28.
Cậu Điền trả lời cậu cái gì rồi?” Thi Hách Nhân bẻ sầu riêng gai đen ở trư ớc mặt, lấy ra một miếng thịt quả căng mọng, say sưa hứng thú ăn nó.
Y ở trong Hậu viện của biệt thự Kim gia, ăn uống đều là do người hầu nhà Kim gia chuẩn bị đầy đủ rồi đem qua cho y, ngày thường thỉnh thoảng sẽ đi một số Đại học Y trong nội thành Kinh Hải giảng dạy, còn lại hầu hết đều ở trong nhà đọc sách.
Kim tổng là người sĩ diện, nghe thấy Thi Hách Nhân hỏi, hắn ung dung hắng giọng, nói dối không chớp mắt lấy một cái: “Em ấy đương nhiên nói, nhất định sẽ quay video gửi cho tôi.”
Thi Hách Nhân bĩu môi: “Không tin.”
Kim Thái Hanh: “Tin hay tin không tin thì thôi.”
“Tôi tin hay không cũng chả sao cả, chỉ là ngày mai sau khi kết thúc quay phim, kẻ hèn này phải đến nhà cậu Điền tái khám, nếu như không hiểu rõ tường tận một chút, sợ là sẽ ảnh hưởng phán đoán của tôi về tình trạng bệnh.” Thi Hách Nhân ăn xong, lại bẻ thêm một miếng, quơ quơ khoe khoang với Kim Thái Hanh: “Dì Long nói cậu Điền thích ăn cái này, vậy nên đem qua trước cho tôi nếm thử vị, còn nói để mai tôi qua xem cậu Điền thì đem qua hai miếng.”
Kim Thái Hanh chỉ có thể nghiến chặt răng, mở khung chat màn hình giơ ra—
Quả nhiên, Thi Hách Nhân sau khi thấy rõ, lập tức bật ra điệu cười cực kỳ thiếu đánh: “Hahahahaha, mẹ nó! Hahahahaha, không ổn rồi cười chết tôi rồi, cậu Điền đỉnh vãi hahahahaha…”
Kim Thái Hanh sắc mặt đen như đáy nồi: “…”
“Hahahahaha tôi biết, tôi biết cậu Điền nhất định sẽ trả lời ‘Được thôi’, nhưng mà á…” Thi Hách Nhân bỏ sầu riêng xuống, ôm bụng cười: “Nhưng mà uy lực của hai chữ này đập thẳng vào mắt quá là mãnh liệt luôn hahahaha…”
Không đợi Thi Hách Nhân cười đủ, y đột nhiên cảm giác được một trận lạnh lẽo, là từ trong màn hình trước mặt y truyền lại.
Tiếng cười đột nhiên im bặt.
“Được rồi được rồi tôi làm việc nghiêm túc còn không được sao? Tôi không cười nữa.”
Thi Hách Nhân bị bắt xụ mặt mở máy tính ra, trên trang web tìm được video hàng đầu được giới thiệu của 《Xuất Phát Thôi Bảo bối xuất phát 》, cùng Kim Thái Hanh mở xem.
Y vẫn muốn biết về trạng thái cuộc sống hàng ngày của Điền Chính Quốc nhiều hơn nữa, mới có thể tìm ra chỗ đột phá tốt nhất, giúp cậu nhanh chóng khôi phục trí nhớ.
“Đúng rồi Kim Thái Hanh, cậu thấy mấy lời bình luận cực kỳ không có ý tốt đối với cậu Điền trên đạn mạc livestream, sẽ không tức giận chứ?” Thi Hách Nhân nhìn làn đạn khu bình luận có mắng chửi Điền Chính Quốc, tiện tay báo cáo đồng thời quay về hỏi Kim Thái Hanh nghi hoặc trong lòng mình.
Dựa trên cái tính khí bao che con của luyến ái não, vào lúc bình luận công kích đầu tiên xuất hiện trên đạn mạc trong livestream, cái nick này lẽ ra đã không còn được tồn tại nữa rồi, nhưng mà—
“Đạn mạc là cái gì?” Kim Thái Hanh thành khẩn đặt câu hỏi.
Thi Hách Nhân: Ông lão ngồi xem điện thoại trên tàu điện ngầm.jpg ???
Thi Hách Nhân: “Cái trạng thái vừa tiên tiến lại vừa lạc hậu của cậu là sao vậy?”
Kim Thái Hanh ném cho y một ánh mắt ‘Có ý gì’.
“Nói cậu không theo kịp thời đại, thì cậu biết theo dõi livestream; nói cậu theo kịp trào lưu, thì cậu lại không biết đạn mạc là cái gì.” Thi Hách Nhân đỡ trán nói, “Cậu ấn vào cái khung hình vuông góc trái bên dưới, là có thể nhìn thấy bình luận của cư dân mạng.”
Kim Thái Hanh nghe theo, ngay sau đó màn hình nháy mắt nổ tung từng mảng lớn những bình luận như【AAA vợ ơi vợ ơi】【Quốc Quốc giết tui rồi】 【Mlem mlem vợ hot quá】dọa cho một cái, đầu lông mày lập tức nhíu lại
Mấy người này đang nói vớ va vớ vẩn gì vậy, Quốc Quốc vĩnh viễn chỉ có thể là Quốc Quốc của một mình hắn mà thôi.
Quả là hoang đường.
Vừa lúc người quay phim quay một cảnh đặc tả cho Điền Chính Quốc, vậy nên làn đạn đều rất hài hòa, thuần một sắc khen nhan sắc Điền Chính Quốc.
Kim Thái Hanh lộ ra nụ cười hài lòng, chỉ là mấy giây sau đó, hắn lại lần nữa tắt đạn mạc đi.
Thi Hách Nhân tò mò hỏi: “Tại sao lại tắt đi? Cậu không muốn xem người khác khen cậu Điền à?”
Kim Thái Hanh nhàn nhạt tựa lưng vào ghế ngồi: “Chúng nó lượn lờ trên màn hình, sẽ che mất mặt Quốc Quốc.”
Thi Hách Nhân: ……… đỉnh.
“Cậu biết chuyện cậu Điền bị “bôi đen” không?” Thi Hách Nhân không dám nói quá nhiều, thật sự là vì y lo cái tên luyến ái não này sẽ trực tiếp đứng dậy đá văng vách tường, kéo Bạch Lạc đến tẩn cho một trận, về phận Mạt Mạt sau này không thi được công chức, nhưng vừa nghĩ đến những tin tức ăn không nói có mà ngày trước y xem được, không khỏi cảm thấy tức giận bất bình: “Những bình luận ác ý nói cậu Điền cọ lưu lượng của Bạch Lạc, còn trong buổi họp thường niên công kích Bạch Lạc, khiến cậu ta bị thương, quả nhiên là nói bậy.”
Kim Thái Hanh chụp màn hình mấy ảnh góc nghiêng Điền Chính Quốc, mắt nhìn thẳng cười đáp: “Văn Chinh đang thu thập chứng cứ rồi.”
Thi Hách Nhân hiểu rõ nhún nhún vai, não yêu đương đúng là não yêu đương, nghiêm túc làm việc sấm rền gió cuốn nhưng thật ra không hề thay đổi chút nào.
“Nhưng mà, mấy tin bôi đen đó là V lớn nói, như hôm nay mắng cậu Điền trong livestream lại là một nhóm khác…”
Nhìn ánh mắt muốn nói lại thôi của Thi Hách Nhân, Kim Thái Hanh chỉ có thể một lần nữa mở khu bình luận lên.
Thi Hách Nhân từ trong ánh mắt mang theo khiếp sợ của Kim Thái Hanh bắt được cảm xúc ‘Ở đây vậy mà cũng có người cảm thấy Quốc Quốc không tốt’, lo lắng khuyên nhủ: “Không cần phải so đo với đám ô hợp đấy, trực tiếp xử lý là được.”
Kim Thái Hanh cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Văn Chinh, ngắn gọn phân phó vài câu.
Lại không nghĩ đến, Văn Chinh ở đâu bên kia điện thoại cũng mờ mịt hỏi: “Ngài Kim, đạn mạc là cái gì?”
Thi Hách Nhân: “…”
Thi Hách Nhân vẫn luôn nhiệt tình, nghe vậy hô lên với người ở đầu bên kia điện thoại: “Chính là cái góc vuông ở góc dưới bên trái màn hình của livestream, mở cái khung vuông kia lên, cậu có thể nhìn thấy khán giả bình luận thời gian thực trong livestream.”
Sau khi Văn Chinh thuận lợi thao tác, cũng gân cổ lên gào với Thi Hách Nhân ở đầu bên này biểu đạt cảm ơn: “Cảm ơn bác sĩ Thi! Hôm nào mời anh ăn cơm!”
Thi Hách Nhân không cam lòng yếu thế trả lời: “Cảm ơn cái gì mà cảm ơn! Đều là anh em tốt, đây là việc tôi nên làm!”
Kim Thái Hanh nhìn không nổi cái cảnh drama này: “Không thì hai người tự lao vào nhau đi.”
Văn Chinh nhanh chóng khôi phục bình thường: “Không cần đâu, ngài Kim, bây giờ tôi sẽ đi Bộ phận pháp lý.”
Cúp điện thoại, Thi Hách Nhân nói sâu xa: “Có một số người, có một số việc, không phải cậu cảm thấy tốt, tức nghĩa là nó tốt rồi đâu…”
Cảm giác được ánh mắt nguy hiểm của Kim Thái Hanh, Thi Hách Nhân ngay lập tức chuyển lời: “Tất nhiên, không phải tôi nói cậu Điền không tốt, mà là những tên ác ý phỉ báng cậu Điền, bọn họ hoặc là vì đố kỵ, hoặc là fan não tàn của Bạch Lạc, hoặc là tin vào lời của một phía rồi ngu xuẩn góp gió thành bão, nhiều năm qua, cậu Điền xử lý lạnh với những chuyện này, đủ để thấy sự rộng lượng của cậu ấy.”
Tầm mắt Kim Thái Hanh hơi trầm xuống, cái khác không nói, Điền Chính Quốc quả thực rất rộng lượng, tính tình cậu tiêu sái, nhìn thì giống như cái gì cũng không quá để ý, giống như một cơn gió lốc tự do bất định, nhưng khi tiến sát lại gần, sẽ phát hiện bên trong cất giấu một trái tim cuộn trào mãnh liệt.
Mà thân là người yêu Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh không phải không nghĩ đến việc ra tay quản, nhưng Điền Chính Quốc cả ngày cùng một chỗ với hắn, cho dù hắn có động thái gì đi nữa, Điền Chính Quốc đều vô cùng nhạy bén mà nhận thấy được, sau đó hào phóng ném ra một câu “Chuyện của soái ca đây anh không cần quản” làm cảnh cáo, sau đó phủi tay chạy lấy người.
Nhưng hắn không rộng lượng.
Thừa dịp lần này Điền Chính Quốc mất trí nhớ, hắn cũng coi như là có được cơ hội, cuối cùng cũng có thể đem những bịa đặt phỉ báng đó ra trước công lý, khiến cho bọn họ ngày sau phàm là nghĩ đến hai chữ Điền Chính Quốc này, đều sẽ căng thẳng mà nhịn không được rùng mình, thời thời khắc khắc cảnh tỉnh bản thân, sau này sẽ không dám nói xằng nói bậy nữa.
“Chỉ có điều, em ấy vào giới giải trí chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi, cuối cùng vẫn sẽ quay trở về công ty làm việc em ấy giỏi nhất.” Kim Thái Hanh xoay xoay chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út, ánh mắt dịu dàng: “Nhưng mặc kệ là ở đâu, chỉ cần em ấy chơi vui vẻ, tôi vĩnh viễn đều sẽ ủng hộ.”
“Hai người năm cấp ba rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao sau kỳ nghỉ đông trở về, đã thấy hai người vốn đối đầu đến anh chết tôi sống lại quấn chặt lấy nhau như dây tóc bóng đèn vậy?”
Năm đó giữa Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc ma sát ra tia lửa tình yêu, Thi Hách Nhân đã lên đại học, hoàn toàn không biết đôi hoan hỉ oan gia này thời học cấp 3 là dưới cơ duyên xảo hợp như thế nào, mới hẹn hò với nhau.
Đối với vấn đề này, Thi Hách Nhân đã nghẹn ở trong lòng rất nhiều năm.
Hôm nay cuối cùng cũng nhân cơ hội Kim Thái Hanh không đánh được y, nhắm mắt nhắm mũi hỏi ra miệng.
Hôm nay cho dù có chết, y cũng phải làm cho quả dưa này sáng tỏ.
Vốn tưởng Kim Thái Hanh sẽ lại uy hiếp y, muốn điều chuyển anh đi, Thi Hách Nhân đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị trục xuất, không nghĩ đến lại nghe được một câu: “Anh thật sự muốn nghe?”
Cái giọng điệu này…???
Sao lại giống như hắn còn chờ mong hơn so với mình nữa?
“Vậy tôi nói ngắn gọn xúc tích, kể cho anh một chút.” Kim Thái Hanh hắng giọng, nghiêm mặt nói.
Thi Hách Nhân đặt lên bàn trà một đĩa hạt dưa, ngồi trở lại trước màn hình, vui sướng mà nghe.
“Vậy kể lại từ lúc sau khi anh vào đại học đi.”
Thi Hách Nhân liên tục gật đầu.
Đúng đúng đúng, xem hai người họ đánh nhau từ nhỏ đến ngấy rồi, anh muốn nghe mấy chuyện lâm li bi đát phía sau câu chuyện tình yêu đó.
“Quốc Quốc muốn mạnh hơn, bất luận là làm chuyện gì cũng đều muốn đứng thứ nhất, cơ thể không tốt nhưng luôn muốn học bài đến khuya muộn, muốn trộm ép chết tôi, tôi lúc đó chỉ cảm thấy em ấy thật ngoan cố, thấy em ấy bị bệnh sẽ rất tức giận, vậy nên tôi liền chèn ép em ấy hơn, thành tích tốt hơn em ấy, cảm thấy như vậy mới có thể thu hút được sự chú ý của rm ấy, khiến trong mắt cậu ấy có tôi.”
“Sau đó mục đích của tôi đạt được rồi, trong mắt cậu ấy quả thực có tôi, nhưng là đem tôi trở thành cái đinh trong mắt, thậm chí còn ở trước mặt mọi người lập flag, trước khi thành tích của en ấy vượt qua tôi, cả đời sẽ không qua lại với nhau.”
“Tôi khi đó cũng không biết cảm giác của bản thân đối với cậu ấy gọi là thích, mong chờ nhất chính là đến thời khắc kết quả kỳ thi được công bố, lúc ấy có thể nhìn thấy dáng vẻ cậu ấy quay đầu lại trừng tôi.”
“Đôi mắt ấy giống như được nước rửa qua, vừa đen vừa sáng, giống Mạt Mạt y đúc.”
Thi Hách Nhân cười hà hà: “Cậu cũng tiện ghê.”
Kim Thái Hanh ngước mắt nhìn y.
Thi Hách Nhân luôn miệng cười làm lành: “Không tiện không tiện.”
“Kỳ thật tôi biết lúc đó em ấy có chút thích tôi, chỉ là giống như tôi vậy, chính bản thân em ấy cũng không biết.”
Thi Hách Nhân cảm thấy bản thân không thể chỉ mỗi nghe không chuyện nhà người ta, phải tùy thời phát huy tác dụng của vai diễn phụ: “Sao lại nói như vậy?”
“Trong lớp có bạn học tìm tôi nhờ tôi giải đề, em ấy sẽ không vui, cố ý đến quấy rối, sau đó kéo người rời đi, nói em ấy sẽ giải cho.”
“Sau khi giải xong, còn vô cùng kiêu ngạo đến khiêu khích tôi, trước mặt người hỏi đề, hỏi ai có logic giải đề rõ ràng hơn, ngắn gọn dễ hiểu hơn.”
“Mỗi lần nghe thấy câu trả lời là tôi, em ấy sẽ càng không vui, trộm chạy lên sân thượng ăn kem, cuối cùng vì cảm lạnh mà bị bố … lúc đó là chú Điền đưa về nhà dưỡng bệnh.”
…
Thi Hách Nhân cắn xong hạt dưa, bắt đầu gặm táo.
“Em ấy ốm, tôi tất nhiên không thể từ chối đến nhà cậu ấy giúp cậu ấy ôn tập, chú Điền rất tin tưởng tôi…”
Kim Thái Hanh còn chưa nói xong, đã bị Thi Hách Nhân cắt ngang: “Vậy nên cậu ủn luôn cải trắng nhà người ta?”
Nói xong, y tức khắc cong môi thành hình chữ ‘u’, tỏ vẻ chính mình sẽ không chen miệng nữa.
“Cũng chính trong thời gian này, thái độ Quốc Quốc đối với tôi mới dịu hơn một chút.”
“Mỗi lần sau khi tôi giảng bài cho em ấy hai ba giờ đồng hồ, em ấy đều sẽ đem cho tôi một cốc nước cam, tự tay em ấy ép.”
“Tôi liền cảm thấy em ấy chắc chắn thích tôi.”
Thi Hách Nhân đột nhiên sinh ra một loại cảm giác giống như mạng của mình còn chẳng dài bằng chuyện của bọn họ, vì thế vội vàng giơ tay ngắt lời: “Kim Thái Hanh, cậu ăn cơm chưa trưa? Đồ ăn của phòng tổng thống có hợp miệng không? À đúng rồi, là chú Tần đem cơm cho cậu đúng không, ai da tốt thật đấy, cách ly cũng được ăn cơm của dì Long.”
Kim Thái Hanh đồng ý gật đầu: “Vậy tôi nói tiếp.”
Thi Hách Nhân: “…”
Y đột nhiên hối hận chính mình thả tâm hồn bát quái ra.
“Quốc Quốc thông suốt tình cảm muộn, từ sau khi thích em ấy, tôi thường xuyên một mình giận dỗi.”
“Trong lớp thường có bạn học nữ nhờ cậu ấy giải đề, tính cách em ấy tốt, luôn không chê phiền mà giảng cho người ta.”
“Vậy còn cậu?” Thi Hách Nhân hỏi.
Kim Thái Hanh liếc mặt nhìn anh một cái: “Tôi tất nhiên đang giận dỗi.”
Thi Hách Nhân: “…”
Cậu còn rất đắc ý nhỉ.
“Vậy nên cậu vì cậu Điền mà không xuất ngoại du học?” Thi Hách Nhân là một người lý tính trong tình yêu, từ nhỏ đến lớn chỉ có hảo cảm với người thông minh hơn mình, vậy nên mặc dù nhiều năm qua bị vầng sáng của não yêu đương quây quanh bên mình, y vẫn bảo trì tư duy lý trí không chút dao động.
Kim Thái Hanh dừng lại tay đang đánh chữ, đương nhiên nói: “Không nhìn thấy em ấy, tôi học không vào.”
Thi Hách Nhân ấn lên nhân trung mình: “…”
Cái tên não đương này này có thể phong thần được rồi.
…
Giờ nghỉ trưa ngắn ngủi kết thúc, các bạn nhỏ nghe nói Mạt Mạt nhặt được cún con đều gấp không chờ nổi mà chạy ra, ở trong sân nôn nóng chờ Mạt Mạt tới.
“Trứng lười nhỏ, nên thức dậy rồi.” Điền Chính Quốc tắt chuông báo thức đi, nhẹ nhàng lay lay chân Mạt Mạt: “Các bạn nhỏ đều đang ở bên ngoài chờ con và bé cún rồi kìa.”
Mạt Mạt không có gắt rời giường, nghe thấy giọng Quốc Quốc, cánh tay thịt dụi dụi mắt, lập tức từ trong ổ chăn nhảy dựng lên, hoan hô nói: “Vâng ạ~”
“Nhưng bố vẫn phải đi xung quanh hỏi một chút, rốt cuộc nó là của nhà ai.” Điền Chính Quốc sờ sờ đầu bé chó con, nói với Mạt Mạt: “Nếu như bố tìm được mẹ của nó, Mạt Mạt phải đem nó trở về đoàn tụ cùng mẹ nó, biết không nào?”
“Hic…” Mạt Mạt có chút mất mát, nhưng vẫn giơ đôi tay lên, đưa cún con cho Quốc Quốc: “Vậy…Vậy Mạt Mạt sẽ nhớ bé cún ạ~”
Thấy Mạt Mạt thích như vậy, Điền Chính Quốc cười an ủi nói: “Vậy bố giúp con hỏi một chút, có thể mua chú cún, có được không nào?”
“Vâng ~” Mạt Mạt ôm lấy cổ Quốc Quốc, vui vẻ hưng phấn hôn cậu một cái.
Bé cún hiện tại đang rất yếu, Điền Chính Quốc cũng không ôm nó ra ngoài hứng gió lạnh, mà để nó ở trong xe, nhờ Loan Trì trông mấy đứa nhỏ đừng tùy tiện trêu chọc nó, bản thân cùng Đinh Tư Dận đi hàng xóm xung quanh nghe ngóng xem chó nhà ai bị lạc mất.
Vừa ra khỏi sân, Đinh Tư Dận liền nghe được một tiếng sủa thê lương bén nhọn.
“Ở bên kia.”
Hai người lo lắng bước nhanh đến chỗ phát ra âm thanh.
Bên kia hàng rào lỏng lẻo, một chú chó cỡ nhỏ hiển nhiên vừa mới sinh không bao lâu hơi thở thoi thóp nằm trên mặt đất, mũi miệng tựa hồ đã chảy máu, nhưng dục vọng cầu sinh xem như vẫn còn rất mạnh mẽ: “Gâu ử …Gâu ử…ử…”
Trông sân một người đàn ông trung niên đứng xoa eo, hướng về phía chú chó cỡ nhỏ nằm trên mặt đất chửi ầm lên: “Vốn nuôi mày đã cảm thấy dư thừa, giờ thì giỏi rồi, lại còn sinh thêm một con!”
Nói rồi, lại định nhấc chân đá xuống.
Cái chân này mà hạ xuống, cho dù dục vọng cầu sinh của con chó có mạnh mẽ đến mấy, cũng tuyệt đối không sống nổi.
【Đừng mà!!! Mau dừng lại!!!】
【Mẹ nó, cái tên ngu xuẩn độc ác này! Không được chết tử tế!】
【Mau ngăn ông ta lại điiiii!】
【May mà chó mẹ chỉ sinh một chú cún con, không thì đều sẽ bị cái tên biến thái này dẫm chết.】
“Ông làm cái gì đấy!”
Đinh Tư Dận gào lên một tiếng, trung khí mười phần dọa cho người đàn ông lập tức thu chân lại, quay đầu nhìn.
“Mấy người là ai?” Người đàn ông tức giận nói.
Đinh Tư Dận đi nhanh che chắn Điền Chính Quốc ở sau người, nhìn xuống người đàn ông, cũng không nói lời nào.
【Ngay cả Đinh Tư Dận cũng không biết á?】
【Ông ta tốt nhất là không quen biết, không thì danh tiếng của Đinh Tư Dận sẽ lại bị loại người như này bịa đặt vớ vẩn.】
Nhân cơ hội này, Điền Chính Quốc gấp gáp lo lắng ngồi xuống xem tình hình của chú chó, ngẩng đầu nhìn tứ phía, phát hiện cách đó 20 mét có nhà mở một sở thú y trong thôn, vì thế đứng lên chạy nhanh về phái đó, lát sau, một bác sĩ thú ý mặc áo blouse trắng xách theo một hộp thuốc nhỏ chạy theo Điền Chính Quốc ra ngoài.
“Bác sĩ, ngài trị thương cho nó trước.” Điền Chính Quốc móc chìa khóa xe từ trong túi ra đưa cho bác sĩ: “Hiện tại tôi không đem tiền mặt, cái này để ở chỗ ngài trước, xin ngài nhất định phải cứu nó, ngày mai tôi sẽ đem tiền khám bệnh đến đón nó.”
Người đàn ông thấy Điền Chính Quốc và bác sĩ thú ý trong thôn đem chó của ông ta đi, vội vàng đuổi theo, dùng sức đẩy Điền Chính Quốc một cái: “Cút cút cút! Tôi đánh chó nhà tôi, liên quan cái mẹ gì đến các người.”
Điền Chính Quốc không hề phòng bị bị ông ta đẩy một cái lảo đảo, được Đinh Tư Dận đỡ mới đứng vững được, nhíu mày: “Gây rối trật tự công cộng, gây tổn hại đến an toàn công cộng và quản lý xã hội, có tính nguy hại đối với xã hội, tuy không cấu thành tội phạm hình sự, nhưng ông có thể bị công an phạt dựa theo quy định của pháp luật.”
【Á đù, cậu ấy vậy mà còn biết mấy điều luật đó? Trâu bò】
【Cái tên chết tiệt này lại dám động tay đẩy vợ tôi! Báo cảnh sát mau!!!】
【Huhu camera mau chuyển qua chỗ khác, để anh Trì qua đá chết ông ta huhuhu 】
【 tên khốn nạn kia cũng dám động thủ đẩy vợ tui! Chú cảnh sát ơi a a a!!! 】
(*) từ gốc 王八蛋: Vương bát đản; đồ vô lại; đồ tạp chủng; quân lộn giống; tên hỗn đản.
【 ô ô màn ảnh mau dịch qua, để anh Trì lại đây đá chết ông ta đi huhuhu 】
Người đàn ông làm bộ lại muốn tới xô đẩy Điền Chính Quốc, bị Đinh Tư Dận trừng đến không dám duỗi tay, đành phải méo miệng châm chọc nói: “Quản lý an ninh trật tự, có thể làm gì tao được?”
“Cảnh cáo, phạt tiền, tạm giam hành chính, xem thái độ của tôi.” Điền Chính Quốc nhịn không được ho khan một tiếng, sắc mặt có chút khó coi.
Người đàn ông cười ha ha: “Mày là cái rắm? Còn có thể quyết định sống chết ông đây?!”
“Việc này quả thật tôi không quyết định được, chẳng qua ông khả năng đến bệnh viện đo lường thương tật với tôi, quyết định từ tình hình vết thương của tôi,” Điền Chính Quốc giơ tay cho ông ta nhìn thất vết sướt đỏ sậm trên cánh tay mình, nói xong vỗ vỗ bả vai Đinh Tư Dận, “Báo cảnh sát đi.”
Người đàn ông lập tức hoảng sợ: “Cậu bạn trẻ, thấy cậu là người văn nhã, chuyện vừa rồi là đại ca không đúng, quen biết chính là duyên phận, báo cảnh sát làm gì a ha ha ha, đúng không?”
Điền Chính Quốc chán ghét lui về phía sau nửa bước: “Đừng xưng anh gọi em với tôi.”
Người đàn ông cười béo ngậy, chỉ về hướng phòng khám thú y, nói với Điền Chính Quốc: “Lúc mấy người tới chỗ tao, chắc chắn đã nhặt con thú bị tao ném ra kia nhỉ? Muốn mua chó cái về nhà đút sữa à? Bằng không cũng sẽ không dùng nhiều tiền cứu nó.”
Ông ta thấy này hai người trẻ tuổi không hé răng, trong lòng cũng có cơ sở, vươn ba đầu ngón tay: “3000, hai tụi nó thuộc về mày.”
Đinh Tư Dận kinh ngạc nói: “3000? Ông đi cướp à?”
Người đàn ông nhe hàm răng vàng khè, chẳng biết xấu hổ cười nói: “Nếu mày thiệt tình thích con chó này, cũng sẽ không cò kè mặc cả với tao, mày khẳng định muốn thông qua nó……”
Không đợi ông ta nói xong, đã bị Điền Chính Quốc cười nhạo đánh gãy: “Ông không cần ở chỗ này dùng đạo đức bắt chẹt tôi, tôi không có đạo đức, 300, cả chó mẹ cùng nhau, tôi mang đi, còn nếu không được tôi cũng chỉ có thể làm phiền đồng chí cảnh sát tới giúp một chút, đưa tôi đi bệnh viện.”
Người đàn ông không thực hiện được lập tức sụp ý cười xuống, lắm mồm mà mắng: “Mẹ nó, coi như tao xui xẻo, 300 thì 300.”
【 Quốc Quốc: Tui có tiền nhưng tui không phải tên ngốc 】
【 dòm tư thế tiêu tiền như nước này của Điền Chính Quốc, làm tôi lại có điểm hoài nghi gia thế cậu ta 】
【 mua hai con chó mà thôi, ai mua không nổi chứ? Nói nữa, sao bên trên biết được Điền Chính Quốc không phải vì lăng xê chứ? 】
【 bị khuôn mặt có tính mê hoặc kia của cậu ta che mắt phải không, bắt đầu không phân biệt thị phi à】
【 dù bởi vì Mạt Mạt đáng yêu, mấy người đã quên mấy những chuyện quá mức Điền Chính Quốc làm với Bạch Lạc kia sao? 】
Đinh Tư Dận từ chối lời đề nghị của bác sĩ thú y để anh ta quét mặt, kiên trì nhất quyết vay tiền người ta, bảo đảm một lát sẽ mang tiền lại trả sau, mới đem ba tờ tiền mặt ném cho chủ ban đầu của con chó.
“Hai thằng nhãi ranh, tụi bây đừng xem thường tao, biết thôn Hiểu Lương này sắp xây phòng tránh nóng không? Chờ tao bán phòng ở đây, tao cmn cũng thành kẻ có tiền! Đừng nghĩ có mỗi tụi bây ghê gớm, ông đây nhổ vào!” Người đàn ông đứng trước cửa viện, hướng về bóng dáng hai người Điền Chính Quốc cao giọng chửi bậy.
Đinh Tư Dận lười để chậm thời gian trên người ông ta, hỏi Điền Chính Quốc: “Cậu thật bị ông làm bị thương?”
Điền Chính Quốc bật cười vươn cánh tay, chỉ thấy mảnh da mới vừa rồi còn đỏ sậm đã khôi phục trắng nõn như như lúc ban đầu: “Lúc xuống xe tôi bị quẹt một cái, vừa rồi vừa lúc có tác dụng, thật đúng dọa ông ta một trận.”
【 a a a Quốc Quốc huh u hu tui Quốc Quốc hắc hắc hắc Quốc Quốc 】
【 tui thật sự sẽ yêu ảnh đến chết, hu hu hu tui nhất định phải nói cái này 】
***
Có một cái nhạc đệm như vậy, thời gian xuất phát của Điền Chính Quốc cùng Đinh Tư Dận chậm hơn các ba ba khác rất nhiều.
Nhưng mà khi Điền Chính Quốc đi phần bắp thuộc về mình, lại phát hiện Hạ Vân Sanh giúp cậu giảm bớt nặng nề, trước hết đã giúp cậu gánh phân nửa.
Điền Chính Quốc bất đắc dĩ thở dài, cong eo nâng đòn gánh, đuổi theo hướng mọi người.
Mới vừa đi trong chốc lát, Điền Chính Quốc liền nhìn thấy cách đó không xa dường như có bạn nhỏ bị té lăn quay trên mặt đất, mơ hồ còn thoáng thấy trên cánh tay có chút máu.
Điền Chính Quốc tập trung nhìn vào, phát hiện thế lại là Khâu Khâu!
“Phí Nhân, anh làm gì thế? Khâu Khâu đều té ngã rồi anh còn quay?!”
Thấy Khâu Khâu trở lại làm việc, người quay phim lại chỉ lo cúi đầu quay, Điền Chính Quốc nhăn chặt mày, ném xuống đòn gánh bước nhanh về phía vị trí bọn họ.
【 trời ạ Điền Chính Quốc tới rồi hu hu hu, mau giúp đỡ bảo bối Khâu Khâu với chú Quốc đi】
【 tôi sắp bị này tên quay phim này làm tức chết rồi a a a! 】
【 Khâu Khâu té ngã anhta thờ ơ đứng đó, giống như người chết 】
Nếu té ngã bình thường, còn tính việc nhỏ, nếu thật sự bị thương như vừa rồi vô tình nhìn thấy, người quay phim này có lẽ thật sự không có tâm.
Điền Chính Quốc chạy nhanh tới ngó sắc mặt người quay phimcó chút hoảng loạn, không lo lắng hỏi tình huống anhta, cũng ba bước gộp thành ba đi đến bên người Khâu Khâu, ngồi xổm người xuống xem xét tình huống cậu nhóc.
Khâu Khâu như cũ quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, ngẫu nhiên truyền đến hai tiếng nức nở yếu ớt.
Điền Chính Quốc không dám tùy tiện động vào nhóc, nhẹ giọng hỏi: “Bé Khâu, đừng sợ, chú Tiểu Quốc ở đây, con sao rồi, có thể tự mình đứng lên không?”
Xương cốt đứa nhỏ giòn, lỡ đâu vô ý té ngã gãy xương, nếu cậu tùy tiện nâng lên, chỉ sợ sẽ tạo thành thương tổn lần thứ hai.
Khâu Khâu gian nan động động ngón út, vô cùng đáng thương nhỏ giọng nói: “…… Chú Tiểu Quốc, đau……”
Đứa nhỏ không có biện pháp trong khoảng thời gian ngắn tính xem bản thân đau chỗ nào, Điền Chính Quốc chỉ có thể giúp cậu bé làm phép loại trừ.
“Chân có đau không? Chân đâu nào? Nếu đều không đau, chú Quốc đỡ con ngồi dậy trước đã.”
Khâu Khâu nghe lời dựa theo lời của chú Tiểu Quốc cảm thụ một chút chân của chính mình, xác nhận không đau xong, lên tiếng: “Không đau.”
“Ba con đâu rồi?” Điền Chính Quốc thật cẩn thận đặt trên bả vai Khâu Khâu, đỡ cậu bé ngồi dậy.
Khâu Khâu chịu đựng đau nói: “Ba đến trong nhà thôn dân đẩy mạnh tiêu thụ bắp.”
Đỡ Khâu Khâu ngồi dậy rồi, Điền Chính Quốc mới nhìn đến miệng vết thương máu tươi đầm đìa trên cánh tay cậu nhóc, tức khắc đau lòng đến nhíu mày lại, ngước mắt trừng người quay phim: “Anh còn quay? Sao còn chưa gọi đội y tế tới đây?!”
Người quay phim hoảng sợ, nhưng bởi vì bị Điền Chính Quốc mắng, làm anh ta lại nghĩ tới những ngày đầu tới quay chương trình, anh ta ở trong nhà Điền Chính Quốc bị chó dọa sợ, trong lòng đã có chút giận, tranh luận lại: “Tổng đạo diễn nói, nhiệm vụ chính của người quay phim chúng tôi là quay toàn bộ tình huống thật của khách quý phát sóng trực tiếp cho người xem.”
【 đ* má nó, tên quay phim này điên mẹ nó rồi à 】
【 nhìn như vậy nửa ngày thật sự gấp chết tôi! Tôi mẹ nó muốn khiếu nại người quay phim này! 】
【 bạn nhỏ đã bị thương anh ta còn quay? Không sợ Khâu Khâu thật sự có nguy hiểm sao? 】
【 nếu không phải gặp được Điền Chính Quốc, Khâu Khâu còn không biết khi nào mới bị phát hiện đâu 】
Điền Chính Quốc tức đến bật cười: “Anh cmn nói cái gì?”
Thấy Điền Chính Quốc mắng chửi người, người quay phim càng hăng hái, lập tức để sát camera vào, để mic thu âm cách mình gần một chút, sau đó âm dương quái khí nói: “Thầy Điền, tôi chỉ là một người quay phim, nếu có thể biết trước Khâu Khâu sẽ bị thương, tôi khẳng định cũng sẽ dìu nó, hơn nữa mặc kệ như thế nào, ngài cũng không nên mắng chửi người nha.”
Thiết bị di động linh tinh lúc làm nhiệm vụ sẽ bị thu lại, lúc này Điền Chính Quốc không có công cụ liên lạc, không thể gọi cho đội y tế tới bên này, duy nhất có thể gọi điện thoại chính là người quay phim.
“Tôi mẹ nó mắng chính là anh,” Điền Chính Quốc vươn tay về phía anh, “Anh đưa điện thoại cho tôi, tôi tự mình liên hệ đội y tế lại đây.”
Không nghĩ tới camera man thế nhưng lại lui về phía sau một bước, không chịu đưa điện thoại cho Điền Chính Quốc: “Xin lỗi, thầy Điền, trong lúc quay chụp, toàn bộ khách quý cấm bị sử dụng thiết bị liên lạc.”
【??? 】
【camera man này rốt cuộc bị cái giống gì? Đến cùng có xung đột với Điền Chính Quốc hay ghi hận Khâu Khâu vậy? 】
【 đứa còn ở đổ máu đó, mẹ nó tức chết tôi, tôi muốn tưởng sút anh ta một cái 】
【 hu hu Hà Nghị và Vân Sanh khẳng định đau lòng lắm luôn, Khâu Khâu bảo bối cụa tui 】
Camera man dám như vậy với Khâu Khâu, một phương diện là bởi vì tính tình Hạ Vân Sanh mềm yếu, về phương diện khác còn lại là người giằng co với anh ta là Điền Chính Quốc, anh ta không nuốt, phải xả ra mới thấy thoải mái.
“Tổng đạo diễn nói anh làm như vậy là đúng à ?”
Camera man không sợ hãi mà thẳng thân thể, “Đúng vậy.”
Điền Chính Quốc vỗ tay đoạt điện thoại qua, khi nhấn dãy số cho đội y tế chờ bắt máy, đến nửa ánh mắt cũng không cho người quay phim, lạnh nhạt nói: “Được, vậy hai người điều mẹ nó đừng làm nữa.”
Giọng cậu không lớn, biểu cảm cũng cực kỳ nhạt nhẽo, nhưng lại khiến tên quay phim cách đó không xa bỗng dưng đổ một tầng mồ hôi lạnh sau lưng.
【ánh mắt kia của Điền Chính Quốc, rõ ràng là nhìn quay phim, thế nào lòng bàn tay tôi đều ra mồ hôi 】
【 tui cũng dị, có điểm hơi sợ, chẳng qua tui lại rất thích a hắc hắc hắc hắc hắc……】
【 đứa nhỏ có cái gì vấn đề, thì có thể nói chuyện với ba ba bé, để người lớn giáo dục bé lại, loại trả thù này không khỏi quá khủng bố rồi 】
【 Điền Chính Quốc nếu là thật sự có thể loại người quay phim với đạo diễn đi thì tốt quá, cảm giác đạo diễn phụ trách《Xuất Phát Thôi Bảo Bối》năm nay thật sự má nó kỳ dị】
*
Tòa nhà Phát thanh và Truyền hình Phù Vân.
“Có cái gì đáng sợ?” Tổng đạo diễn Nhậm Trát bắt chéo chân ngồi ở ghế dựa to rộng thoải mái, trên tay bưng ly trà, nói với Phí Nhân, “Một Điền Chính Quốc mà thôi, cậu lo lắng có thể nổi được cơn gió gì chứ?”
Trong lòng phí vẫn có chút không yên: “Nhưng tôi thấy biểu cảm của cậu ta, tuyệt đối không phải dáng vẻ chỉ nói suôn thôi.”
Nhậm Trát phun ra một miệng bọt lá trà, châm chọc nói: “Còn nói để hai ta đều đừng làm nữa, chê cười, Nhậm Trát tôi nhiều năm như vậy một đường làm đến vị trí tổng đạo diễn, tôi còn có thể sợ cậu ta?”
“Dượng hai, chúng ta thật sự không có việc gì sao? Anh Tần Thụ đã bị điều đi rồi, kế tiếp có thể thật sự đến phiên cháu không?”
Nghĩ đến đây, Phí Nhân không khỏi thấy hối hận với cách làm mặc kệ Khâu Khâu, “Dượng hai, cháu không muốn rời khỏi đài truyền hình Phù Vân, cháu ở chỗ này làm khá tốt, tháng sau cháu phải kết hôn rồi, cũng không thể mất đi công việc này được.”
“Cháu sợ cái rắm ?! Có cái gì để sợ?” Nhậm Trát buông thật mạnh chén trà, trừng mắt nhìn Phí Nhân không tiền đồ, “Về sau cháu đi theo dượng hai làm cho tốt, về sau vị trí tổng đạo diễn này không phải cho cháu à?”
Phí Nhân rốt cuộc thoáng nhẹ nhàng thở ra, miễn cưỡng cười nói: “Cảm ơn dượng hai, cháu nhất định sẽ làm thật tốt, tuyệt đối sẽ không phụ kỳ vọng của dượng hai, tranh thủ……”
Lời còn chưa dứt, máy bàn trên bàn làm việc đã vang lên.
Nhậm Trát lại uống ngụm trà, chậm rì rì nhận điện thoại: “Alo, ai vậy?”
Giây tiếp theo, Nhậm Trát tức khắc sặc khụ khụ, “Giám, giám đốc?! Tôi không có! Tôi không có dặn dò như vậy!”
Phí Nhân khẩn trương mà ngừng thở, một ngụm khí lớn cũng không dám hít.
Không biết người trong điện thoại nói cái gì, tóm lại sắc mặt Nhậm Trát đứng ở phía sau bàn làm việc càng ngày càng khó coi, cuối cùng giống như sắp xỉu tại chỗ, sắc mặt xanh mét đến dọa người.
Phí Nhân thầm nghĩ không tốt, tám phần là đã xảy ra chuyện, chẳng lẽ dự cảm vừa rồi của anh ta thật sự ứng nghiệm?
Giám đốc đài truyền hình phẫn nộ cắt đứt điện thoại, lưu lại một mình Nhậm Trát nắm ống nghe, ngây ngốc đứng tại chỗ.
“Dượng hai, cháu làm sao bây giờ ……” Phí Nhân kinh hoảng nói, “Dượng hai, dượng nói chuyện đi…… Dượng hai cháu sợ ……”
Nhậm Trát phục hồi tinh thần lại, nắm một chồng folder trên bàn, quay đầu đánh lên mặt Phí Nhân: “Tôi đã nói bao nhiêu lần, ở đài truyền hình không được gọi tôi là dượng hai!”
“Dượng hai……” Phí Nhân sắp khóc ra.
“Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc thế nhưng con mẹ nó……” Nhậm Trát vẫn như cũ có chút khó có thể tin, “Cậu ta thế nhưng thật sự……”
Nhìn hành động Nhậm Trát gần như hỏng mất, một tia hy vọng trong lòng Phí Nhân cuối cùng cũng tiêu tan thành ảo ảnh: “Dượng hai…… Chúng ta…… Chúng ta làm sao bây giờ ……”
Nhậm Trát gạt bay tàn thuốc trên mặt bàn, khàn cả giọng mà quát:
“Chỉ bởi vì chuyện ngu xuẩn mày làm, hai chúng ta sau này xong rồi! Hoàn toàn xong rồi!”
***
Phát sóng trực tiếp bởi vì Khâu Khâu bị thương huống mà dừng khẩn cấp, xe cứu thương bay nhanh tới rồi đem Khâu Khâu đi.
Điền Chính Quốc cũng đi theo cùng nhau tới bệnh viện.
Kỳ thật những việc này có thể phân phó người khác tới làm, nhưng Điền Chính Quốc thật sự lo lắng Khâu Khâu xảy ra chuyện, liền cùng Hạ Vân Sanh cùng nhau đến chỗ bàn nhân viên y tế tấp nập, khẩn thiết xin nhất định phải để mắt đến Khâu Khâu.
Trong lúc chờ đợi có kết quả kiểm tra, Khâu Khâu bị Hồ Bằng sai người sếp vào phòng bệnh đơn cuối hành lang, ngoài cửa có hai vệ sĩ hình thể có thể so với Cẩu Dậu, chỉ cần nhìn đi chỗ khác cũng có thể khiến người ta sinh ra xa tâm tư kính nhi viễn chi(*).
(*)敬而远之 [jìngéryuǎnzhī]: KÍNH NHI VIỄN CHI : tôn kính mà không thể gần gũi; kính trọng nhưng không gần gũi
Trong phòng bệnh, Hạ Vân Sanh ngồi ở mép giường thấp giọng khóc nức nở, bả vai đơn bạc không ức chế được mà rung động.
“Anh Sanh, tiết mục sẽ tiếp tục ghi hình, nhưng tổng đạo diễn đại khái sẽ bị đổi đi……” Đầu Điền Chính Quốc choáng váng đến lợi hại, thanh âm nói chuyện cũng càng thêm yếu ớt, “Hơn nữa mấy ngày nay anh và Khâu Khâu đãi ở chỗ này, cũng không thể an toàn hơn.”
“Cảm ơn cậu Tiểu Điền,” Nước mắt Hạ Vân Sanh ngăn không được rớt xuống, “Nếu không có cậu hỗ trợ, anh thật sự không biết nên làm cái gì mới mới bây giờ”
Điền Chính Quốc giúp Khâu Khâu dịch dịch góc chăn, xua tay nói: “Anh Sanh, anh nói những lời này làm gì.”
“Anh thật sự không nên giao Khâu Khâu cho người quay phim, anh không nên tin tưởng anh ta sẽ chăm sóc tốt cho Khâu Khâu.” Hạ Vân Sanh hối hận nói.
Điền Chính Quốc khó chịu ho khan hai tiếng, lo lắng đánh thức Khâu Khâu, lại cố tình phóng nhẹ thanh âm.
Hạ Vân Sanh thấy sắc mặt Điền Chính Quốc không tốt lắm, vội vàng lau đi nước mắt, nói giọng khàn khàn: “Tiểu Điền, cậu về nhà trước nghỉ ngơi đi, chờ Khâu Khâu tỉnh, anh sẽ gửi tin nhắn cho cậu.”
Điền Chính Quốc lắc đầu: “Em không sao……”
“Tiểu Điền, cậu nghe anh, về nhà nghỉ ngơi.” Tính cách Hạ Vân Sanh luôn luôn ôn nhu, lúc này lại để lộ ra kiên cường bất đồng với dĩ vãng.
Điền Chính Quốc biết anh ấy một lòng vì tốt cho mình, vì thế chỉ có thể tái nhợt môi chịu thua: “Vậy được, tôi đi về trước nghỉ ngơi một chút, nhưng một khi Khâu Khâu bên này có tin tức, anh nhất định phải cho tôi biết đầu tiên, có chuyện gì thì kêu vệ sĩ ngoài cửa giúp đỡ, đó đều là người của bạn tôi, có thể tin được.”
Hạ Vân Sanh khóc gật gật đầu.
*
Sức khỏe Kim Thái Hanh đã hoàn toàn khỏe lại, chỉ một ngày cuối cùng của kỳ cách ly, lại khiến tâm tình hắn vừa chờ mong vừa bực bội.
Mà trùng hợp lại có mấy cái khốn nạn đâm vào họng súng hắn.
Cắt đứt điện thoại với giám đốc đài truyền hình Phù Vân, Kim Thái Hanh suy nghĩ, đánh một cuộc điện thoại cho Văn Chinh: “Phòng nghỉ hè tại khu nghỉ dưỡng Hiểu Lương ở ngoại ô phía Tây gần đây sẽ phải trình cơ quan hành chính phê duyệt đúng không?”
Văn Chinh đầu kia điện thoại lật văn kiện bên dưới, cho trả lời khẳng định: “Đúng vậy, tháng sau đăng báo, đại khái năm sau có thể khởi công.”
“Ba hộ số 5 thôn Hiểu Lương, không cần phải làm thủ tục chuyển nhượng đất với ông ta”.
Kim Thái Hanh nhìn hình ảnh vệt đỏ trên cánh tay Điền Chính Quốc dừng tại màn hình, giọng hơi trầm xuống:
“Đúng vậy, vây quanh nhà ông ta.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Kim tổng: Não chỉ đang yêu đương phải trở về, nhóm kiến bắt nạt vợ con tôi, chịu chết đi!
Quốc Quốc:…… Hình như có đồ vật bị dơ
Mạt Mạt: Ba ngầu ngầu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro