
Cái này không hay
Warning: đầu voi đuôi chuột, viết pỏn nhưng không làm tới cùng, ngôn từ rối loạn cũng như có lỗi chính tả!
_(:3」z)_
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Manjiro luồn tay vào mái tóc của người thương, khe khẽ chơi đùa với những sợi lụa ấy, gã chải theo hướng em thích, em nhướng người hưởng thụ như con mèo nhỏ, lắm lúc còn phát ra những tiếng cười khúc khích. Gã cúi xuống ngửi lấy mùi hương trên tóc em và đặt lên đó một nụ hôn yêu chiều. Manjiro thích tóc của người thương của gã lắm, nó mềm mại và xinh đẹp như dải tơ tằm được nàng Arachne tài năng làm ra. Và Manjiro yêu thứ mùi hương đặc trưng của ánh tóc màu nắng của em, một hương thơm nhẹ nhàng như một buổi sớm mai trong xanh nơi đồng cỏ bát ngát. Và chẳng có mĩ từ nào đủ để để thể hiện được niềm si mê của gã với nàng Pysche của gã, ví gã như Cupid ngay từ giây đầu nhìn người kia đã ngẩn ngơ bay bổng, một thoáng nụ cười, một lọn tóc mai và cả thế giới Manjiro nằm gọn phía sau một thân hình mảnh khảnh.
Takemichi ngồi lọt thỏm trong lòng của gã hưởng thụ lấy từng đợt vuốt ve của người kia. Gương mặt em đối diện với lòng ngực của Manjiro, từng lớp cơ ngực rắn chắc của gã được lộ ra sau chiếc bang phục được mở tung cúc áo. Gương mặt nhỏ của em đỏ lên, đôi mắt xanh như màu trời khẽ nheo lại, em tự hỏi vì sao người kia cũng chỉ lớn hơn em một tuổi nhưng lại có một cơ thể đẹp như vậy. tự nhìn lại bản thân, làn da mềm mại, lớp thịt mềm nhũn không có lấy một tí sức sống, so với gã- người mà thấp hơn em hẳn vài xăn ti mét đúng là không thể so sáng. Có lẽ do mê đắm, hoặc do ghen tỵ, Takemichi đưa tay sờ vào lòng ngực người kia, và đôi mắt xanh của em lóe lên ý tinh nghịch. Em nhéo gã, dùng lực đủ mạnh để kéo người kia đang bây đến chân trời xa xôi nào đó về với hiện tại.
"Muốn chết sao Takemitchy?"
Người kia nhăn mặt hỏi, cú nhéo kia để lại trên da thịt của gã một vết đỏ lớn, chứng tỏ sức lực của người thương không nhẹ như em nghĩ. Takemichi cúi gầm mặt như đứa trẻ làm sai nhận lỗi, em biết Manjiro sẽ không nổi giận với em vì những việc nhỏ nhặt đó, nhưng Takemichi đang ngượng, ngượng vì chạm vào da thịt của người thương.
Đã bao năm rồi, cũng gần hai năm em và tổng trưởng của Tokyo Manji- Sano Manjiro hẹn hò, cả hai cùng nhau trải qua biết bao mùa xuân hạ thu đông, cùng vượt qua biết bao nhiêu sóng gió. Em nắm chặt tay người kia mà người kia cũng không bao giờ buông tay em ra, chỉ là ở cùng nhau lâu như vậy hai người vẫn chưa làm gì quá thân mật.
Nụ hôn đầu cũng chỉ nhẹ nhàng thoáng qua như cánh bướm mỏng manh, lần tiếp xúc da thịt cũng chỉ là những ngày hè nóng nực cả hai không mặt áo và ngồi dưới hiên nhà. Cái gọi là làm tình, gọi là việc làm của những kẻ yêu nhau, hai thiếu niên tuổi mới đôi mươi vẫn chưa từng nếm trải.
Manjiro đưa tay buông mái tóc mềm mại của em ra, nhẹ nhàng vuốt ve ngực người thương, khuôn mặt Takemichi đỏ lên, dưới đêm trăng sáng càng làm nổi bật nó.
"Nhìn tao Takemitchy, nhìn vào mắt tao được không"
Người kia nói, Takemichi ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt của người kia. Đôi mắt của Manjiro là một màu đen lấy, nó sâu thăm thẳm dường như có thể hút lấy linh hồn của em, nhấn chìm Takemichi trong cái màu đen ấy. Nhưng Takemichi nhận ra được, sâu trong vẻ lãnh đạm, và đế vương của đôi mắt ấy là một biển tình mênh mông, ấm áp và dịu dàng bao lấy em. Manjiro có lẽ chính là hiện thân của vị đế vương địa ngục nơi thần thoại Hy Lạp, gã uy nghiêm và quyền lực không khác nào bất cứ vị thần trên đỉnh núi vinh quang kia, mỗi ánh nhìn của gã cũng đủ sức giết chết vạn sinh linh, chẳng ai dám trái lời lẫn làm phẫn nộ vị chúa tể địa ngục kia. Nhưng đó không phải là thứ khiến kẻ đó nổi tiếng, vị thần đó nổi tiếng hơn cả hai người anh em của mình chính bởi trái tim vàng của người đó, chẳng lạ gì với việc vị thần của nơi địa ngục đó chỉ chung tình với nàng tiên mùa xuân, vương hậu của riêng gã. Hades có thể nhìn vạn vật với dáng vẻ thờ ơ chán chường nhưng chỉ cần vương hậu Persephone xuất hiện, vạn vật đều sẽ trở nên lu mờ và mọi ôn nhu tình cảm từ thuở khai sinh đến bấy giờ Hades đều dành cho nàng, vương hậu của địa ngục, người vợ thân quý của hắn.
Takemichi đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Manjiro, mười ngón tay xen lẫn vào nhau, giữ chặt lấy nhau. Em mỉm cười nhìn gã, đôi mắt xanh của em phản chiếu hình ảnh người kia, khắc họa toàn bộ bóng dáng của người yêu. Và đôi mắt em, sáng lắp lánh hơn những vì sao trên trời, cũng như kéo gã đàn ông ấy vào nơi vườn xanh dịu dàng của nàng tiên mùa xuân. Manjiro yêu những lúc em nhìn sâu vào mắt gã, bởi khoảng khắc ấy trong mắt người gã yêu chỉ có duy nhất hình bóng của gã, và trong mắt Manjiro cũng chỉ có duy nhất hình bóng của em.
"Mình làm đi Manjiro"
Takemichi nói, lời nói nhẹ nhàng như cơn gió thoáng qua nhưng rơi vào tai của người kia chính là lời mời gọi. Sau những đêm ngại ngùng, những lần lẩn tránh cuối cùng Takemichi cũng dẹp đi thứ rào cản mỏng manh duy nhất, chủ động muốn cùng người yêu làm tình. Manjiro không tin vào tai của mình, gã không ngờ rằng em sẽ chủ động muốn gã, điều đó như đêm gã đến thiên đường cực lạc vậy.
Được người thương cho phép, Manjiro liền đặt lên môi em một nụ hôn, vẫn là một nụ hôn nhẹ như cánh bướm mỏng manh thoáng mặt nước, một nụ hôn nhẹ chứa đầy tình yêu giống như ngày đó. Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, trong căn phòng tối chỉ được ánh đèn đường cùng trăng sáng chiếu rọi, âm thanh của nhịp đập trái tim càng trở nên rõ ràng.
"Được, tao sẽ nhẹ nhàng"
Gã nói rồi đè em xuống lớp nệm mềm mại phía sau, Takemichi nghe đến hai chữ nhẹ nhàng của gã đôi mắt em ánh lên sự nghi người. Người bạn thân thiết cũng như người cộng sự tốt nhất của Takemichi thường nói, theo kinh nghiệm đọc shoujo của cậu ta thì 100% chữ "nhẹ nhàng" chỉ là nói dối. Takemichi không biết Manjiro nói thật hay nói dối, em chỉ biết nhiệt độ trong phòng dường như được người kia đốt nóng, cả cơ thể của Takemichi cũng trở nên khác thường. Em khao khát người kia, và Takemichi đưa tay ôm lấy cổ gã, kéo sát Manjiro về phía em, trao cho gã một nụ hôn sâu mà em học được từ những cuộn phim cấm. Manjiro hưởng thụ nụ hôn đó, gã còn tinh nghịch dùng lưỡi cậy đôi môi nhỏ nhắn của em ra, luồn chiếc lưỡi vào bên trong. Hai kẻ vụng về trong tình ái lần đầu tiên nếm thử hương vị trái cấm, những chiếc lưỡi vờn lấy nhau như những đứa trẻ không ai chịu thua ai, tạo nên những âm thanh ẩm ướt gợi tình.
Và khi nụ hôn kết thúc một đường chỉ bạc kéo dài cùng tiếng thở dốc vang khắp căn phòng tối. hôn kết thúc với những tiếng thở dốc của hai con người nằm trên giường, đôi mắt em ửng đỏ và dường như chứa một màn sương mờ.
"Mày hôn tệ lắm" Em hờn dỗi nói.
"Vậy sao"
Manjiro liếm môi, dư vị của đôi môi cùng nụ hôn sâu kia vẫn còn động lại trong tâm trí gã si tình, giống như thứ trái cấm vậy một khi đã thử nào có thể dứt ra được. Manjiro lại cúi xuống hôn Takemichi, là một kẻ thông minh cùng tài ba trong việc học hỏi, nụ hôn đầu còn vụng về nhưng nụ hôn thứ hai của gã thì khác, nó như con rắn nơi vườn địa đàng cướp hết lí trí của người thương. Đến khi gương mặt Takemichi đã đỏ lên cũng như hơi thở đang ngày một suy yếu Manjiro mới buông tha cho em.
"Còn tệ không"
Gã cười, là nụ cười của loài hồ ly nham hiểm thường thấy trong thần thoại. Takemichi nằm dưới thân gã, ngực phập phồng liên tục để hít lấy không khí, em giận lắm, không ngờ người đàn ông này lại ghi thù nhanh đến vậy, chỉ vì một câu nói vu vơ của em mà trả thù ác liệt.
Manjiro nhỏ mọn, Manjiro nhỏ mọn.
Takemichi liên tục mắng đối phương trong lòng nhưng Manjiro nào đọc được suy nghĩ của em. Gã tóc vàng đang bận đưa tay cởi bỏ từng cúc áo của em, chậm rãi lướt nhẹ qua từng thớ da được lớp áo mỏng manh bao lại. Để khi toàn bộ cơ thể của Takemichi hiện ra trong mắt gã, làn da trắng mịn của em giờ đây phủ một màu đỏ mê người, gã cảm nhận được người dưới thân đang run rẩy cùng xấu hổ. Manjiro đưa tay vuốt nhẹ phần bụng của em, đặt nhẹ lên nó một nụ hôn thành kính. Nụ hôn kéo dài từ phần bụng lên đến phần ngực rồi đến đến xương quai xanh của em, khắc họa từng đường nét cơ thể tuyệt đẹp như một tác phẩm nghệ thuật đến từ bàn tay tài hoa của tạo hóa dành riêng cho Manjiro. Động tác của Manjiro chậm trãi, người đàn ông dồn hết tình yêu của mình vào từng nụ hôn đặt lên cơ thể người kia, và thứ bên dưới của gã đã có dấu hiệu thức tỉnh.
Manjiro thở mạnh, cái bản năng của quái thú trong người gã có vẻ như sắp tỉnh lại để ăn ngấu nghiến coi mồi trước mặt.
"Giúp tao đi Takemitchy"
Gã nắm lấy tay em, đặt bàn tay của người thương lên thứ bên dưới của gã. Takemichi giật mình muốn rút tay ra nhưng đã bị Manjiro giữ lại, em hoảng sợ bởi kích thước của cậu bạn của người thương. Nó lớn, lớn hơn những gì Takemichi từng nghĩ đến, và khi tưởng tượng đến thứ đó sẽ nằm trong cơ thể của em Takemichi khẽ rùng mình, em sợ. Em muốn từ bỏ nhưng nhìn Manjiro đầy đáng thương nhìn em, dùng ánh mắt cún con cùng khuôn mặt đáng thương ấy sao Takemichi nỡ lòng từ chối. Em ngồi dậy, đẩy Manjiro xuống giường rồi nhẹ nhàng bò đến bên cạnh người yêu, chậm rãi đưa tay kéo khóa quần của gã xuống. Đôi mắt Manjiro dỗi theo từng động tác của Takemichi, người kia giống như một chú mèo nhỏ ngây thơ bầy ra hết dáng vẻ quyến rũ trêu đùa với trái tim mỏng manh yếu ớt của Manjiro.
Bàn tay của Takemichi nhẹ nhàng nâng lấy dương vật của Manjiro, nhìn thứ quái vật to lớn đó rồi thầm than trong lòng. Nhưng rồi em vẫn cúi xuống, nhẹ nhàng nâng nó lên và dùng đầu lưỡi nhỏ xinh liếm vòng quanh thịt trụ. Takemichi chưa từng làm việc đáng xấu hổ này, tuy có xem qua những thước phim đen nhưng thực hành vẫn khác lý thuyết, động tác của Takemichi vô cùng vụng về. Chiếc lưỡi nhỏ cứ vờn quanh cậu bé to lớn của người kia, lên xuống liên tục đầy ngại ngùng. Manjiro khẽ rên, dù cho dáng vẻ của Takemichi có ngại ngùng cùng vụng về như thế nào thì em vẫn cứ quyến rũ gã, nhìn xem giờ đây người thương của gã không khác nào chú mèo nhỏ tò mò.
Nghe thấy tiếng thở mạnh cùng tiếng rên đầy sảng khoái của người kia, Takemichi càng dùng sức liếm mút mạnh hơn, em tưởng tượng đây là một thanh kẹo mút ngon lành hưởng thụ nó như một đứa trẻ con.
" Tiếp tục nào bé cưng"
Manjiro đưa tay xuống xoa lấy cặp mông căng tròn cùng mềm mại của em rồi vỗ mạnh lên nó. Những âm thanh "bốp bốp" vang khắp phòng. Takemichi ăn đau suýt là dùng răng cắn lấy thứ bên dưới, may là em phản ứng kịp không thì "hung khí" bằng thịt của Manjiro đã bị cắn nát.
"Không được dùng răng đâu đấy Takemitchy"
Takemichi gật đầu, nhận lỗi mà ngậm lấy dương vật của Manjiro, em từ từ mà nuốt lấy nó chỉ là thứ đó quá lớn chỉ có thể vào được một nửa. Sau đó Takemichi dùng chiếc lưỡi nhỏ tiếp tục chăm sóc cậu em của người kia, vẫn là những lần mút cùng liếm nhưng lần này dần có kỹ thuật hơn, người kia cũng càng thoải mái hơn. Dương vật gã đàn ông sau vài lần được chăm sóc đã cứng lên, thứ dung dịch trắng đặc sệt bên trong như muốn trào ra.
Manjiro cũng không ở không mà hưởng thụ sự chăm sóc của người yêu, gã đưa tay về lại hai quả đào căng mọng môt lần nữa, lần này Manjito nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc quần lót nhỏ đi để cặp mông ấy bại lộ trong gió. Tay gã lần mò xuống phía dưới, xoa lấy lỗ hậu ẩm ướt, cảm nhận hơi nóng của da thịt. Takemichi giật mình bởi sự xâm nhập của vật lạ, bên dưới em trướng lên và ê ẩm. Takemichi vặn eo cố như muốn tránh thoát khỏi sự xâm nhập của những ngón tay của người kia nhưng nào được, bởi gã đã dùng tay khác chặn em lại.
Manjiro xoa lên mái tóc mềm mại của em, tay kia vẫn không dừng nới rộng nơi hang động bên dưới. Miệng Takemichi tê rần, đầu lưỡi cũng đau nhót bởi người kia không dừng ấn mạnh đầu em xuống, muốn đâm thứ đó vào sâu hơn. Nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Takemichi, Manjiro dừng lại động tác, gã rút dương vật ra rướn người lên rồi hôn nhẹ vào má Takemichi.
Sau đó Manjiro bắn, thứ chất lỏng màu trắng đục được gã phóng thích toàn bộ, chúng vương vãi khắp ra giường trắng và dính toàn bộ lên gương mặt nhỏ của Takemichi. Từng dòng tinh dịch chảy dọc theo mái tóc mềm mại của em, kéo xuống nơi lòng ngực đỏ ửng cùng chiếc bụng nhỏ nhắn. Takemichi giờ phút này như một thiên sứ nhỏ vô tình rơi xuống nhân gian và bị người vấy bẩn, đôi mắt xanh của em ánh lên màu tình dục, chiếc lưỡi nhỏ liếm quanh viền môi nếm lấy hương vị tanh tưởi của tinh dịch. Takemichi khẽ nhăn mặc vì thứ chất lỏng ấy có vị khác hẳn những gì em từng tưởng, mùi vị kỳ lạ được đưa xuống cổ họng.
Manjiro liếm môi quan sát người thương, sợi dây lý trí mỏng manh của gã giờ đây đã không còn, là một người thanh niên trẻ vừa mới nếm trại hương vị trái cấm Manjiro như một con quái thú sung sức. Gã đẩy Takemichi về lại chổ cũ, dùng đôi mắt đen của mình nhìn sâu vào Takemichi,bày ra hết những ham muốn cùng dục vọng.
"Tao vào được không?"
Gã hỏi, giọng gã khàn đi vì dục vọng. Manjiro muốn nhanh chống chiếm lấy Takemichi, giải phóng thứ dục vọng đang ăn mòn tâm trí gã, nhưng Manjiro yêu Takemichi, gã yêu em nên sợ sẽ làm tổn thương đến người gã yêu. Takemichi nhìn vào mắt Manjiro, vẫn là sóng tình bao la kia nhưng giờ đây đã có màu của dục vọng, dẹp đi nổi lơ sợ ban đầu Takemichi giờ đây muốn trao hết toàn bộ cho người thương, muốn cùng gã gắn kết với nhau. Và em dang tay ôm lấy người kia, đặt một nụ hôn lên môi gã thay cho lời muốn nói Manjiro được em cho phép liền cẩn thận từng bước một mà đâm dương vật vào bên trong người thương. Hai người đều là những kẻ lần đầu tiên trải nghiệm tình dục, dẫu cho có nhẹ nhàng cùng cẩn thận đến đâu Manjiro vẫn làm đau Takemichi. Em khẽ nhăn mặt, muốn đẩy gã cùng thứ bên dưới ra nhưng rồi một nụ hôn của Manjiro đã an ủi em. Nụ hôn ấy đặt nhẹ lên trán Takemichi, em thả lỏng người cảm nhận thứ bên dưới càng lúc càng đâm sâu. Tiếng rên rỉ cùng thở dốc vang khắp căn phòng nhỏ, Manjiro thoải mái cảm nhận sự ấm nóng của hang động bí ẩn mà Takemichi bị cự vật làm cho đầu óc mơ ảo.
Sau nhiều giờ vận động Takemichi mệt mỏi cuộn tròn vào lòng Manjiro, hai người ôm nhau ngủ. Vài phút trước sau khi kết thúc trận tình ái đầu tiên, Takemichi cứ như bị người rút hết từng hơi thở cũng như sinh mệnh, nằm ngoan ngoãn vào lòng ngực của Manjiro để đối phương tẩy rửa hết những dấu vết trên thân thể. Những vết hôn đỏ ửng cùng dấu cắn chạy dọc khắp thân thể trắng noãn của Takemichi, người kia thích thú với tác phẩm nghệ thuật của mình, muốn tiếp tục đặt lên đó những dấu ấn riêng vào những lần tiếp theo. Bế Takemichi đã xụi lơ vào lòng, dùng chiếc khăn lớn quấn quanh người thương, Manjiro với chiều cao không hơn em là bao nhiêu lại vô cùng dễ dàng ôm lấy em vào lòng, để em cuộn tròn trong ngực.
"Tao yêu mày nhiều lắm Takemitchy"
Gã thì thầm vào tai Takemichi, người thương đang chìm sâu vào giấc ngủ dường như cũng như nghe lời bầy tỏ của người yêu mà nở một nụ cười thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro