Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11

"Thiên phú hấp thụ tổn thương mở ra"

"Hấp thu công kích, chuyển hóa hấp thụ các loại năng lượng thành lực lượng tạm thời trữ trong cơ thể, chuyển hóa suất hiện tại 10%"

"Bạn có 1 điểm tự do"

"Bạn nhận được dao chân trùng"

"Dao chân trùng, phá giáp 2, sắc bén 2, tốc độ +1, trọng lượng 0,3 kg, độ cứng 9."

Trầm ngâm một chút, Nguyên Anh thử nghiệm cái thiên phú này, ra kết quả khá ổn. Khá giống như các loại kỹ năng xung năng trong trò chơi, tụ lực rồi một lần phát ra, thiên phú này còn tùy thuộc vào thể chất cho phép trữ lực lượng bao nhiêu.

Cậu cộng 1 điểm vào thể chất, lượm lên con dao, nó có xước măng rô ở một bên lưỡi, mũi tiêm nhọn như chân trùng, cậu giắt nó trên hông, sau đó tiếp tục cẩn thận tiến tới.

Ở phía trước, cậu cảm nhận được hiện diện của vài vật thể di động ở phía trước. Nguyên Anh nhanh chóng ẩn nấp, dần tiếp cận, lờ mờ trong sương mù cậu thấy được 3 người sống sót đang di chuyển chậm chạp hướng trước.

Nguyên Anh cảm thấy vui sướng khi gặp được người sống sót khác. Cậu nhận ra kỹ năng tra xét không tác dụng với họ. Nhưng để chuyện đó sau, cậu nhanh chóng lại gần.

"Xin chào! Xin chào!" cậu đè thấp giọng gọi họ có thể nghe được, họ run rẩy một chút, nhanh chóng quay đầu. Bọn họ bao gồm một ông chú khá cao to, một thanh niên trạc tuổi cậu, một cô bé chừng 12 tuổi.

Ông chú vẩy tay ra hiệu cậu tới gần, Nguyên Anh nhanh chóng tiến lại gần, ông ấy dẫn cả đám vào một chổ khuất, hạ giọng nói:

"Làm sao anh ở đây, ừm àh! Anh là ai?"
"Tên của cháu là Nguyên Anh, cháu trốn ra được từ thành phố" cậu dừng một chút, chỉ chỉ hướng sau lưng, ông ấy tỏ đã hiểu, cậu tiếp tục nói:

"Hiện tại cháu định đi về quê, không biết cha mẹ có sao không, nên cháu định đi theo đường quốc lộ thẳng trở về"

Ông ấy ngớ ra, rồi lắc đầu nói:
"Tôi khuyên anh đừng đi nữa, ở phía trước có cả đàn quái vật, còn cái gì ấy nhỉ, à đẳng cấp, trong game bọn con nít thường chơi ấy, có một con đẳng cấp 17, không ai sống khi đối mặt nó"

Ông ấy nhăn mặt khi nói, có lẽ nhớ lại điều gì đó kinh khủng. Rồi ông chú nói tiếp:

"Tôi đang kiếm chút đồ ăn ở cửa hàng" nói trông khi đưa mặt về cái căn nhà 3 tầng bị sập tầng lầu, cửa đã bị dở ra mội cái khe để người chui vào.

"Còn bây giờ đang về nhà"

Thông qua giới thiệu cậu biết được ông chú tên Thành, cậu trai là hàng xóm còn sống qua tai nạn, tên Kiệt, còn con bé là con của chú ấy, tên Huyền. Cả ông ấy và cậu trai đều có được năng lực, bảo vệ mình đã đủ còn đi xa tìm khu tụ tập thì quá sức. Cậu cũng nói mình cũng có năng lực và đồng ý theo ông ấy trở về mới dự tính sau, chú ấy tỏ ra vui vẻ, gật đầu một cái rồi hướng về một cái hẻm nhỏ gần đó.

Đi được một lúc, bổng tiếng của Huyền vang lên.
"Cha ơi! Con ngứa quá"

Chú Thành đầu quay lại, liền thấy được trên khuôn mặt của con bé sưng lên một cái bọc cỡ bóng bàn. Ông ấy vội vả quay lại xem xét tình trạng con bé.

"Cái gì vậy?" cái cậu tên Kiệt chỉ tay lên trời.

Nguyên Anh cũng nhìn thấy, trông như những cái bứu mọc ra cánh, mọc ra kim tiêm ở cái đầu.

"Chủng kí sinh, vật trung gian lan truyền dị thể, khi vật chủ bị chủng ký sinh lây nhiễm, sẽ vô hạn tăng sinh mô mỡ, cơ thể biến dị thành dị thể con mang đặt tính của vật chủ"

Thân thể con bé bắt đầu mập mạp, căn nứt quần áo, rồi làn da đều nứt ra, mở vàng lồi ra ngoài, những cái động xuất hiện từ trên cơ thể béo ị đó co bóp liên tiếp nhổ ra những cái trứng, trứng rất nhanh nở ra chủng ký sinh mới.

Nguyên Anh cùng tên Kiệt gấp gáp kéo chú Thành lùi về sau, chú ấy trong khá sốc, vừa thửng thờ vừa lẩm bẩm 'con gái tôi, con gái tôi'

"Dị thể ấu kỳ, cấp thấp sinh mệnh, rank 0, lv 7,đặt tính đầu lưỡi linh hoạt, kỹ năng dịch ăn mòn"

Con quái vật vẫn mang khuôn mặt của cô bé, đang vặn vẹo như phải chịu đau đớn khủng khiếp, đang chảy nước mắt mà nói "cha cứu con, cha, cha cứu con".

Tình cảnh trông kinh tởm lại quỷ dị, mọi người điều sững sờ nhìn, không biết nên làm gì, bổng nhiên cái miệng con bé nức tới mang tai, một tiếng bạo phá không khí, chỉ thấy người gần nhất là chú Thành cái đầu bạo ra, thi thể không đầu mềm oặt ngã xuống đất. Tên Kiệt đặt mông xuống đất, a a gọi, hiển nhiên sợ choáng váng. Tay của hắn đột nhiên bùng lên, cháy lên, như súng phun lửa quét loạn xung quanh.

Nguyên Anh kịp thời né tránh lấy sóng lửa, ngọn lửa quét qua con quái vật, tiếng mở sôi sèo sèo bóc lên bong bóng, con quái dường như nổi giận, từ những cái lổ trên cơ thể phun ra màu vàng nước mủ. Nguyên Anh còn không kịp phản ứng, tên Kiệt liền bị bao phủ, sau đó hủ thực, ăn mòn, chỉ còn lại khung xương trắng hiếu.

Trong thoáng chốc, những người cậu mới quen liền không còn, chỉ một thoáng không phòng bị, họ đã chết hết, sinh mạng là yếu ớt như vậy.

Nguyên Anh trầm mặt, nhẹ giọng thì thầm "xin lỗi".

Khoảnh khắc, các kỹ năng lũ lượt kéo nhau mà đến, khóa chết rồi từ từ xẻ con quái vật ra nhiều phần, kết thúc tính mạng của nó.

"Bạn đã giết dị thể ấu kỳ"
"Bạn được 10 đ sinh lực"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #matthe#oln