
Chương 82: Giãy giụa một lần nữa
Cậu bình tĩnh liếc nhìn anh trên giường, theo dõi anh cúi người xuống, đem gương mặt ngạo mạn kề sát cậu.
"Còn nhớ rõ chúng ta lần cuối cùng lên giường không, em nói đó là giao dịch sao?"
Như anh đoán, sự yên tĩnh của Takemichi đã bị phá vỡ, Mikey cười cười. "Ban đầu nếu là tôi đồng ý thì sao, Takemichi, em đoán trước tôi sẽ không đồng ý? Em cũng lợi hại thật."
"Mikey," cậu gọi anh, cái tên "Manjirou" trừ đêm đó ở nông trang, cậu không bao giờ gọi qua nữa.
"Bây giờ nói những thứ này còn quan trọng sao?"
Anh dùng sức, hai tay ấn chặt bả vai Takemichi, đem cậu đè trên giường lớn, anh nghiêng người dậy, hai tay chống thẳng.
"Takemichi, em giỏi lắm, dám đùa giỡn với tôi như vậy, em là người đầu tiên."
"Tôi không có."
Takemichi muốn đứng dậy, nhưng hai vai bị kẹt chết dí, không thể nhúc nhích.
"Mikey, tôi chỉ muốn làm người bình thường, tôi không muốn xe xịn, biệt thự, tôi không muốn sống đề phòng lo lắng. Tôi không hi vọng người đàn ông của mình đêm nào cũng mang hơi thở của những người khác trở về. Anh biết không? Như vậy sẽ làm tôi cảm thấy rất bẩn, rất buồn nôn..."
"Takemichi!" Mikey đột nhiên tức giận la lên.
"Cùng em ở một chỗ, tôi không có thói quen đồng thời lên giường với người khác."
"Vậy sau này thì sao?"
Takemichi rống trả lại, "Vòng luẩn quẩn đó của các người, không phải là tôi có thể hòa hợp được, Mikey, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay không được sao?"
"Không được!"
Anh đứng dậy, chân bước trên mặt đất, xoay người, tàn bạo nói. "Cởi cho tôi, tôi đi ra, muốn thấy em trần truồng nằm ở đó."
Nói xong, tự mình đi tắm.
Trên người Takemichi chỉ quấn một chiếc chăn mỏng, rõ ràng cái mát mẻ khô ráo ban đêm, cậu lại cảm thấy rất lạnh. Mikey đi ra, trên người nước đọng còn chưa lau khô, anh bước mấy bước đến giường, những thứ nước kia liền chảy theo tay anh đến mặt Takemichi.
"Đi tắm."
"Tôi phải về nhà."
Anh nhíu chân mày, đem khăn lông vứt xuống mặt Takemichi, "Em suy nghĩ đi."
"Mẹ tôi ở nhà một mình, đợi không được, bà sẽ không ngủ, tôi phải về nhà!"
"Em muốn đổi ý?" Mikey nheo mắt lại, trong mắt lộ ra nguy hiểm.
"Anh thật muốn nhốt tôi ở trong phòng này sao?"
"Michi, tôi cho em một ngày, em có thể đón mẹ em qua, sau này phòng này là của em."
"Mẹ tôi sẽ không ở đây, tôi cũng không hy vọng bà thấy bộ dạng này của tôi, Mikey, tôi xin anh một chuyện được không?"
Hiếm thấy cậu có thái độ nhún nhường như vậy, anh nâng khóe miệng, "Nói."
"Tôi ở trong nhà, tôi không muốn được anh nuôi, tôi muốn đi làm, được không?"
"Takemichi, đừng quên, em đã không còn tự do."
Mikey vươn tay, đem cậu đặt dưới thân mình. "Vì Rindou, không phải là cái gì em cũng không quan tâm nữa sao?"
"Không chỉ vì Rindou."
Takemichi giọng nói ảm đạm, "Tôi không muốn thấy có người chết ở trước mặt tôi. Tôi không hiểu cách sống của anh, tôi cũng không làm gì được, nhưng là tôi không thích thấy máu đổ..."
Loại cảnh tượng đó, khắc vào trong lòng sẽ trở thành bóng ma, rất khó xóa đi.
Mikey nghiêng đầu, nhìn chằm chằm khóe mắt của cậu, cũng không biết là câu nào đã xúc động anh. Anh đưa cánh tay ngang trước ngực Takemichi, ánh mắt dần dần nhu hòa.
"Cách sống của tôi, chính là không để cho đối phương có cơ hội đánh trả. Michi, chỉ có người chết mới không thể đánh trả. Mình muốn mạng sống, thì không thể mềm lòng."
Trong giọng nói anh, thiếu mấy phần xấc láo, ngược lại có mùi vị cô độc, Takemichi mặt dán chặt mặt Mikey.
"Anh thật là máu lạnh."
Anh ôm lấy cậu, không mở miệng nữa, ánh sáng nhàn nhạt ở con ngươi yên lặng xuống. Mikey nhớ ra cái gì đó, cả khuôn mặt lộ ra tối tăm khác thường.
Takemichi duy trì cùng một động tác hồi lâu, cậu muốn đợi Mikey ngủ. Chừng nửa giờ sau, bên tai hô hấp tựa hồ là trầm ổn. Cậu nhẹ nghiêng đầu, lại thấy anh mở to hai mắt, vừa lúc chạm vào ánh mắt cậu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Takemichi không khỏi nhăn lại, Mikey thấy mặt cậu đầy dè chừng, liền đẩy cậu.
"Đi tắm."
"Tôi phải về."
"Muốn về đúng không?"
Cậu cho là có điều buông lỏng, liền cứng rắn khẩu khí, "Đúng."
"Được, tôi cùng em trở về, thuận tiện mang đồ của em chuyển qua."
Anh nói xong liền muốn đứng dậy, Takemichi vội vàng kéo cánh tay anh. "Anh lại muốn làm cái gì?
"Tôi muốn ân ái." Mikey nói nghiêm túc.
Takemichi vừa muốn trượt xuống giường, anh liền theo sát đến, tay xiết trước ngực cậu.
"Michi, tôi thật sự có chút nhớ em."
Dứt lời, trên tay liền bắt đầu hoạt động, Takemichi tránh đụng chạm của anh, "Tôi đi tắm."
"Tôi cùng đi."
"Mikey."
Takemichi không nghĩ anh sẽ như vậy lẽo đẽo bên cạnh. Cậu đẩy tay anh ra đến phòng tắm, mở đầy nước, ngồi xuống bên cạnh. Điện thoại hiện lên mấy con số quen thuộc, cậu chăm chú nhìn một hồi, hay là thôi đi, nhưng không hỏi lại không yên tâm, cuối cùng vẫn bấm điện thoại.
"Alo?"
Lúc kết nối được, bên kia truyền đến giọng nữ, Takemichi vừa muốn cúp, đối phương lại mở miệng trước.
"Là Takemichi sao?"
"Rin, có ở đó không?"
"Đã trở lại." Hime tiếng nói có chút khàn, giống như là đã khóc.
"Hiện tại Muto đang cầm máu cho anh ấy, Takemichi, rốt cục xảy ra chuyện gì. Bác sĩ nói, tay của anh ấy có thể không giữ được, toàn thân lại xanh mét, ý thức hoàn toàn không có, anh ấy rốt cuộc có chuyện gì?"
Takemichi nhớ tới phản ứng của Mikey lúc Angel-beat phát tác. "Đã có Muto, anh ta sẽ không có chuyện gì."
"Takemichi." Hime nhẹ giọng khóc nức nở, lời nói không còn cao ngạo như ban đầu.
"Nếu không phải vì cậu, Rindou cũng sẽ không có hôm nay. Tôi xin cậu, hãy bỏ qua cho anh ấy, tôi không muốn anh ấy càng lún càng sâu, đến cuối cùng ngay cả đường lui cũng không có."
Takemichi nắm chặt điện thoại trong tay, cậu rũ mắt xuống. "Cô yên tâm đi, tôi với anh ta đã kết thúc."
"Thật sao?" đầu bên kia điện thoại, truyền đến tiếng khóc.
"Tôi đợi ngày này, đợi quá lâu rồi, Takemichi, tôi đã dốc hết tất cả cho tình cảm này, nhưng tôi không hối hận. Ttôi yêu anh ấy, tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì."
Loại kiên nghị này của Hime, Takemichi không có, cậu cười cười, mặc dù khóe miệng vẫn khổ sở, nhưng càng nhiều, là một loại thoải mái.
"Vậy được, tôi chúc phúc cho các người, cô chăm sóc Rin thật tốt." Nói xong, liền cúp điện thoại.
Đã từng, dù tình cảm vĩnh viễn không rời như thế nào, không phải nói buông là buông được. Takemichi nói với chính mình như vậy, cậu đặt điện thoại bên cạnh, nhìn lên chiếc gương rộng rãi, thấy mặt mình đầy nước mắt. Cậu đưa tay ra, không ngừng lau chùi gương, nhưng gương mặt phản chiếu, nước mặt chảy càng nhanh.
Cậu cởi quần áo ra, cần cổ còn vết cắn của Mikey lúc động tình, trên cánh tay, lưng, hiện đầy vết xước lúc ma sát tường gạch. Takemichi rửa mặt, lúc ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Mikey đứng ở sau lưng.
Hai mắt cậu đỏ bừng, anh mặc áo tắm màu đen bước đến, Takemichi vội vươn tay, muốn đem áo tắm vắt bên cạnh mặc vào. Mikey kéo tay cậu trước một bước, anh để Takemichi chống đỡ trước mặt kính, hai mắt xuyên qua gương, suồng sã lưu luyến trên người cậu.
Cuộc điện thoại vừa rồi, từng câu một, anh đều nghe hết.
Mikey cúi đầu, nụ hôn nóng bỏng trên vai cậu, anh đè nửa người Takemichi xuống, đầu lưỡi khẽ liếm từng vết thương của cậu. Hai tay Takemichi chống đỡ trên bồn sứ, hai vai vì đau đớn mà thu lại, xương quai xanh duyên dáng càng xinh đẹp, đau như vậy, quả thật là đổ thêm dầu vào lửa.
"Mikey." Mồ hôi cậu to như hạt đậu rơi xuống, thân thể run rẩy.
Anh khẽ nếm mùi máu tươi, loại mùi vị này, anh rất quen thuộc. Anh giương con ngươi lạnh lùng lên, khóe miệng cười nhạt, dường như làm người ta nhìn không ra anh đang cười.
"Đau không?"
Cậu đoán không ra anh hỏi cái này nói là có ý gì, liền gật đầu.
"Có phải so với việc em phải quên Rindou còn đau hơn?"
Takemichi hai mắt xuyên thấu qua mặt kính nhìn anh, cánh môi Mikey dính chút máu, anh thẳng người lên, đem cằm nhẹ tựa vào đầu vai Takemichi.
"Xem ra, Rindou cũng không có đâm sâu vào lòng em, Michi, tôi muốn em nhớ kỹ, tôi là người đàn ông đầu tiên của em. Tôi đã khắc vào người em cốt nhục, nếu ngày nào đó em muốn quên tôi, trừ khi, là thay da đổi thịt."
Anh cắn lỗ tai cậu, làm cho cậu run rẩy, Takemichi quả thật cảm thấy sợ. Cậu càng hiểu rõ anh, càng muốn rời xa anh ngay lập tức.
"Mikey, anh yên tâm. Đời này, tôi có quên mất mọi người, cũng sẽ không quên được anh."
Ánh mắt anh bị ánh đèn chiếu rọi, cười châm chọc, anh dường như chỉ muốn cậu nhớ kỹ, mà không cần so đo dùng phương thức nào.
Trời đã tối, nhưng Mikey cũng không có ý định cho cậu về, Takemichi sợ mẹ ở nhà đợi, liền điện thoại về nhà. Tắm rửa xong, phía sau lưng vẫn đau rát, mặc áo tắm, cái loại ma sát này cảm giác thật khó chịu.
Anh nằm sấp trên giường tay chân dang rộng, thấy cậu đến gần liền lật người lại, để trống chỗ ngủ trước kia của Takemichi.
Cậu đứng ở bên giường vẫn không nhúc nhích, nhìn thấy trên tủ đầu giường có một quyển sách, là trước kia lúc nhàn hạ đọc qua.
"Đó là tìm được trong khe hở trên giường."
Vẻ mặt Takemichi dường như không thay đổi gì, nằm xuống bên kia, xoay người đi chỗ khác. Mikey thấy thái độ cậu lãnh đạm, liền vươn tay ra, ôm lấy cậu vào ngực mình, sau đó nói lời rất kỳ quái.
"Takemichi, em có trái tim sao?"
Con ngươi đóng lại của cậu giật giật, tuy cậu khó chịu, nhưng không lên tiếng.
"Tại sao tôi làm nhiều như vậy, nhất định không nóng lòng?" Hô hấp Mikey bên tai nóng bỏng không dứt.
Takemichi tiếp tục nhắm hai mắt, anh dĩ nhiên không biết cậu muốn cái gì. Cậu theo đuổi, anh phá huỷ, anh càng kín đáo làm mọi chuyện cho cậu, cậu lại không muốn. Đôi tay này cùng đặt một chỗ, sớm muộn cũng sẽ buông ra.
Lòng của cậu, là che đậy không nóng.
Cậu sẽ không để cho Mikey hâm nóng mình, thảm kịch một cước bị đá văng, không thích hợp diễn lần thứ hai. Mặc dù, cậu cố tình như vậy, nhưng ban đầu Takemichi thật là không động lòng sao?
Cho nên, người đàn ông này tuyệt đối không thể yêu.
Ở trên giường, cậu là người đầu tiên không chịu phối hợp với anh, Mikey mặc dù mỗi lần đều rất cực khổ, nhưng lại yêu loại cảm giác này, kích tình rút đi, Takemichi xoay người, kéo chăn cao hơn bả vai.
Cậu mông lung ngủ, chỉ cảm thấy nhiệt sau lưng từ từ tản đi, còn lại cảm giác mát mẻ, thư thái làm cậu chuyển động thân dưới. Cái loại cảm giác này lan tràn đến eo, dường như có mưu đồ xuống phía dưới.
Takemichi chuyển thân, ngăn chặn cánh tay anh, Mikey thử đưa tay mấy lần, anh nằm chết dí bên người Takemichi, cậu ôm nghi ngờ đóng hai mắt lại.
Hôm sau, khi Takemichi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, cậu trợn tròn mắt, đột nhiên đứng dậy, lúc xuống giường quá mãnh liệt, kéo theo chăn xuống, Mikey động động mi mắt.
"Em làm gì vậy?"
Takemichi chật vật từ trên mặt đất bò dậy, "Tôi muốn đi làm."
Mikey duỗi người biếng nhác, vẫn ưu nhã như cũ, "Hôm nay là Chủ nhật."
Takemichi suy nghĩ, lúc này mới phản ứng lại, ánh mắt nhìn lọ thuốc mỡ ở đầu giường, nhớ tới hôm qua lạnh lẽo trên lưng, động động cánh tay, quả nhiên liền bớt đau.
Cậu khó có thể tưởng tượng, Mikey lại mặt dày bôi thuốc mỡ vào vết thương cho người khác.
Takemichi nhìn xung quanh, chuẩn bị nhặt quần áo lên, mặc dù bẩn, nhưng vẫn có thể che chắn cơ thể.
"Trong tủ có quần áo."
Mikey đứng dậy, lấy đồ trong tay cậu ném xuống mặt đất, đẩy Takemichi đến trước tủ. Cậu hai tay khẽ mở, đã nhìn thấy hàng loạt quần áo hiệu treo trong đó, thậm chí vài cái còn trong túi chưa mở ra, mỗi cái đều vẫn còn mạc. Hai cánh tay Takemichi thả xuống, có chút vô lực.
"Mikey, đây đều là anh chuẩn bị?"
"Đúng." Anh xuống giường, hai tay ôm trước người Takemichi.
"Cũng căn cứ vào số đo của em, vì em chuẩn bị."
Cậu vươn hai tay ra, tùy tiện lấy bộ đồ Christian Dior trắng tinh, "Mikey, anh khẳng định, tôi sẽ trở về sao?"
"Đây là chuyện đương nhiên."
Anh cúi đầu, khẽ hôn má cậu. "Về nhà thu dọn đồ đạc, hôm nay tôi không có việc gì, tôi cùng em về."
"Không cần."
Takemichi không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, "Tôi chưa nghĩ sẽ nói thế nào với mẹ."
"Vậy tôi ở đây đợi em." Anh thông cảm hiếm có.
Lúc xuống lầu, Rem đã chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn, đầy một bàn ăn, dường như hận không thể mang hết đồ ăn bày lên một lượt. Takemichi cũng không có khẩu vị, uống vài ngụm sữa, liền muốn đứng dậy.
Mikey kêu Rem, dường như sai cô mua thứ gì, Rem ánh mắt lén lúng túng nhìn Takemichi, sau khi nghe anh phân phó, gật đầu đi ra ngoài.
"Đợi một chút đi." Mikey đè mu bàn tay Takemichi, vuốt phẳng đốt ngón tay cậu.
Rem trở lại, đem đồ đặt trước mặt Mikey, lúc này mới về bếp. Takemichi định thần nhìn lại, thấy một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp cùng một lọ thuốc tránh thai hàng ngày. Anh đẩy hộp thuốc tránh thai khẩn cấp đến trước mặt Takemichi, cậu hiểu ý anh, sau khi anh rút tay lại, lấy thuốc uống xuống.
"Tôi về nhà."
Cậu đứng dậy, đi ngang qua người Mikey, bị anh cầm cổ tay, "Michi, tôi chỉ chờ em đến tối."
Takemichi không nói gì, bước ra khỏi Ngự Cảnh Uyển.
------
Thời gian một ngày, còn sớm, Takemichi sau khi rời khỏi không biết đi đâu, nếu thật như Mikey nói, vậy mẹ làm sao bây giờ? Bà sẽ nhất quyết không ở Ngự Cảnh Uyển, đó vốn không phải là một ngôi nhà trọn vẹn, lại cũng không thể vượt qua bão táp mưa sa.
Takemichi đứng ở quảng trường trung tâm thành phố, chỗ này, có rất nhiều bồ câu trắng bay lượn, cậu ngẩng đầu, nhưng dù thế nào cũng bay không thoát.
Ánh mặt trời chiếu sáng trên đỉnh đầu, có chút chói mắt.
Izana dắt bạn gái đi ra khỏi cửa hàng, hắn đứng lại bên đường, ánh mắt rơi vào dáng người trong bộ đồ màu trắng. Takemichi ngồi trên bể phun nước, cậu cúi thấp đầu, nhưng lưng vẫn rất thẳng, đỉnh đầu như có ánh sáng mặt trời bao quanh. Izana chỉ cảm thấy, cuộc sống đen tối của hắn dường như được chiếu sáng.
"Cô về trước đi."
Bạn gái bên cạnh nghe được lời nói này của hắn, có chút giật mình, "Iza công tử..."
Tiếng nói chảy nước hơn nữa tay nũng nịu, cô không tin hắn không đầu hàng. Ánh mắt Izana hướng nơi xa, rút tay lại, lạnh lùng nói.
"Muốn mua gì thì tự mua, đừng phiền tôi, hôm nay cô có nhõng nhẽo cũng uổng công."
Cô gái thấy anh trở mặt, chỉ đành phẫn nộ thu tay, lại nói, chỉ cần những lời này của hắn, hôm nay muốn mua gì vẫn có thể mua được.
Takemichi yên lặng ngồi đó, một lúc lâu sau, giống như bức tượng điêu khắc, bên tai truyền đến tiếng còi xe. Cậu không động đậy, nhưng đối phương kiên nhẫn, Takemichi nhìn sang, đã thấy Izana nghiêng đầu, đối diện cậu cười.
Hắn ý bảo cậu lên xe, Takemichi đứng dậy đến bên xe, "Tôi phải về rồi."
"Tôi đưa cậu về."
"Không cần."
"Này," tay của hắn xuyên qua cửa sổ xe, kéo cổ tay Takemichi.
"Tôi nhớ rõ, cậu còn thiếu tôi bữa cơm, cậu sẽ không muốn trốn nợ chứ?"
Lòng bàn tay Izana thật ấm áp, bao bọc lấy bàn tay của cậu. Màu da ngăm khỏe mạnh cùng màu da trắng nõn của cậu đối lập rõ ràng, Takemichi nhẹ giãy dụa, nhưng hắn không có ý định buông ra.
"Được, tôi mời, nhưng lần này để tôi trả." Cậu không muốn nợ người khác, nhanh chóng trả hết nợ là tốt nhất.
Lần này Izana không dẫn cậu đến một nhà hàng lớn, mà là chọn một nhà hàng Tây nhã nhặn gần đó, cổng bằng hoa lan, cánh hoa màu trắng đón gió, có chút cô đơn mỹ lệ.
Takemichi chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuống, sau khi Izana chọn món tầm mắt lại rơi trên người cậu. Bộ đồ trắng mới ra của Christian Dior, hắn biết giá tiền không rẻ. Nhưng dù chỉ gặp Takemichi vài lần, cũng chẳng bao giờ thấy cậu mặc những bộ đồ xa xỉ như vậy.
Izana thu hồi tầm mắt không để lại dấu vết, rót rượu đến trước mặt Takemichi, cậu đưa tay phải nhận lấy, cũng không uống một ngụm.
"Sao thế, có tâm sự à?"
Takemichi cười cười, khi nào, trong lòng cậu có chuyện đã giấu không được, toàn bộ đều hiện trên mặt?
"Khu căn hộ cao cấp đó, tiến hành vẫn thuận lợi chứ?"
Thần sắc Takemichi lúc này mới thay đổi, có chút kinh ngạc, "Làm sao anh biết?"
"Chỉ cần tôi muốn, chuyện gì cũng có thể biết."
Izana nhấp nhẹ ngụm rượu, tròng mắt bỗng sáng lên, "Takemichi, sao cậu không tránh xa Mikey, không sợ lún càng sâu sao?"
Takemichi tim thắt lại, cúi đầu nhìn ly rượu đỏ tươi. "Làm sao rời đi? Tôi chỉ là người bình thường không quyền thế, Mikey động đầu ngón tay, là có thể đem toàn bộ cuộc sống của tôi phá hủy."
"Tôi có thể giúp cậu."
Lời hắn nói, rất bình tĩnh, làm cho lòng Takemichi xao động không nhỏ, cậu ngẩng đầu lên, thấy hắn cười, cũng không giống như đang đùa, "Anh?"
Thật ra thì, cậu đã sớm nghĩ đến. Chẳng qua là cậu cùng Izana không thân thiết, "Tại sao anh giúp tôi?"
"Tôi có thể giúp cậu trốn, bất quá, một thời gian lâu sau, đợi đến khi Mikey suy sụp, cậu mới có thể lấy lại ánh mặt trời, suy nghĩ thử được không?"
"Mikey, suy sụp?" Người đàn ông một tay che trời, sẽ có ngày như vậy sao?
"Đúng."
Bây giờ chưa đến lúc, ánh mắt Izana sáng quắc, "Tôi sẽ cho người bảo vệ cậu như bảo vệ nhân chứng. Cậu không cần sợ, hắn trước sau chỉ hoạt động trong thế giới ngầm, sẽ không dám quang minh chính đại đoạt lấy."
Takemichi do dự, nói như vậy cũng chẳng khác nào mất đi tự do, nhưng lại không giống cuộc sống bên cạnh Mikey.
"Thật sao? Được không?"
Cậu dao động.
"Tin tưởng tôi."
Izana cắt bít tết để trước mặt Takemichi. "Sớm muộn có một ngày, tôi sẽ làm cho hắn không còn đường lui, đến lúc đó, cậu liền chân chính tự do."
Nhìn khóe miệng hắn cười, Takemichi nhịn không được run rẩy, chính tà không phân, nhưng Mikey, thuộc về thế giới ngầm thôi sao?
"Nhưng, anh ta tối nay kêu tôi dọn sang."
"Sau khi ăn cơm xong, tôi cùng cậu trở về, chỗ ở cũng có thể dọn qua, công việc cậu có thể tạm thời gác lại. Takemichi, cậu phải nhớ kỹ, hiện tại mẹ cậu đang ở bên cạnh, những người khác sống chết thế nào, cậu không cần quan tâm."
Hắn nhắc nhở cậu, Mikey có lẽ sẽ có phương thức bức bách cậu vào khuôn khổ. Takemichi cúi đầu suy nghĩ một chút, mình đối với anh, bất quá chỉ là muốn chinh phục thôi, trốn đi, nhất thời anh ta tìm không ra, hẳn là sẽ quên mất.
Tựa như nửa năm trước, nếu không phải bọn họ lần nữa bắt gặp, Mikey có lẽ đã sớm quên mất cậu.
"Cảm ơn anh."
Izana thấy cậu đồng ý, tất nhiên rất vui vẻ, hắn cũng không khó hiểu, tính tình như Takemichi làm sao chịu khuất phục Mikey. Hắn mặc dù không thuộc cùng một thế giới với Mikey, nhưng có chút thủ đoạn, bọn họ đều dùng qua.
Hắn cũng không nghĩ vì sao giúp Takemichi, dù sao đắc tội với một đối thủ ngang thế lực, cũng có không ít phiền toái.
Nhưng muốn giúp liền giúp, Izana làm việc, phá vỡ nguyên tắc cũng rất nhiều.
Takemichi siết chặt lòng bàn tay, sau khi cơm nước xong ngồi lên xe Izana. Hai tay cậu vẫn không buông ra, đối với Mikey, trong lòng đã không xóa được sợ hãi. Có lẽ, cậu chạy trốn sẽ lại càng bị trừng phạt nặng hơn, nhưng Takemichi muốn thử xem.
Vội vã về đến nhà, cậu không còn kịp giải thích với mẹ quá nhiều, liền qua loa thu thập đồ. Sau khi Izana đến đón liền đưa họ đến một tiểu khu yên tĩnh, lúc Takemichi xuống xe nhìn thấy, chỗ này quả nhiên an tĩnh, ban ngày, ngay cả người đi đường cũng không có.
Căn hộ 120m2 3 phòng 2 sảnh, trang trí đẹp đẽ, bên trong đồ dùng đầy đủ, chỉ cần vào ở là được.
Takemichi sắp xếp đồ của mẹ xong, để cho bà nghỉ ngơi trong phòng, đi ra ngoài vẫn không quên khóa cửa phòng lại.
Izana ngồi trong phòng khách, chân nhàn nhã gác lên sofa.
"Cậu cần gì, cứ gọi cho tôi, tôi sẽ cho người mang đến. Từ hôm nay trở đi, cậu không nên tùy ý ra khỏi căn hộ này một bước."
.
Thánh Yêu: "Con người lúc tuyệt vọng, sẽ vớ lấy những gì có thể bắt được. Takemichi cũng không ngoại lệ, tình yêu của Mikey làm cậu càng ngày thở không thông. Có lẽ chính anh cũng không cảm nhận được, Takemichi vốn là người thiện lương đầy ảo tưởng, chỉ là bị vùi dập quá nhiều."
___End chương 82___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro