3
Tối không xong chính là, chờ hắn ra khách sạn, lái xe Thang Đông Trì ân cần đưa hắn đến cửa nhà, sau khi lái xe rời đi, hắn mới nhớ ra đã quên lấy lại hợp đồng ký kết.
Tiêu Kính Nam đột nhiên cảm thấy thái độ Thang Đông Trì rất kỳ quái.
Hắn vốn muốn nhờ Thang Đông Trì chuyển phát hợp đồng đã ký đến, nhưng Thang Đông Trì thật sự nói rằng gởi đi gởi lại không an toàn, muốn hắn tự mình đi lấy.
Vì vậy hắn đành đỡ thắt lưng nhờ lái xe của Thang Đông Trì chở hắn đến lấy hợp đồng. Lúc đến nơi, Thang Đông Trì lại họp, tiểu bí thư chạy tới mời hắn vào phòng hội nghị chờ, sau khi hắn mở cửa nhìn thấy, trong phòng thay vì có sopha, lại có một cái giường đệm.
“Thang tiên sinh chiếu cố Tiêu tiên sinh có thể ở bên cạnh nằm một chút.”
“Chờ một chút.” Tiêu Kính Nam vội cắt lời nàng, lộ ra nụ cười hắn tự nhận là rất đẹp trai, “Tôi là tới lấy hợp đồng, nếu thuận tiện, cô có thể đem hợp đồng đến cho tôi?”
“Không thể.” Tiểu bí thư ngọt ngào mỉm cười, ánh mắt hơi hơi nheo lại, “Thang tiên sinh muốn tự mình giao cho anh.”
Nói xong liền mỉm cười đi ra ngoài, còn đóng cánh cửa gỗ lại.
Tiêu Kính Nam chăm chú nhìn cánh cửa kia một hồi.
Không hổ là người của Thang Đông Trì, nhìn thì rất đức hạnh, cười rộ lên rất gian trá.
Nhìn nhìn xung quanh, không có cameras, trừ một bàn trà thuỷ tinh, một giường đệm, còn có một cái sopha nhỏ cùng một chậu cây nhỏ, thì chẳng có đồ vật gì.
Nhìn nhìn giường đệm thoải mái, lại nhìn ghế sopha nhỏ, Tiêu Kính Nam vẫn là ngồi trên ghế sa lông.
Hắn mới sẽ không tuỳ tiện nằm ở trong phòng làm việc người ta như vậy, còn ra bộ dáng gì.
Năm phút trôi qua, Tiêu Kính Nam lần thứ hai liếc giường đệm.
Hừ…Giống bộ dáng gì.
Mười lăm phút trôi qua, Tiêu Kính Nam lần thứ hai liếc nhìn giường.
Hừ…
Nửa giờ đi qua, Tiêu Kính Nam nhìn chăm chú cái giường kia.
…
Một giờ, Tiêu Kính Nam ho khan một tiếc, chống đỡ sopha đứng lên, làm bộ làm tịch dạo trong phòng một vòng, rồi mới đứng trước giường.
Xem thử ngồi trên cái giường này có thoải mái hay không.
Tiêu Kính Nam thập phần chậm rãi ngồi xuống, lặng yên một khắc.
… Không bằng hảo nằm một chút.
Nằm xuống quả nhiên thư thái rất nhiều, Tiêu Kính Nam thở ra một hơi, chớp mắt vài cái.
Tuy rằng cảm giác quái dị, nhưng mà như vậy….
Không đợi Tiêu Kính Nam “như vậy” xong, cửa đột nhiên mở.
Thang Đông Trì đi tới, hợp đồng trong tay ném ở trên bàn trà, xoay người đóng cửalại.
Xoay người, liền thấy Tiêu Kính Nam cố gắng đem người từ trên giường chống đỡngồi dậy, đại khái bởi vì có chút lo lắng, thắt lưng lại dùng lực, khuôn mặt chật vật đến đỏ bừng, hai chân đạp giữa không trung, vẫn không thể nào ngồi lại.
“Đừng động.” Tiêu Kính Nam đến gần hai bước, ngồi xổm bên thân thể hắn, một taythực tự nhiên đè lại bờ vai hắn, đem hắn vừa rồi khổ sở trở về nguyên dạng.
Tiêu Kính Nam thở hổn hển hai cái, sờ thắt lưng mình, nói thô lỗ: “Làm gì?”
“Phía sau cậu là cái gì?” Thang Đông Trì đột nhiên hỏi.
“Cái gì cái gì?” Tiêu Kính Nam mạc danh kỳ diệu, hơi hơi xoayngười muốn sờ, đã bị một bàn tay đè xuống, mặt hướng đệm trên giường.
“Uy! Thang Đông Trì! Anh muốn làm gì?!” Tiêu Kính Nam cảm thấy trọng lượng trên lưng, miễn cưỡng xoay cổ qua, phát hiện Thang Đông Trì thế nhưng khoá ngồi ở trên người hắn, tay vươn ra đụng đến nút gài thắt lưng phía trước của hắn.
Tại thời điểm hắn còn không kịp kêu sợ hãi, một phen kéo xuống mộtnửa quần hắn, “Quả nhiên không thay thuốc.”
Tiêu Kính Nam sửng sốt, đột nhiên cảm thấy làn da bị kéo xuống đau xót. Hắn khẽ gọi một tiếng, lập tức hiểu được là Thang Đông Trì giúp hắn bôi thuốc mỡ phía sau.
“Anh kêu liền kêu đi.” Thang Đông Trì nhíu mày, đưa tay sờsờ làn da bôi thuốc mỡ bị đỏ lên kia, “Nơi này cách âm rất tốt, bên ngoài không nghe được.”
Tiêu Kính Nam đen mặt, “Anh xuống dưới trước… Chuyện gì cũng từ từ.”
“Tôi đổi dược xong liền đứng lên.” Thang Đông Trì từ trong túi tiền lấy dán châm cứu ra, sau khi xé gói thuốc thì chậm chạp không làm gì.
Tiêu Kính Nam nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn nhịn không được. “Được không a!”
Nhìn chăm chú mông của hắn một hồi lâu, rốt cuộc là muốn như thế nào?
“Cậu không nghe thấy thầy thuốc nói sao? Sau khi bôi thuốc mỡ phải đợi năm phút tái dán, làn da sẽ không bị thương tổn quá lớn.”
“Ý của anh là, anh muốn bảo trì như vậy năm phút?”
“Không, hai phút rưỡi.” Thang Đông Trì mỉm cười, “Đã qua hai phút rưỡi.”
“…”
Bắt đầu từ đó, Thang Đông Trì tìm đủ lý do khiến hắn đến nơi này, trên danh nghĩa đều là công việc, trên thực tế đều là vì giúp hắn đổi dược.
Dần dần, hắn cũng thấy có điểm kỳ lạ.
Đem chuyện của hắn với Thang Đông Trìđổi thành chuyện của bằng hữu AB nói nói, các bằng hữu nhất trí nhận định cái này là vì yêu thích.
Thang Đông Trì thế nhưng thích hắn! Ha ha ha!
Vì vậy hắn tại lúc đang khiếp sợ lại vì quơ được nhược điểm của Thang Đông Trì mà có chút đắc ý dào dạt.
Cũng vì vậy, hắn gặp bi kịch.
Kỳ thật hắn đã quá sung sướng, lại dào dạt đắc ý đi đến chỗ Thang Đông Trì, dào dạt đắc ý xốc áo cởi quần phối hợp thay dược với Thang Đông Trì, dào dạt đắc ý kéo cà vạt Thang Đông Trì, dào dạt đắc ý ghé vào bên tai Thang Đông Trì nói.
“Này, anh thích tôi đúng không?”
Thang Đông Trì yên lặng một giây, đột nhiên cười hừ một tiếng, nửa thân thể dán lên người Tiêu Kính Nam, tay duỗi ra đặt một bên đầu hắn: “Rồi sau đó?”
“Ách…”
Thang Đông Trì đè thấp thân thể, đem trọng lượng người đè lên Tiêu Kính Nam.
“Cậu cảm thấy hai người thích nhau hẳn là tại thời điểm không có người nên làm chút chuyện chuyện gì đó? Ân?”
“A…” Không đúng a! Sao trong miệng hắn lại biến thành hai người thích nhau?
Thích lẫn nhau… Làm cái gì… Nên làm cái gì… A a a!
Thang Đông Trì nhìn thần sắc biến đổi trên mặt Tiêu Kính Nam, chậm rãi lộ ra tươi cười.
Thân thể đột nhiên đổ về phía trước, cúi đầu hôn lên môi Tiêu Kính Nam, hắn vì kinh ngạc mà hơi hơi hé môi.
Tiêu Kính Nam bảo trì trạng thái ánh mắt trừng lớn ngơ ngác bị Thang Đông Trì hôn một cái.
Thang Đông Trì liếm liếm môi dưới Tiêu Kính Nam, kết thúc cái hôn này, nhìn hắn vẫn như cũ trừng mắt hé miệng.
Tay vừa mới đổi dược còn chưa kịp kéo quần áo lên, chậm rãi kéo áo sơ mi của hắn.
Tiêu Kính Nam cuối cùng kịp phản ứng, thân thể mời vừa vừa động, đã bị Thang Đông Trì dùng các đốt ngón tay khoá cứng động tác, nằm chỏng vó muốn động không thể động.
“Phản ứng cậu thật trì độn đi.” Thang Đông Trì nhíu lông mày, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua bụng, “Bị sờ như thế mới có cảm giác?”
“Anh xuống dưới!” Tiêu Kính Nam rất thẳng lưng muốn ngồi lên, kết quả làm cho khoảng cách giữa hai người càng gần, nhất thời có chút nhụt chí, lại không biết phải làm sao.
Lần trước tại ôn tuyền hắn lĩnh giáo qua khí lực của Thang Đông Trì, nếu đối phương thực sự muốn dùng sức, hắn chỉ sợ tránh không được.
“Xuống dưới.” Thang Đông Trì ám chỉ liếm liếm môi, “Tại sao?”
“Bởi vì.. Tôi không hiểu vì sao lại vậy!”
“Cái này tính là lý do?” Thang Đông Trì rõ ràng lại áp xuống, mặt cơ hồ muốn dán trên mặt Tiêu Kính Nam, “Cậu không thích tôi đi.”
“Chó má! Tôi nói thích anh lúc nào?!”
Tiêu Kính Nam cảm thấy suy nghĩ củamình bắt đầu hỗn loạn.
“Vừa rồi a.” Thang Đông Trì nhíu màylại rất nhanh giãn ra, “Trong chốc lát cậu sẽ biết.’
Biết? Biết cái gì?!
…Từ từ a! Không cần tuỳ tiện thoát quần người khác a a a!!!
“Này này này! Dừng lại!” Tiêu Kính Nam một bên kêu một bên xoay người, “Anh đừng xằng bậy! A! Đừng có sờ loạn!”
Thang Đông Trì một tay ấn hai tay Tiêu Kính Nam lại, tay kia bắt tiểu đệ đệ bên trong quần đang từ từ đứng dậy.
“Đệ đệ của cậu nghe lời hơn cậu nhiều!”
…Quỷ mới nghe lời!
Tiêu Kính Nam“hồng hộc” suyễn khí, mắt thấy cái tay kia muốn vói vào trong quần lót của hắn, vội vàng hô to, “Thang Đông Trì! Tôi sai…!”
“A? Sai?” Thang Đông Trì dừng động tác ngẩng đầu, nhìn mặt quẫn bách của hắn, mỉm cười, “chỗ nào sao, nói nghe một chút.”
“Sai…Sai, sai, sai tại.. ‘anh thích tôi’…Tôi, tôi là nói ‘anh không thích tôi’…A, chính là…”
“Cậu rốt cuộc muốn nói gì?” Thang Đông Trì như trước mỉm cười, “Nói không rõ ràng cũng vậy, còn chưa đủ thành thực.”
Thành thực? Cái gì thành thực a!?
Ngay lại lúc Tiêu Kính Nam suy nghĩ tính kế đào thoát, Thang Đông Trì cúi đầu cắn cắn lỗ tai hắn, thuận một đường từ cổ hôn xuống.
“ Ân..” Tiêu Kính Nam bởi vì một loạt động tác của Thang Đông Trì mà than nhẹ ra tiếng, mới ảo não không thôi.
…Cứu mạng a, ý nghĩ bị khiến cho hỗn loạn.
A! Nơi đó là điểm mẫn cảm….Đừng có chạm vào! Uhm…
Thang Đông Trì lần thứ hai ngậm môi dưới Tiêu Kính Nam, nhiều lần hôn môi, tay ở bên quần lót thuận tiện vói vào bên trong.
Thời điểm đầu ngón tay đụng vào tiểu đệ đệ, Tiêu Kính Nam lớn tiếng thở dốc, ý nghĩ không rõ ràng, cả người giật mình một cái, phần eo giật bắn một chút, chân đạp một cái, thế nhưng âm kém dương sai cho hắn đạp trúng.
Tuy rằng người kia bị đạp khôngxa, hơn nữa cũng tránh được, lại cho Tiêu Kính Nam một cơ hội thở dốc, đỏ mặt lên vội vàng kéo quần, lưu loát muốn nâng cơ thể lên.
Kết quả vừa muốn ngồi vững vàng, Thang Đông Trì lại một cái áp xuống.
Tiêu Kính Nam tuy rằng dùng taydùng chân, nhưng muốn đối kháng được đối phương, còn muốn giữ lại quần áo mình, thật sự là có chút khó khăn.
Cuối cùng, hắn đi lên một đường không có đường về ——
Mất mặt dùng âm lượng cao quãng támhô một tiếng, “Anh đây là cưỡng gian!”
Thang Đông Trì ngẩn người, cơ hồ muốn cười ra tiếng, trên mặt lại như cũ bình tĩnh thong dong hỏi, “Tôi gian ai?”
“Anh gian tôi!” Ách…Câu này nghe cứ là lạ chỗ nào.
“Cậu đã muốn tôi gian cậu, còn gọi cái gì ‘cưỡng gian’?” Thang Đông Trì vừa nói vừa sờ thắt lưng cùng làn da mẫn cảm dị thường của hắn.
“…Anh đây là già mồm át lẽ phải!” Tiêu Kính Nam đỏ mặt, rồi lại không chịu thua nhìn chăm chú Thang Đông Trì, như vậy buồn cười miễn bàn.
Thang Đông Trì nhịn không được cúi đầu nhếch môi, “Hảo, chúng ta sẽ cùng thảo luận nói lý lẽ.”
Tiêu Kính Nam hít sâu một hơi vừa muốn nói, Thang Đông Trì liền giữ eo hắn rồi nói tiếp.
“Kỳ thật thắt lưng cậu đã khỏi đi.”
“…Cũng tốt lắm…”
“Nếu tốt còn đưa lên cửa chủ động cởi quần.”
“…Là cởi một nửa!”
“Vậy cậu đây rốt cuộc là “anh thích tôi” biểu hiện, hay là “tôi thích anh” biểu hiện?”
“…”
“Hoặc là nói, đây rốt cuộc là “cậu đưa lên cửa cho tôi gian,” hay là, “tôi đến gian cậu?”
“…”
Tiêu Kính Nam thấy tình thế không ổn, rút lui về phía sau, ngôn ngữ không ăn khớp, một chữ cũng không nói ra được.
Hắn hiển nhiên biết những lời Thang Đông Trì nói đều là chó má, không có một câu đúng.
Chỉ là trong đầu một đống cỏ dại, sinh trưởng vô cùng tốt.
Thang Đông Trì nhìn Tiêu Kính Nam không phản kháng, một đường sờ soạng đi xuống, cao thấp vuốt ve tiểu đệ đệ nghe lời kia, nghe đối phương càng lúc càng lớn tiếng thở dốc, biết mình đã khơi dậy được hứng khởi của đối phương, đột nhiên thu tay, “Tôi còn phải họp, hôm nay cứ như vậy đi.”
“…Cái gì?”!” Tiêu Kính Nam một bộ dạng ngốc cùng bất mãn nhìn Thang Đông Trì, trên mặt một mảnh ửng hồng.
“Tôi nói tôi đi họp.” Thang Đông Trì mỉm cười vỗ vỗ hai má ngây ngốc ngây ngốc kia.
“Từ từ!” Tiêu Kính Nam một phen giữ chặt quần áo Thang Đông Trì, xấu hổ và giận dữ, “Tôi thế này làm sao?”
Thang Đông Trì quay đầu lặng yên cùng nghiêm túc nhìn Tiêu Kính Nam, sau một khắc, đột nhiên cong khoé miệng cười nói.
“Cậu xem…” Hắn lại đi qua, trên môi Tiêu Kính Nam cắn nhẹ một cái, “Nói cậu thích tôi, cậu còn không tin.”
Tiêu Kính Nam chỉ cảm thấy trên mặt mình “bùng” một tiếng, nhiệt độ tăng lên rất nhiều.
Màcái nam nhân kia cười dứng lên, khom lưng xuống xoa tóc hắn nhiều lần.
Chờ sau khi Thang Đông Trì biến mất ở cửa, Tiêu Kính Nam dùng sức gãi đầu tóc bị xoa đến loạn thất bát tao.
…Này cùng với hắn dự đoán không giống a.”
Phải là hắn rất đắc ý mắng Thang Đông Trì là biến thái, rồi Thang Đông Trì khóc lóc kể lể y không nên thích thương hắn, rồi mới cao cao tại thượng vô tình cự tuyệt y…
Ai tới nói cho hắn biết, sao lại biến thành như vậy!!!
Tiêu Kính Nam từ bên trong phòng khách chật vật tiêu sái đi ra, bên ngoài không có người.
Đương nhiên cũng không có Thang Đông Trì.
Cũng không biết có phải do trong lòng hắn có quỷ hay không, lúc đến đại sảnh cảm thấy mọi người xung quanh đều nhìn hắn.
Một bên ổn định lại tinh thần, một bên tăng nhanh tốc độ ly khai địa phương có khả năng bị nguyền rủa này.
Chuyện lần này Tiêu Kính Nam rất là thất bại. Vì vậy ở nhà cùng công ty hai địa điểm ở lỳ vài ngày.
Thẳng đến cuối tuần nhận được điện thoại của bạn rượu mới đi ra ngoài, thả lỏng tâm tình một chút.
Nơi bọn họn thường xuyên đi gọi là Sky Club.
Tiêu Kính Nam vừa đến nơi đó cả người tràn ngập sinh lực mạnh mẽ, như là lập tức bị âm nhạc sống động nhưng xung điện tác động vào, tâm trạng buồn bực lúc trước cũng được giải phóng.
Tiêu Kính Nam ngồi xuống trên ghế salon, những người còn lại cũng ngồi xuống, bắt đầu trò chơi, như thường lệ vẫn là hai người một đôi.
Không vừa vặn lúc này bọn họ có 9 người, năm nam bốn nữ, vì vậy đầu tiên đổ xúc xắc, người đổ lớn bị phạt một ly, đồng thời bị loại ra. Sau đó nam nữ tách ra đổ xúc xắc, cam đoan hợp tác là một nam một nữ.
Mà xúc xắc dùng để chơi là từ nhà mang đến, nghe nói có thể gia tăng tình thú.
Tiêu Kính Nam cầm lấy xúc xắc nhìn nhìn, một cái xúc xắc được viết: đánh, liếm, cắn, chụp, nắm, thổi.
Còn một cái xúc xắc thì viết: thí thí (mông), kiều môi, song nhĩ (tai), rốn, đùi, meo meo (ngực) .
Hảo đi, ý thưởng này không biết ai nghĩ ra cho được, vừa sắc vừa thấp kém một chút… Đủ kích thích.
Bất quá lại phù hợp tâm tính phóng túng của một số người.
Tiêu Kính Nam đem hai cái xúc xắc bỏ vào chung, lại lấy ra một con xúc xắc bình thường bỏ vào chung.
Xúc xắc bình thường đổ ra số nào, tương ứng với một cặp. Lắc xúc xắc có chữ nào, hai cái xúc xắc tạo nên chữ, cho thấy phải làm động tác gì.
Nếu không nguyện ý làm động tác, như vậy phải nhận phạt một ly.
Ngay từ lúc bắt đầu chơi, tất cả mọi người còn chưa high, vì vậy đa số lựa chọn uống rượu.
Sau khi uống nhiều, mọi người đều buông thả ra.
Cặp Tiêu Kính Nam là số năm, cũng không phải động tác gì quan trọng.
Cũng không biết có phải vận may lúc trước đã dùng hết hay không, cuối cùng đến phiên hắn đổ được cắn rốn.
Người hợp tác của hắn không có cản trở, trực tiếp kéo áo vốn không quá dài lên.
Tiêu Kính Nam vuốt tay, cười cười, trong tiếng ồn ào xoay người kề sát vào rốn cô gái bên cạnh.
Mới vừa hé miệng, chợt nghe thấy bên tai vang lên thanh âm.
“Cậu đang làm cái gì?”
Tiêu Kính Nam sửng sốt, hắn cảm thấy kỳ quái sao mình có thể nghe được rõ ràng như vậy, hơn nữa đột ngột dừng lại hành động.
Chậm rãi nghiêng đầu, rõ ràng là gương mặt phóng đại của Thang Đông Trì.
Hắn cả kinh, cơ hồ là giật lùi đụng phải cái bàn bên cạnh.
Ly rượu trên bàn bị chấn động, phát ra tiếng vang thanh thuý.
“Thang, Thang… tiên sinh!” Tiêu Kính Nam xấu hổ cười, hắn thiếu chút nữa trực tiếp rống đại danh Thang Đông Trì, “Anh sao lại ở trong này?”
“Đến thả lỏng.” Thang Đông Trì nhìn nhìn Tiêu Kính Nam, lại nhìn nhìn cô gái ngồi bên cạnh, “Ngồi cùng nhau?”
Không đợi Tiêu Kính Nam trả lời, cô gái bên cạnh liền tiếp miệng, còn ngồi qua ghế trống bên cạnh, “A, thật sự quá tốt, vừa lúc thiếu một người?”
Tiêu Kính Nam buồn bực.
Như thế chính là sáu nam, bốn nữ.
Kháo! Phải có một cặp nam nam a!
Trong lòng Tiêu Kính Nam nhất thời có dự cảm không tốt.
Bất quá…Vận khí hôm nay của hắn hẳn là vẫn còn…
“Tôi không rút, cùng hắn một cặp.” Thang Đông Trì mỉm cười nói, “như vậy mọi người vừa vặn.”
Cái gì?!
Tiêu Kính Nam trừng to mắt như chuông đồng, khuôn mặt bên dưới ánh đèn khoa trương kỳ dị.
Chung quanh vài người thức thời, tự nhiên không chút do dứ gật đầu tán thành.
Tiêu Kính Nam cảm thấy vận khí tốt của mình chính thức chấm dứt.
Trước mặt bao người, hắn lộ ra một nụ cười bình tĩnh.
“Tối nghĩ…” Hắn nói.
“Bắt đầu đi.” Thang Đông Trì cầm xúc xắc bắt đầu đổ.
Tiêu Kính Nam ngậm miệng.
Tên này quả thật là con cua, hoành hành ngang ngực.
Bất quá…Chơi cái này, hoàn toàn là hên xui đi, chỉ cần xúc xắc không động đến cặp bọn họ, xác xuất cũng không cao.
Tiêu Kính Nam thầm cầu “đừng có trúng đừng có trúng đừng có trúng” trong lòng, Thang Đông Trì ngừng động tác, mở chung ra.
Hiện lên con số “5”
“A!” Tiêu Kính Nam hô nhỏ một tiếng, theo bản năng dùng tay đỡ trán.
Tại sao lại là năm? Tại sao lại năm!!
“Ngại ngùng.” Thang Đông Trì nhìn Tiêu Kính Nam bên cạnh, lộ ra một cái mỉm cười thần bí, mở chung bên cạnh, “Liếm song nhĩ” (Liếm tai)
Người bên cạnh không nhịn được cười lên tiếng.
Thang Đông Trì thả chung nhìn Tiêu Kính Nam, “Cậu liếm tôi hay tôi liếm cậu?”
“..Không cần” Tiêu Kính Nam nghẹn một hơi, cố gắng cong khoé miệng, “Ly này là tôi uống.”
“A?” Thang Đông Trì khẽ cười, “Được thôi.”
Kế tiếp là cặp khác, có một lần cũng đổ ra cặp bọn họ, người bên cạnh hưng phấn huýt sáo, “Oa! Thổi thí thí! Cởi quần ra!”
Đó là khi bọn họ high lên quy định, phàm là liếm đùi hút đùi liếm thí thí linh tinh đều phải cởi quần để đối phương làm, không nguyện ý vẫn có thể lựa chọn uống rượu.
Nếu như trong cặp có một người nguyện ý, một người khác không đồng ý, thì người không đồng ý phải uống một ly.
“…” Tiêu Kính Nam lặng yên lấy ly rượu.
Nói giỡn, hắn sao có khả năng cởi quần để Tiêu Kính Nam thổi mông.
Cho dù Thang Đông Trì đồng ý cởi, hắn cũng không định đi thổi mông y.
Thang Đông Trì nhìn Tiêu Kính Nam uống rượu xong, mu bàn tay lau lau miệng.
Đi một vòng, xúc xắc lại đến tay Thang Đông Trì, Thang Đông Trì nhìn Tiêu Kính Nam một cái, lay động vài cái, mở ra vừa thấy, lại là “5.”
Chung quanh lập tức hô lên, Tiêu Kính Nam nhướng mắt, chính mình xốc xúc xắc khác.
…Liếm meo meo.
Thang Đông Trì nhìn thoáng qua mỉm cười. “Tôi tuỳ ý.”
“…” Tiêu Kính Nam cắn răng lần thứ hai uống xong ly rượu.
Lão tử cho dù phải uống rượu! Cũng không cho anh cơ hội thoát!
Nhìn xem thử anh có thể làm gì được tôi.
Nghĩ đến đây, Tiêu Kính Nam vừa lòng cười hừ một tiếng, lộ ra một chiếc răng khểnh đáng yêu.
Cuộc chơi vẫn tiếp tục như thế, mỗi lần đến phiên cặp bọn họ đổ xúc xắc, người xung quanh đều sẽ cười trộm.
Bởi vì Thang Đông Trì dù có đổ như thế nào vẫn ra được “5”, liên tục bốn vòng, thực sự kiên trì.
Tiêu Kính Nam cơ hồ hoài nghi cái xúc xắc kia có thù oán với hắn.
Thang Đông Trì dưới ánh mắt thù hận của Tiêu Kính Nam lắc lắc xúc xắc ném lên bàn, hướng Tiêu Kính Nam nhìn nhìn.
Tiêu Kính Nam nguýt hắn một cái, nhìn về phía xúc xắc.
Thang Đông Trì không để bụng, thực tự nhiên xúc xắc, quả nhiên… vẫn là 5.
“Này, anh xuất thiên đi.” Tiêu Kính Nam cắn răng nanh nhẹ giọng nói.
“Cậu bắt chưa?” Thang Đông Trì hỏi lại.
“Không thì tốt rồi.” Thang Đông Trì mỉm cười mở xúc xắc khác ra nhìn, “Sao? Cậu hút hay tôi hút?”
“…” Tiêu Kính Nam nhìn nhiệm vụ “hút đùi” trên xúc xắc, cầm lấy ly rượu uống sạch.
“A, vẫn còn uống được.” Thang Đông Trì nhìn hai má hồng hồng của Tiêu Kính Nam dưới ánh đèn hôn ám, giương khoé miệng.
“Đến đến đến, tiếp tục tiếp tục~” người xung quanh lại tiếp tục hô, xúc xắc tiếp tục lay động.
Kế tiếp…
Chụp meo meo… Liếm kiều môi… Cắn song nhĩ… Thổi rốn…
Tiêu Kính Nam một ly một ly rót rượu vào bụng.
Thang Đông Trì nhìn động tác của hắn càng lúc càng lớn, ánh mắt càng lúc càng mê man, cũng sắp say rồi.
“…Tôi đi WC.” Tiêu Kính Nam cong thân thể, từ bên người Thang Đông Trì đi qua.
Trời mới biết, uống nhiều rượu như vậy, hắn chống đỡ muốn chết.
Hơn nữa…Đứng dậy mới biết đã say rồi, chân giống như đang dẫm trên bông.
Tiêu Kính Nam che miệng ho khan một tiếng, giữ hai mắt bình tĩnh thẳng tắp hướng WC mà đi.
Thang Đông Trì nhìn theo hướng Tiêu Kính Nam, lên tiếng chào hỏi rồi đi theo.
Tiêu Kính Nam thật vất vả đẩy cừa WC, chưa kịp đi đến bồn cầu dạ dày liền âm ĩ lợi hại, chỉ có thể bật người xoay hướng bồn rửa tay mà nôn.
Cảm giác từ dạ dày bốc lên thật không tốt, Tiêu Kính Nam chỉ cảm thấy mũi khó chịu, lập tức nôn ra.
Nhất thời chảy nước mắt nước mũi, vội lấy khăn tay liều mạng lau.
Lúc đầu óc rối tung rối mù, Thang Đông Trì tiến vào.
“Nha, nôn a.” Thang Đông Trì đứng ở bên cạnh, nhìn Tiêu Kính Nam vừa rửa tay vừa lung tung chà lau.
“…” Còn không phải vì anh!
Tiêu Kính Nam nôn ra yết ầu chua xót, há miệng thở dốc không phát ra âm thanh, ngược lại nôn tiếp.
“Muốn giúp hay không?” Thang Đông Trì đến gần hơn, cầm một tập khăn giấy, còn có một khăn mặt khử trùng.
“Không, không cần…” Tiêu Kính Nam theo bản năng hướng bên cạnh né tránh, lại vẫn không thoát được Thang Đông Trì.
Thang Đông Trì từ phía sau ôm lấy thắt lưng hắn, hắn theo bẳn năng cứng người lại.
“Phốc…” Vừa muốn “uy”, khăn mặt liền dán lên, rồi mới mơ mơ hồ hồ một trận loạn sát.
Lau xong lại tuỳ tay ném, lại cầm khăn tay bùm bùm hỗn loạn một trận, rồi mới thay khăn lông…
Như thế mấy lần, Tiêu Kính Nam chỉ cảm thấy da mặt mình được lau rõ ràng, nóng lên nóng lên sáng lên.
“Hảo, lau khô rồi.” Thang Đông Trì ném khăn trong tay xuống, đem người đang rửa tay xách đứng lên.
Tiêu Kính Nam nhìn Thang Đông Trì, khóc không ra nước mắt.
“Cậu còn có thể uống sao? Không uống được nữa tôi đưa cậu về.” Thang Đông Trì mỉm cười hỏi.
“..Có thể uống, không cần anh đưa.” Tiêu Kính Nam dựng thẳng sống lưng, vươn tay một phen đẩy Thang Đông Trì ra, mở cửa WC.
Thang Đông Trì nhìn hắn một bước một bước chậm rãi tiêu sái đến chỗ ngồi, cũng theo ngồi xuống, “Mười lăm phút là nhiều nhất.”
“Cái gì?” Tiêu Kính Nam nhíu mày.
“Ha ha, không có gì.” Thang Đông Trì cầm xúc xắc.
… Mười lăm phút sau, Tiêu Kính Nam gục xuống.
“Tôi đưa hắn về trước.” Thang Đông Trì nói một câu, lưu lại tiền rồi rời đi.
Tiêu Kính Nam uống thực high, xoay người vui vẻ hướng bạn rượu xua tay, “Bái~ bai~~~”
——- Không chút nào ý thức người dẫn hắn đi là ai.
“Chúng ta~~ đi nơi nào?” Tiêu Kính Nam nắm áo Thang Đông Trì hỏi.
Bộ dáng ngốc nghếch ngây thơ kia khiến Thang Đông Trì hận không thể cho hai bạt tai, nhưng lại không hạ thủ được.
“Đến nhà của tôi.” Thang Đông Trì cầm tay hắn kéo xuống dưới, “Ngồi yên, đừng lộn xộn.”
“Đến nhà anh~~ Đến~ làm chi~~?”
Tiêu Kính Nam mất trọng tâm, rõ ràng cả người cọ lên ngực Thang Đông Trì, ngẩng đầu nhìn y.
Thang Đông Trì nhìn bộ dáng hắn cười ngây ngô ngây ngô, sờ sờ gương mặt đỏ bừng, “Đi chơi xúc xắc.”
“Xúc xắc là cái gì?” Tiêu Kính Nam hai tay sờ soạng, bắt lấy bả vai Thang Đông Trì, mặt dán một bên mặt y, “Xúc xắc~~ có cái gì chơi vui?”
Thang Đông Trì mỉm cười ôm người đang ôm cổ mình, tay kia xoa xoa đầu hắn, “Chơi rất vui.”
“A…Chơi thế nào mới vui.” Ở trên vai Thang Đông Trì cọ hai cái, tìm tư thế thoải mái. Tiêu Kính Nam nghiêng đầu nhắm mắt hỏi.
“Có thể làm nhiều động tác thú vị.” Thang Đông Trì cong khoé miệng, từ trong ví tiền lấy ra xúc xắc vừa rồi lấy từ trong club.
“Ha ha~~~ ân…” Tiêu Kính Nam vừa lòng cười, ngáp hai cái.
Thang Đông Trì vỗ vỗ đầu gia khoả ngốc nghếch kia.
Gấu nhỏ ngốc, đêm nay có cậu hảo đùa.
Trong phòng ngủ.
“Ân…Tại sao cởi quần tôi a…”
“Quên sao, xúc xắc ghi ‘liếm đùi’ a.”
“Tôi có thể… uống rượu a.”
“Ha ha, uống rượu xong rồi.”
“Quần áo sao cũng…”
“Đợt thứ hai, hút meo meo.”
“A…! Ân…Hảo ngứa, ha hả… Nơi đó không phải là meo meo đi…”
Thang Đông Trì đang liếm bụng ngẩng đầu, “Bây giờ là ‘cắn rốn’.”
Rất nhanh, Tiêu Kính Nam đã bị Thang Đông Trì từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong lột sạch.
Thang Đông Trì nhìn Tiêu Kính Nam theo bản năng cọ cọ chăn muốn chui vào, thả chậm động tác cởi quần áo.
Cậu cứ cọ đi, cho dù chui vào chăn, tôi cũng không để cậu thoát đâu.
Thang Đông Trì nhìn Tiêu Kính Nam bộ dáng ngốc nghếch chật vật, vươn tay sờ trên vai hắn, lôi hắn ra khỏi chăn.
Thuận tiện từ trong ngăn kéo lấy ra một viên xúc xắc, “Có sau loại tư thế, cậu đổ đi.”
Tiêu Kính Nam không rõ cho nên, lấy xúc xắc đổ hai cái, đại khái cảm thấy không có ý nghĩa lại bắt đầu cọ chăn.
Thang Đông Trì nhìn xúc xắc, cười cười lần thứ hai bắt người lại, “Vậy dùng tư thế cậu chọn này, chấp nhận thua cuộc đi.”
Tiêu Kính Nam cảm thấy có người sờ thân thể hắn, cả người đều bị sờ đến nóng lên, thực thoải mái.
“Ân…” Thoả mãn hừ một tiếng, Tiêu Kính Nam ngây ngô duỗi thẳng thân thể.
Thang Đông Trì nhịn không được cười cười, hướng lên trên cắn môi dưới của hắn, nhìn hắn nhíu mày liền ép lên đôi môi, tuỳ ý hôn hôn.
Tiêu Kính Nam bị bắt ngưỡng đầu đón nhận, ngực bị động tác mãnh liệt trở nên phập phồng, giữa những nụ hôn lộ ra tiếng thở dốc ồ ồ, khiến dục vọng Thang Đông Trì càng lúc càng mãnh liệt.
Một bên hôn, một bên vươn tay vuốt ve dục vọng đã bán cương ở giữa hai chân Tiêu Kính Nam.
Tiêu Kính Nam phản ứng thật kịch liệt, tại lúc Thang Đông Trì khẩn trương vuốt ve thứ giữa hai chân, hắn theo bản năng muốn khép chân lại.
Thang Đông Trì thấy thế liền dùng đầu gối giữ hai chân hắn dạng ra, thân thể mình thì ở giữa.
Hai chân Tiêu Kính Nam bị giữ lại run rẩy động nửa ngày, vẫn không thể đẩy cái người đang giữ chân mình ra, vì vậy chỉ có thể mở chân ra.
Thang Đông Trì thuận môi hôn một chút xuống cổ, dùng sức hút, lưu lại một dấu, nhìn nhìn thực vừa lòng, lại đi xuống gặm tiếp xương quai xanh, lưu lại một ẩn ký.
Tiêu Kính Nam không rõ hắn làm chuyện gì, muốn nâng thân thể lên lại bị đè xuống, lỗ tai đột nhiên nóng lên đau xót.
“A…!” Vừa rên rỉ, hai tay không tự giác sờ người nằm trên thân mình, rồi mới đẩy bờ vai của y.
Thang Đông Trì liếm cắn lỗ tai hắn đến đỏ bừng, một tay áp tay hắn, một tay buông tiểu đệ đệ, ngược lại gảy gảy đầu ngực hắn.
Kích thích song song, Tiêu Kính Nam thắt lưng mềm nhũn, có chút vặn vẹo thân thể, muốn trốn thoát.
Thang Đông Trì dùng thân thể chặt chẽ áp chế hắn, một bàn tay từ ngực xẹt qua bụng cùng thắt lưng, lần thứ hai dừng lại giữa hai chân, dùng kỹ xảo bộ lộng, môi từ lỗ tai trượt xuống, đầu lưỡi liếm lộng điểm mẫn cảm trước ngực mới bị y chà đạp.
“Ân…a…” Tiêu Kính Nam cảm thấy khó thở, máu toàn thân đều không khống chế, vọt tới giữa hai chân, mà cái thân thể kia vẫn chặt chẽ khảm ở giữa hai chân hắn, khiến hắn không thể không bảo trì bộ dáng mở chân để người kia đùa bỡn.
“Chậm, chậm một chút… Ngô…A!” Thân thể bắt đầu không tự giác nâng lên, giữa động tác trừu sáp trong tay Thang Đông Trì, trên mặt một mảnh ửng hồng, tóc vì mồ hôi trở nên mềm mại phủ trên trán, trên chóp mũi cũng đầy mồ hôi.
Thang Đông Trì ngẩng đầu nhìn khoé mắt ướt át, liếm liếm bờ môi của hắn, “Mở mắt ra.”
Tiêu Kính Nam thở dốc không để ý tới hắn.
Thang Đông Trì nhíu mày, bỗng nhiên dừng lại động tác vuốt ve, kéo hai tay hắn lên dùng cà vạt trói chặt.
Tiêu Kính Nam mềm nhũn không có làm bất cứ động tác kháng cự nào đã bị trói lại chặt chẽ, thân thể thành thực trở nên xao động.
“Ân… Buông ra…”
Động tác xoay thắt lưng dị thường tình dục, Thang Đông Trì vừa nhìn vừa dùng tay nắm hạ thể thập phần hưng phấn của hắn, tạo nên một trận bất mãn thở dốc.
Thang Đông Trì chơi trong chốc lát, cuối cùng đè thấp thân thể ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Này…Có muốn tôi giúp cậu bắn ra?”
“…Cái gì?” Tiêu Kính Nam mờ mịt hỏi, ánh mắt mê man.
Thang Đông Trì nhìn nhìn khoé mắt hơi đỏ của hắn, sờ sờ gò mà của hắn rồi lại sờ soạng phía dưới, “Nơi này muốn bắn không?”
“…Muốn bắn…Nhanh lên…” Tiêu Kính Nam thành thật gật đầu, đầu gối ma sát thân thể Thang Đông Trì.
“Vì sao muốn bắn?” Thang Đông Trì sờ sờ hạ thể cương cứng, móng tay xẹt qua đỉnh.
“A! Ân..” Tiêu Kính Nam hoảng hốt.
Hắn không rõ ràng lắm mọi việc, cái gì muốn bắn, cái gì tại sao muốn bắn…?
…Hắn không biết, hắn chỉ biết là hiện tại hắn rất khó chịu.
“Đừng…sờ…ngô…sờ, đừng sờ…” Tiêu Kính Nam đỏ mặt, hai tay bị trói duỗi đến trước đẩy cái tay đang tàn sát bừa bãi kia ra.
“Vậy cậu chính mình lộng đi,” Thang Đông Trì lùi lại phía sau, lại như trước đỉnh đỉnh chân hắn, “tay cậu như vậy, hẳn là có thể động.”
Tiêu Kính Nam nhìn Thang Đông Trì trong chốc lát, ngây ngô vừa cười vừa gật đầu, dùng hay tay bị trói ở trước mặt Thang Đông Trì mở chân ra tự an ủi.
Thang Đông Trì nhìn nhìn, lấy một cái gối đặt dưới thắt lưng hắn, rồi mới lấy gel bôi trơn cùng dụng cụ tình thú đơn giản ở trong ngăn kéo.
“A…a” Đem hai chân Tiêu Kính Nam mở ra tối đa, đổ một lượng lớn trơn tề vào tay, thăm dò xung quanh hậu huyệt, vói vào một ngón tay, nhiều lần ra vào.
Tiêu Kính Nam cảm nhận được phía sau khác thường, dừng động tác bộ lộng, ngơ ngác nhìn chân.
Thang Đông Trì nhích thân thể lại gần, đi vào thêm một ngón tay, vừa trừu sáp vừa thưởng thức biểu tình trên mặt của Tiêu Kính Nam.
“Ân…a a! Ân…ngô…” Tiêu Kính Nam cuối cùng phản ứng kịp, vừa xoay thắt lưng vừa tránh né những ngón tay đó, vừa có ý đồ dùng hai tay đi bắt lại cổ tay của Thang Đông Trì.
Thang Đông Trì không có trốn, tay bị bắt lại, như vậy nhìn qua giống như hắn lấy tay chính mình đỉnh vào trong huyệt.
“Lấy…ân.”
Thang Đông Trì một bên trừu sáp ngón tay nhanh hơn, vừa cúi đầu liếm liếm hạ thể dâng trào như cũ của Tiêu Kính Nam.
Tiêu Kính Nam rủn rẩy thắt lưng, thở dốc buông lỏng tay.
Thang Đông Trì nhìn hắn há miệng to thở dốc, còn có tay bị cà vạt trói chặt, phiến tình cùng kích thích dị thường.
Ngón tay hung hăng trừu sáp vài cái, nhìn Tiêu Kính Nam nhíu mi rên rỉ, Thang Đông Trìlấy tiểu đạo cụ bên cạnh.
Nghe nói có chức năng mát xa, hẳn là không tồi đi.
Vừa nghĩ vừa đem gậy mát xa hơi lớn trước huyệt khẩu đẩy vào, một chút liền sáp đến cuối, không mấy khó khăn.
Đầu tiên là có tiết tấu sáp vài cái, rồi mới mở công tắc mát xa.
Bất đồng với tiết tấu ngón tay, Tiêu Kính Nam lập tức thất thanh kêu lên, “Ân! Ngô..a….a.a…”
Thang Đông Trì cúi người, cười cười khẽ ngăn chặn cơ thể không ngừng run rẩy của hắn, “lần này, nhất định cho cậu bắn ra.”
Vừa nói vừa tăng nhịp độ của gậy mát xa.
Tiêu Kính Nam khó chịu đến căng cơ bắp cả người, thân thể vẫn không giải phóng đươc trở nên nóng nảy, nhưng hắn phát hiện vô luận tránh thế nào, vẫn cứ bị gắt gao khống chế.
Hắn theo bản năng bắt lấy lưng Thang Đông Trì thấp giọng rên rỉ, thanh âm có chút nức nở.
“Nha, gấu nhỏ ngốc.” Thang Đông Trì ngẩng đầu hôn hôn bờ môi của hắn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái mũi đỏ bừng, “Chưa bắn, chưa được khóc nha.”
Tiêu Kính Nam cơ hồ nức nở đạt cao trào, chân lại không an phận ở trên giường cọ xát.
Thang Đông Trì nhìn hắn mở miệng thở dốc, tháo cà vạt đã bị hắn làm nới lỏng.
Tiêu Kính Nam nhăn mày, tay lập tức chống hai bên thân thể, lồng ngực cùng bụng đồng thời kịch liệt phập phồng không ngừng.
Cúi đầu hôn hôn khoé miệng ướt át, Thang Đông Trì vươn tay cầmgậy mát xa nhẹ nhàng trừu sáp.
Lần này Tiêu Kính Nam phản ứng kịch liệt, ngón chân đều cong lên.
Tiêu Kình Nam hừ hừ mở mắt nhìn Thang Đông Trì, “Khó chiu… Ngô… Biệt lộng…”
Thang Đông Trì nhìn hai mắt Tiêu Kính Nam ngập nước, nghiêng đầu hôn lên môi hắn, càng hôn càng sâu, ma sát càng lúc càng bá đạo.
Hôn sâu mang ám chỉ mãnh liệt khiến Tiêu Kính Nam rất nhanh lại cương, bộ dạng tránh né giãy dụa gợi tình khiến Thang Đông Trì nhịn không được tăng mạnh động tác, cưỡng chế nâng đầu Tiêu Kính Nam lên nghênh đón bờ môi của y, tay kia trì nhẹ ép bờ vai của hắn.
Tiêu Kính Nam bị hôn đến không thở nổi, hai tay bắt đầu đánh lưng Thang Đông Trì nhưng lại không có chút tác dụng nào.
Giữa nụ hôn hé ra tiếng thở dốc ồ ồ hỗn loạn, thân thể ma xát cũng trở nên ngày càng kịch liệt.
Thang Đông Trì cuối cùng buông Tiêu Kính Nam ra, nhìn hắn mạnh mẽ thở dốc, tay chạm tới huyệt khẩu bị gậy mát xa càn quấy.
Hẳn là có thể rồi đi.
Thang Đông Trì cắn vành tai Tiêu Kính Nam, đầu lưỡi chậm rãi liếm vành tai, rút gậy mát xa ra.
“Ân…”
Rên rỉ mang giọng mũi giày đặc thật sự liêu nhân, Thang Đông Trì để gậy mát xa ướt đẫm qua một bên, ôm lấy hai chân Tiêu Kính Nam.
Tuy rằng trên xúc xắc không phải tư thế này, nhưng mà…
Thang Đông Trì nhìn nhìn gấu nhỏ ngốc bởi vì say rượu mà ý thức không rõ, chậm rãi áp chế thân thể, đem dục vọng bản thân đã sớm ngẩng đầu thật lâu đẩy mạnh vào trong thân thể hắn.
“Ân…Đừng…” Tiêu Kính Nam vươn tay bắt lấy cánh tay Thang Đông Trì, gương mặt đau khổ, “Tôi buồn ngủ…Ân a…”
Tiến vào dị thường thuận lợi, thân thể đã được bôi trơn chuẩn bị đầy đủ rất dễ dàng tiếp nhận y.
Bên trong thân thể gấu nhỏ ngốc thật nóng, tựa như cảm xúc nóng nảy của hắn.
“Tôi muốn động.” Thang Đông Trì chậm rãitrừu sáp.
“A…a…a….a…Đừng động…Ngô… xin anh…” Tiêu Kính Nam hai tay không biết làm sao lung tung đẩy người phía trên, “Tôi rất buồn ngủ…a…Ân…”
Mệt mỏi cực độ cùng hạ thân bị đỉnh lộng rất thống khổ, ý thức bản thân nói thế nào cũng vô dụng, Tiêu Kính Nam cuối cùng nhịn không được khóc lên.
Thang Đông Trì dừng lại động tác, nhìn vẻ mặt uỷ khuất khó chịu của Thang Đông Trì, lặng yên một khác, vươn tay xoa xoa hai má ướt đẫm của hắn.
Đau đầu chết.
Tiêu Kính Nam cong người, ngón tay dùng sức vò đầu hai cái, đột nhiên cảm thấy đùi thực đau.
Ngày hôm qua giống như để không phải cởi quần áo đã uống rất nhiều rượu, còn giống như cùng người khác lên giường.
Tiêu Kính Nam chặc lưỡi, xoay người.
Trên giường cái gì cũng…
Trên giường?
Mạnh mẽ mở to mắt, trước mắt là một mảnh thịt.
Nuốt xuống một hơi nước miếng, trong lòng bắt đầu hỗn loạn, hắn có một dự cảm không tốt lắm.
Tiêu Kính Nam nâng tầm mắt lên—
“Tỉnh?” Thang Đông Trì tay chống đầu nhìn hắn.
“Anh anh…” Tiêu Kính Nam lập tức kích động, sặc nước miếng, ho khan không ngừng.
Ho một cái mới phát hiện không thích hợp, không chỉ riêng đùi, còn có thắt lưng cùng mông.
Chẳng lẽ… Khả năng…
Tiêu Kính Nam không thể tin nhìn Thang Đông Trì, tay không tự giác chạm đến phía sau.
Dinh dính.
Vẫn dinh dính.
…Hơn nữa có một chút trướng đau.
“Cậu là của tôi!”
Thang Đông Trì trầm tĩnh tuyên bố, “Ngày hôm qua cậu uống say, bướng bỉnh muốn theo tôi về nhà tiếp tục chơi xúc xắc, nói thua thì cậu sẽ là của tôi.”
Lấy xúc xắc từ trong ngăn kéo đưa tới trước mắt Thang Đông Trì, “tư thế đều do cậu chọn.”
Thang Đông Trì thoáng nhíu mày, mỉm cười tiếp tục nói, “Tôi cũng không có biện pháp.”
Tiêu Kính Nam chính là trừng mắt nhìn Thang Đông Trì, điều này làm cho Thang Đông Trì có chút chột dạ.
Y còn tưởng gấu nhỏ ngốc sẽ như mấy lần trước tức giận nóng nảy, thậm chỉ còn nóng nảy hơn.
Nghĩ như vậy liền lần thứ hai vươn tay vỗ vỗ hai má gấu nhỏ ngốc: “Này.”
Không phản ứng.
Thang Đông Trì nhìn nhìn, chồm qua hôn lên môi hắn.
“A a a a a a a a a !”
Tiêu Kính Nam vừa kêu vừa mạnh mẽ đẩy Thang Đông Trì ra, đại não cũng kịp thời hoạt động lại.
Thang Đông Trì phản ứng cực nhanh, sau khi bị đẩy ra liền rất nhanh ngăn chặn Tiêu Kính Nam kêu to, lần thứ hai hôn lên bờ môi của hắn, thật sự đem tiếng gào ngăn ở trong cổ họng.
“Ân…Thả…a..” Câu chữ ái muội không rõ khiến thân thể Thang Đông Trì lại nóng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro