Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

44.

Nghe được Mạt Mạt trả lời, Daniel lại bất chấp cãi nhau với bé, ánh mắt cũng dần dần trở nên hoảng sợ.
Cậu nhóc vừa mới không có nghe lầm chứ?
Chú Tiểu Quốc thế mà lại…… Dữ dằn giống A Phúc như vậy?
Thì ra Mạt Mạt có tính cách tự tin làm mọi người thích thế, đều có nguyên nhân.
như vậy thảo đại gia thích thả tự tin tính cách,
Daniel ngo ngoe rục rịch đem ánh mắt hướng về phía bố già nhà mình đang vật lộn với thịt ba chỉ.
Nếu bố nhóc cũng đồng ý ăn, vậy Daniel nhóc chẳng phải sẽ được càng nhiều người thích à?!
Miêu Trí Quân cảm nhận được một tia nguy cơ, chú ý tới tầm mắt Daniel, anh ta điên cuồng lắc đầu nói: “Đừng vì thắng liền đánh chủ ý lên bố con! Bố con cũng không dám ăn đâu!”
Ý ngoài lời là anh ta trước mặt kẻ diệt sói Điền Chính Quốc thua tâm phục khẩu phục.
Điền Chính Quốc sống không còn gì luyến tiếc thở dài: “Anh Miêu, tôi cũng không dám đâu.”
Dứt lời, lại nhìn về phía Daniel, lại lần nữa mở miệng chính danh cho mình: “Daniel, chú cũng không dám.”
Daniel nghi ngờ nhìn cậu, dòm qua không phải quá tin lời cậu nói.
Thấy vẻ mặt Quốc Quốc đầy bất đắc dĩ, Mạt Mạt che miệng trộm nở nụ cười, nâng lên tay thịt nhỏ khoa tay múa chân thủ thế với Quốc Quốc, “Không phải sợ, chuyện này giao cho ngỗng tử ca”.
Sau đó quay đầu, nói với Daniel: “Anh Daniel, Quốc Quốc không măm đâu ~”
Điền Chính Quốc: “……” Hành động này của con sao giống như càng chứng thực sự thật này thế?
【 ha ha ha cái làm sáng tỏ này nghe thật sự vô lực ghê á 】
【 có cảm giác có lệ như kiểu ‘được được được, cậu không ăn cũng được’ 】
【nhóc con Mạt thật là đệ nhất hố cha ha ha ha ha ha 】
【Người quay phim lại cười đến phát run ha ha ha, đến camera cũng nâng không xong 】
Đinh Tư Dận không có khả năng buông tha cơ hội dẫm anh em một chân, nghe vậy buông dao phay cùng Loan Trì nở nụ cười: “Anh Trì, anh cảm thấy Mạt Mạt sẽ nói dối sao?”
Loan Trì có dấu hiệu phát ra tiếng heo cười: “Tôi cảm thấy…… Khéc ha ha ha……Con nít hẳn sẽ không…… Khéc ha ha ha……nói dối.”
Cận Quang lúc nghe được Daniel cùng Mạt Mạt cãi nhau không cười, nghe được Mạt Mạt nói Điền Chính Quốc ăn cứt chó cũng nhịn xuống, nhưng cố tình nghe được tiếng heo kêu này của Loan Trì cuối cùng cũng không nhịn được: “Anh Trì, sao mà anh phát ra được âm thanh vậy thế?”
Anh ta tuy rằng đã lồng tiếng vô số nhân vật, nhưng đến nay chưa từng lồng tiếng heo kêu, hơn nữa anh ta cũng không thể phát ra tiếng heo kêu được.
Hiện giờ đụng tới người chuyên nghiệp, nên học hỏi một phen.
Điền Chính Quốc đối với hành vi hành vi kéo dẫm này của Đinh Tư Dận cảm thấy cạn lời, từ bên cạnh thớt cầm lấy một củ cà rốt ném sang Đinh Tư Dận: “Một lát để Phoebe gọi điện thoại cho ba cáo trạng, ngày hôm anh nói với tôi tiền riêng anh để chỗ nào.”
Đinh Tư Dận nháy mắt biến sắc mặt, cúi đầu xụ mặt, giả bộ răn dạy Mạt Mạt: “Con nít không được nói bậy nha, Mạt Mạt, con không thể bôi nhọ bố con ăn cứt chó được!”
Mạt Mạt biết chú Tiểu Đinh sẽ không thật sự hung dữ với cậu, nhe răng: “Gà đến rồi ~”
【 đại sư thay đổi sắc mặt Đinh Tư Dận 】
【 vô nghĩa, ai bị uy hiếp nói muốn thọc ra chỗ giấu tiền riêng có thể không hoảng hốt à? 】
【 kỳ thật những lời này Điền Chính Quốc đã bán đứng Tiểu Đinh ha ha ha, ba Phoebe xem xong chương trình, có khả năng không tra sao? Tiểu Đinh không còn rồi 】
【 ha ha ha người khác cười phát ra tiếng heo kêu, nhưng mà toàn bộ thầy Loan lão sư chính là một con heo đang cười 】
【 không được, tui thật sự sẽ cười chết, mấy người mau xem phía sau Loan Trì cùng Cận Quang đang làm gì! 】
【 tui không thể tin được vào mắt, Loan Trì giống như ở dạy Cận Quang…… Học heo kêu? 】
【tôi đã nói người trong chương trình này sẽ bị Điền Chính Quốc mang thành ngu ngốc, quả nhiên, không một ai bình thường 】
Lực chú ý của mọi người đều bị Cận Quang đi theo Loan Trì học heo kêu hấp dẫn đi, chiến tranh giữa hai đứa nhỏ tự nhiên cũng vô tật mà chết.
Daniel không tình nguyện đi vào phòng bếp, đứng bên người ba giận dỗi quậy, chốc lại đẩy rau thơm vào thùng rác, một hồi lại giơ tay đẩy ngã chai nước tương, tóm lại cái gì nhìn không vừa mắt sẽ phá, hoàn toàn không màng các chú đang nấu cơm có cần nguyên liệu này hay không.
Vợ chồng Miêu Trí Quân từ trước đến nay chiều lên trời, phàm nhìn thấy con trai bảo bối không vui một chút, đều cực kỳ để ý.
Thấy Daniel dường như lòng không thuận, Miêu Trí Quân vội vàng buông thịt ba chỉ trong tay, rửa tay sạch sẽ, sờ sờ đầu Daniel: “Làm sao vậy con trai, không vui à?”
Mà Daniel có vẻ cũng bóp chuẩn bố sẽ không mặc kệ cảm xúc của mình hạ xuống, nghe được Miêu Trí Quân hỏi nhóc, lập tức nói ra yêu cầu của mình: “Con muốn chú Tiểu Quốc chơi nâng lên cao với con.”
Miêu Trí Quân nuông chiều con, luôn cảm thấy người khác cũng muốn cùng anh ta cưng chiều con trai mình, anh ta vỗ vỗ phía sau lưng Daniel, cười ha ha nói: “Vậy đi thôi, để chú Tiểu Quốc chơi cùng con.”
Điền Chính Quốc ngồi bên nhặt rau nhíu mày lại.
Trạng thái cơ thể cậu vẫn luôn chưa khôi phục quá tốt, buổi sáng chơi cùng Daniel hao phí thể lực, cũng đã đủ cậu nghỉ một ngày.
Bây giờ nào còn tinh lực lại chơi cùng nhóc.
Còn không chờ Điền Chính Quốc nghĩ ra nên như thế nào uyển chuyển từ chối Daniel, Mạt Mạt vĩnh viễn vô điều kiện bảo vệ Quốc Quốc đã làm ra hành động.
Bé mở hai tay nhỏ, anh dũng dùng thân hình tròn trịa chắn trước mặt Quốc Quốc, ngửa đầu nhìn Daniel ánh mắt không chút sợ hãi: “Không thể! Quốc Quốc đã rất mệt rồi!”
Daniel chưa từng bị người từ chối yêu cầu của mình, lúc này thấy Mạt Mạt dám ngăn cản, không khỏi bộc phát tức giận, tiến lên vài bước muốn duỗi tay đẩy Mạt Mạt.
Điền Chính Quốc sao có thể đẻ Mạt Mạt ở trước mặt mình bị người ta bắt nạt, trực tiếp một tay chặn ngang gắp Mạt Mạt lên, tránh khỏi Daniel xô đẩy.
“Ai?” Daniel đẩy vào khoảng không, ngửa đầu nhìn thấy Mạt Mạt đang bị chú Tiểu Quốc ôm vào trong ngực, lúc này mới nhớ tới Mạt Mạt là con của chú Tiểu Quốc, bản thân làm vậy, ngược lại sẽ khiến chú Tiểu Quốc bất mãn.
Chi bằng chờ đến lúc chú Tiểu Quốc không mặt, lại cảnh cáo Mạt Mạt về sau không cần xen vào việc người khác.
Điền Chính Quốc hơi nheo đôi mắt lại.
Này nếu là mấy đứa trẻ khác, cũng quậy tới quậy đi như Mạt Mạt, Điền Chính Quốc cũng sẽ không thèm để ý.
Nhưng Daniel không được.
Cậu nhìn ra được tính cách tên nhóc này từ tận đánh lòng xấu tính.
Nếu mặc kệ Mạt Mạt cùng chơi nhóc, như vậy cuối cùng xui xẻo khẳng định cũng là Mạt Mạt.
Điền Chính Quốc lười triển lãm trước mặt người khác xem mình rộng lượng cỡ nào.
Cậu không thể chịu đựng được bất luận sự tình gì có bất lợi với Mạt Mạt.
Điền Chính Quốc xoay người, cười như không cười nhìn Miêu Trí Quân: “Anh Miêu, Daniel rất thích động tay nhỉ.”
Nghe được lời này, Daniel chẳng hề để ý “Chậc” một tiếng: “Không chơi thì không chơi ~ làm cái gì chứ?”
Miêu Trí Quân xấu hổ khẽ cười, vội vàng quay đầu lại quát lớn Daniel: “Daniel, con vừa mới làm gì?!”
Anh ta phía trước làm Daniel đi tìm Điền Chính Quốc, tiếp tục cúi đầu thái thịt, hoàn toàn không biết Daniel đã làm gì.
Nhưng nếu Điền Chính Quốc nói như vậy, liền chứng minh Daniel khẳng định lại động thủ đánh con nhà người ta.
Tuy rằng anh ta đến bây giờ còn không biết bối cảnh Điền Chính Quốc, nhưng có thể không cần tốn nhiều sức đã đổi đi đạo diễn lão bánh quẩy Nhậm Trát lâu đời ở đài truyền hình Phù Vân, Miêu Trí Quân tự nhiên có thể đoán được thân phận thật sự của Điền Chính Quốc tất nhiên không bình thường.
Đến cả anh ta càng không thể dễ dàng biết được bối cảnh, thì càng cường đại.
Nghĩ đến đây, Miêu Trí Quân không khỏi lại có chút hoảng, chịu đựng đau lòng thúc giục Daniel nói: “Mau nói! Con làm gì?!”
Nếu thật sự đắc tội con Điền Chính Quốc quá đáng, kết cục Nhậm Trát hiện giờ phỏng chừng cũng sẽ là kết cục của anh ta.
Daniel không nghĩ tới bố sẽ dùng ngữ khí hung dữ đến thế nói chuyện với mình, lập tức không vui.
Lúc ở trong nhà, phương thức cậu nhóc biểu đạt không vui chính là phá hỏng đồ vật trong nhà, nhưng phương pháp này vừa rồi cậu nhóc đã làm, một chút đều không thú vị.
Bởi vậy nhóc dứt khoát dùng sức đẩy bố một cái, vươn ngón tay chỉ Mạt Mạt: “Nó không cho con chơi cùng chú Tiểu Quốc!”
Nói xong, liền khàn giọng khóc lên, rất có dáng vẻ nếu không đồng sẽ thì cậu nhóc sẽ nằm lăn lộn trên mặt đất.
【emmm Điền Chính Quốc như vậy cũng quá mức rồi, một hai phải chọc đứa nhỏ khóc mới vừa lòng? Daniel rốt cuộc không đánh tới Mạt Mạt mà 】
【 mày đang sủa cái gì đấy? Chẳng lẽ không đánh trúng thì có thể không so đo à? Vậy nếu tao lấy dao thọc mày, chỉ chừa lại cho mày một hơi, có phải cũng vẫn được không? Dù sao tao cũng chưa muốn mạng mày 】
【 tôi thật sự cảm thấy Điền Chính Quốc làm rất đẹp, nếu tên nhóc hư hỏng nào dám đối xử với con tôi như vậy, tôi không xuống tay với nó đã là trình độ đáng tuyên dương rồi 】
【 thuỷ quân đừng tẩy trắng, thiếu gia Daniel của mấy người đã hoàn toàn phù hợp với đặc điểm của những tên nhóc hư 】
【 đúng vậy, tuy rằng nhóc có đôi khi vẫn rất đáng yêu, nhưng phần lớn thời gian đều làm người ta ghét 】
Trẻ con thường xem sắc mặt người lớn nhất.
Khi nhóc làm ra chuyện bản thân cũng cho rằng không thỏa đáng, nhóc sẽ lập tức quan sát biểu cảm cha mẹ, nếu cha mẹ biểu hiện thái độ không tán đồng, nhóc sẽ nhanh chóng thu tay lại, thuận tiện ghi nhớ lại; nhưng nếu cha mẹ cũng không tỏ vẻ bất mãn với nhóc, vậy thì nhóc sẽ làm càng thểm trầm trọng hơn.
Lúc này Daniel chính là như vậy.
Nhóc dựa theo từ chiêu trước khóc một hồi sau, phát hiện bố cũng không có giống ngày xưa giống nhau tới dỗ mình, ngược lại đứng tại chỗ, làm ra dáng vẻ rất khó xử.
Ý thức được chiêu này vô dụng, Daniel đột nhiên không khóc nữa, một lăn long lóc từ trên mặt đất bò lên, thức thời giải thích với chú Tiểu Quốc: “Xin lỗi chú Tiểu Quốc, cháu không nên hung dữ với em trai Mạt Mạt như vậy.”
Điền Chính Quốc đối với tốc độ biến sắc mặt của Daniel cảm thấy có chút ngoài ý muốn, chỉ có điều nhớ tới nhóc là con của Miêu Trí Quân, chút ngoài ý muốn cũng nháy mắt tan thành mây khói.
Cậu sờ sờ đầu Daniel, giọng điệu dịu dàng, lại mang đến cảm giác lạnh lẽo Miêu Trí Quân có thể nhận thấy rõ: “Cháu không cần xin lỗi chú Tiểu Quốc.”
Miêu Trí Quân chỉ cảm thấy sau cổ lạnh cả người, vội nhẹ nhàng đẩy Daniel một phen, “Xin lỗi Mạt Mạt đi!”
Daniel tức giận đến mặt đều đỏ lên, nhưng lại có thể từ phản ứng của bố nhận thấy được, chú
Tiểu Quốc và em trai Mạt Mạt không giống như những người trước đo, nhóc không thể đắc tội bọn họ, vì thế nghiêng người, đối mặt Mạt Mạt nghiêm sườn túc nói: “Xin lỗi em Mạt Mạt, anh không nên dữ với em như vậy.”
Mạt Mạt nắm ngón tay Quốc Quốc, rộng lượng lúc lắc tay mập: “Không sao nha ~”
Động tác này của Điền Chính Quốc không có ý khác, vì chính là để Mạt Mạt biết, bố có thể trở thành hậu thuẫn kiên cố của bé, những người khác muốn bắt nạt bé không có cửa đâu.
Chẳng qua, Điền Chính Quốc không để chuyện này tới phát xét tiêu chuẩn kết giao của Miêu Trí Quân, chỉ coi nó là bước nhạc đệm nhỏ, cũng đã vượt qua.
Nhìn thấy trên mặt chú Tiểu Quốc một lần nữa lộ tươi cười, còn nguyện ý sờ mặt mình, Daniel lúc này mới yên tâm mà nhẹ nhàng thở ra, cũng không dám nhắc lại chuyện muốn chú Tiểu Quốc chơi bay lên cao cùng với mình.
Miêu Trí Quân không hiểu được cảnh giới không mang thù từ trước đến nay của Điền Chính Quốc, một lòng muốn nói vài câu hòa hoãn không khí chút, lại thấy Điền Chính Quốc với tay vào trong túi, móc ra di động đang rung lên, quơ quơ với người quay phim, đi về góc yên lặng, đành phải từ bỏ.
【 tôi cảm thấy tính cách Điền Chính Quốc thật sự quá quá tốt, nhìn dáng vẻ của ảnh, hoàn toàn không muốn so đo cùng Miêu Trí Quân và Daniel】
【 cười, có cái gì đáng để so đo? Có một nói một, Daniel xác thật không có đánh tới Mạt Mạt nha, Điền Chính Quốc nếu cái này cũng so đo, tôi thật sự không lời nào để nói 】
【??? Khi tui đánh ra mấy dấu chấm hỏi này, không phải tui có vấn đề, là tui cảm thấy anh có vấn đề 】
【 chẳng qua ngữ khí vừa rồi Quốc Quốc nói với Daniel “Cháu không cần xin lỗi chú Tiểu Quốc” , tôi phát hiện mặt Miêu Trí Quân đều tái rồi, giống như rất sợ hãi 】
【 tôi cũng chú ý tới, chính là cái ngữ khí cùng ánh mắt này, thật sự làm tôi bắt đầu hoài nghi bối cảnh Điền Chính Quốc không đơn giản 】
“Hồ Li, tôi vừa mới ở rửa rau, không nhận được một điện thoại.” Điền Chính Quốc thói quen đi vào phòng cất đồ.
Hồ Bằng đang xem phát sóng trực tiếp, thấy hình ảnh cuối cùng của Điền Chính Quốc trên màn ảnh lại chính vào phòng giữ đồ, không khỏi dở khóc dở cười hỏi: “Tiểu Quốc, cậu đừng mỗi lần nhận điện thoại của tôi, đều phải đến phòng cất đồ chứ?”
Bị hắn nói ra, Điền Chính Quốc mới chú ý tới chuyện này, cậu theo bản năng buông cùi bắp trong tay ra, có chút ngượng ngùng cười hai tiếng: “Ha ha, nơi này yên tĩnh, đã quen rồi.”
Hồ Bằng cùng Điền Chính Quốc quen biết nhiều năm, rất rõ bạn thân mình đang nhớ thương chuyện gì, vì thế không chờ Điền Chính Quốc mở miệng, anh ta liền nói: “Tôi cùng Tiểu Cẩu đã thu thập những chuyện thiếu đạo đức Hà Nghị ở các câu lạc bộ đêm, tổng cộng 13 G.”
Điền Chính Quốc cảm thấy ngoài ý muốn: “Nhiều như vậy?”
“Này còn chỉ là nội dung video đâu,” Hồ Bằng trào phúng cười nói, “Tôi còn góp nhặt rất nhiều chứng cứ chữ, chỉ chờ lệnh của cậu, tôi sẽ công bố nó với thiên hạ.”
Điền Chính Quốc vẫn không có thể nhịn xuống, duỗi tay cầm cùi bắp trên cửa sổ, dùng đốt tay khảy từng cái một: “Được, chờ tôi thương lượng với anh Sanh một chút lại thông báo cho anh.”
Hồ Bằng ý đồ xấu nhiều, thời điểm đối mặt với kẻ ác, thông thường còn ác hơn cả người ác: “Hà Nghị để ý nhất chính là thứ thanh danh đáng thương này.”
Điền Chính Quốc nhướng mày, không tỏ ý kiến: “Ý của anh là……”
Cậu giống như biết suy nghĩ trong lòng Hồ Bằng, song vẫn muốn xác nhận một chút.
“Làm tổ chương trình coi gã ta thành khách quý bất ngờ mời đến hiện trường, sau đó trước mặt toàn cõi mạng vạch trần hành vi ác độc của gã.”
Suy cho cùng, nơi duy nhất có thể nhanh chóng tập hợp những cư dân mạng đang quan tâm đến mối quan hệ chồng chồng giữa Hà Nghị cùng Hạ Vân Sanh, cũng chỉ có chương trình thiếu nhi này.
Trên tiết mục khiến Hà Nghị mất đi toàn bộ, không thể nghi ngờ là lối tắt hoàn mỹ nhất.
Quả nhiên, chính mình cùng Hồ Bằng nghĩ đến một khối.
Chẳng qua nếu Hà Nghị chó cùng rứt giậu nói, hiện trường nhiều bé con như vậy ……
“Không được, không được không được,” hiển nhiên Hồ Bằng cũng nghĩ đến chuyện này, vội vàng bác bỏ đề nghị này về mình, “Tên ngu Hà Nghị rất dễ tới cá chết lưới rách.”
Xác thật rất có khả năng.
“Nếu không làm trực tiếp nhỉ.” Hồ Bằng nửa nói giỡn nửa nghiêm túc nói.
Loại hỗn loạn này thực sự là một sự lãng phí tài nguyên.
Điền Chính Quốc bất đắc dĩ đỡ trán: “…… Anh đừng làm những cái chuyện xấu đó, tôi vẫn thương lượng với anh Sanh một lại quyết định, mọi người chờ tin của tôi đi.”
*
Cơm trưa là Hạ Vân Sanh cùng Cận Quang cùng nhau làm.
Xét thấy vài người cha không giỏi nấu nướng, tổ đạo diễn quyết định đem tiền thưởng chia đều cho Hạ Vân Sanh cùng Cận Quang.
Thời điểm phát tiền, xem đến đôi mắt đám người Điền Chính Quốc đều thẳng, thèm đến không được.
【 cũng cho Quốc Quốc của tụi tui một ngôi sao, Quốc Quốc của tụi tui thích tiền nhất, nhìn ảnh hâm mộ, mà thấy như giây tiếp theo sẽ duỗi tay đi cướp đó 】
【 không sao, ngân hàng Thiên Địa sẽ ra tay 】
【 bồ có lễ phép hong, còn đề cập tới chuyện này, làm hại tui muốn đi ôn lại tập ngân hàng Thiên Địa kia 】
【??? Cười chết, chị em, rốt cuộc là ai không có lễ phép a ha ha ha 】
【 không ai có thể cự tuyệt mị lực con giai hiếu thảo của Mạt Mạt 】
“Được rồi, cơm trưa làm xong, các bố có thể đi kêu các bảo bối ngủ trưa dậy ăn cơm nha!” Tổng đạo diễn cầm đại loa hớn hở hô.
Nửa ngày cũng chưa nhìn thấy những bảo bối nhỏ đáng yêu đó, đều có chút nhớ tụi nhỏ.
Khâu Khâu một buổi sáng chưa thấy được Hạ Vân Sanh rất nhớ ba, ngủ đến mơ mơ màng màn nghe thấy tiếng các chú dưới lầu đấm ngực dừng chân cảm thán, cậu nhóc đến đeo giày còn không kịp, trực tiếp lê liền vội vàng xuốn lầu, không nghĩ tới thế mà vào khúc cua cầu thang lại đụng trúng Daniel.
“Ai da!” Daniel bị đâm cho lảo đảo một chút, đỡ vách tường đứng vững sau, lập tức trừng Khâu Khâu đụng vào nó, “Mày đâm tao làm gì?!”
Khâu Khâu sợ hãi, vội kinh hoảng thất thố về phía nhóc xin lỗi: “Xin lỗi anh Daniel, em, em muốn tìm ba, cho nên mới…… Anh có đau không? Em xoa xoa cho anhđược không?”
Tâm tình Daniel rất kém cỏi, hơn nữa nhóc vốn dĩ đã không thích Khâu Khâu yếu đuối, dưới sự tức giận thế mà một tay đẩy ngã Khâu Khâu xuống đất, sau đó nổi giận đùng đùng lên lầu.
Người quay phim mới nhậm chức lại không rảnh lo tiếp tục quay chụp, vội vàng buông camera, đỡ Khâu Khâu lên: “Khâu Khâu, cháu thế nào? Có chạm vào miệng vết thương trên cánh tay không?”
“Hu hu…… chú quay phim……”
Hình ảnh phát sóng trực tiếp đã không còn thân ảnh Khâu Khâu, nhưng lại có thể nghe được tiếng khóc yếu ớt được cậu nhóc cực lực nhịn xuống.
【 trời ạ, Daniel sao lại như vậy chứ? Nó vì sao muốn đẩy Khâu Khâu nha? 】
【 có thể bởi vì Điền Chính Quốc không có chơi cùng nhóc nhỉ? Con nít mà, có cảm xúc bình thường, cãi nhau ầm ĩ cũng hợp lý 】
【??? Lầu trên, anh có bệnh à? Cài gì mà con nít cãi nhau ầm ĩ cũng hợp lý? Anh thật ra đang nói Khâu dính dáng Khâu hai chữ“Đùa giỡn” này sao? Huống chi, Điền Chính Quốc có nghĩa vụ chơi cùng nó à? 】
【 kỳ thật tôi bình thường rất thích xem Daniel, rất đáng yêu, nhưng thời điểm nhóc tức giận lung tung thật sự rất chán ghét 】
【 chẳng lẽ mấy người khi còn nhỏ không phạm sai lầm sao? Vì sao phải nói lời ác độc với một đứa trẻ như vậy? 】
【vợ chồng Miêu Trí Quân có thể mẹ nó đừng mời thủy quân tẩy trắng nữa không? Thật ghê tởm 】
Hạ Vân Sanh nhận tiền thưởng do nhân viên tổ chỉ đạo trao cho, vừa định lên lầu đánh thức Khâu khâu rời giường, đã nghe thấy tiếng khóc của bảo bối nhà mình truyền đến từ cầu thang.
“Hu hu…… Không sao ạ,” Khâu Khâu vô cùng đáng thương xoa nước mắt, còn cố nói chuyện với chú quay phim, “Cảm ơn chú quay phim, Khâu Khâu không đau……”
Hạ Vân Sanh vội vàng chạy nhanh qua, một tay đem Khâu Khâu che lại đôi mắt khóc thút thít ôm vào trong ngực, muốn nói lại thôi nhìn thoáng qua Miêu Trí Quân cũng không tính tỏ thái độ với việc này, cuối cùng vẫn không nói gì cúi đầu, đau lòng nhẹ vỗ về phía sau lưng Khâu Khâu: “Khâu Khâu đau chỗ nào? Ba xoa cho con được không?”
Điền Chính Quốc thấy toàn bộ hành trình, lại không tiện tùy ý phát ra tiếng, rốt cuộc cậu không thể trực tiếp thay Hạ Vân Sanh quyết định muốn đắc tội Miêu Trí Quân hay không.
Nếu hiện tại cậu mở miệng vì Khâu Khâu, như vậy Hạ Vân Sanh sau này rất có khả năng đến nơi mình không thể trông nom, sẽ bị Miêu Trí Quân cùng nhân viên tầng cao đài truyền hình Phù Vân tùy ý bắt nạt, chỉ vì giúp Miêu Trí Quân xuất hiện nói ác mồm.
Huống hồ bản thân lúc nấu ăn đã ném mặt mũi Miêu Trí Quân cho nên bút này không dám tính với mình, tương tự cũng sẽ bị ghi tạc trên đầu Hạ Vân Sanh dễ bắt chẹt.
*
Bởi vì tài nấu nướng xuất sắc của Hạ Vân Sanh cùng Cận Quang khiến mọi người ăn uống mở rộng, Miêu Trí Quân không tim không phổi chẳng màng đến tổ chương trình ngăn cản, khăng khăng đi phòng bếp lấy mấy chai rượu, cùng Loan Trì và Cận Quang uống.
Đinh Tư Dận không dám đắc tội Miêu Trí Quân, lúc bị mời rượu khuyên giải thật sự không thể từ chối, cũng chỉ có thể uống cùng một chút.
Nội tâm Miêu Trí Quân xem thường Hạ Vân Sanh, cho nên mời cũng không, trực tiếp bỏ qua, cười hì hì nhìn Điền Chính Quốc.
Mà khi anh ta giơ chén rượu lên, muốn dùng lý do “Cậu không uống chính là không cho tôi mặt mũi”, khuyên Điền Chính Quốc cũng uống một chút, đột nhiên bị ánh mắt lạnh nhạt của Điền Chính Quốc chằm chằm đến phía sau lưng chợt lạnh, men say nháy mắt đều tỉnh hơn phân nửa.
Miêu Trí Quân dùng sức lắc lắc đầu sắp hôn mê, lại nhìn qua, Điền Chính Quốc đã treo nụ cười điềm nhiên như trước y đúc, đang không nặng không nhẹ đấm Đinh Tư Dận một quyền, nói anh ta uống ít lại.
“……” Miêu Trí Quân nhẹ nhàng thở ra.
Rượu quá ba tuần, bọn nhỏ đã sớm xuống bàn ăn đi vào phòng khách chơi trò chơi, chỉ còn lại Mạt Mạt cùng Khâu Khâu còn nằm trong ngực các cha nhà mình chưa rời đi.
Mà trên bàn cơm các cha đã có chút say rượu, đặc biệt là Miêu Trí Quân tâm tình phức tạp, luôn muốn bắt chuyện cùng Điền Chính Quốc nhiều hai cậu.
“Tiểu Điền a…… Cậu nói xem, nấc ~ cậu nói làm giáo dục ngoan thế cơ chứ? Vừa thông minh, vừa đáng yêu, còn không kiêu ngạo.”
Điền Chính Quốc khẽ cau mày, ôm Mạt Mạt tránh đi ợ rượu đầy buồn nôn này, rồi sau đó ngữ ý mang cười trả lời: “Daniel cũng rất tốt nha.”
Vừa hỗn xược, vừa kiêu ngạo, còn không lễ phép.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp không uống rượu, thu hết biểu tình Điền Chính Quốc vào đáy mắt.
【 ha ha ha tôi thích ổng không thèm để bụng, biểu cảm lười giả bộ này, thiệt là yêu chết mất 】
【 Miêu Trí Quân mẹ nó quá phiền, dí sát mặt người ta ợ hơi, ghê tởm chết đi được 】
【 may Quốc Quốc tránh đi, bằng không phải bị ổng hun thúi 】
【ụa, ngẫm lại đều cảm thấy muốn phun ra 】
Miêu Trí Quân uống quá nhiều, đại não có chút trì độn, hoàn toàn đã không còn dáng vẻ khôn khéo ngày thường, còn cho rằng Điền Chính Quốc thật sự khen con trai nhà anh ta, không khỏi đắc ý.
“Đúng đúng đúng, cho nên á, trẻ con mà, vẫn phải giáo dục thật tốt, bằng không sinh bao nhiêu cũng không có ích.” Miêu Trí Quân ý có nghĩa nhắm thẳng sang Hạ Vân Sanh bên cạnh vẫn luôn không nói gì.
Khâu Khâu rụt rụt chân, tổn thương chôn mặt vào trong quấn áo ba.
【 Miêu Trí Quân, sao anh dám nói mấy lời như thế hả? 】
【 mày cứ xem lại kỹ Daniel nhà mày vừa ngốc vừa hư kia hẵn nói được không?】
Điền Chính Quốc buông đũa, rút tờ giấy lau miệng Mạt Mạt, lười tiếp lời.
Không nghĩ tới Miêu Trí Quân như mất trí, đợi nửa ngày, không nghe được Điền Chính Quốc trả lời, thế mà lại hỏi thẳng ra làm mọi người ở đây biến sắc.
“Tiểu Điền, cậu nói con người, vẫn phải sinh, ra, giống, con trai đàng hoàng đúng không? Bằng không, sau này về già, trước giường cũng không có người hầu hạ, chết rồi không ai quét mộ.”
Vừa dứt lời, Đinh Tư Dận cùng Loan Trì có con gái nhíu mi lại, nhanh chóng buông chén rượu trong ta.
Cận Quang cũng nhẹ nhàng cắn môi dưới, sắc mặt khó coi dời đi tầm mắt.
Tình cảnh như vậy, nhân viên tổ đạo diễn hai mặt nhìn nhau.
Trước khi quay, mẹ Daniel cố ý dặn dò bọn họ, ngàn vạn không thể để Miêu Trí Quân chạm vào rượu, đừng nhìn anh ta thường người năm người sáu, chỉ cần đụng tới rượu, chỉ số thông minh sẽ lập tức về không, chuyên chọn việc cấm kỵ nói chuyện với người khác.
Không khí đông cứng lại, tất cả mọi người không có động tác, chỉ có Điền Chính Quốc nhìn như không thấy vo giấy trong tay thành cục, ném vào thùng rác, nhướng mi, nhàn nhạt phúng cười một tiếng.
Con trai đàng hoàng.
Thật là đủ ác độc, trực tiếp dán nhãn vô dụng cho con gái lẫn nam tính có thể sinh.
Này tính cái gì, uống say thì nói thật sao.
Hạ Vân Sanh không có uống rượu, anh vẫn luôn yên tĩnh quan sát mọi người, vẫn chưa mở miệng tham dự đến trong.
Bởi vậy anh cũng nhìn ra được sắc mặt Điền Chính Quốc biến hóa thành dạng gì.
Không hề thong dong hiền hoà giống với vừa rồi, mà là……
Anh từng gặp qua Điền Chính Quốc lộ ra biểu cảm này.
Đó là ở thời điểm ở trong phòng phòng điều khiển Unimog
Mâu thuẫn rốt cuộc vẫn trở nên gay gắt.
“Tiểu Điền……” Hạ Vân Sanh có chút lo lắng Điền Chính Quốc sẽ động thủ với Miêu Trí Quân, muốn nói gì đó an ủi cậu.
Nhưng anh không biết, Điền Chính Quốc cũng không muốn việc nào ra việc đó, chỉ là đơn thuần muốn cho Miêu Trí Quân khó xử.
Điền Chính Quốc không chút để ý quay đầu, buông ly nước, cười như không cười liếc mắt nhìn Miêu Trí Quân một cái:
“Thế nào? Nếu Daniel đi viếng mộ, anh có thể sống lại?”
Tay Miêu Trí Quân bưng chén rượu khựng lại, ý thức được chính mình nói gì đó, tươi cười trên mặt chợt cứng đờ, phảng phất bị một thùng nước đá từ đâu đầu tưới trên người, bỗng dưng phục hồi tinh thần lại.
【 đậu mớ, này cũng quá sung sướng, mẹ nó, thiệt sướng, tôi thật sự sắp bị hai cha con Miêu gia này tức chết rồi, Điền Chính Quốc dỗi tuyệt cú mèo 】
【 dỗi quá tốt, còn thế nào cũng phải nói người cần thiết sinh đứa con trai chứ, đến đứa con này của anh ta, có cùng không có cũng chưa gì khác nhau 】
【 mày không giáo dục con, sẽ có người giáo dục mày 】
【 tui tuyên bố, từ hôm nay trở đi Điền Chính Quốc là bạn của tui 】
【 Điền Chính Quốc ——miệng thay internet của tui】
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #pl