Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

51.

Mùi trà bất thình lình xộc lên từ đâu đây?
Thần kinh Điền Chính Quốc thô, không phân biệt được chiêu Kim Thái Hanh dùng, chỉ cảm thấy ngữ khí hắn với khuôn mặt kia, làm tâm người ta nhìn không được sinh trìu mến, vì thế tùy ý vẫy vẫy tay: “Không sao đâu, anh ngủ trên giường, tôi ngủ so pha đuôi giường là được.”
Kim Thái Hanh nhìn chiếc giường lớn trước mặt có thể đủ cho năm sáu người nằm song song ở trên, hơn nữa có thể tùy ý lăn lộn, không khỏi muốn phản bác đề nghị của Điền Chính Quốc.
Hắn lắc lắc đầu: “Quốc Quốc, sức khỏe em không tốt, vẫn nên ngủ trên giường đi.”
Vừa dứt lời, Điền Chính Quốc liền thập phần nghe lời khuyên ngồi ở mép giường, thậm chí còn rất nhiệt tình suy nghĩ chút chút cho Kim Thái Hanh, quay đầu nhìn về phía sô pha đuôi giường: “…… Cái sô pha kia, anh nằm ở trên có hơi ngắn không ?”
Thái độ Kim Thái Hanh trước sau không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi: “Không sao, ngắn thì ngắn vậy, có được để ngủ, anh đã rất thỏa mãn.”
Điền Chính Quốc: “???”
Nói đến giống như tôi bạc đãi anh lắm ấy?
“Dù sao mấy ngày hôm trước anh chỉ phát sốt chút thôi, hiện tại……” Kim Thái Hanh nắm chặt quyền đặt bên môi, ho nhẹ hai tiếng, “Đã tốt rất nhiều rồi.”
Điền Chính Quốc không rõ nữ sĩ Điền Đình Đình đến tột cùng nói bao nhiêu bí mật của mình cho Kim Thái Hanh, nhưng thấy đủ loại biểu hiện của Kim Thái Hanh, không khó đoán ra, nữ sĩ Điền Đình Đình tâm tính đơn thuần tuyệt đối bị thằng nhãi hoa ngôn xảo ngữ này che mắt, cho nên mới bức bách con trai ruột làm chuyện nó không thích.
Nếu không phải bởi vì mình thức tỉnh rồi, mới có thể trước tiên lẩn tránh sai lầm ngày sau, khẳng định cũng sẽ tên tra nam này lừa đắng không khác gì trà hạt.
Nghĩ đến đây, Điền Chính Quốc nhịn không được lại có điểm tức giận.
Trước mặt cậu giả bộ thành dáng vẻ dối trá, sau lưng lại không rõ ràng với Bạch Lạc, quả thực là không biết xấu hổ!
“Dù sao giường lớn như vậy,” Điền Chính Quốc không tình nguyện nói, “Nằm cùng đi.”
Đỡ phải bị bệnh còn phải trộm nhớ thù Điền Chính Quốc cậu.
Nghe vậy, Kim Thái Hanh tức khắc thỏa thuê đắc ý ôm chăn đi tới bên kia giường, ôn hòa cười nói: “Anh chỉ ngủ bên này, tuyệt đối sẽ không chạm tới em.”
“Anh thích ngủ chỗ nào thì ngủ, tùy anh.” Điền Chính Quốc đưa lưng về phía hắn, một mông ngồi trên chăn, buồn bực không thôi cúi đầu.
Thấy Điền Chính Quốc trong lúc vô ý sẽ tự mình toát ra tính cách nổi nóng trước đó, Kim Thái Hanh không khỏi có chút vui vẻ.
Chỉ cần Quốc Quốc đối xử với hắn không phải hoàn toàn không có phản ứng, hắn không cần lo về phần thắng.
Điền Chính Quốc sầu muộn thở dài, đại não lại bay nhanh vận chuyển.
Chỉ là nhìn bóng dáng này, Kim Thái Hanh liền có thể nhận thấy được, Điền Chính Quốc hiện tại cực kỳ không vui.
Hắn thậm chí có thể từ tần suất hô hấp cùng với động tác nhìn đông nhìn tây của Điền Chính Quốc phân tích được suy nghĩ cậu ——
Nửa đêm chạy đến phòng khác.
Đọc giải xong, chuông cảnh báo trong lòng Kim Thái Hanh nháy mắt vang lên.
Hắn thật vất vả lắm mới có được cơ hội cùng chung chăn gối, cũng không thể cứ vậy bị lãng phí.
Phải nghĩ biện pháp ngăn chặn tình huống này phát sinh mới được.
Đứng ở mép giường chốc lát, Kim Thái Hanh đột nhiên nghĩ tới vương bài của mình, vì thế xoay người đi đến cửa, đồng thời nói với Điền Chính Quốc: “Anh qua thư phòng.”
Vương bài vừa ra tay, liền biết có hay không.
Kim Thái Hanh biết Điền Chính Quốc sẽ không dễ dàng từ trong phòng ra tới, cho nên mới vừa đóng cửa phòng ngủ lại, hắn liền thay đổi con đường, trực tiếp lướt qua thư phòng, vào phòng Mạt Mạt.
Bạn nhỏ bình thường ba bốn tuổi vẫn còn ngủ chung phòng với người lớn, nhưng Mạt Mạt lại không giống, từ khi biết đi, buổi tối bé vẫn luôn dùng sức chiến đấu bảo vệ Quốc Quốc cao hơn cùng với các bạn chó, tự nhiên cũng trước nay đều không bao giờ cảm thấy sợ hãi.
Nếu nửa đêm muốn đi tiểu, Mạt Mạt từ trên giường lên, Hương Hương còn tỉnh lại nhanh hơn cả Quốc Quốc, nó sẽ hộ tống bé từ giường đến bên bồn cầu, nếu không phải bởi vì bồn cầu là tự động, Hương Hương biết đâu còn có thể dùng chân chó giúp Mạt Mạt nhấn xả nước.
Không chỉ có như thế, Mạt Mạt sống tương đương bừa bãi tiêu sái thậm chí mỗi ngày đều sẽ đổi một con chó đi cùng, giống hôn quân ăn chơi đàng điếm.
Mạt Mạt đương nhiên không biết cha già nhà mình đang chửi thầm bản thân, thấy ba tiến vào, còn vui rạo rực tiếp đón: “Ba ơi~ hôm nay nà Hương Hương khò khò với Mạt Mạt, nhưng Việt Quất một hai phải chen vào tới đoạt cầu của Hương Hương ~”
Kim Thái Hanh nhướng mày.
Hắn xác thật chưa nói sai.
Nhưng hiện tại còn không phải lúc giúp Mạt Mạt chọn chó, mà hắn cần Mạt Mạt chi viện.
Kim Thái Hanh đóng cửa cho kỹ, đi đến bên người Mạt Mạt, giống như phiền muộn thở dài: “Haizz……”
Bé ngoan nhà hắn hiếu thuận nhất, nghe được hắn thở dài, khẳng định sẽ gấp không chờ nổi dùng chất giọng mềm mại kia hỏi hắn ‘ba làm sao thế’ ‘mần sao ba không vui nha’ linh tinh, tới lúc đó, hắn liền có thể thuận lý thành chương nói ra phiền toái mình gặp trước mắt, hơn nữa sẽ không hề trở ngại nhận được giúp đỡ của dũng sĩ Mạt Mạt, tiện đà nước chảy thành sông giải quyết vấn đề khó giải quyết này.
Nhưng mà lúc Kim Thái Hanh đang ở trong lòng đánh một bàn tính tốt, Mạt Mạt lại ngoài dự đoán không để ý ai oán của cha già mình, tiếp tục không coi ai ra gì từ trong miệng Việt Quất đoạt cầu cầu cho Hương Hương.
Kim Thái Hanh: “……” Tính sai rồi.
Chẳng qua hắn nếu bởi vì một chút khó khăn như vậy đã từ bỏ, năm đó còn lâu mới theo đuổi được Tiểu Điền tâm cao khí ngạo.
“Í nha ~” Mạt Mạt rốt cuộc đem cầu cầu dính đầy nước miếng Việt Quất đoạt lại đây, như hiến vật quý đưa cho Hương Hương, “Hương Hương ngoan~ cầm đi chơi đi ~”
Không biết như thế nào, tâm lý phản nghịch của Việt Quất hôm nay nhiều vài lần, đến địa vị Hương Hư ơng đều dám bắt đầu khiêu khích.
“ửm ~ ửm ửm ~” Hương Hương được chủ nhân nhỏ độc sủng dùng lỗ tai lớn thân mật mà cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ Mạt Mạt, theo sau là chiếc đuôi giơ cao, đắc ý lắc lắc về phía Việt Quất, như thị uy.
Kim Thái Hanh nắm chặt thời cơ, lại lần nữa thử: “Haizz……”
Giúp Hương Hương giải quyết xong phiền toái rồi, Mạt Mạt cuối cùng đem lực chú ý dịch về tới bên ba: “Ba à~ ba làm sao vậy nha?”
Kim Thái Hanh sắp than tắt thở lập tức tiến vào trạng thái: “Cũng không thế nào, tâm tình ba có chút khổ sở mà thôi.”
Này nà gì?
Mạt Mạt một chút liền đánh lên tinh thần: “Vì mần sao!”
Kim Thái Hanh lắc đầu, nhìn qua muốn che giấu bản thân đã tan nát cõi lòng.
Mạt Mạt bắt lấy tay ba, lời lẽ chính đáng nói: “Ba không phải sợ! Mạt Mạt sẽ bảo vệ ba nha!”
Chỉ chờ những lời này của con thôi.
Kim Thái Hanh nắm chính xác hướng dẫn từng bước con mình: “Bé ngoan, con nói trong nhà này, Quốc Quốc có quan hệ tốt với ai nhất?”
Mạt Mạt không chút do dự: “Hương Hương ~”
Kim Thái Hanh: “……”
Kim Thái Hanh: “…… Ba nói người.”
Mạt Mạt kiêu ngạo ưỡn ngực, ngón tay thịt nhỏ chỉ mũi mình: “Mạt Mạt!”
Tuy rằng rất chua xót, nhưng Kim Thái Hanh vẫn phải cười tiếp thu: “Đúng vậy, cho nên Quốc Quốc có phải rất nghe ý kiến của Mạt Mạt không ?”
Mạt Mạt mê mang chớp chớp mắt to ngập nước, có vẻ đang suy nghĩ.
“Ví dụ Mạt Mạt hy vọng Quốc Quốc kể chuyện cổ tích, Quốc Quốc sẽ lập tức kể chuyện cho Mạt Mạt? Mạt Mạt muốn chơi xe cừu nhỏ bay, Quốc Quốc sẽ lập tức chơi cùng Mạt Mạt?” Kim Thái Hanh dẫn đường nói.
Đúng ha!
Mạt Mạt dùng sức gật đầu: “Dạ!”
Quốc Quốc huy nhỉ(suy nghĩ) nghe Mạt Mạt nói!

(*) [Chǎo jī]

Nhãi con đã rơi hố, Kim Thái Hanh tình ý chân thành dựng cho Mạt Mạt ngón tay cái, tiếp theo nịnh hót nói: “Mạt Mạt biết này có nghĩ gì không?”
Mạt Mạt lắc lắc đầu: “Không nhĩ(nghĩ) đến ~”
Kim Thái Hanh sắp lừa dối bé con: Này có nghĩa, cho dù Mạt Mạt đưa ra yêu cầu gì với Quốc Quốc, Quốc Quốc đều nghe, đúng không?”
Giống như hình như đún gòi……
Đôi mắt Mạt Mạt sáng lấp lánh: “Dạ đún ~”
Mười phút đi qua.
Theo thời gian trôi đi, Mạt Mạt dần dần tự mình trong từng tiếng khen của ba mình, trong hoảng hốt, bé đã hoàn toàn cho rằng chuyện gì Quốc Quốc cũng nghe mình là anh ngỗng(*).

(*) Cụm từ “ngỗng” xuất phát từ một bài thơ cổ có tên “Ying Goose”.

Ngày nay người ta còn gọi tiếng cười trên mạng, tiếng cười phải giống như “éc éc”
“Quốc Quốc không ngoan?” Mạt Mạt xoa eo nhỏ, toàn bộ chính là tư thế “anh ngỗng làm chủ cho cưng”.
Kim Thái Hanh quỷ kế đa đoan nhanh chóng phối hợp làm ra dáng vẻ người thành thật, thành khẩn gật đầu.
Mạt Mạt trịnh trọng hứa hẹn: “Vậy Mạt Mạt giúp ba phê bình Quốc Quốc!”
Nhìn bóng dáng Mạt Mạt hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, Kim Thái Hanh lộ ra một nụ cười nắm chắc thắng lợi.
Con ngoan, ba phụ bằng tử quý liền dựa vào con.
Vì để Mạt Mạt có nhiều thời gian hành động, Kim Thái Hanh đi theo sau Mạt Mạt cố ý thả chậm bước chân.
Chờ đến trong phòng ngủ truyền ra thanh âm, hắn mới mang theo biểu cảm kinh ngạc giả dốiđi vào, biết rõ cố hỏi: “Mạt Mạt, con đang làm cái gì nha?”
Mạt Mạt đi tiên phong đã sử dụng tay cùng chân mà bò lên trên giường, đem hai cái gối đầu đặt cùng nhau, vươn một ngón tay thịt beo béo, chỉ vào gối đầu nói với Quốc Quốc: “Phải nằm nhủ như lày nha! Mạt Mạt sẽ đến kiểm traấ!”
Nói xong, che lại miệng mình, dùng tiếng sữa hung dữ nói: “Hôm nay! Quốc Quốc không thể hun hun Mạt Mạt lạp! Trừng phạt!”
Kim Thái Hanh đúng lúc xen mồm: “Mạt Mạt, con cũng không thể nói như vậy với Quốc Quốc được, có lẽ là ba làm sai chỗ nào, chọc Quốc Quốc không vui vẻ, là ba sai.”
Điền Chính Quốc: “???”
Kiếp sợ ngắn ngủi đi qua, đầu Điền Chính Quốc xuất hiện da chấm hỏi đen, ngây ngốc nhìn Kim Thái Hanh.
……Anh không sao chứ, người anh em?
Mạt Mạt không đành lòng nhìn ba tự mình ôm hết trách nhiệm về, lại duỗi bàn tay béo thịt kia ra, quơ quơ trước mắt Kim Thái Hanh: “Ba không có sai!”
Kim Thái Hanh ở trong lòng phát ra tiếng tán đồng.
“Quốc Quốc phải nghe lời!” Mạt Mạt quay đầu mặt hướng Quốc Quốc, hun chít chít (*) chu miệng lên, “Quốc Quốc phải cùng nhủ ngon nha!”

(*) 觉觉 toái giác giác

Nói xong dường như sợ Quốc Quốc đổi ý, đạp hai chân ngắn nhỏ linh hoạt bò xuống giường, “Lộc cộc” chạy ra phòng ngủ, trước đóng cửa vội vàng ném xuống một câu: “Quốc Quốc, ba nhu nhon nga ~”
Điền Chính Quốc từ đầu đến cuối không thể nói ra được một chữ tất nhiên không lời gì để nói, yên lặng dùng đầu lưỡi chọc hcọ má, ôm cánh tay nhìn Kim Thái Hanh đứng đầu giường bên kia, chờ hắn cho mình một câu.
Tâm tư nhỏ của Kim Thái Hanh được khoe ra, lại chưa biểu lộ ra vui sướng trong lòng, như cũ dùng khuôn mặt ôn hòa vô hại đối mặt với Điền Chính Quốc: “Anh cũng không biết Mạt Mạt làm sao phát hiện được.”
Điền Chính Quốc: “……”
Má anh, chỉ có người từng oan uổng mới biết anh có oan uổng cỡ nào.
*
Vì muốn chung sống cùng Điền Chính Quốc và Mạt Mạt, Kim Thái Hanh cố ý từ công ty về nhà vào ban ngày, bởi vậy công việc cũng bị kéo dài đến hiện tại mới bắt đầu giải quyết.
Trải hai chiếc chăn bông đối diện nhau, hắn đứng ở cuối giường nói với Điền Chính Quốc: “Vậy anh đi thư phòng, nếu em mệt thì ngủ trước đi.”
Điền Chính Quốc đã sớm rửa mặt xong, thân thủ lưu loát chui vào ổ chăn, làm bộ bản thân buồn ngủ chịu không được, lấy nó để tránh giao lưu với Kim Thái Hanh.
Lúc này nghe được lời Kim Thái Hanh nói, ngón tay Điền Chính Quốc giấu phía dưới chăn cứng đờ, chợt hàm hồ hừ một tiếng, xem như đáp lại.
Đuôi mắt Kim Thái Hanh treo lên ý cười, xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Nghe thấy cửa đã đóng lại, Điền Chính Quốc điên cuồng muốn làm chính mình chạy nhanh vào giấc ngủ, cảm thấy như vậy cậu không cần trợn tròn mắt đối mặt với việc sau khi Kim Thái Hanh từ thư phòng trờ về sẽ nằm kế bên mình.
Nhưng hiện thực thường thường không như mong muốn, Điền Chính Quốc càng muốn ngủ, trong đầu càng tỉnh táo.
Càng tỉnh táo thì càng……
“Ọtttt……”
Đói.
Điền Chính Quốc sờ sờ chiếc bụng kêu của mình, tâm phiền ý loạn ngồi dậy từ trong ổ chăn.
Buổi chiều cậu nên nghe Hồ Li khuyên, nhiều ít ăn một chút, cũng không đến mức hiện tại bị đói đến ngủ không yên.
Chỉ là lúc ở nhà ăn, cậu vừa nhớ tới việc lúc về nhà phải chạm mặt Kim Thái Hanh, tâm tình liền phức tạp đến không cách nào hình dung, nửa điểm đồ ăn cũng ăn không vô.
Con người dù là sắt hay thép, vẫn phải đi ra ngoài tìm chút đồ ăn mới là vương đạo.
Điền Chính Quốc xốc lên chăn xuống giường.
Vì tránh cho tình huống trước đó trộm mì gói bị phát hiện lại lần nữa phát sinh, Điền Chính Quốc lúc rời phòng ngủ thời điểm cố ý mang mắt kính lên.
Thời điểm vừa trở về, cậu phảng phất mơ hồ nghe được Kim Thái Hanh nói chính mình làm đồ ăn, công phu này phỏng chừng bị đặt ở tủ lạnh.
Điền Chính Quốc rón ra rón rén đi đến trước tủ lạnh, như kẻ trộm vươn tay, cổ tay bộ vừa muốn dùng lực mở tủ lạnh, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nghi hoặc của Kim Thái Hanh: “Quốc Quốc, em đang làm cái gì?”
!!!
Điền Chính Quốc phản ứng cực kỳ nhanh chóng: “A, tôi chính là ra tới nhìn xem tủ lạnh gì đó…… Có đóng kỹ hay chưa, nếu chưa đóng kỹ, rất phí điện.”
Nói rồi, cậu còn dùng lực đè xuống cửa tủ lạnh thật chắc, vừa tùy ý giãn xuống cánh tay cùng bả vai che giấu xấu hổ của mình, vừa đi về đưa ra đáp án chính xác, “Đã đóng kỹ, đóng đến kín mít, được rồi, tôi về ngủ đây.”
Điền Chính Quốc không mở đèn phòng bếp, Kim Thái Hanh mới từ thư phòng sáng ngời ra tới, còn chưa thích ứng ánh sáng chỗ tối, đôi mắt hơi hơi nheo lại: “Nhóm Hồ Li không mang em đi ăn?”
Dù cho có nhìn bao nhiêu lần, Điền Chính Quốc đều sẽ bị gương mặt này của Kim Thái Hanh làm kinh diễm.
Phỏng chừng tác giả sách gốc đã dùng hết toàn bộ từ ngữ hình dung sự tốt đẹp lên trên người hắn, mới làm con ngươi vốn nên như giếng cổ không gợn sóng, mặc dù đang nhìn vai phụ ác độc như cậu, đều vô cùng thâm tình.
Điền Chính Quốc cho rằng hắn đang tức giận, theo bản năng thay Hồ Li biện: “Không có, ăn rồi.” Kỳ thật là uống, chỉ uống hai ly nước ấm.
Nhưng giải thích xong, lại rơi vào mê mang.
Cậu tại sao lại muốn giải thích với Kim Thái Hanh điều này? Làm đến giống như…… Kim Thái Hanh thực sự để tâm đến việc cậu có ăn hay không.
“Đói bụng không.”
Kim Thái Hanh những lời này không phải câu nghi vấn.
Không đợi Điền Chính Quốc muốn mạnh miệng nói “Không đói bụng”, hắn đã nhấc chân đi hướng phòng bếp: “Anh nấu cho em, đã trễ thế này còn ăn khả năng không tiêu hóa được.”
Điền Chính Quốc trong lòng nóng lên, giật giật môi: “…… Không cần, kỳ thật tôi cũng không phải rất đói bụng……”
Kim Thái Hanh ngoảnh mặt làm ngơ, đưa lưng về phía Điền Chính Quốc mở tủ lạnh: “Mì cà chua trứng, hay mì bò sốt mè?”
Cái này ai kìm được chứ.
Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, thiết cốt vững vàng thủ vững tôn nghiêm của bản thân: “Thật sự không cần.”
Hai mươi phút sau.
Điền Thiết Cốt ngồi ở trước bàn ăn, thần sắc xấu hổ nâng chén: “…… Tôi chỉ ăn hai miếng nhỏ.”
Nói xong, lại cảm thấy không quá lịch sự, lại bỏ thêm một câu: “Cảm ơn chồng.”
“Anh biết em không muốn gọi chồng, về sau đừng gọi.” Kim Thái Hanh cúi đầu sửa sang lại bộ đồ ăn, nhẹ giọng nói.
Chờ đến lúc khôi phục ký ức rồi, có rất nhiều cơ hội để gọi.
Nghe vậy, tay Điền Chính Quốc cầm chiếc đũa khựng lại, ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại cúi đầu, trong lòng không biết thế nào, thế nhưng đột nhiên có chút hụt hẫng.
Lòng đỏ trứng bông xốp chứa đầy nước ép cà chua, một chiếc đũa chọc vào vỡ ra.
Khẩu vị cậu thích ăn thiên về ngọt, mà Kim Thái Hanh thế mà thật sự gãi đúng chỗ ngứa bỏ thêm chút đường bên trong trứng chiên.
Thật là……
Lông mi Điền Chính Quốc nhẹ nhàng giật giật, không hé răng.
Thanh tuyến Kim Thái Hanh ở không gian yên tĩnh càng hiện ra vẻ trầm thấp quy phạm: “Bởi vì đặt quan hệ và định nghĩa trong lòng đối với anh, anh biết hiện tại cho dù anh nói gì em đều không tin.”
“Tôi tin.” Điền Chính Quốc nuốt xuống sợi mì, giọng thấp thấp.
Kỳ thật Kim Thái Hanh không xấu, chỉ là…… Tác giả sách gốc chưa an bài duyên phận bên nhau đến già cho họ mà thôi.
Kim Thái Hanh chẳng qua là một NPC không thức tỉnh, cho nên là một nhân vật đã thức tỉnh như Điền Chính Quốc, không nên chấp nhặt cùng NPC.
Hiện giờ chính mình chủ động rời khỏi cốt truyện, hy vọng Kim Thái Hanh cũng có thể cho cậu và Mạt Mạt một đường lui.
Rốt cuộc bằng hiểu biết mấy ngày nay với Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc nhìn ra được hắn là người nói giữ lời, bởi vậy nhân lúc bây giờ thương lượng chuyện sau ly hôn, hẳn là một cơ hội rất tốt.
Nghe được Điền Chính Quốc trả lời, Kim Thái Hanh nhịn không được có chút vui vẻ ngạc nhiên ngước mắt nhìn cậu.
Nhớ tới anh cả của mình có khối tài sản trị giá hàng tỷ, trong lòng Điền Chính Quốc càng đủ tự tin nói chuyện công việc với Kim Thái Hanh: “Nếu lúc chúng ta ly hôn, tôi hy vọng Mạt Mạt có thể đi theo tôi. Còn về tài sản linh tinh, anh yên tâm, một phần tôi cũng không cần.”
Ý cười nơi đáy mắt Kim Thái Hanh chợt ngưng lại, con ngươi đen trầm cũng mất vài phần ánh sáng, liền như vậy yên lặng nhìn Điền Chính Quốc, phảng phất giây tiếp theo sẽ có nước mắt tràn mi.
“Aiz, anh cũng không cần uể oải……” Nhìn đến dáng vẻ này của hắn, Điền Chính Quốc không biết như thế nào, còn có chút không đành lòng, vội vã mở miệng an ủi, “Anh không phải còn có Bạch Lạc mà, hơn nữa sau khi ly hôn, tôi cũng không phải cho anh không được gặp Mạt Mạt nữa.”
“Bạch Lạc?” Kim Thái Hanh hỏi ngược lại.
Sao lại nhắc tới Bạch Lạc?
Giờ phút này không thể tưởng tượng trong mắt Kim Thái Hanh, trong mắt Điền Chính Quốc lại thành bị chột da: “Thật ra tôi đều biết rồi, anh không cần cảm thấy ngại.”
Thái độ không đúng điệu này, quả thực khiến Kim Thái Hanh không thấy phương hướng để giải thích, nói nhiều một câu đều là khung nhờn với đoạn hôn nhân này của hắn và Điền Chính Quốc.
“Em từ từ ăn, anh đi thư phòng trước.” Kim Thái Hanh tháo xuống tạp dề, xoay người cũng không quay đầu lại vào thư phòng.
Chờ hắn tìm tác giả tiểu thuyết ngu xuẩn thổi phổng Bạch Lạc, nhất định sẽ lấy Bạch Lạc lại đây tế trời.
*
Điền Chính Quốc rửa xong chén, cầm di động về tới phòng ngủ.
Trong phòng ngủ không có một bóng người, xem ra Kim Thái Hanh còn bận ở thư phòng.
Nghĩ đến đây, Điền Chính Quốc đột nhiên không biết sao thở dài, nằm lì trên sô pha sửng sốt một chốc, cậu đứng lên, chuẩn bị đến phòng tắm lại rửa mặt một chút.
Đương lúc nhàm chán, cậu móc móc di động ra, click mở khung thoại của mình vv Thi Hách Nhân, một link chia sẻ đập vào mi mắt.
Đây là tiểu thuyết anh Thi vừa chia sẻ với cậu, nghe nói rung động đến chết.
Kỳ thật mới đầu Điền Chính Quốc cự tuyệt, nhưng sau vì để cậu cam tâm tình nguyện nghe cuốn tiểu thuyết này, Thi Hách Nhân thậm chí không tiếc dùng nghề nghiệp mình ra đánh cuộc, công bố với Điền Chính Quốc lúc nghe cuốn tiểu thuyết này, phàm là nhăn mày, Thi Hách Nhân y đời này sẽ không chạm vào dao phẫu thuật.
Liền hướng điểm này, Điền Chính Quốc cũng tin.
Cậu sờ sờ chiếc bụng được ăn đến phồng ra, đứng trước bồn rửa tay, vừa đánh răng vừa một tay kết nối Bluetooth, mang lên tai nghe, ngay sau đó bắt đầu vào văn học cưỡng chế tối nay.
“Thử Thử là tôi, tới kể chuyện cho bạn nha ~”
Điền Chính Quốc: “……”
Chờ lát cậu sẽ nghiên cứu thử có thể tắt thông báo đáng khinh này đi được không.
Điền Chính Quốc tìm được cuốn sách Thi Hách Nhân đề cử《Đêm tình rực cháy: chồng mềm mại của Lục thiếu bệnh kiều 》, trực tiếp mua toàn bộ, nhấn vào giao diện sách nói, bắt đầu nghe.
【 “Lấy đá tới đây!” 】
!!!
Úi, vừa vào đã bùng nổ như vậy rồi?!
Điền Chính Quốc nháy mắt kích động đến sáng mắt, nhanh chóng điều chỉnh âm lượng lớn lên.
【 “Thiếu gia, cần, cần đá làm gì?” Thanh âm quản gia run run rẩy rẩy vang lên ở ngoài cửa.
“Chuyện của tôi cũng đến phiên các người hỏi tới à?! Còn không mau đi lấy!” Lục thiếu phẫn nộ nện cái ly lên ván cửa, âm thanh vỡ vụn chói tai dẫn tới Tiểu bạch hoa ngồi trên thảm run lên kịch liệt.
Quản gia sợ bản thân chọc thiếu gia không vui, nhanh chóng đáp thưa: “Thiếu gia đừng nóng giận, lão nô đi ngay!” 】
Rửa mặt xong, Điền Chính Quốc mới vừa nhấc nửa chân ra phòng tắm, khóe mắt đã chạm tới Kim Thái Hanh không biết vào phòng khi nào, đang dựa vào đầu giường.
Tư thế kia khẳng định đang làm bộ làm tịch đọc văn kiện linh tinh, tự nhiên sẽ khiến những thứ như tai nghe này nọ nom đặc biệt thấp kém.
Vì chứng minh cho Kim Thái Hanh thấy mình không phải đầu đường xó chợ, Điền Chính Quốc tức khắc mở diễn xuất, vừa đeo tai nghe vừa nói chuyện bước ra ngoài, tỏ ra rất bận rộn: “Ừ, đúng, hiện tại tôi rất bận, không có nhiều thời gian.”
Tai nghe truyền ra tiếng hét điên cuồng của Lục thiếu ——
【 “Tôi đứng ở chỗ này, em còn dám bận việc riêng?!” 】
Thấy Điền Chính Quốc từ trong phòng tắm ra tới, Kim Thái Hanh ngước mắt nhìn cậu một cái, chợt lại rũ tầm mắt xuống, tiếp tục chạm nhẹ màn hình iPad, vẫn không đáp Điền Chính Quốc.
Mà Điền Chính Quốc chỉ nghĩ gạt Kim Thái Hanh trước, cho nên căn bản không lo nghe chuyện, tiếp tục lẩm bẩm: “Uống rượu à,…… Tôi không rảnh, không đi đâu.”
【 “Tôi không muốn nói lại lần thứ hai! Lại đây!” 】
Nói mấy câu, Điền Chính Quốc đã chạy tới mép giường, thành công tránh mỗi góc có khả năng phát sinh giao tầm mắt với Kim Thái Hanh, nhanh chóng chui vào trong ổ chăn, dựa vào chiếc gối tựa mềm mại cậu đã quên mất đặt nó vào đây khi nào.
“Điện thoại” còn tạm biệt, diễn kịch đến nơi đến chốn.
Điền Chính Quốc hắng giọng, nói tiếp: “Đúng vậy, tôi muốn ngủ, mấy ngày nay chẳng có hứng thú làm chuyện gì cả, chỉ có thể nghe nhạc cổ điển thư giãn trước khi ngủ vậy.”
【 “Đừng có vẻ như không có hứng thú với tôi! Có phải tôi đã cho em mặt mũi à? Mới khiến em trở nên không kiêng nể gì?” 】
Kim Thái Hanh lại quay đầu nhìn hắn một cái.
Điền Chính Quốc chú ý tới ánh mắt hắn, vội giả bộ điều chỉnh một chút tai nghe, khiêm tốn cười nói: “Ai nha, kỳ thật cũng còn ổn, thanh tao cao nhã cái gì nha, ha ha, thật sự vẫn được ~ ừm ừm, hôm nào tôi gửi album nhạc cổ điển qua cho cậu.”
Nói xong, giả bộ nhéo nhéo nguồn di động một cái, coi như tắt điện thoại.
Giả X xong, giờ có thể tận hưởng nghe tiểu thuyết.
【 “Em là tiểu kiều phu của tôi, của một mình tôi.” Lục thiếu nắm lấy bàn tay tinh tế của Tiểu bạch hoa, ngữ khí hung ác vô tình.
Nước mắt Tiểu bạch hoa rơi xuống ào ào, rơi trên thảm, khúc xạ ra ánh cầu vòng đầy màu sắc.
Lục thiếu nhìn đến ngây người.
Thật không hổ là tiểu kiều phu của anh ta, ngay cả rơi lệ cũng xinh đẹp như thế.
“Sao anh lại có thể đối xử với tôi như vậy…… Anh như vậy tôi sẽ thương tâm……” Nước mắt Tiểu bạch hoa thấm ướt lông mi nồng đậm ước chừng năm centimet.
“Thương tâm? Em thương tâm có đau bằng tôi không? Em có tâm không? Lúc em tổn thương tôi, muốn thoát khỏi tôi, có từng nghĩ tới cảm nhận của tôi ?! Tôi đối xử với em, không tốt sao? Em dám nói nửa chữ không với tôi sao?” Lục thiếu mặt dữ tợn quát.
“Lục thiếu, cầu xin anh buông tha tôi đi! Chỉ cần anh buông tha tôi, tôi nguyện ý trả tất cả cái giá!” Tiểu bạch hoa hận không thể quỳ trên mặt đất xin tha.
“Em cảm thấy tôi yêu cầu em trả cái giá gì?” Lục thiếu nghiền ngẫm cười nói, “Tôi nói cho em biết, tôi không cần gì cả, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, tôi muốn, chỉ có em! Chỉ có em!”
“Cầu xin anh…… Lục thiếu, cầu xin anh……” Tiểu bạch hoa hoảng sợ lắc đầu, “Tôi muốn rời khỏi nơi này, tôi không muốn sống như thế, anh không hiểu mỗi ngày tôi phải tỉnh dậy từ trên giường lớn 500 mét vuông, trong lòng có bao nhiêu cô đơn buồn tủi! Tôi thật sự không muốn lại sống như thế nữa! Quả thực quá thống khổ……”
Lục thiếu gạt hết toàn bộ đồ trên bàn làm việc xuống mặt đất, sau đó đem tiểu bạch hoa dấu yêu của hắn ném lên trên bàn làm việc: “Được thôi, em vậy mà còn dám nói muốn rời khỏi tôi, hôm nay, tôi khiến em muốn sống không được muốn chết không xong! Làm em vĩnh viễn chỉ là tiểu kiều phu của tôi! Quản gia! Đem đá vào đây!” 】
“Đoán xem đã xảy ra chuyện gì? Thử Thử là tôi, cũng rất tò mò á ~”
Nghe được đoạn cảm động, Điền Chính Quốc liều mạng áp chế áp chế gò má sắp bay lên của mình, tận lực làm bản thân nhìn qua như nghiêm trang, không bị Kim Thái Hanh nhận thấy manh mối.
Nhưng dù vậy, cậu vẫn thỉnh thoảng cảm nhận được Kim Thái Hanh đang nhìn mình.
Điền Chính Quốc bị nhìn chằm chằm đến có chút ngượng ngùng, vì thế quyết đoán áp dụng đánh đòn phủ đầu phương thức, quay đầu mặt hướng Kim Thái Hanh: “Anh cứ nhìn tôi làm gì?”
Kim Thái Hanh khó xử nhìn cậu, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Điền Chính Quốc ghét nhất người khác nói chuyện ấp a ấp úng, huống chi trước mắt người còn là Kim Thái Hanh cậu ghét nhất, hai bên buff xuống, kiên nhẫn của cậu đã tiêu hao gần hết : “Có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”
Sắc mặt Kim Thái Hanh xấu hổ hỏi: “Quốc Quốc, em đang nghe cái gì vậy?”
Điền Chính Quốc ở trong lòng cười nhạo một tiếng.
Thủ đoạn mở lời thật quê mùa.
“ m nhạc cổ điển á,” Điền Chính Quốc buông tay, “Hôm nào tôi cũng chia sẻ cho anh nghe thử?”
Kim Thái Hanh lộ ra thần sắc khó hiểu.
Điền Chính Quốc thấy hắn như đang hoài nghi chính mình, không khỏi phô trương thanh thế nâng âm lượng lên: “Thế nào? Anh không tin tôi?”
Kim Thái Hanh: “……”
Hai người nhìn nhau thật lâu sau, Kim Thái Hanh như cũ không tìm được chút cảm xúc không tự nhiên nào trong ánh mắt Điền Chính Quốc.
Rơi vào đường cùng, Kim Thái Hanh chỉ phải gian nan nuốt mấy chữ “Tai nghe em bị rỉ tiếng” trở về, uyển chuyển sửa miệng lại: “Em…… âm nhạc cổ điện của em bị rò ra rồi.”
!!!
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #pl