CHƯƠNG 02
Tôi mở mắt.
Không phải trong căn phòng bệnh viện trắng toát. Không có ánh sáng huỳnh quang lạnh lẽo, không có mùi thuốc sát trùng.
Trước mắt tôi là một khung cảnh hoàn toàn khác.
Trời tối. Thành phố lấp lánh ánh đèn xa xa, nhòe nhoẹt như một bức tranh sơn dầu bị ai đó quệt cọ loạn xạ. Tiếng còi xe, tiếng người nói chuyện, tiếng cười đùa—tất cả hòa vào nhau, tạo thành một âm thanh quen thuộc đến lạ kỳ.
Gió lạnh lùa qua tóc tôi, mang theo một mùi hương mà tôi không thể gọi tên. Nhưng tim tôi chợt nhói lên. Một nỗi buồn không rõ lý do len lỏi vào từng kẽ hở trong lồng ngực, bóp nghẹt tôi.
Tôi đang đứng trên một cây cầu. Dưới chân tôi, dòng nước đen ngòm cuộn chảy. Sóng vỗ ì oạp vào những bức tường bê tông, phát ra những âm thanh trầm đục.
Và tôi không ở một mình.
Một người đàn ông đứng trước mặt tôi, đôi mắt sắc lạnh như có thể nhìn thấu linh hồn kẻ khác. Anh ta mặc một chiếc áo khoác đen dài, cổ áo dựng lên, che khuất một phần gương mặt. Gió thổi vạt áo bay phần phật.
Chúng tôi nhìn nhau.
Tôi không biết anh ta là ai, nhưng tôi cảm thấy mình phải nhớ ra. Có điều gì đó rất quan trọng về anh ta, về tôi, về khoảnh khắc này.
Anh ta đang lao đến, tôi không thể nhìn rõ được gương mặt cũng như thấy được biểu cảm của anh ta.
Cơ thể tôi đột ngột ngã về phía sau.
Bàn tay anh ta lao đến muốn túm lấy tay tôi.
A, trượt rồi.
" Takemitchy!!!."
Tôi rơi xuống.
Nước bủa vây lấy tôi. Cơn lạnh buốt xuyên qua từng thớ thịt, khiến tôi không thở nổi. Tôi vùng vẫy, cố gắng bám víu vào thứ gì đó—bất cứ thứ gì—nhưng tất cả chỉ là bóng tối vô tận.
Tôi đang chết.
---
"Takemitchy!"
Tôi bật dậy, toàn thân đẫm mồ hôi.
Lồng ngực phập phồng dữ dội, tim tôi đập nhanh đến mức tôi tưởng như nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi đưa tay lên cổ, như thể để kiểm tra xem mình còn sống không.
Không phải nước. Không phải lạnh lẽo. Không phải bóng tối.
Chỉ là căn phòng bệnh viện quen thuộc. Và người đàn ông đó, vẫn ngồi ngay bên giường tôi, ánh mắt đầy lo lắng.
Anh ta vừa gọi tôi.
Là một giấc mơ sao? Hay là một ký ức?
Tôi nhìn anh ta, cảm giác hoang mang chưa kịp tan biến. Đầu óc tôi quay cuồng với hàng trăm câu hỏi. Tôi muốn biết. Tôi cần biết.
Nhưng trước khi tôi kịp mở miệng, anh ta đã đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt lấy gương mặt tôi.
"Tôi xin lỗi."
Tôi sững người.
Lời xin lỗi này… vì điều gì?
Tôi sững người, cảm giác mơ hồ trong lòng tôi chưa kịp lắng xuống thì anh ta đã tiếp tục.
"Tôi xin lỗi," anh ta nói lại, giọng khàn đặc như thể đang cố kìm nén một nỗi đau nào đó.
Tôi nhìn anh ta, không hiểu nổi vì sao. Cả cơ thể tôi vẫn run lên vì cơn ác mộng vừa qua. Nhưng tôi cảm thấy một thứ gì đó kỳ lạ, một cảm giác quen thuộc mà tôi không thể giải thích được. Cảm giác rằng tất cả những gì tôi vừa trải qua—cái tên, cái cầu, cái nước đen ngòm kia—tất cả đều có một ý nghĩa nào đó.
Tôi không biết tôi là ai, cũng không biết người đàn ông này là ai. Nhưng trong giây phút này, tôi muốn tin vào điều gì đó. Tôi muốn tin rằng những gì tôi đang cảm nhận không phải là sự mê muội của một giấc mơ.
Tôi đưa tay lên, chạm vào mặt anh ta. Da anh ta lạnh, nhưng lại có một cảm giác thân quen như thể tôi đã từng ở bên anh ta từ rất lâu rồi.
"Tôi không nhớ gì cả," tôi lẩm bẩm, giọng tôi yếu ớt, gần như nghẹn lại. "Tại sao... tại sao tôi lại ở đây? Tại sao tôi lại không nhớ gì cả?"
Anh ta nhìn tôi, đôi mắt ánh lên sự đau đớn khó tả. Anh ta không nói gì ngay lập tức. Chỉ im lặng, như thể đang suy nghĩ, tìm cách diễn đạt một điều gì đó mà có lẽ anh ta đã cố gắng che giấu quá lâu.
Bỗng dưng, anh ta đứng dậy, bước lại gần cửa sổ. Ánh sáng mờ ảo từ ngoài khung cửa sổ chiếu lên bóng anh ta, làm nổi bật lên sự cô đơn trong dáng vẻ của anh.
"Anh là ai?" Tôi lên tiếng, không thể kiềm chế được nữa. "Tại sao tôi lại có cảm giác rằng chúng ta... đã từng gặp nhau?"
Anh ta không quay lại, nhưng tôi thấy cơ thể anh ta cứng đờ, như thể câu hỏi của tôi đã khiến anh ta bối rối.
"Manjiro Sano, đó là tên tôi, biệt danh là Mikey." Ngừng một chút, giọng anh ta nhỏ dần, "...nếu được, xin em hãy gọi tôi bằng tên".
Tôi không trả lời, hiện giờ tôi chẳng biết nên nói gì nữa.
"Sự thật... tôi không thể nói cho em ngay lúc này," anh ta nói, giọng anh khàn đi, như thể đang đấu tranh với chính bản thân. "Nhưng em sẽ nhớ lại. Một ngày nào đó, em sẽ nhớ ra tất cả."
Tôi cảm thấy một cơn lạnh lẽo lan tỏa trong lồng ngực, như thể những từ ngữ ấy mang theo một sự đe dọa ngầm mà tôi chưa thể hiểu hết.
Anh ta tiếp tục đứng im lặng, đôi mắt vẫn không rời khỏi cửa sổ, nơi những đốm sáng của thành phố mờ dần đi.
Tôi cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ, như thể tôi đang đứng trên bờ vực của một điều gì đó rất lớn, rất khủng khiếp mà mình không thể kiểm soát được. Cảm giác ấy mạnh mẽ, nhưng lại không thể tìm ra lý do cụ thể.
Tôi đã tự nhảy xuống cầu. Tại sao? Tại sao lại có cảm giác rằng tôi đã làm điều đó với mục đích gì đó, mà không phải do anh ta đẩy tôi?
Có phải tôi đã tự quyết định nhảy không? Tại sao lại như vậy?
Anh ta quay lại, ánh mắt anh ta chứa đầy những cảm xúc mâu thuẫn, như thể muốn nói nhưng lại không thể. Anh ta bước lại gần tôi, ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi.
"Em không nhớ gì cả," anh ta thì thầm, như thể anh ta sợ rằng tôi sẽ sợ hãi nếu nghe hết sự thật. "Nhưng em đã chọn. Em chọn cái kết này, không, không phải em chọn mà là do em không..." Anh ta nghẹn ngào, gương mặt hiện rõ nét đau đớn.
Tôi ngớ ra, không thể hiểu được ý anh ta. Chọn cái kết này? Là sao? Là tôi tự chọn nhảy xuống, tự chấm dứt mọi thứ?
Một lần nữa, tôi lại rơi vào cái hố sâu của những câu hỏi không lời giải. Mọi thứ quay cuồng trong đầu tôi. Những mảnh ghép ký ức, những cảm giác mơ hồ, chúng hòa vào nhau tạo thành một tấm màn mù mịt, khiến tôi không thể nào nhìn rõ được sự thật.
Anh ta đã nói rằng tôi sẽ nhớ lại tất cả. Nhưng điều đó có nghĩa là gì? Khi nào thì tôi sẽ nhớ? Và liệu rằng khi tôi nhớ lại, tôi có còn đủ sức chịu đựng tất cả những gì mình đã làm, những gì mình đã chọn không?
Những câu hỏi không lời đáp cứ đè nặng trong tôi.
A... mệt quá, chẳng muốn nghĩ nữa.
Tôi nhắm mắt lại, hít một ngụm gió lạnh, cố gắng buông lỏng mọi suy nghĩ trong đầu, nhưng cảm giác lo lắng vẫn không buông tha. Cảm giác ấy vẫn bám víu vào tôi, như một sự trói buộc mà tôi không thể nào thoát ra.
Đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên tay tôi, làm tôi giật mình. Tôi mở mắt, và thấy anh ta đang ngồi bên cạnh, ánh mắt anh lo lắng. Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi, đôi mắt anh đầy sự dịu dàng, nhưng cũng ẩn chứa một chút sự non nớt, như thể anh đang tự hỏi liệu mình có thể làm gì để giúp tôi không.
Manjiro Sano hay Mikey, cái tên ấy, sao tôi lại cảm thấy vừa quen thuộc vừa lạ lẫm thế này? Anh giống như một người bạn cũ mà tôi đã lâu không gặp, nhưng lại chẳng thể nhớ nổi kỷ niệm với anh là gì.
“Tôi chỉ muốn em nghỉ ngơi thôi, Takemitchy,” Manjiro nhẹ nhàng nói, giọng anh khẽ như một lời thì thầm, như thể không muốn làm tôi bối rối hơn. "Đừng lo, tôi sẽ không làm gì cả. Em chỉ cần thư giãn một chút thôi, được không?"
Anh nói, nhưng tôi có thể thấy sự lo lắng trong đôi mắt anh, không phải vì tôi, mà vì chính anh. Là sao nhỉ?
Tôi nhìn anh, trong lòng cảm thấy khá phức tạp. Dù anh có cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, tôi vẫn thấy được sự bối rối và lo lắng trong từng hành động nhỏ của anh, giống như anh đang lo sợ một điều gì đó?. Đôi tay anh nhẹ nhàng vuốt nhẹ tóc tôi, một động tác đầy cẩn trọng, như thể anh sợ tôi sẽ biến mất nếu anh không giữ chặt.
"Em không cần gắng sức," Manjiro nói, vẫn không rời mắt khỏi tôi. "Kể cả khi em không thể nhớ lại được... tôi vẫn sẽ ở đây. Bên cạnh em."
Giọng anh nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, và một phần của tôi cảm thấy như mình không được phép bỏ anh đi. Tôi không biết vì sao, nhưng có một sự ấm áp nào đó trong lời nói của Mikey khiến tôi cảm thấy an tâm, như thể anh sẽ không bao giờ rời xa tôi thật, nhưng đâu đó trong tôi vẫn có một loại cảm giác khó chịu đang âm ỉ mà tôi chẳng thể gọi tên.
Manjiro mỉm cười, nhưng nụ cười đó có một chút ngại ngùng, " T-Tất nhiên nếu em muốn nhớ lại thì tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp em!". Có vẻ như anh ta không hi vọng tôi sẽ nhớ lại, nhưng vẫn sẽ giúp tôi nếu tôi muốn?
“Takemitchy...” Anh lại gọi tên tôi, giọng anh ngày càng bé dần đi, “Tôi... sẽ đợi. Dù cho có phải đợi bao lâu đi nữa. Đợi em...”
Đợi? Đợi gì? Không phải anh không hi vọng tôi nhớ lại sao.
Tôi không biết nói gì hơn, cũng mệt rồi, chỉ có thể gật đầu, như một lời đồng ý im lặng.
Không rõ là tại sao nhưng trong khoảnh khắc nào đấy, tôi nhận ra rằng có một thứ gì đó sâu sắc hơn giữa chúng tôi—một thứ tình cảm mà tôi không thể lý giải bằng lý trí, nhưng nó thật sự tồn tại.
Anh vẫn ngồi cạnh tôi, lặng lẽ nhưng đầy sự hiện diện. Manjiro một người bạn, một người anh, hay một người thân thiết mà tôi đã quên mất?
Chúng tôi ngồi đó, trong một không gian yên tĩnh, chỉ có những hơi thở đều đặn của anh và tôi. Dù tôi không nhớ rõ anh là ai, nhưng tôi có cảm giác rằng mối quan hệ giữa chúng tôi không phải đơn giản.
Thật ra tôi cũng không nhất thiết phải khôi phục lại tất cả kí ức nhưng không hiểu tại sao tôi lại rất muốn nhớ lại những kí ức về anh ta. Có lẽ là vì giờ người bên cạnh tôi chỉ có anh ta nên tôi muốn tìm kiếm sự chắc chắn. Ít nhất thì tôi muốn biết tôi có thể tin tưởng anh ta được hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro