MMTT 6
Bất ngờ gặp lại người quen
Cứ như thế, hai ngày nữa tiếp tục trôi đi. Thân thể Trác Mộc Cường Ba hầu như đã hoàn toàn bình phục, gã vốn dự tính sẽ xuất viện ngay lập tức, nhưng bác sĩ cũng rất kiên quyết, nhất định giữ gã lại một ngày đêm nữa để theo dõi thêm, mặt khác Nhạc Dương và Trương Lập mãi còn chưa thấy trở lại, Trác Mộc Cường Ba liền đồng ý ở lại theo yêu cầu của bác sĩ.
Rảnh rỗi chẳng có việc gì, gã và Mẫn Mẫn đi dạo hai vòng trên sân cỏ, vốn định ôn lại vài động tác chuyên môn, nhưng Mẫn Mẫn cảnh báo gã không nên công khai làm như thế ở đây, những động tác ấy dễ làm mọi người chú ý, kéo xem kín xung quanh thì rất rầy rà. Trác Mộc Cường Ba chỉ có thể tùy tiện làm mấy động tác đá chân, vung tay đơn giản, gã thấy sinh lực cơ thể dồi dào vô hạn, chỉ muốn tìm một chỗ để phát tiết, đột nhiên có cảm giác, lẽ nào tất cả chuyện này đều là kết quả tập luyện phương pháp hô hấp ấy sao?
Nhân lúc buổi trưa vắng người, Trác Mộc Cường Ba một mình đi tới Trung tâm dưỡng lão của bệnh viện, gã ngạc nhiên phát hiện, nguyên trước đây tối đa chỉ có thể kéo xà tổng cộng được 1 nghìn lần, nhưng hiện tại có thể kéo được tới 1 nghìn ba trăm cái, hơn nữa trong người cũng không cảm thấy quá sức. Gã ngạc nhiên nhìn bắp tay, cơ thể vẫn chưa khôi phục lại sự tráng kiện trước đây, lẽ nào chính việc cải biến tần suất và mức độ hô hấp đã khiến cơ thể có sự biến chuyển to lớn như vậy sao? Trác Mộc Cường Ba biết rõ, thời gian gã tập luyện rất ít, còn xa mới đạt yêu cầu mà Lữ Cánh Nam đã đặt ra, gã vẫn còn chưa cảm giác được về mạch luân. Mà theo như lời của Lữ Cánh Nam thì, khi trong cơ thể có một mạch luân bắt đầu chậm rãi chuyển động, mới chính thức tiến nhập tới một giai đoạn khác, đó là một thứ mà dùng ngôn ngữ phổ thông về rèn luyện thân thể mà mô tả thì không thể biểu đạt được hết ý nghĩa. Trác Mộc Cường Ba càng thêm kiên định với niềm tin, nếu muốn kiếm tìm bất cứ thứ gì, muốn bảo vệ bản thân gã, bảo vệ những người xung quanh gã, thì nhất định gã phải có sức mạnh, có nhiều sức mạnh hơn nữa!
Khi trở lại bệnh viện, Trác Mộc Cường Ba đang rảo bước về phòng của mình thì tại cầu thang tầng 3 gần cửa phòng CT, một bác sĩ, tay cầm một bản chụp cắt lớp, đang nói gì đó với một bệnh nhân, lúc đó ở lối đi chỉ có ba người bọn họ. Trác Mộc Cường Ba vốn đã định rời đi, chân đã tiếp tục bước lên cầu thang, đột nhiên gã có cảm giác tất cả đều chững lại! Trác Mộc Cường Ba chưa bao giờ gặp cảm giác này, dường như bản thân đang tách ra khỏi thế giới bên ngoài, dường như thời gian đã ngừng lại, vây quanh gã là một cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng gặp, cảm giác này đúng là rất mạnh mẽ, dĩ nhiên đang làm cho chân cứng lại không thể bước thêm một bước nào nữa, cứ giống như tử thần đang bò lên lưng vậy, cảm giác tử vong đã dâng lên tới cổ. Trác Mộc Cường Ba không hiểu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao tự nhiên lại xuất hiện cái cảm giác sợ hãi ấy, chính lúc gã đang thỏa mãn với sức khỏe, thì lại đột nhiên thấy như không còn sức lực phản kháng nữa, đành mặc cho người ta xâu xé, linh hồn không ngừng đấu tranh, tựa như muốn chạy trốn khỏi cơ thể, ý thức không còn có thể khống chế được bất cứ tế bào nào. Đầu gã vội vã ra mệnh lệnh: “Cử động, cử động một chút, dù cử động một đầu ngón tay thôi cũng được!” Thế nhưng đáp lại vẫn là toàn thân cứng ngắc, như bị người ta bỏ bùa, đến muốn chớp mắt cũng không chớp được, trong một khoảnh khắc, linh hồn và cơ thể gã như đã tách rời nhau.
Trác Mộc Cường Ba có thể nhìn thấy bệnh nhân kia đang quay lưng về phía mình, bác sĩ thì mang khẩu trang, đeo kính và đội mũ, hai người đang thảo luận, gã vẫn có thể nghe được nói của họ, nhưng bản thân gã lại như một ở nơi nào đó xa xăm, dường như không thuộc về chính mình. Không, vị bác sĩ kia đang nhìn mình! Cái ánh mắt ấy! Ánh mắt ấy muốn nói gì nhỉ? Đùa cợt? Châm chọc? Thương hại? Không, nhất định đây là ảo giác! Rốt cuộc thì gã bị sao vậy? Cơ thể gã? Cử động nào!
Toàn bộ quá trình sợ hãi giằng co chỉ tồn tại trong khoảng một hai giây, nhưng một hai giây ấy khiến Trác Mộc Cường Ba cảm thấy rất mực kinh hãi, chấn động sâu sắc, hô hấp cũng rối loạn, tim đập liên hồi như trống trận, đến khi vị bác sĩ kia quay người bước vào trong phòng CT, cả người gã nhũn ra, phải dựa vào lan can, may quá, cuối cùng cũng không bị hôn mê.
Lúc này, bệnh nhân kia cũng quay người lại, Trác Mộc Cường Ba có cảm giác nhất định đã từng gặp qua người này, là đã gặp ở nơi nào? Tên là gì nhỉ? Nhưng lúc này tim hắn vẫn đang đập loạn, máu dường như lại không lên tới não, nghĩ cách nào cũng không ra.
Gã bệnh nhân kia hiển nhiên cũng trông thấy Trác Mộc Cường Ba, nở một nụ cười miễn cưỡng, hướng về phía gã bước tới.
Rốt cuộc, khi người kia chỉ còn cách Trác Mộc Cường Ba hai bước chân thì gã cũng chợt nhớ ra tên của người đàn ông này, thốt lên: “Vương Hựu?”
Đó chính là người đã được nhóm Trác Mộc Cường Ba cứu ra từ mật thất tại địa cung Aherz, ngày ấy, sau khi đi cùng nhau một hôm, Vương Hựu liền trở về nước, từ đó về sau không hề có liên lạc, không hề nghĩ rằng sẽ gặp lại ở bệnh viện này. Vương Hựu cười khổ, nói: “Rốt cuộc thì anh cũng tìm đến đây rồi, Trác Mộc Cường Ba tiên sinh.”
Trác Mộc Cường Ba ngạc nhiên, những lời này có ý tứ gì vậy? Chỉ nghe Vương Hữu nói tiếp: “Tôi biết, sớm muộn gì các anh cũng tìm đến tôi, chỉ là không nghĩ mình phải đợi lâu như vậy.”
Trác Mộc Cường Ba dần dần khôi phục bình tĩnh, tim thôi không đập loạn nữa, gã bám theo lời Vương Hữu nói một cách chung chung: “Thì ra anh cũng biết.”
Vương Hựu vẫn để mái tóc cắt ngắn như hồi đó, chỉ là đã cạo đi chòm râu, xem ra thân hình gầy hơn lúc trước khá nhiều, anh ta nói: “Khi ấy tôi đã đoán, các anh vốn không phải những du khách bình thường, đến địa cung tuyệt đối không chỉ là thám hiểm. Sau này nghĩ lại, thân thủ các anh như vậy, còn kỹ thuật, kiến thức, trang bị của các anh nữa chứ, không hề giống người bình thường chút nào. Vì vậy tôi đã nghĩ, các anh đi vào trong đó, hẳn là muốn tìm kiếm một vật gì đấy, nhưng... chính các anh cũng không biết mình rốt cuộc mình cần tìm thứ gì, đúng không?
Với kinh nghiệm về cuộc gặp gỡ tên mập, Trác Mộc Cường Ba không khỏi thận trọng suy nghĩ: “Cái tên Vương Hựu này rốt cuộc là ai? Sao anh ta lại biết những chuyện này?” Gã bắt đầu hồi ức lại từng chi tiết xảy ra trong cuộc gặp gỡ lần trước, rốt cuộc, gã cũng đột nhiên nhớ tới cái gương đồng! Mặt sau gương đồng khắc đầy Tạng văn, Vương Hựu nói là mua được tại Bogota, lẽ nào anh ta nói dối...
Vương Hựu thấy Trác Mộc Cường Ba cúi đầu không nói năng gì, cho là trong lòng gã đang khó chịu, nhân tiện nói: “Lúc đó tôi cũng không phải có ý lừa anh, chỉ là khi ấy do vội vàng nên đối đáp qua loa, tôi cũng không hiểu, tại sao lại có một cái gương đồng cổ đại của người Trung Quốc chúng ta trong địa cung của người Maya.”
Tuy vẻ mặt Trác Mộc Cường Ba không tỏ ra có thay đổi gì, nhưng tim gã bắt đầu nhảy thình thịch, quả nhiên là cái gương đồng, ngày đó mình không hề nhìn lầm, trên mặt gương có khắc Tạng văn, vậy thì, nó và tòa thành được khai sáng kia nhất định có mối liên hệ nào đó.
Vương Hựu vẫn tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Tôi biết, các anh đã cứu mạng tôi, nhưng tôi thì... Tôi đã lừa dối các anh, nhưng cũng không biết lúc đó tại sao mình lại làm như vậy, hình như, như có một âm thanh nào đó xui khiến tôi rằng, nhất định phải mang đem cái gương về. Sau khi về nước, tôi lập tức đi tìm rất nhiều chuyên gia, nhưng sau khi giám định tất cả đều nói, đó chỉ là một chiếc gương đồng loại phổ thông từ thời nhà Đường, chế tác tinh tế, được bảo tồn tương đối hoàn hảo, giá thị trường cũng không cao, nếu như có một chiếc gương đồng được bảo tồn hoàn hảo như vậy từ thời Chiến quốc, thì sẽ rất có giá trên thị trường. Chỉ duy nhất một người sưu tập già cho rằng nó là thứ tốt...” Nói đến đây, Vương Hựu lại cũng giống như Trác Mộc Cường Ba, lâm vào hồi ức và trầm tư.
Anh ta không thể nào quên được sự việc xảy ra vào ngày hôm ấy, cái vị sưu tập gia họ Trần kia, trong lĩnh vực giám định và thưởng thức các loại gương đồng, có thể nói là đứng đầu cả nước, có người còn nói, khi Bảo tàng Cố cung không có khả năng giám định gương đồng cũng phải nhờ đến tay vị tiên sinh già ấy. Vị tiên sinh già sau khi nghe xong hắn thuật lại đầu đuôi sự việc, nét mặt cũng chẳng có biểu hiện gì tỏ ra hứng thú, thế nhưng khi hắn lấy ra chiếc gương đồng thì vị tiên sinh già vội vã đứng bật dậy, thay đổi kính mắt, tay cầm gương còn miệng thì lắp bắp: “Tốt... tốt... tốt...” nghẹn ngào mà nói, rồi sau đó tuyệt khí luôn, nếu bác sĩ không giám định rằng ông ta chết vì suy tim, thì anh ta cũng không khỏi gặp rắc rối lớn. Nhưng ngoại trừ việc người chuyên gia có uy tín ấy nói chiếc gương là tốt, còn các chuyên gia khác đều cho rằng nó chỉ là một chiếc gương phổ thông, có cả ngàn cả vạn chiếc cùng loại, họ nói trên thị trường, giá cao nhất cũng không quá năm vạn tệ. Mà cái vị tiên sinh già ấy chỉ nói được có 3 từ “Tốt, tốt, tốt!”, rồi rời bỏ nhân gian, cũng không đề cập đến là nó tốt ở chỗ nào. Từ đó trở về sau, chiếc gương đồng đã trở thành thứ tâm bệnh lớn nhất của anh ta.
Nghĩ tới đây, Vương Hựu không kìm được, mở miệng hỏi: “Có thể cho tôi biết được không, chiếc gương đồng rốt cuộc là cái thứ gì vậy?”
Lúc này Trác Mộc Cường Ba đang suy tư: “Tòa thành khai sáng, tòa thành được chiếu sáng? Cái tên này bản thân nó muốn chỉ cái gì vậy nhỉ? Vương Hựu lấy đi một tấm gương đồng, chiếu sáng, cái gương? Lẽ nào sẽ có tòa thành xuất hiện? Chẳng lẽ là... kỹ thuật lasser lập thể? Giống như trong Cực Nam miếu, không không, cổ nhân không có khả năng sở hữu loại kỹ thuật này. Thế nhưng nếu như nói, tại mật thất Cổ Cách thu được hình ảnh một khối đá, đó chính là bức điêu khắc phục chế của tòa thành được chiếu sáng, như vậy, tòa thành này thực là lớn quá, chỉ với sức của một vị sứ giả thì mang nó đến châu Mỹ xa xôi bằng cách nào? Ngoại trừ dùng kỹ thuật chiếu hình, chẳng lẽ còn có đạo lý huyền diệu nào khác?”
Vương Hựu gọi: “Trác Mộc Cường Ba tiên sinh? Trác Mộc Cường Ba tiên sinh?”
Trác Mộc Cường Ba nói: “À, sao cơ? Đi! Trước hết dẫn tôi đi xem chiếc gương đã.”
Vương Hựu nhún vai, nói: "E rằng không được, chiếc gương không có ở đây, mà đang trong két bảo hiểm của tôi tại một ngân hàng ở Thâm Quyến, hay là, anh hãy trở về Thâm Quyến cùng tôi.”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Đợi tôi, tôi sẽ lập tức làm thủ tục xuất viện.”
“Lần này anh do đâu mà bị thương vậy? Có thể cho tôi biết được không?”
“Trên phố, đánh nhau với người ta. Còn anh? Đến Thượng Hải để điều trị bệnh gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là kiểm tra sức khỏe định kỳ thôi, tôi thực ra là người luôn chú trọng quan tâm đến sức khỏe của cá nhân, cứ một thời gian lại đến khám tại bệnh viện này, trước đây trụ sở Công ty vốn đặt ở Thượng Hải nên có làm một thẻ bảo hiểm y tế."
“Vừa rồi tôi thấy anh đã cùng vị bác sĩ kia thảo luận.”
“Cái vị bác sĩ kia tạo cho tôi một cảm giác giống như một người bạn cũ, vậy nên có hàn huyên vài câu.”
Trác Mộc Cường Ba lập tức để Đường Mẫn làm thủ tục xuất viện, còn gã thì âm thầm liên hệ với giáo sư.
“Sao cơ? Chiếc gương? Phát hiện trong địa cung Aherz?”
“Đúng vậy, tôi sẽ đi Thâm Quyết một chuyến, thử xem cuối cùng là chuyện gì xảy ra, hiện nay không những anh ta tỏ vẻ cảm kích tôi, ngược lại, còn hỏi tôi đó là một cái vật gì vậy. Được rồi, thầy giáo, thầy có thể điều tra anh chàng Vương Hựu này một chút được không, tôi muốn hiểu thêm về anh ta.”
“Cậu nói Mẫn Mẫn cứ chờ chút, tạm thời chưa nên làm thủ tục xuất viện, bảo cô ấy cứ ở lại bệnh viện, còn cậu thì đi Thâm Quyến một mình, có hiểu ý tôi không?”
Trác Mộc Cường Ba chợt tỉnh ngộ, sau khi biểu thị đồng ý, rồi tiếp tục kể cho giáo sư tình hình khi gã nhìn thấy Vương Hựu và các cảm giác đặc biệt của bản thân, và nói thêm: “Hiện giờ khi suy nghĩ lại chuyện ấy, tôi vẫn cảm thấy lạnh cả người, hình thể sinh mạng và linh hồn đều bị người khác nắm trong tay vậy.”
Giáo sư Phương Tân nói: “Trước kia cậu từng có cảm giác này không?”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Không, trước đây mỗi khi cảm giác thấy nguy cơ thì chỉ tựa như có một con cá chạch bám vào sống lưng thôi, lần này thì khác hẳn, đáng sợ hơn nhiều.”
Giáo sư nói: “Thân thể không cử động được, dĩ nhiên sẽ sinh ra loại cảm giác này, thế này vậy, tạm thời không nên suy nghĩ đến nó nữa, cậu phải thả lỏng tâm tư một chút, tôi nghĩ tự cậu cảm thấy bản thân bị áp lực quá lớn, cơ thể lại chưa hoàn toàn hồi phục nên mới có những loại tình huống này, tuy rằng tôi muốn cậu tập trung suy nghĩ, nhưng cũng không nên lao tâm khổ tứ quá, tệ thật, cậu phải tự biết sắp xếp, phải có cái nhìn toàn cục chứ. Tạm thời bỏ qua chuyện này đã, cứ coi như chưa có gì xảy ra cả, có nghi vấn gì, chờ cậu từ Thâm Quyến trở về, sau đó chúng ta trao đổi tiếp.”
***
Trong khu kho ngầm tại một ngân hàng ở Thâm Quyến, khi chiếc gương đồng cổ xưa đã đặt trên tay Trác Mộc Cường Ba, trong lại gã xuất hiện một cảm giác quen thuộc, như lâu ngày không gặp lại, những đường cong, những hoa văn được điêu khắc ở mặt sau chiếc gương, đối với gã, tựa như người thân đã nhiều năm không gặp, như có chung một liên hệ huyết thống, vẫn như xưa, chỉ cần liếc mắt là nhận ra. Khi trong lòng Trác Mộc Cường Ba xuất hiện cái cảm giác như vậy thì chính gã cũng hiểu được đó là việc khó tin, ngày ấy trong địa cung Maya mình hoàn toàn không chú ý, hôm nay chăm chú nhìn kỹ, dĩ nhiên gặp phải những cảm giác như vậy. Nhất định gã đã từng nhìn thấy chiếc gương này rồi, cũng là kiểu hoa văn này, cũng hình dáng như thế này, thế nhưng, là gã đã nhìn thấy ở nơi nào? Chẳng lẽ là gặp trong mơ? Gã chẳng quan tâm việc Vương Hựu ngăn cản, cởi bỏ găng tay, khi dùng đầu ngón tay trực tiếp xoa lên những đường vân, khi có cái cảm giác mặt gương trơn mềm như xoa lên gấm lụa, cái cảm giác quen thuộc ấy càng dâng lên mãnh liệt. Đây là một chiếc gương mặt tròn, khung tròn, mặt gương như mới, ánh lên sắng trắng, đế gương trang trí các hoa văn rồng, viền ngoài bốn phía khắc lõm các hàng nhũ đinh cách nhau, bốn phía là các cuống lá hướng về mặt kính, phân làm bốn góc, mỗi góc có một thụy thú, trong đó có một con giống như loài chim, còn lại đều không nhìn ra cuối cùng là loại thú gì, bên ngoài lại được bao bọc bởi một đường viền, bên ngoài đường viền lại có thêm mười hai con thú, có cùng cách khắc họa trừu tượng, khó mà phân biệt, chèn giữa là các hoa văn hình hoa sen, bên ngoài lại có một đường viền nữa, đường viền điểm tô càng phức tạp, ào ạt mạnh mẽ như đại dương, giống như vô số hình mãnh thú, tiếp theo lại một hoa văn khác, bên ngoài là một vòng dày đặc các trang trí dạng hà lạc(*), tiếp đó lại có một đường viền nữa, càng ra phía ngoài hoa văn càng phức tạp. Cuối cùng, viền quanh mặt sau gương đồng là các văn tự tương tự như Tạng văn, hôm nay cầm trong tay nhìn kỹ lại, các văn tự này cũng không hoàn toàn giống, văn tự đó và Tạng văn có sự khác nhau, cũng không giống với chữ Tây Hạ của người Đảng Hạng và chữ Hán, đều là dạng chữ kiểu khối vuông, cơ cấu bộ thủ và bút pháp đều không giống, bất cứ ai cũng không nhận ra những chữ này có ý nghĩa gì, Trác Mộc Cường Ba cũng hoàn toàn không nhận ra hàm nghĩa của các phù hiệu. Thế nhưng, những phù hiệu và văn tự này cùng nhau khiến Trác Mộc Cường Ba cảm thấy quen thuộc, vậy tóm lại gã đã gặp những thứ tương tự ở nơi nào, chỉ là có cố thế nào cũng không dựng hồi ức dậy được.
______________________
(*)Hà lạc: Hà đồ và Lạc thư, một môn thuộc Kinh dịch.
Đoạn này tả chiếc gương đọc đau cả đầu, chịu không hình dung nổi. Mình tạm dịch như vậy, đang đợi bản dịch chính ra để kiểm tra lại.
______________________
Vương Hựu nói: “Thế nào? Bây giờ có thể cho tôi biết cái gương có tác dụng gì không?”
Trác Mộc Cường Ba cất gương vào bao, đã quan sát tỉ mỉ như thế rồi, nhưng khi hỏi tấm gương có điểm gì đặc biệt, thì gã cũng chẳng khác gì Vương Hựu, hoàn toàn không có manh mối.
Trác Mộc Cường Ba khẽ nhìn ngọn đèn chập chờn trong kho ngầm, trả lời: “Cần tìm một nơi có ánh sáng mặt trời để chiếu thử xem.”
Vương Hựu nói: “Anh muốn nói dưới ánh mặt trời, nó sẽ chiếu ra một dạng hình thù gì sao? Không có đâu, tôi đã nhiều lần thử qua rồi.”
Trác Mộc Cường Ba cứ khăng khăng giữ ý kiến, Vương Hựu đành đem chiếc gương ra khỏi kho bảo hiểm.
Gia tư Vương Hựu khá sung túc, anh ta sở hữu một biệt thư hai tầng có khuôn viên, phía sau khuôn viên còn có bể bơi rộng một trăm hai mươi mét vuông, gara rất rộng, có thể chứa được đồng thời ba xe các loại, kể cả loại xe tải lớn.
Tại ban công tầng 2, Trác Mộc Cường Ba bắt đầu nghiên cứu chiếc gương đồng, gã đón ánh sáng mặt trời, chiếc gương phản chiếu vào tường một hình ảnh tròn, kính cỡ như một chiếc đĩa CD, chiếc đĩa CD ấy vô cùng rõ ràng, không những hình dáng trọn vẹn, mà một quầng ảnh méo cũng không có. Trác Mộc Cường Ba dựng gương cố định trên bàn, đi tới chân tường, tỉ mỉ xem xét cái đĩa CD kia, chiếc đĩa CD hay cái hình ảnh tựa chiếc đĩa CD đó, có sáng chói mắt. Vương Hựu cầm hai chai nước tăng lực Redbull đặt trên mặt kính bàn trà, nói: “Vô dụng thôi, tôi đã nói rồi, tôi đã nghiên cứ rất kỹ chiếc gương rất nhiều lần, cũng đã tiến hành scan larser mặt sau của nó, nhưng chẳng có phát hiện gì đặc biệt. Tôi cứ tưởng anh có chút lý giải, hóa ra ngay các anh cũng không biết.”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Tôi muốn đem nó đến chỗ các chuyên gia để nghiên cứu.”
“Không được.” Vương Hựu đứng dậy nói: “Mặc dù tại địa cung Aherz các anh đã cứu tôi, nhưng về chuyện này, tôi đã mất rất nhiều công sức mới mang được chiếc gương về nước, coi nó như vật bảo hộ sản nghiệp của tổ tiên, hiện nay theo pháp luật thì cái này thuộc về di sản của tổ tiên tôi, không thể giao nó cho người khác mang đi.”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Điều kiện của anh là gì?”
Vương Hựu cười cười, khoát tay chỉ xung quanh phòng khách : “Anh xem, tôi cái gì cũng không thiếu...” anh ta dừng lại một chút để quan sát vẻ mặt Trác Mộc Cường Ba, rồi nói tiếp: “…Tôi chỉ có một yêu cầu. Tôi muốn các anh cho tôi đi cùng.”
“Anh nói cái gì!” Trác Mộc Cường Ba kinh hãi, yêu cầu này nằm ngoài sự tưởng tượng của gã.”Không thể được!”
“Vì sao lại không được! Anh đi được, sao tôi lại không?” Vương Hựu nói: “Khi về nước, tôi đã tìm kiếm thông tin về anh, Trác Mộc Cường Ba tiên sinh, thật không nghĩ ra, anh cũng là tổng giám đốc của một doanh nghiệp lớn, anh biết lúc đó tôi đã nghĩ gì không? Sở hữu một cơ ngơi hơn trăm triệu như vậy, không chịu ở nhà an nhàn hưởng thụ cuộc sống, lại lần mò tới tận rừng nhiệt đới châu Mỹ để làm cái gì nhỉ? Anh ta rốt cuộc muốn tìm kiếm cái gì? Khi minh bạch thân phận của anh, tôi đã hiểu, rằng chúng ta cùng thuộc về một loại người.”
Vương Hựu nhìn thẳng vào Trác Mộc Cường Ba nói: “Những người khác mong mỏi được giàu có như chúng ta để thỏa mãn đời sống vật chất mà họ mơ ước, nhưng đó lại không phải là điều mà chúng ta muốn, khi các nhu cầu thiết yếu đã được đáp ứng, chúng ta cần khẳng định giá trị của bản thân mình. Khi thị trường bất động sản nóng lên, Công ty Bất động sản của tôi ăn nên làm ra, nâng tài sản của tôi lên hàng ngũ những doanh nhân một trăm triệu, nhưng lúc đó tôi lại không cảm thấy đặc biệt vui mừng và xúc động, tôi chỉ nghĩ, những thứ ấy không thỏa mãn được nhu cầu thực sự của mình. Niềm vui khi những chữ số đó tăng lên thua xa lúc tôi bước chân lên đỉnh núi tuyết, dang rộng hai tay tự do thoải mái mà hét lớn lên niềm đam mê của mình. Cuộc sống không phải là sự chiếm đoạn, mà là sự phấn đấu, sự hưởng thụ của con người không nằm ở kết cuộc, mà là ở quá trình. Hơn mười năm nay, trước sau tôi đã đã leo núi Kilimanjaro, núi Phú Sĩ, Cáp Ba tuyết sơn(*), Everest, anh biết đấy, leo núi cũng có nghĩa là hướng tới một cái đích cao hơn, ngọn núi sau cao hơn, nguy hiểm hơn ngọn trước. Vì thế, khi tôi đọc trên bìa một tờ tạp chí thấy hình ảnh của anh, thì tôi lập tức có ngay một cảm giác thân thiết, chúng ta cùng thuộc về một hạng người.”
_____________________
(*)Kilimanjaro: một núi lửa đã tắt ở Đông Bắc Tanzania, là núi cao nhất châu Phi (5.895m); về độ cao tương đối, nó đứng đầu thế giới (4.600m).
Cáp Ba tuyết sơn (5.396m): nằm ở tỉnh Vân Nam - Trung Quốc. Độ cao tương đối vào khoảng 3500m so với con sông Kim Sa uốn lượn dưới chân.
_____________________
Trác Mộc Cường Ba nói: “Không, chúng ta không giống nhau.”
Vương Hựu nói: “Không giống ở chỗ nào? Để tôi phân tích một chút nhé, quý ngài chủ tịch kiêm tổng giám đốc Tập đoàn Nuôi luyện ngao Thiên Sư, không quản ngại gian khổ khó nhọc, vạn dặm xa xôi đến rừng nhiệt đới châu Mỹ, lại còn thâm nhập địa cung Maya dày đặc cơ quan bẫy rập, tôi nghĩ, các anh muốn tìm thứ gì đó, khẳng định thứ đó không hề đơn giản. Phải biết rằng, ngày nọ ở địa cung Maya, tôi đã gặp phải hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, từ lúc các anh cứu tôi thoát khỏi hiểm nguy, tôi vẫn đều quan tâm tới anh, nhưng hành tung của các anh quá bí ẩn, điều đó lại càng kích thích tôi. Sau đó, trên internet tôi thấy các anh xuất hiện tại Trát Đạt Tây Tạng, mọi người đều bị thương rất nặng, phóng viên vốn định làm một cuộc phỏng vấn, nhưng chẳng hiểu sao lại đột nhiên bị đình chỉ. Tôi biết, các anh một mực ngược xuôi tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm được thứ mình muốn. Lúc đó tôi vốn định chuẩn bị liên hệ với các anh, nhưng khi tới được bệnh viện Lahsa thì các anh đều đã biến mất một cách thần bí, mỗi khi bỏ lỡ một dịp may, tôi đều giậm chân hối hận. Lần này, dù nói cái gì thì nói, tôi vẫn giữ nguyên quan điểm, nếu như không để tôi đi cùng thì việc nghiên cứu chiếc gương đồng của các anh cũng nên dừng lại ở đây thôi.”
40.4
Đêm Moscow
Mùa đông ở nước Nga vô cùng lạnh lẽo, nhưng khi quan sát những hàng bạch dương thẳng tắp đứng chỉnh tề bên cạnh sân bay quốc tế Sheremetyevo trong lòng Trác Mộc Cường Ba lại dâng lên một cảm giác bất khuất cảm hoài. Rảo bước trên đại lộ Smolenskaya, Trác Mộc Cường Ba thấy mình như đang bước chân trên núi tuyết Tư Tất Kiệt Mạc, tuy lâu rồi gã không hề ho khan và nhịp hô hấp vẫn đều đặn như mọi khi, nhưng hít thở trong môi trường không khí lạnh giá ở nơi đây dù sao vẫn cảm thấy có chút gì đó khác thường, như thể trong phổi đã mất đi một bộ phận nào đó. Trác Mộc Cường Ba không khỏi tự nhủ: “Lẽ nào là do cổ độc, là do nó gặp phải môi trường lạ nên phát tác?” Nhẩm tính thời gian, sinh mệnh gã chỉ còn chưa đầy mười tháng nữa.
Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang trú trong một khách sạn nhỏ, cùng người Nga kia ước định gặp mặt vào buổi chiều ngày hôm sau, do không quen thuộc địa hình, nên địa điểm gặp mặt sẽ do hai người bọn gã lựa chọn. Theo yêu cầu của đối phương, hai người chuẩn bị tìm một tòa nhà cao tầng để làm nơi giao dịch, ông ta nói như vậy sẽ tránh được bị người khác theo dõi, cũng không sợ bị mai phục. Tuy rằng Trác Mộc Cường Ba có chút chê cười đối phương quá đa nghi, nhưng cũng làm theo. Ba Tang thuật lại, người Nga ấy tên là Akhmentov(*), nhân viên của Cục Lưu trữ Tư liệu lịch sử quân sự Quốc gia Nga, rất đam mê cá cược môn đua ngựa, trước đây từng có người tố cáo ông ta do cá cược đua ngựa bị thua đã bán hồ sơ mật quốc gia, nhưng các cơ quan hữu quan của Nga không tìm thấy chứng cứ, chỉ kết luận là bị người khác cố ý hãm hại, nên vẫn được công tác trong cương vị người quản lý hồ sơ của Cục Lưu trữ Tư liệu lịch sử quân sự.
_________________
(*)Do hạn chế về phiên âm song ngữ Hán – Nga của người dịch, nên tất cả các tên người và địa danh trong mục này và các mục tương tự đều là tạm ước định, có thể sẽ không giống với bản dịch chính thức.
_________________
Trên đường đi, chẳng hiểu sao Trác Mộc Cường Ba lại nghĩ đến những lời cảnh báo của Lữ Cánh Nam nên gã dành thời gian chú ý quan sát nhất cử nhất động của Ba Tang, nhưng dường như Ba Tang hoàn toàn bình thường, cơ bản nhìn không ra bất cứ điều gì khả nghi. Mặc dù đôi mắt không không ngừng quan sát nhưng trong lòng Trác Mộc Cường Ba vẫn luôn xác định, tính Ba Tang chỉ là ít nói mình không nên vô cớ nghi ngờ người ta.
Sau một hồi tìm kiếm và hỏi thăm, họ chọn nóc một tòa nhà hai mươi tầng dựng ngay sát Quảng trường Đỏ gần một khu phố thương mại sầm uất. Tòa nhà được xây dựng theo kiểu truyền thống với kiến trúc hình khối chữ nhật. Sở dĩ hai người chọn nơi này là bởi vì nó nằm trong khu thương mại, hành lang và thang máy luôn có người ra vào, có thể thoải mái lên tầng thượng tòa nhà mà không làm người ta chú ý. Tầng dưới là một loạt các gian cửa hàng nhỏ, năm tầng trên là các văn phòng, bên ngoài cửa sổ chi chít từng dãy các dàn nóng điều hòa nhiệt độ xếp hàng từ dưới lên trên, ở giữa có một cầu thang thoát hiểm bằng sắt sơn xanh.
Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang dễ dàng thoải mái đi lên sân thượng, bốn góc sân thượng neo cột các quả bóng bơm khí hidro thật to trên dán đầy các biểu ngữ quảng cáo. Hai người đi lại trên đó quan sát mọi ngóc ngách, thấy các kiến trúc xung quanh cơ bản là thấp hơn, không ai có thể đứng ở các tòa nhà bên cạnh mà nhìn trộm. Nóc nhà hình chữ nhật, có cạnh dài theo hướng Đông Tây, phía Đông tiếp giáp với đại lộ, phía Tây là khu dân cư, hai mặt Bắc Nam đều có các tòa nhà cao tầng cùng loại, cách xa hơn hai mươi mét, ở giữa khoảng cách đó là cửa hàng thương mại một tầng, cầu thang thoát hiểm phòng cháy ở ngay hướng chính Nam. Nhìn xa xa về hướng Nam tòa nhà thấy tầm nhìn trống trải, không khí trong lành, Trác Mộc Cường Ba thấy rất hài lòng với địa điểm giao dịch này. Gã cúi người xuống phía dưới, nhìn dãy điều hòa nhiệt độ chi chít bên ngoài cửa sổ các tầng đột nhiên trong lòng nảy sinh một cảm giác rung động rất mạnh mẽ, chỉ muốn nhảy xuống dưới, gã hiểu, chí ít cũng có năm cách có thể nhanh chóng xuống phía dưới mà không cần dùng cầu thang chính, thế nhưng tại sao bản thân gã lại có cảm giác xung động này thì Trác Mộc Cường Ba lại không rõ. Ngay lúc này, trong lòng gã lại nảy sinh cảm giác bị người ta nhìn trộm, mà trên sân thượng tòa nhà ngoại trừ gã và Ba Tang thì đâu có người thứ ba nào khác. Gã cố trấn tĩnh lại đôi chút, ánh mắt lóe lên nhìn về phía Ba Tang, chỉ thấy Ba Tang cũng đang từ sân thượng cúi người ngó xuống, không có cử động nào bất thường, cảm giác bị nhìn trộm trong lòng Trác Mộc Cường Ba liền tiêu tan, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là ảo giác?”
Hai người quan sát toàn bộ cảnh vật xung quanh, rồi quyết định chọn nơi này làm địa điểm giao dịch với Akhmentov. Sau đó hai người đi xuống, nhân tiện rẽ qua đại lộ Kalinin tìm mua một số đồ dùng thiết yếu. Ba Tang chọn mua cho mình và Trác Mộc Cường Ba mỗi người một con dao găm phỏng theo dao quân dụng của quân đội Nga, nói là để đề phòng bất trắc. Trác Mộc Cường Ba vốn định nhắc nhở Ba Tang, cái này trước sau không có khả năng mang về nước, mua cũng vô dụng nhưng xem nét mặt Ba Tang thấy không thể ngăn cản được nên đành chấp nhận. Gã cảm thấy, với Ba Tang thì ở đâu cũng là chiến trường, lúc nào cũng như chiến tranh.
Từ đại lộ Kalinin đi ra, hai người đã phủ lên mình một màu đen kịt của chiếc áo da lót lông lưng thắt chiếc thắt lưng chế theo kiểu quân dụng. Gương mặt lạnh lùng và dáng vẻ coi khinh cái chết biểu lộ trong ánh mắt họ khiến nhiều người đi đường phải lấm lét nhìn ngó. Trên đường về, họ thấy một đám thanh niên xúm quanh một chiếc cột đèn, ở giữa có một người hai tay nắm chặt cột đèn, thân thể dang ra song song với mặt đất tựa như một lá cờ tung bay trước gió khiến mọi người qua đường đều vây quanh để xem. Những người đi đường đều mặc đủ loại áo rét dầy cộm, đám thanh niên kia lại chỉ mặc một một lớp quần áo thể thao mỏng manh, độ tuổi ước chừng mười bảy mười tám, xỏ khoen mũi khuyên tai, tóc xanh đỏ đủ các màu. “Họ đang làm cái gì ở đây thế? Biểu diễn trên phố à?” Ba Tang không nhịn được, dò hỏi.
Trác Mộc Cường Ba nói: “Không, có thể đấy là một môn thể thao phong trào kiểu mới giờ đang là mốt của đám thanh thiếu niên. Nghe nói có một môn thể thao kiểu parkour vốn bắt nguồn từ Pháp, có tác dụng tăng cường sức mạnh và rèn luyện sự thăng bằng của cơ thể, chẳng phải cũng tương tự một hạng mục chúng ta từng được huấn luyện hay sao?” Trác Mộc Cường Ba lơ đãng nhìn cơ thể đang nằm ngang giữa không trung của tên thanh niên, gã phát hiện tên ấy cũng đang nhìn gã chằm chằm, gặp ánh mắt của gã nhìn lại cậu nhóc liền vội lảng đi nhìn ra chỗ khác.
Lại thấy một cậu thiếu niên khác đạp hai bước chân chạy trên tấm cửa cuốn bằng thép đã kéo xuống của một cửa hàng bên cạnh đường, rồi xoay mình một cái trên không, vững vàng hạ xuống đất, mấy cậu thiếu niên hai bên trái phải cười to vỗ tay cổ vũ. Ba Tang nói: “Thực sự rất giống chúng ta.” Rồi anh ta quay đầu thoáng nhìn cánh cửa cuốn, thầm đánh giá bản thân mình có thể đạp được năm bước qua tầng thứ hai tới tận tầng thứ ba mới hết đà.
Trở lại khách sạn, hai người bàn bạc, để đề phòng bất trắc, khi có được tài liệu sẽ trực tiếp scan vào máy tính rồi đính kèm thư điện tử gửi qua mạng internet cho giáo sư sau đó đem thiêu hủy bản sao ngay tại chỗ. Một lát sau giáo sư Phương Tân gọi điện, báo cho họ biết Mẫn Mẫn, Nhạc Dương đã đến Lhasa, Lạt ma Á La sau khi biết chuyện về chiếc gương đồng cũng đang trên đường tới đó, chỉ là ngôi chùa nơi có tôn giáo của ông nằm ở nơi đường xá xa xôi, tàu xe bất tiện, có lẽ không thể tới được trong ngày một ngày hai. Trác Mộc Cường Ba và giáo sư Phương Tân nói chuyện một lúc về tình hình ở nước Nga, Mẫn Mẫn báo cho gã biết cô bình an... Tối đó tâm tư Trác Mộc Cường Ba mang nặng một bầu nhớ nhung mơ màng ngủ thiếp đi, đến nửa đêm, gã trằn trọc trên giường, mơ thấy Ba Tang tay cầm cây đao thép, hung dữ nhằm vào gã bổ tới, Trác Mộc Cường Ba đột nhiên giật mình tỉnh giấc ngồi bật dậy, không thấy Ba Tang trong phòng, gã không khỏi có cảm giác sợ hãi.
Trác Mộc Cường Ba đứng dậy rời khỏi giường, không nhìn thấy quần áo của Ba Tang liền thầm nghĩ mình đã nghi ngờ vô cớ. Nhìn ra ngoài ban công thấy có một bóng người đang đứng, không phải Ba Tang thì còn ai vào đây nữa. Gã mặc quần áo vào rồi cũng đi ra theo, thấy Ba Tang ngẩng đang ngẩng đầu nhìn trăng, dáng vẻ cô đơn của anh ta như bị ánh trăng tạc thành một pho tượng. Anh mắt cao ngạo mà lạnh lùng ấy sao lại có vẻ rất quen thuộc, trong một khoảnh khắc, tựa như hình ảnh của vua sói già tái hiện, một lần nữa những ký ức lại trở về với Trác Mộc Cường Ba.
Cũng với ánh mắt đau buồn và thê lương ấy, nó lặng lẽ nhìn lại gia tộc bầy đàn mà bản thân nó đã từng thống lĩnh rồi cô độc mà rời đi, lê bước tập tễnh trên con đường gập ghềnh trên triền núi dốc đứng, bốn chân vua sói già run lên, nhưng với một quyết tâm mãnh liệt, nó vẫn cứ bước được một bước, lại trượt một bước gian khổ leo lên, bởi vì... nơi ấy là nơi kết thúc. Bất kỳ mỗi thế hệ nào của loài sói cũng đều cao ngạo mà lựa chọn mỏm núi kia, đấy là nơi cao nhất và hiểm trở nhất, có thể tiếp cận gần nhất với ánh trăng đang treo trên đỉnh núi.
Rốt cuộc, khi nó leo lên tới đỉnh núi thì cũng đúng vào lúc trăng tròn, nhìn ánh trăng trong bóng tối, nó phát ra một tiếng hú dài âm thanh vang dội. Âm thanh ấy vang vọng qua các mỏm núi, thê lương mà buồn đau. Vua sói già đang kiệt sức cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng trụ bám trên nham thạch cứng như sắt thép, thân thể đứng dựng lên như một pho tượng điêu khắc, ánh trăng bao bọc hoàn toàn quanh người nó tựa như nó là một bộ phận của ngọn núi, là một bộ phận của ánh trăng kia. Ngẩng đầu nhìn vào mặt trăng mà than khóc khi hấp hối, đó là tập tục đã truyền lại hàng nghìn hàng vạn năm của loài sói, mỗi thế hệ chó sói đều lựa chọn phương thức ra đi này, đứng ở nơi trước kia nó đã từng gào thét vang vọng cả núi rừng, đứng ở nơi nó đã từng thống lĩnh bầy đàn. Khi ánh trăng lụi tàn, nó chậm rãi phủ phục mà nằm xuống, ngoảnh đầu hướng về phía bầy đàn, chậm rãi rồi khép hai mắt lại.
Ba Tang cắt đứt luồng hồi ức của Trác Mộc Cường Ba, giọng anh ta lạnh như băng tuyết đang phủ trắng khắp thành Moscow: “Sao thế, ngủ không được à?”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Ừm, nửa đêm chợt tỉnh giấc.”
Ba Tang bỗng nhiên hỏi: “Cường Ba thiếu gia, theo cậu thì thế nào gọi là hạnh phúc?”
Trác Mộc Cường Ba cười nói: “Anh chọn nhầm người để hỏi rồi, với kinh nghiệm của bản thân tôi chỉ có thể nói với anh thế nào là bất hạnh thôi, hạnh phúc là cái gì..." Trác Mộc Cường Ba nhìn lên vầng trăng khuyết đang tỏa sáng, xa xa dưới ánh trăng bàng bạc mơ hồ là rừng cây bạch dương, cảm thán nói: “Có thể... xua đi những điều bất hạnh, như thế chẳng phải là hạnh phúc sao.”
“Sao, vứt bỏ những điều bất hạnh à.” Ba Tang vừa nhếch miệng cười cười, vừa quay đầu nhìn về phía vầng trăng khuyết, hình như ở một nơi nào đó, anh ta từng đã cảm nhận được niềm hạnh phúc. Hai tay Trác Mộc Cường Ba chống vào lan can ban công, cũng nhìn mông lung về phía ánh trăng một hồi lâu. Hai người vai kề vai cùng nhau trầm mặc, chỉ mãi nhìn sâu vào bầu trời đêm dưới ánh trăng suông bàng bạc.
Một lúc sau, Trác Mộc Cường Ba phá vỡ sự yên lặng, đột nhiên hỏi: “Ngày mai trời xuống tuyết sao?”
Ba Tang lắc đầu nói: “Không, ngày mai sẽ có ánh mặt trời.”
Mắt Trác Mộc Cường Ba hơi nhắm lại, mơ màng tưởng tượng sự ấm áp mà ánh mặt trời sẽ mang lại, nghĩ thầm: “Có thể đó cũng là một niềm hạnh phúc.”
Lại im lặng một hồi lâu, Trác Mộc Cường Ba tiếp tục một lần nữa phá tan sự im lặng ấy: “Ba Tang...”
“Ừm?”
“Anh..., có thật là anh tới giúp đỡ tôi chỉ là để báo đáp ân tình của gia đình tôi với anh trai của anh? Hay còn có nguyên nhân nào khác nữa?”
“Nguyên nhân khác là nguyên nhân gì?”
“Chẳng hạn như có người nào đó trả thù lao cho anh để anh đi theo tôi rồi đem tình hình của chúng tôi mà báo lại cho hắn.”
“Nếu như tôi trả lời rằng có thì cậu tính thế nào?” Tiếng Ba Tang xơ xác tiêu điều như cơn gió lạnh đang ve vuốt hai người, anh ta quay đầu lại, nhìn thẳng vào Trác Mộc Cường Ba, ánh mắt rực lên như mắt sói.
Trác Mộc Cường Ba cũng điềm tĩnh hướng ánh mắt lạnh lùng của mình về phía Ba Tang, hai người tựa như hai con sói đang nhìn nhau vậy. Gã nhẹ nhàng nói: “Tôi không biết.” Rồi ngoảnh mặt về phía vầng trăng, thở dài: “Nói thật, nếu thực sự có chuyện đó tôi còn chưa nghĩ ra nên giải quyết như thế nào. Chỉ là vấn đề này cứ dày vò mãi trong lòng tôi bấy lâu nay, nên mới tôi phải hỏi anh, tôi không hy vọng trong đội ngũ của chúng ta lại có người nào đó bán đứng bạn bè. Số phận đã đưa chúng ta lại với nhau, nên phải giúp đỡ lẫn nhau, dựa vào nhau mà sinh tồn để đi tới đích. Nếu người nào đó sinh lòng bội phản, tất nhiên vận mệnh của tất cả mọi người sẽ vô cùng đen tối. Tôi phải hoàn toàn tin tưởng vào các đội viên, các đội viên cũng nên hoàn toàn tin cậy tôi, chỉ như vậy đội của chúng ta mới có thể vượt qua khó khăn, đạp bằng nguy hiểm, để đạt được mục đích.”
Gã lại quay đầu nhìn vào Ba Tang, âm điệu tĩnh lặng như nước mùa thu: “Thật ra từ lúc giáo quan Lữ Cánh Nam nghi ngờ trong số chúng ta có người nằm vùng mật báo tin tức cho đối phương thì tôi liền nghĩ ngay tới anh, thân phận của anh khá đặc biệt, hơn nữa, lần đầu tiên chúng tôi tìm đến anh, anh cũng không hề muốn hợp tác với tôi. Bình thường tính anh trầm mặc ít nói, luôn luôn lặng lẽ một mình, người duy nhất có thể trao đổi với anh là đội trưởng Hồ Dương. Tôi nghĩ, giáo quan chỉ coi trọng việc huấn luyện anh phương pháp nhìn trời mà đánh giá thời tiết chứ không huấn luyện hạng mục nào khác, cũng là do cân nhắc đến những nguyên nhân này. Nhưng đội ngũ không thể không có anh, nhớ lại khi ở Đảo Huyền Không tự, nếu không có sự phản ứng kịp thời của anh, sự sống chết của thầy giáo và Mẫn Mẫn thật khó mà biết được, chúng tôi rất cần sự hỗ trợ của anh. Vì vậy tôi hy vọng anh có thể thành thật trả lời tôi, rốt cuộc là có hay không làm chuyện có lỗi với mọi người?”
Nghe Trác Mộc Cường Ba nói, trên khuôn mặt vốn đang lạnh lùng của Ba Tang nở ra một nụ cười khẩy, khóe miệng mấp máy như đang chuẩn bị nói ra một điều gì đó, nhưng lại cố kiềm chế được, anh ta trầm mặc, cắn chặt răng, như đang đấu tranh tư tưởng rất mãnh liệt. Cuối cùng sự hung ác như lang sói trong ánh mắt anh ta chạm phải ánh mắt trong suốt như nước suối của Trác Mộc Cường Ba đã dần dần bị tiêu tan như tuyết gặp ánh nắng mùa hè.
“Tôi không có!” Ba Tang thốt lên, rồi nói tiếp: “Thật ra lần kia tôi...”
Trác Mộc Cường Ba ngắt lời: “Thế là đủ rồi!” Gã đặt hai cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ của mình lên vai Ba Tang, kiên định nói: “Tôi tin tưởng anh.”
Ba Tang mang một bầu tâm sự ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong đôi con ngươi đen láy của Trác Mộc Cường Ba đang phản chiếu một vầng trăng sáng, trong lòng xuất hiện một cảm giác không thể giải thích nổi. Khi Cường Ba thiếu gia nói ra bốn chữ này, tức là bản thân anh ta đã từng làm việc gì, có thể bao gồm luôn cả việc trước đây anh ta đã từng nghĩ tới cái gì, đều không quan trọng. Đây là bao dung, là tín nhiệm, tuyệt đối tín nhiệm, khi anh ta chưa tìm được anh trai của mình, sự tín nhiệm ấy chỉ tồn tại trong đội Nhện xanh khi xưa, anh ta gọi những đồng đội ấy là... chiến hữu. Mọi người vì có cùng cảnh ngộ mà tập hợp lại với nhau, chỉ có ở những nơi chiến trường, trải qua những cuộc chiến đấu sinh tử, mới có thể hình thành nên sự tín nhiệm ấy. Anh ta vốn đã nghĩ, sự hỗ trợ cứu giúp nhau trong lúc khó khăn hoạn nạn giữa chiến hữu với nhau đã không còn nữa, nó đã tiêu tan khi những đồng đội thực sự của anh ta đã toàn bộ tử vong ở nơi ấy. Mà nay, với một câu nói của Trác Mộc Cường Ba, lần thứ hai anh ta cảm thấy mình đã tìm lại được một đội ngũ mới... có được những chiến hữu mới, kề vai sát cánh bên cạnh mình, khi mình bị thương sẽ có người không quản ngại sống chết hy sinh bản thân ngăn cản tên bay đạn lạc, khi mệt mỏi, sẽ có người chăm sóc xua đuổi dã thú độc trùng, không còn phải lo sợ nguy hiểm có thể xảy ra, có thể an lòng mà ngủ say mỗi khi đêm về. Hóa ra, được người khác tin tưởng, được tin tưởng người khác cũng là một niềm hạnh phúc.
Trác Mộc Cường Ba cũng như trút bỏ được gánh nặng. Trong mắt gã, trong giọng nói của gã không còn bất cứ một chút ngờ vực nào nữa: “Không cần giải thích gì cả, câu trả lời vừa rồi của anh là quá đủ rồi. À, đã biết anh không phải kẻ nằm vùng của đối phương, tâm trạng tôi cũng thấy tốt hơn. Ồ, còn lâu mới hừng đông, chúng ta đi ngủ thêm một lúc nữa, ngày mai nếu lấy được tài liệu thì về nước luôn.”
Nhìn bộ dạng vô tư thoải mái của Trác Mộc Cường Ba , Ba Tang không khỏi mỉm cười nói: “...Tựa như bò Yak trên núi tuyết.”
“Sao cơ?”
“Tôi muốn nói rằng, sao cậu lại trực tiếp hỏi thẳng tôi những vấn đề ấy nhỉ, nếu tôi thực sự là kẻ nằm vùng của đối phương, chẳng nhẽ tôi thành thật mà trả lời cậu sao? Nói không chừng, khi nghe những lời của cậu tôi còn nổi lên ý định muốn giết người nữa đấy.”
“Ha ha, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình mười phần thông minh, có lẽ sẽ làm hỏng bét mọi chuyện, nhưng trước nay tính tôi vốn kiên trì, cũng luôn luôn vững niềm tin.” Trác Mộc Cường Ba đã bước tới cửa phòng, quay đầu lại nói: “Anh cũng phải tin tưởng mọi người, bất cứ lúc nào chúng ta cũng là một đội ngũ. Biết Bộc Tồn Hân không? Ông ấy từng nói, tâm hồn mỗi con người đều như khung cửa sổ, phải mở cánh cửa đó ra ánh mặt trời mới chiếu vào sưởi ấm được.”
Nhìn bóng lưng to lớn của Trác Mộc Cường Ba khuất sau khung cửa, hai bàn tay đang nắm chặt của Ba Tang mới từ từ giãn ra, rồi bàn tay trái lại ôm lấy bàn tay phải, một âm thanh từ tận đáy lòng vang lên, sau đó dần dần xâm chiếm toàn bộ tâm tư “Tôi tin tưởng anh! Tôi tin tưởng anh! Tôi tin tưởng anh!...” Ba Tang thì thầm: “Cường Ba thiếu gia...”
Buổi chiều ngày hôm sau, họ đến sân thượng tòa cao ốc trung tâm thương mại chờ Akhmentov. Ông ta đến rất đúng hẹn, đó là một người Nga cao 1 mét 9, tóc vàng đã lốm đốm những sợ bạc, có bộ mặt dài như cú vọ được bảo dưỡng khá chu đáo, trắng trẻo hồng hào như làn da của một vị phu nhân, cũng rất giống những vị tiên hạc phát đồng nhan trong thần thoại Trung Quốc.
Nách Akhmentov kẹp một chồng báo, tay cầm gói công văn, vừa lên đến nóc tòa nhà đã nhìn chằm chằm vào cái gói bọc giấy trong tay Ba Tang, ông ta hiểu đó là một tập tiền lớn. Trác Mộc Cường Ba nói: “Ngài Akhmentov quả thật rất đúng hẹn.” Ba Tang phiên dịch lại.
Akhmentov đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, khi đã chắc chắn rằng không có mai phục mới nhìn hai người đối diện cuộn mình trong bộ áo da màu đen, khẳng định đúng là người cần gặp, rồi nói nửa đùa nửa thật: “Nếu như không nhận ra mặt hai vị, tôi còn tưởng rằng mình đang giao dịch với mafia.” Nhưng Ba Tang lại không giận cũng không cười, thái độ đó khiến Akhmentov lạnh người nghĩ thầm, có chắc họ không phải mafia không nhỉ.
Ba Tang mở gói giấy ra, bên trong đặt ngăn nắp những tập giấy bạc, rồi nói: “Tiền đây rồi, còn hàng đâu?”
Akhmentov giơ gói công văn ra. Ngay lúc đó, Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang liền cùng lúc tỏ thái độ cảnh giác. Rồi có ai đó ở phía sau họ dùng tiếng Nga kêu lên: “Đừng nhúc nhích!” Akhmentov biến sắc, hai tay từ từ giơ lên, người nọ lặp lại một tiếng: “Đứng yên, tôi nói là không được cử động!” Akhmentov quay về phía hai người bọn Trác Mộc Cường Ba, nói: “Các người bán đứng tôi!”
Ba Tang nói: “Thằng khốn, chúng tao đến đây mới được một ngày đêm, rõ ràng mày đã bị người ta theo dõi! Cái thằng đần độn này!”
Trác Mộc Cường Ba thì đang suy nghĩ, sân thượng tòa nhà vốn là không có ai cả, khi đến đây họ đã kiểm tra rất kỹ càng, người nọ chắc hẳn đã trèo tường lên đây. Không đúng rồi, người nọ bỏ qua gã, hình như là muốn đi tới đoạt lấy vật trong tay của Akhmentov, như vậy là sao? Ồ, cái mái tóc đỏ này, hôm qua mình đã gặp trên phố! Là một tên trong bọn thiếu niên chơi môn parkour!”
Ba Tang vẫn quan sát nhất cử nhất động của tên thiếu niên tóc đỏ. Tên nhóc tay lăm lăm một khẩu súng ngắn cỡ nòng rất lớn, từng bước từng bước tiến tới chỗ Akhmentov, miệng không ngừng ra lệnh Akhmentov không được nhúc nhích, còn nói thêm những câu uy hiếp dọa dẫm. Ba Tang nghĩ, xem động tác của tên nhóc này chắc là một tay mới, là lần đầu tiên tập tọe dùng súng uy hiếp người khác sao? Hắn đang cầm khẩu súng loại gì nhỉ? Là súng tự lắp ráp à? Trông nó còn to hơn loại Desert Eagle của Bỉ, chắc là rất nặng, thế nhưng hắn...
“Khẩu súng là giả! Là súng đồ chơi!" Ba Tang dùng tiếng Nga cảnh báo Akhmentov, nhưng lúc này tên thiếu niên đã tới sát chỗ Akhmentov, giật gói công văn, quay người bỏ chạy, cùng lúc vứt khẩu súng đồ chơi về phía hai người bọn Trác Mộc Cường Ba, sau đó không hướng về hành lang mà lại nhằm hướng lan can chạy tới. Ba Tang chợt giật mình hoảng hốt: “Thằng khốn, lẽ nào nó định nhảy xuống dưới sao? Nhưng đây là sân thượng tòa nhà hai mươi tầng cơ mà!”
Trác Mộc Cường Ba tỉnh táo hơn, gã có chút kiến thức về môn parkour, nguyên nó là một môn chạy vượt chướng ngại vật bắt nguồn từ Pháp, không sử dụng bất kỳ một công cụ nào, chỉ sử dụng khả năng tự có của bản thân để vượt qua các vật cản, sau đó được phát triển thành môn thể thao cực hạn được rất nhiều thanh thiếu niên ưa thích, rất giống với môn khinh công bích hổ du tường của người Trung Quốc, có thể chạy trên bức tường của các hành lang trong đô thị nhanh như giẫm trên đất bằng. Gã lớn tiếng hô: “Đuổi theo nó! Là vận động viên chạy vượt chướng ngại vật, chúng rất giỏi leo tường và thoát khỏi nhà cao tầng.”
[Thuộc mục 40.5]
Cậu bé tóc đỏ kia sau khi cướp được túi tài liệu, thoạt nhìn thì có vẻ như đang chuẩn bị lấy đà để nhảy ra khỏi lan can sân thượng, nhưng trong thực tế cậu ta lại hết sức khéo léo xoay người bám một tay vào lan can, tay kia đưa bao công văn lên miệng ngậm chặt lại, nhìn chính xác phương hướng rồi nhẹ nhàng thả tay rơi xuống tầng dưới. Lúc này Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang chỉ vừa cất bước.
Hai người chạy tới mép sân thượng nhìn xuống chỉ thấy cậu bé tóc đỏ đã xuống được năm tầng, hai tay bám vào rìa cửa sổ, hai chân ép sát trên tường, thân thể đung đưa khe khẽ như một con khỉ đang bám trên cành cây, rồi nhẹ nhàng buông tay khiến cả cơ thể rơi xuống, đoạn lại chộp một cái, cả người đã bám sát vào bệ cửa sổ của tầng dưới, Ba Tang nói: “Nhanh thật!”
40.5
Đuổi bắt trong thành phố
[Do mục này dài quá nên một đoạn ngắn ở phần đầu bị dời lên cuối mục 40.4 - phiền các bạn cuộn lên một chút]
Trác Mộc Cường Ba nói: “Giờ đang là mùa đông, các cửa sổ đều đóng kín, nó không có khả năng đào thoát theo lối ấy, chẳng lẽ chúng ta lại không đuổi kịp được nó hay sao?”
Ba Tang “Hừ” một tiếng trong cổ họng, quăng bọc tiền xuống đất rồi chống tay vào lan can sân thượng tung mình nhảy xuống, chỉ nghe “keng” một tiếng đã đặt chân chính xác trên dàn nóng của một trong những chiếc điều hòa chi chít ở tầng dưới, rồi hướng về bên trái men theo dãy điều hòa mà nhảy xuống.
Trác Mộc Cường Ba đứng ở trên quan sát, thấy rằng so với thiếu niên kia tuy Ba Tang có nhanh hơn song cũng không được bao nhiêu, cứ với tốc độ như vậy thì sẽ để cậu bé tóc đỏ kia chạy thoát. Gã ngẩng đầu nhìn lên, thấy hai bên sân thượng có các quả bóng hydro trên có đính băng rôn quảng cáo rủ xuống, liền không chút nghĩ ngợi quấn băng rôn quảng cáo vào một tay còn tay kia rút dao ra, đạp lên mặt tường mà chạy thẳng xuống.
Akhmentov vốn đã bị dọa cho sợ đến mức thở hổn hển như trâu, ngẩn ra nhìn ba người nối tiếp nhau nhảy ra khỏi lan can. Sau đó ông ta bình tĩnh lại, mắt sáng lên, “A, bọn họ vứt lại bọc tiền ở đây”. Rồi cầm bọc tiền lên và lom khom nhặt nhạnh những tờ giấy bạc đang tung bay lả tả trên sân thượng, hướng về cửa thang máy mà đi xuống.
Trác Mộc Cường Ba lợi dụng sức kéo của quả bóng hydro lớn để giảm bớt trọng lực bản thân, cơ thể cứ theo phương vuông góc với mặt tường dựng đứng mà chạy, nhanh chóng vượt qua Ba Tang đang nhảy trên các dàn điều hòa, lao thẳng xuống phía dưới.
Cậu nhóc tóc đỏ nhảy xuống nóc khu nhà cửa hàng một tầng gần đó rồi cắm đầu chạy. Cậu ta chạy chưa được mười mét thì Trác Mộc Cường Ba cũng đã đáp xuống ngay tại chỗ của cậu ta vừa rồi. Gã buông tay thả quả bóng hydro ra, dùng toàn lực đuổi theo. Nghe âm thanh vang lên ở đằng sau, cậu nhóc tóc đỏ dĩ nhiên không ngờ người ta lại nhanh chóng đuổi đến như vậy nên không khỏi giật mình kinh sợ, bất giác quay đầu nhìn lại. Khi cậu ta nhìn xuống dưới chân Trác Mộc Cường Ba, ngay lập tức trên môi nở một nụ cười nhạt, giày da! Thời tiết ở Moscow vốn rất lạnh nên Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang đều đi dày da cao cổ bên trong có lót lông cho ấm, thứ giày này dùng để đá người thì còn được, chứ dùng để chạy thì thực sự không ổn cho lắm.
Tại nóc tòa nhà mái bằng, với thân thể cao lớn của Trác Mộc Cường Ba, gã nhanh chóng thu hẹp cự ly, thế nhưng khi gã sắp tóm được cậu nhóc tóc đỏ thì cậu ta đột nhiên ném gói tài liệu về phía Đông còn bản thân thì chạy ngược sang hướng Bắc. Ở phía Đông đã sớm có một cậu nhóc tóc xanh tiếp ứng, cậu ta nhét gói tài liệu vào chiếc túi vải đang khoác trên lưng rồi chạy rẽ sang hướng khác so với cậu nhóc tóc đỏ. Trác Mộc Cường Ba đành phải buông bỏ cậu nhóc tóc đỏ mà chuyển sang đuổi theo cậu nhóc tóc xanh khoác ba lô.
So với cậu nhóc tóc đỏ, vóc người của cậu nhóc tóc xanh này gày gò bé nhỏ hơn, quần áo mỏng manh hơn nhưng động tác lại cực kỳ nhanh nhẹn. Cậu ta nhanh chóng vượt qua chiều dài của khu cửa hàng một tầng. Nằm giữa khu cửa hàng này và tòa cao ốc hai mươi tầng trước mặt là một ngõ nhỏ rộng độ năm mét, cậu nhóc tóc xanh kia không hề ngừng lại, từ rìa nóc nhà nhảy qua khoảng cách năm mét của con hẻm, đáp xuống một bồn hoa vươn ra trên mái tầng một của tòa cao ốc, rồi dọc theo cái hành lang bồn hoa đó mà tiếp tục chạy trốn. Trác Mộc Cường Ba cũng nhảy qua con hẻm đuổi theo. Ba Tang bám sát phía sau.
Phía trước hành lang có một bức tường vây cao khoảng ba mét chia dãy bồn hoa thành hai khu vực, chân cậu nhóc tóc xanh đạp đạp hai bước lên mặt tường, tay trái quờ quạng vịn được vào đầu tường rồi tay phải theo đó bám vào nốt, cơ thể trầm xuống, hai tay ra sức kéo cùng lúc hai chân đẩy mạnh, toàn bộ cơ thể liền vọt sang phần bên kia của bồn hoa, nhẹ nhàng như không. Trác Mộc Cường Ba đuổi đến chỗ bức tường, cũng đạp đạp hai bước lên mặt tường định học theo cách đó mà vượt qua, nhưng “xoẹt” một cái, cơ thể không khống chế được liền trượt dài, đầu va một cái vào tường, nhất thời kêu lên một tiếng, lúc này gã mới nhận thấy mình đang đi dày da cao cổ, khả năng bám và tính đàn hồi của nó rất kém. Ba Tang chạy tới, cũng không hề dừng lại, chỉ khi băng qua chỗ Trác Mộc Cường Ba mới nói một câu “Cẩn thận một chút.” Anh ta chạy trên mặt tường dọc theo tòa nhà, đạp hai chân một cái, một tay chống lên mặt tường, mượn đà đẩy mạnh, thân thể lộn một vòng như con quay theo phương tiếp tuyến với mặt tường, thoáng chốc đã đứng vững ở nửa bồn hoa bên kia.
Trác Mộc Cường Ba cau mày gõ lên trán một cái, tự mắng mình: “Ngu ngốc.” Rồi cũng theo cách của Ba Tang chạy dọc theo tường cao ốc mượn đà mà vượt qua bức tường vây chắn ngang.
Bên ngoài nóc tầng một của các tòa cao ốc thương mại ở khu này đều có xây dựng một dãy các bồn hoa rộng chừng một mét theo như quy hoạch kiến trúc. Trên đó gắn các biển quảng cáo, bố trí đèn chiếu cùng các vật trang trí và các thứ dụng cụ linh tinh khác. Cậu nhóc tóc xanh kia luồn lách giữa các chướng ngại vật, thân thể trơn tuột như người cá khiến Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang phải truy đuổi hết sức khó khăn, chạy, nhảy, xê dịch liên tục, giở hết các thủ đoạn và khả năng ứng biến ra mới có thể vượt các chướng ngại vật đó mà không làm ảnh hưởng tới tốc độ đuổi bắt.
Phía trước dãy bồn hoa xuất hiện một đoạn hụt vào khá rộng kích thước cỡ một biển quảng cáo thật lớn. Chắc đây là nơi trước kia đã từng có một biển quảng cáo khổng lồ được gắn vào nên bồn hoa đã bị xây thụt vào một khoảng lớn, chỉ còn chừa lại một rìa mỏng rộng chưa tới mười phân ở sát mép tường. Chỗ hụt vào đó rộng chừng sáu đến bảy mét, chạy nước rút trên đường bằng lấy đà để nhảy qua cơ hồ rất miễn cưỡng, khó có thể qua được. Theo sát cậu nhóc kia, Ba Tang không khỏi tò mò muốn xem cậu ta làm cách nào để vượt qua thử thách này, chỉ thấy cậu nhóc ấy tiến tới chỗ hổng mà không hề giảm tốc độ, chỉ có trọng tâm cơ thể đột nhiên hạ thấp, cuối cùng sử dụng cả hai chân hai tay bò ngang trên mặt đất, thoạt nhìn có chút giống một con khỉ đột đang chạy trốn. Ngay sau đó, trước tiên là tay trái chân phải, rồi tiếp đó là tay phải chân trái, một trước một sau bước lên, men theo mép rìa chưa đầy mười phân của bồn hoa mà di chuyển, tựa như một chú mèo linh hoạt nhảy tót sang phần kia của bồn hoa.
Miêu bộ! Ba Tang ngẩn người, cũng men theo mép bồn hoa chưa đầy mười phân mà chạy sang, nhưng anh ta không thể thực hiện các động tác như cậu nhóc vốn dùng miêu bộ được, chạy được bảy tám bước, chưa được một nửa khoảng cách, cơ thể liền mất thăng bằng rơi xuống. May mà hai tay ôm vững được vào gờ mép rìa, đành phải dùng tay đu bám mà leo sang, tốc độ không khỏi có phần chậm chạm.
Lúc này Trác Mộc Cường Ba đang ở phía sau hai người, ngay khi cậu nhóc kia bắt đầu dùng miêu bộ vượt qua mép bồn hoa thì gã cũng đang phân vân tự hỏi bản thân làm cách nào có thể vượt qua lỗ hổng. Chân đi dày da khiến sức bật giảm sút, hơn nữa trên đất bằng không có cần bật thì chạy lấy đà để nhảy cũng không vượt qua khoảng cách đó được, theo mép bồn hoa mà sang thì bản thân không thuần thục kỹ năng miêu bộ như cậu nhóc kia. Sau đó ánh mắt gã bắt gặp hộp quảng cáo đang treo trên đỉnh đầu, các xà đỡ hộp quảng cáo đó cũng tương đối thấp, từ mép khoảng hổng mượn đà mà nhảy chắc hẳn có thể với tới. Trác Mộc Cường Ba vừa chạy vừa tính toán thật chuẩn xác, cuối cùng, khi chạy tới đúng chỗ hổng thì đạp chân thật mạnh cả người vọt lên cao, hai tay nắm được xà thép đỡ biển quảng cáo, cơ thể theo quán tính chúi về phía trước, lúc này eo lưng và hai tay song song phát lực tựa như môn kéo xà đơn, đẩy mạnh thân thể về phía trước, đồng thời buông tay ra, toàn bộ người gã như bị nhổ bật về phía trước một cái thật mạnh, trên không trung lộn nhào hai vòng bảy trăm hai mươi độ; vững vàng lướt qua khoảng cách bảy mét của lỗ hổng. Trác Mộc Cường Ba đáp xuống, vừa tiếp tục chạy vừa nói với Ba Tang lúc này vẫn còn đang đu bám mép rìa mà leo sang ở phía sau: “Ba Tang, cố gắng lên nhé, chẳng lẽ hai người chúng ta rốt cuộc lại kém cỏi đến mức đuổi không kịp một thằng nhóc hay sao.”
Cậu nhóc tóc xanh cũng không ngờ tới sự thể lại diễn biến như vậy, vừa bỏ qua được một người liền có ngay một người khác bám theo, trong lòng không khỏi có phần e ngại thầm nghĩ hai người đàn ông áo đen kia rốt cuộc là ai, quý ngài đã thuê bọn mình làm cái việc cướp đoạt này không hề cho biết hai người kia cũng là cao thủ môn về môn chạy nhảy vượt chướng ngại vật.
Lại nhảy qua một con hẻm rộng năm mét, phía trước thông thoáng không còn dãy bồn hoa nữa. Nếu phải nhảy xuống đường, rượt đuổi trên đại lộ bằng phẳng thì Trác Mộc Cường Ba chiếm ưu thế tuyệt đối. Cậu nhóc tóc xanh cũng chẳng tỏ ra lo lắng gì, tay tháo ba lô xuống quăng ra, liền đó trong tòa cao ốc đối diện bên kia đại lộ có một người mở cửa sổ vươn người ra tiếp nhận, cậu nhóc tóc xanh kêu to: “Ratko, đến lượt mày đấy!” Rồi nó nhảy xuống mặt đường sải chân bỏ chạy, nó biết, thể lực của nó đã tiêu hao khá nhiều trong hơn mười phút rượt đuổi vừa rồi, bây giờ là lúc để cho Ratko Carlins – đứa lợi hại nhất trong bọn trổ tài.
“Thằng khốn!” Ba Tang mắng to một tiếng, con đường này quá rộng, nhất thời không thể nhảy qua. Anh ta đang suy nghĩ đối sách thì thấy Trác Mộc Cường Ba ở phía trước đã không hề có chút đắn đo suy nghĩ nhảy sang một cái thật mạnh qua đoạn vỉa hè bên này, tay nắm được một thành xà ngang của một cây cột đèn, cong người lấy đà một cái, cơ thể lộn nhào trong không trung sáu bẩy vòng vượt qua sáu bảy mét khoảng không, sau đó vươn tay ra chộp được xà ngang của cột đèn bên kia đường, lại cong người lấy đà một cái nữa, cả người phá tung cửa sổ mà lao vào. Ba Tang trong lòng bừng tỉnh rồi cũng theo cách đó mà nhảy sang.
Cậu nhóc tóc xanh sợ hãi quay đầu nhìn lại vốn là định xem mình có bị đuổi theo hay không, nhưng khi thấy Trác Mộc Cường Ba hết lần này đến lần khác lộn nhào trên không trung, băng qua khoảng cách mà bản thân cậu ta không thể nhảy qua đó, trong lòng đột nhiên chấn động, tự hỏi đó là kỹ thuật gì vậy? Rồi lại thấy Ba Tang cũng theo cách đó mà nhảy sang, trong lòng cậu nhóc tóc xanh thậm chí dâng lên một cảm giác sùng bái: “Trời ạ, lẽ nào hai ông chú kia là người sáng lập môn chạy vượt chướng ngại vật này hay sao?" Cậu ta không biết rằng trên thực tế môn lăng không bắt vật rồi liên tục nhảy lên vốn là một môn hết sức nguy hiểm, chỉ cần sơ xuất một chút là sẽ rơi xuống, nếu không trải qua cả ngàn cả vạn lần luyện tập thì tuyệt đối không làm được. Sở dĩ hai người bọn Trác Mộc Cường Ba có thể vận dụng được như thế là do Lữ Cánh Nam đã theo phương pháp của các vận động viên thể thao mà huấn luyện kỹ xảo cho họ.
Cậu nhóc giữ ba lô kia đã nhanh chóng tiến tới cầu thang bộ và chạy lên trên, vẫn giữ được khoảng cách một tầng rưỡi cao độ so với Trác Mộc Cường Ba. Cậu ta đang tính toán, mười tầng cầu thang đầu tiên mình sẽ chiếm ưu thế, chắc hẳn có thể nhanh chóng kéo dãn khoảng cách; mười tầng cầu thang tiếp theo, hai bên tốc độ ngang nhau; mười tầng cầu thang cuối cùng, có lẽ hai người kia sẽ lợi thế, bất quá chỉ cần có thể duy trì tới khi lên được sân thượng, đó chính là môi trường thuận lợi của mình rồi.
Không ngờ, mới chạy được có năm tầng cầu thang, Trác Mộc Cường Ba đã chỉ cách cậu ta có một tầng thôi. Tiếp tục leo thêm chưa đầy năm tầng nữa bản thân ngoảnh đầu nhìn lại đã có thể trông thấy Trác Mộc Cường Ba toàn thân khoác bộ áo da đen kịt toát ra vẻ lạnh lùng và rắn chắc như được đúc bằng thép đang đuổi theo phía sau khiến cậu ta run lên vì sợ. Rồi tiếp đó không xa còn nghe thấy âm thanh của một người nữa đang bịch bịch bịch đạp chân trên các bậc cầu thang. Cậu nhóc giữ ba lô không khỏi luống cuống thầm nghĩ: “Thể lực của hai ông chú này tốt đến thế sao? Rốt cuộc gói tài liệu đang chứa vật gì nhỉ? Nếu sớm biết như thế này mình đã không chấp thuận đề nghị của ông kia với chỉ bấy nhiêu tiền.”
Trong lúc ấy Trác Mộc Cường Ba cũng đang quan sát cậu nhóc giữ ba lô, cậu nhóc cũng nhuộm tóc màu xanh, nhưng không phải xanh lá cây như cậu nhóc lúc nãy mà là xanh lam. Trác Mộc Cường Ba nhớ ra đây chính là thằng nhóc đã biểu diễn khả năng giữ thăng bằng trên cột đèn, hôm qua trên sân thượng đột nhiên gã có cảm giác bị người ta nhìn trộm... Lẽ nào bọn gã đã bị người ta theo dõi?
Leo thêm hai tầng cầu thang nữa, Ratko Carlins thấy tình thế không ổn liền bỏ không tiếp tục chạy theo cầu thang mà chuyển hướng về phía hành lang, tầng này vốn là khu chung cư. Cậu ta nhìn chính xác một căn hộ có bố trí cửa thông gió phía trên cao, rồi đột ngột đạp chân vào bức tường bên trái của hành lang, mượn lực nhảy sang tường bên phải, rồi đạp mạnh vào tường bên phải, nhảy sang tường bên trái, cứ như vậy ba lần độ cao được nâng dần lên. Hai chân cậu ta hướng về phía trước thuận thế nhảy trúng vào cửa sổ thông gió, cả người nhanh chóng lọt vào, động tác lưu loát tinh xảo như linh xà nhập động, khiến Trác Mộc Cường Ba không khỏi khen thầm.
Cửa sổ thông gió ấy quá nhỏ, Trác Mộc Cường Ba không thể chui lọt, nhưng gã tự có biện pháp, cửa phòng do gỗ ván ghép lại, đã sử dụng đã lâu ngày nên không rắn chắc lắm, gã xoay lưng lại nhằm thẳng cửa gỗ xô vào. Chỉ nghe “ầm” một tiếng, Trác Mộc Cường Ba đã có mặt trong phòng, lưu lại trên cánh cửa một lỗ thủng có hình dạng cỡ bản thân gã.
Trong phòng không có ai, cửa sổ mở toang, Trác Mộc Cường Ba thò đầu nhìn ra, thấy Ratko Carlins đã theo lối cửa sổ thoát ra bên ngoài, hiện đang leo lên trên. Trác Mộc Cường Ba leo ra đuổi theo.
Bên ngoài cửa sổ một căn hộ tại tầng thứ hai mươi hai của tòa nhà, Ratko Carlins treo mình trên khung cửa, vừa cặm cụi leo lên trên vừa nghĩ thầm: “Không thể đuổi kịp tôi đâu hai ông chú thân mến ạ, leo trèo vốn là sở trường và cũng là nghề nghiệp của tôi mà.” Nhưng khi quay đầu nhìn lại, cậu ta sợ đến nỗi suýt tuột tay ngã khỏi cửa sổ, hai ông chú kia, vẫn cứ không nhanh không chậm bám sát phía sau mà leo lên, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn cả cậu ta, nhất là cái ông chú có vóc người cao lớn. Thật không tưởng tượng được, ông ta đang vận dụng lợi thế về độ dài của cánh tay, về chiều cao của cơ thể để nắm giữ các vật định vị nho nhỏ mà cậu ta vốn không ngờ tới, leo lên một cách rất nhẹ nhàng và linh hoạt tựa như một chú khỉ.
Lúc này những người đi đường ở bên dưới cũng đã chú ý tới ba người hai đen một trắng đang hối hả leo bám trên bức tường trơn tuột phẳng lỳ như gương của tòa cao ốc trông như những con nhện đang bò lên trên một cách vội vã. Rất nhiều người đứng lại để xem, có không ít người sợ hãi hô lên, có người còn rút điện thoại di động ra để chuẩn bị báo động. Một cậu bé sáu tuổi kéo tay mẹ chỉ lên tòa cao ốc nói: “Mẹ ơi! Nhìn này, người nhện, người nhện.”
Mẹ cậu bé tranh thủ hù dọa để giáo huấn: “Không, đấy không phải là người nhện. Đấy là những cậu bé không biết nghe lời cha mẹ, con không nên học tập bọn chúng, là do đọc những quyển truyện xấu mới chúng trở nên như vậy, mọi người không thích và không yêu quý những đứa trẻ hư hỏng ấy đâu con ạ.”
Ratko Carlins dĩ nhiên rất quen thuộc phương pháp leo trèo các tòa nhà cao tầng, đã có lúc Trác Mộc Cường Ba tới gần được cậu ta. Nhưng những lần như thế cậu ta đều nhanh nhẹn và khéo léo tách ra xa, lúc lên cao lúc xuống thấp, sau vài lần như vậy, cậu nhóc đã leo tới nóc nhà trước, Trác Mộc Cường Ba cũng theo lên. Ratko Carlin cấp tốc chạy trên mái nhà, kéo dãn khoảng cách với Trác Mộc Cường Ba rồi mượn đà nhảy sang nóc một tòa nhà khác. Cứ như vậy ba thân ảnh nhanh như tia chớp, mượn các tòa nhà cao thấp chằng chịt trong thành phố mà chơi trò cút bắt. Họ băng qua mái nhà này sang mái nhà khác, nhảy từ mái nhà vào cửa sổ, theo cầu thang hoặc leo tường mà lên mái nhà, rồi chạy từ mái nhà xuống hàng hiên, từ hàng hiên thoát ra cửa sổ hoặc ban công, rồi từ cửa sổ lên mái nhà, bất cứ trở ngại nào cũng đều không ngăn chặn được ba người bọn họ. Những nơi trong mắt người bình thường là chỗ hiểm yếu không thể vượt qua thì họ thấy nơi đó chẳng khác gì đất bằng. Đèn chùm, ống khói, xà thép, thang máy, hành lang, tất cả đều là công cụ của bọn họ, là điểm tựa hoàn hảo, để họ thể hiện khả năng chạy vượt chướng ngại vật cực hạn của mình. Cậu nhóc Ratko Carlins này quả là thông minh, dẻo dai và có kỹ xảo chạy nhảy vượt trội hơn hẳn so với hai cậu nhóc lúc trước. Mấy lần tưởng như chỉ cần với tay là tóm được cậu ta, nhưng đều bị cậu nhóc lần lượt dùng các kỹ xảo bất ngờ mà khéo léo thoát ra, khiến ngay cả người trầm tĩnh như Trác Mộc Cường Ba cũng phải điên tiết.
Sau một thời gian rượt đuổi, trước mặt họ là một khối nhà hình chữ “U”. Tòa nhà lớn ở giữa cao chừng bẩy mươi tầng, hai bên trái phải là hai tòa cao ốc như hai cánh tay đang vươn ra. Tòa nhà bên trái cao chừng bốn mươi tầng, tòa nhà bên phải cao khoảng ba mươi tầng, giữa hai “cánh tay” là khoảng không gian rộng cỡ trên ba mươi mét. Hai người bọn Trác Mộc Cường Ba đuổi theo Ratko Carlins từ hành lang bên phải của tòa cao ốc sáu mươi tầng bên cạnh rồi leo xuống nóc tòa nhà bên trái của khối nhà chữ “U”. Vẫn chưa thấy Ratko Carlin dừng lại, cậu ta còn ra vẻ chuẩn bị nhảy sang tòa nhà bên phải, Trác Mộc Cường Ba khi leo xuống cũng đã ước lượng được độ cao và cự ly giữa hai tòa nhà, trong lòng không khỏi nghi hoặc, lẽ nào cậu nhóc kia đang tính nhảy qua khoảng cách giữa hai tòa nhà? Chỉ có mười mét lợi thế về độ cao, nhưng lại phải vượt qua khoảng cách hơn ba mươi mét chiều rộng. Với cự ly đó, ngay cả Lạt ma Á La cũng đành bó tay thúc thủ không thực hiện nổi, cậu nhóc này làm được hay sao?
Thân thể cậu nhóc kia như một con phi ngư lao thẳng ra giữa khoảng không, ước chừng vượt ra xa được chưa đầy mười mét thì cơ thể đã rơi xuống thấp hơn nóc của tòa nhà đối diện rồi. Đột nhiên cậu ta nhanh chóng rút từ thắt lưng ra một mỏ neo được gắn với một cuộn dây cáp rồi ném mạnh mỏ neo một cái khiến sợi dây gắn vào nó tạo thành một hình vòng cung trong không gian, rồi mỏ neo móc một cách chính xác vào mép tòa nhà đối diện. Thân hình cậu nhóc đang lơ lửng rơi trên không trung đột ngột chững lại rồi theo đà chuyển hướng vọt ngang về phía tòa nhà bên phải. Trác Mộc Cường Ba không còn cách nào khác đành cấp tốc dừng lại ngay sát mép tòa nhà, ngẩn người nhìn tình huống phát sinh trước mắt mình. Lúc này Ba Tang cũng theo tới, căm tức nói: “Thắng khốn kia cũng biết làm thế cơ à, đấy vốn là kỹ năng ném dây móc của chúng ta mà...”
Một cách thuần thục, cậu nhóc kia đã leo lên được sân thượng tòa nhà đối diện ở bên phải tòa nhà chính, rồi quay về phía bọn Trác Mộc Cường Ba cười ha hả một cách càn rỡ, nói mấy câu tiếng Nga mà Trác Mộc Cường Ba nghe không hiểu. Phương pháp ném dây móc giữa không trung để vượt qua không gian có dạng vực sâu như thế vốn là tuyệt kỹ đã thành danh của cậu nhóc này, cậu ta học nó từ người vốn được mệnh danh là người nhện - Alan Robert. Với cự ly ngăn cách giữa hai tòa nhà trái phải, giờ đây bọn Trác Mộc Cường Ba muốn đuổi theo cậu nhóc thì trước hết phải xuống tầng dưới bằng cầu thang, sau đó theo tòa nhà chính ở giữa mà đi sang, vượt qua đoạn đường đó có nhanh cũng không dưới hai mươi phút, mà trong hai mươi phút thì cậu ta đã biến mất như bóng chim tăm cá. Nhìn vẻ mặt nhăn nhở của cậu nhóc trên sân thượng tòa nhà đối diện, Ba Tang bừng bừng lửa giận, còn Trác Mộc Cường Ba thì có vẻ tương đối bình tĩnh. Gã đang suy nghĩ, hiện giờ không có giầy hỗ trợ để tăng cường lực đàn hồi, không có điểm tựa để mượn lực, trong người cũng không mang theo dây móc, với khoảng cách xa như thế trực tiếp nhảy qua là không thể được. Theo cầu thang mà đi xuống phía dưới là hạ sách, tuyệt đối không thể thực hiện; tòa nhà hai bên đều có các cửa sổ khung kính, tuy có thể phá cửa chui vào song vẫn phải vượt qua hành lang, rồi tiếp theo phải xuống mười tầng cầu thang, chỉ cần cậu nhóc thoát khỏi tầm nhìn, tại thành phố đông đúc như thế này muốn tìm lại tung tích cậu ta đúng là việc cực kỳ xa vời. Tòa nhà chính ở giữa có hai biển quảng cáo treo rủ xuống từ mái nhà cách hai tòa nhà trái phải khoảng sáu, bảy mét, ở chính giữa có một huy hiệu bằng đồng lớn hình như là logo của công ty nằm ở độ cao của tầng ba mươi lăm, tuy nó có dạng hình tròn nhưng đường kính rộng tới hai mét độ cong không quá lớn hoàn toàn có khả năng đặt chân lên được, giờ vấn đề duy nhất là đôi giày của gã, không thể dùng nó đạp tường mà đi! Những biện pháp lần lượt hiện ra trong đầu Trác Mộc Cường Ba rồi lại bị chính gã phủ quyết, tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng chí ít gã đã vạch ra năm sáu phương án khác nhau, hết lần này tới lần khác đều được điểm này thì lại mất điểm khác. Trác Mộc Cường Ba bực quá, muốn phát động tay chân để trút giận, gã nhằm vào cửa kính của một căn phòng trên tòa nhà chính nằm sát ngay tòa nhà bên trái, đá cho một nhát vỡ toang.
Cơ duyên xảo hợp, khi cửa kính bị đạp vỡ, Trác Mộc Cường Ba ngạc nhiên khi nhìn thấy trong phòng xếp chỉnh tề các chồng hộp giấy, tuy không đọc được chữ viết trên hộp nhưng nhìn hình vẽ và các kỹ hiệu thì gã có thể đoán được thứ gì đang chứa ở bên trong, hơn nữa Ba Tang ngay lập tức thốt lên: “Giày chuyên dùng cho vận động viên bóng rổ! Nhãn hiệu Adidas....” Dĩ nhiên đây là một kho hàng chứa giày, Trác Mộc Cường Ba tiện tay nhặt một hộp có cỡ giày phù hợp lên, lúc này Ratko Carlins đã giơ tay tỏ vẻ chào và hẹn gặp lại, sau đó xoay người chậm rãi rời đi, thực sự cậu ta cũng cảm thấy mệt mỏi sau cuộc rượt đuổi vừa rồi.
“Đợi đấy!” Trác Mộc Cường Ba nhanh chóng thay vào đôi giày thể thao của vận động viên bóng rổ vốn có tính năng đàn hồi vô cùng tốt, hai chân chạy chạy khởi động, lúc này Ba Tang cũng đã thay giày xong, hỏi: “Liệu có thể nhảy qua được không?”
“Nhảy thì không qua được.” Trác Mộc Cường Ba thoáng quan sát lại một lần nữa hai tòa nhà hai bên và tòa nhà chính, sau đó xoay người chạy thử bốn năm bước, nhìn về phía cậu nhóc tóc xanh lam, rồi nói một cách tự tin: “Nhưng chạy thì hoàn toàn có thể.”
Lùi về phía sau hai mươi mét để chạy lấy đà và đạt gia tốc cần thiết trong chớp mắt, gã men theo mép tường mà khởi hành, thân thể nghiêng nghiêng trên mặt tường toàn lực chạy tới, xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt, sau khi nhanh chóng vượt qua được khoảng cách bảy mét chiều ngang thì thân thể bắt đầu hết đà và sắp rơi xuống. Nhưng cánh tay dài của Trác Mộc Cường Ba đã kịp vươn ra nắm được vào một biểu ngữ quảng cáo treo thả trên tòa nhà chính, chân vẫn không ngừng chạy, tiếp tục đạp trên mặt tường dựng đứng mà di chuyển như một con ngựa đang phi nước đại nhanh chóng vượt qua đoạn đường hơn mười mét nhắm chuẩn vị trí chiếc logo bằng đồng treo giữa tòa nhà mà chạy chếch xuống. Khi đặt chân được lên tấm logo bằng đồng ấy, Trác Mộc Cường Ba cũng không hề dừng lại, không coi đó là điểm dừng chân mà chỉ dùng nó làm điểm tựa để mượn lực và ngăn cản sức rơi của cơ thể, rồi lại nhắm hướng bên phải đạp lên mặt tường mà tiếp tục chạy chếch xuống, khi cơ thể lại bắt đầu rơi thì tay đã nắm giữ được biểu ngữ quảng cáo lớn ở bên phải để chống lại trọng lực và lấy đà tiếp tục chạy trên mặt tường nhằm thẳng sân thượng tòa nhà bên phải trước mặt mà lao đi...
Những động tác của Trác Mộc Cường Ba liên tiếp đập vào mắt Ba Tang đang đứng quan sát khiến anh ta ngây người ra như kẻ si ngốc, tuy nói những động tác đó cơ bản là mình cũng được học qua và cũng thực hiện được nhưng với địa hình và hoàn cảnh như thế này, không có bất cứ điểm tựa nào có thể dừng chân thì... Ba Tang thoáng do dự rồi đành thở dài mà làm theo cách của Trác Mộc Cường Ba, đạp chân lên khung cửa sổ kính của tòa nhà chính để chạy sang.
Ratko Carlins một lần nữa quay đầu lại, cậu ta chợt ngẩn người ra. Vốn là trên nóc tòa cao ốc đối diện không còn thấy hình bóng hai ông chú đang đứng vò đầu bứt tai vô kế khả thi, mà chính tại lan can sân thượng tòa nhà cậu ta đang đứng có một ông chú đột nhiên xuất hiện như thể hồn ma bóng quế đang nhô đầu nhảy vào. Ông ta tới đây bằng cách nào? Ratko Carlins không thể tưởng tượng nổi và cũng không thể giải thích được, một cảm giác lạnh toát phát sinh từ xương sống rồi sau tỏa ra khắp toàn thân. Nhưng cậu ta không còn thời gian để suy nghĩ nữa, chỉ biết xoay người cắm đầu chạy trốn. Hai người lại tiếp tục “trò chơi” đuổi bắt trong thành phố với cự ly cách biệt là năm mươi mét, nhưng lần này tình thế đã hoàn toàn thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro