Chương 92: Lady Gen
"Mikey, anh đã từng yêu sao?"
"Michi, em thử chấp nhận tôi, nói không chừng chúng ta có thể yêu nhau."
Ngón tay Takemichi không cẩn thận bị miếng thủy tinh đâm vào, cậu lấy lại bình tĩnh, đem ngón trỏ giữ trong lòng bàn tay không để Mikey phát hiện, đem rổ đặt bên cạnh.
"Trong chốc lát cũng không thu dọn sạch sẽ được, ngày mai tính sau." Nói xong cậu đứng dậy đi tới trước vỉ nướng, đem đồ trước mặt đi vào nhà.
Mikey ánh mắt thâm trầm nhìn theo bóng lưng Takemichi. Lời anh nói là sự thật nhưng cậu cũng không nghĩ qua, chỉ thu dọn mớ hỗn độn, né tránh ánh mắt của anh.
______
Ngày thứ hai, Takemichi dậy thật sớm.
Cậu gọi điện cho Izana hỏi rõ địa chỉ của mẹ rồi mới thuê xe đi tới. Cái khu phố nhỏ này cách trung tâm thành phố không xa, khung cảnh rất yên bình, mới sớm tinh mơ có thể gặp những người lớn tuổi đi tập thể dục. Cậu vừa xuống xe đã thấy mẹ đang trên quảng trường đi bộ buổi sáng.
Takemichi đứng cách đó không xa, mẹ cậu phục hồi rất tốt đã không cần phải đi xe lăn, bên cạnh đỡ bà là một người giúp việc. Hai người đang đứng trò chuyện, mẹ cậu tầm mắt lơ đãng đã nhìn thấy con trai mình đứng trong đám người.
Cậu mặc bộ y phục trắng thuần khiết, mắt nhẹ híp, không rõ đang cười hay đang khóc.
Mẹ cậu nghiêng đầu nói với người giúp việc vài câu, người đó gật đầu nhìn về phía Takemichi rồi cầm túi mua hàng lên đi về phía siêu thị.
"Mẹ!" cách rất xa, cậu nghe được giọng nói của mình có chút dồn nén.
Mẹ cậu cười, ánh mắt dịu dàng, nước mắt chảy xuống. Takemichi tiến tới, cậu muốn khóc cũng chỉ có thể trách khí trời không tốt làm mắt cậu khô khốc.
"Michi!"
"Mẹ, mẹ có khỏe không?"
"Khỏe!" Bà kéo bàn tay của cậu, mu bàn tay trắng nõn sờ lên cảm giác đều đều.
"Michi, bấy lâu nay con đi đâu à?"
"Con xin lỗi mẹ."
"Tốt rồi, mau đỡ mẹ lên lầu đi."
Bà thấy nước mắt trong hốc mắt cậu đảo quanh, tự nhiên không thôi. Takemichi đỡ mẹ đi, mấy người hàng xóm bên cạnh chào hỏi.
"Đây là con trai của bà sao?"
"Đúng thế, con trai hôm nay tới thăm tôi!"
"Vậy là tốt rồi. Con trai bà thật giống bà, rất đẹp!"
Mẹ cậu nét mặt rạng rỡ, ai không thích nghe người khác khen con cái mình chứ.
"Người tối hôm qua tới nhà là con rể bà phải không? Nhà bà thật có phúc, con rể trông rất tuấn tú lịch sự, có xe xịn lại rất đẹp trai a!"
Mẹ Takemichi tươi cười, đang lúc mọi người ca ngợi ngưỡng mộ, Takemichi biết rõ người họ nói đến chính là Izana. Mẹ cậu cũng chỉ biết cười, cho đến khi bước vào thang máy, sắc mặt bà mới trở nên nặng nề.
Căn phòng lớn 100 thước vuông chỉ có bà và người giúp việc sống trông thật vắng lặng. Bên trong tiện nghi mọi thứ đều đầy đủ nhưng không có cảm giác gia đình. Nơi này chỉ là chỗ ở tạm thời, cậu ngồi xuống ghế sofa theo mẹ.
"Michi, mẹ muốn về nhà!"
Bà nói ra những lời này trong lòng cậu bắt đầu chua xót. Mẹ đã lớn tuổi, tất nhiên muốn về nhà, không muốn cuộc sống nay đây mai đó. Takemichi cũng nghĩ đến, hiện tại họ sống ẩn náu cũng không có ý nghĩa gì, có thể ở nhà là tốt nhất. Cậu cầm tay mẹ, tựa mặt vào cổ bà.
"Mẹ, vậy chúng ta dọn dẹp, hôm nay con sẽ đưa mẹ về nhà mình!"
"Thật không?" giọng bà xúc động "Mẹ chỉ muốn ở nhà của mình, chẳng qua mấy ngày nay Izana giúp mẹ rất nhiều, cũng nên cảm ơn người ta."
"Vâng, con hiểu mẹ ạ."
Người giúp việc đi siêu thị chuẩn bị đồ ăn đã về. Bà cũng không có nhiều đồ dọn dẹp, cộng thêm đồ lúc trước của Takemichi cũng làm thành 2 rương lớn. Izana đến giờ ăn cơm, vừa vào nhà đã thấy hành lý được chuẩn bị.
"Thế nào? Mọi người định đi sao?"
Mẹ Takemichi có chút ái ngại mở lời, Takemichi đang quét dọn sạch sẽ mấy gian phòng.
"Vâng, mẹ tôi muốn về nhà sống. Izana, cảm ơn anh đã chăm sóc mẹ tôi suốt thời gian qua."
"Nếu như vậy cũng tốt" người đàn ông tư thái nghiễm nhiên là chủ nhà, đến trước cửa đổi dép đi vào.
"Đưa Misae cùng đi đi để có thể chăm sóc bác gái."
Mẹ Takemichi cùng người giúp việc nhặt rau ở trong bếp. Takemichi pha trà, hai người ngồi xuống ghế nói chuyện.
"Trông sắc mặt của cậu, thời gian gần đây sống hẳn là được."
"Vâng, chẳng qua gây cho anh không ít phiền toái."
"Takemichi, cậu đừng khách khí. Tôi nhận lời giúp cậu nhưng tôi làm không xong được. Thật không ngờ Mikey rõ ràng hiên ngang cướp người trước mắt." Izana nghiêng người nhìn cậu.
"Izana, anh đã giúp tôi như vậy, thật không biết lấy gì đáp lại rồi."
Người đàn ông liếc nhìn trong mắt cậu lạnh lẽo. "Anh ta có đối xử tốt với cậu không?"
Takemichi hai tay nắm ly trà gốm, nước mới pha còn rất nóng, vừa lúc có thể làm ấm bàn tay lạnh như băng của cậu.
"Anh ta đối với tôi rất tốt."
Cậu nhìn lại người đàn ông bằng cái nhìn sâu sắc, Izana đáy mắt như còn cất giấu điều gì không biểu lộ ra. Anh ta cười, thân người tựa vào thành ghế, đùi phải bắt chéo lên.
"Thật không ngờ người như Mikey lại có trái tim. Tục ngữ nói không sai, hồng nhan họa thủy."
Takemichi nhíu mày không đoán được ý tứ của người nói. Người đàn ông rất khéo léo chuyển đề tài.
"Tôi và bác gái có vẻ rất hợp ý. Sau này hy vọng tôi có thể qua thăm bác thường xuyên."
"Lúc tôi không có mặt, nhờ anh chăm sóc mẹ giúp tôi."
Dù cho Izana giúp họ rất nhiều nhưng Takemichi vẫn không thấy cảm giác gần gũi. Người đàn ông này có thể tin nhưng không thể hoàn toàn dựa dẫm quá mức. Anh ta và Mikey mang lại một cảm giác đặc biệt giống nhau, chính là nguy hiểm.
Nhưng cụ thể nguy hiểm ở đâu, lại không nói ra được.
Ăn cơm xong, Takemichi dọn dẹp sạch sẽ rồi cùng mẹ thu xếp đồ chuyển về nhà. Izana tự nguyện làm tài xế, người giúp việc cũng đi theo. Về nhà bên kia sẽ tốt hơn, mấy tháng chưa có về nhà vừa về tới nơi Takemichi vội vàng mở cửa sổ, mang chăn gối ra phơi. Mẹ cậu mỉm cười, đi lại còn khó khăn nhưng vẫn muốn cùng giúp con trai. Takemichi tắm gội xong trời cũng vừa tối, cậu hoàn toàn chẳng để ý thời gian, cũng quên yêu cầu của Mikey phải quay về trước khi trời tối.
Sau khi ăn cơm xong, cậu tiễn Izana ra về, sửa soạn phòng của chính mình cho người giúp việc ngủ. Ngôi nhà dù nhỏ nhưng lại rất ấm áp.
"Mẹ!" cậu đem chăn đắp lên người bà "mẹ lạnh lắm không? trời đang trở lạnh, ngày mai con bảo người mang máy điều hòa tới đây lắp nhé."
"Những lần trước cũng đâu cần máy điều hòa, tiền điện lại đắt như vậy, mẹ dùng túi chườm nóng là được rồi!"
Người già vẫn là thế, thấy cái gì có thể tiết kiệm được là tiết kiệm.
"Mẹ không phải lo lắng đâu!" cậu kéo dài chăn đắp "Cô giúp việc kia trông rất tốt, lại nhanh nhẹn, có cô ấy ở đây con cũng yên tâm hơn.''
"Michi" bà dựa vào đầu giường "tối nay con không ngủ lại đây sao?"
"Dạ không.." Takemichi cúi đầu xuống. Nếu có thể mà nói, cậu âm thầm hạ quyết tâm sau này không để mẹ phải cùng mình sống cuộc sống trốn đông trốn tây như vậy.
"Hôm khác con sẽ lại qua thăm mẹ."
"Michi thế.." mẹ Take từ khi thấy mặt cậu đến giờ, cũng chưa hỏi gì cả "Mẹ chỉ cần một câu nói của con, con sống có tốt không?"
Cậu ngồi đầu giường, đèn giường chói lọi bao quanh bờ vai thon gầy của cậu, những sợi tóc đen láy. Takemichi nắm tay mẹ vuốt ve.
"Mẹ, con sống rất tốt!"
Bà cười gật nhẹ một cái, "con về đi thôi, mẹ đang ở nhà mình con còn cái gì không yên tâm hay sao?"
______
Takemichi rời khu phố nhỏ, cũng đã gần 9h. Taxi trở lại Ngự Cảnh Uyển, cậu hai mắt nhìn ra xa chỉ thấy trước cửa một bóng dáng quen thuộc.
"Tài xế, cho tôi xuống chỗ này."
Cậu xuống xe đứng ở trước cột đèn, Mikey dĩ nhiên không phát hiện, anh lấy điện thoại rồi nhìn giờ. Mặc dù cách rất xa nhưng cậu vẫn nhìn ra anh đang chật vật nhíu chân mày. Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, đứng dựa lưng vào hàng rào chắn, vẻ mặt không kiên nhẫn mà có phần nóng nảy. Ngón tay anh lướt một dãy số trên di động nhưng cũng không gọi qua. Bên cạnh Manji mặc trang phục xanh da trời, đứng dưới chân Mikey đang cao hứng chơi cầu. Quả cầu sút ra ngoài rồi bắt trở lại, cái đuôi ngắn củn bày ra theo chuyển động, hòn đá nhỏ bên trong quả cầu phát ra tiếng va chạm.
Mikey ngại phiền đá văng quả bóng ra. "Gâu gâu..." Manji giận dỗi, nghiêng đầu đi.
Nó di chuyển thân thể mập mạp chạy đi nhặt bóng về. Nhưng Mikey quả là xấu xa, chân phải xuyên qua bụng nó đá bay lên không. Manji sợ tới mức bốn chân phịch xuống, thật không còn cách nào, liền cắn gấu quần anh.
"Gâu gâu gâu..." Không biết chó cũng sợ độ cao sao?
Mikey đứng dưới đèn đường, bóng dáng kéo dài trên mặt đất, tóc ngắn màu bạc nhìn cao ngạo. Takemichi dù đồng ý với anh nhưng đã tối mà vẫn không thấy bóng dáng của cậu đâu. Nếu nói không sốt ruột thì là nói dối, anh vốn dĩ có thể gọi một cú điện thoại cho cậu nhưng sợ Takemichi lại nghĩ rằng cậu khó khăn ra ngoài một ngày mà cũng không được tự do.
Lạch cạch.
Manji ngã chổng vó trên mặt đất, phát ra tiếng rên rỉ, con ngươi chuyển động nhỏ giọt tràn đầy uất ức. Thấy Takemichi ở phía sau vội nhanh chân chạy đến, nhất định không cùng Mikey ở cùng một chỗ.
Takemichi đi bộ tới, khom lưng ôm Manji lên, thuận tiện nhặt quả cầu dưới đất lên, Mikey thấy cậu trở lại liền ưỡn thẳng lưng.
"Trở lại rồi?"
"Ừm, tôi đưa mẹ về nhà nên trở về muộn."
Manji ở trong lòng cậu trừng trừng nhìn Mikey kết thù. Takemichi đi trước, thấy sau lưng không nói gì nữa thì quay đầu lại.
"Tôi nói quay lại thì nhất định sẽ quay lại."
Mikey muốn phản bác, lần trước cậu cũng thề son sắt như vậy nhưng cuối cùng lại chạy theo Izana.
———
Cuộc sống dường như lại trở về như thật lâu trước đây. Nửa tháng chậm rãi qua đi, yên bình làm người ta có chút không thích ứng.
"Yuzuha, cô muốn mua nhà sao?"
"Làm sao cậu biết?"
"Tôi thấy gần đây cô hay tham khảo tư liệu. Thế nào rồi? Chọn được địa điểm chưa?"
Hai người ngồi trên ban công, tiết trời se lạnh có chút ánh mặt trời chiếu xuống ấm áp.
"Vẫn chưa." Yuzuha ánh mắt có chút né tránh, "Tôi vẫn đang tìm".
"Có cần tôi giúp một tay không?" Takemichi giọng điệu ân cần "Đến lúc chọn được, tôi có thể giúp cô phần thiết kế, thế nào?"
"Cảm ơn!" Yuzuha nhấp một ngụm cafe "Tôi muốn đặt tiền cọc trước, đến lúc đó từ từ trả góp, dù sao mình cũng còn trẻ tuổi."
Takemichi gật đầu, bây giờ người trẻ chọn mua theo hình thức này cũng rất nhiều. Đây là cách tốt nhất làm giảm áp lực tạm thời.
Yuzuha ngước mắt nhìn về nơi xa, buông chén cafe trong tay. "Tôi hôm nay mang đến đây mấy cuốn sách, chúng ta bắt đầu thôi. Takemichi, chuẩn bị xong chưa?"
Takemichi thả Manji xuống đất để nó tự đi chơi, cậu thật ra muốn cùng cô trò chuyện. Chướng ngại vật tâm lý là loại bệnh chỉ cần phối hợp tốt, cơ hội khỏi hẳn sẽ rất cao. Takemichi không mở lòng nhưng thật ra lòng cậu có chút băn khoăn. Theo bản năng cậu thấy như vậy rất tốt, Mikey không chạm vào cậu, cậu cũng vô dục vô cầu.
Takemichi biết mình như vậy là rất ích kỷ.
Yuzuha vẫn hướng dẫn cậu như cũ. Trong lúc làm việc, cô luôn rất nghiêm túc, tâm vô tạp niệm, tấm chi phiếu 20 vạn vẫn ở trong túi. Cô gái kia lâu nay cũng không có xuất hiện nữa, mà cô cũng không dám dùng đến khoảng tiền kia.
Mikey vẫn như cũ về nhà rất sớm. Dù Hanma sáng sớm gọi điện gọi anh đến Cám Dỗ, nói có chuyện chơi vui nhưng Mikey vẫn trở về sớm.
Trong nhà luôn rất an tĩnh, tiếng bước chân nghe cũng rõ ràng, anh mặc áo ngủ đi tới phòng Takemichi. Cậu đang tựa vào tủ đầu giường đọc sách, dáng vẻ ôn hòa mà ấm áp. Ngón tay mảnh khảnh lật trang sách, con mắt cũng nhìn theo chuyển động. Người đàn ông bước tới, đứng bên cạnh cậu, Takemichi lấy ra một lá cây bạch quả kẹp vào trong sách.
"Có chuyện gì sao?"
Anh ngồi xuống mép giường, con ngươi thâm tuý gợn sóng nhẹ. Anh kéo tay Takemichi lại, cậu cảm thấy lòng bàn tay anh nóng bỏng và ướt nhẹ, muốn rút tay nhưng lại bị anh nắm chặt hơn.
Anh dịch người tiến lên, biểu lộ ẩn giấu chút nhẫn nại, "Michi, tôi cũng nhịn mấy tháng rồi."
Trước đây anh đều tránh đi, Takemichi cho là may mắn chuyện này có thể trì hoãn lâu hơn, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ phải đối mặt lần nữa. Mikey là một người đàn ông, hơn nữa từng thuộc loại đàn ông trăng hoa vui vẻ. Sống một ngày như vậy như sống qua một năm, với anh mà nói càng đau khổ hơn.
Takemichi bắt đầu khẩn trương, bả vai co lại, Người đàn ông nhanh hơn một bước kéo cậu lại. Đôi môi cậu run run sáng bóng. Anh cúi đầu, mới bước đầu không dám có động tác khác, chỉ lướt qua rồi dừng lại. Đầu lưỡi theo bờ môi cậu lặp lại co nhẹ. Thấy cậu không có phản ứng quá dữ dội, lúc này anh mới lớn gan công thành chiếm đất.
Mikey kìm chế được quá lâu, hôm nay dục vọng cũng chất chứa, toàn thân căng thẳng khó chịu. Tay hắn theo áo ngủ của Takemichi trượt vào, động tác nhẹ nhàng xoa nắn. Thân thể cậu chỉ là cứng ngắc, Mikey âm thầm tung tăng như chim sẻ, thầm nghĩ bệnh của Takemichi quả nhiên tốt lên, hắn liền muốn tiến tiếp. Nhưng khi hai người tương đối trần truồng, bước cuối cùng lại thất bại.
Cậu rõ ràng bắt đầu giãy giụa, sắc mặt trắng bệch, mặt khó chịu đỏ bừng. Mikey liền vội vàng đứng dậy, rút chăn cho cậu che lại. Takemichi nắm góc chăn thật chặt, hai bờ vai trắng nõn vẫn còn đang run rẩy. Anh mặc áo ngủ trên giường vào, thần sắc âm u, tầng mồ hôi trên trán chảy xuống.
Anh mân chặt môi mỏng, Takemichi rũ tầm mắt, một lúc lâu sau mới có giọng nói hơi khàn khàn truyền vào bên tai cậu.
"Vẫn chưa được sao?"
Takemichi không trả lời, phản ứng của cậu đã quá rõ ràng.
Điện thoại di động đặt bên trên vang lên, Mikey bắt máy, điện thoại bên kia truyền đến âm thanh huyên náo, còn có Hanma lớn giọng.
"Alo, Bọn tôi đang ở Cám Dỗ, cậu không tới sao, tối nay rất náo nhiệt đấy!"
Mikey cúp máy, hai ngón tay cầm điện thoại vuốt vuốt, anh kiên nghị cằm nâng lên.
"Bọn họ ở Cám Dỗ muốn anh đến, gọi qua đó chơi một chút."
Takemichi thấy trong mắt anh như dò hỏi. Người như anh ta trường hợp này rất quen thuộc, đương nhiên thích đi, cậu thuận theo ý anh.
"Vậy anh qua đi. Dù sao cũng có Rem ở dưới lầu, tôi cũng không có gì phải sợ."
Mikey đầu lưỡi chống khẽ nơi khóe miệng, quay lưng về phía Takemichi, trên mặt không giấu vẻ thất vọng. Anh đi tới trước tủ treo quần áo, chỉ là bản thân anh quá nhạy cảm. Takemichi đối với anh trước nay vẫn như vậy, không quan tâm chút nào. Anh canh chừng cậu mấy tháng, cũng không chạm vào cậu, với anh mà nói là lần đầu tiên, nhưng đối với Takemichi mà nói, sợ là cậu hoàn toàn không để trong lòng.
Có lẽ trong lúc này anh đi ra ngoài tìm người khác, cậu cũng sẽ không nói gì.
"Tối nay có thể không về." Mikey mặc quần áo tử tế, đứng ở trước giường Takemichi.
"Ừ" cậu lạnh nhạt đáp một tiếng. Chuyện của anh cậu không quản, cũng không có tư cách để trông nom.
Mikey bỏ di động vào túi quần, khóe miệng giương nhẹ xuống, bật ra mấy phần tự giễu, anh kéo cửa đi ra cũng không quay đầu lại nhìn. Takemichi nhìn bóng lưng anh biến mất sau cánh cửa tối mờ, thu hồi tầm mắt. Không lâu sau liền nghe dưới lầu truyền đến tiếng động cơ xe.
Cám Dỗ bên trong náo nhiệt, Mikey chạy xe tới cửa, chỉ thấy một đám xe chiếm chỗ đậu, tùy ý đỗ xe đi vào.
Hanma cùng đám người cũng không ngồi bên trong phòng, mà từng người đứng trên lầu hai, nhìn thấy Mikey thì vội ngoắc tay, "còn thiếu mỗi cậu!"
"Hôm nay sao đông vậy?"
"Nếu không sao kéo cậu đến đây chứ!"
Hanma cầm ly rượu đưa tới tay cho Mikey "Đợi chút nữa có đấu vũ đặc sắc, người nào chiến thắng chính là vũ hậu tương lai của Cám Dỗ. Còn nhớ Senju không? Đáng tiếc cô ấy không có ở đây, nếu không có thể xem một chút tư thái xinh đẹp đó."
Mikey nhíu nhẹ mày, nhắm mắt lại có thể nghe được tiếng Takemichi trách cứ. Có lẽ đây cũng là một nguyên nhân rất lớn khiến cậu đến giờ vẫn không chấp nhận anh.
Đấu vũ dĩ nhiên không thiếu được mỹ nữ nóng bỏng, đây chính là lý do Hanma nhất định lôi kéo bằng được Mikey đến. Anh lắc nhẹ ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ trong suốt theo đó chao đảo, nghiêng thân thể tựa vào lan can kính. Mọi người đều lên xuống, đến khi thấy được một độ cao nhất định mới dừng lại, ánh đèn hòa quyện cùng tiếng đánh nhạc của DJ, trận đấu sắp bắt đầu, màn che cũng được kéo lên.
Người múa mở màn đứng đầu Cám Dỗ cũng tham gia, cô gái đầu tiên vừa bước ra, không khí dưới đài liền sôi nổi cực kỳ, Mikey uống khá nhiều rượu chỉ cảm thấy hứng thú rã rời.
Xuyên qua những thứ âm nhạc xao động này, anh dường như thấy Takemichi đang đứng trên sân khấu, phong tình không cần giấu giếm quyến rũ từ trong xương tủy. Lúc khiêu vũ cũng không giống như bình thường, thật sự nghiệm đúng câu nói kia, yên lặng như xử nam, di chuyển như thỏ chạy.
"Này, cô gái kia cũng không tệ."
Hanma lấy cùi chỏ hất cánh tay anh, "Đợi tí nữa mang ra ngoài vui đùa một chút?"
Mikey nhấp một ngụm rượu, khóe miệng tà tứ giương nhẹ. Hanma thấy làm sao hắn lại cười giả tạo như vậy chứ.
DJ ở trên đài đổi nhạc, điều chỉnh micro lên cao, "Xin mời vũ nương mới tới của Cám Dỗ chúng tôi, Lady Gen, tất cả mọi người cũng đã sẵn sàng rồi chứ?"
"Húuuuuu——"
Đèn pha vốn là quét một vòng trong đám người, ánh đèn sáng lạng chiếu tùy ý, cuối cùng chiếu thẳng vào lối đi trên bục. Cô gái bước ra sân, một đầu tóc xoăn sóng lớn dài tới thắt lưng, áo ngực màu đen, quần cụt vằn báo gợi cảm, da thịt trắng nõn lộ ra ngoài không đồng giống với bên trong ánh mắt, mặt cô ta che lụa, đôi bốt dài tới đầu gối cao 10 phân. Đây là trang phục quen thuộc múa mở màn ở Cám Dỗ, cô thong dong lên đài, hai đầu lông mày lộ ra xa cách kiêu ngạo, một tay vịn ở ống tuýp trên sân khấu. Lúc cô ta múa, tóc xoăn dài tùy hứng theo mỗi động tác rất thành thạo, thân hình quyến rũ, thân thể dựa vào vặn vẹo trên ống tuýp, động tác kéo dài hiện ra thân thể quyến rũ, cô gái theo cánh tay xoay người, một tay tháo ra lụa đen che mặt.
"Woa...!" Trong đám đông có người bắt đầu reo lên.
Mikey không khỏi ngẩng đầu lên, ánh mắt Gen xuyên qua những thứ muôn màu muôn vẻ kia, vừa lúc dừng trên người anh. Người đàn ông nửa người khẽ nghiêng lên, anh dù ở trong bóng tối, không cần ánh đèn chói lóa cũng khiến người khác không dám coi thường sự hiện hữu này. Trên đài, cô gái cầm trong tay lụa đen quăng xuống, nhận lấy bó hồng được tặng, rút một bông đi tới chỗ Mikey.
"Cô gái này thật chuẩn xác, nhìn vóc người này..." Hanma sau lưng nhao nhao muốn thử, động tác của cô gái đem toàn bộ tầm mắt quyến rũ về phía Mikey.
Ban đầu có chút mong muốn vuốt ve âu yếm, miệng cũng ách lại, không ai dám trêu chọc Sano thiếu. Mikey có vẻ không chú ý tới thần sắc của Gen, anh chỉ là ưu nhã thưởng thức rượu đỏ trong ly.
Người phụ nữ đang đi tới này dáng dấp quả thật đẹp mắt, từ mắt đến miệng cơ hồ không tìm được chút thiếu sót, hoàn mỹ khiến người ta có cảm giác không thật. Mikey quét nhẹ ánh mắt, vóc người rất chuẩn, giống như cố ý tạo hình vì người đàn ông.
Cô gái bước tới gần mùi nước hoa lẳng lơ cũng theo đó lan truyền. Cô đi đến trước mặt Mikey, hai thân thể cơ hồ bám chặt một chỗ. Đầu ngón tay xinh đẹp cầm nhánh hoa hồng, cổ tay trắng giơ lên đem hoa hồng khẽ chạm khuôn mặt người đàn ông. Khóe miệng cô cong nhẹ, đem cánh hoa quét bên gò má Mikey. Động tác như thế tràn đầy mị hoặc, đối với người khác như thế xem ra đã sớm động lòng khó nhịn.
Mikey hờ hững liếc nhìn cặp mắt màu xanh ngọc của cô. Cô gái này dĩ nhiên rất đẹp, nhưng đáy mắt cô cũng không có sự nhiệt tình kiêu ngạo, ngược lại làm anh cảm thấy một loại lạnh lẽo. Anh suy nghĩ từng nét trên gương mặt này, trong ấn tượng cũng không nhận ra.
___End chương 92___
Để mọi người chờ lâu rồi 🤧🤧
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro