Chương 83: Liên luỵ
Cảnh sắc nơi này rất hợp lòng người, điều kiện rất tốt, trong tay Takemichi còn có mấy vạn gửi ngân hàng.
"Tiền thuê nhà bao nhiêu, tôi trả cho anh."
"Không cần phải trả."
Izana dập tắt thuốc trong gạt tàn, "Căn nhà này là người khác tặng, tôi cũng không ở. Takemichi, không cần cứ nói chuyện tiền bạc với tôi, giúp cậu là tôi cam tâm tình nguyện."
Takemichi giật mí mắt, nhớ tới hai chữ 'hối lộ', Izana thấy vẻ mặt này của cậu, cười cười.
"Không cần phải lo, đây là chuyện quang minh chính đại, cậu cứ việc yên tâm ở."
Hắn đứng dậy đi đến ban công, thân thể dựa vào lan can, một tay chỉ hướng cách đó không xa.
"Trong khu dân cư có siêu thị, cũng có hệ thống nhà hàng, ở nơi này, không cần lo lắng vấn đề sinh hoạt."
Takemichi cùng đi theo ra ngoài, trên mặt vẫn có một chút cảm giác mơ hồ, đối với người đàn ông bên cạnh, đây là lần đầu tiên cậu gỡ bỏ khoảng cách.
"Tôi làm như vậy, cuối cùng có phải là uổng công vô ích không?"
"Takemichi, bất cứ việc gì không thử qua làm sao biết?"
Izana lấy ra một điếu thuốc, Takemichi thấy hắn tự nhiên đốt, môi mỏng nhẹ mân lên, liền nhả ra một vòng khói. Cậu thấy vậy suy nghĩ xuất thần, hắn so sánh với Mikey, loại đàn ông ác ma đó, kì thực có chút mị hoặc người.
"Cho tôi một điếu thuốc được không?"
Izana nheo mắt lại nhìn cậu, "Cậu biết hút thuốc?"
"Tôi không biết."
Chẳng qua là thấy bọn họ lúc phiền não luôn hút nó, thứ khói này, mới có thể giảm bớt lo lắng trong lòng cậu lúc này.
"Vậy thì đừng hút, nó không phải thứ tốt."
Izana vừa nói vừa dập thuốc, "Tôi từ trước tới giờ không có nghiện, người bị nó kiểm soát sẽ giống như ma túy, yếu dần."
Takemichi mỉm cười, cánh mũi vẫn còn mùi khói kích thích đó, xem ra Izana là một người có ý chí mạnh mẽ.
"Xem xem ở đây còn thiếu cái gì, tôi dẫn cậu đi mua."
"Không cần." Takemichi đi tới góc ban công, chỗ này có trồng một giàn hoa, phía trên bày biện mười mấy chậu hoa đủ loại.
"Để cảm ơn anh, buổi tối tôi mời anh ăn cơm, tôi xuống bếp."
"Thật không?"
"Anh không tin lời của tôi, hay là không tin tài nấu nướng của tôi?"
Takemichi không biết là bởi vì thay đổi hoàn cảnh mới hay vì cái gì, hôm nay dường như bắt đầu nói nhiều như vậy, nụ cười rạng rỡ hồi lâu vẫn chưa tan, lại trở lại.
Trong nhà không cần thu dọn, cái gì cũng có sẵn, bởi vì siêu thị ở trong tiểu khu nên cũng không có nhiều người, hễ gặp gỡ, họ sẽ cùng Izana chào hỏi mấy tiếng. Takemichi đi ở phía trước, hắn đẩy xe phía sau, củi gạo mắm muối, cùng một chút ít thịt cá rau dưa, Takemichi đơn giản chọn lấy, đủ sáu món ăn, một chén canh.
Phía trước, một đứa bé ngồi trong xe đẩy siêu thị, thừa dịp người lớn không chú ý liền nghịch ngợm, không khống chế được làm chiếc xe đẩy phóng đi thật xa. Takemichi chỉ lo cúi đầu chọn lựa thực phẩm, cũng không chú ý. Lúc sắp đụng nhau, Izana xoay người một cái, tay trái ôm lấy eo Takemichi kéo cậu đến nơi an toàn, tay phải thì giữ lấy chiếc xe, vững vàng giảm tốc độ xe lại.
"Oa oa oa ——" đứa trẻ bắt đầu khóc, tiếng khóc xen lẫn sợ hãi cùng ủy khuất, một người phụ nữ vội chạy đến.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cảm ơn a..."
Nói xong lời cuối cùng, lời nói liền có chút ít lộn xộn, Izana tao nhã cười, làm cho người ta có cảm giác không quá gần, cũng không xa lạ một chút nào.
"Cẩn thận, con nít rất nghịch ngợm."
Hai tay Takemichi vẫn còn cầm mấy bịch khăn ăn, cậu chỉ cảm thấy bên hông nóng bỏng lợi hại, bàn tay hắn làm cả lưng cậu giống như bị thiêu cháy. Takemichi muốn tránh ra, nhưng sợ đột ngột rồi ngược lại lúng túng, cậu cúi thấp đầu, lỗ tai phát ra ửng hồng. Izana lúc liếc nhìn cũng dường như ngây người, hắn ho nhẹ, nhận lấy đồ trong tay cậu để vào xe.
"Bên kia có CD hướng dẫn xoa bóp, cậu ở nhà không có chuyện gì xem một chút, đối với sự hồi phục của mẹ cậu hẳn là có ích."
Nói xong, liền lưu lại cái bóng lưng cho cậu. Takemichi đi tới, càng tiếp xúc, cậu càng phát hiện ấn tượng về Izana lúc ở quán bar đêm đó hoàn toàn khác nhau. Vẫn tưởng rằng, hắn chỉ là một công tử quần áo bóng loáng, nhiều nhất chính là ỷ vào quan hệ của thế hệ trước bưng bít kiếm cơm, không nghĩ rằng, hắn có năng lực cao siêu, vả lại làm việc sấm rền gió cuốn.
Trở lại căn hộ, trời dường như đã tối Takemichi không quên gọi điện thoại cho Hina. Cậu không có gạt Hina, nói nỗi khổ tâm riêng, còn đối phương cũng vỗ ngực tỏ vẻ, nếu Mikey đến liền nói cậu đã từ chức, tìm không được Takemichi.
Tất cả dụng cụ trong bếp đều mới toanh, Takemichi rửa sạch thực phẩm, chuẩn bị bắt tay vào làm. Izana mở cửa ra, đứng chắn ở cửa, ngắm nhìn bóng dáng không ngừng bận rộn, đáy mắt hắn nhàn nhạt cười, cuối cùng đã hiểu được lời nói của thế hệ trước, cảm giác như thế nào là nhà.
Takemichi đeo tạp dề, bắc chảo xào chín thịt băm, cổ tay cậu thuần thục di chuyển, không đến vài phút, cả phòng liền tràn ngập mùi thức ăn.
Lúc ăn cơm tối, Takemichi muốn mở cửa phòng để mẹ xuống giường, nhưng Mẹ Take kiên trì nói muốn ngủ, để bọn họ ăn trước. Cậu không lay chuyển được, chỉ đành phải đóng cửa phòng.
***
Ngự Cảnh Uyển.
Rem chuẩn bị một bàn đầy ắp thức ăn, còn có món Takemichi thích, cô cố ý gọi xe đi một vòng lâu mới mua được, đây cũng là ý của Mikey.
Trời bắt đầu tối, Rem đem món miso lên bàn, anh ngồi ở ghế đầu giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, chân mày vắt lên. Sở dĩ tin chắc Takemichi sẽ không dám có ý khác, anh yên tâm để cậu về một mình. Lấy điện thoại di động ra, kéo đến số điện thoại đầu tiên trong danh bạ, nhấn gọi, bên kia truyền đến âm thanh tít tít, hai đầu lông mày dịu đi, có lẽ cậu chỉ về trễ một chút mà thôi.
Takemichi đang cùng Izana nói chuyện gì đó, điện thoại đột nhiên vang lên, trên mặt bàn bóng loáng run càng lúc càng nhiều, trượt trên bàn mấy cái liền rơi xuống đất.
Takemichi cầm điện thoại lên, sau khi nhìn thấy số sắc mặt biến đổi, cậu không chút nghĩ ngợi ấn tắt.
Mikey dời điện thoại từ bên tai đi, Rem đứng bên cạnh có thể thấy rõ con ngươi u ám của anh, Mikey nhấn khóa bàn phím, bỏ điện thoại lên bàn.
"Ngày mai, tôi tặng cậu một chiếc điện thoại mới." Thần sắc Izana cũng rất điềm tĩnh.
"Không cần." Takemichi tắt nguồn, sau đó đưa điện thoại di động đẩy tới trước mặt Izana.
"Anh đợi lúc trở về giúp tôi vứt nó đi, nếu lỡ bên trong cài đặt thứ gì, ngược lại thành gánh nặng."
Hắn bỏ điện thoại vào túi quần, "Trong khu có rạp chiếu phim cùng cửa hàng, cuộc sống như vậy sẽ không kéo dài lâu đâu."
"Anh ta có phải có quan hệ vô cùng rộng?"
"Cậu không hiểu gì về hắn ta sao?"
Takemichi bới cơm trong chén, "Tôi chỉ biết anh ta tên Mikey, biết anh ta là tổng giám đốc Phạm Thiên, còn biết anh ta cùng xã hội đen có quan hệ, những chuyện khác cũng không rõ."
Izana đặt chiếc đũa bằng ngọc trắng sáng lên bàn, hai tay đan lại để trước mặt, con mắt lộ ra có trí sắc sảo, bộ dạng rất thông minh.
"Thật ra thì, ban đầu khi hắn vào thành phố Tokyo, không ai biết thân thế. Chúng tôi đều không điều tra ra gia đình của hắn, nhưng nếu không có hậu đài vững chắc, làm sao có thể vừa tạo dựng Phạm Thiên, còn lũng đoạn chợ đen, nếu như bây giờ có hình phạt mà nói, hắn ta đã sớm chết trăm vạn lần rồi. Giao dịch ma túy, mua bán súng, nhưng chẳng qua những thứ này không có chứng cứ, cũng tìm không ra liên lạc cánh dưới của hắn, cho nên trị không được tội của hắn."
Trước kia, Takemichi chẳng qua là suy đoán, nhưng bây giờ nghe Izana nói như vậy, cậu chỉ cảm thấy hàm răng run rẩy. Vừa âm thầm may mắn hiện tại đã rời xa Mikey, anh ta là ác ma, trên tay nhuộm đầy máu tươi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác lấy mạng.
"Tôi không nghĩ rằng, anh ta phức tạp như vậy."
"Muốn lấy tính mạng của Mikey chỗ nào cũng có, tôi khuyên cậu nên tránh xa hắn một chút."
Takemichi đem chiếc đũa gẩy gẩy cơm trắng, trong đầu chợt nhớ đến Mikey đè lên mu bàn tay Rindou, sau đó tàn nhẫn một phát bắn xuống. Lúc đó, ngay cả mắt cũng không nháy một cái, giống như chỉ xuyên qua một tờ giấy mà thôi. Hai mắt cậu bị nhuộm đỏ, hoảng sợ nhắm mắt lại.
"Cậu làm sao vậy?" Izana thấy cậu có gì đó khác thường, lời nói lộ ra chút lo âu.
"Không có chuyện gì, hình như là bị con gì cắn." Takemichi làm bộ xoa xoa mắt.
"Tôi chỉ sợ sẽ liên lụy đến anh."
Izana khẽ động cánh môi, lộ ra hàm răng trắng tinh, xem thường, "Hắn không đụng được tôi đâu."
***
Bên kia, tay phải Mikey nắm chặt điện thoại, tầm mắt nhìn trên bàn bàn đầy thức ăn. Rem thấy anh không nói lời nào, hình như gọi cho cậu Take không được.
"Thiếu gia?"
Con ngươi bén nhọn thu hồi, anh hoắc mắt đứng dậy, giọng nói lộ mấy phần tàn nhẫn.
"Takemichi, nếu lần này em còn dám giở trò với tôi, xem tôi không đùa chết em!"
Nói xong, một cước đá văng ghế, sải bước ra phòng khách.
Cửa sổ hướng bắc nhà Takemichi dần dần chìm trong màn đêm, Mikey thắng xe lại mở cửa. Anh xông lên cầu thang cũ rách, bên trong không có ánh đèn, chỉ nghe tiếng bước chân dồn dập vang lên, không gian yên tĩnh hồi lâu bị đánh vỡ, anh liền một mạch đi đến cửa nhà cậu, dùng sức gõ.
Mikey như thế nào cũng không nghĩ được, cậu lại dám trốn.
Hơn nữa còn là làm trò trước mặt anh, chẳng kiêng nể, nghênh ngang đi ra ngoài, anh cho rằng cậu đã thỏa hiệp sẽ không phản kháng, nhưng không ngờ đến phút chót lại cho anh một phát nặng như vậy. Được, Takemichi, đùa giỡn tôi cậu nghiện rồi đúng không?
Mikey nắm chặt tay, từ hành lang tối om bước xuống, anh giống như là dã thú bị vây lại thở hổn hển, trong lòng ngực có ngọn lửa đang thiêu đốt nổ tung. Trốn sao, anh muốn thấy cậu có bao nhiêu bản lãnh, lúc trước là anh không muốn truy cứu, lần này, cậu nhổ râu cọp, liền muốn chạy như vậy?
------
Izana không có ở lâu, ăn cơm xong liền đi, Takemichi để lại đồ ăn cho mẹ, thu dọn sau đó vào bếp rửa.
Mẹ Take thật ra không có ngủ, lăn qua lộn lại, chỉ cảm thấy thời gian gần đây đều mơ một giấc mơ giống nhau. Bà ngồi lên xe lăn đi tới phòng bếp, ngôi nhà nhỏ kia không thể so với nơi này, trong phòng bếp có thể chứa rất nhiều người.
"Mẹ? Người đã dậy." Takemichi xoay người, chân liền đụng phải phía sau xe lăn.
Cậu đẩy mẹ đến trước bàn ăn, "Mẹ ăn cơm đi, đồ ăn có chút nguội mất, con đi hâm lại."
Mẹ Take kéo tay cậu, mặt Takemichi trước sau đều hướng nơi khác, cậu trốn tránh một ngày, nhưng sự tình sẽ không tự mình đi tới, vẫn cần giải thích đầy đủ.
"Michi, người đàn ông vừa nãy là ai?"
"Mẹ."
Cậu ngồi xổm xuống, vốn định bình tĩnh hòa nhã nói chuyện, nhìn thấy cặp mắt đầy từ ái của mẹ, những lời giải thích đều kẹt lại cổ họng, không thể đi lên, lâm vào thế bí.
"Anh ấy muốn vươn tay ra giúp chúng ta, con không còn đường khác để đi, chỉ có thể mang theo mẹ trốn đi."
Bà ôm Takemichi trước ngực, một tay khẽ vuốt đầu cậu mấy cái, bà cúi người xuống, cằm cố hết sức tựa vào đỉnh đầu Takemichi.
"Michi đi đâu, mẹ liền ở đó. Chúng ta không có thù oán với ai, rốt cục là người nào muốn đem chúng ta ép đến đường cùng?"
"Mẹ, chỉ cần có mẹ bên cạnh, con liền mãn nguyện. Con biết mình còn có một mái nhà."
Takemichi dùng sức ôm eo bà, dưới ánh trăng trong trẻo, hình ảnh gắn bó kề cận đầy trân quý.
Phía chân trời, trăng sáng giống như là vòng tròn giắt lên bầu trời, ánh chiều tà chiếu rọi, lại cứ có một vệt diễm hồng sắc ráng màu kề bên, đem bóng đêm yên lành nhuộm thành màu máu mông lung như sương.
Takemichi đem thức ăn cho vào lò vi sóng hâm xong, mẹ Take liền ăn tối.
"Michi, Rin đâu rồi, nó biết con ở đây không?"
"Mẹ."
Cậu cố gắng trấn tỉnh giọng nói, trên thực tế, sau cơn đau cũng không khắc sâu giống cậu tưởng tượng. Chẳng lẽ đúng như lời Mikey, cậu yêu Rindou, không đến tận xương tủy?
"Con cùng Rin là không thể, anh ta có cuộc sống của riêng mình."
Mẹ Take tựa hồ khẽ thở dài, "Được rồi, chuyện như vậy cũng là con tự mình quyết định, có thể từ bỏ được chính là tốt nhất."
Cậu gần như điên lên yêu cầu duy nhất. Nhưng bọn họ lại không thể cho được đối phương.
"Mẹ, ở nơi này mẹ có quen không?"
Trên mặt giường lớn, đệm chăn ga giường cũng mới tinh, Takemichi co lại bên mẹ, cậu giống như lúc còn bé rúc thành một cục, chỉ là không gối lên vai, sợ bà không chịu nổi.
Takemichi tựa vào phía dưới cánh tay, "Mẹ, con ngủ cùng mẹ được không?"
"Được, có Michi bên cạnh, mẹ có ngủ ngoài trời cũng yên lòng."
Trong hốc mắt cậu ấm áp, lộ ra ý nghĩ chua xót, "Mẹ, thật xin lỗi, khiến người cùng con trốn đông trốn tây, có nhà cũng không thể quay về."
"Đứa trẻ ngốc này, nhà của mẹ chính là con, Michi ở đâu, nhà của mẹ ở đó."
Takemichi ôm chặt bà, cửa ải này, cậu không biết có trốn thoát không, nhưng Izana nói rất đúng! Không thử, làm sao biết được.
------
Cuộc sống ở đây rất đơn điệu, ngày thứ hai, Takemichi đi mua điện thoại mới, cậu đẩy mẹ tản bộ ở tiểu khu, nhàn hạ, xem phim, đi dạo siêu thị một chút.
Công việc bên kia của Hina, đợi sau khi dàn xếp tốt, cậu vẫn có thể quay lại, chốn yên thân tạm thời này, ngoài Izana, không ai biết. Takemichi cảm thấy hiện tại mỗi ngày cũng trôi qua rất yên bình, cậu cũng không cảm thấy nhàm chán, vừa lúc nhân cơ hội này ở bên mẹ nhiều một chút.
Bên kia Mikey, đã hận không thể đào bới cả Tokyo lên, nhưng lần này cậu hoàn toàn biến mất. Anh thậm chí sai xã hội đen, ngoài sáng bí mật, hai nhóm người lùng sục khắp nơi tìm kiếm.
Ryo tới Ngự Cảnh Uyển, Mikey thường hay quên đồ. Rem đang dọn dẹp phòng khách, nhìn thấy cô, ngẩn người, "Ryo tiểu thư."
"Ừ, Sano tổng kêu tôi đến lấy vài thứ."
Ryo cố tình giơ giơ cái chìa khóa ở đầu ngón tay, phảng phất mùi vị nữ chủ nhân. Rem cũng không phải là thích cô, so sánh với Takemichi thong dong bình tĩnh, cô gái như vậy, kỳ thật trong xương cốt quá mức đường hoàng.
Cô theo cầu thang xoắn đi lên, một màn một cảnh nơi này, cô tất nhiên là quen thuộc. Ryo tay khẽ vuốt trên lan can, trên mặt tường đen trắng giao nhau, treo những bức danh họa Italy. Cô cũng không đến thư phòng trước, mà là đẩy cửa phòng ngủ ra, khóe miệng cong lên sau khi tiếp xúc mùi hương bên trong, liền chậm rãi rơi xuống.
Căn phòng từng có người, cô chỉ cần liếc một cái liền có thể phân biệt được.
Cô rõ ràng nhớ sau khi Takemichi đi, bên trong phòng Mikey mọi thứ đều đổi thành đồ mới, cũng không có người nào vào ở nữa.
Ryo bước nhanh đến trước tủ quần áo, sau khi nhìn thấy bên trong đầy quần áo, hai chân cũng không đứng vững nữa, cô xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, đứng ở cầu thang.
"Rem, Rem!"
Rem đang lau chùi vội vàng vẫy khô hai tay chạy đến, "Ryo tiểu thư, có gì sai bảo?"
Ryo cố gắng duy trì nét mặt ưu nhã, nhưng sắc mặt cứng đơ, nhìn qua rất khó coi, "Sano tổng, có dẫn người khác đến ở lại sao?"
Rem biết được ý của cô, trong lòng không khỏi khuây khỏa, "Dạ có."
"Là ai, cô biết không?"
"Là cậu Take."
"Take?" Tay Ryo đặt trên lan can nắm thật chặt, có chút khó có thể tiếp nhận, liền muốn xác nhận.
"Cô nói là Takemichi?"
"Đúng." Rem nhìn thấy sắc mặt cô ta tái nhợt, bắt đầu nói thêm.
"Thiếu gia mấy ngày nay đều kêu tôi quét dọn một lần, nói là cậu Take sẽ về ở. Lần này trở về, sẽ không đi nữa, thiếu gia đều chuẩn bị xong hết cả, chờ cậu ấy đến người không là được."
Ryo chỉ cảm thấy cổ họng giống như là thiêu cháy khó chịu đứng trên hành lang rộng rãi. Cảm giác châm chọc gấp bội, cô cân nhắc đuổi mọi phụ nữ bên cạnh Mikey, nhưng Takemichi, trước sau như kim châm, sợ rằng đã ghim vào lòng Mikey rồi.
"Cậu ta đã tới sao?"
"Vâng ạ."
Rem bộ dáng vô tội, "Cách đây không lâu, buổi tối còn ở lại chỗ này qua đêm, ngày thứ hai thiếu gia đã nói cậu Take dời tới ở."
Ryo trước mắt ảm đạm xuống, không nói gì nữa, cô xoay người trở lại phòng, sau khi lấy đồ, mặt vô thần sắc xuống lầu.
Rem tiễn cô ta ra khỏi Ngự Cảnh Uyển, trên mặt giấu không được đắc ý, nghĩ thầm, cho cô bình thường tới đây đắc chí, chỗ này cũng không phải là để lại cho cô ở.
Đứng trong hoa viên biệt thự, Ryo trên mặt mây đen bao phủ, móng tay cắt tỉa gọn gàng bấu giấy tờ, cho đến khi truyền đến cảm giác đau đớn gãy lìa mới từ từ buông ra. Cô nhớ đến tấm hình trong điện thoại, lúc ấy chỉ là phòng ngừa, không nghĩ sẽ có ngày dùng tới.
Cô vội vã rời đi, mua một thẻ sim không cần đăng kí, dừng xe ở đường lớn, Ryo tìm hình trong điện thoại.
Cho dù ai nhìn, cũng sẽ cho đây là một đôi tình nhân, mắt cô lộ vẻ lo lắng, bức hình đặc sắc như vậy, may mà cô kịp thời chụp được, nhìn từ đằng xa, Takemichi cùng Izana rất gần, thân thể dường như cùng một chỗ, lại còn tay nắm tay. Cái quan trọng nhất chính là bối cảnh khách sạn phía sau, màn đêm sớm đã rũ xuống, cảnh tượng như vậy người nào sẽ không mơ tưởng viển vông?
Có một số việc, trùng hợp như vậy, Ryo nếu biết được tình cảnh bây giờ của Takemichi, đánh chết cô cũng sẽ không gửi tấm hình này.
Ngón tay ấn nhẹ, đến khi truyền đến thông báo. "Đã gửi đi", lúc này mới toàn thân thoải mái dựa vào ghế.
Mikey đang họp, điện thoại di động bỗng dưng run lên, anh cũng không để ý, sau khi cuộc họp kết thúc, mệt mỏi rã rời dựa vào ghế salon.
Takemichi không quyền không thế, lại không thấy có ai thân thích, anh bày thiên la địa võng, nhưng ngay cả cái bóng dáng cũng tìm không ra, giải thích duy nhất, là có người đang âm thầm giở trò quỷ.
Mới đầu, anh cho là Rindou, nhưng Sanzu phái người đi báo lại, Rindou mấy ngày nay đều dưỡng bệnh trong nhà, cũng không tiếp xúc với người khác.
Mikey lấy điện thoại di động ra, ngón cái ấn nhẹ, anh cũng không để ý, tầm mắt như cũ xuất thần hướng nơi xa, cho đến khi tấm hình được mở ra, anh mới liếc nhìn.
Hai tròng mắt cuồng loạn lộ ra như đao nhọn sắc bén, Mikey đem hình phóng to, toàn bộ bức hình cho thấy Takemichi đang tựa mặt vào vai Izana. Người đàn ông cúi thấp đầu dường như đang thân thiết nói với cậu gì đó, mà Takemichi thì bộ dáng thuận theo, thân thể gầy guộc được bao trùm bởi đèn neon ngũ sắc. Thần sắc an bình như vậy, cậu chẳng bao giờ bày ra trước mặt anh, bối cảnh phía sau, đó là khách sạn năm sao anh đương nhiên quen thuộc.
Mikey tiện tay ném điện thoại ra xa, chiếc điện thoại đắt tiền chạm phải bức tường cứng rắn rơi xuống, chia năm xẻ bảy, hình ảnh chói mắt lúc này mới xám xịt xuống, Izana!
Anh tức giận lồng ngực phập phồng, cậu có thể đã quên, Izana đối với cậu từ trước đến giờ co rắp tâm, lúc ở quán bar phế đi Naoto nửa cái mạng, anh vì cứu cậu vết sẹo kia vẫn còn. Cậu ngược lại, không minh bạch như vậy ở bên cạnh hắn xem cái gì là đạo lý?
Con mắt Mikey cháy giận, thì ra anh tìm khắp nơi không thấy, có thể hay không, là Izana giúp ẩn nấp rồi?
Chàng trai này, bản lĩnh làm giao dịch rất có nghề, nghĩ tới cậu cùng Izana có giao dịch gì đó, Mikey liền không ngồi yên được nữa, anh khiến cho cậu bức bách đến vậy sao? Vì muốn trốn đi, cậu tình nguyện nằm phía dưới người đàn ông khác cợt nhả.
------
Lúc Izana đến, mẹ Take đang trong phòng nghỉ trưa, còn Takemichi thì ngồi phòng khách xem TV.
Hắn cũng không xem mình là người ngoài, vào đến cửa đã than đói bụng, hỏi có cơm thừa không bố thí hai chén. Takemichi nghiêng người để hắn vào, tất nhiên không để Izana ăn thức ăn thừa, liền làm cho hắn hai món ăn đơn giản.
"Ở đây đã quen chưa?"
"Rất tốt." Takemichi nhớ tới cái gì, liền đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy chút đồ.
"Tôi không biết chọn đồ, không biết cái này anh có thích không."
Izana để đũa xuống, thấy cái đồng hồ đeo tay, hắn cầm lên nhìn kỹ, cái này trị giá vài vạn yên.
"Muốn như thế nào lại tặng tôi cái này?"
Đắt nữa Takemichi mua không nổi, cũng không biết như vậy hắn có ngại quá rẻ tiền hay không, "Tôi muốn cảm ơn anh, cho nên liền muốn mua tặng anh thứ gì đó."
Nguyên nhân trong đó Izana rõ ràng biết, đây là thay cho tiền thuê nhà, Takemichi không muốn nợ anh.
"Nhìn rất đẹp, tôi rất thích."
Izana đưa cổ tay đến trước mặt Takemichi, "cậu mang vào cho tôi đi."
Nghe hắn nói thích, cậu nhất định là cao hứng. Takemichi đưa tay mang lên, điều chỉnh độ rộng, Izana thấy sống mũi cậu cong lên khéo léo, bàn tay bận rộn mang giúp hắn, gần như vậy, có thể thấy những gân tay xanh đậm rõ ràng.
Takemichi ngẩng đầu, liền thấy đối phương tóc trắng đang liếc nhìn cậu, con ngươi sáng rực, Izana bị bắt gặp, cũng không lộ vẻ lúng túng, hắn nhoẻn miệng cười, nhưng Takemichi tâm tư vô tạp niệm, không để ý bỏ qua.
Izana sờ sờ lỗ mũi, Takemichi đem món ăn đẩy trước mặt hắn, "Tôi giúp anh bới một chén nữa nhé."
Hắn thật ra đã no rồi, quỷ thần xui khiến gật đầu, cuối cùng hậu quả ăn quá no, khó chịu. Takemichi khoanh chân ngồi ở trên ghế salon, trong tay cầm điều khiển TV bấm mấy cái, bỗng nhiên liền xuất hiện mặt Hina. Cậu tin chính mình không nhìn lầm, còn có Emma cùng Ryo, phía sau bọn họ treo dải đỏ, nguyên nhân là vì khu căn hộ cao cấp sắp khánh thành.
Đèn flash lúc này xoay ống kính đi xa, Mikey thong dong bước đến, tiến tới bắt tay mấy người, Hina đỏ mặt lên, bộ dạng vừa mừng vừa lo.
Nơi nào có anh, dù là ánh sao sáng chói cũng không che được hào quang của người đàn ông này, trời sanh đã có năng lực làm điên đảo chúng sinh.
Izana nhận ra cô ấy, "Đây là bạn của cậu?"
"Đúng, là sếp của tôi."
Izana ngồi vào salon "vậy hợp tác với Phạm Thiên là cô ấy sao?"
"Đúng."
Takemichi nghiêng đầu lại, đã nghe được sự khác thường trong giọng nói hắn, cậu để điều khiển từ xa xuống.
"Chẳng lẽ..."
Izana dửng dưng lấy tạp chí trên bàn ra, ánh mắt lạnh lùng. "Nhất định là rước họa vào thân, cậu không cần phải để ý, vì mình sống là được rồi."
Cậu cũng đã trốn được rồi, lại còn liên lụy đến người khác, nhưng hợp đồng Phạm Thiên ký cùng Hoa Thiên, Mikey có lẽ không làm càng chứ? Huống chi, Hina bọn họ lại không biết cậu đang ở đâu.
Izana thấy sắc mặt cậu tối tăm, liền lướt qua cậu lấy điều khiển từ xa tắt TV. "Takemichi, tin tưởng tôi, những ngày này sẽ không để cậu sống lâu đâu."
"Tôi chỉ là nghĩ không thông."
Takemichi đứng dậy đi tới ban công, không khí trong lành vô cùng, cậu mua cái xích đu để bên cạnh bồn hoa, ngồi lên, hai cái bắp chân lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn.
"Mikey cho đến giờ cũng không thiếu phụ nữ, tính tình tôi lại không tốt. Tôi không chịu đầu hàng, anh ta cần gì phải ép tôi không tha? Anh ta càng như vậy, giữa chúng tôi lại càng không thể nào, anh ta rốt cục tính toán cái gì đây?"
Đều là đàn ông, Izana nghĩ Mikey nhất định đã có tình cảm với Takemichi. Chàng trai này quả thật khác người, cậu đẹp, nét đẹp không giống với cái loại không có chút hồn kia. Cả tâm hồn cậu đều có loại cảm giác làm người ta bị thiêu đốt rừng rực, rõ ràng là ngồi ở đó bình thản giống như xử nam. Lại có thể làm người bên cạnh máu sôi trào, cái loại cảm giác này, Izana hình dung không ra.
Nếu nói là nhất thời mê luyến, lại không hẳn vậy, người nào sẽ vì một người con trai có cũng được không có cũng không sao mà phí nhiều công sức như vậy? Mikey sợ rằng càng không.
"Cuộc sống sau này trôi qua như thế nào, cậu có nghĩ tới không?"
Hai tay Takemichi nắm ở hai dây xích đu. Sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu vào, cậu nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, Izana ở góc độc đó nhìn, có thể rõ ràng nhìn thấy tầng lông tơ ở đầu lông mày của cậu, da thật đẹp búng ra sữa.
"Tôi không nghĩ đến sau này, cửa này nếu có thể qua, tương lai của tôi mỗi ngày hẳn là tràn đầy ánh mặt trời."
Chỉ cần có thể rời Mikey, chỉ cần có thể né tránh anh ta, Takemichi tin chắc cậu có thể sống rất tốt.
Izana cười, miệng hắn biên độ cong ôn tồn lễ độ, khóe mắt Takemichi ngó chừng anh, cuối cùng không khỏi nhớ đến Rindou. Anh khi đó thích cười như vậy, bây giờ nghĩ lại, sớm đã thành vật không người cũng không rồi.
------
Qua nửa tháng sống yên ổn, khí sắc mẹ đã khá nhiều, Takemichi thấp thỏm bất an đếm từng ngày. Izana an bài cho cậu một chỗ thật tốt, giống như tách biệt hoàn toàn, cậu không biết được tin tức bên ngoài, cũng kiên định nghĩ muốn tiếp tục ở lại nơi này.
"Boss." Lúc Sanzu xuất hiện, đã là nửa đêm, Mikey nhíu mày, thấy hắn trở lại, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn.
"Tìm được rồi?"
"Vâng, tôi tự mình theo dõi Izana."
Sanzu đem hình trong túi quần để trên bàn trước mặt Mikey, anh không cần động tay cũng có thể thấy hình ảnh yêu kiều gầy guộc của Takemichi.
Mỗi một tấm đều là hình ảnh cậu ở cùng Izana, hai người sóng vai bên cạnh nhau, mặt trời chiều ngã về tây cảnh sắc đẹp không sao tả xiết. Bọn họ thỉnh thoảng nói cười, thỉnh thoảng im lặng, mà Mikey nhìn trong mắt Takemichi không có chút nào ghét bỏ, ngược lại là toàn bộ thư thái.
"Đó là khu dân cư riêng tư, an ninh rất tốt, tôi thử qua một lần, căn bản vào không được, tra được chỗ cậu ta dung thân xong không thể ở lâu, liền trở lại."
"Vào không được, liền phá cửa cho ta, một người cũng mang không ra được, ta còn giữ các ngươi lại làm gì?"
Lòng Mikey sớm đã cháy bừng bừng, "Coi như là công khai bắt cũng phải bắt được cậu ta, thì ra là núp dưới mí mắt thuộc hạ. Ngươi đi chuẩn bị, chỗ đó dù sao cũng là khu vực nhà nước, người này ta cướp đi, nhưng không thể để lại chút sơ sót."
"Vâng."
Sau khi Sanzu đi, Mikey ngồi một mình ở trong thư phòng. Anh vừa mở bật lửa, vừa khép lại, lúc sáng lúc tối, ngọn đèn nổi bật lên khuôn mặt tà tứ vô cùng. Khoé mắt anh vung lên độ cong bất thường, cái bật lửa bằng kim loại khép khép mở mở, phát ra âm thanh đụng chạm nguội lạnh mà kiên nghị.
Móng vuốt của tiểu mèo hoang thật lợi hại, nghĩ rằng trốn đi thì anh sẽ không tóm được cậu?
------
Takemichi đi xuống lầu mua thức ăn, mới đi vài bước, cảm giác có ánh mắt nhìn mình chằm chằm, quay đầu lại, cũng không có khác thường. Cậu thầm nghĩ mình là đa nghi, một Mikey, sớm đã làm cho thần kinh cậu suy nhược.
Từ siêu thị đi ra ngoài, mới đứng bên cạnh lan can màu trắng, Izana từng nhắc nhở cậu đừng đến gần, ở trên cột điện cao thế, cho nên mỗi lần đi ngang Takemichi đều cách xa xa, sợ điện giật chính mình.
"Bụp bụp —" bên tay phải, truyền đến âm thanh đập nện, Takemichi nhìn lại, cũng không nhìn thấy ai.
Lúc sắp cất bước đi, cũng không biết thứ gì lao đến đập vào chân cậu, Takemichi hai mắt cảnh giác trông qua, cũng không nhìn thấy người nào. Cậu dùng chân đá, dường như là một tờ báo, Takemichi vốn không định để ý bước qua, nhưng vô tình nhìn thấy gương mặt bi thương của Hina.
Mấy ngày nay, Izana không để cho cậu lên mạng, vừa không biết sao TV lại mất đài, Takemichi chỉ có thể ở nhà xem CD, đối với chuyện bên ngoài thật không biết.
Hơi thở bất an trong lòng ngày càng nhiều, cậu khom lưng nhặt tờ báo lên, sau khi mở ra đầu tiên đập vào mắt chính là Hina khóc rống. Còn có Emma cùng Naoto, mỗi người đều sắc mặt khó coi gần như sụp đổ.
Takemichi run rẩy ngón tay, mí mắt trực nhảy, chóp mũi cậu nổi lên vị chua, đọc nhanh như gió, xem xong bản tin, ngay cả đôi môi cũng run rẩy. Phạm Thiên cuối cùng chọn thiết kế của Takemichi. Đây vốn là chuyện tốt, nhưng sau khi ký kết mới phát hiện, an ninh có sơ sót, phòng thiết kế Phạm Thiên lần nữa tính món nợ, bên trong lọt ra danh mục hết sức trọng yếu.
Vì vậy, Phạm Thiên không ngừng muốn làm không công, còn muốn bồi thường hơn ngàn vạn phí tài liệu, nhưng do có hợp đồng với Hoa Thiên, khoản nợ này đẩy tới đẩy lui. Cuối cùng khấu trừ ở trên đầu Hoa Thiên, nhưng thủ tục chính xác, làm người ta không thể nói Phạm Thiên là lấy mạnh hiếp yếu, dù sao cũng là dựa theo luật pháp.
Bản thiết kế này, Takemichi hao tốn không biết bao nhiêu tâm tư, mỗi hạng mục kiểm tra không dưới 10 lần, sao có thể xảy ra lỗi? Lại nói, Mikey làm việc rất chặt chẽ, lúc thực thi chắc chắn sẽ cho người của mình xét duyệt một lần nữa, làm sao có thể mắc phải một sai lầm trẻ con này?
Nợ hơn ngàn vạn, Hoa Thiên vừa mới khởi bước, vốn tưởng rằng trước mắt tốt đẹp....
Takemichi vô lực rũ xuống hai tay, mặt trái tờ báo, đầu đề chuyên mục giải trí. Hime nhân vật chính trong loạt ảnh khiêu dâm bị phát hiện đang ẩn thân trong nhà Rindou, giám đốc tập đoàn Thiên Trúc lại còn có tin giật gân, người đàn ông độc thân trẻ tuổi thành đạt đó thật ra là kẻ nghiện. Mặc dù ảnh lộ ra ngoài chỉ là hình Rindou hút thuốc bình thường, nhưng báo chí luôn như vậy, chộp lấy được một chút đuôi, ai cũng đem ra cho là thật.
Nhất thời, tin tức tiêu cực ùn ùn kéo đến, đám chó săn hận không thể không ăn không uống canh giữ ở ngoài nhà Rindou. Còn về Hime làm sao quen biết Rindou, anh lại như thế nào không tính toán chuyện tin tức hình khiêu dâm của Hime, dường như phủ kín cả tạp chí.
Không tìm được chứng cớ liền vô căn cứ, chỉ cần có người chịu xem.
Takemichi trống rỗng, mấy tờ giấy mỏng liền rơi tán loạn dưới chân. Mikey muốn đối phó Hoa Thiên, vẫn không quên đem cậu kéo xuống. Báo giá là cậu làm, hôm nay phát sinh chuyện như vậy, đừng nói Hoa Thiên có thể hay không chết đi sống lại, Takemichi sau này cũng đừng nghĩ tại đây mưu sinh.
Uất ức xen lẫn tức giận, dường như là thiêu đốt trong lồng ngực, nhưng thêm nữa cũng vẫn là vô lực. Cậu giãy giụa bên trong thiên la địa võng chật chội, cảm thấy ngày càng hít thở không thông, càng ngày càng bị bó tay bó chân.
Về đến nhà, lấy món ăn rửa sạch, thái thức ăn sơ chế, Takemichi đem dầu cho vào chảo, cổ tay phát run, cho nên dầu cũng tưới vào trên nắp nồi.
"Michi, làm sao vậy?"
"Mẹ, không có chuyện gì, tay run một chút."
Takemichi đẩy mẹ đến phòng khách, "Nơi này toàn mùi khói dầu, đợi nấu xong con sẽ gọi mẹ."
Xoay người, đem cửa phòng bếp đóng lại, hai mắt cậu đã sớm không thấy rõ sự vật trong tay. Chuyện đến trên đầu, Takemichi mới cảm thấy được thế nào là vô lực, cái cậu gọi là phản ứng, trong mắt Mikey chỉ là một hài kịch thôi sao?
Hắn an tĩnh ngồi trong lúc mọi người quỳ lạy tứ phía, chờ cậu vấp phải trắc trở, chờ cậu đầu hàng. Sau đó, dáng vẻ thản nhiên vươn tay đến trước mặt cậu, "Xem đi, cậu cuối cùng cũng không chạy khỏi lòng bàn tay của tôi."
Takemichi kìm tiếng khóc, cậu vất vả chịu đựng, ngay cả đôi môi cũng bị cắn nát, mu bàn tay lau tròng mắt, nhưng nước mắt chua xót vẫn chảy đến khóe miệng. Loại mùi vị mặn chát này chảy vào trong miệng, cậu chỉ có thể một mình đau khổ nuốt xuống.
Đem vài món ăn đơn giản lên bàn, cậu rửa mặt, nhưng mắt vẫn còn có chút sưng đỏ, lúc ăn cơm mất hồn.
"Michi, có phải con có việc gì không?"
"Mẹ," cậu sau khi mở miệng mới ý thức ngay cả tiếng nói cũng ách lại.
"Nếu có người vì con mà vô cùng cực khổ, con có thể vui vẻ sao?"
Cậu nói xong liền rũ mắt xuống, không biết Hina bọn họ thế nào, chuyện đó không phải là dùng cực khổ có thể so sánh được. Hoa Thiên là tâm huyết của mấy người bọn họ, làm thành như vậy, là đả kích quá lớn.
"Michi, con nói Rin sao?"
Mẹ Take không hiểu nguyên do bên trong, nhưng từ sắc mặt cậu có thể nhìn ra, cái loại chất chứa này tối tăm tiến vào trong lòng, không nên xuất hiện trên mặt Takemichi.
Cậy suy nghĩ một chút, vẫn không thể để mẹ lo lắng, Takemichi gắp món ăn vào trong chén bà. "Mẹ, không có gì, con liền thuận miệng nói một chút, ăn cơm thôi ạ."
Izana nói với Takemichi, tất cả của cậu đều ở đây, chỉ cần mẹ không bị tổn thương, những người khác, cậu có thể nhắm mắt tránh đi, để không liên lụy này liên lụy kia, cậu đã làm đủ nhiều rồi. Izana nói, cậu nên lựa chọn ích kỷ, Mikey thấy không có kết quả, tự nhiên sẽ thu tay lại. Nhưng Takemichi dù sao cũng là Takemichi, những người kia sau khi bị trọng thương, vận mệnh lại cũng liên lụy ở trên người cậu. Cậu đi trước một bước, bọn họ liền rơi vào vực thẳm, cậu lùi một bước, bọn họ liền có thể bao la biển rộng.
Chẳng qua là người xuống địa ngục, đổi thành cậu mà thôi.
Mikey nắm giữ cổ tay của bọn họ, đang hung hăng dùng sức, Takemichi nhắm mắt lại, có thể nghe được tiếng thoi thóp. Cái loại hành hạ im hơi lặng tiếng này dịp trống rỗng mà vào, xâm chiếm trong lòng cậu xao động bất an.
------
Sau bữa cơm chiều, Takemichi tắm rửa qua liền sớm lên giường, bốn phía vắng lặng lại không tiếng động, cậu chỉ mở chiếc đèn ngủ nhỏ trên tường. Thời tiết nóng nhất đã qua, hôm nay mở cửa sổ, gió mát lạnh tiến vào vừa nghe tiếng lá xào xạc.
Bóng đêm bao trùm, Takemichi quấn chăn trên vai, lăn qua lộn lại đến nửa đêm mới lờ mờ buồn ngủ.
Trong tiểu khu, nhân viên an ninh đang cẩn thận kiểm tra giám sát, nơi này không thể so với chỗ khác, an toàn tất nhiên trọng yếu hơn. Chỗ bên cạnh vẫn là khu công nghiệp chưa khai thác, bất luận là ban ngày hay ban đêm, căn bản cũng không có người dễ dàng ra vào.
Nơi xa, bỗng nhiên truyền đến âm thanh ù ù, tùy tiện phá vỡ không gian tĩnh lặng nghe đinh tai nhức óc. Nhân viên bảo vệ mở cửa phòng trực ban, liền thấy trước mắt đột nhiên xông đến gần mười mấy chiếc xe độ theo sau chiếc xe thể thao, đèn lớn sáng chiếu làm chói mắt người nhìn, không thấy rõ đối phương. Hắn quơ dùi cui vừa định trách cứ, lại thấy chiếc xe thể thao dẫn đầu đạp chân ga, xông lên phía trước.
Xe độ còn viền bảo hộ kim loại, bốn bánh xe tăng tốc nhanh không kịp đỡ, nhân viên an ninh bị làm cho sợ đến vội vàng né tránh. Lấy lại tinh thần, cửa kéo đã bị đánh bay, bánh xe nghiền nát từng cái, xe phía sau xông đến không còn gì trở ngại.
"Này, đứng— đứng lại—"
Trong hành lang, giám sát viên thăm dò người đàn ông đội nón đen, mép nhếch nhẹ lên vừa vặn che đi khuôn mặt người đàn ông.
Loáng thoáng, chỉ có nhìn thấy thái dương lộ ra màu ánh bạc phất lên, hắn lấy từ trong túi ra bao tay da màu đen, động tác ưu nhã mà ung dung đeo vào, đem phun sương hướng về giám sát viên đang ló đầu ra.
___End chương 83___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro