Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

em ngoảnh mặt chi cho vướng nợ thi nhân,

Hôm nay em lại bận áo trắng, làm người thơ ngắm em ngây ngẩn cả cõi lòng.

Gió qua giậu mùng tơi, rồi lùa qua tóc em dịu dàng. Từng sợi tóc như những sợi tơ tình quẩn quanh trái tim người thơ, rồi khẽ thắt chặt khiến người thơ xao xuyến.

Người thơ thương em, em ơi.

Qua em đi học về, người thơ lại trộm nhìn em qua song cửa. Đôi vai gầy nặng trĩu những sách vở em mang, bàn tay xương xương nắm chặt lấy tay cầm, thi thoảng kéo nhẹ chiếc còi nhỏ reo lên vài tiếng vui tai. Bờ môi em mấp máy vài giai điệu mà người thơ chẳng thể nhớ rõ lời, chỉ nhớ cánh hoa mua tím biếc từ đâu về đậu trên mái tóc em, đôi vai em. Cánh hoa mua trôi trên nền áo trắng, rồi đáp xuống nhẹ nhàng bên cạnh chiếc lá khô đã nát những đường vân vì nắng đầu ngày. Hoa mua lặng lẽ đến nỗi làm người thơ tưởng như cái sắc tim tím ấy đã tỏ tường được điều chi rồi, cái điều mà người thơ vẫn muốn giấu, cái điều mà người thơ vẫn lặng câm, rằng người đánh rơi tim ta, rơi ngay sau lưng người.

Bàn chân trần nhỏ bé xỏ qua đôi quai hậu, ôm ấp đôi chân gầy là chiếc quần vải đen đã cũ sờn. Thoăn thoắt đạp xe, em như thổi bừng sức sống vào ánh nắng ban sơ, vào nụ hoa chưa hé, vào bầu trời chưa xanh. Ừ vậy, người thơ cố giữ cho đôi con ngươi yên lặng cùng cho đôi môi chẳng thốt ra lời, rằng

Người thơ thương em, em ơi.

Nhà em chỉ cách song cửa có một vườn cà, vậy mà sao em chẳng mấy sang chơi. Bao lần người thơ tự hỏi, rằng tại sao màu hoa cà lại cũng tim tím tựa sắc hoa mua, để người thơ thêm bận lòng mà nhớ về những lần em đạp xe đi học, em đi qua song cửa điềm nhiên mà chẳng hay có một người đang ngắm em nát cả cõi lòng, nhìn môi em cười cất cao giọng hát, hát rằng:

"Say giấc mộng ban đầu, yêu người

Thuở mới đôi mươi, em đang độ trăng tròn

Từng ngày qua phố, áo em trắng cả đường về,

Lá thư ướp mộng học trò, mối tình xanh như khúc hát... " (*)

Người thơ ngẩn ngơ nghe em hát, thanh âm trong trẻo tựa như chẳng có chim sơn ca, hay họa mi nào bằng. Này sơn ca, mi có cảm thấy hổ thẹn trước giọng hát của em không? Này họa mi, ngươi còn hót cho ai nghe nữa? Rồi người thơ đứng dậy, đi ra vườn cà, nhìn sang căn nhà be bé của em, trong lòng phảng phất lại hiện lên một bóng hình giữa mênh mông sắc tím, một bóng hình không biết tự bao giờ đã khắc sâu vào trong trí óc, để rồi không trông không thấy mà thương, không nhìn không gặp mà vạn mối tơ vẫn vấn vương cõi lòng.

Bước vào trường tương tư, mới biết tương tư khổ. Tương tư là bi kịch, mà sao người ta vẫn muốn tương tư. Hay chăng người ta thích cái cảm giác dõi theo từ xa, hay chăng người ta thích cái cảm giác muốn ngỏ lời mà môi vẫn chẳng thốt nên câu? Nếu có ai thích như vậy, người thơ nghĩ, thì chắc chắn đó là người điên, người say, người khờ. Còn người thơ, thì ghét chết mất cái gọi là tương tư.

Gió qua giậu mùng tơi, rồi lùa qua tóc em dịu dàng, người thơ ngỡ như muốn ôm cả cái khung cảnh thần tiên ấy vào lòng, rồi hôn lên mặt em, cho má em thêm hồng, cho môi em thêm thắm, biết tình ngày nào vơi? Ôi em, em ơi, chẳng ngày nào, sẽ chẳng có một ngày nào đâu. Tình cảm người trao em như sông rộng biển dài, cớ sao lại hỏi có ngày nào vơi?

Tiếng lá khô rơi làm người thơ giật thót mình, cái xào xạc trong hồn người hay cái xào xạc trong cành lá. Cả hiên nhà đầy nắng, thi thoảng có tiếng líu ríu của bầy chim non, tiếng kêu thảm thiết của gà mẹ khi diều, quạ đến bắt mất đàn con. Tất cả những âm thanh ấy như bấu vào tâm hồn khiến người thơ bừng tỉnh khỏi giấc mộng tình quá đỗi chân thực. Hóa ra bấy lâu nay, cũng chỉ là tương tư, không hơn, ừ, lạ nhỉ, không hơn.

Em lại đi học về.

Cái còi xe reo lên inh ỏi cắt ngang những âm thanh ồn ã, khiến chúng phải rời khỏi da thịt người thơ, để người thơ một lần nữa lại chìm đắm trong mộng tình.

Khi tỉnh bao giờ cũng ngắn hơn khi say. Ai đó đã bảo thế, và người thơ thấy đúng thật. Đôi lúc người thơ muốn sang hỏi em, muốn lắm, rằng em có bỏ độc tình tôi không? Sao tôi say em đến chừng ấy năm chưa tỉnh, sao em chẳng buồn đưa thuốc giải sầu cho tôi?

Ánh nắng giữa ngày dần gay gắt, soi lên gương mặt em khiến hàng mi dài đổ bóng xuống nhàn nhạt. Trong khoảnh khắc ấy, em đẹp tựa như một vầng ánh dương rực rỡ, khiến người thơ phải nhíu chặt mắt nhìn mà vẫn cảm thấy đau nhói nơi khóe mắt. Thứ ánh sáng ấy rơi xuống, vỡ vụn đâm vào trái tim khiến một dòng nước trong suốt trào ra, lăn dài trên đôi má, bấy giờ người thơ mới nhận ra nước mắt mình rơi. Người thơ thẫn thờ, cố gắng nuốt xuống những tiếng nấc, lại cố nuốt đi cả những tiếng lòng câm lặng bấy lâu nay.

Người thơ lại quay về bên song cửa, cái nơi hay được dành để ngắm em đi học về, bây giờ lại trở thành nơi người thơ cầm bút viết thơ. Rượu đến, người thơ đưa lên miệng nhấp vài giọt, lại tự hỏi vì sao men rượu chẳng cay bằng men tình? Người thơ gục đầu bên song cửa, bỗng tiếng sơn ca cất lên như muốn níu lại cả khoảng không gian đang dần rơi vào tĩnh mịch, khiến người thơ bất giác nhớ đến bài ca em hát thuở nào. Người thơ từ từ ngẩng đầu nhìn vầng trăng đang soi sáng vườn cà, rồi lại cũng tự nhiên mà ca lên rằng:

"Ôm giấc mộng lỡ làng, những chiều lắng tiếng mưa rơi

Đêm say chờ trăng tàn, từng thu thay lá,

Lá rơi, đắp mộ cuộc tình, lá bay, chất nặng tuổi đời

Nhớ người, ta rót ly này. " (*)

Trăng lên ngoài cửa sổ, ánh trăng dịu dàng như xoa dịu trái tim đang thổn thức của người thơ. Bóng trăng lồng với bóng hoa, mối tình lồng với mối sầu bấy lâu. Người thơ chợt cười, chợt khóc, rồi lại chợt cầm bút viết nên mấy câu thơ, thơ là:

"Ai bảo em là giai nhân

Cho đời anh đau buồn

Ai bảo em ngồi bên song cửa

Cho vướng nợ thi nhân

Ai bảo em là giai nhân

Cho lệ đêm xuân tràn

Cho tình giăng trước ngõ

Cho mộng tràn gối chăn." (**)

Hết.

(*) Đắp mộ cuộc tình - Vũ Thanh.

(**) Người em sầu mộng - Y Vân (Thơ gốc: Lưu Trọng Lư).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro