Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

104.

“Ầm, ầm, ầm ——”
Trong thư phòng yên tĩnh không tiếng động, ngoài ly nước như cũ lăn long lăn lóc trên mặt đất.
“Ầm —— ầm ——”
Tốc độ lăn của ly nước dần dần chậm lại, cuối cùng rốt cuộc rì rì dừng lại.
Khi nó không còn phát ra tiếng nữa, Điền Chính Quốc rốt cuộc gian nan từ trong kinh ngạc giật mình hồi thần.
Kim Thái Hanh giống như thật sự…… Mang theo máy tính chạy rồi?
“Phát sinh chuyện gì nhi?” Thi Hách Nhân mặc bộ quần áo ngủ lông nhung màu hồng nhả Điền Chính Quốc mới vừa tìm cho y, ôm Mạt Mạt được chăn bọc đến kín mít, mắt buồn ngủ mông lung từ trong phòng ngủ ra, đứng ở cửa thư phòng đánh giá bên trong…… Thấy tình huống bi thảm, nhịn không được mở to hai mắt, “Anh nói này……Hai người định làm đặc công à?”
“Anh nhìn thấy Kim Thái Hanh chạy hướng nào chạy nào?” Điền Chính Quốc vẫn như cũ không buông con chuột trong tay ra, thậm chí rất có tư thế muốn bóp nát nó.
Thi Hách Nhân cách thư phòng rất gần, nếu tỉnh đủ nhanh, có thể nhìn đến phương hướng Kim Thái Hanh chạy trốn.
Thi Hách Nhân lắc đầu: “Mắt anh cũng không lớn lên ở trên tay then cửa.”
Mạt Mạt ý bảo bác Thi thả mình xuống dưới, được như ý nguyện đứng trên mặt đất rồi, bé con “Lộc cộc” chạy đến bên người Quốc Quốc, làm như thật ưỡn ngực: “Mạt Mạt đi cùng Quốc Quốc tìm ba!”
Đồng minh +1.
Điền Chính Quốc lộ ra nụ cười đắc ý.
Nếu đầu bếp nhỏ bất nhân…… Vậy đừng trách người làm chồng như cậu bất nghĩa.
Điền Chính Quốc ý thức đem con chuột trở thành di động cất vào túi áo tắm dài của mình, nhấc chân đi ra ngoài.
Thi Hách Nhân tò mò đi theo, thẳng đến người trước đứng yên ở cửa phòng chó, y mới hiểu được Điền Chính Quốc muốn làm cái gì.
“Norbert, Việt Quất, Hương Hương, Hayden, Gia Gia, Lily, Hỏa Sài……” Điền Chính Quốc mở cửa phòng chó, một đường điểm danh, thẳng đến nói tên Hỏa Sài, cậu mới vội vàng sửa lời, “Hỏa Sài kêu không tỉnh đúng không, tiếp theo ngủ đi……”
Nếu để Hỏa Sài tích cực tìm Kim Thái Hanh, không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai cậu phải tìm một đội trang hoàng lại đây sửa lại phòng một lần.
Không đáng, thật sự không đáng.
Nghe được mệnh lệnh của Điền Chính Quốc, Norbert cùng Hayden tinh lực tràn đầy lập tức giống như mũi tên rời cung nhảy ra ngoài, suýt nữa đâm bay Thi Hách Nhân đang đứng ở cửa trợn mắt há hốc mồm thưởng thức Điền Chính Quốc thuần chó.
“Bác Thi phải cẩn thận nha ~” Mạt Mạt đi theo phía sau bọn họ sốt sắng vỗ vỗ chân Thi Hách Nhân, cười tủm tỉm dặn dò, “Trước kia Quốc Quốc bị Việt Quất đâm ngất xỉu rồi ~ Bác Thi ngàn vạn không cần nga ~”
Thi Hách Nhân cúi người xuống, cười ôm bé cưng vào trong ngực, cố ý nâng âm lượng, để Điền Chính Quốc có thể nghe rõ: “Phần dưới của bác Thi rất vững, sẽ không bị đâm ngất xỉu đâu, nếu bác Thi bị đâm ngất, sẽ …… ăn luôn thảm hành lang!”
Mạt Mạt tức khắc kích động sùng bái nhìn y: “Bác Thi thiệt nị hại ~”
Điền Chính Quốc: “……”
Có lẽ Việt Quất trời sinh phản cốt, chịu không nổi người khác nghi ngờ thực lực của mình, Thi Hách Nhân mới vừa kiêu ngạo thả lời tàn nhẫn xong, nó đã nhảy lên một bước xa, cái đầu đen tròn vo đụng trên người Thi Hách Nhân——
Thi Hách Nhân mới vừa đặt Mạt Mạt xuống đất, muốn nắm tay bé cùng nhau đi phía sau Norbert cùng Hayden tìm Kim Thái Hanh, khóe mắt nhìn đến một quái vật khổng lồ từ một bên vọt về phía mình.
!!!
Muốn chết!
Việt Quất-kun の báo thù!
So với cân nặng 93 cân trước đó, Việt Quất hiện giờ càng mỡ phì thể tráng, cũng không mang theo toàn lực đánh sâu vào lại khiến Thi Hách Nhân lập tức ngã trên mặt đất.
Kết cục không tốt hơn Điền Chính Quốc trước đó là bao.
Thi Hách Nhân ngã vào thảm rắn chắc, ngửa mặt nhìn trần nhà, trên mặt ngoài biểu tình sống không còn gì luyến tiếc ra, thì không còn gì khác.
Tuy y không bị thương, nhưng tâm sớm đã vỡ nát.
Bàng hoàng một lát, Thi Hách Nhân vẫn hận không thể dùng tay bắt lấy góc thảm, xoay người một cái cuốn mình kỹ càng vào trong thảm, không bao giờ gặp người nữa.
Nhưng Điền Chính Quốc có vẻ căn bản không tính toán cho y cơ hội này.
“Anh Thi,” Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn thảm hành lang, cười như không cười trào phúng, “Để em đút anh, anh tự anh xuống tay?”
Mạt Mạt đi theo Quốc Quốc cùng nhau quay đầu, sùng bái nhìn bác Thi.
Thấy anh Thi ngồi dưới đất, xấu hổ đến nửa ngày không nhúc nhích, Điền Chính Quốc bừng tỉnh nói: “À, có phải anh cần dao nĩa không? Tiểu Vân, trước đừng tìm Kim Thái Hanh, giúp anh Thi cầm dụng cụ ăn sang đi, anh ấy muốn ăn khuya.”
Thi Hách Nhân: “……”
**
Điền Chính Quốc tự xưng một người thông minh, có thể nắm bắt được những thời điểm quan trọng, cậu biết trước khi tìm ra đầu bếp nhỏ đầy mưu mô, anh Thi đầu óc thông minh sáng suốt còn có lợi ích rất lớn với mình.
Vì thế chỉ tiến hành cười nhạo đơn giản anh Thi, Điền Chính Quốc vẫn nhanh chóng đỡ anh Thi từ dưới đất lên, giúp y phủi đi bụi đằng sau: “Việt Quất vẫn luôn rất nghịch ngợm, anh Thi vất vả rồi.”
Mạt Mạt lo lắng bác Thi té bị thương, đi theo Quốc Quốc cùng nhau nâng người dậy, giọng sữa mềm ôm cánh tay bác Thi, khổ sở không thôi biểu đạt mình đau lòng bác Thi.
Không ai có thể chịu được bé con ngoan ngoãn đáng yêu lại săn sóc, tuy Thi Hách Nhân mang nhiều bất mãn với cha già bé, cũng vẫn không nhịn được bế Mạt Mạt lên, lòng tràn đầy vui mừng đi theo sau Hương Hương, một tầng một tầng, một phòng một phòng tìm kiếm bóng dáng Kim Thái Hanh.
Tuy rằng tuổi tác Hương Hương không nhỏ, nhưng năng lực nghiệp vụ vẫn không thể chê, Điền Chính Quốc đưa áo khoác Kim Thái Hanh cho nó dẫn theo đại đội gâu gâu ngửi qua, Hương Hương mang theo chó tàn nhẫn không nói lời nào cùng Gia Gia và Lily xông ra ngoài.
Chỉ là làm người và chó đều cảm thấy có chút bất lực, chính là khắp căn biệt thự này đều có mùi Kim Thái Hanh.
Huống chi, trước khi chạy trốn, Kim Thái Hanh vừa tắm xong, bởi vậy cho dù nhóm chó khứu giác siêu mạnh cũng không quá dễ dàng nhận ra phương hướng cụ thể mùi Kim Thái Hanh.
Hiện tại thời gian này không tính là đêm hôm khuya khoắt, cho nên đại đa số người trong biệt thự đều còn chưa ngủ.
Vốn dĩ bọn họ ở chung với Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh cực tốt, biết bọn họ xem náo nhiệt hai người Điền Chính Quốc, cũng không làm Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh không cao hứng.
Chẳng qua có tốt cũng càng vừa ý một người.
Vì thế, lấy dì Triệu cầm đầu các cô gái tất cả đứng bên phía Điền Chính Quốc, mở toàn bộ đèn trong biệt thự, chỉ vì tìm kiếm thân ảnh Kim Thái Hanh; mà chú Hoàng cầm đầu thợ trồng hoa, đầu bếp, tài xế, bảo vệ một mực đứng về phía Kim Thái Hanh, cực lực giúp hắn che giấu hành tung.

(Yên Hy: Má ôi dịch tới đây t buồn cười quá =))))

Rốt cuộc, trời xanh không phụ người có lòng, dưới thế lực to lớn một phương của Điền thị, đầu bếp nhỏ rốt cuộc không còn chỗ trốn, bị Norbert từ cửa bí mật phòng ngủ chính cắn góc áo tắm dài túm ra ngoài.
Hayden nhìn thấy Norbert tìm được Kim Thái Hanh, vội vàng thò lại gần, cùng nó cùng nhau cắn vạt áo Kim Thái Hanh, như tranh công vẫy đuôi về phía chủ nhân.
“Bé ngoan,” Điền Chính Quốc cúi người sờ đầu hai đứa nó, khen ngợi, “Hai đứa giỏi quá, đi thôi, để bác mặc áo ngủ hồng mở hộp cho hai đứa.”
Bác mặc áo ngủ hồng đứng ở cửa: “……” Khinh người quá đáng.
Thấy Norbert cùng Hayden hưng phấn chạy tới mình, Thi Hách Nhân không so đo việc nhỏ với Điền Chính Quốc, mang theo nhóm chó rời đi phòng ngủ chính, để lại không gian cho hai đương sự thích văn học cưỡng chế.
Điền Chính Quốc ôm cánh tay ngồi ở sô pha giường đuôi, ung dung đánh giá đầu bếp nhỏ trước mặt, âm dương quái khí nói: “Người anh em A Cường thông minh bị thông minh hại, lạy ông tôi ở bụi này ha.”
Kim Thái Hanh: “……”
Điền Chính Quốc hừ nhẹ một tiếng: “Nói chuyện đi.”
Yết hầu Kim Thái Hanh chuyển động.
…… Hắn không dám nói lời nào.
Điền Chính Quốc chậm rì rì dùng lòng bàn tay đẩy gọng kính, hơi ngửa đầu nhìn Kim Thái Hanh, đuôi mắt bị vài chuyện kiều diễm phía trước xoa nắn đến có chút hồng nhạt mờ mịt hơi nước.
Cậu hoàn toàn không để ý tới bộ dáng tao nhã của mình, nhẹ nhàng giơ đầu ngón tay lên gõ gõ đầu gối: “Ôm công cụ gây án của anh, đến gần chút.”
Kim Thái Hanh một tay kẹp máy tính cực lớn, quy quy củ củ đứng ở giường đuôi, giống như học sinh làm chuyện sai, ngẫu nhiên lén nhìn biểu cảm Điền Chính Quốc, không dám lỗ mãng.
Điền Chính Quốc đánh giá hắn trong chốc lát, phát hiện trạng thái
trước mắt không rất thích hợp thẩm vấn, giống như bị thiếu điều gì đó……
cậu nhìn quanh bốn phía, thuận tay nhặt lên cà vạt mới được Kim Thái Hanh dùng xong nếu trên thảm, hơi nhướng chân mày ý bảo Kim Thái Hanh lại đây.
Khoảnh khắc chờ đợi bị xử phạt khiến con người ta tỉnh táo, thế cho nên Kim Thái Hanh căn bản không dám nghĩ đến điều gì khác, chỉ muốn làm Quốc Quốc mau chóng nguôi giận.
Thấy thế, hắn đi đến trước mặt, theo ý Quốc Quốc vươn đôi tay, phục tùng bị cậu trói buộc hai cổ tay, rồi sau đó xoay người đi về vị trí vừa rồi.
Điền Chính Quốc tỏ vẻ cực kỳ vừa lòng với kiệt tác của mình, thưởng thức trong chốc lát, cậu cầm lấy di động Kim Thái Hanh, mở khóa, dựa thắt lưng vào gối mềm hỏi hắn: “’người anh em A Cường’ bị giấu chỗ nào rồi?”
Chuyện tới hiện giờ đã chết đến nơi, quyết đoán thẳng thắn mới có thể nhận được xử lý khoan hồng.
Kim Thái Hanh cân nhắc một phen, nâng lên hai tay bị trói, đi chỉ vào môt APP trên màn hình: “Nơi này.”
…… Tựa như tội phạm chỉ ra rồi xác nhận hiện trường phạm tội.
Điền Chính Quốc kinh ngạc giương nhìn hắn: “…… Trình duyệt?”
Kim Thái Hanh gật gật đầu.
“Nhưng ngày thường em dùng APP?” Điền Chính Quốc khó hiểu nói, “Hơn nữa anh hẳn cũng có dùng APP mà? Hơn nữa, em cảm thấy có chỗ kỳ quái, vì sao em dùng máy tính anh lừa anh, anh sẽ thật sự nhảy vào?”
“Đúng vậy, trước đó anh cũng dùng APP, phía trước em tìm không thấy…… Vì bị anh gỡ rồi,” giải thích xong rồi nửa câu đầu, Kim Thái Hanh dừng một chút, tiếp tục nói, “……Ở trên máy tính cũng dùng trình duyệt đăng nhập diễn đàn, hơn nữa anh quên không xóa lịch sử.”
Lo lắng bị phát hiện, cho nên lúc hoảng sợ lại làm ra chuyện ngu ngốc không đánh đã khai.
“Vậy lần trước, lần trước sao anh biết em sẽ kiểm tra di động anh dưới tình huống kia?” Điền Chính Quốc vẫn không thể suy nghĩ cẩn thận ngọn nguồn chuyện này, “Sao anh sẽ nghĩ đến việc gỡ APP ra trước nha?”
Nếu thật sự có thể biết trước, đầu bếp nhỏ này không khỏi cũng có chút quá biến thái rồi?
“Bởi vì anh…… Để bảo đảm, mỗi lần nói chuyện cùng với em xong đều sẽ gỡ APP đi.” Kim Thái Hanh thẳng thắn thành khẩn nói.
“Anh vì để tránh né em kiểm tra……” Điền Chính Quốc khó thể tin đề cao âm lượng, “Vậy mà dùng một lần, tháo một lần?!”
Này cũng quá gian xảo rồi!
Kim Thái Hanh hổ thẹn gật đầu.
Vì để việc xấu của Kim Thái Hanh vang danh khắp thiên hạ, thời điểm Điền Chính Quốc tiến vào không đóng cửa phòng ngủ.
Thi Hách Nhân bưng hạt dưa, cười khanh khách đứng ở cửa xem náo nhiệt.
Nghe được tiếng cắn hạt dưa thanh thúy, Kim Thái Hanh quay đầu lại liếc hắn một cái, trong mắt tràn ngập cảm xúc không kiên nhẫn ‘anh còn ở chỗ này xem náo nhiệt gì’.
“Trong nhà có sẵn kịch chiến tranh điệp viên,” Thi Hách Nhân đặt vỏ hạt dưa vào bao nilong nhỏ trên cổ tay, như đã chuẩn bị xong cả đêm ở đây, “Tôi khẳng định phải cổ động nha.”
Kim Thái Hanh mặc kệ y, dỗ Quốc Quốc mới quan trọng.
Hắn buông máy tính từ khuỷu tay ra, mặc cho nó nằm trên thảm.
Rồi sau đó trong ánh mắt nghi hoặc của Điền Chính Quốc, tiến lên hai bước, cúi người xuống, hơi cong đầu gối, nửa quỳ trước mặt Điền Chính Quốc ngước mắt nhìn cậu, ôn hòa nói: “Quốc Quốc.”
Hai tay hắn còn bị cà vạt trói, khi nửa quỳ trên mặt đất ngửa đầu nhìn Điền Chính Quốc, cặp mắt đào hoa ẩn đầy tình ý kia vọng đến Điền Chính Quốc tâm thần nhộn nhạo.
Điền Chính Quốc không chịu nổi Kim Thái Hanh câu dẫn, rốt cuộc năm đó mới vừa tròn mười tám, cậu chính là bị bộ dáng phó nhìn như ôn lương vô hại này của Kim Thái Hanh dỗ tới tay.
“…… Anh, anh đừng nhìn em như vậy!” Điền Chính Quốc đột nhiên nâng tay, che kín hai mắt của mình, không dám xem nhiều thêm.
Đầu bếp nhỏ điên rồ.
Kim Thái Hanh đương nhiên không ngốc, nhìn thấy phản ứng này của Điền Chính Quốc, cũng biết chính mình đã thấy được ánh rạng đông, vội vàng châm thêm lửa: “Quốc Quốc, chẳng lẽ em ghét anh sao?”
Điền Chính Quốc nuốt nước miếng, xinh đẹp hầu kết nhẹ nhàng lăn.
Không thể không thừa nhận, trong khoảng thời gian “người anh em A Cường” chỉ dẫn cùng xúi giục, không những không làm quan hệ giữa bọn họ tệ đi, ngược lại ở chuyện kia càng thêm…… Hòa thuận rất nhiều.
Về phần Điền Chính Quốc không nuốt được khẩu khí này, chủ yếu đến từ xấu hổ buồn bực.
Bởi vậy cậu với Kim Thái Hanh…… Càng chưa nói tới chán ghét cái gì.
Điền Chính Quốc rũ mắt nhìn mặt mày đoan trang Kim Thái Hanh, vừa định muốn nói, đã bị thanh âm từ cửa truyền đến đánh gãy.
“3, 2, 1……” Thi Hách Nhân vừa cắn hạt dưa vừa xem náo nhiệt dường như cũng không cam tâm trở thành phông nền, nhìn đến hứng khởi, thập phần tận chức tận trách đưa đến BGM, “A Chân ~ yêu A Cường ~ ở một ~ buổi đêm ~ có sao ~” [1]
Điền Chính Quốc: “……”
Kim Thái Hanh: “……”
Tác giả có lời muốn nói:
Quốc Quốc: Cộng lại cộng lại nên đưa anh Thi đến Nam Phi đi thôi, em đồng ý
Em Kim: Tuân lệnh
Anh Thi :!!! Mấy người sao có thể táng tận lương tâm như thế?!
Điền tổng: Đừng sợ, tôi còn sống, tụi nó không dám
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #pl