Chương 6: Thú nhận (h)
Gã bế Takemichi lên đưa vào trong xe ở bên ngoài, cẩn thận đeo cho em dây an toàn, nhìn cơ thể em run rẩy ngoan ngoãn ngồi im mà cười mỉm một cách đầy thỏa mãn.
Hôm nay gã không còn đi chiếc xe yêu thích nữa, vì gã muốn em có được một cảm giác yên bình sau khi bị bắt cóc.
- Mikey-san... Th...thả tôi ra đi mà...
- Nếu em còn nói thêm tiếng nữa, tôi bịt miệng em đấy.
Mikey bây giờ còn chẳng thèm liếc sang nhìn Takemichi lấy một cái, chỉ có giọng nói lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng dường như còn mang theo chút lo lắng nữa.
Vốn định mang em đến bệnh viện để cẩn thận băng bó vết thương, nhưng có vẻ Takemichi lại chẳng hề ngoan ngoãn. Mặc dù gã luôn là kẻ dựa vào và bắt người khác phải chăm sóc mình, nhưng Mikey vẫn quyết định đưa em về nhà để băng bó, ở trên đường còn sẵn tiện mua thuốc sát trùng và vài vật dụng cần thiết như băng gạc và băng keo dán vết thương.
Đỗ xe ở tầng hầm bên dưới căn hộ, Mikey tháo chốt an toàn cho Takemichi và rồi đưa tay muốn dắt em ra ngoài.
- T... Tôi tự ra được...
Takemichi cứ cúi gầm mặt xuống, giọng em thỏ thẻ và khô khan.
Không nói thêm lời nào, Mikey giựt mạnh tay Takemichi làm cậu theo quán tính đứng phắt dậy lao ra ngoài, ở yên trong vòng tay của Mikey.
Thực muốn dừng lại khoảnh khắc ngay lúc này, để hai người mãi mãi ở bên nhau, chỉ đơn giản là ôm nhau một cách yên bình như thế này thôi.
Nhưng mà dù cho có rất muốn như vậy, lí trí Takemichi cũng rất vững vàng. Em chắc chắn rằng mình không thể để bản thân chỉ có thể làm người thay thế, em muốn đường đường chính chính được tồn tại trong trái tim của Sano Manjirou.
- À, tôi tự đi được thật đó, chú cứ đi ở phía trước đi.
Em cười nhẹ rồi đẩy gã ra, một cái đẩy thật mạnh với đôi tay run rẩy, và đôi chân còn ít sức lực vẫn đang không ngừng rỉ máu.
Mikey xót thương cho thân thể đang không ngừng kêu gào đau đớn trước mắt, vậy mà lại được giấu sau cái vỏ bọc tươi cười như thế này.
- Ngoan.
Gã lại lần nữa bế em lên, điềm tĩnh mang Takemichi lên trên nhà, mặc cho máu từ cơ thể em vẫn từ từ chảy thấm ướt loang lổ cùng với mồ hôi trên tay gã.
Nhẹ nhàng đặt em xuống chiếc giường mà tối qua cả hai vẫn còn thân mật, Mikey mò mẫm trong bịch đồ khi nãy lấy ra những vật dụng cần thiết để băng bó cho em.
- Mikey-san... Hay là...
- Không.
Gã hiểu rõ Takemichi là đang muốn nói gì, chắc chắn là em đang chê cười tính hậu đậu của gã. Đây là lần đầu Mikey gã chăm sóc cho người khác đó...
Nhẹ nhàng dùng thuốc đỏ để sát trùng vết thương cho em, ngắm nhìn khuôn mặt em rưng rưng vì đau đớn mà vẫn cắn răng chịu đựng chẳng thốt nên lời nào.
Gã say đắm em, say đắm đến điên dại.
- Khuôn mặt em, băng đầy cả rồi.
Gã nhìn vào tác phẩm mà mình đã dựng lên. Băng gạc ở tứ phía trên khuôn mặt của Takemichi, được dán lại lỏng lẻo bằng băng keo, rõ ràng là gã làm vậy vì sợ rằng chúng sẽ làm đau em, vậy mà vẫn còn bày ra cái bộ dáng tức giận vô tâm như vậy.
- Sao vậy? Chú thấy tôi hết đẹp rồi à?
Takemichi cười nhàn nhạt, em hiểu rõ gã đang thương xót cho cái khuôn mặt xinh đẹp giống như người mà gã luôn mong nhớ, chứ đâu phải thương xót cho em.
- Không, em đẹp lắm. Nhưng tôi không muốn em bị thương.
Mikey xoa nhẹ đầu Takemichi, làm các lọn tóc bết dính trên đầu cậu tơi ra, dính những giọt mồ hôi lên tay gã.
- Tóc tôi dơ lắm...
Em cắn nhẹ môi, thầm mong rằng nếu như khoảnh khắc này toàn bộ đều là dành cho mình, thì thực tốt.
Gã nhìn em, chỉ mìm cười dịu dàng, dường như tan đi mọi suy tư và giận dữ trong lòng, lại lần nữa cúi xuống chăm chỉ sát trùng vết thương và dán băng lên đôi chân mảnh mai đang run rẩy vì đau đớn của em.
- Em đã bớt đau chưa?
- Không đau.
Takemichi xoay mặt sang nơi khác, vô cùng chán ghét sự dịu dàng của Mikey.
- A...
Mikey đè nhẹ vào vết thương trên chân của em, băng gạc lại thấm đẫm máu, gã ác thật.
- Vậy mà bảo không đau sao?
- Là chú chơi xấu...
Mikey lắc đầu trước cái dáng vẻ bướng bỉnh của em, chỉ nhìn cũng đủ biết sẽ rất đau rồi, nhất là với một người có dáng hình thanh mảnh như em. À mà ai đang nghĩ ấy nhỉ, trong khi bản thân mình là một người với cơ thể gầy gò không khác gì nghiện ngập.
Mà cũng nghiện thật... Nhưng là nghiện Takemichi.
Gã nằm lên giường, kéo em xuống ôm em vào lòng, muốn tận hưởng phút giây thư giãn với em.
- Chú yêu tôi không?
- Yêu.
- Nói dối...
Takemichi cứ cúi mặt nhìn vào bụng gã, trong khi bản thân rõ ràng có thể choàng tay lại ôm lấy gã, vì thực ra em cũng thích thú sự ấm áp này vô cùng.
- Thật mà.
- Tên tôi là gì?
- Takemichi.
- Tôi bao nhiêu tuổi?
- Em còn chưa nói cho tôi mà. Nhưng tôi biết em 16 tuổi.
Gã nhún vai, nâng khuôn mặt đang rút vào lòng mình lên mà đặt nhẹ nụ hôn lên trán. Có lẽ gã đối với Takemichi đã quá khắt khe rồi, thực tại bây giờ em cũng rất ngoan ngoãn.
- Chú cho tôi gặp bạn bè được không?
- Để làm gì?
Gã hơi nhíu mày nhìn thẳng vào mắt em.
- Không gì cả.
Takemichi xoay người hướng lưng về phía gã.
- Takemichi, em có biết rằng mình rất ngốc không?
Gã nói, bàn tay đưa vào trong áo mà sờ lưng em, làm Takemichi phải rùng mình, lập tức xoay người lại đè lên tay gã.
- Chú bỏ tay ra!
- Tại sao?
Mikey cứ đưa bàn tay di chuyển trên tấm lưng mềm mại của em, cảm giác êm đềm này thật thích.
- Đó là lưng của tôi mà...
- Nhưng mà em là của tôi.
Takemichi cắn môi, thật đáng ghét, đáng lẽ em phải chán ghét gã vô cùng, vậy mà vẫn yêu gã đến như vậy, lại còn rất thích khi gã khẳng định quyền sở hữu đối với em.
- Tôi yêu chú...
Em lẩm bẩm trong miệng khi cúi gầm mặt xuống, cơ thể run rẩy chờ đợi câu trả lời của gã, dù cho em cũng biết rõ rằng câu trả lời ấy là gì.
- Hả? Em nói gì?
Mikey ghé sát tai lại bên miệng của Takemichi, gã thật sự chẳng thể nghe được, em nói lí nhí như vậy thì làm sao lọt vào tai gã chứ?
- Tôi nói tôi thích chú được chưa!!
Em hét vào tai gã.
Mikey nghe xong thì điếng người, cảm giác hạnh phúc tràn vào tim gã. Nhưng mà khoan đã, Takemichi cũng phải gan đến mức nào mới dám hét vào tai gã như thế này đây.
- Tôi đã muốn nhịn vì em đang bị thương, nhưng mà có lẽ Takemichi là một bé hư nhỉ? Nhưng mà tôi vẫn sẽ làm điều em muốn.
"ực"
Takemichi nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt gã thay đổi rồi, nó trở nên thèm khát, và em cũng thấy rõ cái thứ đang nhô lên dưới đũng quần gã nó đang gào thét như thế nào.
- T... Tôi- ưm...
Còn chưa kịp nói rõ ràng câu nào, Takemichi đã bị chặn miệng, một nụ hôn hoàn toàn ướt át.
Gã đưa lưỡi vào bên trong khoang miệng em, hút lấy thứ nước ngọt ngào trong đấy, khẽ sờ thật nhẹ nhàng vào bên má với những chiếc băng gạc thấm máu đã khô của em.
Takemichi dùng sức hai tay muốn đẩy gã ra, nhưng lại chẳng thể nào đẩy nổi, đành chỉ vô lực rưng rưng hai mắt nhìn gã hung hăng cắn xé mình.
Mikey tức giận với sự vô tâm của Takemichi 12 năm trước, tức giận với tình yêu đáp trả muộn màng của em, cắn vào môi Takemichi một cái thật mạnh, máu tươi bật ra, gã cũng rời môi em, chỉ liếm nhẹ vết máu một cái.
- Chú làm gì vậy... Đau.
Takemichi liếm nhẹ vết thương, nhưng trong mắt gã lại trở thành câu dẫn dụ hoặc.
Đè mạnh Takemichi xuống giường, gã kéo áo em lên, lại nhìn thấy vết bầm to ở bụng.
- Cái vết bầm này, là ai đánh em?
Mikey nắm chặt cổ tay Takemichi, siết đến mức mạch máu dường như chẳng còn có thể lưu thông một cách bình thường, vô cùng tức giận đối với cơ thể đầy vết thương này của em, gã còn chưa đánh em cái nào đâu.
- L... Là chú tóc hồng... Tôi sợ...
Takemichi nhớ lại khung cảnh lúc ấy, cơ thể em lại bất giác run rẩy sợ hãi, rút lại co ro, thật khiến người khác cảm thấy muốn ôm vào lòng mà ra sức dỗ dành.
Nhưng cho dù Mikey cũng rất muốn như vậy, gã cũng không thể áp chế "người anh em" của mình mà dễ dàng tha cho em, vậy nên đành buông lỏng cổ tay em ra vậy, còn dịu dàng liếm láp một chút.
- Ưh...
Mikey cầm lấy cổ tay Takemichi, ra sức liếm nhẹ mấy vệt đỏ do bản thân đã tức giận gây ra, tay còn lại thuận tiện đưa xuống chơi đùa nhũ hoa của em một chút, cẩn thận hưởng thụ tiếng rên ngọt ngào từ những khoái cảm mà em thốt ra.
- Mik...ey-san... Haa...
Takemichi thở dốc đột ngột, còn gã thì đã thả tự do cho tay em, cởi chiếc quần nhỏ của em xuống mà nghịch ngợm tiểu kê kê, nhìn nó run rẩy chảy nước một cách thỏa mãn.
- Nó dễ thương quá Takemichi~
Mikey cười nhẹ, đột nhiên em lại thấy gã thực sự trông rất đẹp... Nhưng tất nhiên là nếu như gã không còn ốm như bây giờ nữa.
- Ahh...~ Mikey-san~ đừng mà...ức...
Takemichi ưỡn người lên khi gã cho thứ đó của em vào miệng mình, cảm nhận đầu lưỡi ấm nóng của gã cứ trêu đùa đầu khấc em.
- Mikey...-san...xấu... Ahh..~ haa... Mau nhả... A~
- Hả? Em chê tôi xấu à?
Gã tức giận bóp chặt thân tiểu kê kê của em, truyền đến Takemichi một trận đau đớn khó tả, em sắp ra rồi cơ mà...
- Hức... Không có... Mikey-san...~ haa... Làm ơn...để.. Em raa...~ hức..
Takemichi nức nở, hai mắt ngập nước không ngừng cầu xin Mikey, hai tay còn ngoan ngoãn kéo kéo tay áo của gã, cái sự đáng yêu này đúng thật là có thể giết người.
- Không, nhưng mà nếu em ngoan thì tôi sẽ cho em ra nha.
Mikey cười một cách xấu xa, đúng là gã bất lương ác độc...
- Ah... Mikey-san...nói gì... Hức... Em cũng nghe..~ làm ơn... Aaa~ em raaa~
Takemichi khó khăn nói, cũng vừa lúc Mikey thả lỏng bàn tay, em bắn đầy vào lòng bàn tay gã.
- Nhanh quá đấy...~
Liếm láp thứ chất dịch nhầy nhụa trên tay mình, Mikey thích thú như được thưởng thức thứ đồ ăn yêu thích.
Nhìn vào cơ thể không ngừng run rẩy và tiểu kê kê hư hỏng vẫn đang cương cứng mặc dù đã bắn được một lần kia, gã cũng chẳng thể nào chịu nổi nữa. Mikey trực tiếp kéo cặp đùi em đến sát lại bên mình, đút vào hai ngón tay vào lỗ huyệt đang co rút của em.
- Ahh... Mikey-sann...~ hức...tôi vừa ra mà... Ah~
- Nhưng mà tôi chưa ra~
Gã cứ đưa vào rút ra hai ngón tay như thế, Takemichi bất giác cũng buông lỏng cảnh giác mà thoải mái rên rỉ, dễ dàng chấp nhận để gã muốn làm gì thì làm. Còn Mikey thì như đạt được tâm ý, vui vẻ tuột xuống cái quần vướng víu của mình.
- Mikey-san...chưa đủ... Ahh...~ tôi muốn a~
Mikey rút ra mấy ngón tay đẫm dịch, liếm láp mấy cái, lại nghe thấy âm thanh rên rỉ thèm khát của em. Chậc chậc, Takemichi đã bị chiều hư mất rồi nha.
- Hửm? Thế thì em tự làm đi chứ, tôi đâu có biết gì đâu.
Gã thản nhiên ngồi xuống, vì biết rõ rằng Takemichi của bây giờ chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe theo ý mình. Đành phải vì muốn chơi chút trò vui vẻ với em mà bắt cự vật của mình chịu đựng việc cương cứng trước cái cơ thể xinh đẹp của em thêm chút nữa vậy.
- Xấu xa...
Takemichi nói thầm trong miệng, nhưng em biết rõ rằng cơ thể mình đang thèm khát điều gì. Đành phải gắng ngồi dậy mà cúi xuống, hôn lấy cái đầu khấc đang dựng thẳng lên vượt khỏi cái boxer của gã, kích thước này so với cơ thể thật sự là quá khác biệt nhau mà.
- Ngoan lắm.
Mikey sờ nhẹ vào bên tai phải đang đỏ hẳn lên của em, làm Takemichi run lên hưng phấn.
- Hmm... Ưm~
Tiếng chóp chép cứ thế mà vang lên, Takemichi kéo hẳn chiếc boxer vướng víu của gã xuống, hôn lấy hôn để cự vật rồi nhẹ nhàng đưa nó vào trong khoang miệng ấm nóng ngọt ngào của mình.
- Urgg...
Mikey có chút rùng mình, gã thật chẳng ngờ em cứ như vậy mà đưa nó vào miệng, phát điên mất...
- Takemichi, em ngốc thật đấy...
Trong lúc em vẫn đang ngoan ngoãn phun ra nuốt vào cự vật của gã một cách vụng về và ướt át, thưởng thức nó một cách ngon lành. Thì gã lại luồn tay vào tóc em, xoa nhẹ nó mấy cái, rồi cứ theo đà mà đẩy mạnh vào trong, để cho em ngậm cự vật gã cho đến tận cổ họng.
- Umm.... Iey-an... (Mikey-san =))
Hai mắt em ngập nước, nhưng vẫn vô cùng ngoan ngoãn mút chặt nó, khiến cho gã thoải mái, tay cũng vì vậy mà tăng nhanh tốc độ thực hiện động tác đưa vào đẩy ra, lưỡi Takemichi thật sự là vô cùng mềm mại.
- H... Takemichi~
Gã kéo tóc em ra, nhìn khuôn mặt dâm đãng của Takemichi một cách chẳng thể nào biến thái hơn, dùng cự vật được bôi trơn bởi chính dịch cơ thể của em mà lật người em xuống, đút cự vật vào bên trong.
- Ahhh~ haaa.... Ức...
Takemichi mệt mỏi ưỡn người, em lập tức bắn ra.
- Takemichi, tôi còn chưa kịp động mà em đã ra rồi.
Gã trêu chọc em một cách trắng trợn, mỗi cú thúc đều mang theo một thứ gì đó vô cùng mãnh liệt mà đâm thẳng vào trong điểm G của Takemichi, làm cho em chỉ biết rên rỉ sung sướng.
- Ah~ hức... Mi...key-san~~ ah... Sướng...
Takemichi ôm lấy cổ gã, bám chặt vào tấm lưng thon gầy, thoải mái tận hưởng cự vật của gã thúc sâu từng cú vào cơ thể mình.
- Nói xem nào, có phải tôi chiều hư em rồi không?
Tay Mikey mò xuống bóp mạnh lấy cái mông của em, làm máu dồn xuống in đỏ hình 5 ngón tay của mình, còn bản thân lại cúi xuống liếm lấy đầu ngực cương cứng đang mời gọi mình của Takemichi.
- Haa... Nhanh quá... Ức~ chú...~ đáng ghét a...
Takemichi thít chặt lại lỗ nhỏ của mình, lại lần nữa bắn ra, đây đã là lần thứ 3 rồi...
- Ực...
Mikey hơi giật mình khi cảm nhận thấy thứ đó của mình bị em hung dữ siết chặt bên dưới, lại thầm lắc đầu khi nhìn thấy tiểu kê kê của em lại lần nữa xuất ra, vậy mà vẫn cứ cương cứng như vậy, đúng là quá mức dâm đãng.
Cắn mạnh lấy đầu ngực của Takemichi làm em rên lên một cái, gã cười thỏa mãn, rồi lại ghé đến hôn lấy môi em, triền miên không dứt, bên dưới cũng nhanh chóng tăng tốc độ ra vào.
- Ưmm... Haa...~
Âm thanh va chạm da thịt cứ không ngừng vang lên, càng ngày càng nhanh như thể không còn khoảng cách, và rồi kết thúc với một cái rút ra và bắn đầy lên trên bụng em, Mikey thật ra chỉ là không muốn Takemichi phải khó chịu mệt mỏi với đống tinh dịch trong bụng mình.
- Mikey-san... Haa... Mệt quá a...~
Em thở dốc, cơ thể run rẩy, hệt như một con mèo nhỏ vừa thoát khỏi trận hành hạ lâu dài.
- Một lần nữa thôi... Takemichi~
Gã thì thầm vào tai em, lại lần nữa đưa cự vật vào trong lỗ nhỏ mềm mại vẫn đang co rút sau "trận lăn giường" mệt mỏi khi nãy. Em thừa biết là gã nói dối..
- Hức... Mikey-san~~ ah... Chơi xấu... Haa~
Nói là thế, Takemichi cũng chỉ biết nằm im rên rỉ, để mặc gã cứ đâm sâu từng cú vào cơ thể mình, bởi vì em cảm thấy, ngoại trừ mệt mỏi ra thì nó cũng rất sung sướng a...
Và thế là, Mikey thật sự đã chẳng giữ được lời nói của mình, gã làm đến tận ba lần, hại Takemichi vừa kết thúc đã lăn đùng ra ngủ.
- Tôi yêu em, Takemitchy.
Gã hôn nhẹ lên vầng trán đầy mồ hôi và băng keo của em, có lẽ đã hơi quá đáng khi hành hạ thân xác em thế này trong lúc em vẫn còn đầy vết thương trên người. Nhưng mà không sao cả, em đã thừa nhận rồi còn gì...
Mikey mỉm cười nhẹ nhàng, ôm chặt em dần dần chìm vào giấc ngủ.
(một cái chương được viết khi tôi cúp 2 tiết học onl =)) thật ra là do app lỗi nhưng mà cũng khá là ok hmehme. Nói chứ, viết h 0 dc hay, cấn chỗ nào thì cho sinloi, mấy khúc sau ngọt tiểu đường đừng có kiu 😼)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro