Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

63.

Nhìn đến cái iPad kia, Kim Mẫn nháy mắt mở to hai mắt nhìn, lập tức từ trên ghế nhảy lên.
Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm nửa ngày, hoàn toàn xác nhận xuống, gần như là điên cuồng vọt tới bên người Kim Thái Hanh, đôi tay nỗ lực với về phía trước, muốn đoạt iPad từ trong tay Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh cao gần 30 centimet với cô ta, hắn chỉ thoáng giơ tay, mặc cho Kim Mẫn nhảy đến cực khổ cỡ nào, cũng không có khả năng đụng tới cổ tay hắn.
“Đó là của em!” Kim Mẫn điên cuồng gào lên.
Kim Thái Hanh không thích vô nghĩa, kéo khoảng cách với cô ta: “Tôi không muốn nói lại lần nữa.”
“Anh dựa vào cái gì tùy tiện xem đồ của em?!” Kim Mẫn ngưỡng mặt đã căng đến đỏ bừng, hận không thể nói át đi Kim Thái Hanh.
Dưới cảnh tượng này, cô ta đã không còn tâm tình đi ngụy trang thành dáng vẻ ưu nhã như bình thường.
“Trong nhà này một cây một giọt nước đều là tài sản của tôi,” Kim Thái Hanh bình tĩnh nói, “Thật không biết cô sao còn mặt mũi không biết xấu hổ nói được như thế.”
Trong nhận thức của Kim Mẫn, cô ta vẫn luôn cho rằng anh cả vẫn luôn cao thượng này sẽ không nói thô lỗ với người khác.
Phảng phất những ngôn luận mang tính vũ nhục này trời sinh không nên dính liền với hắn.
Mà Kim Mẫn nguyên bản liền bởi vì thân phận con ngoài dã thú thường xuyên cảm thấy tự ti, lúc này lại thấy Kim Thái Hanh lấy tư thái con trưởng ruột, nói với cô ta khó nghe đến mức muốn đâm đầu chết trên tường, không khỏi có chút rối loạn.
Mắt mặt trước mặt anh cả, còn khó chịu hơn so với giết cô ta.
Thấy Kim Mẫn không hé răng, Kim Thái Hanh tắt màn hình iPad, nói với cô ta: “Bạch Lạc đã bị đưa tới cục cảnh sát, kế tiếp phải xem cô muốn cậu ta có kết cục nào.”
Nếu nói thật, chính là hai người bọn họ cùng nhau gánh trách nhiệm; nhưng nếu không rên một tiếng, thì tiếp tục đào trên người Bạch Lạc, sớm hay muộn cũng sẽ đào đến trên đầu Kim Mẫn.
Đến lúc đó, Kim Mẫn mặc dù công bố chính mình muốn chủ động thẳng thắn, cũng không có bất luận ý nghĩa gì nữa.
Những lời này của Kim Thái Hanh đối Kim Mẫn mà nói, không thể nghi ngờ là một đạo sét đánh giữa trời quang.
Cô ta bất chấp tình cảm quẫn bách giờ phút này của bản thân, cuống quít hỏi: “Anh Bạch Lạc, anh ấy làm sao vậy?!”
*
Thi Hách Nhân băng bó xong vết thương chịu Đường Nhã Vi ủy thác, lên lầu xem xét tình huống.
Nhưng y cũng không có suy nghĩ muốn giúp Đường Nhã Vi, chỉ là đơn thuần muốn mượn cơ hội lên đây giải một chút, Kim Mẫn đến tột cùng cùng có dính dáng gì đến việc Tiểu Điền mất trí nhớ.
Thi Hách Nhân mới vừa vừa đứng ở cửa, đã bị Kim Đạt đang từ phòng cách vách đi ra thấy.
Kim Đạt xông lên, không nói hai lời duỗi tay đẩy y một phen, ngay sau đó lớn tiếng mắng: “Anh đến cửa phòng em gái tôi làm cái gì?!”
Thi Hách Nhân bị đẩy mất đi cân bằng, lảo đảo về phía sauhai bước mới đứng vững.
Trên cổ Kim Đạt còn treo tai nghe, nghĩ đến hoàn toàn không nghe chuyện xảy ra dưới lầu.
“Dì Đường để tôi đi lên,” Thi Hách Nhân không kiêu ngạo không siểm nịnh trở lời cậu ta một câu, rồi sau đó giơ tay gõ gõ phòng chứa đồ, “Kim Thái Hanh, tôi có thể tiến vào không?”
Y rất góp một phần lực giúp Tiểu Điền khôi phục ký ức.
“Kim Thái Hanh?” Nghe được Thi Hách Nhân nói, Kim Đạt lớn tiếng cười nhạo, “Thi Hách Nhân, anh không cần lấy Kim Thái Hanh tới dọa tôi, anh cho rằng trong nhà này đến bây giờ còn có dính dáng tới anh ta à? Tôi nói cho anh biết, cái nhà này sớm muộn đều là của tôi…….”
Lời cậu ta còn chưa dứt, cửa phòng chứa đồ đã bị Kim Thái Hanh từ bên trong mở ra, đứng ở cửa thần sắc lạnh lùng nhìn cậu ta.
Thấy rõ người mở cửa, nửa câu sau của Kim Đạt nháy mắt không có bên dưới, cả người cứng tại chỗ không động đậy.
Nửa ngày, cậu ta mới phục hồi tinh thần lại, thanh âm run run kêu Kim Thái Hanh: “……Anh cả?”
Kim Thái Hanh căn bản không nhìn cậu ta, nghiêng người nói với Kim Mẫn theo sau mình: “Đi thôi.”
Ngay vừa rồi, Kim Mẫn đang lo lắng cho người mình thích chính miệng thừa nhận cùng hắn một chút sự tình, tuy rằng quá trình nghe làm người ta lần nữa khiếp sợ, nhưng cân nhắc xuống lại thập phần hợp lý.
Kim Thái Hanh cảm thấy rất cần mang theo Kim Mẫn đến cục cảnh sát đi làm trò trước mặt Bạch Lạc xác nhận một chút.
Kim Mẫn liếc mắt nhìn Kim Đạt một cái, đi theo phía sau Kim Thái Hanh xuống dưới lầu.
Đường Nhã Vi tâm thần bất an ngồi ở trong phòng khách chờ Thi Hách Nhân mang xuống tin tức cho bà ta, không nghĩ tới Kim Thái Hanh trực tiếp đi xuống dưới.
Bà ta nhanh chóng đứng dậy, khẩn trương nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt Kim Thái Hanh, lại nhìn về Kim Mẫn khóc mặt nước mắt phía sau hắn, run giọng nói: “Kim Thái Hanh, mày, mày muốn mang Tiểu Mẫn đi đâu?”
Kim Chính Kiệt chung quy vẫn muốn che chở con trai lớn nhiều một ít, nghe vậy, ông ta không vui trừng mắt nhìn Đường Nhã Vi mắt một cái, trách cứ nói: “Lời này của cô đang đang nói gì? A Hanh có thể mang nó chạy tới đâu được?”
Đối mặt phụ thân giữ gìn, Kim Thái Hanh tâm tình cũng không có bất luận biến hóa, như cũ chậm rãi bước xuống cầu thamh lầu, ai cũng không phản ứng.
Kim Mẫn cùng Kim Đạt còn chưa đến 18 tuổi, thêm Đường Nhã Vi cưng chiều như những đứa nhỏ, cho nên quá trình bọn họ trưởng thành càng thêm vô pháp vô thiên.
Từ nhỏ đến lớn, cặp anh em này đã bị mẹ bọn họ dạy tư tưởng rằng “Lúc xảy ra chuyện không cần sợ, Kim gia vĩnh viễn đều là hậu thuẫn của con”, nhưng lúc này khi bọn họ đối mặt với người cầm lái thật sự của Kim gia, cho dù là Đường Nhã Vi cũng không còn tự tin nói ra câu kia, chỉ có thể mặc cho Kim Mẫn đi theo Kim Thái Hanh đi đến cửa biệt thự, mặc vào áo khoác chuẩn bị rời đi.
Kim Đạt vẫn không có đầu óc, thấy mẹ không lên tiếng giúp em gái, cậu ta lập tức sinh tâm bất mãn, quát lên với bóng dáng của Kim Thái Hanh: “Em gái tôi dựa vào cái gì phải theo anh?!”
Đường Nhã Vi hoảng sợ giữ chặt cánh tay Kim Đạt, hận không thể dùng chén trà Kim Chính Kiệt lấp kín miệng cậu ta.
Phân tích dựa theo tính tình Kim Thái Hanh, Kim Mẫn đi theo hắn rời khỏi, xác thật sẽ không xảy ra vấn đề gì, mà bà ta vừa rồi hỏi Kim Thái Hanh như vậy, chẳng qua làm dưới tình thế cấp bách cách thôi, bị câu đầu Kim Chính Kiệt xóa đi, vừa lúc thuận ý bà, rốt cuộc cũng đỡ phải đắc tội Kim Thái Hanh.
Nhưng một câu nói ngu xuẩn của Kim Đạt này, trực tiếp kéo đề tài về tới hoàn cảnh xấu hổ vừa rồi, mạnh mẽ kéo Kim Thái Hanh vào cục diện làm người ta sợ hãi này.
Kim Thái Hanh quay đầu lại, biểu tình lạnh nhạt nhìn bọn họ.
Đôi con ngươi như giếng cổ không gợn sóng, như đang nhìn những vật chết.
Kim Đạt tự biết nói sai rồi, đơn giản súc cổ làm đà điểu, đem cục diện rối rắm ném cho cha mẹ, không dám lại hé răng.
Sau đó, Kim Thái Hanh thong thả ung dung ngước mắt nhìn mắt xem toàn bộ nhà cũ Kim gia, dường như đã quyết định thực thi.
Rồi sau đó xoay người đi ra ngoài, mang theo Kim Mẫn rời khỏi nhà cũ Kim gia.
Đường Nhã Vi sợ hãi nắm lấy tay Kim Đạt, theo bản năng rụt về phía sau cậu ta, trong lòng đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt.
***
Bóng đêm dày đặc giống như vẩy mực xuống không trung.
Biệt thự.
Điền Chính Quốc thành khẩn chân thành tha thiết an ủi tổng đạo diễn đang ôm trợ lý gào khóc: “Đạo diễn, ngài đừng nóng vội, bất luận vì chuyện gì, ngài đừng khóc đã, không tốt với cơ thể.”
Ông đã sớm khóc đến ngất xỉu, nếu không khéo léo khuyên hai câu, đợi chút gọi cả xe cứu thương tới thì càng thêm náo nhiệt.
Mạt Mạt cũng lôi kéo tay tổng đạo diễn nhẹ nhàng đong đưa, học dáng vẻ Quốc Quốc mềm mại khuyên: “Bá Đạo diễn, đừng rơi hạt đậu vàng nha ~ sẽ khóc mặt thành màu hồng, trở nên không shinh đẹp á ~”
Tổng đạo diễn đương nhiên không có tâm tình đi quản mình còn có xinh đẹp hay không, ông chỉ muốn biết chương trình này có còn thuận lợi làm xong hay không.
Ông nắm lấy tay Điền Chính Quốc, biểu tình thống khổ không thôi: “Tiểu Điền, cậu nói chương trình này, anh còn có thể quay được nữa sao?”
Nói xong, lại lau một phen nước mắt trên người trợ lý đạo diễn.
Trợ lý đạo diễn: “……”
“Chương trình này luôn có thể quay tiếp, hơn nữa ngài cũng đừng cảm thấy quá mức thương tâm,” Điền Chính Quốc từ trên bàn trà lấy hai tờ khăn giấy đưa cho trợ lý đạo diễn, “Rốt cuộc việc phạm pháp(*) xuất hiện trên chương trình, đối với danh dự của ngài cũng không có chỗ tốt.”

(*)*Từ gốc là “法制咖” (pháp chế ca): chỉ những người nổi tiếng đã vi phạm pháp luật.

Tổng đạo diễn dừng khóc thút thít: “A?”
Bạch Lạc mấy năm nay ở giới giải trí vớt không ít tiền, nếu để trên mặt bàn tính toán lại, phương diện tình huống thuế vụ không thể ít nghiêm trọng hơn so với Hà Nghị là bao nhiêu.
Huống hồ, trừ cái này ra, tội danh Bạch Lạc chỉ sợ cũng sẽ càng phức tạp một chút.
Xét thấy tổng đạo diễn không cần phải biết quá nhiều nội tình, bởi vậy Điền Chính Quốc chỉ chọn trọng điểm nói với ông hai câu: “Bạch Lạc nửa năm trước lấy thân phận khách mời tham diễn bảy bộ điện ảnh, nhưng mỗi một bộ điện ảnh thù lao đóng phim đều lấy phương thức tác khỏi hợp đồng, hơn nữa cậu ta thân là diễn viên khách mời, thù lao đóng phim lại còn cao hơn nhiều nam chính nữ chính cộng lại, bởi vậy cũng mang nghĩa, cậu ta……”
Tổng đạo diễn đã nghe không nổi nữa, thậm chí càng tuyệt vọng hơn trước khi Điền Chính Quốc giải thích cho ông.
Chẳng qua lời này thuật nghe thế nào cũng quen thuộc quá.
…… Giống như ngày Tiểu Điền nện Hà Nghị, cũng nói như vậy.
Tổng đạo diễn đem tay với vào trong túi, gắt gao nắm lấy thuốc an thần, suy yếu hỏi Điền Chính Quốc: “Tiểu Điền, thân phận thật của cậu……”
Điền Chính Quốc cũng không tính toán tiếp tục che giấu, nếu bị tổng đạo diễn chọc mở ra cũng không phải không được.
Dù sao sau này cậu cũng làm theo sinh hoạt thật tốt với Kim Thái Hanh.
Cậu xoa mái tóc Mạt Mạt, chuẩn bị đợi tổng đạo diễn trả lời xong, sẽ nói với ông.
Nhưng tổng đạo diễn phảng phất đáp sai cọng dây thần kinh nào trong đầu rồi giống nhau, chuyện vừa chuyển: “……Không phải người trong cục thuế quốc gia chứ?”
Điền Chính Quốc: “……”
*
Đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, dẫn tới Điền Chính Quốc xem nhẹ cả cơn choáng váng đầu của mình, dời toàn bộ lực chú ý trên người Cẩu Dậu.
Sự tình phát sinh lúc sau, Cẩu Dậu cùng Bạch Lạc máu tươi đầm đìa bị cảnh sát mang đi cùng nhau, cậu lo lắng không được, muốn theo sau, nhưng lại bị Cẩu Dậu thái độ nghiêm túc để đồng chí cảnh sát ngăn cậu ở ngoài xe.
Nhưng nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, Điền Chính Quốc một sốt ruột, vướng bận đau đầu lại phát tác, chỉ có thể ôm ly nước ấm ngồi trong phòng chơi của bọn nhỏ, tâm tình phức tạp tự hỏi chuyện đêm nay.
Nếu thuận lợi, đêm nay Kim Thái Hanh sẽ được rất nhiều tin tức hữu dụng, tự nhiên cũng không tính uổng phí Tiểu Cẩu trả giá.
Di động trong túi rung lên, Điền Chính Quốc không rảnh lo mặt khác, móc ra trực tiếp ấn xuống nhận: “Kim Thái Hanh, thế nào?”
Ngoài bọn nhỏ đang cười đùa ra, lúc này mọi người đều ở trong phòng chơi nhỏ đợi, nghe được cậu gọi cái tên này, Loan Trì cùng Cận Quang không biết gì tức khắc đều cứng lại.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, theo sau không hẹn mà cùng yên lặng nhéo vào đùi mình một phen, đau đến suýt nữa kêu lên, khó khăn lắm mới tin đây là hiện thực.
Thì ra…… Tiểu Điền vậy mà là…… Mạt Mạt thế lại là……
Thế giới này quá điên cuồng.
“A, anh tới rồi, gặp Tiểu Cẩu?” Nghe được đáp án xác định, tâm Điền Chính Quốc treo mới thoáng buông.
Thấy bên dáng vẻ hai anh em bên cạnh kinh ngạc, Đinh Tư Dận sớm đã biết nội tình nhanh chóng lộ ra biểu cảm đắc ý ‘tui đã sớm biết’, khoe khoang liếc nhìn Loan Trì một cái.
“Cậu xem anh ta cười có giống Vương Hữu Sinh trong Lượng Kiếm không.” Loan Trì chỉ trỏ mà nói.
hình
Cận Quang tán đồng gật đầu, sau đó vẫn tiếp tục duy trì biểu cảm kinh ngạc.
“Được, vậy buổi sáng ngày mai em qua.” Điền Chính Quốc nhẹ giọng nói.
Không biết đầu điện thoại kia nói cái gì, tóm lại trong thị giác của mọi người, mặt Điền Chính Quốc từ bên má kéo một đường đỏ xuống bên tai, cuối cùng vội vàng tắt điện thoại.
Điền Chính Quốc từ trên sô pha lùn đứng dậy, rũ con ngươi ngượng ngùng xem sắc mặt xuất sắc ngoạn mục mấy người ngồi bên cạnh mình, xoay người đi tới cửa: “Tôi xuống lầu rót chén nước.”
Trong phòng khách, trợ lý đạo diễn đem điện thoại đặt trước mắt tổng đạo diễn: “Fans Bạch Lạc quậy lên, làm sao bây giờ? Nói nếu không giải thích, sẽ báo cáo weibo V của chúng ta.”
Biểu tình tổng đạo diễn dại ra.
Ông bỗng nhiên hiểu được ý câu nói kia của Cẩu Dậu.
…… Người tốt mà.
Nếu thật sự bị bọn họ nhìn đến trường hợp phía trước kia, tài khoản chính thức V của bọn họ chắc đã sớm bị báo cáo đến khóa lại.
Trợ lý đạo diễn nói tiếp: “Tôi vừa làm một chuyện đánh liều.”
“Còn có gì liều lĩnh hơn chúng ta đột nhiên dừng phát sóng sao?” Tổng đạo diễn sống không còn gì luyến tiếc nhìn trần nhà.
Ngữ khí trợ lý đạo diễn trầm trọng: “Tôi gọi điện thoại cho giám đốc, ông ấy nói chúng ta giải giải quyết cục diện rối rắm này cho ổn thỏa.”
Quá liều lĩnh rồi!
Vừa vặn khóe mắt tổng đạo diễn ngó tới rồi Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc quay đầu lại, cho ông một cái nhướng mày cam chịu.
Thấy tình cảnh vậy, tổng đạo diễn lập tức ngây ngốc: “Vậy phát sóng giải thích một chút đi.”
Trợ lý đạo diễn hiểu rõ đứng lên, mang theo người quay phim đi theo phía sau Điền Chính Quốc lên lầu.
“Xin chào các bạn khán giả thân mến, thật ngại quá, trước đó hiện trường chương trình xuất hiện một chút ngoài ý muốn nhỏ,” nhân viên công tác ở màn ảnh giải thích với khán giả trong phòng phát sóng, “Hiện tại tiếp tục phát sóng trực tiếp.”
【 Lạc Lạc đâu? 】
【 tôi thấy soái ca cao lớn da đen kia nhìn không giống người tốt, anh ta sẽ không tìm Lạc Lạc gây chuyện chứ? 】
【tổ chương trình ngu ngốc! Mau quay Lạc Lạc! Bằng không tôi báo cáo tài khoản của mấy người!】
【 bảo bối Đản Quyển Nhi đâu? Cũng cùng Lạc Lạc rời đi sao? 】
【 đem Lạc Lạc nhà chúng tôi đưa đi nơi nào?! 】
【 Điền Chính Quốc ngu không biết xấu hổ, mày rốt cuộc cho tổ chương trình bao nhiêu chỗ tốt 】
Nhìn làn đạn điên cuồng lăn lộn trên màn hình, Điền Chính Quốc hiếm khi sinh ra ý xấu.
Cậu rất muốn nhìn xem đám fans tự cho là chính nghĩa phía sau Bạch Lạc, sau khi biết được chân tướng rồi, sẽ biểu hiện sắc mặt xấu hổ đáng ghê tởm thế nào.
“Thầy Bạch có một chuyện rất nghiêm trọng khẩn cấp muốn xử lý, cho nên rời đi trước,” Điền Chính Quốc uống ngụm nước, chậm rì rì dựa lại trên sô pha, “Tình huống cụ thể, khả năng vẫn phải đợi thầy Bạch Lạc đến lúc đó tự mình giải thích cho mọi người.”
Fans Bạch Lạc sao có thể tin tưởng Điền Chính Quốc, thấy cậu dám mở miệng, nháy mắt mắng ác hơn.
【 Lạc Lạc tuyệt đối bị Điền Chính Quốc ép rời khỏi chương trình! 】
【 bảo bối Đản Quyển Nhi muốn chơi cùng các bạn nhỏ như vậy, Điền Chính Quốc sao có thể nhẫn tâm đuổi bọn họ đi chứ?!】
【hu hu hu hu Lạc Lạc đáng thương, tôi thật sự đau lòng giùm ảnh 】
【 cút cút cút! Khẳng định đều bởi vì cậu ta, bằng không Lạc Lạc sẽ không bỗng nhiên rời đi! 】
【 Điền Chính Quốc cút đi! Đừng ép tụi tôi mắng chết mày! Mắng đến lúc mày cút khỏi giới giải trí, không còn mặt mũi nữa trở về!】
Trong tay Điền Chính Quốc chính là iPad, cậu thấy rõ những câu trong đó, đứng lên đi trước màn ảnh, hơi gật đầu, như tạ lỗi, nhưng ý cười bên môi lại khiến các fan của Bạch Lạc trong phòng phát sóng trực tiếp cảm giác được nhục nhã: “Thật là xin lỗi nha, người cút đi khả năng không phải tôi đâu, là Lạc Lạc của mấy người đấy.”
Nói xong, chẳng phản ứng lại đàn chó điên càng thêm điên cuồng này nữa, mang theo Mạt Mạt về thẳng phòng, chuẩn bị rửa mặt ngủ.
Điền Chính Quốc thay xong áo ngủ, vừa định chụp tấm ảnh của mình và Mạt Mạt gửi cho Kim Thái Hanh, đột nhiên nhớ tới câu dặn dò kia, bất đắc dĩ bật cười, kẹp Mạt Mạt vào ổ chăn, sau đó mới móc di động ra: “Nào, bé ngoan, chúng ta chụp tấm ảnh cho em Kim.”
Mạt Mạt vui vẻ vểnh miệng lên, rạo rực tiến đến bên mặt Quốc Quốc: “Dạ được ~”
***
Một đêm chỉ có nửa trôi qua thật sự nhanh.
Điền Chính Quốc đêm nay ngủ đến cũng không ngon, hơn nữa tối hôm qua khi lên lầu sắc mặt có chút tiều tụy, làm Đinh Tư Dận sáng sớm nhìn đến cậu đã hô lên: “Điền Tử, cậu thức đêm chơi game à?! Cậu không biết tình huống chính mình thế nào à?!”
【 ha ha ha ha ha trạng thái Quốc Quốc trực tiếp ép cộng hưởng xoang bướm của Tiểu Đinh 】
【 cười chết, anh Trì bị hoảng sợ, sắc mặt còn muốn trắng hơn Quốc Quốc ha ha ha ha ha 】
【 Quốc Quốc càng sinh bệnh càng đẹp là chuyện thế nào đây hu hu, sao mà tui thích dáng vẻ ảnh bị bệnh dị?】
【 chị em, có đây khả năng là mị lực của chồng đó 】
【hu hu hu thật sự rất muốn thấy anh ấy bệnh đến chảy nước mắt, tui sao lại như vậy…… á!】
【 Quốc Quốc và Tiểu Đinh thật là bạn tốt mà 】
【 tốt cái rắm, tên ngu Điền Chính Quốc, chờ Lạc Lạc của tụi này chở lại, cậu ta chỉ là cái rắm 】
【 chính là…… Bằng gia thế Lạc Lạc, còn cần cố kỵ mặt hàng như Điền Chính Quốc sao 】
【tôi thật sự lo lắng Lạc Lạc hiện tại thế nào, đài truyền hình Phù Vân quả thực quá chó 】
Loan Trì bị tiếng hô ồn ào của Đinh Tư Dận làm ù tai, hận không thể cho anh ta một đấm, làm tên nhóc thúi này bớt ồn ào lại.
Điền Chính Quốc từ trên bàn cơm cầm cái màn thầu nhét vào miệng đang lải nhải của Đinh Tư Dận, nháy mắt thắng được ánh mắt tán thưởng đến từ Loan Trì.
Hạ Vân Sanh nhịn không được nở nụ cười, duỗi tay đưa ly sữa đậu nành đã rót xong đẩy vào trong tay cậu: “Mau uống đi Tiểu Điền.”
Cận Quang cũng gắp cho cậu hai cái bánh bao, một cái khác đặt vào trong chén gấu trúc của Mạt Mạt.
“Cảm ơn Thú Cận ~” Mạt Mạt cao hứng lắc lắc đầu nhỏ, nhéo chiếc đũa ăn lên, quay đầu nói với Khâu Khâu, “Anh trai Khâu Khâu ~ chúng ta thi xem ai măm măm trước nha ~”
Khâu Khâu trịnh trọng gật đầu: “Ừm!” Nhóc phải nghe theo em Mạt Mạt, thì em trai Mạt Mạt mới vui vẻ được !
“Cảm ơn anh Sanh, cảm ơn anh Cận,” Điền Chính Quốc cười bưng lên uống một ngụm, sau đó thuận tay vặn nắp bình cho tổng đạo diễn nom thiếu nước, do khóc cả một đêm, đi đến bên người đặt vào tay ông, trở tay tắt mirco: “Đạo diễn, chốc nữa tôi muốn đến cục cảnh sát.”
…… Ai dám cản cậu. Tổng đạo diễn thầm nghĩ.
Nếu gọi vị tráng sĩ hôm qua lại đây, chiếu theo lực đạo với Bạch Lạc hôm qua, cũng để anh ta tới nữa, đừng nói tổng đạo diễn, nửa đời sau đến thư ký trường quay đều làm không được.
Nghĩ đến đây, tổng đạo diễn vội vàng ủng hộ Điền Chính Quốc: “Phải phải phải, đương nhiên, hẳn nên đi một chuyến.”
Điền Chính Quốc chần chờ nói: “Vậy…… Quay chụp hôm nay ……”
Tổng đạo diễn không chút do dự đứng lên, đi đến trước màn ảnh, mở miệng tìm một lý do đường hoàng cho Điền Chính Quốc rời đi ——
“Hôm nay nhiệm vụ bí mật buổi sáng, từ Tiểu Đinh cùng Tiểu Điền hoàn thành! Kế tiếp, mời xuất phát! Ai, ai, Mạt Mạt trở về, là chú Tiểu Đinh đi cùng bố con!”
【 oa oa oa thiệt chờ mong! Tiểu Đinh và Quốc Quốc trở về rồi, nhất định sẽ mang rất nhiều ngạc nhiên vui vẻ cho chúng ta! 】
【 ha ha ha Mạt Mạt đáng yêu ghê, luôn luôn chuẩn bị đuổi kịp bước chân Quốc Quốc, đến bánh bao đều không ăn ha ha ha ha ha 】
【 tui cuối cùng phải thông qua phương thức gì mới có thể được nhóc con ngoan ngoãn như Mạt Mạt chứ! Tui thiệt quá đau khổ!】
【 hu hu hu đáng tiếc là nhiệm vụ bí mật, chúng ta trong lúc này không thấy được Quốc Quốc và Tiểu Đinh 】
【 hai người bọn họ cùng à? Vậy còn không nỡ đánh lên a ha ha ha ha ha 】
【 cười chết, tui thật sự lo lắng lúc người quay phim tác nghiệp cho bọn họ, địa điểm là ở bệnh viện 】
【 ha ha ha ha ha nói không chừng lại ở cục cảnh sát cũng nên 】
【 lời này không nên bàn tán ra nha 】
*
Đinh Tư Dận dẫm phanh lại, khoảng cách giữa các trụ AB được kiểm soát chặt chẽ trong phạm vi chiều rộng cổng vào đồn công an.
“Điền Tử, cần tôi đi cùng cậu vào không?” Đinh Tư Dận thuận tay mở dây an toàn, nghiễm nhiên làm tốt chuẩn bị đi cùng Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc cười cười: “Nếu anh ngại ở trong xe đợi chán, thì vào cùng tôi cũng được.”
Đinh Tư Dận chỉ chờ những lời này.
“Tôi đời này còn chưa từng vào cục cảnh sát đâu, thật sự rất tò mò bên trong rốt cuộc có dáng vẻ gì.”
Điền Chính Quốc: “……”
Hai người xuống xe, Đinh Tư Dận lo lắng thân thể Điền Chính Quốc suy yếu sẽ bởi vì động tác đẩy cửa mà một đầu ngất đi, vì thế đi ở phía trước, dẫn đầu giúp cậu mở cửa: “Mời vào, người anh em Điền Tử mảnh mai yếu đuối của tôi.”
Điền Chính Quốc: “……”
Điền Chính Quốc mới vừa rảo bước tiến lên ngạch cửa, bên tai liền truyền đến một câu “Đệch mợ” của Đinh Tư Dận.
Còn không chờ cậu ngẩng đầu, liền phảng phất cảm giác tới cái gì đó, không tự chủ được mà nhìn về phía trước ——
Hành lang hẹp dài, người đàn ông cao lớn tuấn mỹ đang đứng vị trí cách đó hơn 10 mét nhìn cậu, đồng tử đen dưới đôi mắt hoa đào đó hơi nheo lại.
Ma xui quỷ khiến, hầu kết Điền Chính Quốc khẽ nhúc nhích, không nhịn được nuốt nước miếng, nhưng làm cậu không nghĩ tới chính là, hành vi này ngược lại làm cổ họng cậu càng thêm khô cạn căng chặt.
Kim Thái Hanh nhìn cậu một cái thật sâu, bước ra chân dài, đi nhanh tới.
Không biết vì sao, Điền Chính Quốc đột nhiên cảm thấy bản thân trong lúc hoảng hốt, thấy được giọt nước chợt lóe qua mắt Kim Thái Hanh, nhưng chỉ thoáng qua.
Thay thế chính là ánh mắt tràn ngập tính công kích cậu quen thuộc.
Điền Chính Quốc theo bản năng ngừng thở, trố tầm mắt có chút dại ra lộn xộn ở trên người Kim Thái Hanh.
…… Hắn muốn làm gì.
Đang lúc Điền Chính Quốc còn rơi vào mờ mịt chưa phục hồi tinh thần lại, Kim Thái Hanh đã muốn chạy tới trước mặt cậu.
Điền Chính Quốc ngây ngốc nhìn hắn, há miệng thở dốc, muốn kêu tên Kim Thái Hanh: “Kim…… Ưm?”
Kim Thái Hanh nheo đôi mắt lại, một tay cầm cổ Điền Chính Quốc, lòng bàn tay nhẹ nhàng đè nặng yết hầu cậu đẩy người đến phía sau cửa tủ, một tay khác lót sau đầu cậu, ngay sau đó, động tác hung ác hôn xuống.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #pl