C2 : Lần đầu
Thái Anh định bụng nằm một chút thôi rồi dậy luộc mấy củ khoai, tự nhiên lòng cô nhẹ nhõm vui vẻ lạ thường, Thái Anh tha thứ cho cậu, tuy chẳng yêu gì cậu nhưng mà nghe cậu giải thích xong cô cũng thấy vui vui. Nằm trong vòng tay cậu ấm quá, cậu lại cứ xoa xoa lưng Thái Anh, bẵng một lúc thế nào lại ngủ mất.
Thái Anh mơ về ngày xưa, lần đầu tiên cô gặp cậu Mẫn một cách chính thức.
Gia đình Thái Anh hồi ấy chưa khấm khá như bây giờ, cô chỉ được học hết thành chung rồi phải nghỉ để nhường cơ hội đi học cho thằng Trung.
Thời đấy con gái mà được học đến bậc thành chung đã là quá giỏi rồi, mấy bà hàng xóm thường hay nói với Thái Anh rằng: "Thôi con ạ, mình thân con gái đi học làm gì, rồi mai mốt lại lấy chồng rồi ở nhà chăm con, tổ phí tiền", nghe thì nghe thế thôi, nhưng Thái Anh thích học lắm, từ ngày về nhà cậu Mẫn, Thái Anh chẳng thích gì ngoài cái thư phòng nhà cậu, vừa to vừa nhiều sách, cậu lại cứ đi biền biệt suốt, mặc mợ tung hoành.
Sau khi Thái Anh nghỉ học, cô ra cái chợ nho nhỏ gần lối đi lên tỉnh phụ mẹ bán hàng vải. Cái cửa hàng này cha mẹ bòn mãi mới mở lên được, vải vóc lấy về cũng không đẹp lắm, chủ yếu bán cho thường dân nên giả cả cũng vừa.
Mẹ Hằng hay bảo Thái Anh:
Từ ngày cô về đây trông quán cho tôi, khách vào mua đông hẳn, toàn mấy cậu thanh niên choai choai mua vải về cho mẹ khâu quần áo.
Thái Anh nghe mẹ nói cười tít cả mắt:
- Đấy là người ta cứ thích mua đấy chứ con nào có ép uổng chi đâu.
Nào ngờ trong số mấy cậu thanh niên ấy lại có cả cậu Mẫn. Cậu Mẫn hơn Thái Anh 3 tuổi, cậu vừa đẹp trai lại còn là quý tử nhà giàu, cậu thường đi đi về về qua con đường này, Thái Anh hay thấy chiếc xe ô tô màu đen của cậu đi lướt qua, bụi bay mù mịt.
Ngày đầu tiên Thái Anh gặp cậu là ngày trời nắng nhẹ, chẳng nóng mà lại còn man mát dễ chịu, đang gà gật ngồi trước cửa thì nghe có tiếng con trai gọi, cái giọng cậu dìu dịu mà ấm ấm, nghe nó cứ đa tình kiểu gì.
- Cô chủ ơi, bán cho tôi thước vải.
Thái Anh giật mình ngẩng lên thì trông thấy cậu, ôi sao mà cậu nhìn đẹp trai thế không biết, hai hàng lông mày nghiêm nghị, đôi mắt cậu nhìn Thái Anh chăm chú, cánh môi mong mỏng còn đẹp hơn cả đàn bà con gái, hẳn nào đám bạn hay chơi với Thái Anh mê cậu tít tắp.
- Chào cậu, cậu vào đây xem vải ạ.
Hôm đấy Thái Anh dại trai quên cả lối về, cứ tí ta tí tởn giới thiệu với cậu, nào là vải này tốt, vải lụa kia chất đẹp hơn mà quên mất cậu có thiếu gì mấy cái thước vải đểu đâu.
Nhưng kể ra hôm ấy cậu Mẫn cũng khoảnh, cậu cứ tới tới lui lui lựa vải, xem hết rồi còn không hài lòng, bắt Thái Anh lấy thêm cho cậu xem loại khác còn ở trong kho, hại cô mệt bở hơi tai.
Đấy, thế là cậu nán lại cái quán bé xíu cũng ngót hai giờ, cậu lựa được 5 cây vải loại tốt, lại gọi thằng bé hay đi cùng cậu vào bưng đồ ra xe để.
Thái Anh thấy thế cũng lanh chanh bưng hộ, thằng nhỏ đi đằng trước hai tay ôm hai cây vải lụa, cậu Mẫn đi sau cùng với Thái Anh, đường to thế mà thi thoảng cậu cứ va vào người Thái Anh, cô hỏi cậu làm sao thì cậu bảo vải nặng, đi đường hơi lảo đảo.
Gớm nữa, đàn ông con trai trông thế mà yếu ớt, người thì rõ là cao. Đến xe, Thái Anh đưa cậu cây vải để cậu cất đi, không biết có phải cậu vô ý hay không mà nắm trúng vào tay Thái Anh, ngượng chín cả mặt.
Cất đồ xong, Thái Anh định bảo cậu trả tiền luôn ở đây khỏi phải vào quán làm gì cho mất công mà cậu không nghe, cứ nhất định đưa Thái Anh trở vào rồi trả tiền xong mới đi. Cậu Mẫn hào phóng trả Thái Anh tờ 100 đồng mới cứng, nhưng nhiều tiền thế này cô biết lấy đâu ra mà trả lại.
Đưa tiền cho Thái Anh xong, cậu toan quay đầu ra khỏi quán thì Thái Anh gọi ngược lại:
- Cậu ở đây đợi tôi một lúc, tôi chạy về nhà đổi tiền xong rồi mang ra trả cậu, tôi đi nhanh lắm, nha.
Cậu Mẫn cười cười, đưa tay xoa nhẹ đầu Thái Anh:
- Thôi, còn tiền thừa Thái Anh cầm lấy mua bánh mà ăn cho mau lớn, không cần phải trả lại làm gì, bao giờ lớn anh đòi cả thể.
Thái Anh ngớ người ra một lúc, lúc hồi hồn thì cậu đã vào trong xe rồi, Thái Anh lại nghĩ: khiếp cho tiền để người ta mua đồ ăn vặt mà cho tới mấy chục đồng cơ à, thế này thì ăn bao nhiêu bánh mới hết cho được.
Từ hôm đấy Thái Anh cứ thi thoảng lại nhìn ra cửa, cô ngóng chiếc xe màu đen sang trọng ấy đi qua, ngóng cậu Mẫn lại một lần nữa ghé vào quán, Thái Anh thèm nhìn thấy cái dáng người cao cao rồi đôi mắt dịu dàng nhìn ai cũng như âu yếm của cậu.
Một năm, hai năm, ba năm qua đi, Thái Anh chưa lần nào nhìn thấy cái bóng hình ấy một lần nữa. Cậu Mẫn đi đâu rồi?
Hỏi ra thì mới biết, năm ngoái cậu sang Pháp du học mất rồi, chẳng biết bao giờ về, có thể chẳng về nữa. Cậu làm cả cơ man đám con gái trong làng tiếc hùi hụi, Thái Anh cũng thấy buồn buồn, cũng hơi giận giận, chẳng biết mình bị làm sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro