Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

32.

Bá cái gì?
Ba? Ba ơi?!
Mạt Mạt kêu người đàn ông này là ba, kia chẳng phải có nghĩa anh ta là……
Kim Thái Hanh?!
Này không phải xong con bê rồi sao!
Phản ứng lại tên họ người trước mặt là gì, Điền Chính Quốc căn bản không kịp làm ra biểu cảm kinh ngạc, trực tiếp ném sang trạng thái phát lực, lại bị Kim Thái Hanh một tay tiếp được gậy đánh golf, thuận thế cong eo,túm lên bé con nhà mình cùng hai chú chó đang đứng gần Kim Thái Hanh liền nhảy vào phòng khách, còn không quên quay đầu lại kêu ba đứa khác: : “Lily! Tiểu Kê Mao! Hương Hương!”
Chỉ số thông minh của Việt Quất cùng Hỏa Sài làm người ta lo lắng, bởi vậy đương lúc hoảng loạn, Điền Chính Quốc chỉ tới kịp kéo lấy nó hai chân chó kéo sau này.
Kim Thái Hanh nắm một cây gậy đánh golf đứng ở cửa nhìn chuyện thình lình xảy ra, khó tin mà nhìn cảnh tượng phát sinh kỳ diệu tại trong phòng , nhất thời có chút nghẹn lời: “…… Quốc Quốc, em……”
“Đứng lại!” Điền Chính Quốc kinh hoảng thất thố vươn tay, ngăn lại bước chân Kim Thái Hanh đang rảo tiến vào phòng, “Anh trước hết đừng tiến vào!”
So với chuyện phát sinh phía sau, lúc này càng quan trọng là khả năng tiềm tàng virus trên người Kim Thái Hanh.
Sức đề kháng của Mạt Mạt yếu, nên ngàn vạn lần không thể có sơ suất. Điền Chính Quốc nghĩ thầm.
Từ lúc Điền Chính Quốc tỉnh lại, Kim Thái Hanh cảm thấy cực kỳ lo lắng với trạng thái của cậu, gần như triệu tập toàn bộ chuyên gia khoa giải phẫu thần kinh làm cố vấn.
Đáp án nhận được đều đại khái tương tự —— tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, có thể tỉnh táo lại hơn nữa hành động tự nhiên đã là kỳ tích, bởi vậy chuyện khôi phục ký ức, tạm thời không thể cưỡng cầu, cũng không thể mạnh mẽ can thiệp suy nghĩ trước mặt bệnh nhân, để tránh tạo thành hậu quả càng thêm không thể đo lường.
Đối với thái độ đối đãi mới lạ của Điền Chính Quốc với mình, Kim Thái Hanh tuy rằng sớm đã có chuẩn bị, nhưng khi hắn chân chính đối mặt với cảnh tượng, trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút chua xót.
Điền Chính Quốc ấn đầu đau đến mức muốn vỡ tung, thất tha thất thểu mà chạy đến nhà kho lấy hòm thuốc, trước tiên lấy ra khẩu trang trẻ em đeo lên cho Mạt Mạt, theo sau móc ra bình xịt cồn, một tay tự mang khẩu trang cho mình, nhấc chân hướng đến cửa.
“Quốc Quốc?” Kim Thái Hanh thật sự không quá lý giải tình huống quỷ dị trước mắt.
Người hắn yêu nắm tay con hắn, toàn bộ võ trang đứng cách hắn ước chừng xa 5 mét, phòng bị hắn như virus.
“Mạt Mạt, con ngoan ngoãn đứng ở chỗ này không cần lại đây ha,” Điền Chính Quốc ngồi xổm thân mình xuống nói với Mạt Mạt, “Bố đi qua khử khuẩn cho ba con, lập tức trở về liền.”
“Vâng ạ ~” cách khẩu trang, nhìn không thấy răng nhỏ của Mạt Mạt, nhưng đôi mắt to cong lên lại tỏ rõ biểu cảm chờ xem náo nhiệt của bé.
Nghe thấy Điền Chính Quốc nói phải khử khuẩn cho mình, trong lòng Kim Thái Hanh lúc này mới dễ chịu một chút, nghe vậy, hắn phối hợp cởi ra tây trang ngoài, tùy tay ném vào rổ đồ dơ gần cửa.
Điền Chính Quốc mang lên bao tay dùng một lần, đi đến trước mặt Kim Thái Hanh, cũng đưa cho hắn một cái khẩu trang.
Kim Thái Hanh nhận tới mang lên.
Ngay sau đó, liền nghênh đón mưa rền gió dữ cồn tập kích.
Điền Chính Quốc hướng tới dưới vai Kim Thái Hanh, xịt hơn chục bơm cồn lên xuống, theo sau thong dong đè khẩu trang của mình, xa cách không mất lễ phép nhưng lịch sự nói: “Trong thời điểm bất thường này, vì đứa nhỏ, xin thứ lỗi.”
Suýt nữa chết đuối ở trong sương cồn – Kim Thái Hanh: “…… Được.”
Điền Chính Quốc lộ ra một nụ cười rụt rè chuyên nghiệp, đôi mắt hơi cong: “Cảm ơn đã thông cảm, xin quay người, hiện tại bắt đầu phun mặt trái.”
Kim Thái Hanh hiểu rõ gật đầu, tùy ý nâng tay qua vai, xoay người, giao phía sau lưng cho Điền Chính Quốc.
Mặc dù trong lòng vô cùng kháng cự Kim Thái Hanh, nhưng Điền Chính Quốc vẫn không thể phủ nhận bị động tác giơ tay của người đàn ông trước mắt câu vào lòng.
Không hổ là vai công chính tác giả tiêu phí lượng lớn bút mực hoa lệ đắp nặn ra, giơ tay nhấc chân đều như đang hạ cổ.
Cậu không chịu thừa nhận phản ứng chính mình lúc này gọi là tâm động, chỉ quy kết toàn bộ cảm giác này do tác giả sách gốc thêm buff vạn người mê cho vai công chính.
Điền Chính Quốc tức giận bất bình dùng sức ấn bình xịt cồn, Kim Thái Hanh không rên một tiếng rũ mắt cảm thụ được sau lưng truyền đến ướt át.
Hai người cứ giữ động tác liên tục gần một phút sau, cuối cùng có người chịu không nổi.
Mạt Mạt lén lút đứng ở phía sau Quốc Quốc nâng lên tay thịt nhỏ che khẩu trang mình lại, giật nhẹ vạt áo Điền Chính Quốc: “Quốc Quốc ~ Mạt Mạt sắp chết đuối rùi ~”
Kim Thái Hanh vừa muốn cúi người vớt Mạt Mạt vào trong ngực, lại bị Điền Chính Quốc lần nữa ngăn cản, bàn tay chặn trước mặt hắn: “Xin lỗi, xin anh đưa ra bảng kiểm tra gần nhất của anh.”
Người xưa nói rất đúng, cẩn thận khi chèo lái con tàu vạn năm(*), cẩn thận một chút tóm lại cũng không có gì sai.

(*)慎能捕千秋蝉, 小心得万年船: Cẩn thận năng bộ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền

Kim Thái Hanh móc di động ra: “…… Được.”
Mạt Mạt ngưỡng đầu nhỏ, cả mắt đầy đồng tình nhìn ba vóc dáng cao nhưng trước mặt Quốc Quốc lại nhát gan quá.
Điền Chính Quốc tiếp nhận di động Kim Thái Hanh, một bên rũ mắt nhìn kết quả cuối cùng của bảng báo cáo kiểm tra, một bên tiếp tục ấn vòi phun cồn, sợ bỏ lỡ một chút mầm độc.
Thẳng đến đầu ngón tay ấn đều lên men, cậu khó khăn lắm mới dừng động tác xịt cồn vào Kim Thái Hanh.
“Vào đi.”
Nghe hai chữ này, Kim Thái Hanh rốt cuộc như được đại xá nhẹ nhàng thở ra.
“Ba ơi~” Mạt Mạt mở ra hai tay thịt nhỏ, nhảy lên nhảy xuống muốn Kim Thái Hanh bế bé.
Kim Thái Hanh một tay kéo bé con vào ngực, cười hỏi: “Mạt Mạt nhớ ba không?”
Mạt Mạt dán dán nhà vào mặt ba nhà mình, cao hứng phấn chấn trả lời: “Xào gà xào gà(*) nhớ ba lắm ~”

(*) Được một một bạn chỉ chỗ này bé Mạt ngọng từ siêu cấp (/chǎo jī)thành xào gà (/ chǎo jī). 

Kim Thái Hanh ôm bé con, quay đầu nhìn về phía Điền Chính Quốc đưa lưng về phía chính mình phun cồn then cửa, muốn nói thêm gì, nhưng vẫn lại thôi mà rũ mắt xuống.
“Ba,” Mạt Mạt nghịch cà vạt Kim Thái Hanh, dẻo dẻo dính dính nhắc mãi với hắn, “Việt Quất lại mập lên ạ ~ Hỏa Sài phá giường của Việt Quất, bị Hương Hương đánh ớ ~”
Nhưng mà lực chú ý Kim Thái Hanh trước sau tập trung ở trên người Điền Chính Quốc, cũng không nghe thấy những lời của Mạt Mạt.
Hắn đến quan sát nhiều ngôn hành cử chỉQuốc Quốc một chút, thuận tiện để nhóm bác sĩ y theo tình huống đưa ra phương án chẩn trị kế tiếp.
Nhưng hết thảy việc này xem trong mắt Điền Chính Quốc, lại biến thành một chuyện khác.
Kim Thái Hanh lại không thích Mạt Mạt như vậy?
Đứa nhỏ nhiệt tình nói chuyện với hắn như thế, hắn ngay cả giả bộ một chút cũng không được phải không?
Tra nam! Hắn không xứng làm bố!
Đang lúc Điền Chính Quốc còn đang miên man suy nghĩ, Kim Thái Hanh bỗng nhiên đưa cho cậu một món đồ: “Quốc Quốc, cái này…… Tặng cho em.”
Điền Chính Quốc cúi đầu liếc mắt một cái, đôi mắt tức khắc sáng lên.
Là chìa khóa xe Pagani!
Nhưng Điền Chính Quốc rất nhanh đã hiểu rõ ngọn nguồn sự tình.
Nhất định là Kim Thái Hanh mang Bạch Lạc ra nước ngoài chơi, trở về cảm thấy có chút chột dạ, đây là bồi thường, không phải quà!
Nghĩ đến đây, Điền Chính Quốc tùy tay đặt chìa khóa lên trên bàn trà, không nóng không lạnh biểu đạt cảm tạ: “Cảm ơn chồng.”
Kim Thái Hanh hoàn toàn không nghe ra nửa phần cảm kích: “…… Đừng khách khí.”
Nhớ tới Thi Hách Nhân dạy hắn phương pháp “Dùng ma pháp đánh bại ma pháp”, Kim Thái Hanh mới vừa tổ chức xong ngôn ngữ, muốn mở miệng thử xem, lại thấy Điền Chính Quốc lảo đảo một chút, hơi kém chân mềm nhũn ngồi dưới đất.
Kim Thái Hanh nơi nào còn lo lắng thử, vội đi nhanh tiến lên đỡ cánh tay Điền Chính Quốc, giữa mày nhíu lại: “Quốc Quốc, vừa rồi lúc vào cửa đã thấy sắc mặt em cực kỳ kém, anh mang em đến bệnh viện.”
Cho dù có Thi Hách Nhân tinh thông Trung Quốc và Phương Tây y luôn bảo đảm “sức khỏe Điền Chính Quốc không có gì đáng lo, chỉ cần tĩnh dưỡng nhiều hơn”, Kim Thái Hanh cũng không thể yên tâm.
Điền Chính Quốc nhíu nhíu mày, lúc này mới nhớ tới trạng thái chính mình trước khi Kim Thái Hanh về nhà là dạng gì.
Nhưng cậu cũng không muốn ở trước mặt Kim Thái Hanh biểu hiện ra dáng vẻ bản thân ốm yếu không chịu nổi, vì thế lắc đầu: “Em không có việc gì.”
Kim Thái Hanh không buông tay, khăng khăng nói: “Đến bệnh viện đi.”
Đầu Điền Chính Quốc lại đau, tâm tình cũng bắt đầu trở nên bực bội, lại vẫn lấy đại cục làm trọng nhẹ nhàng nói cùng Kim Thái Hanh: “Chồng à, em thật sự không có việc gì, anh mệt mỏi một ngày có đói bụng không? Em đi làm cơm chiều cho anh và Mạt Mạt.”
Điền Chính Quốc cảm thấy, bản thân làm đồ ăn cũng có thể trở thành một loại thủ đoạn trả thù Kim Thái Hanh.
Sống sờ sờ khó ăn chết hắn.
“Không cần, Quốc Quốc, cơm chiều để anh làm, em đi vào nhà nghỉ ngơi.”
Kim Thái Hanh tự nhiên còn biết rõ Điền Chính Quốc có mấy phân năng lực, rửa tay xong, đi thẳng vào phòng bếp, ngựa quen đường cũ lấy tạp dề mặc trên người.
Từ lúc vào nhà tới nay, Kim Thái Hanh vẫn luôn cảm thụ được Điền Chính Quốc kháng cự hắn, cho nên hắn biết, mặc dù trong lòng mình có sốt ruột, cũng phải dựa theo lời Thi Hách Nhân, từng bước một tới, nếu không rất có khả năng sẽ hoàn toàn ngược lại.
Trước làm một ít món Quốc Quốc thích ăn nhất đi, có lẽ có thể mượn cơ hội nói thêm vài câu với em ấy. Kim Thái Hanh thầm nghĩ.
Tuy rằng đọc không ít tiểu thuyết, nhưng Điền Chính Quốc thật sự học không ra dảng vẻ kiều thê hào môn, yên lặng làm đấu tranh tâm lý nửa ngày, vẫn chỉ có thể căng da đầu nói một câu chính cậu đều nổi da gà rớt đầy đất: “…… Em muốn ở chỗ này cùng chồng.”
Chẳng qua những lời này hiển nhiên đánh mạnh vào Kim Thái Hanh lớn thêm một ít.
Nghe xong, Kim Thái Hanh lo lắng nhìn Điền Chính Quốc, không khỏi âm thầm phỏng đoán trạng thái tinh thần của cậu.
Chẳng lẽ mất trí nhớ thật sự có thể thay đổi tính cách một người hoàn toàn sao?
.
Mạt Mạt đi theo Hương Hương vào phòng chó chơi ném cầu, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Điền Chính Quốc nhìn bóng dáng Kim Thái Hanh.
Nhìn tạp dề trên người Kim Thái Hanh vừa kích cỡ, ánh mắt Điền Chính Quốc hơi dính lại.
Cậu đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua Thi Hách Nhân từng nói với mình.
Tạp dề vẫn là tương đối rộng thùng thình.
Những lời này như đang ám chỉ cái gì……
Buồn ngủ lại lần nữa đánh úp lại, Điền Chính Quốc không còn tâm trạng suy nghĩ quá nhiều, đơn giản trực tiếp ngã đầu nằm ở trên sô pha ngủ mất.
Cho dù đang nấu cơm, Kim Thái Hanh thời khắc đều ở chú ý tình huống Điền Chính Quốc.
Sức khỏe Điền Chính Quốc vẫn luôn không tốt, hơn nữa tai nạn xe lần trước dẫn tới di chứng, thật sự không thể dễ dàng thả lỏng cảnh giác.
Thấy trên người sô pha như ngày thường nằm thành hình chữ X mà ngủ, Kim Thái Hanh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đi đến bên cạnh pha, cúi người chặn ngang bế lên, vững vàng đi vào phòng ngủ.
Điền Chính Quốc bị động tác đắp chăn của Kim Thái Hanh đánh thức, khó chịu hừ một tiếng: “Đừng quậy……”
Kim Thái Hanh bị thanh âm nói chuyện của cậu làm hoảng sợ.
Cũng chỉ ngủ nửa tiếng thôi, sao lại có thể khàn đến mức này?
Không lẽ phát sốt chứ.
Kim Thái Hanh vươn tay, ở trên trán Điền Chính Quốc thử độ ấm một chút.
Vậy mà phát sốt thật.
“Quốc Quốc, chúng ta đi bệnh viện.” Kim Thái Hanh cuốn lên góc chăn, chuẩn bị đem Điền Chính Quốc cả người và chăn cùng nhau khiêng đến xe.
Điền Chính Quốc sốt đến có điểm hồ đồ, mơ hồ thấy thân ảnh Kim Thái Hanh, theo bản năng túm chặt góc áo hắn, ngữ khí ỷ lại Kim Thái Hanh lâu rồi mới gặp lại: “…… Kim Thái Hanh, em khó chịu.”
“Anh biết.” Kim Thái Hanh đau lòng, vội vàng ngồi xổm người xuống, để cậu tiện túm hơn, ngón tay vừa rửa đồ ăn còn lạnh dán lên trên cái trán nóng bỏng của Điền Chính Quốc, giúp cậu hạ nhiệt độ, “Cho nên chúng ta đi bệnh viện được không?”
Điền Chính Quốc giật giật đầu, nhắm mắt lại tìm kiếm tới bàn tay lạnh lẽo của Kim Thái Hanh: “…… Không muốn động, bên ngoài quá lạnh.”
Xác thật, nếu như bị gió lạnh thổi đến, ngược lại sẽ càng nghiêm trọng.
Nhưng cứ tiếp tục sốt thế này cũng không thể được.
Kim Thái Hanh nhìn thời gian, thấy sắc trời cũng còn sáng, liền gọi điện thoại cho Thi Hách Nhân.
***
Hậu viện biệt thự Kimgia.
Bác sĩ Thi bận rộn cả ngày vừa ngâm mình trong nước ấm tấm rửa sạch sẽ, click mở App Tai chuột trên màn hình, cùng với tiếng khởi động vui vẻ hoạt bát, anh ta thích ý nằm dài trên sô pha lười ——
“Thử Thử là tôi, tới kể chuyện cho bạn nha ~”
Trên giao diện còn dừng ở cuốn tiểu thuyết đang dừng lại lúc ăn cơm chiều.
Thi Hách Nhân bưng dâu tây lại, cầm một quả bỏ vào trong miệng, thuận tay ấn xuống tiếp tục truyền tin——
【 “Nói cho tôi, ngày hôm nay nói chuyện chuyện với em trước cổng trường đó là ai?” Hoàng Phủ Thần Hiên nặng nề buông đũa, tức giận chất vấn thiếu niên trước mặt.
Dung Dạ Hi an tĩnh quỳ gối bên chân hắn, ánh mắt lại vô cùng quật cường: “Đó chỉ là thầy của em thôi, chẳng lẽ cái này tiên sinh cũng muốn quản sao?”
Đó chỉ là thầy của em thôi.
Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ như thế, liền muốn phủi sạch quan hệ giữa hai người bọn họ sao?!
Tuyệt đối không có khả năng!
Hoàng Phủ Thần Hiên không thể chịu đựng được Dung Dạ Hi cứ dùng thái độ này với hắn.
“Em tin hay không, ngày mai tôi sẽ khiến anh ta biến mất khỏi thế giới này.”
Nghe đến đó, Dung Dạ Hi rốt cuộc luống cuống, cậu nhanh chóng bắt lấy góc áo Hoàng Phủ Thần Hiên, run giọng nói: “Đừng! Chỉ cần anh đừng động anh ấy, muốn…… Làm cái gì đều có thể!”
Hoàng Phủ Thần Hiên nhìn đến khóe mặt cậu mơ hồ có nước mắt, bóng đen trong lòng bành trướng vô hạn.
Vật nhỏ đáng yêu, biết sợ rồi?
Chỉ tiếc…… Đã chậm!
“Vậy tôi phải xem thành ý của em.”
Hoàng Phủ Thần Hiên đứng lên, quay đầu lại nói với quản gia đang đứng hầu một bên, “Dẫn cậu ấy đi lên chuẩn bị một chút.” 】
Tấn Giang cấm sự việc xảy ra đằng sau, nhưng mà lại tiếp tục gieo xuống khả năng sẽ bị đánh gậy, vì thế Thử Thử không muốn để khách chịu cô đơn lại bắt đầu tích cực hoạt động trong đoạn làm người ta suy nghĩ bậy bạ này.
“Đoán xem đã xảy ra cái gì nào? Thử Thử tui nha, cũng rất tò mò á ~”
Thi Hách Nhân bị âm điệu hỗn loạn giảo hoạt này đánh trở tay không kịp: “……”
Tuy rằng biết đây là vì phòng trộm mà cố tình chế tác trứng màu nhỏ, nhưng đột nhiên xuất hiện như vậy, rất dễ dàng làm người héo á!
Thi Hách Nhân lại ăn hai quả dâu tây, sau đó kéo tiến độ ra một đoạn sau.
【 “Dung Dạ Hi! Em làm sao vậy?!” Hoàng Phủ Thần Hiên đột nhiên quát.
Cả người Dung Dạ Hi toàn vết thương, suy yếu vô lực nằm ở giường lớn King size, hiển nhiên đã ngất xỉu, nơi nào còn trả lời được hắn.
“Dung Dạ Hi! Em tỉnh lại cho tôi! Tôi không cho phép em như vâyh! Em tỉnh lại cho tôi!”
Nhưng mà Dung Dạ Hi gắt gao nhắm mắt lại cũng không tỉnh lại vì tiếng gào cuồng loạn của hắn.
Hoàng Phủ Thần Hiên đau lòng đến hai mắt đỏ đậm, hắn nhìn tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, trong lòng bi thương nổi lên.
Phảng phất giờ phút này, chỉ có mưa rơi có thể thư thả tan nát cõi lòng của hắn.
Mưa dừng, Hoàng Phủ Thần Hiên từ trên tủ đầu giường lấy điện thoại gọi di động, “Bác sĩ, tôi cho anh trong vòng ba phút, đi đến trước mặt tôi, em ấy sốt rồi.” 】
Đúng lúc này, điện thoại công việc luôn giữ 24 giờ đặt bên cạnh Thi Hách Nhân vang lên, anh ta thuận tay cầm lấy, ấn xuống nhận: “Tôi là Thi Hách Nhân.”
“Trong vòng 30 phút có thể chạy tới Giang Tỉ Loan không? Em ấy sốt rồi.”
Vừa nghe câu này trong nháy mắt, Thi Hách Nhân đắm chìm ở tình tiết mấu chốt không thể tự kềm chế nhất thời có chút mờ mịt.
“Mình xuyên sách rồi à?”
Đến phiên anh ta thay thế bác sĩ tư nhân trong sách gốc đi cứu vai thụ chính?
Không cần nha, Hoàng Phủ Thần Hiên kia biến thái hơn Kim Thái Hanh nhiều lắm! Nếu có gì sơ xuất, Thi Hách Nhân này cả đời không thể ăn được dâu nữa, sợ là còn phải bị ép nhìn hắn vẻ mặt u sầu!
“Xuyên sách cái gì,” Sự kiên nhẫn của Kim Thái Hanh chỉ dành riêng cho Điền Chính Quốc, “Chiều rồi, để tài xế trong nhà chở anh sang đây.”
Nói xong tắt điện thoại.
“Mình cũng thật bận rộn……”
Thi Hách Nhân nhận mệnh bắt đầu thay quần áo, lẩm bẩm: “Bận chút cũng được, đỡ còn phải sinh tám đứa.”
***
Kim Thái Hanh nói chuyện điện thoại xong, một lần nữa trở lại phòng ngủ.
“Quốc Quốc, bác sĩ một lát sẽ tới,” Kim Thái Hanh ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng giữ chặt ngón tay Điền Chính Quốc, “Em rất nhanh sẽ không còn khó chịu nữa.”
Điền Chính Quốc trong mơ mơ màng màng, chỉ có thể nghe thấy câu sau.
Kết cục thê thảm của mình trong sách thời khắc nối tiếp nhau ở trong đầu, bởi vậy uy lực những lời này không thua gì dùng cây gậy gõ mạnh lên đầu.
Rất nhanh sẽ không còn khó chịu……
Có ý gì?
Kim Thái Hanh đây là muốn…… Động thủ giết cậu sao?
Thế Mạt Mạt đâu? Mạt Mạt có nguy hiểm không ?
Điền Chính Quốc bị cơn sốt tra tấn đau khớp đến muốn khóc, mà những lời này của Kim Thái Hanh lúc này, không thể nghi ngờ trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
“…… Kim Thái Hanh, anh là đồ không có lương tâm, sao anh có thể đối xử với chúng tôi như vậy……”
Kim Thái Hanh vốn tưởng rằng có thể thừa dịp lúc này, lại cảm thụ một chút dịu dàng lúc xưa của Quốc Quốc, không nghĩ tới cậu lại khôi phục ý thức nhanh như vậy.
“Tra nam, tên khốn……” Giọng Điền Chính Quốc khàn đến lợi hại, lại còn không quên mắng chửi người, “Quỷ kế đa đoan……Anh định nhân lúc tôi bệnh, muốn mạng của tôi…… Khụ khụ, anh muốn cướp Mạt Mạt đi khỏi bên tôi phải không? Anh nhất định muốn cướp Mạt Mạt khỏi tôi…… Đồ không có lương tâm……”
Kim Thái Hanh lặp đi lặp lại cùng cậu: “Sẽ không, sẽ không có ai cướp Mạt Mạt khỏi em, đừng sợ.”
Điền Chính Quốc thương tâm mím chặt môi, kiên trì nói: “Không tin, anh sớm muộn gì cũng sẽ cướp Mạt Mạt của tôi đi……”
Mắt kính trên mũi đã sớm bị Kim Thái Hanh lấy xuống đặt trên tủ đầu giường, lúc này trước mắt mơ hồ một mảnh thái làm Điền Chính Quốc càng thêm bất lực, chỉ có thể dựa vào ánh sáng ảm đạm len lỏi qua khe hở bức màn, nỗ lực thấy vị trí Kim Thái Hanh.
Có lẽ muốn liều chết vật lộn một lần, Điền Chính Quốc đột nhiên không biết từ chỗ nào sinh ra một cổ sức lực, nhíu chẳ lấy cà vạt Kim Thái Hanh, nước mắt theo đuôi mắt trượt vào tóc mai: “Tối chính là ba sinh ra Mạt Mạt cơ mà, sao anh lại có thể đối xử với tôi như vậy hả……”
Kim Thái Hanh bị túm cà vạt, không thể không theo sức lực Điền Chính Quốc nghiêng về phía trước.
Chóp mũi hai người được kéo gần đến mức không lớn hơn một quả nho.
Kim Thái Hanh không có tâm nhàn rỗi suy nghĩ đến vài chuyện kiều diễm xưa, chỉ nhẹ giọng kiên nhẫn vỗ về Điền Chính Quốc, giúp cậu lau nước mắt: “Sẽ không có ai dám tổn thương em, Quốc Quốc ngoan, chúng ta đo nhiệt độ một chút được không?”
“Tôi không muốn chích.” Điền Chính Quốc lẩm bẩm một tiếng.
Kim Thái Hanh dịch dịch góc chăn cho cậu, như dỗ trẻ nhỏ: “Được, cho nên chúng ta đo nhiệt độ trước được không, nếu nhiệt độ không cao, thì không cần chích đâu.”
Điền Chính Quốc mặc cho Kim Thái Hanh đỡ cậu nằm về ổ chăn, nhắm mắt lại khó chịu không hé răng.
Kim Thái Hanh kéo ra ngăn kéo tủ đầu giường, tìm nửa ngày: “Quốc Quốc, nhiệt kế ở đâu?”
“Ở chỗ này của tôi,” Điền Chính Quốc khàn giọng cãi cọ, “Nhưng tôi không bị sốt…… Tôi không có bị bệnh, chỉ là hơi buồn ngủ…… Thật sự không phát sốt.”
Trên nhiệt kế viết 16 mà, 16℃ không phải phát sốt.
“Được, Quốc Quốc không bị sốt, là anh phát sốt, được không?” Kim Thái Hanh dỗ dàng, từ trong tay nắm chặt của Điền Chính Quốc tìm được nhiệt kế, “Nghe lời, để anh nhìn xem bao nhiêu độ.”
Giọng nói của Kim Thái Hanh dịu dàng đến mức làm người ta không nỡ khước từ, ma xui quỷ khiến, Điền Chính Quốc thế nhưng thật sự thả lỏng tay ra, không hề quật cường nắm lấy nhiệt kế không buông ra nữa.
Cuối cùng cũng lấy được nhiệt kế, Kim Thái Hanh vui mừng sờ sờ mặt Điền Chính Quốc, rồi sau đó chuyển qua tầm mắt, tập trung nhìn vào ——
Bút thử điện.
Kim Thái Hanh: “……”
Tác giả có lời muốn nói:
Kim tổng: Để anh nhìn xem Quốc Quốc tự chăm sóc mình như thế nào……
Anh Thi: Để tôi nhìn xem đời này bản thân sinh tổng cộng mấy đứa……
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #pl