Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(Chap 3) Dằn mặt

Có lẽ hắn đang cố thuyết phục bản thân đây chỉ là một cơn mơ?

"Là tao bắt lại đấy." - Giọng điệu Mikey tỉnh bơ, một tay vẫn điềm nhiên luồn vào mái tóc kia mà xoa nắn vỗ về. - "Mày đâu phải dạng vô danh tiểu tốt, Kakuchou? Nếu bằng thế lực của mày vẫn không thể tìm ra, thì mày nên nghĩ tới việc một kẻ mạnh hơn mày đang nắm giữ chìa khóa chứ?"

Đúng vậy, Kakuchou sao lại không biết điều đó. Chỉ là hắn không thể tin, và cũng không muốn tin, lại chẳng thể lần ra manh mối gì ở phía Mikey nên đã gác lại thắc mắc ấy từ rất lâu. Nhưng không thể ngờ rằng...

Mikey thật sự hưng phấn. Đã lâu rồi hắn không thấy hào hứng tới vậy. Xung quanh tâm trí và thực tại nơi hắn vẫn luôn là một màu đen đặc với máu chảy thành dòng nhơ nhuốc tanh tưởi. Hắn cứ ngỡ tâm hắn đã chết đi. Ha... Đáng ra hắn nên mang em về đây sớm hơn để thoả mãn cái nhục dục đầy khiêu khích này. Như vậy thì dù xung quanh có rẻ rúng hay tàn nhẫn ra sao, hắn và em vẫn sẽ cuốn lấy nhau mà bay lên trong cơn hứng tình và những trận lăn lộn tới mù mờ tâm trí.

Kakuchou không khó để nhận ra sự hả hê của Mikey, hình như thủ lĩnh của băng đảng tội phạm khét tiếng nhất cũng chẳng ngần ngại phơi bày sự thích đang thú điên cuồng cuộn lên trong lòng hắn.

"Tại sao sếp lại đưa cậu ấy về đây?"

Kakuchou biết câu hỏi này có phần thừa thãi. Chỉ nhìn thôi cũng đủ hiểu cả hai từng trải qua những gì. Điều ấy làm lòng hắn quặn thắt. Nhưng hắn tò mò, tại sao suốt mười mấy năm qua, Mikey luôn đeo lên bộ mặt lạnh giá như đã vứt bỏ tất cả, nay lại giữ người ấy lại để chơi đùa trong tay.

"Mày đoán xem?"

Một câu trả lời nửa đùa nửa thật, khiến người ta không khỏi bứt rứt nhưng chẳng thể làm gì, ấy mới là thứ khó chịu nhất. Mikey cũng chẳng để tâm tới gương mặt nhăn nhó của Kakuchou, ngang nhiên di chuyển ngón tay mình từ tóc xuống khuôn miệng nhỏ của em, luồn vào trong khuấy đảo nơi ẩm ướt. Đây là nơi ấm nóng đã khiến hắn bao lần điên đảo phải không nhỉ? Mỗi lần thấy gương mặt đẫm nước của em ngước lên, hắn lại càng không chế trụ được tâm trí mình, chỉ muốn ấn đầu nhỏ kia thật mạnh cho cự vật tiến sâu hơn nữa

"Hmmm... Takemitchy ấy..."

Người Kakuchou căng cứng lên khi nghe Mikey gọi tên em - mà thật ra là cái tên hắn tự gọi.

"Nhạy cảm lắm đấy!"

...

Hả?

"Chỉ cần khiêu khích một chút là đã có phản ứng rồi."

Sao Mikey lại nói với hắn những điều này.

"Mày thử đoán xem trong trò chơi tình thú này ai mới là kẻ ác độc hơn? Tao hay Takemitchy?"

Cái quái gì...

Kakuchou không trả lời. Đầu hắn ngày càng rối như tơ vò không có cách giải thoát, lại càng không thể nói bất cứ thứ gì thêm khi Mikey lật người em nằm ngửa ra. cúi xuống đặt lên môi nụ hôn sâu ngay trước mắt hắn. Một tay của Mikey bóp chặt lấy chiếc cổ thon mảnh, trong khi môi lưỡi vẫn càn quấy phía trên như muốn rút cạn từng chút dưỡng khí của đối phương. Từ góc độ này, Kakuchou có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt mệt mỏi, đôi mắt nhắm nghiền vẫn đang sưng lên của em.

"Ưm..."

Takemichi gần như ngất lịm đi sau cơn kích tình vừa nãy, nhưng lại bị Mikey ép cho tỉnh dậy. Em hoang mang mở mắt, căn bản vẫn còn mệt mỏi nên nhìn không rõ ràng, lại vô cùng khó thở khi ai đó đang càn quấy. Hai tay gầy đặt lên vòm ngực người kia ra sức đẩy đi, nhưng mãi Mikey mới buông tha cho đôi môi em. Hắn thật sự muốn đắm chìm vào đó mất rồi.

"Mày..." - Takemichi uất ức nhìn gương mặt đối diện - "Mày làm nhiều như vậy vẫn chưa đủ sao?"

"Đừng nóng giận chứ?" - Mikey cười nhạt, ánh mắt có phần dịu đi nhưng vẫn lạnh lẽo - "Chúng ta có khách kia mà..."

Khách?

Khách là sao?

Đã hơn 3 tuần Takemichi bị giam hãm ở đây làm gì có vị khách nào? Lại còn xuất hiện đúng nơi cả 2 thường quẫy đạp trong cơn kích tình nữa chứ.

Theo hướng ánh sáng từ cửa ra vào, Takemichi chậm chạp quay đầu, mệt mỏi nheo mắt nhìn để nhìn rõ đối phương. Nhân ảnh mới đầu còn mờ nhoè và tối tăm do ngược sáng, nhưng khi đã rõ nét, em không thể nào giấu đi sự bàng hoàng trong đôi mắt xanh.

"Kaku-chan?"

Đã bao lầu nay, hắn cầu khát được nghe em gọi tên bằng cái cách thân mật ấy. Nhưng phải nghe trong hoàn cảnh này thì quá đỗi éo le. Đầu hắn trắng xoá thành một mảng, bứt rứt như có vạn con kiến bò lên cơ thể, liệu có nên chạy tới kéo em ra khỏi vòng tay của người khác.

"Vì sa... Á..."

Takemichi nhìn thấy Kakuchou như nhìn thấy chút hi vọng lay lắt mà vô tình quên mất tình thế mình gặp phải, định chống tay nâng người lên thì một kích thích mạnh bạo từ thân dưới tiến vào khiến em nằm vật ra, cả người co rúm. Sao em lại quên bẵng đi Mikey vẫn đang ở trên em cơ chứ?

"Thân thiết quá nhỉ, vậy mà mày không muốn gọi tên tao?"

"A... hức... không phải mà..."

Mikey không kiêng nể đưa ngón giữa vào sâu cúc huyệt của em, nơi này bị đâm nhiều tới thế vẫn khin khít lại thêm phần trơn mượt nóng ấm do tinh dịch để lại. Thật khiến hắn muốn nâng hông em lên rồi cả hai cùng chìm đắm trong hoan lạc.

"DỪNG LẠI MIKEY!"

Takemichi rõ ràng là không tình nguyện làm điều này, nhìn biểu cảm của em chỉ toàn là mỏi mệt đau đớn làm Kakuchou muốn điên tiết mà gầm lên, định đi tới chặn lại mấy hành động điên cuồng kia thì một tiếng nức nở đã ngăn bước chân hắn.

"Đừng... hức... Đừng nhìn màaa Ka...kuchan... ưmmm a..."

Takemichi cả người loã lồ co rúm trên chiếc giường lớn, tay víu chặt vào ga giường khi Mikey đưa ra đưa vào ngón tay của mình. Nước mắt em không thể ngưng tuôn trên gương mặt đỏ lựng, tạo nên khung cảnh vừa đáng thương lại vừa dâm mỹ. Tại sao Kakuchou lại đến đây, tại sao những hình ảnh nhơ nhuốc của em phải phơi bày ra cho người khác?

"Mày nghe thấy rồi đấy... Còn nếu muốn tiếp tục đứng đây thì cứ việc."

Mikey trầm khàn cất giọng, nhưng giờ trong mắt hắn đều thu trọn vào cơ thể của em. Hắn chẳng quan tâm trong căn phòng này có nhiều hơn hai người, mạnh bạo kích thích khiến Takemichi không ngừng run rẩy dưới thân mình.

Ra là vậy... Ra là Mikey gọi hắn đến đây vì muốn dằn mặt hắn sao? Vì muốn cho hắn biết thời gian hắn điên cuồng tìm kiếm em hoá ra chỉ là trò chơi do Mikey vẽ bày. Hắn phải làm gì mới phải đây?

"Mai tao sẽ giao việc cho mày, giờ thì cút đi."

Đè Takemichi dưới thân, làm sao Mikey có thể ngăn lại con quái vật đang ngóc đầu lên phía dưới hắn. Nhưng kẻ khác được chứng kiến tới đây đã là cả một sự nhân nhượng. Gương mặt dâm đãng của em, tiếng rên rỉ nỉ non của em, cơ thể ướt đẫm tinh dịch và mồ hôi của em chỉ có thể thuộc về mình hắn, chỉ riêng hắn nhìn thấy, riêng hắn cảm nhận.

Trong khi đó, hàng tá cảm xúc lẫn lộn trong đầu khiến Kakuchou như muốn nổ tung cả ra. Sao hắn có thể bình tĩnh khi người hắn để tâm đang nằm dưới thân kẻ khác cơ chứ?. Nhưng giữa lúc ấy...

"Đi đi... đ-đi đi mà... a..."

Từng lời thều thào của Takemichi như cầu xin hắn đừng chứng kiến cảnh tượng đáng xấu hổ này thêm nữa. Điều đó khiến Mikey hết sức hài lòng, cúi xuống nhéo ngắt rồi liếm mút 2 điểm hồng nhạy cảm kia. Còn Takemichi đã bị cơn mệt mỏi lẫn nhục dục quật ngã, em sắp mất hết lí trí dưới sự kích thích tới tê dại. Mắt xanh ngập nước khẩn khoản cầu xin Kakuchou hãy tránh xa khỏi chốn này. Và quả thực đã đánh động hắn phải bước đi.

Ngập ngừng quay gót, Kakuchou vẫn cố kìm nén hàng vạn suy nghĩ bàng hoàng. Nhưng hắn cũng không thể ở đây, không thể chứng kiến cảnh tượng ấy thêm một khắc nào nữa.

Khi bước chân của hắn đã đặt đến hàng lang và từ khép lại cánh cửa, hắn có thể nghe thấy tiếng kêu rên thống thiết của em khi Mikey chính thức đưa cự vật tiến vào hậu huyệt. Takemichi liên tục van xin trong nước mắt rằng thứ ấy quá lớn, còn Mikey thì khẽ khàng dỗ dành gì đó rồi tiếp tục khiến em phải quằn quại giữa cái va chạm nóng bỏng khắc lên da thịt.

Đó là những thứ Kakuchou nghĩ trọn kiếp này hắn sẽ phải tìm cách quên đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro