Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nốt nhạc thứ 3

This Is Your Wake Up Call.

Tác giả: Lucathia.
Links:https://www.fanfiction.net/s/9258024/1/This-is-Your-Wake-Up-Call.


Khi Sun đánh đổi thị lực để hồi sinh Leaf, tôi quyết không bao giờ chết trước mặt cậu. Tôi cũng cảnh cáo 10 thánh kỵ sĩ còn lại, thà nhảy xuống vực chết không toàn thây, cũng tuyệt đối không cho phép chết trước mặt cậu, nếu không lần sau, thật không biết cậu sẽ mất đi thứ gì trở về nữa

Cậu đã bị mù. Tôi rất sợ cậu sẽ lại....

Tôi dự định làm nốt nhiệm vụ đang dở dang vào ban đêm , nhưng tôi đánh giá quá cao khả năng của mình, và đánh giá thấp Scarlet. Tôi vẫn còn yếu vì những vết thương. Sinh vật Undead bao quanh - tôi có thể xử lý chúng nếu mình ở tình trạng tốt nhất, nhưng tôi đã bất cẩn - và sau Scarlet ra tay.

Cô ta tấn công. Đau đớn. Tôi ngã xuống.

Một số người nói hồi quang phản chiếu sẽ hiện ngay ở những giây phút cuối cùng bạn chết. Tôi không thấy điều đó. Tôi thậm chí còn không biết khi nào tôi sẽ chết, vì mất máu, tôi cũng không hề biết tôi đã chết ở nơi đầu tiên. Tôi bất tỉnh rất lâu, nếu không phải bị thương nặng, tôi sẽ tránh mình khỏi tay của Tyler và bỏ đi để không chết trước mắt Sun . Nếu không tìm thấy tôi, cậu không thể sử dụng cải tử hồi sinh vào tôi.

Tôi đã cảnh cáo mọi người, nhưng...

Sao tôi có thể sai lầm như vậy?

Tôi không nhìn thấy bất cứ điều gì trước khi chết, nhưng những ký ức ngày xưa hiện rõ ngay trước khi tôi tỉnh dậy. Dường như nghe thấy tiếng nói của mọi người, nhưng tôi không thể nghe rõ những gì họ nói. Sau đó, quang cảnh mờ ảo, trước mắt tôi, một đứa bé thanh lệ tóc vàng mắt lam đang mỉm cười. 

"Hợp tác vui vẻ" Cậu nói, với một bàn tay vươn lên.

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu, khó hiểu vô cùng.

Cậu bảo tôi rằng chúng tôi không cần thiết là kẻ thù thực sự. Chúng tôi có thể giả vờ rằng chúng tôi như nước với lửa. Thật vô lý - Tôi chưa bao giờ xem xét khả năng này trước khi cậu đề nghị - nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt ấy, tôi thực sự rất muốn.

Tôi muốn "hợp tác vui vẻ". Tôi không muốn ghét cậu. Nếu có thể thì thay vì là kẻ thù, tôi muốn có...một người bạn.

Tôi vươn tay ra để nắm chặt tay của cậu. Thật ấm áp.

"Hợp tác vui vẻ" tôi chân thành mà nói.

Đó là một lời hứa mà tôi luôn trân trọng.

Cậu cười với tôi, cười thật rạng rỡ , cả người tôi bỗng rất thoải mái. Tuy nhiên, một giây sau, biểu hiện của cậu đột ngột trở nên nghiêm túc. Cậu nắm chặt tay tôi , chặt đến nỗi nó bắt đầu đau. Tôi nghĩ đây là một giấc mơ, nhưng nó đau ... 

"Đó là một lời hứa! Nếu cậu chết, tôi phải hợp tác vui vẻ với ai?"

Một luồng ánh sáng chói mắt lóe lên che đi tầm nhìn của tôi, nhưng trong quãng thời gian đó, Grisia không bao giờ buông tay tôi.

"Lesus Judge! Tôi không cho phép cậu chết! Cậu tốt hơn ... TỈNH DẬY!"

Không khí ngập tràn vào phổi tôi. Tôi thở hổn hển và ho khụ khụ, phổi của tôi cứ như bị đốt cháy.

Chuyện gì vừa xảy ra? Tôi đã chết ?

Cuối cùng tôi cũng lấy lại giác quan của mình và dần tỉnh táo trở lại, tôi ngẩng đầu lên và mở mắt, nhìn. Giống như tôi lo sợ, Sun đứng trước mặt tôi. Cậu không nhìn tôi - cậu không cần, với năng lực cảm ứng của cậu. Tôi ước cậu không mất thị lực. Tôi thậm chí không thể biết cậu đang chú ý tới cái gì!

Tôi đã làm gì? Tôi đã làm gì ???

Tôi ngồi dậy với tất cả sức lực, tôi đã cố gắng làm điều này trước khi chết, tôi đã không cố gắng để trốn trước đó. Quá muộn rồi!

Những lời nói xé rách cổ họng, tôi gào lên 

 "Cậu hồi sinh tôi? Cậu vừa lại trả giá? Cậu đã trả cái gì..."  

Tại sao cậu lại hồi sinh tớ? Tại sao?! Cậu nên để tớ chết!

Nhưng điều đó không bao giờ xảy ra. Đó là lý do tại sao tôi thề không bao giờ chết mà có cậu.

Đó là lỗi của tôi.

"Hợp tác vui vẻ"? . Cuối cùng, tôi chỉ như một gánh nặng !

Tôi nắm lấy tay cậu thật chặt.  

Cậu đã mất ? Tớ đã lấy gì từ cậu ?

Sun mở miệng, có lẽ muốn nói rằng tôi quá nghiêm trọng hóa vấn đề.  Kiểu nếu Thần Ánh Sáng còn muốn cậu tiếp tục làm Sun knight của ngài, vì ngài dốc sức, ngài sẽ không lấy đi cái giá khiến cậu không thể tiếp tục đảm nhiệm Sun knight.

Làm thế nào tôi khao khát muốn nghe lời huyên thuyên vô nghĩa của Sun, cho dù đó là khiếu nại của cậu về việc này hay đó, hoặc thậm chí ca ngợi dài dòng của cậu về Thần Ánh sáng, không sao cả!

Không có bất cứ âm thanh nào cả.

Cậu nhép môi và ngậm lại nhiều lần xong đưa tay lên cổ. Lặng người một lúc, cậu khẽ cười , nhún vai bất lực, thả tay xuống .

Giọng nói của Sun....biến mất , hiện trường im bặt.

Sau đó, một hồi phản ứng kịch liệt diễn ra.

"Sun, cậu bị mất giọng nói ?!"

 "Không! Không thể nào!"

"Không thể nào... ?"

"Làm thế nào Sun có thể bị mất giọng nói?" 

"Tại sao chỉ có Sun? Tại sao không có cái giá nào từ một người trong chúng ta? Điều này là quá tàn nhẫn!"

Trong sự bối rối và phẫn nộ của những người xung quanh , tôi thử đứng lên. Sun muốn ngăn tôi lại-- một lần nữa, cậu đã cố gắng để nói chuyện, nhưng cậu không thể .

Cậu không thể

Cổ họng buốt rát-- tôi cảm thấy như mình bị nghẹn. Tôi không chắc hiện giờ bản thân nói chuyện được, nhưng ngay cả khi tôi không thể nói, tôi vẫn tạo được tiếng động. Sun thậm chí không thể làm được điều đó .

".Sun..."

Cậu quay đầu, nhìn về phía tôi, nhưng tôi biết cậu chỉ làm vậy vì tôi. Cậu không cần phải nhìn vào tôi để thấy .Đó là giả, sự hồi sinh của Leaf đã cảnh báo đủ. Làm thế nào tôi có thể để chuyện này xảy ra ?.

Tôi lẩy bẩy đứng lên và kéo Sun lại gần mình. Cậu do dự một lúc, nhưng vẫn lặng người. Tôi ôm chặt cậu, cái người ngốc nghếch luôn hy sinh tất cả vì anh em mình, sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ người cậu yêu thương.

"Sun, cậu đã làm gì ..." Tôi thì thầm.

Tôi đã làm gì?

Chuyện này tuyệt không nên xảy ra.

Thậm chí trong vòng tay tôi, Sun không hề run rẩy nhưng tôi lại cực kì run rẩy. Cậu dịu dàng vỗ lưng tôi, khẽ an ủi. Tôi luồn tay qua mái tóc vàng mềm mượt của cậu. Tôi không muốn cậu ấy đi. Tôi rất sợ cậu sẽ biến mất, vì khi cố giữ chặt lấy tôi thông qua ánh sáng chói mắt, cậu có thể biến mất một khi ánh sáng tiêu tan, không chỉ đơn giản là đôi mắt hoặc giọng nói, biết đâu Thần Ánh sáng muốn lấy đi cả cậu.

Tại sao cậu mạnh mẽ thế? 

Tại sao cậu vẫn cười như chẳng hề gì? 

Làm thế nào cậu lại tha thứ cho tôi ?

"Tôi rất xin lỗi," Tôi nghẹn ngào thốt lên. "Tôi rất, rất xin lỗi ..."

Thú thật, là người cần bình tỉnh nhất tại thời điểm nàylàlà.

Tôi không nhận thấy kể từ khi tôi siết chặt Sun, có dòng nước ngoằn ngoèo và xoay tròn trong không khí để tạo thành chữ .

Sun đẩy nhẹ tôi, cố gắng làm cho tôi chú ý. Mắt mở to, tôi quay lại và nhìn chằm chằm vào những lời nổi.

Đừng hoảng, từ từ nói. Dừng cái xin lỗi chết tiệt của cậu!

Earth huýt sáo. "Ma thuật ấn tượng đấy. Ấn tượng hơn so với kiếm thuật nhiều. Tại sao lại là nước ?"

Sun nhướng mày và đổ nước trên đầu của Earth.

"Hey!" Earth lắp bắp. "Một câu hỏi đúng nghĩa đó nhé!"

Nước luồn qua không khí. Nó vẽ ra những lời sau đây:

Tôi sẽ sử dụng thánh quang, nhưng tôi không có đủ hiện tại. Câu trả lời đủ chứ?

Earth vắt nước từ mái tóc, càu nhàu, "Tốt hơn nên phục hồi thánh quang của cậu ngay. Dòng chữ lấp lánh sẽ làm cho lời nói đẹp hơn rất nhiều.. Bớt ồn hơn nữa."

Sun quay sang tôi, dòng nước nhảy múa .

Đó ? Tôi vẫn giao tiếp được - nước giải thích rõ ràng lời nói của cậu, biến mất rồi lại hình thành - Tôi chắc rằng tôi sẽ tìm ra thần giao cách cảm hay gì đó sớm hay muộn, và sau đó cậu sẽ mệt chết khi nghe tôi nói !

Như thế không giống nhau. Không bao giờ giống ..., và tôi tuyệt không tha thứ cho bản thân mình vì đã lấy đi thanh âm  của cậu. Không một lần nào nữa tôi được nghe thấy tiếng la hét của cậu, rên rỉ của cậu, trêu chọc của cậu, tiếng cười của cậu ... Không bao giờ.....

Ra vậy, đây là những gì Leaf cảm nhận.

Góc bên phải phòng, Leaf đang sốc nặng, giống như thế giới dần sụp đổ trước mặt anh. Hai bàn tay nắm chặt, bây giờ tôi biết rõ những gì Leaf cảm thấy khi anh nhận ra rằng Sun vì anh ta mà đánh đổi thị lực.

Nếu có thể, tôi khao khát muốn đưa Sun giọng nói của mình. Cũng giống như cách Leaf muốn đào mắt ra cho Sun, rất muốn.... Tôi không cần tiếng nói ! Không quan trọng dù tôi không thể giao tiếp bằng phép thuật hoặc là tôi không thể học thần giao cách cảm như cậu. Không gì quan trọng cả.

Tôi không cần tiếng nói của mình nếu nó có nghĩa là tôi sẽ mất cậu. 

Tôi không muốn được hồi sinh nếu nó có nghĩa là cậu phải trả giá. 

Tại sao cậu không thể hiểu được điều này, Grisia? 

Tại sao cậu không thể hiểu rằng chúng tôi cũng bị tổn thương khi chúng tôi nhìn thấy cậu bị tổn thương? 

Cậu không phải là người duy nhất biết đau!

Tôi ước gì tôi không bao giờ tỉnh lại, nhưng bây giờ tôi đã tỉnh dậy, tôi không thể ném những gì Grisia cho tôi. Tâm chết lặng, tôi biết mình không vô ơn để sống, nhưng cơ hội thứ hai này phải trả giá quá nhiều.

Nước ngoằn ngoèo trước tôi, và thậm chí còn nhấn mạnh phần của những lời sau của Sun.

Bỏ cái vẻ mặt ảm đạm giùm .Cho dù thời gian có lặp lại một trăm lần, tôi cũng sẽ không thay đổi một lần! 

Tôi biết. Tôi biết rất rõ. Đó là lý do tại sao tôi không thành công, cậu cứ cố chấp như thế.

Sun chưa dừng tại đây. Dòng nước tiếp tục luồn qua không khí.

Nếu tôi phải trả ra giọng nói để anh em mình trở lại, đó là một cái giá nhỏ!

Tôi cúi đầu. Điều này quan trọng với Sun. Anh em là điều vô cùng quan trọng với Grisia. Tôi biết, luôn luôn biết.

"Hợp tác vui vẻ", tôi khẽ nói. 

Chỉ bốn từ này thôi, tôi đã ràng buộc được một người bạn suốt đời, gắn kết số phận của chúng tôi với nhau.  

Sun khẽ cười, nụ cười rực rỡ mà chân thành. Tôi thì thầm 

"Cảm ơn bạn, Grisia" 

Cảm ơn cậu đã giữ lời hứa với tôi.

Không bao giờ, không bao giờ tôi cho phép bất kỳ người nào trong chúng ta chết trước mặt Sun. 

Đặc biệt là bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: