm mại, nhưng thay vì là niềm an ủi, sự tiếp xúc ấy lại làm cô bé giật mình. Cả cơ thể nhỏ bé của Mỹ Á co rút lại, đôi vai gầy run rẩy như phản xạ. Cô quay lại nhìn anh, đôi mắt đượm vẻ mệt mỏi nhưng cố nở nụ cười yếu ớt. "Anh về rồi ạ?" Giọng cô khẽ khàng, như một chiếc lá vàng rơi trong gió thu, mong manh đến mức tưởng chừng có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Quốc Thái gật đầu, nụ cười gượng gạo nhưng ánh mắt thì tối sầm, phản chiếu sự giằng xé trong lòng. Anh nhìn Mỹ Á mà cảm giác như nhìn vào một sinh linh nhỏ bé đang đứng trên bờ vực thẳm, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác.

"Mỹ Á!" anh bắt đầu, lời nói khẽ khàng, như cố kiềm nén một cơn bão đang bùng nổ bên trong. "Anh và Thái Huy đưa em đi du lịch nha?"

Cô bé ngẩng lên, mắt sáng rực niềm vui. "Thật ạ? Mình đi đâu vậy anh?" Sự háo hức hiện rõ trên khuôn mặt nhợt nhạt, như một tia sáng cuối cùng trong màn đêm tối tăm.

Quốc Thái khẽ cười, nhưng nụ cười ấy mang theo nhiều lớp che giấu. "Bí mật. Em cứ chuẩn bị đi. Anh đảm bảo em sẽ rất vui."

Mỹ Á lập tức lao vào phòng, lòng tràn đầy phấn khích, hoàn toàn chìm đắm trong viễn cảnh về một chuyến đi xa. Quốc Thái đứng lặng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang hăng hái lục lọi tủ đồ. Đôi mắt anh tối lại, bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Mỗi tiếng cười vui vẻ của em gái là một nhát dao đâm sâu vào lòng anh.

Anh biết rõ, chuyến đi này không chỉ là một kỳ nghỉ, mà là cuộc đối đầu với định mệnh đầy rủi ro. Mỗi bước đi từ đây về sau đều là cược cả tính mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro