1
Tiêu Khánh Nam hôm nay gặp hạn.
Đầu tiên một tay cầm điện thoại di động, một tay bóp tờ chi phiếu đứng trước một đống phế liệu.
Không chỉ như thế, hắn chính là cân nhắc làm sao có thể đến nhà bằng hữu được.
Vẫn là nên trực tiếp tìm bằng hữu đến hỗ trợ ngay chỗ này.
“…”
Quay đầu nhìn mọi thứ lộn xộn đến rối tinh rối mù, nhất thời trong lòng lửa giận dâng lên.
Chuyện này bắt đầu từ nửa giờ trước.
Đương nhiên, nửa giờ trước đống phế liệu trước mặt vẫn là chiếc xe thể thao mới tinh của hắn.
Mà hắn trong lòng đầy khấp khởi hẹn gặp bằng hữu lâu ngày không gặp.
Xe mới mua thật tốt, một đường chạy tới không tự giác liền đột nhiên tăng tốc.
Ven đường vừa lúc có một lão thái băng qua đường,hắn nhìn nhìn liền gia tốc từ bên người bà mà chạy qua.
Ai biết lão kia thế nhưng lại bị hắn doạ sợ mà ngã nhào xuống đất. Hắn ngẩng đầu nhìn đường thăm dò, bất đắc dĩ dừng xe lại nhìn tình huống của lão bà.
Lão bà ngồi dưới đất nhu nhu đầu gối, thấy hắn lại gần liền bắt đầu quở trách.
Hắn thấy lão bà này ăn mặc bình thường, lại đối với mình dài dòng tư tưởng giáo dục bảo hắn đi quá nhanh gần đâm chết bà, trong lòng liền có chút phiền não.
Vì vậy câu kia “Đâm chết lão thì thế nào, còn không đáng giá bằng xe của tôi” liền như thế bị quăng ra ngoài.
Ai biết lão kia nghe hắn nói thế, thế nhưng lại gật đầu, đột nhiên một phen giữ chặt quần áo hắn , “Cậu đừng đi.”
Lão nhìn hắn chăm chú không nhanh không chậm rút điện thoại ra, cũng không biết nói với ai bà bị đụng phải, còn nói bà không bằng giá một chiếc xe.
Điện thoại nói rất ngắn, Tiêu Kính Nam nhăn mày giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút. “Tôi có thể đi rồi chưa.”
“Cậu không thể đi.” Lão rất kiên trì, vì vậy chung quanh cũng dần dần tụ tập người vây xem.
“Lão bà muốn tôi như vậy chờ bao lâu a.”
Tiêu Kính Nam nhìn nhìn chung quanh, nghĩ thầm một lão bà có thể làm được gì, cùng lắm thì bồi thường ít tiền, lại nói ta là không cố tình a.
Mười lăm phút sau, một chiếc xe ngoại tại đám người đứng ngoài dừng lại, từ trên xe bước xuống một người đàn ông nghiêm nghị, phía sau còn theo hai người.
Người đàn ông đi đến chỗ bọn họ liền liếc hắn một cái, cúi người đem lão bà nâng lên, khoác chiếc áo bành tô trong tay lên người bà, “Chính là hắn?”
Lão bà gật gật đầu.
“Lên xe trước, bên ngoài lạnh lẽo.”
Người đàn ông sai một người đỡ bà lên xe, nhìn nhìn xe của hắn, rồi mới từ trong túi áo ra môt tờ chi phiếu, xoát xoát viết xuống một vài chữ, lưu loát đưa đến trước mặt hắn.
Tiêu Kính Nam không rõ ràng tiếp nhận, nhăn mi nhìn con số trên mặt: hai trăm năm mươi vạn.
“Cái này ý gì?” Tiêu Kính Nam hỏi người đàn ông kia.
“Giá trị nó như vậy.” Người đàn ông nhìn xe của hắn, đột nhiên nói, “Đập nát nó.”
Không đợi Tiêu Kính Nam kịp phản ứng, hai nam chàng trai phía sau đã lấy gậy bóng chày hướng xe hắn đập loạn một trận.
Mà hắn liền như thế mở to mắt nhìn, mắt mở trừng trừng nhìn xe thể thao mới mua của mình biến thành một đống phế liệu, trong tay còn nắm chi phiếu hai trăm năm mươi vạn.
Chờ hắn hoàn hồn, bọn họ đã hoàn thành công việc – đập nát xe hắn.
Người đàn ông đứng trước mặt hắn lộ ra một tia khinh miệt tươi cười, phủi bụi trên quần áo.
“Anh dám phá xe tôi?” Tiêu Kính Nam cuối cùng mở miệng.
“Lần sau nói chuyện nhớ đúng chừng mực,” người đàn ông lạnh lùng, “xe của cậu trong mắt tôi không đáng giá bằng một sợi tóc của người ngồi trong xe kia, cậu hẳn là may mắn không có đụng vào bà.”
“Anh…” Tiêu Kính Nam một hơi không nói gì được, mặt trướng đến đỏ bừng.
“Chúng ta đi.”
Người đàn ông căn bản không nhìn đến hắn liền xoay người rời đi, chung quanh mọi người như trước đối Tiêu Kính Nam chỉ trỏ, thậm chí có người lấy điện thoại di động ra chụp cái xe thể thao đã biến thành xe sắt vụn.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Tiêu Kính Nam rống lên một tiếng, khoé mắt miết đến nam nhân tao nhã rời đi.
Vì vậy liền như thế, Tiêu Kính Nam liền ở trong trạng thái này.
Lại qua hơn mười phút, xe tải đến đây, bằng hữu cũng tới, nghe xong sự tình liền ôm bụng cười to.
Tiêu Kính Nam trợn mắt người nọ một cái, vì vậy người nọ thức thời xoa xoa ánh mắt, vỗ vỗ bờ vai của hắn. “Không có việc gi, cậu coi như đổi xe mới, dù sau hắn cũng có đưa chi phiếu đi.”
“Chó má!”
Tiêu Kính Nam lần đầu tiên trong đời chửi bậy, nghĩ thầm rằng người đàn ông kia nhất định cũng là có uy tính danh dự, nếu như gặp mặt mà nói chuyện… nhất định sẽ rất tốt.
Nếu như gặp mặt nói chuyện, nhất định sẽ rất tốt.
Những lời này giống như nguyền rủa, tràn ngập ô tao hương khí.
Đó là lúc Tiêu Kính Nam đem xe đi sửa chữa ngày thứ năm. Đồng thời hắn cùng bằng hữu đến bãi ôn tuyền (suối nước nóng) hảo hảo ngâm. Mới vừa ngâm không đến hai giờ, bên ngoài liền có nhân viên thập phần lễ phép mà nói cho hắn biết. Bên ngoài có vị tiên sinh so với bọn hắn giá gấp đôi bao cả bãi.
Cả đám người liền nhìn nhau, quyết định cộng tiền lại mà bao với giá gấp đôi.
Bọn họ đều là thiếu gia bị người trong nhà làm hư, nào có thể bị đuổi đi không đạo lý như vậy được.
Nhân viên nghe bọn họ nói xong, ra ngoài không bao lâu lại tiến vào: “Bên ngoài vị tiên sinh kia nói gấp ba.”
Gấp ba… Đây cũng không phải là bọn họ vài người có thể gánh vác được.
Cho dù trong nhà có tiền, nhưng trong tay phạm vi sử dụng vẫn là có hạn.
Tiêu Kính Nam sắc mặt đen một chút, bên người bạn gái xinh đẹp trên mặt cũng có chút xấu hổ.
“Đi đến nhà tắm của câu lạc bộ nhà tớ đi.” Trần Thiên Gia ngồi ở bên cạnh Tiêu Kính Nam đứng lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, lấy khăn phủ lên người bạn gái, quay đầu nói với hắn. “Đi thôi, Kính Nam.”
Tiêu Kính Nam kéo bạn gái đứng lên, mới vừa khoác khăn mang dép lê vừa nhấc đầu, liền thấy một người đàn ông đi ra từ cầu thang.
Cơ hồ là liếc mắt một cái, hắn liền nhận ra người kia, mà người đàn ông kia cũng hướng bọn họ nhìn qua.
Tầm mắt trên người bọn họ đảo qua đảo lại, dừng lại trên người hắn, sợ là cũng đã nhận ra.
A, thật sự là oan gia ngõ hẹp.
Dưới loại tình huống này còn tiếp tục nhìn nhau, thật sự là… đối mặt với người Ấn Độ quấn khăn còn tốt hơn đi. (Ấn Độ thì liên quan gì hả em =,=“)
Ngay tại khoảnh khắc ngắn ngủn ít hơn một phút, nhân viên lại từ bên người người đàn ông trở về, đi đến bên cạnh bọn họ.
“Thang tiên sinh nói các người có thể ở lại ngâm.” Nhân viên mỉm cười nói xong, lại hướng Tiêu Kính Nam nhìn lại, “ngoại trừ vị tiên sinh này.”
Tiêu Kính Nam sắc mặt một trầm, vừa muốn bão nổi thì đã bị Trần Thiên Gia bên cạnh một phen giữ chặt, “Từ từ Kính Nam.”
Quay đầu nhìn nhân viên, “Ngươi nói Thang tiên sinh, là Thang Đông Trì tiên sinh sao?”
Nhân viên gật đầu, “Ân.”
“Kính Nam, người này chúng ta tốt nhất không đụng nha.” Trần Thiên Gia bắt lấy cánh tay Tiêu Kính Nam. “Trong nhà chúng ta đều có vài người cùng người này lui tới, hơn nữa…”
Trần Thiên Gia lại gần sát một chút, tại bên tai hắn nói: “Người này bối cảnh không sạch sẽ, cậu tốt nhất đừng đụng vào, là bằng hữu nên tớ nhắc nhở cậu.”
Tiêu Kính Nam bất khả tư nghị quay đầu trừng mắt nhìn hắn, “Ý cậu là gì?”
Trần Thiên Gia thở dài, “Thật có lỗi, chúng tớ không thể cùng đi.”
“Các người…” Tiêu Kính Nam đảo mắt qua vài người một lần, “Hảo, tôi đi.”
Đem khăn tắm trên người kéo xuống ném đi, kéo bạn gái bên cạnh hướng cầu thang rời đi.
“Ada!” Thần Thiên Gia hô một tiếng, bạn gái bên cạnh Tiêu Kính Nam quay đầu lại nhìn hắn, “Em tốt nhất cũng nên lưu lại.”
Tiêu Kính Nam nhìn bạn gái thần sắc do dự, lại nhìn người đàn ông đứng ở cầu thang, bỏ tay bạn gái ra, xoay người tiếp tục hướng lên trên đi.
“Chúc anh nhanh xuất bệnh tim.” Thời điểm cùng gặp người đàn ông, Tiêu Kính Nam trừng mắt người đàn ông liếc một cái, nhịn không được như thế liền nói ra miệng.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Tiêu Kính Nam chỉ cảm thấy trên cổ đau xót, lại mở mắt liền phát hiện mình đã bị áp đến lan can.
Gương mặt người đàn ông phóng đại trước mắt, ánh mắt lạnh đến mức khiến hắn hô hấp đều ngừng, chỉ mở to hai mắt nhìn người kia.
Trần Thiên Gia vừa thấy, bước hai bước muốn qua, lập tức liền bị bảo tiểu của Thang Đông Trì phía sau ngăn dưới cầu thang.
Thân trên cơ hồ treo ngoài trời, thắt lưng bị lan can gỗ đè đến rất đau.
Tiêu Kính Nam nhăn mày đưa tay đẩy tay y ra khỏi cổ mình, nhưng cổ tay trên cổ dường như không nhúc nhích.
Hắn tốt xấu gì cũng thường xuyên đi phòng tập thể thao, tố chất thân thể vẫn tốt, thể nhưng lại ở lan can này bị áp không thể động đậy.
“Giải thích.” Người đàn ông nói.
Tiêu Kính Nam rũ xuống mí mắt hướng người đàn ông nhìn.
Trên cổ ngón tay nắm thật chặt, Tiêu Kính Nam phát ra tiếng rên rỉ ngắn ngủi, xuất phát từ bản năng giơ chân đá, liền bị người đàn ông cản một phen, đầu gối thật manh chen vào giữa, đem hai chân hắn tách ra.
Đứng một chân, hơn phân nửa cơ thể ở bên ngoài, mất đi cân bằng, cơ hồ toàn dựa vào thắt lưng chống đỡ. Thời gian một lúc lâu, thắt lưng đã bắt đầu rung lên.
“Nhìn cậu có thể chống đỡ bao lâu” người đàn ông gợi lên khoé miệng, thân thể có kỹ xảo đặt trên người Tiêu Kính Nam, “Tôi có chính là nhẫn nại.”
Trần Thiên Gia nhìn hai người trong tư thế quỷ dị, trong lòng khó hiểu toát ra một câu: các ngươi chẳng lẽ không cảm thấy thân thể quá sức thân cận sao!!
Tiêu Kính Nam trên người còn chưa kịp lau khô, làn da trắng dưới ánh mặt trời chiếu xuống trở nên sáng long lanh.
Thang Đông Trì hé mắt, niết trụ thắt lưng Tiêu Kính Nam, “Không sợ sao?”
Bị hắn niết thắt lưng như thế, Tiêu Kính Nam cơ hồ lập tức thả tay đang nắm lan can ra.
Ánh mắt trời chíu lên gương mặt hoảng hốt của Tiêu Kính Nam, hắn thật không nghĩ tới người đàn ông nhìn qua nhã nhặn nho nhã sẽ có đại khí lực như vậy.
Nhanh tay giữ chặt lan can, hắn bắt đầu dồn dập hô hấp.
Thang Đông Trì nhìn ngực hắn không ngừng phập phồng nhanh hơn chỉ biết cố gắng chống trụ, mỉm cười chậm rãi bò lên khoé miệng.
“Nói…”
Tiêu Kính Nam có chút thất bại mà mở miệng, mới phát ra một âm tiết liền bị năm ngón tay ở yết hầu siết đến ho khan.
Thang Đông Trì nhìn hắn ho đến mặt đỏ như heo mới hơi hơi buông tay, “cái gì?”
“Nói… Không nổi…”
Trên cổ nhẹ nhàng buông tay, thân thể bị kéo vào trong, Tiêu Kính Nam ngã trên mặt đất, sờ yết hầu ho mạnh một trận mới dừng lại.
Chờ hắn lại ngẩng đầu, người đàn ông đã choàng khăn tắm rảo bước vào trong ôn tuyền.
Trần Thiên Gia chờ người cũng lục đục trong ôn tuyền ngồi xuống, bào trì khoảng cách lễ phép.
“Thang tiên sinh nói nếu ngươi muốn cũng có thể ở lại.” Bảo tiêu nhìn chăm chú Tiêu Kính Nam nói.
Tiêu Kính Nam quay đầu nhìn người đàn ông đang ngâm mình trong hồ, y hồ cảm giác tầm mắt của hắn, hướng hắn nhíu mày.
“Cút ngay.” Tiêu Kính Nam lập tức đứng lên, đẩy bảo tiêu hướng phòng thay đồ đi đến.
Ai muốn ở lại với hắn mới chính là heo!
Thang Đông Trì dự đoán được Tiêu Kính Nam sẽ không xuống lại hồ, hừ cười nhắm mắt lại.
Cùng lúc đó, Tiêu Kính Nam có chút phiền toái đến phòng tắm, tắm xong lau người thay y phục.
Ra cửa ôn tuyền trong lòng có chút không cam, lại nhìn đến mấy chiếc xe song song đậu bên cạnh cửa trước, phiền não trong lòng tăng lên cấp độ hắn không thể tha thứ.
Nhìn nhìn xung quanh, ngoại trừ xe Trần Thiên Gia cùng vài người tới cùng mình, còn lại một chiếc… Hẳn là chiếc xe của người đàn ông kia đi.
Tiêu Kính Nam nhìn chăm chú chiếc xe kia một hồi lâu, tay nhiều lần vuốt phẳng chìa khoá xe trong túi áo, dần dần lộ ra tươi cười.
Xe cảnh báo vang lên ngắn ngủi ba tiếng, bảo vệ bên trong liền rất nhanh chạy ra, lại chỉ kịp nghe thấy tiếng động cơ cùng mơ mơ hồ hồ thấy được đuôi xe.
Tiêu Kính Nam ở trong xe hoan hô vài tiếng, đắc ý sờ sờ cổ bị đau.
Có thù không báo không phải quân tử.
“Phát sinh chuyện gì?” Thang Đông Trì hỏi.
“Ngài Thang, xe của ngài bị rạch xước.” Vệ sĩ hơi cong cong thắt lưng đáp.
Đem xe kiểm tra từ trong ra ngoài mấy lần, bọn họ mới dám xác định xe kia quả thật chính là bị trầy xước, không bị gì khác.
Thang Đông Trì nghe gật gật đầu, câu khoé miệng không hề phát ra thanh âm.
Vệ sĩ đợi trong chốc lát, hơi hơi khom người chào, thối lui đến đứng bên cạnh.
Kết quả, một buổi tối ngày nào đó,khi Tiêu Kính Nam ăn mặc nghiêm trang chững chạc theo cha hắn đến tiệc rượu, hắn mới chính thức hiểu được cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp.
Tình huống bây giờ là, hắn nhìn thấy người đàn ông kia luôn bị người khác tiến lên bắt chuyện, mà người không ngừng bị bắt chuyện kia còn không có thấy hắn.
Tiêu Kính Nam từ trong khay lấy ra một ly rượu nho, tận lực không gây chú ý, xoay người sang chỗ khác, đứng đối lại người đàn ông.
Nghĩ lại nếu công khai người kia có thể làm được gì hắn, vì vậy xoay người lại, hơi hơi ưỡn ngực đứng thẳng bên cạnh người cha hắn.
Người đàn ông thật vất vả nói chuyện liền bắt đầu đánh giá người xung quanh.
Tiêu Kính Nam cảm giác trong nháy mắt bản thân ngừng lại hô hấp, thẳng đến ánh mắt người đàn ông hướng lên người hắn mới ý thức được chính mình biểu hiện đến quá khẩn trương.
Lễ phép hướng người đàn ông gật đầu, hơi hơi nâng ly, Tiêu Kính Nam khẽ cười tính toán liền như thế mà bỏ qua.
Nhưng nam nhân nhìn chăm chú hắn hiển nhiên không nguyện ý, từ phục vụ lấy ly rượu, liền như thế một đường hướng hắn đi tới.
“Ngài Tiêu.” Thang Đông Trì đứng bên cạnh Tiêu Kính Nam cùng lão tiên sinh tiếp đón, dẫn tới người bên cạnh hữu ý vô ý hướng bọn họ nhìn.
“Thang tiên sinh ngài hảo.” Tiêu Phân Nghĩa lễ phép đối.
Tiêu Kính Nam từ trên mặt cha mình nhìn thấy một tia thụ sủng nhược kinh thần thái, hắn có một chút hối hận mấy ngày nay không có hảo tra danh tính của người đàn ông Thang Đông Trì này.
“Kính Nam.”
Phụ thân vỗ nhẹ cánh tay Tiêu Kính Nam, hơi trách cứ thúc giục hắn khiến hắn lập tức định thần.
“Thang tiên sinh ngài hảo”
Tiêu Kính Nam vừa dứt lời, chợt nghe thấy cha hắn tiếp lời nói: “Khuyển tử tuổi còn nhỏ, hi vọng Thang tiên sinh thứ lỗi.”
Thang Đông Trì nhìn nhìn Tiêu Kính Nam thoáng cứng nhắc thần thái, tự tại phất tay.
“Con trai của ngài cùng tôi rất hữu duyên.”
“A?”
“Chúng tôi có cùng chung sở thích.”
Thang Đông Trì lại đến gần một bước, cùng Tiêu Kính Nam khoảng cách không đến một thước khiến trái tim hắn cơ hồ nhảy ra khỏi cổ họng.
Không đợi Tiêu phụ tiếp lời, Thang Đông Trì tiếp tục nói: “Chúng ta đều rất thích xe.”
“Ha ha, Thang tiên sinh nói đùa.” Tiêu Kính Nam phản ứng cực nhanh, cảm giác tay nắm ly rượu đã toát mồ hôi.
“Ân.” Thang Đông Trì cũng cười, quay đầu nhìn Tiêu Phân Nghĩa, “Cậu Tiêu nghiên cứu xe vẫn tốt hơn tôi, Tiêu tiên sinh ngươi không để ý để cậu Tiêu ngồi trong xe tôi thay tôi giải thích một chút nghi hoặc?”
Tiêu Phân Nghĩa cho tới bây giờ cũng không biết con mình đối với xe cộ có trình độ nào, nhưng đối với Thang Đông Trì đề xuất ông tự nhiên là rất thích ý tiếp thu.
Tiêu Kính Nam nhìn hai người có cảm giác cha muốn đem hắn bán đi, cơ hồ muốn hô ra tiếng.
Chính là trước mắt bao người, Tiêu Kính Nam vẫn cứ là cương khoé miệng khuất phục.
Ba người ly rượu nhẹ nhàng chạm vào, ngửa đầu uống một hơi, đem ly thả lại trong tay phục vụ, Tiêu Kính Nam dưới ánh mắt mong chờ của cha theo Thang Đông Trì rời khỏi đại sảnh tiệc rượu.
“Lên xe.” Thang Đông Trì nói.
Vệ sĩ duỗi tay thay bọn họ mở cửa xe, Tiêu Kính Nam do dự trước cửa một chút đột nhiên nói: “Anh sẽ không keo kiệt như vậy đi.”
Thang Đông Trì ngồi ở trong xe ngẩng đầu nhìn hắn, “Còn muốn xem đối với ai, đối với cậu, không cần quá lớn đi.”
Tiêu Kính Nam giãy giụa một cái, xoay người ngồi vào trong xe, cửa xe đóng lại, không còn ai lên xe nữa.
Không khí có chút quỷ dị, Tiêu Kính Nam như ngồi trên chông, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn không được: “Anh…”
Mới phun ra được một chữ, một vật lạnh lẽo liền dán lên cổ hắn.
Tiêu Kính Nam nhất thời tóc gáy đều dựng đứng, môi run lên hai cái liền nuốt nước bọt, phát ra tiếng vang thật lớn.
Thang Đông Trì nhìn nhìn yết hầu hắn cao thấp lăn lộn, vươn tay kéo cà vạt của hắn, cởi bỏ nút áo thứ nhất, rồi nút thứ hai, nút thứ ba…
“Anh muốn làm gì…”
Dao đặt trên cổ khiến Tiêu Kính Nam khẩn trương mở miệng, Thang Đông Trì trượt dọc theo cổ áo, dừng ở bụng, Tiêu Kính Nam càng gắt gao chăm chú nhìn cây dao trên cổ.
Không khí như muốn đóng băng, Thang Đông Trì tựa hồ là chơi đủ rồi, đưa tay vỗ vỗ bả vai Tiêu Kính Nam, hơi hơi tiến sát vào, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Nếu có lần sau tôi sẽ giống như cậu rạch xe tôi một dạng mà rạch thân thể của cậu, còn có… nơi này.”
Tiêu Kính Nam phản xạ nhanh, hai chân toàn thân cứng ngắc.
Thang Đông Trì nghiền ngẫm vỗ vỗ hai má Tiêu Kính Nam, lại đưa tay gõ vài cái lên cửa xe.
Cửa bên cạnh Tiêu Kính Nam đột nhiên mở ra, không đợi hắn phản ứng, vệ sĩ liền kéo hắn xuống xe.
“Gặp lại lần sau.” Người đàn ông nói.
Vệ sĩ theo thứ tự lên xe, sau khi đóng cửa, dần dần ly khai tầm mắt của hắn.
Tiêu Kính Nam quần áo xộc xệch nhìn đuôi xe biến mất tại chỗ ngoặt, “Con mẹ ngươi còn có lần sau!”
Sau khi hắn rống vài tiếng, bước vài bước liền phát hiện nguyên lai chân mình nhuyễn đến không đi được.
“Kháo!”
Tiêu Kính Nam dựa vào vách tường chỉnh lại y phục, nam nhân kia quả thực là biến thái!
“Ha ha.”
Ngồi ở trong xe, Thang Đông Trì sờ sờ qua lại con dao găm, tâm tình rất tốt.
Từ mức độ nào đó mà nói, Tiêu Kính Nam hiện tại như thế “chăm học khổ đọc” hoàn toàn là bởi vì một câu “lần sau gặp lại” của Thang Đông Trì.
Vốn là có cha hắn chống đỡ, cái gì cũng không lo lắng, ít nhất hắn cảm thấy có thể ăn chơi hai năm.
Kết quả bởi vì Thang Đông Trì, hắn chỉ có thể trước tiên huỷ bỏ kế hoạch hai năm này.
Tiêu Phân Nghĩa thấy con trai mỗi ngày theo ông đến công ty học tập ngược lại yên tâm không ít, Thang Đông Trì chủ động đề xuất cùng bọn họ gia tăng hạng mục hợp tác, nhưng lại chỉ định muốn con của ông phụ trách liên lạc.
Vì vậy rốt cuộc có khúc mắc gì trong đó cũng không rõ ràng lắm, hỏi con trai cũng ấp úng không chịu nói, nhưng là trong thời điểm kinh tế này, có sinh ý chủ động đưa lên cửa, không nhận thì quả không có đạo lý.
Thời điểm Tiêu Kính Nam cùng bộ phận giám đốc lần đầu mang sản phẩm đến công ty Thang Đông Trì, tiểu bí thư đối phương lễ phép nói bộ phận giám đốc ở lại phòng nghỉ, còn ân cần pha trà.
Như thế, Tiêu Kính Nam chỉ có thể lần thứ hai căng da đầu đi vào phòng họp một mình, đối mặt với tên đàn ông biến thái kia.
Chống lại ánh mắt của người đàn ông, hắn nghĩ đến cây dao kia, bụng theo bản năng căng thẳng, cơ hồ rút gân, lại vẫn giả vờ bình tĩnh mà ngồi xuống.
Hội nghị mở đầu thật ngắn gọn, thời gian còn lại liền để hắn giải thích sản phẩm của mình.
Tiêu Kính Nam hắng giọng một cái, thân thể nhích lại gần, chuẩn bị lời thoại muốn nói ra, thậm chí miệng cũng đã mở ra.
“Chờ một chút.” Nam nhân nhìn chuẩn thời cơ đánh gãy hắn, nửa giây cũng không kém.
“Thang tiên sinh?” Tiêu Kính Nam hận đến nghiến răng, trên mặt vẫn bảo trì tươi cười.
“Thỉnh Tiêu tiên sinh đến trên đài nói, như vậy các vị ở đây đều có thể nghe rõ ràng hơn.”
Thang Đông Trì cười đến thập phần tự nhiên, nhưng trong mắt Tiêu Kính Nam, cảm thấy y là ẩm hiểm cười.
Các vị còn lại… Nơi này cùng hắn chỉ có ba người.
“Được.” Tiêu Kính Nam lấy bản ghi chép đi lên phía trước, bước qua Thang Đông Trì liếc y một cái.
Chỉnh bởi vì lúc này đang phân tâm, hắn căn bản không chú ý tới chân Thang Đông trì.
Vì vậy hắn như thế hoa hoa lệ lệ vấp một cái, tuy rằng không té xuống, nhưng phát ra thực vang! Một tiếng cũng đầy đủ mất mặt.
Hắn đột nhiên lại có chút may mắn khi nơi này chỉ có ba người.
Chờ hắn đứng thẳng trên bục, Thang Đông Trì vẻ mặt quan tâm hỏi hắn, “Sao vậy, không có việc gì chứ?”
Tiêu Kính Nam nhìn tiểu bí thư ngồi bên cạnh hắn vẻ mặt muốn cười nhưng cố nhịn biểu tình quả thực khoa trương, nhưng tầm mắt chuyển tới Thang Đông trì y lại rất thản nhiên.
Khéo léo lôi kéo quần áo, “không có việc gì, chúng ta tiếp tục đi.”
Sau khi tiếp tục Tiêu Kính Nam mới hiểu được cái này căn bản mới là mở màn, tiếp theo mới là phong ba bão táp tấn công.
Cơ hồ cứ nói hai ba câu, Thang Đông Trì liền “lễ phép” đánh gãy một chút, mấy ý tưởng Tiêu Kính Nam đã chuẩn bị tốt đều trở nên lộn xộn, ý nghĩ cùng càng ngày càng hỗn loạn, vốn là chưa đủ quen thuộc với sản phẩm, Thang Đông Trì càng muốn cắt ngang hắn nhiều lần sửa lại cùng hỏi ý kiến.
Chờ Tiêu Kính Nam nói xong, phát hiện sau ót mình đều đổ mồ hồi, mà Thang Đông Trì lại lạnh mặt lặng yên nhìn hắn.
Hắn trong đầu không biết vì sao liền toát ra một câu ca từ: “Nếu thâm tình chuyện cũ ngươi đã không hề lưu luyến khiến thì cho hắn theo gió bay xa…”
Rồi mới đem chính mình đã run lạnh lấy lại tinh thần, phát hiện Thang Đông Trì vẫn là nhìn hắn.
Vì vậy hắn hắng giọng một cái: “Thang tiên sinh?”
Thang Đông Trì cuối cùng có động tác, vươn tay rút một tờ khăn giấy trên bàn hội nghị đưa hắn, “…Lau nước mũi một chút.”
Tiêu Kính Nam tiếp nhận nhanh chóng che cái mũi, trên mặt nóng đến đỏ bừng, nhất thời liền muốn chết tâm.
“Thật có lỗi.” Tiêu Kính Nam đem khăn giấy ném vào thùng rác, rồi mới bảo trì vẻ mặt bình tĩnh hỏi Thang Đông Trì, “xin hỏi Thang tiên sinh còn có vấn đề gì sao?”
Thang Đông Trì nhìn cái mũi hắn vì mạnh mẽ ma sát mà đỏ bừng, hơi nhếch khoé miệng, “Cảm ơn cậu giới thiệu, hợp tác sản phẩm nếu có tư liệu kỹ càng tỉ mỉ thì hi vọng lưu lại cho tôi một bản, tôi đối với yêu cầu còn hơi lo lắng một chút, thời điểm tất yếu có khả năng sẽ còn phiền đến Tiêu tiên sinh.”
Cái gì?! Còn muốn tìm tôi?!
Tiêu Kính Nam thần kinh đại não liền lập tức trừu khẩn, thấy chết không ngại từ trong túi lấy ra một tờ giấy cùng một cây bút, viết xuống một dãy số đưa cho Thang Đông Trì, “Ngại ngùng, danh thiếp còn chưa có in xong, đây là số của tôi, có yêu cầu sự việc gì Thang tiên sinh có thể tuỳ thời mà gọi điện thoại.”
Quả nhiên… Sau một tuần, Tiêu Kính Nam đều vì những lời này mà sám hối không thôi.
Hắn thật không nghĩ tới Thang Đông Trì không chỉ biến thái còn là một tên cuồng công tác, nhiều lần giữa đêm hôm khuya khoắt hoặc là thời điểm rạng sáng gọi điện thoại cho hắn hỏi vấn đề sản phẩm.
Tiêu Kính Nam cảm thấy Thang Đông Trì làm ra vẻ ta đây thật nghiêm cẩn, nhưng cứ thế này thật khiến thần kinh hắn suy nhược, vẫn không thể tắt máy, sợ bỏ qua công việc quan trọng.
Cứ thế cứ rạng sáng một ngày, Tiêu Kính Nam theo thói quen tỉnh lại phát hiện Thang Đông Trì cũng không có gọi điện, hắn bị mất ngủ.
Mà hết thảy đều là bởi vì tên Thang Đông Trì kia.
Tiêu Kính Nam trong đầu đem y chém thành tám khối , sau đó thành mười sáu khối, rồi ba mươi hai khối, cuối cùng biến thành một đống thịt vụt.
Mặc dù như thế, hắn vẫn là bi kịch mở mắt thấy được ánh sáng mặt trời đầu tiên vào sáng sớm.
Cho nên hai ngày cuối tuần bí thư Thang Đông Trì hẹn hắn lần thứ hai gặp mặt, thời điểm nói chuyện hợp tác, hắn cơ hồ muốn ra ngoài cửa bắn pháo hoa.
Khi Tiêu Kính Nam mang cặp mắt gấu mèo (panda đó :3) mang tư liệu đi vào phòng họp, đối ngược với thần thái sáng láng của Thang Đông Trì, hắn bỗng nhiên hiểu được cái gì gọi là yêu quái biến thái.
Tiêu Kính Nam vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống.
Có lẽ người đàn này căn bản là đầu đá đi.
Nếu không hắn làm sao có nhiều tinh lực bảo trì bộ dáng thoải mái khoẻ mạnh như vậy?!!!
Toàn bộ quá trình hội nghị, Tiêu Kính Nam đều bảo trì trạng thái mộng du thanh tỉnh qua lại không ngừng.
Nói tới cuối cùng, Thang Đông Trì thế nhưng lại muốn hắn giải thích một cái hợp đồng điều khoản.
Tiêu Kính Nam vốn là muốn nói nhượng luật sư giải thích, nhưng như vậy chẳng phải sau này phải gặp hắn một lần nữa?
Vì vậy đành phải trình tự giải thích điều khoản, còn muốn dựa vào ý kiến Thang Đông Trì sửa chữa ghi chú.
Chờ bọn hắn đem điều khoản đều giải thích xong, Tiêu Kính Nam đột nhiên tỉnh ngộ: đối với đề xuất đối với điều khoản hợp đồng cùng sữa chữa ghi chú của Thang Đông Trì, hắn vẫn là phải thông qua luật sư xét duyệt không có vấn đề gì mới được a!
“Tiêu tiên sinh, sắc mặt của cậu không tốt lắm?” Thang Đông Trì nói.
Đúng vậy, tôi chính là dạ dày mốc meo.
Tiêu Kính Nam quay đầu hướng Thang Đông Trì cười: “Haha, hai ngày nay không nghỉ ngơi tốt.”
Đó còn không phải vì anh quấy rầy, biến thái!
“Nếu như vậy liền đồng thời cùng ăn cơm rau dưa đi.” Thang Đông Trì quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, “ngày cũng đã tối”.
Này! Không cần tự quyết định ăn cơm sự tình được không, tôi muốn được về nhà ngủ.
Tiêu Kính Nam vừa nghĩ vừa cười gật đầu: “Hảo, Thang tiên sinh tiêu pha.”
Thang Đông Trì nhíu lông mày,”Tôi có nói mời khách sao?”
“…” Chết tiệt! Chẳng lẽ còn muốn tôi mời khách? Đồ vắt cổ chày ra nước!
Tiêu Kính Nam đã cười đến co giật, rồi lại không biết nên tiếp lời sao, kết quả Thang Đông Trì biến thái còn nói: “Haha, chỉ đùa một chút, Tiêu tiên sinh không nên tưởng thật.”
“Ha ha ha…” Bệnh thần kinh a!
Vì vậy Tiêu Kính Nam nhìn Thang Đông Trì quay đầu phân phó nữ bí thư giúp hắn đặt chỗ, còn có bãi tắm mát xa.
Cái gì?! Bãi tắm mát xa?!
“Thang…” Tiêu Kính Nam há mồm.
“Chúng ta đi thôi.” Thang Đông Trì đứng lên hướng cửa phòng họp đi đến, lưu lại cho Tiêu Kính Nam một bóng dáng vô cùng tiêu sái.
Này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra….
Quá trình ăn cơm vô cùng an tĩnh, hai người đều không nói chuyện, tựa hồ là cảm xúc khác nhau, chỉ lo ăn uống.
Tiêu Kính Nam mấy lần ngẩng đầu nhìn Thang Đông Trì đều thấy nam nhân kia cầm đũa bộ dạng cẩn thận tỉ mỉ, hơi có điểm không được tự nhiên.
Các món ăn đều rất tốt, cho nên bữa cơm này cũng coi như ăn có tư vị.
Tiêu Kính Nam tương đối để ý hành trình bãi tắm kế tiếp.
Nghĩ đến bãi tắm liền liên tưởng đến ôn tuyền lần trước, mà hồi ức ôn tuyền đó cũng không tốt đẹp.
Tiêu Kính Nam sờ sờ cổ, cảm giác bị chèn ép vẫn còn khá mới mẻ.
Thang Đông Trì thấy hắn sờ cổ nhẹ nhàng hừ cười một tiếng, lập tức lại khôi phục bộ dáng bình tĩnh, mở cửa xuống xe.
Tuỳ tay cho tiền boa, Thang Đông Trì cùng Tiêu Kính Nam đến phòng thay quần áo,
Theo phụ thân nói, Thang Đông Trì hiện tại ba mươi sáu tuổi, không thích đăng báo, cũng không thích tham gia bất luận tiệc rượu cùng thăm hỏi nào, thần long kiến thủ bất kiến vĩ mà tồn tại. (rồng thấy đầu ko thấy đuôi, đại ý là 1 người rất ít xuất hiện và khó gặp mặt. Cảm ơn Thuỷ Tiên vì chú thích này nhé
<3
)
Ngoài giới đối y bình luận khen chê không đồng nhất, đương nhiên rất nhiều chuyện vốn cũng chỉ là nghe nói.
Tỷ như y làm cho cha mình nhảy lầu tự sát, tỷ như y lãnh huyết trên thương trường thâu tâm huyết của người khác, đem người khác bức đến nông nỗi mười phần nghèo túng thê thảm….
Lấy thủ đoạn đạt được ví trí hiện tại này, thật khiến người vừa kính vừa sợ.
Đó cũng là nguyên nhân Tiêu Kính Nam không dám tuỳ ý làm bậy.
Hắn tưởng cả đời không có khả năng cùng người như thế giao tiếp, cố tình doạ đến mẹ người ta…
Ngày đó hắn xuất môn không xem hoàng lịch, bây giờ nghĩ lại ngày đó nhất định là đại hung, kỵ lái xe xuất hành.
Thang Đông Trì dáng người rất tốt, động tác hơi hơi xoay người cũng thật tự nhiên, khom lưng cúi xuống tạo nên đường cong cùng với thắt lưng không có một tia sẹo lồi, mà ngày cả cái mông cũng…
Tiêu Kính Nam không tự chủ được đánh giá hơn vài lần, thời điểm hoàn hồn phát hiện chính mình nhìn chằm chằm mông người khác, nhất thời xấu hổ vô cùng, vội vàng nghiêng người, nhanh chóng cởi đồ.
Kết quả bởi vì động tác quá nhanh, thời điểm cởi quần lót nâng chân không đủ cao bị vấp ngã.
Bình thường cùng bằng hữu đi chơi cũng sẽ không cố kỵ nhiều như vậy, vì vậy hắn một chân nhảy hai bước đến tủ quần áo, xoay người lôi kéo đem quần lót thoát xuống dưới.
Vừa nhấc đầu, phát hiện Thang Đông Trì nhìn hắn.
Mà hắn bảo trì trạng thái chính diện lộ ra trọn vẹn đối diện Thang Đông Trì… Trong tay còn cầm quần lót màu đen.
Thang Đông Trì nhíu mày, tầm mắt tại bộ vị trọng điểm phía dưới quét vài cái.
Tiêu Kính Nam không biết tại sao mặt liền đỏ, vội vàng đem quần lót ném vào tủ quần áo, lấy quần bơi sạch sẽ, chột dạ thấp đầu, liền hướng người nọ nói: “Có cái gì xinh đẹp…”
Thang Đông Trì khoanh tay nhìn tai hắn đỏ bừng, “Ừ, kích cỡ cậu như vậy cũng không có cái gì xinh đẹp…”
Tiêu Kính Nam còn trầm trong không khí xấu hổ, trì độn đem những lời này tiêu hoá một chút, phẫn nộ ngẩng đầu: “Anh…”
Người ta đã quấn khăn tắm xoay người rời đi rồi.
Anh… Mẹ hắn đi tìm chết đi!
Dưới đáy lòng thật sâu mắng một câu, Tiêu Kính Nam vẫn là ngoan ngoãn quấn khăn tắm đi ra phòng thay đồ.
… Không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Bởi vì động tác hắn chậm một tí, cho nên hiện tại hắn phải ở trước mặt tầm mắt Thang Đông Trì mà cởi khăn tắm xuống bể.
May là Thang Đông Trì chỉ liếc hắn một cái liền nhắm hai mắt lại, vì vậy hắn bình yên tiêu sái xuống bể, cách Thang Đông Trì một khoảng cách ngồi xuống.
Nhưng ngược lại hắn cảm thấy dáng người hắn so với Thang Đông Trì cũng không kém, có biết bao tự tại.
Ôm suy nghĩ như vậy hơn nữa độ ấm trong bể khiến người an tâm thoải mái, Tiêu Kính Nam chậm rãi duỗi thẳng tứ chi, vẻ mặt cũng dần dần trầm tĩnh lại.
“Ngồi gần lại đây, vị trí này có mát xa.” Thang Đông Trì nói.
Tiêu Kính Nam đương nhiên biết nơi đó có mát xa, nhưng như vậy cũng là biến thái đi.
Có lẽ bởi vì Tiêu Kính Nam chậm chạp không có động tĩnh, Thang Đông Trì mở mắt.
Trong nháy mắt đó, Thang Đông Trì tựa hồ bị đông lạnh, cứng ngắc hắc hắc cười, chậm rãi di chuyển đến bể đầy bong bóng ngồi xuống.
Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ lần này ngồi xuống, lại sắp phát sinh một sự kiện mất mặt nhất từ khi hắn sống đến bây giờ.
Bể mát xa đối với Tiêu Kính Nam rất quen thuộc, cùng bồn tắm mát xa lớn nhà hắn cũng không có khác gì nhau.
Dòng nước phía sau lao tới mát xa lưng cùng thắt lưng rất thoải mái.
Tiêu Kính Nam nhắm mắt lại, cảm giác hơi nước bao lấy làn da mình, giống như đem mệt nhọc tích luỹ mấy ngày nay đều mang đi.
Khó trách bọn Trần Thiên Gia thích đến nhà tắm, hắn hiện tại mới lĩnh hội được ảo diệu bên trong.
Trước kia, so với nhà tắm hắn thích tenis hay phòng tập thể thao rèn luyện hơn, hơn nữa hắn cảm thấy nhà tắm chung thật bẩn.
Dòng nước đánh vào lưng giảm lại một chút, Tiêu Kính Nam mặc kệ tiếp tục nhắm mắt, ngẩng đầu tựa vào thành bể bên cạnh.
Sự tình liền trong nháy mẳt phát sinh tại đây.
Muốn nói hắn một chút cảm giác cũng không có là gạt người.
Ngay từ lúc dòng nước xông vào cái mông, hắn không thể mặc kệ, ánh mắt hơi mở điều chỉnh lại tư thế ngồi.
Sau đó, dòng nước đánh vào dần mạnh hơn.
Cả người hắn bị dòng nước phía dưới đột nhiên đánh mạnh ngửa về phía trước, hắn đem khuỷu tay chống vào thành bể phía sau.
Động tác này dẫn đến ảnh hưởng trực tiếp, tuy rằng hắn không có bị dòng nước đánh đến ngã xuống, nhưng là dòng nước trực tiếp từ phía sau đánh mạnh vào vật giữa hai chân cùng cả hai khối cầu.
Tốc độ dày đặc cùng mạnh mẽ tạo nên cảm giác chấn động, Tiêu Kính Nam ngẩng người, rồi mới liên tục hai lần điều chỉnh tư thế ngồi đều không có thành công.
Bất đắc dĩ cùng xấu hổ, hắn rõ ràng đem thân thể hướng một bên rồi mới ngồi thẳng người.
Mà dòng nước kia từ giữa hai chân hắn mà vọt ra, giống một đài phun nước nhỏ, không ngừng phun bọt.
Dục vọng trong đùi cảm giác như được người âu yếm, có chút ngứa… lại có điểm thoải mái.
Tiêu Kính Nam đối với trạng thái hạ thân thoải mái có chút xấu hổ, vì vậy lặng lẽ nghiêng đầu nhìn Thang Đông Trì, rồi mới từ tầm mắt Thang Đông Trì nhìn đến giữa hai chân mình.
Vì vậy phát hiện Thang Đông đang nhìn dòng nước thoát ra giữa hai chân mình.
Mặc dù biết ánh mắt của y không có ý tứ gì, nhưng bị nhìn chăm chú như thế cũng khó tránh khỏi ý tưởng “người này sao đáng khinh đến thế.”
Tiêu Kính Nam bĩu môi thở một cái, “Làm gì?”
“Bên này phía trên có hai cái tay vịn, phía dưới là dòng nước mát xa xương cụt,” Thang Đông Trì lại xem xét giữa hai chân hắn một cái, “Cậu hẳn là nên đi đến phía trước ngồi một cái.”
“Tôi đương nhiên biết,” Tiêu Kính Nam đảo cặp mắt trắng dã, “Không cần anh dài dòng.”
Toàn bộ bể mát xa thập phần an tĩnh, chỉ có thanh âm dòng nước.
Thang Đông Trì nhếch khoé miệng, nhắm mắt lại quả nhiên không dài dòng nữa.
Dòng nước mát xa đánh vào xương cụt cùng cặp mông rất là thoải mái.
Chính là Tiêu Kính Nam không biết vì sao, tâm trí luôn lặp đi lặp lại cảm giác mãnh liệt dưới hạ thể lúc nãy.
Luôn luôn cảm thấy dòng nước đánh vào mông lại không đánh đến trọng điểm thật khó chịu.
Đang không ngừng phỉ nhổ chính mình, Tiêu Kính Nam nhiều lần khuyên bảo chính mình quên đi cảm giác lúc nãy.
Nhưng càng muốn quên thì ông trời càng bắt nhớ, quần bơi phía dưới thoáng rộng thùng thình, dòng nước theo ồng quần chảy vào đùi, từ dưới hướng lên, quần cũng giống như bị phồng lên.
Tư tưởng của hắn không nhịn được bắt đầu lao nhanh.
Nữ nhân xinh đẹp, tư thế gợi cảm, thở dốc… Mặt của Thang Đông Trì.
Cái gì?! Mặt của Thang Đông Trì!?
Tiêu Kính Nam cả người run lên, sợ tới mức mở to hai mắt nhìn.
Dòng nước phía dưới đã bắt đầu ngừng, dòng nước phía sau cùng hai bên lại bắt đầu đánh sâu vào thắt lưng và cột sống.
Dòng nước phun lên, phi thường thoải mái trong nhà tắm, thân thể hắn nổi lên phản ứng, quần bơi bên dưới nước cũng sưng lên một cục.
Hoàn hảo dòng nước không ngừng tuần hoàn.
Tiêu Kính Nam có chút khẩn trương nắm chặt tay vịn phía dưới bồn rửa tay.
Không bằng nói đi WC, chính là vạn nhất đứng lên trông thấy thật rõ ràng thì chẳng phải…
Tiêu Kính Nam cắn răng, ngồi chờ đợi.
Đáng tiếc hắn quên dòng nước phía dưới sẽ lần thứ hai phun mạnh lên, vì vậy trong lúc hắn vất vả đem trời trong mây trắng cỏ xanh hoa thơm trong đầu, cùng cái mông ngồi xuống, nước lại một lần nữa phun lên, từ nhỏ biến thành lớn.
Tiêu Kính Nam cơ hồ ngửa mặt lên trời thét dài.
Nửa phút sau đó, tay không nhịn được mà chạm đến phần giữa hai chân.
Dù sao nước cũng không ngừng phun, động tác dưới nước căn bản không thấy rõ.
… Thang Đông Trì, lần này cho lão tử xin lỗi anh.
Nhưng anh cũng thiếu tôi rất nhiều đi.
Tiêu Kính Nam vừa nguỵ biện vừa bắt đầu động tác.
Ngay từ đầu hắn còn thật cẩn thận, sợ hãi Thang Đông Trì sẽ nhìn ra cái gì khác thường, kết quả phát hiện Thang Đông Trì vẫn luôn nhắm mắt, hắn cũng dần dần thả lỏng, tăng cường biên độ trong tay, nhưng tầm mắt vẫn bất đắc dĩ dán chặt chẽ trên mặt Thang Đông Trì, phòng ngừa thời khắc hắn mở mắt.
Hoàn cảnh lạ lẫm kích thích hết tất cả cảm quan của thân thể, tâm tình Tiêu Kính Nam thực high, nhưng lại muốn tốc chiến tốc thắng, mâu thuẫn nhanh chóng tăng tốc độ bộ lộng.
Muốn bắn muốn bắn muốn bắn…
Tiêu Kính Nam nhìn mặt Thang Đông Trì, thân thể bắt đầu mãnh liệt ám chỉ chính mình.
Hắn căn bản không ý thức được hành động của mình có gì không đúng.
Trên thực tế hắn chính là nhìn chăm chú mặt một nam nhân mà thẩm du, trong bể tắm mát xa.
Hơn nữa, càng không xong chính là thời điểm cuối cùng, Thang Đông Trì ho khan mở hai mắt, lập tức cảm giác được ánh mắt của hắn.
Có lầm hay không!
Tiêu Kính Nam trừng mắt nhìn Thang Đông Trì, khẽ nhíu mày lặng yên nhìn hắn.
Dục vọng trong thân thể còn đang tán loạn, nóng lòng muốn phát tiết, Tiêu Kính Nam lại đột nhiên kịp phản ứng, che dấu tính khí từ trong nước vươn tay ra sờ trán, “Rất nóng”
Thang Đông Trì gật gật đầu, “Ngâm lâu lắm cũng không tốt, tôi hẹn hai chuyên viên mát xa, cũng đến lúc đi lên mát xa rồi…”
Sau đó, Thang Đông Trì từ trong bể đứng lên, rời khỏi bể, lấy khăn tắm xoa xoa thân thể, rồi mới lấy một cái khăn khác phủ lên vai.
Quay đầu vừa thấy, Tiêu Kính Nam vẫn ngồi lại trong nước.
“Đi thôi.” Thang Đông Trì nói.
“Anh đi trước.” Tiêu Kính Nam ngẩng đầu cười, “Tôi cảm thấy thoải mái, lập tức tới.”
Thang đại gia anh đi đi, đừng nhìn nữa.
Bên dưới bể mát xa lại bắt đầu phun nước, Tiêu Kính Nam bị mắc kẹt cơ hồ dùng khí lực toàn thân đè nén lại dục vọng bành trướng bên dưới hạ thân.
Đi ra ngoài đi a, ngàn vạn lần phải nhịn xuống!!
…
A a a… Sướng không chịu được!!
Tiêu Kính Nam nhẫn nhịn đến mức gần chết, Thang Đông Trì cuối cùng cũng quay đi.
Trong lòng hắn vui vẻ trào dâng liền bắn ra.
Thình lình đạt cao trào khiến Tiêu Kính Nam vừa quẫn bách vừa sảng khoái vô cùng, hắn vội vàng vươn tay khuấy động mặt nước.
Bất đồng với tiếng nước mát xa khiến Thang Đông Trì quay đầu.
Dục vọng đã không còn, nhìn nhìn lại mặt nước cũng không để lộ cái gì. Tiêu Kính Nam nhẹ nhõm hé răng mỉm cười, xoay người đứng lên.
Vừa làm động tác “đứng lên” này, vừa nói, “Đi thôi, mát xa đi.”
Sau đó, quần bơi rời khỏi mặt nước trong nháy mắt, cũng rời khỏi cơ thể hắn.
Tiêu Kính Nam cơ hồ lập tức vươn tay đến bắt, nhưng vừa mới phát tiết thân thể cũng không có linh hoạt như hắn tưởng tượng, vì vậy hắn một lần nữa ngã về trong bể, mông trực tiếp chạm đất, có chút đau.
Mẹ hắn… nguyên lại vừa rồi cảm giác giống như quần bơi tuột xuống không phải là “giống”, mà thật sự là tuột xuống.
Hơn nữa ở dưới nước vận động, dây lưng lỏng lẻo, hắn cũng không nhận thấy được.
“Cậu tựa hồ rất thích đem cái kia ra khoe với người khác.” Thang Đông Trì đứng ở bên bể, trên cao nhìn xuống nói.
Tiêu Kính Nam ngồi ở trong nước kéo quần lên, lắp bắp: “Quần bơi có chút rộng.”
Thang Đông Trì nhìn lưng cùng cổ hắn, “Là kích cỡ cậu nhỏ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro