Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Kẻ cô đơn cần ánh sáng

Nơi em tràn ngập ánh sáng

Còn nơi tôi chứa toàn bóng tối...

Nơi em là tiếng cười

Còn nơi tôi là những tiếng la hét...

Em có những người tốt luôn yêu thương em

Còn tôi chỉ là một kẻ cô đơn... phản bội gia đình mình...

Em có thể chiếu sáng tôi...

Nhưng tôi không thể với lấy được em...


Takemichi... đã bao giờ mày hiểu được... cái cảm giác có được hơi ấm... nhưng trong chốc lát lại biến mất rồi trở thành lạnh lẽo không?

Ha...Sao mày hiểu được chứ... Tại vì mày đâu phải là kẻ cần cái hơi ấm đó đâu... Mày chính là hơi ấm còn gì...

Từ bé, tao luôn tự hiểu rằng mình là kẻ mạnh, một kẻ mạnh thì không bao giờ được gục ngã, được khóc lóc trước mặt mọi người. Luôn phải tỏ ra mình kiên cường, rắn rỏi, như thế mới là trụ cột cho gia đình mình.

Nhìn thấy một thằng con trai khóc lóc chỉ vì đánh thua hay bị trầy xước rồi về mách bố mẹ của nó, tao chỉ muốn đấm cho nó thêm vài cái. Đã yếu thì tốt nhất biết thân biết phận cút ra chỗ khác chơi đồ hàng, chơi búp bê đấy, nước mắt nước mũi tùm lum... nhìn mà thấy gớm.

Đã xác định mình là kẻ mạnh thì phải mạnh mẽ cho đến cùng, không được phép gục ngã... hay khuất phục trước bất kì ai. Đó mới là một kẻ mạnh...

...

Không được phép khóc...

Hức...

Không được gục ngã...

Hức...

Không được...

hức...

Yếu đuối... trước bất kì ai...

Hức...

Trước bất kì điều gì...

Đừng để mình yếu đuối, mình rơi lệ, phải mạnh mẽ chống cự cho đến... giây phút cuối cùng...

...

Emma... Anh Shinichirou... và ông nội thật yếu đuối... sao có thể khóc trước mặt khách như vậy chứ. Phải bình tĩnh chào đón khách viếng thăm chứ...

"Ông nội, con đi vệ sinh một chút"

Chết tiệt... sao cái thứ yếu đuối này... lại cứ chảy ra hoài thế... sao cái thứ mít ướt này... lại chảy ra từ mắt mình...

Ước gì mình không có nước mắt...

_____

Tao chả bao giờ hiểu được, tại sao mày cứ phải khóc nhiều như thế? Tuyến lệ mày hoạt động nhiều hơn người bình thường à?

Takemichi...?

"Ken-chin... nhìn thằng nhóc mít ướt kìa. Người thì bị đập bầm dập, te ta te tua kia, nước mắt nước mũi chảy tùm lum. Trông thảm hại chưa kìa... hahaha thật mắc cười nhỉ... Ken-chin"

"Đừng có gọi tao với cái tên như thế!! Nhưng mà thằng nhóc đó cũng dũng cảm phết đấy chứ."

"Nó thì có gì mà dũng cảm chứ?"

"Nó thay bạn bè mình mà chịu trận, dù cho có biết là mình có nguy cơ phải chết, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng đến cùng, chỉ bởi vì bạn bè nó. Mày không nhìn thấy nó rất giống anh hùng sao?"

"Anh hùng...?"

"Ừ, người anh hùng sẵn sàng bảo vệ mọi người khỏi những kẻ xấu"

"Tao chả thấy giống gì cả..."

Chả thấy giống anh hùng chút nào...

Thế nhưng... cũng chẳng phải là mấy tên thảm hại mà tao đã từng gặp...

...

Takemichi... mày hình như rất thích khóc thì phải... đau mày khóc, buồn mày khóc, mà vui mày cũng khóc nốt luôn. Tao thật sự chả hiểu con người mày là kiểu gì nữa.

Nhìn qua là biết ngay thuộc loại côn đồ rất hay ra vẻ, chỉ được mỗi cái vỏ mỏng, còn ruột rỗng tuếch không à... Thế nhưng tại sao tao lại không cảm thấy mày giống loại người như vậy chứ...?

Không phải là một tên yếu đuối... không phải là một anh hùng như mọi người nói...

Có lẽ... mày giống anh trai tao... Takemichi...

.

.

.

Mikey... à không... Manjirou...

Tao không biết mày đã từng trải qua những gì trong quá khứ, bởi vì tao không phải họ hàng thân thích với mày... Tao chỉ có thể nghe câu chuyện của mày qua lời kể của những thằng bạn thân với mày hồi nhỏ... và cũng chỉ có thể tận mắt nhìn thấy con người thật của mày qua cuộc sống hàng ngày thôi...

Tao rất tò mò vì sao mày chưa bao giờ khóc vậy... Mày biết không, lần đầu tiên tao nhìn thấy mày, tao còn tưởng mày là côn đồ kiểu dạng như Kiyomasa luôn á... hahaha... lúc nào cũng luôn để ý đến tâm trạng thất thường của mày... Cái tính khí trẻ con luôn đòi bánh ấy, còn luôn đòi cắm cờ vào suất ăn của mình... người ta nhìn vào còn tưởng một thằng thiểu năng gì không à... chứ đâu có ai biết người đó là tổng trưởng của một băng đảng hùng hậu đâu chứ...

Mà có khi người ta biết rõ mày là ai... người ta lại đi reo hò mày thật sự rất tuyệt vời... vô ưu... vô lo... xung quanh toàn những người mạnh mẽ thân thiết, bảo vệ mày... mày thật sự rất may mắn đó...

Nhưng sao tao lại không cảm giác như thế nhỉ?

Trực giác của tao rất nhạy bén, chưa bao giờ sai cả...

Cho nên tao luôn dõi theo mày... để ý đến từng hành động của mày... nhưng càng để ý... lại càng chẳng nhận ra có điều gì lạ thường từ mày. Ngoại trừ việc mày mạnh hơn những người cùng lứa tuổi bình thường và được gắn cái danh bất bại thôi...

Thế nhưng... cho đến khi... nhìn thấy mày ngồi gục xuống ở góc khuất cửa sau bệnh viện, vừa khóc vừa mừng cho Draken may mắn bình an... thì tao đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn về mày rồi...

Vài phút trước mày còn bình tĩnh mà khuyên can mọi người chớ nghĩ linh tinh... bây giờ lại thấy mày ra đây khóc một mình như này... Lúc đó... có phải... mày là người lo lắng nhất cho Draken... có đúng không... Manjirou...?

Khi mày trẻ con, mạnh mẽ, kiên cường... mày là Mikey

Còn cái lúc mà mày yếu đuối... khóc lóc... mày là Manjirou

Manjirou này duy chỉ có một mình tao biết...

Vỏ bọc của mày thật kiên cố... Manjirou à.

Tao thật may mắn khi là người duy nhất... nhìn thấy bên trong cái vỏ bọc đấy của mày...

.

.

.

Liệu tao có được tự do không...? Takemichi...

Nếu như... tao giống như mày... yếu đuối, khóc lóc, cần dựa dẫm vào người khác thì tao có được yêu thương giống mày không? Takemichi...

Liệu tao có thể mạnh mẽ được giống mày không...? Mikey...

Giá như mà... tao mạnh mẽ, tao không khóc lóc giống mày... thì tao có thể bảo vệ được mọi người không...? Mikey...

...

Mày không thể đâu Takemichi à... Mày mạnh mẽ lắm đấy, đau thế vậy mà, tao mà yếu như mày chắc tao cũng chạy đi rồi nhỉ hahaha... vậy mà mày vẫn đứng lên, sẵn sàng đối đầu với con quái vật trước mắt, mày đúng là anh hùng mít ướt đấy Takemitchy...

Mày cũng sẽ không thể giống như tao đâu, bởi vì cho dù tao có mạnh mẽ về mặt tinh thần là vậy, thế nhưng những thứ quan trọng nhất mà tao lại chẳng giữ được chỉ bởi vì tao không có sức mạnh như mày đó Mikey... Nhưng mà... thi thoảng nên cứng cỏi, mạnh mẽ trước mắt người khác, trở thành trụ cột cho họ, rồi lại đi tìm một góc tối để mà gỡ bỏ cái cột nặng nề đó ra mà giải tỏa hết những sự phiền muộn đó... cũng rất tuyệt mà Manjirou...

.

.

.

Takemitchy... nếu như một ngày nào đó tao không còn lý trí nữa... Hãy như một người anh trai thẳng tay dạy dỗ tao... và hãy là một người dưng, vô tình mà loại bỏ tao nhé. Lúc đó tao không hận mày đâu...

Manjirou... tao sẽ không bao giờ làm đau mày đâu... Cho dù mày có sa ngã xuống địa ngục, với đôi cánh này... tao sẽ kéo mày lên lại nơi mày nên sống...

Hahahaha... Mày đùa vui thật á... nhưng nếu như lúc đó mày gãy cánh thì sao...?

Thì tao... sẽ rơi xuống cùng với mày...

Nhưng mày không thể đâu Takemitchy à... bởi vì tao không thể với tới mày...

Nhưng tao là anh hùng mà... anh hùng mít ướt đó... Và mày đang cần một người anh hùng đến cứu rỗi cuộc đời mày...

Nhưng Takemitchy này... đối với tao... mày không phải là người hùng, cũng chẳng là một kẻ mít ướt... Mày chính là mặt trời của tao... Mặt trời tỏa ánh sáng chói chang, tao chỉ có thể đứng mà ngắm nhìn... chứ không thể chạm tới nó...

...

Nhưng Manjirou à... đối với tao, mày cũng chẳng phải là tổng trưởng huyền thoại, hay Mikey bất bại... mà mày chỉ là một Kẻ cô đơn thôi...

Một kẻ cô đơn cần Mặt trời nhỏ của nó sưởi ấm tâm hồn...

...

Nếu vậy thì... liệu... liệu Kẻ cô đơn hèn mọn này có cơ hội được nắm lấy Ánh sáng mặt trời của nó không...?

Đương nhiên là được rồi...

...

Cảm ơn mày Takemitchy...

Không có gì đâu...

...

Và...

Sao vậy Manjirou...?

Tao yêu mày... Takemitchy...

...

Kẻ cô đơn yêu Ánh sáng của nó sao...? Hahaha... Hay đấy... tao cũng rất yêu mày...

...Manjirou...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro