Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tớ muốn được ở bên cậu mãi mãi.


07/12/2021 | Tớ muốn được ở bên cậu mãi mãi.

------------

Gió xuân xào xạc, trời vẫn còn mờ cơn rét, có đôi người tay kề cận bước giữa phố đông. Một chàng trong đôi người đó, kéo thấp vành mũ ấm, dụi lấy dụi để vào chiếc khăn choàng trên cổ, mũi chàng ta đỏ hây. Cậu đưa tay xoa cánh mũi đã đỏ bừng, run lập cập thế mà vẫn còn nghiêng đầu cười với người kế bên.

"Manjirou nè, lạnh thật đó nhỉ. Biết chừng nào mới hết lạnh đây."

"Cậu có muốn choàng thêm áo không? Xòe tay ra, cho cậu này."

Chàng trai được gọi tên lạnh lùng liếc nhìn cậu, biểu cảm phải nói là hệt như thời tiết bấy giờ, có chút cọc cằn nhưng Take lại thấy quá đỗi đáng yêu.

Thế là cậu ngoan ngoãn xòe tay ra, ấy nhưng đổi lại là đôi mày mỗi lúc một cau lại của người kia.

"Cậu không biết lạnh là gì hả!"

Take khẽ cười, rụt tay trong cái nhìn nổi đóa của Mikey rồi nhét đôi bàn tay đan xen mười ngón vào túi áo người yêu nóng nảy của cậu. Trong cái nhìn lặng lẽ của Take, Mikey bỗng thấy như máu cả người mình đều đổ dồn vào mặt. Chàng ta tức khắc định bảo Take thôi đi, nhưng rồi có một đôi môi lành lạnh áp lên môi mình. Mikey tròn xoe ánh mắt, thấy bạn trai vẫn hãy còn chăm chú ngắm nhìn mình, dường như ngắm hoài mà chẳng đủ. Cái nhìn như thể sắp phải chia xa. Một nỗi mê mang sợ hãi mơ hồ khiến Mikey ôm chầm lấy Take, siết chặt. Vẻ chừng Take cũng không lấy làm lạ trước hành động đột ngột đó. Cậu đáp lại bằng một vòng ôm chặt chẽ hơn.

"Về nhà cùng tớ nhé. Tớ sẽ cho cậu những ngày tháng tốt đẹp nhất, cho cậu tiếng nói cười rộn rã, hương lẩu mùa đông bên ô cửa tuyết phủ đầy, ráng chiều khói bếp và dăm ba người bạn quây quần bên bàn tiệc. Manjirou, tớ nguyện tặng cậu tấm chân tình năm dài tháng rộng chẳng đổi thay."

Dứt lời, Take lại một lần nữa, dịu dàng trao gửi nụ hôn cho người đối diện. Mút vào, mãi miết, hơi ấm đan cài bịn rịn giữa gió trời se lạnh.

Khí trời chẳng mấy chốc ấm dần, anh đào phấp phới muôn nơi. Có những mối tình dẫu chia xa vẫn lặng lẽ trường tồn vĩnh viễn. Thời gian thay thời gian, hoa rụng từng mùa, tỉnh dậy giữa cơn mê thấy đất trời chừng như thay da đổi thịt.

Một giọt nước mắt lăn tròn, rơi xuống tấm chăn ấm hơi người. Chủ nhân giọt lệ chẳng hay, còn người trong làn nước đã phôi phai tự bao giờ.

---------

Vào một ngày trời trong nắng ráo, cũng như bao ngày, Mikey bước ra khỏi nhà với điệu cười nhạt nhưng rõ ràng muôn vạn vì sao lấp lánh đều hấp háy trong đáy mắt. Chàng trai cao cao trông đường nét thật là nghiêm nghị đi bên cạnh cậu cùng với cô gái nhỏ xinh đẹp líu ríu tiếng cười khoác tay cậu chàng ấy.

"Mikey, nhà mày có thư kìa."

"Thế à? Để tao coi, chắc là gửi cho anh Shin đấy."

Nhưng lạ thay, trên bức như, những hàng chữ nắn nót còn vươn mùi mực lại đề mấy chữ "Gửi cậu, Manjirou của tớ."

°

"𝑀𝑎𝑛𝑗𝑖𝑟𝑜𝑢 𝑦𝑒̂𝑢 𝑑𝑎̂́𝑢,

𝐶𝑎̣̂𝑢 𝑐𝑜́ 𝑘ℎ𝑜̉𝑒 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔?

𝐶𝑜́ 𝑙𝑒̃ 𝑘ℎ𝑖 𝑙𝑎́ 𝑡ℎ𝑢̛ 𝑛𝑎̀𝑦 𝑔𝑢̛̉𝑖 đ𝑒̂́𝑛 𝑐𝑎̣̂𝑢, 𝑡𝑜̛́ đ𝑎̃ đ𝑖 𝑟𝑎̂́𝑡 𝑥𝑎...

𝑀𝑜̂̃𝑖 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑛𝑔𝑎̀𝑦, 𝑘ℎ𝑖 𝑡ℎ𝑢̛́𝑐 𝑔𝑖𝑎̂́𝑐, 𝑎́𝑛ℎ 𝑛𝑎̆́𝑛𝑔 𝑙𝑒𝑛 𝑞𝑢𝑎 𝑘ℎ𝑢𝑛𝑔 𝑐𝑢̛̉𝑎 𝑠𝑜̂̉ ℎ𝑜̂𝑛 𝑙𝑒̂𝑛 𝑘ℎ𝑜́𝑒 𝑚𝑎̆́𝑡 𝑐𝑎̣̂𝑢 𝑐𝑜́ 𝑐𝑜̀𝑛 𝑛𝑜́𝑛𝑔 𝑟𝑎́𝑡 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑥𝑢̛𝑎 𝑛𝑢̛̃𝑎 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔? 𝐶𝑎̣̂𝑢 𝑐𝑜́ 𝑛𝑔ℎ𝑒 𝑡ℎ𝑎̂́𝑦 𝑡𝑖𝑒̂́𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑖𝑚 𝑟𝑖́𝑢 𝑟𝑖́𝑡 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 𝑛𝑔𝑎̀𝑦 𝑚𝑎̀ 𝑡𝑜̛́ 𝑡𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑘𝑒̂̉ 𝑐ℎ𝑜 𝑐𝑎̣̂𝑢 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔? 𝑀𝑎𝑛𝑗𝑖𝑟𝑜𝑢, 𝑐𝑎̉𝑚 𝑔𝑖𝑎́𝑐 𝑦𝑒̂𝑛 𝑏𝑖̀𝑛ℎ 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑚𝑜̂̃𝑖 𝑐𝑜̛𝑛 𝑚𝑜̛ 𝑎̂́𝑦, 𝑐𝑎̣̂𝑢 𝑎̆́𝑡 𝑠𝑒̃ 𝑦𝑒̂𝑢 𝑡ℎ𝑖́𝑐ℎ 𝑛𝑜́ 𝑙𝑎̆́𝑚 𝑀𝑎𝑛𝑗𝑖𝑟𝑜𝑢 𝑛ℎ𝑖̉? 𝑅𝑜̂̀𝑖 𝑐ℎ𝑖𝑒̂̀𝑢 𝑐ℎ𝑖𝑒̂̀𝑢, 𝑐ℎ𝑢́𝑛𝑔 𝑏𝑎̣𝑛 𝑙𝑎̣𝑖 ℎ𝑜̀ ℎ𝑒̣𝑛 𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑜̛𝑖 𝑡𝑟𝑒̂𝑛 𝑚𝑜̂̃𝑖 𝑐𝑜𝑛 𝑝ℎ𝑜̂́ 𝑛ℎ𝑜̉. 𝑇𝑜̛́ 𝑐𝑜́ 𝑙𝑢̛̀𝑎 𝑐𝑎̣̂𝑢 𝑏𝑎𝑜 𝑔𝑖𝑜̛̀ đ𝑎̂𝑢. 𝑇𝑜̛́ đ𝑎̃ 𝑏𝑎̉𝑜 𝑟𝑜̂̀𝑖 𝑐𝑎̣̂𝑢 𝑠𝑒̃ 𝑐𝑜́ đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 ℎ𝑎̣𝑛ℎ 𝑝ℎ𝑢́𝑐 𝑚𝑎̀.

𝐶ℎ𝑢́𝑛𝑔 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑞𝑢𝑒𝑛 𝑛ℎ𝑎𝑢 𝑐ℎ𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑎̂́𝑦 𝑛𝑎̆𝑚, 𝑐ℎ𝑢̛𝑎 𝑏𝑎𝑜 𝑔𝑖𝑜̛̀ 𝑡𝑟𝑎́𝑖 𝑡𝑖𝑚 𝑡𝑜̛́ 𝑡ℎ𝑜̂𝑖 𝑛𝑔𝑜́𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔 𝑐𝑎̣̂𝑢. 𝑁ℎ𝑖𝑒̂̀𝑢 đ𝑒̂𝑚, 𝑡𝑜̛́ 𝑡𝑢̛̣ ℎ𝑜̉𝑖 𝑐ℎ𝑖́𝑛ℎ 𝑚𝑖̀𝑛ℎ, 𝑛ℎ𝑖̀𝑛 𝑡ℎ𝑎̂́𝑦 𝑐𝑎̣̂𝑢 𝑐ℎ𝑖̣𝑢 đ𝑢̛̣𝑛𝑔 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑣𝑎̣̂𝑦, 𝑡𝑜̛́ 𝑐𝑜́ 𝑎𝑛 𝑙𝑜̀𝑛𝑔 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔? (𝑑𝑢̀ 𝑡𝑜̛́ 𝑡𝑜̂𝑛 𝑡𝑟𝑜̣𝑛𝑔 𝑦́ 𝑐ℎ𝑖́ 𝑐𝑢̉𝑎 𝑐𝑎̣̂𝑢). 𝑋𝑖𝑛 𝑙𝑜̂̃𝑖 𝑐𝑎̣̂𝑢, "𝑡𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔 𝑙𝑎𝑖 𝑛𝑎̀𝑦 𝑐𝑜́ ℎ𝑎̣𝑛ℎ 𝑝ℎ𝑢́𝑐" 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑢̛? 𝑁𝑒̂́𝑢 𝑡ℎ𝑖𝑒̂́𝑢 𝑐𝑎̣̂𝑢, 𝑠𝑎𝑜 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑔𝑜̣𝑖 𝑙𝑎̀ 𝑣𝑖𝑒̂𝑛 𝑚𝑎̃𝑛 𝑣𝑒̣𝑛 𝑡𝑜𝑎̀𝑛 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 đ𝑎̂𝑦. 𝑋𝑖𝑛 𝑙𝑜̂̃𝑖 𝑐𝑎̣̂𝑢 𝑣𝑖̀ 𝑛𝑜̂̃𝑖 𝑖́𝑐ℎ 𝑘𝑦̉ 𝑐𝑢̉𝑎 𝑡𝑜̛́, 𝑡𝑜̛́ 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑚𝑜𝑛𝑔 𝑐𝑎̣̂𝑢 𝑠𝑜̂́𝑛𝑔 𝑎𝑛 𝑦𝑒̂𝑛 𝑛𝑢̛̉𝑎 đ𝑜̛̀𝑖 𝑐𝑜̀𝑛 𝑙𝑎̣𝑖 𝑚𝑎̀ 𝑡ℎ𝑜̂𝑖.

𝑀𝑎𝑛𝑗𝑖𝑟𝑜𝑢, 𝑔𝑖𝑜̛̀ 𝑐𝑎̣̂𝑢 𝑟𝑎̂́𝑡 ℎ𝑎̣𝑛ℎ 𝑝ℎ𝑢́𝑐, 𝑐𝑜́ 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔? 𝑇𝑜̛́ 𝑚𝑜𝑛𝑔, 𝑡𝑟𝑒̂𝑛 𝑚𝑜̂̃𝑖 𝑐ℎ𝑎̣̆𝑛𝑔 đ𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔 𝑚𝑎̀ 𝑐𝑎̣̂𝑢 𝑔ℎ𝑒́ 𝑡ℎ𝑎̆𝑚 𝑠𝑒̃ 𝑙𝑢𝑜̂𝑛 𝑛𝑔𝑎̣̂𝑝 𝑡𝑟𝑎̀𝑛 𝑛𝑖𝑒̂̀𝑚 𝑣𝑢𝑖.

𝑀𝑎𝑛𝑗𝑖𝑟𝑜𝑢, 𝑛ℎ𝑜̛́, 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑙𝑢𝑜̂𝑛 𝑐ℎ𝑖𝑒̂́𝑛 đ𝑎̂́𝑢 𝑐ℎ𝑜 𝑛ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 đ𝑖𝑒̂̀𝑢 𝑚𝑎̀ 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑡𝑖𝑛 𝑡𝑢̛𝑜̛̉𝑛𝑔. 𝐶ℎ𝑢́𝑛𝑔 𝑡𝑎 𝑠𝑒̃ 𝑐ℎ𝑖𝑒̂́𝑛 𝑡ℎ𝑎̆́𝑛𝑔, 𝑑𝑎̂̃𝑢 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑡𝑟𝑎̉ 𝑔𝑖𝑎́. 𝑁ℎ𝑢̛𝑛𝑔 đ𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑏𝑎𝑜 𝑔𝑖𝑜̛̀ 𝑛𝑔ℎ𝑖 𝑛𝑔𝑜̛̀ 𝑛𝑜́. 𝐶𝑢̃𝑛𝑔 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑐𝑎̣̂𝑢 𝑡𝑖𝑛 𝑡𝑜̛́ 𝑣𝑎̀ 𝑡𝑜̛́ 𝑡𝑖𝑛 𝑐𝑎̣̂𝑢 𝑣𝑎̣̂𝑦. 𝑇𝑜̛́ đ𝑒̂̉ 𝑙𝑎̣𝑖 𝑚𝑜̣𝑖 𝑡ℎ𝑢̛́ 𝑐ℎ𝑜 𝑐𝑎̣̂𝑢. 𝑆𝑜̂́𝑛𝑔 𝑡𝑜̂́𝑡 𝑛ℎ𝑒́.

𝑇ℎ𝑎̣̂𝑡 𝑟𝑎...

𝐷𝑎̂̃𝑢 đ𝑎̃ đ𝑖 𝑡ℎ𝑎̣̂𝑡 𝑥𝑎 𝑡ℎ𝑎̣̂𝑡 𝑥𝑎, 𝑡𝑜̛́ 𝑣𝑎̂̃𝑛 𝑚𝑢𝑜̂́𝑛 𝑔𝑎̣̆𝑝 𝑐𝑎̣̂𝑢, đ𝑒̂̉ đ𝑜̂𝑖 𝑡𝑎 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 𝑛ℎ𝑢̛ ℎ𝑖̀𝑛ℎ 𝑣𝑜̛́𝑖 𝑏𝑜́𝑛𝑔, đ𝑒̂̉ đ𝑜̂𝑖 𝑡𝑎 𝑦𝑒̂𝑢 𝑛ℎ𝑎𝑢 đ𝑒̂́𝑛 𝑐𝑢𝑜̂́𝑖 đ𝑜̛̀𝑖.

𝑀𝑎𝑛𝑗𝑖𝑟𝑜𝑢 𝑜̛𝑖, 𝑡𝑜̛́ 𝑚𝑢𝑜̂́𝑛 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 𝑜̛̉ 𝑏𝑒̂𝑛 𝑐𝑎̣̂𝑢 𝑚𝑎̃𝑖 𝑚𝑎̃𝑖.

𝑌𝑒̂𝑢 𝑐𝑎̣̂𝑢.

𝑀𝑖𝑐ℎ𝑖."

°

Những nỗi nhớ không tên bỗng chốc như dấy lên trăm ngàn lớp sóng. Vị đăng đắng của rượu đào và mùi thơm mái tóc người con trai đứng lặng thin mơ hồ trong quá vãng ấy cứ bện vào nhau, miên man chẳng dứt, len qua khe nắng, tràn trên ô cửa sổ, thấm vào tim gan. Ngỡ cách nhau cả thảy 12 năm, mà hương rượu vẫn còn cay đắng khiến khóe mắt xót xa.

"Michi? Ai thế anh?", Ema đỏ hoe đôi mắt, em bần thần hỏi.

Draken lắc đầu, còn Mikey im lìm chẳng đáp. Rồi bỗng cậu mỉm cười nhìn về phương xa.

"𝑪𝒐́ 𝒍𝒆̃ 𝒍𝒂̀ 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒎𝒂̀ 𝒂𝒏𝒉 𝒕𝒖̛̀𝒏𝒈, 𝒓𝒂̂́𝒕 𝒚𝒆̂𝒖."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro