Chương 78: Một lần nữa
Takemichi cúi đầu, mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, tay áo được xắn lên, phía dưới là một chiếc quần jean màu xanh nhạt, cậu lúc này đang đứng trước gian hàng bánh xèo, cùng chủ quán mỉm cười nói chuyện gì đó.
Mikey giương môi mỏng, nơi như vậy, bình thường nếu anh có đi qua, chắc chắn là ngay cả đầu cũng sẽ không ngoảnh lại.
Nhưng Takemichi lại dừng chân ở đây, hơn nữa còn cười nói vui vẻ, lúc anh dẫn cậu đến nhà hàng cao chọc trời, cũng không thấy cậu cười như vậy bao giờ. Mikey lúc này mới ý thức, anh quả thật không hiểu rõ cậu.
"Chàng trai, lâu lắm rồi không thấy con tới." Bác chủ quán mặc dù lớn tuổi, nhưng trí nhớ vẫn rất tốt.
"Vâng ạ, sau khi đi làm con rất ít đến đây."
"Haha, anh chàng lúc trước hay đi cùng con đâu rồi? Bác nhớ các con, một người thì rất thích tương ngọt, một người lại rất thích tương cay, một phần bánh xèo bao giờ cũng làm thành hai mùi vị."
Rindou từng nói, đó là món bánh xèo uyên ương.
"Bác à, dạo này bác có khỏe không?"
"Rất tốt, này, ăn rất giòn, con thích nhất."
Takemichi gửi tiền, trong tay cầm bánh trở về quầy cơm chiên, cậu ngẩng đầu, khóe miệng vẫn cười, ánh mắt xuyên qua đám người náo động, bỗng nhiên bắt gặp cặp mắt u ám kia.
Cậu nghĩ tới ngàn vạn lần cảnh tượng có thể gặp Mikey, nhưng chưa bao giờ nghĩ qua, sẽ ở nơi này. Người đàn ông dáng vẻ cao quý tao nhã, anh từ từ mỉm cười, tay trái lấy mắt kiếng màu trà xuống, cặp mắt hẹp dài mị hoặc nhìn chằm chằm trên người Takemichi, ý cười lan rộng, cậu lại trông thấy được sự hứng thú trong đó.
Loại cảm giác này, giống như lần đầu họ gặp nhau, Mikey đem tiền nhét vào cổ áo của cậu, làm toàn thân Takemichi cứng ngắc. Hai tay nắm thật chặt hộp nhựa trong tay, Takemichi cảm thấy bất an, cuộc sống của cậu thật giống như hộp nhựa này, dùng sức một chút đã có thể bóp nát.
Mikey gõ nhẹ ngón trỏ ở cửa xe mấy cái, bỗng nhiên tháo dây an toàn ra, chuẩn bị xuống xe. Takemichi nhịn không được lui về sau một bước, anh vì động tác này của cậu càng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhớ đến biểu hiện của cậu lúc trước, nhìn thấy anh, vẻ mặt cậu phải vui vẻ vạn phần chứ không phải là... hoảng sợ.
Đúng, Mikey tự nhận mình không nhìn lầm, ở trong mắt cậu, anh rõ ràng trông thấy sự hoảng loạn.
"Bim bim bim—" phía sau truyền đến tiếng còi xe ba gác, Mikey quay đầu lại, mới phát hiện đằng sau một hàng dài xe. Anh thu hồi hai chân sắp chạm đất, nhanh chóng đậu xe ở bên cạnh lề đường cách đó không xa.
Khi quay lại, trong đám người ở kia không còn bóng dáng của Takemichi, chỗ trước kia, hộp bánh xèo lật úp trên mặt đất, bị người qua lại đạp nát không còn hình thù.
Xung quanh vẫn náo nhiệt như cũ, Mikey nhìn bốn phía, thật giống như mò kim đáy biển, không tìm được bóng dáng cậu.
Anh đứng giữa đường, mặc dù mặt trời đã lặn, nhưng nhiệt độ lúc này vẫn như chảo nóng, người ra vào không ai có thân phận cao quý giống Mikey, mọi người xung quanh đều đổ mồ hôi hột, anh đứng ở đó càng lộ ra vẻ cao ngạo, hoàn toàn xa lạ. Vẻ mặt Mikey hoài nghi sâu sắc, hành động của Takemichi, ít nhiều càng khiến anh khẳng định, cậu đang sợ anh, đang trốn tránh anh, bằng không sẽ không trong chốc lát biến mất nhanh như vậy.
Những mảnh gạch xanh trà bên trong hẻm nhỏ, Takemichi lui vào trong góc, cậu thấy Mikey đứng ở đầu cầu, lấy điện thoại ra đang nói gì đó. Tay vuốt trán đầy mồ hôi, ngay cả sau lưng cũng kinh sợ toát mồ hôi lạnh, áo sơ mi trắng ướt nhẹp dán trên người, cực kỳ khó chịu.
Nói chuyện xong, Mikey mở điện thoại ra rồi lại tắt, tắt rồi lại mở, đứng ở đó cũng không chịu đi, say sưa nhìn cái bàn mà anh và Takemichi từng ngồi, sau đó, hành động làm người ta ngạc nhiên vạn phần. Anh lại đi tới, không để ý xung quanh dơ dáy bẩn thỉu, còn ngồi xuống. Takemichi thậm chí có thể thấy rõ ràng, chiếc đèn treo trên đầu Mikey, dây điện trần trụi đã sớm biến chất, vẫn ra sức làm nhiệm vụ như cũ.
Takemichi sợ ở lại đây sẽ nảy sinh phiền phức, liền lui trở về, may là nơi này cậu rất quen thuộc, xuyên qua con đường nhỏ sẽ đến đường dành riêng cho người đi bộ, đi không bao lâu, đã yên vị trên xe bus.
Bởi vì đã qua giờ cao điểm tan tầm từ lâu, nên xe bus cũng không có nhiều người, cậu đẩy cửa sổ, gió đêm len lỏi vào lạnh tận xương tủy.
Tim đến bây giờ vẫn kịch liệt nhảy múa, Takemichi không rõ loại bất an này từ đâu tới, cậu chỉ có thể tự an ủi mình, đây chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi. Anh cũng đã buông tay lâu như vậy, bên cạnh người mới vui vẻ không ngừng, đâu còn tâm tư lo lắng cho cho cậu, sớm đã bị đạp qua một bên rồi.
———
Không còn mấy ngày nữa, Hina dựa theo số đo mà chuẩn bị lễ phục được đưa đến, mỗi người một kiểu dáng màu sắc khác nhau, chuẩn bị cho Takemichi, là một chiếc vest dài màu trắng.
"Wow, Hina, lần này em thật hào phóng rồi."
Emma đem y phục của mình để trên bàn làm việc, màu đen tuyền, rất sang trọng.
"Đó là đương nhiên." Hina dương dương đắc ý, "Michi, tớ cảm thấy cậu rất hợp với màu trắng, bộ lễ phục này, tốn thời gian nhất đấy."
Cô ướm lễ phục lên người Takemichi rồi để xuống bàn tuy màu trắng làm chủ đạo nhưng trước ngực và áo đều dùng màu tím nhạt để làm điểm nhấn. Hoa violet được thêu tay, mặc dù tưởng tượng, cũng có thể đoán ra mặc lên người rất đẹp.
"Hina, chỉ là dạ hội thôi, cậu không cần phung phí như vậy."
"Michi, tớ cho cậu biết." Hina đè thấp giọng nói, "Sau này cơ hội như thế còn rất nhiều, mấy bộ lễ phục có là cái gì, với lại tớ có người quen, còn được giảm giá, không mắc..."
"Oh!" Emma bên cạnh cố ý kéo dài ngữ điệu, "Em đã hào phóng như vậy rồi, đồ trang sức gì đó cũng chuẩn bị cho chúng ta đủ bộ luôn đi?"
"Vậy sao được, muốn cái mạng nhỏ của em sao."
Hina xua tay, "Tớ chỉ chuẩn bị lễ phục, phần còn lại, mọi người tự giải quyết, nếu không trừ vào tiền lương cũng vậy thôi."
"Vớ vẩn!" Emma cùng Takemichi hai miệng một lời, cầm lễ phục của riêng mình trở về chỗ ngồi.
Để phối đồ, ba người sau khi tan ca cùng nhau đi mua sắm, Takemichi vóc người cao gầy, chẳng bao giờ đi giày da. Hina kiên trì nói cậu không mang thật sự quá lãng phí, cuối cùng cậu chọn một đôi màu trắng, mang vào quả thật đẹp cực kỳ.
Đồ trang sức, Emma đề nghị có thể thuê, bởi vì đã tối nên muốn hôm nào trao đổi, mỗi người về nhà mình.
Dạ hội bất động sản, cử hành bên trong một khu nhà cao cấp mới được xây dựng ở thành phố Tokyo. Bên trong biệt thự xa hoa, hưởng thụ sự cao quý, ngay cả không khí cũng phảng phất mùi vị Champagne Bách Hợp.
Takemichi đi taxi đến, Hina cùng Emma sớm đã chờ ở đó, vừa thấy cậu đến, hai mắt liền phát sáng.
"Wow, sao bây giờ tớ mới phát hiện, thì ra bên cạnh cất giấu một thiên thần?"
Takemichi đứng ở cửa, có chút cảm giác không quen, tóc đen được uốn xoăn nhẹ, lộ ra khuôn mặt tinh xảo xinh xắn. Bộ lễ phục mặc lên người mới nổi bật lên vẻ đẹp của nó, một màu trắng thuần khiết.
"Sao vậy, có phải rất kỳ quái?"
"Sao như vậy được." Hina bước đến, ánh mắt xẹt ngang trên tay cậu, hai mắt dường như có lửa điện.
"Trời ạ, uancleekζanpels, một loại trang sức quý giá như vậy, một viên đá trên đó đã ngốn mất một năm tiền lương của tớ rồi, Michi, cậu vốn dĩ là đại gia à?"
Chiếc vòng tay này là do Mikey tặng, sau khi bị cậu làm hư, Takemichi đã đem đến cửa hàng sửa lại, sau đó vẫn cất không dùng. Tối hôm qua nhớ tới nó có thể phối hợp với lễ phục, đây là lần đầu cậu mang nó.
"Đây là tớ thuê."
"Thật không?" Hina không tin, "Nơi nào có thể mướn uancleekζanpels, Michi cậu..."
"Xem em nói nhiều kìa." Emma túm tay cô, "Sắp bắt đầu rồi, Naoto bọn họ vẫn đang chờ chúng ta đó."
"À, đúng rồi."
Takemichi theo ở phía sau, nếu nói là giao lưu gặp mặt, không bằng nói là đại tiệc rượu, bước vào sảnh chính, cậu mới nhận ra Hina chuẩn bị không thừa, bên trong phần lớn đều là thương gia nổi tiếng, ngay cả cán bộ cấp cao cũng có mặt.
Trong phòng khách lớn như vậy đã đứng đầy người, Takemichi lấy một ly rượu đỏ liền đứng trong góc, nơi sân khấu chói lọi, cậu chưa bao giờ thích hợp.
Phát biểu đầu tiên là giám đốc Gyu, bên trong phòng khách dần yên tĩnh trở lại. Bên trong nhiều người, cậu bước đến ban công, âm thanh bị bức rèm che vẫn có thể lọt vào tai.
Tiếng vỗ tay như sấm, giọng nói sau này có chút quen thuộc, Takemichi nghiêng người dựa vào ban công, quay đầu lại, liền thấy Izana đang phát biểu, mặt mày rạng rỡ. Anh bây giờ hăng hái, từng chữ vang lên hoàn toàn không giống với người mà cậu từng biết. Con người quả nhiên dựa vào vẻ ngoài, hào quang phía sau anh, nhất định không thể giống Mikey cố tình làm bậy.
Takemichi quay đầu, hai tay nắm ở ban công, dõi mắt nhìn hoa viên bên trong biệt thự. Hai tần thác nước phun ra cao như vậy, bên cạnh trúc xanh vờn quanh, hơn nữa nhuộm đẫm ánh đèn ban đêm, thật là xa hoa.
"Sao một mình đứng đây?"
Takemichi vừa nghiêng đầu sang, liền thấy gương mặt tuấn tú kề sát mặt cậu. Takemichi bị hù dọa sắc mặt biến hóa, vẫn lễ phép mở miệng.
"Iza công tử."
"Tôi nói rồi, cậu có thể gọi tôi là Izana."
Anh giơ ly rượu trong tay lên hướng Takemichi, chạm vào ly của cậu, Takemichi thu hồi vẻ mặt cứng ngắc, ý tứ khẽ nhấp một cái.
"Ở nơi này, có thể quen biết rất nhiều người, ở lại, tôi giới thiệu cho cậu mấy khách hàng lớn."
Takemichi mi tâm nhíu lại, nhìn quanh bốn phía, đâu đâu cũng là những công ty lừng lẫy danh tiếng. Hina nói là giám đốc Gyu rất hài lòng với công trình của họ, nhưng mặc dù vậy, trường hợp này, cũng có thể sẽ không ai đến với Hoa Thiên.
Izana nhìn ánh mắt cậu do dự, liền cười cười, "Không đánh thì không quen, lần này, coi như là đền tội cho các cậu."
Takemichi chợt hiểu, khóe miệng giương nhẹ, "Làm phiền Iza công tử rồi."
Cậu không khỏi nhìn Izana, người đàn ông kiêu ngạo như vậy cư nhiên ở trước mặt cậu nói đến hai chữ đền tội. Đêm đó trong quán bar tàn nhẫn như vậy, kí ức đó với Takemichi còn quá mới mẻ.
Anh hơi nghiêng đầu, nụ cười của cậu ngưng tụ ở khóe miệng, nhàn nhạt hiện lên, không sâu cũng không mỏng, vừa đủ. Cậu không giống những người khác có thể lấy lòng, cũng không cự tuyệt xa cách. Tóm lại, làm cho người ta có cảm giác nhích tới gần không được, cảm giác xa cách mờ ảo.
"Tối nay, tôi làm bạn nhảy của cậu." Không phải dò hỏi mà là khẳng định.
"Cảm ơn Iza công tử để mắt."
Takemichi biết rõ người đàn ông như vậy không thể đến gần, mảy may cũng không được.
"Tôi đã có bạn nhảy rồi."
Izana hai tay vươn ra ngoài lan can, tay phải cầm ly rượu, anh gật đầu. Takemichi quay đầu nhìn qua, góc độ như vậy, vừa vặn nhìn thấy đáy mắt thâm thúy của người đàn ông. Anh hạ khóe miệng, bỗng nhiên xoay đầu lại, tầm mắt nhìn về phía cậu.
"Takemichi, tôi khuyên cậu một câu, Mikey, cậu vẫn nên tránh xa một chút, nếu không muốn tự mình chuốc lấy phiền toái."
Dường như tất cả mọi người đều nói với cậu như vậy, nhưng cũng không phải là cậu muốn đến gần, nước chảy bèo trôi, cậu cứ như vậy lâm vào trong.
"Iza công tử, thì ra ra là anh ở đây..."
Bức rèm bị một bàn tay tách ra, muốn tạo mối quan hệ tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Izana mỉm cười, bất đắc dĩ xoay người.
"Thì ra là giám đốc Gyu, anh khỏe..."
Takemichi nhân dịp rời khỏi, bên trong sảnh chính, Hina đang kết thân xung quanh, xem ra cũng là một cao thủ ngoại giao.
Không lâu sau, ánh sáng trên đỉnh đầu ảm đạm xuống, đồng nghiệp đem mặt nạ đến cho cậu.
"Takemichi."
"Mới nãy cậu không có có ở đây, đây là tớ lựa cho cậu, dạ vũ sắp bắt đầu rồi."
Takemichi đeo mặt nạ lên, thấy Hina cùng Emma đang đứng cách đó không xa, hai tay cô đặt lên bả vai Emma.
"Xem ra tối nay thành lễ hội hóa trang rồi."
"Những thứ trong xã hội thượng lưu, khó có thể có cơ hội này, tạm thời hãy hưởng thụ đi."
Takemichi chỉ cười nhưng không nói, bước nhảy cùng nhịp điệu, bên trong phòng khách quanh quẩn những khúc nhạc du dương, trong không khí có mùi thơm của hoa hồng, lãng mạn vô cùng.
Takemichi xoay người, tay trượt khỏi ngón tay người đàn ông, cậu hơi mất đà, biết được động tác này của đồng nghiệp rõ ràng là đã để vụt mất. Ngay khi cậu lo lắng sẽ bị vấp ngã thê thảm thì ngay lúc này, phía trước đụng phải một khuôn ngực săn chắc, sống mũi bị đụng đến đỏ ửng.
Lưng áo bị bàn tay của người đàn ông kiềm giữ, hạ thân dán chặt nhô lên vô cùng ám muội. Takemichi bỗng nhiên ngẩng đầu, đập vào mắt, là một mặt nạ cáo đen, bởi vì ánh đèn quá mờ, cậu không thấy rõ khuôn mặt của hắn.
"Anh là ai, buông ra..."
Takemichi đưa tay lên, bàn tay bị người đàn ông chế trụ, tình huống như vậy yên tĩnh vô cùng, một chút tiếng động cũng sẽ bị phát hiện, Takemichi chỉ có thể đem giọng nói đặt nơi đầu cổ họng.
Người đàn ông không trả lời, bước nhảy thành thạo dẫn Takemichi đến giữa sàn nhảy, bàn tay đặt sau lưng cậu theo thân thể hai người tiếp xúc từ từ trượt xuống. Ngay khi Takemichi sắp la lên, người đàn ông cúi người xuống, gương mặt tuấn tú tiếp cận trước mặt cậu, môi mỏng khêu gợi mang hoa hồng đến bên khóe miệng Takemichi, nhẹ phớt qua, cậu đột nhiên đơ người.
"Anh..."
Trong nháy mắt mở miệng, người đàn ông được voi đòi tiên, đầu lưỡi thăm dò trong miệng cậu, đẩy cánh hoa vào, bàn tay đồng thời dời đi sau ót cậu, làm nụ hôn càng trở nên mãnh liệt. Cậu giãy giụa, anh lại muốn thuần phục, anh tiến thêm một bước, cậu lùi một bước, cánh hoa trong miệng bị nghiền nát, khóe miệng nhuộm một màu đỏ lòm. Ánh mắt người đàn ông sau mặt nạ dần dần thâm sâu, dục vọng thức tỉnh, ở trong cơ thể hắn sông cuộn biển gầm khó chịu.
Bước nhảy sớm đã lộn xộn, Takemichi bị hắn lôi ra khỏi sàn nhảy, hành lang lầu hai, có rất nhiều phòng ngủ. Anh tùy tiện đá văng một cánh cửa sau đó kéo Takemichi vào, bên trong rất tối, đóng cửa lại, đưa tay không thấy được năm ngón.
Takemichi bị hắn đè trên vách tường, lồng ngực người đàn ông gắt gao áp phía sau lưng, đầu cậu nhanh chóng đầy mồ hôi.
"Buông ra, anh đến tột cùng là ai?"
Đầu của người đàn ông mạnh mẽ áp vào cần cổ cậu, Takemichi vừa nói, trong miệng tràn ra mùi hương hoa hồng. Hắn nghiêng người, hôn, gần như là cắn xé, đem mặt của cậu hướng về phía mình. Mặt nạ cáo đen cọ trên mặt Takemichi, làm cho cậu cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Bàn tay của hắn xuyên qua lớp áo đưa vào, Takemichi muốn đạp hắn, lại bị đè ép không nhúc nhích được một chút.
Trên cửa, đột nhiên truyền đến tiếng gõ, ngay sau đó, là âm thanh trầm thấp khó kìm nén của một người đàn ông vang lên, cùng đó là tiếng nỉ non của một người phụ nữ ủy mị, tay nắm cửa đang bị vặn lại.
"Bên trong có người."
"Oh, xem ra có người còn cấp bách hơn chúng ta.."
Người đàn ông ôm lấy bạn gái vội vàng rời đi, "Chúng ta đi phòng khác."
Takemichi cảm thấy bị sỉ nhục sâu sắc, cậu giãy giụa mấy cái, lại nghe được tiếng cười trầm thấp của người đàn ông. Hắn buông tay ra, vẫn như cũ đè ép cậu, dường như sợ cậu bỏ chạy, người đàn ông đem môi mỏng tiến tới bên tai Takemichi, hơi thở nóng bỏng khẽ vuốt cần cổ cậu, hắn mở miệng.
"Michi.."
Động tác giãy giụa bỗng nhiên cứng đờ.
Sau lưng Takemichi bị kéo căng thẳng tắp, giọng nói này, cậu làm sao có thể quên?
Hơn nữa, đúng là Mikey, Michi mà không phải Takemichi.
Mồ hôi lạnh theo đầu lông mày chảy xuống, người đàn ông đem thân thể cậu lật lại đối diện, giơ tay cậu lên tháo mặt nạ của chính mình, hắn cầm đầu ngón tay của Takemichi, làm cho cậu khẽ vuốt trên mặt anh.
"Michi, còn nhớ tôi không?"
Hô hấp Takemichi khẩn trương ngưng lại, may mà ở đây tối mịt, Mikey không nhìn thấy thần sắc trên mặt cậu.
"Thì ra là Sano thiếu."
Takemichi cố trấn an, cậu tự nói với mình không cần gấp gáp, chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi.
Nghe giọng nói của cậu như vậy, Mikey trong bóng tối khóe miệng nhếch lên. Cậu giả bộ, thật đúng là tuồng cũ, nếu cậu thích chơi, anh sẽ cùng chơi với cậu, xem ai giữ được ranh giới cuối cùng.
Anh không nói một lời nào, chỉ cúi đầu xuống, hôn từng chút từng chút khóe miệng Takemichi, cậu nhíu mày, nhưng lại không dám đẩy ra.
"Sano thiếu, mới lâu không gặp, anh sẽ không lại có hứng thú với tôi chứ?"
Sau khi nói những lời này, hai tay Takemichi buông bên người liền nắm thật chặt, cậu khẩn trương, Mikey rõ như lòng bàn tay.
Anh cố ý không nói lời nào, làm cho cậu ở đó dày vò hành hạ chính mình, phía trước trán chống đỡ, hai tay anh rơi nhẹ trên đầu vai Takemichi, lúc này mới phát hiện, toàn thân cậu đều run rẩy.
Khóe miệng cười của Mikey từ từ thu hồi, chẳng lẽ anh không buông tay, lại làm cậu hoảng sợ như vậy?
Hai tay anh cố định sau lưng Takemichi, cúi người xuống, môi mỏng khẽ hôn trước lớp áo, cằm khẽ vững vàng tựa trước ngực cậu, đột nhiên lại thân mật như vậy, khiến cậu thở không thông.
"Michi tôi nói rồi, không nên xuất hiện trước mặt tôi nữa, hiện tại, là tự em đến đây."
"Tôi lập tức đi, tôi bây giờ liền rời đi, có được không?" Takemichi đẩy anh ra, nhưng Mikey vẫn không nhúc nhích.
"Mikey, nếu tôi ở bên cạnh anh, chỉ làm anh cảm thấy phiền chán mà thôi..."
"Michi, không phải em nói yêu tôi sao? Nếu như vậy, tôi không thể phụ em."
Mikey bỗng nhiên mở cửa phòng, nắm chặt tay cậu ra ngoài, trên hành lang, đám người lui tới rối rít gật đầu chào hỏi, người đàn ông ưu nhã cười một cái đáp lễ. Sau khi rời khỏi biệt thự, liền lộ ra bộ dạng bá đạo dường như là kéo Takemichi đến xe.
"Anh muốn làm gì?"
Vẫn chưa kịp thắt dây an toàn, Mikey đã nhấn ga lao vút xe ra ngoài, gió tát vào mặt lạnh thấu xương, anh vươn tay tháo mặt nạ xuống ném ra ngoài xe.
"Michi, chúng ta nên ăn mừng hội ngộ rồi."
Tốc độ sung sướng làm Mikey nổi tính chơi đùa lên, Takemichi thấy kim chỉ tốc độ cứ bay vù vù lên, bên cạnh, những chiếc xe đều bị bỏ lại phía sau, muốn nhìn kỹ đã sớm mất dạng.
"Michi," anh cầm lấy tay cậu đặt vào lòng bàn tay mình.
"Nhìn thấy tôi, sao một chút cũng không vui, hay là, em vốn dĩ muốn trốn tôi?"
"Tôi không có." Takemichi vội vàng mở miệng.
Anh cười, cũng không nói gì, chẳng qua nắm tay cậu thật chặt. Takemichi cảm giác đau đớn, đành phải nhịn xuống nuốt vào trong bụng.
Xe dừng trước một khách sạn, Takemichi nhịn không được nữa, cao giọng.
"Anh dẫn tôi đến đây làm cái gì?"
"Ngủ."
Người đàn ông nói ngắn gọn, bước xuống, đến chỗ của Takemichi mở cửa xe.
"Xuống."
"Tôi phải về nhà." Takemichi hai tay chụp lấy tay lái, Mikey khom lưng đè trên người cậu.
"Thủ đoạn của tôi em đã nếm qua, hoặc là biết điều một chút xuống xe, nếu không, là muốn tôi dùng vũ lực rồi."
Takemichi bị anh lôi xuống xe, lúc đi vào khách sạn, tiếp tân ở đại sảnh cung kính lễ phép, "Tiên sinh, xin hỏi muốn phục vụ gì?"
"Thuê phòng."
Cầm lấy thẻ mở cửa, Mikey lôi Takemichi ra giữa phòng, tiện tay ném cậu trên mặt giường lớn.
"Takemichi, hành động của em thật khó hiểu, lúc trước, em không phải là dùng mọi cách dụ dỗ sao, bây giờ sao lại ngay cả chạm cũng không cho tôi chạm vào?"
Đêm đó, cậu chủ động, anh còn thấy mồn một trước mắt, Mikey đứng dậy đem hai tay chống đỡ bên người cậu.
"Em làm tôi rất hoài nghi, Takemichi, hành động trước đây, sẽ không phải đều là do cố ý chứ?"
Hắn giống như báo đen bắt được con mồi, nhìn cậu giãy giụa ở dưới thân. Takemichi chợt lóe lên chút bối rối đã bị anh thấy hết, cậu ổn định hơi thở, ánh mắt khôi phục trấn tĩnh.
"Không phải là anh chơi chán sao? Nếu như vậy sao không để tôi tự sinh tự diệt, xa rời anh không tốt hơn sao?"
"Michi, đây có phải ý nghĩ chân thật của em?"
Bàn tay Mikey vây quanh sau ót cậu, "Tôi hận nhất người khác gạt tôi, chuyện gì tự mình làm ra, đều phải trả giá đắt."
"Tôi chưa từng lừa gạt anh." Takemichi vội vàng nói.
"Chưa từng?"
Mikey liếc nhìn cặp mắt của cậu, chóp mũi nhẹ chống đỡ, chậm rãi nhếch khóe miệng.
"Tốt nhất là như vậy."
Takemichi nhìn đáy mắt châm biếm của anh, trong lòng thầm xả giận, Mikey đem những sợi tóc đen tuyền của cậu quấn lấy ở đầu ngón tay, không chút để ý.
"Hết lần này đến lần khác, em cứ hiện ra trong mắt tôi xinh đẹp như vậy, Michi, tôi lại muốn chơi, làm sao bây giờ?"
Takemichi mắt trợn tròn, trong đó lửa giận dường như không giấu được, anh bá đạo, ngang ngược. Anh chơi chán rồi, liền một cước đá văng cậu, anh còn muốn chơi, lại muốn làm cậu lần nữa khuất phục. Takemichi rất rõ nếu bây giờ lộ diện sẽ có hậu quả gì, cho nên chỉ có thể giả vờ cười.
"Làm sao, anh sẽ không lại muốn nuôi tôi chứ?"
"Quả thật có ý định này."
"Anh không sợ tôi sẽ lại ầm ĩ với anh sao?"
"Biết đâu, tôi có thể khoan nhượng không chừng."
Quanh đi quẩn lại, chẳng lẽ lại trở lại mức xuất phát?
Takemichi hết thảy không cam lòng. "Được, làm một lần, một trăm vạn."
Mikey liếc nhìn gương mặt phía dưới, lúc này, anh rất nhẫn nại, muốn xem thử cậu có thể diễn đến khi nào.
"Được, chỉ cần tôi cảm thấy giá trị, đừng nói một trăm vạn, con số thiên văn tôi cũng cho em."
Nói xong, cũng đã theo cần cổ tới xương quai xanh của cậu hôn lên, mái tóc ngắn ánh bạc dính trên mặt Takemichi, có thể nghe được mùi dầu gội ô liu, bàn tay Mikey đặt lên hông cậu, làm bộ muốn đưa vào.
"Mikey." Takemichi dường như sụp đổ, hai tay dùng sức kéo cổ áo.
"Anh bỏ qua cho tôi đi."
Người đàn ông hơi ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên cười ác liệt.
"Em nói cái gì, không phải em yêu tôi sao? Vậy thì nên ở bên cạnh tôi."
"Tôi không muốn trở lại cuộc sống trước đây, tôi muốn cuộc sống riêng của mình..."
"Michi," bàn tay người đàn ông vỗ về mặt cậu, Takemichi có thể cảm giác được vết sẹo thô ráp trong lòng bàn tay của hắn.
"Tính mạng của em ở trong tay tôi, đừng hòng nghĩ đến cuộc sống yên ổn, đời này, em đừng nghĩ sẽ cùng tôi phủi sạch quan hệ."
Tại sao phải như vậy?
Rõ ràng, đã trượt ra khỏi quỹ đạo, sao lại có thể gặp lại nhau?
Trong mắt Takemichi từ từ tối sầm lại, cậu nằm trên giường, bỗng nhiên thấy khuôn mặt hiền lành của mẹ hiện ra. Cậu thật vất vả mới có cuộc sống yên bình, mà lại một lần nữa bị người đàn ông này tự tay bóp nát.
"Tại sao lại đối xử với tôi như vậy, tại sao?" Takemichi trong lời nói, khó nén kích động.
"Michi, nhớ kỹ, chuyện đứa bé sẽ không có lần thứ hai."
Mikey thấp giọng cảnh cáo, "Đừng nghĩ em dùng một chút thủ đoạn có thể lừa gạt tôi, không có vì cái gì cả, tôi muốn liền phải được, không muốn liền không được, hiểu chưa?"
Mikey từ trước đến giờ không quay đầu lại, thế nhưng, lần này thật sự vượt ngoài dự tính.
Mặc dù chuyện đứa bé vẫn không quên được, anh lại không muốn buông tay Takemichi. Anh phải thừa nhận, sau khi cậu rời đi, anh nhớ thân thể của cậu, nhớ cảm giác mỗi tối ôm cậu ngủ.
Hai tròng mắt Takemichi hoàn toàn tối sầm, cậu chỉ đờ đẫn nhìn chằm chằm Mikey.
"Anh đi tắm đi, được không?"
Người đàn ông ánh mắt đầy dò xét liếc nhìn cậu, "Đừng có lại bỏ trốn, tôi tìm được chỗ em rất dễ dàng, thủ đoạn của tôi so với người khác chắc em hiểu rõ nhất."
"Tôi không đi."
Takemichi nhìn chỗ khác, "Tôi biết, tôi căn bản không đi được, anh đi tắm đi, tôi sẽ lên giường trước được không?"
Mikey lường trước cậu cũng không có lá gan này, hắn di chuyển thân, "Đợi tôi."
Nói xong, đi vào phòng tắm, tâm tình của anh hôm nay thật tốt, ung dung thong thả tắm xong, chỉ dùng khăn quấn quanh nửa người dưới đi ra ngoài, một tay lau tóc, mấy bước đi đến bên giường.
"Đến lượt em..."
Chân mày anh vắt chặt lên, trên giường lớn như vậy, ở giữa chỉ hiện ra một chỗ lõm, còn bóng người đã sớm không thấy.
Giỏi lắm, Takemichi, cậu thật còn dám trốn!
Chuông cửa đúng lúc vang lên, anh cho rằng Takemichi vừa quay trở lại, một tay mở cửa.
"Lá gan em dài đến đỉnh đầu rồi hả..?"
Ngoài cửa có hai gã bảo vệ.
Mikey mặt đanh lại, giọng nói bất bình, "Chuyện gì?"
"Chúng tôi nhận được trình báo, ở đây có giao dịch tiền sắc."
Mikey hai mắt thiếu chút nữa phun ra lửa, anh tránh người qua một bên, "Các người có nhìn thấy ai ở đây không?"
Ánh mắt bảo vệ tràn đầy chất vấn quét bên trong phòng, tên còn lại không biết sợ chết.
"Trình báo nói, là đầu trâu mặt ngựa, ta xem ngươi cũng rất giống."
___End chương 78___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro