Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 90: Có thể không?


Một chiếc xe dừng ở ven đường, Takemichi vừa mới mở cửa ra, cổ tay liền bị Mikey vội vàng chạy đến túm lại. Cậu không xoay người, mặc một chiếc quần dài màu trắng đứng trên đường, phía ngoài khoác một chiếc áo len, dáng vẻ như một sinh viên đại học.

Tay trái Mikey nắm chặt tay cậu, tay phải đưa tới ôm bả vai Takemichi, "Đi, chúng ta trở về."

Tay cậu siết chặt cầm cửa xe sau đó dùng sức đóng cửa, Mikey ôm cậu rời khỏi đường đi.

Cậu mím chặt môi, trong cặp mắt xanh biếc hiện ra đau thương vô cùng, ánh mặt trời mặc dù sáng rực nhưng không thể theo vào trong đôi mắt của cậu, cặp mắt đó bịt kín một tầng hơi nước. Mikey không dám động, sợ nước mắt ẩn nhẫn đó lại lần nữa trực trào ra ngoài.

Bọn họ từ từ đi tới, nhìn từ đằng xa nghiễm nhiên là đôi tình nhân.

Mikey cầm tay Takemichi không buông, cậu không đẩy ra mà rất an tĩnh tùy ý để anh dắt cậu đi về phía trước, lúc này đáy lòng cậu đau thương vô cùng sâu, ít nhất là tạm thời quên đi bệnh thật kia trong lòng.

Ngồi lên xe Mikey khởi động máy, nắm tay Takemichi, chạy xe ra khỏi bệnh viện.

Mười ngón tay đan vào nhau, động tác thân mật như vậy Takemichi cũng không có phản đối. Cậu cảm thấy hiện tại mình rất cô độc, nắm thật chặt bàn tay này cho cậu ấm áp duy nhất, làm cho cậu không cảm giác mình giống như là bị ném đi như lục bình, lẻ loi trơ trọi phiêu bạt ở trên mặt nước.

Đến nửa đường, điện thoại Mikey đặt ở đồng hồ đo bỗng nhiên vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh.

Ánh mặt hẹp dài liếc nhìn, là Ryo.

Tầm mắt Takemichi từ đầu đến cuối đều rơi ngoài cửa xe, năm ngón tay mảnh khảnh tùy ý để anh cầm, vẻ mặt thuận theo. Mikey đem ánh mắt dời đi rất xa, hết sức chuyên tâm lái xe, điện thoại chốc lát yên tĩnh lại không chút gián đoạn vang lên, cho đến khi anh tắt nguồn.

Trở lại Ngự Cảnh Uyển, Takemichi bụng rỗng lên lầu, cậu kéo toàn bộ rèm cửa lại, sau khi tắm rửa qua, ngủ một giấc rất dài.

Cửa không có khóa, Mikey đi vào phòng, Manji đang bên giường chơi bóng thấy anh đi vào liền tiến đến làm nũng, cắn ống quần anh nhất định muốn anh chơi cùng nó.

Anh dùng chân đẩy banh ra, tiểu tử không vui, sao hôm nay một cái cũng không chịu phản ứng với nó?

"Gâu gâu—" kéo ống quần Mikey, bốn chân ngắn của nó bò lổm ngổm trên mặt đất. Người đàn ông định khom lưng, cầm vòng đeo cổ của nó xách lên, tiểu tử lúc này mới an ổn chút ít, mở to mắt đáng thương nhìn về phía anh, cọ cọ lại, bộ dạng hiền lành.

Mikey ném nó ra ngoài, đem cửa phòng khóa lại, không thèm đếm xỉa đến nó nũng nịu.

Anh vào phòng tắm, dọn dẹp sạch sẽ dấu vết trên cằm, lúc này mới sảng khoái tinh thần đi đến bên giường. Takemichi ngủ rất sâu, Mikey cả đêm không nghỉ ngơi cũng mệt mỏi rồi, anh cẩn thận từng li từng tí lên giường, lồng ngực dán chặt lấy phía sau lưng của cậu, đem Takemichi ôm vào vòng tay của mình. Cậu chỉ giật giật đầu, mí mắt cũng không có trợn, ngủ thẳng giấc, còn xoay người qua, đem đầu nhẹ tựa vào lồng ngực Mikey.

------

Cậu thức dậy vô cùng sớm, chẳng qua chỉ ngủ được một tiếng đồng hồ. Mở mắt ra đầu tiên đập vào mắt là lồng ngực Mikey đang phập phồng. Takemichi khẽ ngước đầu lên, thấy anh ngủ rất sâu, cậu bản năng liền nhăn mày, tư thế ngủ như vậy hẳn là cậu chưa từng có. Cậu cùng Mikey không có loại thân mật này, lại đem đầu tựa vào ngực anh, khiến cho hai trái tim tựa sát vào nhau, ứng phó không kịp.

Takemichi nghĩ thầm có phải hay không Mikey thừa dịp cậu ngủ say lật người cậu qua, nhưng quay đầu nhìn lại thấy tay anh đàng hoàng đặt ở trên gối, giống như là cậu nhảy vào ôm lấy ngực anh.

Takemichi lui người lại, chuyện của Ryo, anh quả nhiên không xen vào nữa. Thật ra thì người đàn ông này rất giỏi khống chế, chỉ cần hiểu rõ tính tình của anh, thuận theo anh, một khi anh sủng ái một ai, cái gì cũng sẽ đáp ứng. Cho dù là nhẫn tâm với người khác, cho dù là đối với người anh từng bảo vệ cũng sẽ làm như không thấy.

Takemichi tựa vào hai tay đặt trên gối, Mikey lúc ngủ, ngũ quan ôn nhu rất nhiều, không có tính công kích mạnh như vậy, rất dịu dàng ngoan ngoãn. Cậu rón ra rón rén đứng dậy, đem chăn đắp lên bả vai anh, Takemichi đi đến ban công, điện thoại của Senju vẫn không gọi được, khuôn mặt cậu đầy u sầu.

Chẳng lẽ, cậu thật muốn ngay cả gặp mặt bà nội lần cuối cũng không được?

Hôm nay, tin tức nóng hổi chắc chắn là trưởng phòng Ryo của Phạm Thiên đụng phải một bà lão, số trang báo rất nhiều, hận không thể đưa tin tức đó vào từng ngóc ngách.

Một tòa nhà phía trước cũ rách, giá thuê cũng rất rẻ, một phòng chừng mười thước vuông, một tháng cũng là năm ngàn yên. Bên trong căn phòng hướng tây có một cô gái ở, trong mắt hàng xóm cũng rất thần bí, cô ta ra vào cũng sẽ đội một cái nón rất lớn, căn bản không ai thấy qua mặt cô.

Trên chiếc TV 21 inch, Ryo hay tay ôm mặt khóc, góc trên bên phải là hình bà lão lúc đưa vào bệnh viện. Trước tivi, cô gái hai tay che mặt, thất thanh khóc rống lên, "AAA—aa–—"

Cô tê tâm liệt phế cúi người xuống, trên mặt đã chật vật không dứt, "Bà nội, bà nội —"

Người thân duy nhất của Senju đã mất, bà nội đi rồi, cô nhào tới trước TV, hai tay nắm thành quyền đếm vào gương mặt trên màn hình. "Ryo, tao muốn mày chết không được tử tế, mày chờ đó!!!"

Lúc bà lão chết trong tay nắm tờ giấy, lúc ấy đã nhuộm đầy máu, như Senju biết đó là số điện thoại cô viết cho bà nội, để lúc bà nhớ cô sẽ đi đến điện thoại công cộng gọi cho cô, mà lúc ấy, bà nội nhất định phải đi qua đường xx.

Người đại diện của cục cảnh sát nói lúc đó Ryo không phải là bỏ trốn mà là gọi xe cấp cứu sau đó đến cục cảnh sát đầu thú. Loại lời nói này của chính quyền cũng chỉ là lừa gạt dân chúng thôi, không quyền không thế, còn không phải là bọn họ nói cái gì thì chính là cái đó sao?

"Bà nội, thật xin lỗi...con hiện tại không thể lộ diện, thật xin lỗi... Ngay cả nhìn mặt bà lần cuối con cũng không thể...."

Senju cắn môi dưới đến bật máu, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm Ryo trong TV.

"Mày chờ đi... Tao nhất định sẽ trở lại tìm mày!"

"Bên cạnh, kêu la thảm thiết gì vậy, khóc tang à?"

Loại phòng ốc này cách âm rất tệ, ngay cả tiếng bước chân cũng nghe được rõ ràng, Senju dùng sức nắm mu bàn tay, ngực đau thiếu chút nữa không thở nổi.

Bà nội không còn, trên đời này cô còn lưu luyến cái gì nữa? Lết cái thân thể này đi đến đó, cũng chỉ là gánh nặng.

Lúc Takemichi biết tin tức kia, là đang chuẩn bị ăn cơm tối. Mở TV, xem phát lại. Cậu tức giận hai bả vai lay động, một câu nói nhẹ nhàng, là có thể miễn đi tội ác của Ryo sao?

Mikey tỉnh dậy mặc áo ngủ đi xuống lầu, tay Takemichi nắm chặt điều khiển từ xa, ngón cái đụng ở nút nào đó, đem âm lượng mở đến rung màng nhĩ, "Mikey!!"

Ánh mắt anh nhìn TV, lấy điều khiển từ xa từ tay Takemichi, tắt tivi đi. "Chuyện này anh không có nhúng tay. Nhà Waka tự mình giải quyết cũng không khó, chỉ là có chút phiền toái. Huống chi tối hôm qua không có người chứng kiến, cũng không có camera, những người ở cục cảnh sát đó nếu thật là bị đả thông rồi, kết quả như thế rất bình thường."

"Nhưng cô ta đụng chết người!" Takemichi bướng bỉnh vô cùng, làm sao cũng nghĩ không thông.

"Michi," Mikey rất tỉnh táo, nhận lấy hồng trà Rem mang đến.

"Vụ án như vậy, cho dù không khai thông, nhiều lắm chỉ là ngồi mấy năm tù, phô bày ra cũng chỉ là giam ngắn hạn mấy ngày, kết quả là cũng giống nhau, đền tiền xong ngồi tù thật sự có mấy người? Đền mạng? Em càng đừng nghĩ, không có khả năng."

Ánh mắt Takemichi đỏ ngầu, "Tôi có thể chứng minh..."

"Chứng minh cái gì?" Mikey không chút do dự cắt đứt lời của cậu, "Lúc ấy, em có ở hiện trường không? Hay là tận mắt nhìn thấy cô ta bỏ trốn không? Cho dù em đến cục cảnh sát nói như vậy, ai sẽ tin em? Vụ án này đã định như vậy rồi, kiên trì của em đã làm cho cô ta phơi ở đó, vả lại trừng phạt nên có cũng đã tiếp nhận rồi. Michi, dây dưa thêm nữa cũng sẽ không được kết quả như em muốn đâu."

"Vậy còn anh? Mikey, lúc ấy anh đến hiện trường, anh có thể chứng minh là cô ta bỏ trốn."

Anh khẽ thở dài đem chén trà bỏ lên trên bàn, "Dấu vết hiện trường cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, cho dù chứng minh được Ryo bỏ trốn, cuối cùng vụ án này sau này sẽ bị kéo dài, cô ta vẫn có thể bình yên vô sự đi ra ngoài."

"Tại sao?" Takemichi trong lòng chỉ là muốn cô ta phải đền mạng, bà nội mất, Ryo làm sao có thể được thả ra như vậy?

Mikey biết trong lòng cậu khó chịu, nhưng thực tế là như vậy, nhà Waka vận dụng rất nhiều quan hệ, chuyện này mấy ngày nữa liền lắng lại, không khác gì phương án giải quyết mà Mikey phỏng đoán, không tố tụng hình sự, do Ryo bồi thường cho gia đình người chết 32 vạn.

Bởi vì Senju không lộ diện, khoản bồi thường cũng bị buông thõng. Takemichi lấy danh nghĩa bằng hữu đem bà nội đi hỏa táng, còn chọn một nơi rất an tĩnh, đem bà chôn cất trong một nghĩa địa cây cối um tùm, hi vọng sau này bà có nơi để yên nghỉ.

Chuyện này đối với Phạm Thiên cũng ảnh hưởng rất lớn, cổ phiếu tuột giá suốt mấy ngày. Mikey tạm thời đình chỉ công tác Ryo hai tháng, chuyện công ty tạm thời giao cho người khác chịu trách nhiệm.

Yuzuha vẫn như cũ ngày ngày đều đến, buổi tối lúc ngủ Takemichi vẫn đem khóa trái cửa phòng. Chuyện bà nội dù nhiều ít, cậu đối với Mikey cũng có chút khúc mắc, mặc dù anh không có nhúng tay chuyện này, nhưng anh cũng không thử đòi lại công bằng cho bà một lần.

Yuzuha nhìn ra bất hòa của Takemichi những ngày qua, cô mở miệng hỏi nhưng Takemichi vẫn khăng khăng lảng tránh, có một số việc không thích hợp nhớ lại nữa.

------

Lúc nhận điện thoại của Ryo, Yuzuha không có ở Ngự Cảnh Uyển, đang bên trong phòng làm việc ở lầu mười.

Yuzuha ít nhiều cũng biết chuyện phiền toái của Ryo gần đây, rót cho cô một chén trà xanh buông lỏng tâm tình, lại mở cửa sổ phía tây ra.

"Khí trời như vậy rất thích hợp dạo phố, đi mệt rồi kiếm chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút, nhấm nháp một ly cà phê, thật là thích."

"Bây giờ tôi sợ nhất là ra đường." Ryo nhức đầu vỗ nhẹ, tựa vào ghế salon mềm mại.

"Ở nhà lại sợ buồn phát bệnh, chỉ có thể nhờ vả cô."

Yuzuha lấy chìa khóa phía sau mở tủ sách ra vừa muốn nói chuyện, điện thoại trên bàn liền vang lên, cô quay đầu lại nhấc máy. "Alo? Được, tôi lập tức tới ngay."

Cô cầm tài liệu chuẩn bị xong, "Cô ngồi ở đây, tôi đi đưa một ít đồ lập tức trở về."

Ryo nhấp một ngụm trà gật đầu, lúc ra ngoài Yuzuha đóng cửa phòng lại, tiếng gót giày càng đi càng xa, đây là gian phòng sáng sủa, mở rèm cửa ra ánh sáng liền chiếu vào. Lúc Yuzuha vội vàng không đóng kĩ tủ sách lại, cửa kia vẫn còn mở, gió thổi vào phát ra tiếng va chạm. Ryo lặng lẽ đứng dậy, sau khi xác định cô ấy sẽ không nhanh như vậy trở về, rón ra rón rén bước đến trước tủ sách.

Bên trong xếp những hồ sơ bệnh nhân, trên mỗi hồ sơ đều có tên họ, dễ dàng cho bác sĩ tìm kiếm bất cứ lúc nào, ngón tay Ryo lướt qua vài bộ hồ sơ cuối cùng rơi vào bộ có chữ, 'Hanagaki Takemichi'.

Cô cẩn thận từng li từng tí cầm lên, tháo sợi dây nhỏ ra, tài liệu bên trong ghi chép quá trình trị liệu của Takemichi từ trước đến nay rất cặn kẽ, không một thiếu sót. Ryo hai mắt không khỏi trợn tròn, xem sơ qua sau đó để lại vào tủ sách, giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra trở về trên ghế sa lon.

Uống xong một chén trà, Yuzuha đã trở lại, Ryo cùng cô trò chuyện, cũng là buồn khổ mấy ngày nay, buổi tối cô ta thường xuyên gặp ác mộng ngủ không yên, chuyện Takemichi ngược lại không nói một chữ có toan tính khác.

Ba ngày sau, Yuzuha nhận được một cuộc điện thoại kỳ quái.

Đúng hẹn cô đi đến quán cà phê, tìm được số bàn theo như lời của người trong điện thoại, lúc đi đến cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đã ngồi đối diện.

"Xin hỏi, cô muốn tìm tôi sao?"

"Xin chào." Cô gái đeo một chiếc kính đen rất lớn, che đi hơn phân nửa khuôn mặt, cô ta đứng dậy bắt tay Yuzuha, cũng ý bảo cô ngồi xuống.

"Vị tiểu thư này, xưng hô như thế nào?"

"Tôi họ Saitou."

"Saitou tiểu thư, xin hỏi cô tới tìm tôi, có chuyện gì gấp sao?"

"Quả thật có chút cấp." Bồi bàn bưng lên cho Yuzuha một ly Cappuccino, hình vẽ nhìn rất đẹp, bọt sóng giống như một đóa hoa nở rộ.

Đây là chỗ gần cửa sổ, chẳng qua là bị rèm cửa sổ che tầm mắt, không nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài. "Yuzuha tiểu thư, tôi lần này tìm cô là muốn nhờ cô giúp một việc."

"Tôi và cô chưa từng gặp mặt, giúp đỡ ngược lại cũng không không thể nói đến, có chuyện gì cô cứ nói."

Cô gái hai mắt xuyên thấu qua kính mát màu trà nhìn Yuzuha, không hổ là bác sĩ tâm lý, ánh mắt thật giống như muốn nhìn xuyên thấu người khác, nếu như vậy, cô cũng sẽ không quanh co lòng vòng nữa. "Cô có một bệnh nhân tên là Takemichi phải không?"

Yuzuha bưng chén cà phê trên bàn lên, thần sắc không thay đổi, cho vào thêm một viên đường, "Thật xin lỗi, đây là quy định của chúng tôi, không thể tiết lộ."

Vẻ mặt cô gái phẫn nộ, có chút khó coi, từ trong túi áo móc ra một tờ chi phiếu, đưa đến trước mặt Yuzuha, "Cái này, xin nhận lấy."

Chân mày Yuzuha không khỏi chau lại, là tấm chi phiếu hai mươi vạn. "Đây là ý gì?"

"Tôi biết, trong tâm lý học có loại thuyết pháp gọi là ám thị tâm lý." (một loại ảnh hưởng tâm lý, hướng khiển người khác hành động, suy nghĩ theo ý mình bằng các thuật tâm lý).

Trong lòng Yuzuha hồi hộp một chút, ngón tay nắm chặt tách cà phê, "cô muốn tôi làm gì?"

"Yuzuha, tôi không cần hỏi cũng có thể biết bệnh của Takemichi là gì, tôi không muốn cô làm gì khác, chỉ cần cô lợi dụng kiến thức chuyên môn của mình, cho cậu ta một chút ám thị tâm lý, làm cho cậu ta từ đó không tiếp nhận Mikey nữa. Thật ra thì cô cũng không có hại người, cậu ta không phải là khinh thường sự đụng chạm của đàn ông sao? Như thế là tốt nhất, cô coi như là giúp cho cậu ta một đại ân."

Cô gái nói rất nhẹ nhàng, dừng lại nhấp một ngụm cà phê, thấm giọng nói. "Sau khi chuyện thành công, tôi sẽ cho cô thêm ba mươi vạn, năm mươi vạn tiền thù lao. Yuzuha, tôi chỉ muốn cô động động miệng lưỡi là được."

Rất rõ ràng, người này đối với tình hình của Takemichi rất am hiểu, "cô đến tột cùng là ai?"

"Cái này, cô không cần hỏi." Cô gái thấy cô không đẩy chi phiếu ra, liền gợi lên khóe miệng tinh xảo.

"Sau đó hãy nói, chướng ngại trong lòng cậu ta rất nghiêm trọng đến lúc đó thật không thể khỏi hẳn, cũng chỉ là vấn đề của chính cậu ta không liên quan đến cô. Yuzuha, năm mươi vạn đó cô sẽ không ngu ngốc cự tuyệt chứ? Nghe nói, cô gần đây muốn mua một căn nhà nhỏ cũng là muốn dừng chân ở Tokyo, nhà ắt là không thể thiếu, hy vọng số tiền này có thể giúp cô."

Cô gái ánh mắt mỉm cười ngó chừng mặt Yuzuha, cô không có cự tuyệt liền đồng ý. Xã hội này là như vậy, người vì tiền mà chết, đều vì thức ăn mà mất, lòng người coi là cái gì?

Còn không phải là tùy ý liền có thể thu mua sao?

Bưng ly cà phê lên nhấp hai ngụm, cô gái đem hai mươi vạn đặt ở trên bàn, "Yuzuha, tôi có việc cáo từ trước."

Nói xong, cô ta cầm lấy túi xách, dáng vẻ cao ngạo từ trong mắt Yuzuha đi càng xa, cho đến khi cô gái ra khỏi quán cà phê, vẫn có thể nghe được mùi nước hoa nồng đậm quanh quẩn ở trước chóp mũi.

Yuzuha ngồi trong quán cà phê, lúc gần đi, cầm lấy tấm chi phiếu bỏ vào túi xách.

------

Takemichi không biết làm sao đối phó Mikey, tóm lại anh mua cho cậu một cái laptop mới, lúc nào cũng thấy Takemichi ôm laptop ngồi ở ban công Ngự Cảnh Uyển.

Buổi sáng lúc Yuzuha đến nhìn thấy cảnh tượng này, một chàng trai xinh đẹp mặc một áo len trắng, bên cạnh là chú chó đáng yêu đang làm nũng, nói thật, cô rất ngưỡng mộ Takemichi. Có một người đàn ông cưng chiều riêng mình, có một cuộc sống đầy đủ không cần bôn ba, quan trọng nhất chính là người đàn ông này mỗi đêm đều trở về nơi này. Ngự Cảnh Uyển đã không đơn thuần là chỗ ở, bất tri bất giác nó đã sớm trở thành gia đình.

Cô gái kia nói không sai, cô muốn mua nhà, tiền trong tay bây giờ có lẽ ngay cả tiền đặt cọc cũng không đủ. Cô muốn đưa ba mẹ lên đem ngôi nhà cũ bán đi, để họ có thể ở cùng nhau, nhưng cho dù như vậy, nhiều năm sau đó cô cũng sẽ phải gánh một khoản vay rất lớn, giá nhà quá đắt, quả nhiên là tấc đất tấc vàng.

Năm mươi vạn, vừa vặn có thể bù vào lỗ hổng này. Rất nhiều chuyện không phải là không thực tế, vừa vặn đúng dịp như vậy làm người ta ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.

Đi tới lầu hai, Takemichi quay lưng lại với cửa sổ, ngồi trên ghế salon mềm mại, trên máy vi tính chiếu phim mới nhất, Manji đang ngồi trong lòng cậu luyện cắn hạt dưa. Bà nội gặp chuyện không may đến nay đã hơn một tháng rồi, trong lúc Takemichi không ngừng cố gắng liên lạc Senju, nhưng cũng không có kết quả. Hai mắt cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, không biết vì nội dung phim hay là đang nghĩ đến chuyện phiền não, Takemichi đem tay trái chống trên ghế salon, khẽ thở dài.

"Sao vậy, có tâm sự sao?"

"Cậu đã đến rồi?" Takemichi nhích sang bên cạnh để Yuzuha ngồi vào kế bên mình, "Không có, chỉ là có chút buồn bực."

"Mấy ngày trước, không phải cậu đang thiết kế sao?"

"Ừm," Takemichi gật đầu, nói đến chuyện này, khóe mắt liền không khỏi giương lên.

"Mikey nói dự án của Phạm Thiên có thể cho tôi làm thử, đến lúc đó trích phần trăm cho tôi."

Cậu biết, anh là muốn cậu ở nhà không buồn chán.

Yuzuha liếc nhìn hai đầu lông mày cậu đang cười, hai tay không khỏi nắm chặt túi xách. Thật ra Takemichi đã khôi phục không tệ, ít nhất Mikey thỉnh thoảng có đôi khi cố ý chạm vào tay cậu, lại gần tay chân tiếp xúc, cậu cũng sẽ không như lúc trước hoảng sợ đẩy ra. Bệnh này dù sao cũng là tâm bệnh, cho nên phải cần nhiều thời gian.

Năm mươi vạn, Yuzuha là một người phàm, nói không động tâm đó cũng là giả dối.

"Takemichi, hiện tại cậu cảm thấy hạnh phúc không?"

Manji vung vãi hạt dưa khắp nơi, Takemichi tức giận một tay cầm nó lên đến trước mặt, "Tự mình đi chơi đi, lì lợm nữa để cho anh ta về trừng phạt ngươi."

Manji co lên, cố thu lại bộ lông làm cả người tròn vo, hai mắt đen bóng phát sáng như hạt châu nhỏ, một chút cũng không có ý tứ sợ hãi, thủ đoạn của Mikey tiểu tử sớm đã nếm qua, không phải là xách nó ra ngoài cửa đóng cửa lại sao, ai sợ ai.

Takemichi để nó lại trên mặt đất, giũ hết vỏ hạt dưa trên người xuống, lúc này mới nhìn Yuzuha.

"Tôi cũng không biết, nói không ra, trong mắt của tôi bất hạnh hay hạnh phúc cũng đã không còn quan trọng."

"Vậy cậu đối với Sano tổng thôi, tôi nhìn ra được anh ấy đối với cậu rất tốt."

Takemichi cười cười, trên mặt điềm tĩnh có chút ít trong trẻo lạnh lùng. "Anh ta có thể đối với người nào cũng rất tốt, cô biết thứ không thể có nhất giữa chúng tôi là gì không?"

"Là gì?"

"Yêu."

Ánh mắt Takemichi đang hướng mặt đất ngước nhìn Yuzuha, khóe miệng có chút vô lực tách ra. "Cùng với gia đình, Yuzuha cô cũng biết, ai không muốn kết hôn chứ?"

Mà Mikey cho không được.

Ánh mắt Takemichi âm u, trong lòng có chút buồn bực, cậu nên xem thường không phải sao? Làm sao lại có thể nói những lời vô nghĩ đó.

Yuzuha không nói gì nữa, những lời nói hẳn là nên dừng lại đúng lúc, cô vẫn hiểu được điều này.

------

Chớp mắt, mùa thu hiu quạnh cũng đến, đây là thời điểm những cây bạch quả trong Ngự Cảnh Uyển nở rộ nhất, vàng tươi, nổi trội bên cạnh những cảnh trí kia, hết sức bắt mắt. Đúng lúc Mikey trở lại, mời vừa dùng xe, đã thấy bên trong vườn hai dáng người bận rộn không ngừng.

Trên bàn dưới tán cây bạch quả, bày biện nước trái cây cùng với đồ ăn vặt, Takemichi mặc bộ đồ đơn giản màu trắng, dường như đang lật qua lật lại cái gì, Rem đem nguyên liệu nấu ăn từ trong mâm giao trong tay cậu, Mikey đến gần nhìn kỹ, mới thấy hai người đang nướng đồ ăn. Manji vây dưới chân Takemichi không ngừng lượn vòng, cái mông nhỏ vểnh tới vểnh đi, liền thấy cái đuôi ngắn nhỏ ngoe nguẩy.

"Manji, đi ra đi." Takemichi dùng chân đẩy nó ra chút ít.

"Gâu gâu –" tiểu tử còn trở lại, cặp chân ôm ở bắp chân Takemichi, trong miệng nước miếng cũng muốn trào ra.

Takemichi lại tái diễn động tác mới vừa rồi, làm sao cũng dứt không ra, cậu lật cánh gà trong tay, tưới nước sốt lên, lần này mùi thơm càng nồng nàn, cánh gà bị nướng vàng óng, trên kệ nướng còn có hải sản, thịt bò, đùi gà các loại... Rem ở bên cạnh ép nước trái cây, quay đầu lại đã nhìn thấy Mikey đứng ở đó.

Cô vừa muốn lên tiếng, người đàn ông liền hất hất tay, ý bảo cô không cần mở miệng.







___End chương 90___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro