Chương 1
Editor: Duỳnh
Chương 1: Tiểu thổ địa
“Mạc Chiêu, mau đưa khối mộc bài kia giao ra đây, đừng làm chuyện hồ đồ!”
Ngoại trừ lạnh lẽo còn mang theo muông chút thanh âm răn dạy không kiên nhẫn, bên tai tựa hồ còn có tiếng rít gào kêu rên thê thảm, lúc ẩn lúc hiện, nghe không chân thực nhưng lại làm Mạc Chiêu tự dưng rùng mình một cái.
Cậu co lại cổ, nhất thời không làm rõ được tình huống trước mắt là gì, ánh mắt cùng biểu tình đều rất là mờ mịt luống cuống.
Bộ dáng này ở trong mắt Phong Tu Minh, cùng với giả ngu không khác nhau chút nào.
“Nếu cậu là bởi vì sự việc của minh châu mà giận chó đánh mèo với Hoài Cẩn, vậy tôi có thể rõ ràng nói cho cậu, viên minh châu kia không thuộc về câu, nó đối với Hoài Cẩn có ích, nếu cậu có bất mãn gì, đều có thể đối với tôi thể hiện.”
Minh châu? Hoài Cần?
Mạc Chiêu choáng váng đầu óc miễn cưỡng thêm chút thượng huyền , mơ hồ cảm thấy cảnh tượng trước mắt cho chút quen thuộc.
Cậu ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía trên có một tấm bảng, có treo bên trên với ba chữ lớn – Điện Sâm La.
Phía dưới tấm bảng là hai người, nhưng là mặc đồ hiện đại, dung mạo xuất sắc.
Một người tướng mạo tuấn mỹ, xem lẫn một chút tà khí, một người thì dung mạo thanh nhã, khí chất như minh nguyệt thanh phong (trăng thanh gió mát), trong cung điện uy nghiêm trang trọng, dường như có mấy phần giống vậy.
“Mạc Chiêu!”
Thấy Mạc Chiêu nhìn xung quanh nhưng không trả lời, có một bộ dáng khó chơi, thần sắc nơi đáy mắt Phong Tu Minh càng ngày càng không kiên nhẫn: “Lời nói của tôi đã đến mức độ này, nếu như cậu không đem khối mộc bài kia giao ra đây…”
“Tu Minh, thôi.”
Một thanh âm thanh lãnh dễ nghe vang lên, như tiếng nước đụng vào viên đá thạch, lạnh lẽo lại trong suốt: “Tôi nhớ khối mộc bài kia chỉ phong ấn một con quỷ cấp thấp, có lẽ nó đã được thanh tẩy.”
Tu Minh, ma cấp thấp, mộc bài…..
Phong Tu Minh! Lê Hoài Cẩn! Còn có Điện Sâm La, nơi này không phải là quyển tiểu thuyết vạn nhân mê, liên quan đến cảnh tượng miêu tả minh giới hay sao?
Mạc Chiêu trợn mắt há mồm mà nhìn hai người trước mặt, những ký ức lộn xộn trong đầu triệt để kết nối với nhau, nhưng lại sửng sốt đến không biết nói cái gì.
Cậu xuyên vào một quyển tiểu thuyết đam mỹ vạn nhân mê, thành nhân vật phản diện trùng tên trùng họ với cậu.
Mà trước mắt hai người này, một là Minh chủ Minh giới Phong Tu Minh, một trong ba nhân vật chính.
Một người nữa trong quyển vạn nhân mê này là vai chính Lê Hoài Cẩn – dùng thân thể của một người phàm tục, thu hút sự chú ý của ba nhân vật chính và các vai phụ khác, tất cả đều khom lưng, cúc cung tận tụy đến chết mới ngừng.
Mà làm một vai đối nghịch với vai chính thụ vạn nhân mê, Mạc Chiêu tự nhiên là không làm cho người ta yêu thích được.
Mới vừa nghĩ rõ ràng tình cảnh của mình, hai người trước mắt đang nói chuyện cũng kết thúc.
Phong Tu Minh nhìn về phía Mạc Chiêu đang sững sờ, mi tâm cau lại, trầm giọng nói: “Việc mộc bài bỏ qua đi, Hoài Cẩn vì cậu mà hồn rời khỏi thân thể, cậu muốn giải thích như thế nào?”
“A?”
Sóng gió này vừa mới êm đã có cái khác ập đến.
Mạc Chiêu còn đang trong nội dung gốc của cuốn sách liền theo bản năng đáp lại một tiếng, kết quả mi tâm Phong Tu Minh càng lúc càng nhăn lại, ngoài miệng thì bảo giải thích nhưng ánh mắt rõ ràng có ý “Nhìn cậu làm sao ngụy biện”.
Nghĩ tới.
Nội dung của cuốn sách gốc là minh châu tránh được vạn quỷ, nhưng một viên duy nhất này bị Phong Tu Minh đưa cho Lê Hoài Cẩn, mà trước đó, minh châu là ở trên người Mạc Chiêu.
–––––– Đó là đồ Mạc Chiêu đã lấy từ Phong Tu Minh, nhưng mà từ sau khi Phong Tu Minh gặp Lê Hoài Cẩn, liền muốn đòi viên minh châu về, dùng lý do cũng rất hợp lý, với thể chất của Lê Hoài Cẩn, hắn cần viên minh châu bảo vệ.
Mà Mạc Chiêu lại không muốn nghe lý do này càng không nguyện ý tiếp nhận lý do này.
Hắn và Phong Tu Minh từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã, tất nhiên là không cam lòng bị hạ thấp bởi Lê Hoài Cẩn, Mạc Chiêu liền không thể tránh khỏi đối với Lê Hoài Cẩn sinh ra lòng đố kị.
Vì vậy liền xảy ra chuyện sau đó –––––– Mạc Chiêu tấn công Lê Hoài Cẩn đang cầm minh châu, đem người đánh cho hồn phách ly thể, rơi thẳng xuống Minh phủ.
Mà cũng chính bởi vì vậy, Phong Tu Minh mới tự mình đi Minh phủ, phải đem hồn phách Lê Hoài Cẩn về.
Làm một vạn nhân mê vai chính bên trong truyện, đi vào Minh phủ cứu người, Phong Tu Minh làm anh hùng cứu mỹ nhân làm cho độc giả hú hét ồn ào, trong một khoảng thời gian người ủng hộ đông đảo, số người chia sẻ ngày càng nhiều.
Viên minh châu kia cũng không phải Phong Tu Minh chủ động đưa cho Mạc Chiêu, mà là Mạc Chiêu nhìn thấy tốt, lại là bảo vật độc nhất vô nhị, vì vậy không nói hai lời liền đòi từ Phong Tu Minh, ngoài miệng nói là chơi ít ngày rồi trả lại, mà trên thực tế lại không hề có một chút ý tứ nào muốn trả lại, còn nói viên minh châu này là Phong Tu Minh đưa cho hắn, dùng việc này để thể hiện rằng Phong Tu Minh có coi trọng hắn.
Riêng một tình tiết này liền làm rất nhiều độc giả muốn nôn ra, cũng làm cho Mạc Chiêu đọc sách muốn nôn ra.
Vội vàng như vậy cũng không phải là để buôn bán được không!
Hơn nữa loại hành vi ngốc nghếch này, rõ ràng là dùng để làm mất mặt bản thân mình.
“Cái kia…… Khụ….”
Mạc Chiêu gãi gãi mặt, liếc Phong Tu Minh một cái, lòng nói anh không biết sao, chính chủ Mạc Chiêu thiếu điều khắc ba chữ “Tâm duyệt người” lên trên gáy, xem anh dùng hết sức để ngụy biện kiểu gì?
Phong Tu Minh bị cái nhìn này nhìn đến sững sờ ––––– cái ánh mắt này của Mạc Chiêu, không có ẩn giấu tránh né như trước, ngược lại mang theo mấy phần quang minh chính đại, trong sáng đến làm người không dám nhìn thẳng.
Cho dù tôi có làm sai điều gì thì cũng là do anh nên mới làm.
“Mạc Chiêu, cậu……”
“Tu Minh.”
Lời nói của Phong Tu Minh còn chưa nói xong liền bị Lê Hoài Cẩn mở miệng đánh gãy.
Lê Hoài Cẩn liếc nhìn Mạc Chiêu, cụp mắt thấp giọng nói: “Bất quá chỉ là việc ngoài ý muốn, chắc là do anh đưa minh châu cho tôi nên làm tâm tình Mạc Chiêu có chút kích động, cho nên mới không thể khống chế chính mình, cậu ấy cũng không cố tình làm điều đó…….”
Làm, cố tình hành động –––––
Lời còn chưa dứt, mi tâm Phong Tu Minh lại nhăn lại.
Mộc bài phong ấn quỷ cấp thấp vì Mạc Chiêu mà mất tích, hồn phách của Lê Hoài Cẩn liền ly thể rơi vào Minh phủ, hai chuyện này thấy thế nào cũng không giống như là bất ngờ.
“Mạc Chiêu, cậu đã bị giáng xuống thành thần cấp thấp nhất rồi, đừng chọc ra chuyện khác nữa.”
Phong Tu Minh xoa xoa mi tâm, đối với Mạc Chiêu không chỉ là thất vọng, mà còn là chán ghét: “Tôi nói đến đây là hết lời, còn lại cậu phải tự lo lấy.”
Nói xong, Phong Tu Minh không nhìn Mạc Chiêu nữa mà là quay đầu nhìn về phía Lê Hoài Cẩn, giọng nói trầm thấp trong nháy mắt trở nên nhu hòa hơn: “Bây giờ anh sẽ đưa em trở lại, hồn phách rời khỏi thân thể quá lâu cũng ảnh hưởng tới em.”
Lê Hoài Cẩn gật đầu: “Vậy thì làm phiền anh rồi.”
“Không có chuyện gì.”
Phong Tu Minh thân thủ ôm lấy Lê Hoài Cẩn, nói với Mạc Chiêu, “Chính cậu tự trở lại” xong, liền thoáng cái biến mất trước mặt Phong Tu Minh.
Tôi tự mình trở lại? Trở lại cái gì? Làm sao trở lại?
Mạc Chiêu có hơi bối rối.
Mà lúc này Điện Sâm La to lớn, chỉ còn dư lại mỗi mình cậu, âm thanh vạn quỷ khóc thét bên tai tựa hồ càng rõ ràng hơn, có cảm giác rằng một con quỷ đang ở phía sau lẩm bẩm nói nhỏ, làm cho cậu sau lưng phát lạnh.
Pháp quyết rời đi là gì a? Nguyên thân Mạc Chiêu là bị giáng thành thần thấp nhất thổ địa, vậy cậu có phải là chui xuống đất rời đi nơi này không?
Thân thể Mạc Chiêu cứng đờ tại chỗ, ánh mắt cũng không dám nhìn loạn, cứ có cảm giác quanh cửa sổ hoặc cạnh cửa có thứ gì rình trong bóng tối đánh giá cậu……
Men theo ký ức nguyên chủ, một đạo pháp quyết hiện ra trong đầu. Mạc Chiêu không kịp đợi học tập nghiêm túc, liền theo bản năng thân thể, cấp tốc biến mất tại chỗ.
“Hả? Như thế này liền đi? Không có chút ý tứ gì cả.”
“Ta còn muốn dọa hắn một chút.”
“Nhìn hắn khóc nhè có thể có chút ý tứ, nhưng là hắn rời đi…”
“Khà khà… Hì hì, hắn khẳng định là đi tìm Đế Quân.”
“Đế Quân cũng không muốn để ý đến hắn.”
“Chờ lần sau hắn đến, lại dọa hắn lần nữa, dù sao khẳng định hắn vẫn sẽ trở lại.”
…………………………………………………………………….
Mạc Chiêu xuất hiện ở bên trong một tòa biệt thự, nơi này là nguyên chủ cùng với anh trai của hắn ở –––– biệt thự ba tầng, có hoa viên bể bơi cùng ban công, con đường tốt đến không còn gì để nói, có tiền cũng khó mua được.
Lúc đó nhìn thấy nội dung bên trong truyện, Mạc Chiêu luôn nói thầm nguyên thân.
Có gia đình có điều kiện, hưởng thụ nó không tốt sao? Ngốc nghếch đố kỵ liền kiếm chuyện, cuối cùng rơi vào kết cục hồn phi phách tán, thật sự là không được a!
Dù sao cậu nhất định phải hảo hảo sống sót, không chừng còn có cơ hội tìm cách trở lại được thế giới cũ.
Vừa đứng vững xuống đất, thấy rõ chung quanh là nơi nào, còn chưa kịp đi được một bước, Mạc Chiêu liền cảm nhận được một trận đau từ trong ngực.
Cơn đau lan nhanh từ giữa, đi tới toàn thân, không cho người thời gian phản ứng, động một chút liền đau đến tận trong cốt tủy.
Mạc Chiêu còn chưa bao giờ thể nghiệm qua cái gọi là đau tận xương tủy, há miệng, tiếng kêu đau đớn còn chưa kịp phát ra, liền triệt để vị đau mà hôn mê bất tỉnh.
Mà sau khi Mạc Chiêu té xỉu, xương cốt quanh thân bắt đầu phát ra tiếng rắc rắc, nghe tới tai thực có chút làm cho người ta phải sợ hãi, đồng thời bằng mắt thường cũng có thể thấy được, Mạc Chiêu cả người ngày càng trở nên nhỏ hơn.
Không biết qua bao lâu, dưới một nhúm quần áo, lộ ra một quả đầu lông xù.
Cổ áo khoác trên vai Mạc Chiêu, đôi vai trắng nõn đầy thịt co lại, giống như là đang phải nhẫn nhịn cái đau, run lên một cái, sau đó đó dưới đống quần áo, đem mình cuộn lại thành một quả cầu.
Không khí tựa hồ có chút gợn sóng, cái chớp mắt tiếp theo, một con bạch hổ đột ngột xuất hiện ở phòng khách.
Bạch hổ thân dài hai mét, đuôi như roi thép, đem thảm nhung trên sàn đều đập đến vang lên tiếng ầm ầm.
Mà nằm trên đất tiểu Mạc Chiêu lại không hề bị lay động, thậm chí còn mở miệng, không biết là bị choáng váng hay là té xỉu xong liền ngủ.
Động tác của bạch hổ cứng đờ, đi vòng qua Mạc Chiêu hai bước, cuối cùng đứng ở trước đầu Mạc Chiêu, một cái miệng lớn như chậu máu hướng về phía đầu Mạc Chiêu mà cắn.
Miệng kề sát đầu Mạc Chiêu, hoàn toàn có thể đem đầu của Mạc Chiêu rời khỏi thân thể, rồi lại bỗng dưng dừng lại.
Lúc phát hiện Mạc Chiêu là thật sự không có bất kỳ phản ứng nào, không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh thu hồi miệng, tha lấy quần áo của Mạc Chiêu.
Bạch hổ hơi có chút ghét bỏ mà quơ quơ miệng, hai bàn chân trắng nõn non mềm dưới tầm mắt cũng rung rung hai lần.
Chờ xác định có làm gì Mạc Chiêu cũng không tỉnh, không khí liền có một cơn chấn động, nháy mắt một cái, bạch hổ cùng Mạc Chiêu đều biến mất không còn tăm hơi, giống như là chưa bao giờ xuất hiện ở đây.
Nhưng mà thảm nhung dày trên mặt đất vẫn còn sót lại một ít thứ.
––––– Mạc Chiêu không biết chính mình vừa thoát khỏi nguy hiểm, sợ là sau khi tỉnh lại sẽ phải gặp tình huống vô cùng xấu hổ…….
Tác giả có lời muốn nói:
Mạc Chiêu (sợ hãi nâng mặt): Mọi người hảo, lần đầu gặp gỡ, tôi cũng không phải cố ý muốn lộ mông đâu!
Mở truyện mới nha, có tham khảo một ít nhân vật thần thoại, nhưng mà riêng tư hơn, có sự thay đổi.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, hi vọng mọi người đọc truyện vui vẻ ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro